Chương 3: Tự Luyến
Nhã Thi bị hành động phũ phàng của Khưu Dĩnh Ninh làm cho mất mặt, cô nàng xấu hổ không có chỗ trốn chỉ biết ôm mặt bật khóc chạy đi.1 Cảnh tượng này đã từng xuất hiện trước đó, những cô nàng lúc đến đều mang theo sự tự tin, kết quả lại y hệt Nhã Thi ở hiện tại. Tiếng chuông vào học reng lên, đám đông vây bên ngoài cũng chịu tản ra về lớp. Mộc Tịnh Kỳ lén xoay đầu nhìn trộm Khưu Dĩnh Ninh, dáng vẻ của anh vẫn vô cùng bình thản, tựa như chuyện xảy ra vừa nãy không chút liên quan đến mình. Buổi trưa sau khi kết thúc bữa ăn, Mộc Tịnh Kỳ đảm nhận nhiệm vụ đi lấy nước cho cô và Khưu Dĩnh Ninh. Ngay khi vừa đến khu vực lấy nước uống, một nhóm nữ sinh ba, bốn người bỗng xuất hiện chặn ngay trước mặt Mộc Tịnh Kỳ, thái độ ai nấy chẳng khác gì muốn gây sự. Như Hoa đi cùng Mộc Tịnh Kỳ, dễ dàng ngửi được mùi không lành từ nhóm người kia liền dùng thân hình một mét bảy của mình che chắn cho thân hình một mét sáu có phần thấp bé của Mộc Tịnh Kỳ. Như Hoa hất mặt nhìn đám nữ sinh đang ra vẻ, lên giọng hỏi: “Làm phiền tránh ra, chúng tôi cần lấy nước.”1 Nữ sinh đứng đầu của nhóm người đối diện liếc xéo Như Hoa, lần nữa dùng ánh mắt thiếu thiện cảm nhìn thẳng vào Mộc Tịnh Kỳ, hạ thấp giọng cảnh cáo: “Tránh xa Khưu Dĩnh Ninh ra.” Nhóm nữ sinh kia vừa quay đi, Như Hoa lập tức cười lạnh lớn tiếng, mỉa mai nói móc: “Tưởng mình là ai mà đòi cấm người ta chứ, không biết xấu hổ!”1 Cả nhóm nữ sinh đồng loạt quay đầu lại, biểu cảm như muốn một chín một mười gây hấn. Mộc Tịnh Kỳ kéo tay Như Hoa lùi lại, bình tĩnh đáp lời bọn họ: “Các cậu làm theo lời Nhã Thi đến cảnh cáo tôi đúng không? Vậy nhờ các cậu nhắn với cô ấy, Khưu Dĩnh Ninh ghét nhất là người làm ra những việc như thế này.” Dứt lời Mộc Tịnh Kỳ kéo tay Như Hoa lách người qua nhóm nữ sinh đang chắn đường đi đến bình nước nóng lạnh. Mộc Tịnh Kỳ rót nước lạnh vào bình màu đen của Khưu Dĩnh Ninh trước, nữ sinh cầm đầu kia bất ngờ bước đến đẩy mạnh vai cô ra, lớn tiếng quát: “Mày tưởng mày là ai mà nói những lời đó, đồ mồ côi!” “Bốp!” một tiếng, âm thanh va chạm vang lớn rõ mồn một, đầu nữ sinh kia ăn trọn cú đập từ quả bóng rổ màu cam bay vụt tới, cô ta không phòng bị mà choáng váng ngã ầm xuống sàn. Đám bạn cô ta đi cùng vội vàng xúm lại đỡ lên, mặt mày ai nấy lấm lét như nhìn thấy ma. Cùng lúc này, Mộc Tịnh Kỳ lẫn Như Hoa đều giật mình kinh ngạc, mắt không chớp dõi theo Khưu Dĩnh Ninh từ tốn đi đến gần. Trên mặt anh mang theo biểu cảm lạnh lùng, đôi mắt chất chứa phẫn nộ lướt qua đám nữ sinh gây chuyện đang tụ lại trên sàn. Khưu Dĩnh Ninh đi đến nhặt bóng, cất tiếng nhắc Mộc Tịnh Kỳ: “Lấy nước đi.” Mộc Tịnh Kỳ hoàn hồn xoay người tiếp tục rót nước lạnh vào bình giữ nhiệt của cô và Khưu Dĩnh Ninh. Anh ôm bóng đứng gần đó đợi, Như Hoa trong lúc rót nước ở bình kế bên lén trộm cười thích thú, còn Mộc Tịnh Kỳ sớm đã căng cả cơ mặt. Lấy nước xong, Mộc Tịnh Kỳ cùng Như Hoa đi thẳng đến chỗ Khưu Dĩnh Ninh đang chờ. Không cần ai nói, Mộc Tịnh Kỳ một tay đưa bình nước cho Khưu Dĩnh Ninh, tay còn lại đón quả bóng từ tay anh cầm giúp để anh uống nước. Như Hoa hay đi chung nhìn thấy cảnh tượng này đã quen mắt, nhưng không rõ vì sao luôn có cảm giác giữa Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ không giống như một đôi bạn thân khác, ngược lại còn có cảm giác giống như người yêu hơn. Có điều, việc nảy sinh tình cảm nam nữ giữa Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ ngay cả người trong cuộc cũng không có đáp án chính xác, huống chi là người ngoài nhìn vào như Như Hoa. Tiết học buổi chiều có tiết sinh hoạt chủ nhiệm, phiếu điền nguyện vọng trường đại học cũng được phát ra, bầu không khí trong lớp trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, nhiều trường đại học nổi tiếng cũng được mang ra bàn luận. Cầm phiếu trong tay, đầu óc Mộc Tịnh Kỳ chợt trống rỗng, khoảng thời gian trước khi gặp được Khưu Dĩnh Ninh, trường học đối với cô chẳng khác gì địa ngục thứ ba, nếu như sắp tới đây mỗi người học một trường, chỉ sợ mọi thứ chẳng dễ dàng như hiện tại. Mộc Tịnh Kỳ xoay người về sau, đặt cằm lên phần lưng tựa của ghế, dõi mắt theo Khưu Dĩnh Ninh cũng đang chăm chú xem phiếu điền nguyện vọng đại học, cô mong chờ hỏi: “Ninh, cậu vẫn quyết định vào đại học quốc gia đúng không?” “Ừm, sao?” Khưu Dĩnh Ninh buông tờ giấy trong tay xuống bàn, hướng tầm mắt nhìn Mộc Tịnh Kỳ, cô chỉ cười trừ không đáp, nét mặt cũng không còn vui vẻ tự nhiên. Ở chung nhà, học chung lớp, anh dĩ nhiên hiểu được tầm sức của Mộc Tịnh Kỳ, muốn cô cùng thi vào đại học quốc gia căn bản là đang làm khó cô. Khưu Dĩnh Ninh bỗng thở dài một hơi, vu vơ nói: “Đừng cố ép bản thân trở nên tài giỏi, cậu...” Nửa chừng Khưu Dĩnh Ninh chợt dừng lại, Mộc Tịnh Kỳ mở to mắt chờ câu phía sau của anh, nhưng qua một lúc lâu vẫn không nghe anh nói gì nữa liền hiểu lời kia của anh không phải đang an ủi cô, mà chính là sỉ nhục! . Truyện Linh DịMộc Tịnh Kỳ bĩu môi không cam tâm quay lên, miệng lẩm bẩm tự vỗ về bản thân: “Mình không giỏi, không chừng chồng tương lai của mình sẽ giỏi thay.”1 Mi mắt đang rũ xuống của Khưu Dĩnh Ninh bất chợt nhướng lên khi vô tình nghe thấy lời Mộc Tịnh Kỳ nói. Cơ thể anh vô thức chuyển động ngồi thẳng lưng, bộ dáng chẳng khác nào đang lên mặt, trong bụng thật sự xem Mộc Tịnh Kỳ đang ám chỉ đến mình.1