Chương 2: Hối hận chính là chọn yêu anh
Trần Thư Di ngẩn người nhìn những ngón tay thon dài trước mặt hơn là hộp khăn giấy. Vừa xụt xịt lẩm bẩm một cách ngớ ngẩn.
"Tay gì mà đẹp vậy?"
Cô đưa tay lên...
Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp bước đến gần. Vừa thoáng qua cũng biết là loại nước hoa đắt tiền.
Cô chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngã bởi cô gái ấy. Kèm theo là giọng nói giễu cợt, đanh đá.
"Ăn mặc quê mùa chẳng ra đâu vào đâu, cô làm bẩn xe người khác thì sao."
Trần Thư Di ngã xuống khuỷu tay cạ sát vào đến rỉ máu. Vừa ngẩng mặt lên cô đã nhận ra là ai rồi. Bạn học ngày trước của cô Tô Tiêu Tiêu.
Trần Thư Di cố nhịn đau đứng dậy quay mặt đi sợ rằng cô ta sẽ nhận ra mình. Với bản tính của cô ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chế giễu cô.
Nhưng rất tiếc, cô vẫn còn chậm một bước. Cổ tay bị cô ta níu lại.
"A... Là Trần Thư Di đây sao. Chắc! Bao nhiêu năm qua chắc sống vất vả lắm. Tay cũng chay cả rồi. Từng là một thiên kim tiểu thư giờ lại... Đúng là ăn mặc cũng toàn quần áo kém chất lượng."
Giọng cô ta không hề nhỏ, rõ ràng là cố ý lớn tiếng gây sự chú ý của mọi người.
"Cô buông tay ra. Tôi không muốn nói chuyện với cô."
Trần Thư Di nhíu mày giật mạnh tay mình ra.
Bộ móng tay vừa được chăm chút tỉ mỉ ở tiệm nail cũng rơi xuống.
"..." Trần Thư Di.
Cô ta tức giận.
"Cô có biết tôi phải bỏ ra bao nhiêu tiền để làm nó không hả? Cô..."
Tô Tiêu Tiêu đưa tay lên.
Cổ tay liền bị giữ lại, đẩy ra khiến cô ta ngã nhoài.
"A... Tay tôi..."
Trần Thư Di cũng ngẩn người nhìn người bước xuống từ chiếc xe vừa rồi. Dáng người cao gầy, quần tây áo sơ mi tiêu chuẩn. Bàn tay đẹp thì người đẹp là phải rồi.
"Bao nhiêu tiền tôi trả cho cô."
Trần Thư Di nghe giọng nói trầm ấm này có chút quen. Cô hơi nhón chân lên nghiêng về phía trước để nhìn rõ hơn.
Mà lúc đó, chiếc giày cao gót cô đã bị bung ra lúc cô ngã tự bao giờ. Mất thăng bằng, cô ngã xuống.
"A..."
Bàn tay đặt giữa eo cô giữ lại.
Mắt đối mắt... Nhịp tim bắt đầu đập một cách điên cuồng. Nhưng tiếc là, người này đang mang khẩu trang nên không thể thấy được.
Trần Thư Di trợn tròn mắt. Tại sao ánh mắt này lại giống...
"Nhìn đủ rồi."
Giọng nói trầm thấp nhưng không hề có độ ấm nào làm cô giật mình.
Trần Thư Di giật mình đứng thẳng người dậy. Đúng là nhìn người ta chầm chầm như vậy không lịch sự một chút nào.
"Xin lỗi!"
Vừa hay, Tần Vĩ Khang chạy đến nhìn thấy một màn này, cô đang ôm ấp người đàn ông bên ngoài. Anh ta quát lớn.
"Thư Di! Em vào xin lỗi mẹ anh. Anh sẽ cầu xin bà ấy cho chúng ta kết hôn."
Đôi mắt phượng hẹp dài sau gọng kính bạc khẽ nheo lại.
Trần Thư Di không biết tại sao lại có chút sợ, nuốt nước bọt.
Tô Tiêu Tiêu cố gắng chóng tay ngồi dậy. Vừa nhìn thấy Tần Vĩ Khang liền ngã xuống.
Anh ta liền chạy đến ôm lấy cô ta.
"Em có sao không Tiêu Tiêu?"
Cô ta ủy khuất.
"Tay em đau quá. Là Thư Di cố ý."
Trần Thư Di nhếch môi cười lạnh, tay ôm chặt cánh tay người bên cạnh. Mặc dù sợ đến nỗi rung lên bần bật vẫn cứng miệng.
"Tôi và anh đã kết thúc rồi. Đây là người yêu tôi. Chúng tôi sẽ kết hôn. Anh ấy cái gì cũng tốt hơn anh."
Tần Vĩ Khang nghe câu này liền tức điên lên.
"Em đang nói gì hả. Có phải em đang giận dỗi rồi nói bừa. Mau vào xin lỗi mẹ anh ngay. Anh cũng sẽ không truy cứu chuyện hôm nay."
Trần Thư Di nhón chân lên vì chiều cao của hai người chênh lệch quá nhiều. Cô cố ý hạ thấp giọng chỉ hai người nghe thấy.
"Anh làm ơn giúp tôi được không. Tôi..."
Thấy anh im lặng không nói câu gì càng làm cô chột dạ. Cô không muốn dây dưa với loại người đó... Dù đau lòng nhưng cô vẫn không thấp hèn như vậy.
Tần Vĩ Khang cười lạnh.
"Em nghĩ một người không học thức, gia đình sa sút đến mức phải ở khu ổ chuột. Em đang diễn trò để ai xem."
Trần Thư Di cắn răng muốn nói lại không biết nói gì. Anh ta nói đúng... Ngay vào chỗ đau của cô. Cô phản bác lại thế nào đây.
"Tôi..."
Trần Thư Di chấp nhận, nới lỏng tay. Có gì phải buồn, chút nhục nhã này ngủ dậy sẽ nhanh chóng quên thôi.
Tần Vĩ Khang cười lạnh. Trần Thư Di muốn chơi trò lạc mềm buộc chặt với anh ta sao.
"Chỉ cần em quỳ xuống nhận lỗi với mẹ anh. Thì..."
Giọng nói lạnh lẽo cắt ngang lời anh ta.
"Dường như tiếng người anh không hiểu. Chúng tôi đang đến cục dân chính lãnh chứng."
"Cái gì?"
Tần Vĩ Khang nuốt nước bọt, nhưng anh ta cũng có tiếng tăm trong giới làm ăn. Tại sao phải sợ người này.
Trần Thư Di cũng ngẩn người trước câu nói này. Có phải người này đang giúp đỡ mình không.
"Đi thôi!"
"Hả?"
Trần Thư Di chưa kịp phản ứng, anh đã kéo cô đi ngang qua hai người họ.
Là chiếc xe vừa rồi cô khóc lóc, còn soi gương đây mà. Cửa xe mở ra.
Tần Vĩ Khang liền quát lớn vọng theo.
"Nếu hôm nay, em dám rời khỏi đây cùng người đàn ông khác anh sẽ khiến em hối hận."
Trần Thư Di cố ổn định cảm xúc của mình để không khóc trước mặt anh ta. Cô xoay người lại nhếch môi.
"Hối hận lớn nhất trong đời tôi chính là chọn yêu một người như anh."
Cô ngồi vào trong xe, đóng cửa lại. Và lúc đó, cô lại bật khóc...
"Tay gì mà đẹp vậy?"
Cô đưa tay lên...
Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp bước đến gần. Vừa thoáng qua cũng biết là loại nước hoa đắt tiền.
Cô chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ngã bởi cô gái ấy. Kèm theo là giọng nói giễu cợt, đanh đá.
"Ăn mặc quê mùa chẳng ra đâu vào đâu, cô làm bẩn xe người khác thì sao."
Trần Thư Di ngã xuống khuỷu tay cạ sát vào đến rỉ máu. Vừa ngẩng mặt lên cô đã nhận ra là ai rồi. Bạn học ngày trước của cô Tô Tiêu Tiêu.
Trần Thư Di cố nhịn đau đứng dậy quay mặt đi sợ rằng cô ta sẽ nhận ra mình. Với bản tính của cô ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để chế giễu cô.
Nhưng rất tiếc, cô vẫn còn chậm một bước. Cổ tay bị cô ta níu lại.
"A... Là Trần Thư Di đây sao. Chắc! Bao nhiêu năm qua chắc sống vất vả lắm. Tay cũng chay cả rồi. Từng là một thiên kim tiểu thư giờ lại... Đúng là ăn mặc cũng toàn quần áo kém chất lượng."
Giọng cô ta không hề nhỏ, rõ ràng là cố ý lớn tiếng gây sự chú ý của mọi người.
"Cô buông tay ra. Tôi không muốn nói chuyện với cô."
Trần Thư Di nhíu mày giật mạnh tay mình ra.
Bộ móng tay vừa được chăm chút tỉ mỉ ở tiệm nail cũng rơi xuống.
"..." Trần Thư Di.
Cô ta tức giận.
"Cô có biết tôi phải bỏ ra bao nhiêu tiền để làm nó không hả? Cô..."
Tô Tiêu Tiêu đưa tay lên.
Cổ tay liền bị giữ lại, đẩy ra khiến cô ta ngã nhoài.
"A... Tay tôi..."
Trần Thư Di cũng ngẩn người nhìn người bước xuống từ chiếc xe vừa rồi. Dáng người cao gầy, quần tây áo sơ mi tiêu chuẩn. Bàn tay đẹp thì người đẹp là phải rồi.
"Bao nhiêu tiền tôi trả cho cô."
Trần Thư Di nghe giọng nói trầm ấm này có chút quen. Cô hơi nhón chân lên nghiêng về phía trước để nhìn rõ hơn.
Mà lúc đó, chiếc giày cao gót cô đã bị bung ra lúc cô ngã tự bao giờ. Mất thăng bằng, cô ngã xuống.
"A..."
Bàn tay đặt giữa eo cô giữ lại.
Mắt đối mắt... Nhịp tim bắt đầu đập một cách điên cuồng. Nhưng tiếc là, người này đang mang khẩu trang nên không thể thấy được.
Trần Thư Di trợn tròn mắt. Tại sao ánh mắt này lại giống...
"Nhìn đủ rồi."
Giọng nói trầm thấp nhưng không hề có độ ấm nào làm cô giật mình.
Trần Thư Di giật mình đứng thẳng người dậy. Đúng là nhìn người ta chầm chầm như vậy không lịch sự một chút nào.
"Xin lỗi!"
Vừa hay, Tần Vĩ Khang chạy đến nhìn thấy một màn này, cô đang ôm ấp người đàn ông bên ngoài. Anh ta quát lớn.
"Thư Di! Em vào xin lỗi mẹ anh. Anh sẽ cầu xin bà ấy cho chúng ta kết hôn."
Đôi mắt phượng hẹp dài sau gọng kính bạc khẽ nheo lại.
Trần Thư Di không biết tại sao lại có chút sợ, nuốt nước bọt.
Tô Tiêu Tiêu cố gắng chóng tay ngồi dậy. Vừa nhìn thấy Tần Vĩ Khang liền ngã xuống.
Anh ta liền chạy đến ôm lấy cô ta.
"Em có sao không Tiêu Tiêu?"
Cô ta ủy khuất.
"Tay em đau quá. Là Thư Di cố ý."
Trần Thư Di nhếch môi cười lạnh, tay ôm chặt cánh tay người bên cạnh. Mặc dù sợ đến nỗi rung lên bần bật vẫn cứng miệng.
"Tôi và anh đã kết thúc rồi. Đây là người yêu tôi. Chúng tôi sẽ kết hôn. Anh ấy cái gì cũng tốt hơn anh."
Tần Vĩ Khang nghe câu này liền tức điên lên.
"Em đang nói gì hả. Có phải em đang giận dỗi rồi nói bừa. Mau vào xin lỗi mẹ anh ngay. Anh cũng sẽ không truy cứu chuyện hôm nay."
Trần Thư Di nhón chân lên vì chiều cao của hai người chênh lệch quá nhiều. Cô cố ý hạ thấp giọng chỉ hai người nghe thấy.
"Anh làm ơn giúp tôi được không. Tôi..."
Thấy anh im lặng không nói câu gì càng làm cô chột dạ. Cô không muốn dây dưa với loại người đó... Dù đau lòng nhưng cô vẫn không thấp hèn như vậy.
Tần Vĩ Khang cười lạnh.
"Em nghĩ một người không học thức, gia đình sa sút đến mức phải ở khu ổ chuột. Em đang diễn trò để ai xem."
Trần Thư Di cắn răng muốn nói lại không biết nói gì. Anh ta nói đúng... Ngay vào chỗ đau của cô. Cô phản bác lại thế nào đây.
"Tôi..."
Trần Thư Di chấp nhận, nới lỏng tay. Có gì phải buồn, chút nhục nhã này ngủ dậy sẽ nhanh chóng quên thôi.
Tần Vĩ Khang cười lạnh. Trần Thư Di muốn chơi trò lạc mềm buộc chặt với anh ta sao.
"Chỉ cần em quỳ xuống nhận lỗi với mẹ anh. Thì..."
Giọng nói lạnh lẽo cắt ngang lời anh ta.
"Dường như tiếng người anh không hiểu. Chúng tôi đang đến cục dân chính lãnh chứng."
"Cái gì?"
Tần Vĩ Khang nuốt nước bọt, nhưng anh ta cũng có tiếng tăm trong giới làm ăn. Tại sao phải sợ người này.
Trần Thư Di cũng ngẩn người trước câu nói này. Có phải người này đang giúp đỡ mình không.
"Đi thôi!"
"Hả?"
Trần Thư Di chưa kịp phản ứng, anh đã kéo cô đi ngang qua hai người họ.
Là chiếc xe vừa rồi cô khóc lóc, còn soi gương đây mà. Cửa xe mở ra.
Tần Vĩ Khang liền quát lớn vọng theo.
"Nếu hôm nay, em dám rời khỏi đây cùng người đàn ông khác anh sẽ khiến em hối hận."
Trần Thư Di cố ổn định cảm xúc của mình để không khóc trước mặt anh ta. Cô xoay người lại nhếch môi.
"Hối hận lớn nhất trong đời tôi chính là chọn yêu một người như anh."
Cô ngồi vào trong xe, đóng cửa lại. Và lúc đó, cô lại bật khóc...