Chương : 16
Rue đã quyết định đặt hết niềm tin vào tôi. Tôi biết điều đó vì ngay sau khi ngưng nói chuyện, nó nằm nhích lên dựa vào tôi rồi thiếp đi. Tôi cũng không e ngại gì về nó nên chẳng hề đề phòng một chút nào. Nếu muốn tôi chết, nó đâu cần chỉ cho tôi chỗ tổ của bầy bắt-là-cắt mà chỉ cần biến mất khỏi cái cây là xong. Sâu thẳm trong tâm trí tôi là một sự ý thức rất rõ ràng. Cả hai đứa tôi đều không thể thắng trong Đấu trường. Nhưng bởi vì chúng tôi vẫn sống và cơ hội vẫn còn, tôi cố xua ý nghĩ đó khỏi đầu.
Hơn nữa, tôi bị sao nhãng bởi cái ý nghĩ mới đây về bọn Nhà nghề và đống đồ dùng của chúng. Bằng cách nào đó Rue và tôi phải phá hoại kho lương thực của chúng. Tôi chắc chắn chúng sẽ gặp vô vàn khó khăn nếu phải tự kiếm ăn. Thông thường, chiến thuật của bọn Nhà nghề là tích trữ toàn bộ đồ ăn ngay từ đầu và sống dựa vào đó. Vào những năm mà bọn này không bảo quản tốt đồ ăn - như có năm đống đồ ăn bị một bầy bò sát gớm ghiếc phá hoại, hay một năm khác bị một trận lũ do Ban Tổ chức tạo ra quét sạch - người thắng cuộc luôn đến từ những quận khác. Việc bọn Nhà nghề lớn lên trong điều kiện tốt hơn thực ra lại là bất lợi cho chúng, bởi chúng không biết cái đói là thế nào. Còn Rue và tôi thì khác.
Có điều, tối nay tôi đã mệt lả không thể vạch ra bất cứ kế hoạch chi tiết nào. Những vết thương cần thời gian để lành lại, đầu óc tôi vẫn còn hơi choáng vì nọc độc, và hơi ấm của Rue ở bên cạnh, lúc này đầu nó gục lên vai tôi, giúp tôi có cảm giác an toàn. Lần đầu tiên tôi nhận ra mình cô đơn thế nào trong Đấu trường. Sự có mặt của một người bạn đã an ủi tôi biết bao. Trong cơn mơ màng, tôi tự nhủ sẽ quyết thay đổi thế trận trong ngày mai. Đến mai, chính bọn Nhà nghề sẽ phải dè chừng.
Tiếng pháo làm tôi bừng tỉnh. Ánh sáng quét thành vệt trên bầu trời, bầy chim vẫn đang rúc rích. Rue ngồi trên một cành cây ngang chỗ tôi nằm, đôi tay khum lại nắm lấy cái gì đó. Chúng tôi lắng tai, chờ những tiếng pháo tiếp theo, nhưng không có thêm tiếng nào nữa.
“Em nghĩ đó là ai?” Tôi không thể không nghĩ đến Peeta.
“Em không biết. Đó có thể là bất cứ người nào còn lại,” Rue nói. “Em đoán là tối nay chúng ta sẽ biết.”
“Nào, còn lại ai nữa nhỉ?” tôi hỏi lại.
“Một thằng từ Quận 1. Hai đứa từ Quận 2. Một thằng từ Quận 3. Thresh và em. Chị và anh Peeta,” Rue nói. “Tám rồi. Chờ đã, cả cái thằng từ Quận 10, thằng nhóc có một chân bị tật ấy. Thế là chín.”
Còn một người nữa, nhưng cả tôi và Rue đều không thể nhớ là ai.
“Không biết người lúc nãy chết như thế nào nhỉ,” Rue nói.
“Chị không biết. Dù sao cũng tốt cho chúng ta. Cái chết sẽ hút sự chú ý của khán giả một lúc. Có lẽ chúng ta có thời gian làm điều gì đó trước khi Ban Tổ chức cho rằng mọi thứ đang diễn ra quá tẻ nhạt,” tôi nói. “Em cầm gì trong tay vậy?”
“Bữa sáng,” Rue nói. Nó mở tay, trong đó là hai quả trứng to.
“Trứng gì thế?” Tôi hỏi.
“Em không chắc. Có một vùng đầm lầy ở đằng kìa. Của một loài chim nước,” con bé nói.
Thèm trứng luộc nhưng không ai trong chúng tôi muốn liều lĩnh nhóm lửa. Tôi đoán là đấu thủ vừa chết hôm nay là nạn nhân của bọn Nhà nghề, điều đó nghĩa là chúng đã hồi phục đủ để trở lại Đấu trường. Mỗi người chúng tôi húp ruột một quả trứng, ăn một cái chân thỏ và mấy quả dâu. Một bữa sáng ngon lành.
“Sẵn sàng chưa?” tôi nói, khoác lấy chiếc túi.
“Làm gì ạ?” Rue nói, nhưng nhìn cách nó bật dậy, tôi biết nó đã sẵn sàng làm bất cứ gì tôi đề ra.
“Hôm nay chúng ta sẽ đi phá thức ăn của bọn Nhà nghề,” tôi nói.
“Thật ư? Bằng cách nào?” Có thể thấy cặp mắt nó sáng rực lên vì háo hức. Về điểm này, nó hoàn toàn trái ngược với Prim, đứa em luôn e ngại phải mạo hiểm của tôi.
“Chị chưa biết. Đi thôi, chúng ta sẽ vạch ra kế hoạch trong lúc đi săn,” tôi nói.
Dù vậy, chúng tôi không săn được nhiều vì tôi còn bận chắp ghép những mẩu thông tin có được từ Rue về nơi dựng trại của bọn Nhà nghề. Tuy chỉ theo dõi bọn chúng trong thời gian ngắn, nhưng con bé khá tinh ý. Chúng dựng trại bên cạnh hồ. Kho đồ dùng nằm cách đó khoảng ba mươi mét. Chúng để một đấu thủ khác, thằng đến từ Quận 3, trông coi kho đồ cả ngày.
“Quận 3?” tôi hỏi. “Hắn cấu kết với bọn chúng ư?”
“Vâng, nó canh ở đó cả ngày. Nó cũng bị ong đốt khi bọn chúng kéo bầy bắt-là-cắt đến bên hồ,” Rue nói. “Em đoán là bọn chúng đồng ý tha mạng cho nó nếu nó canh gác kho đồ. Nhưng nó không to cao lắm.”
“Hắn có vũ khí gì?” tôi hỏi.
“Em không thấy rõ lắm. Một ngọn giáo. Kỹ năng của hắn có thể chặn được vài người trong chúng ta một lúc đấy, tuy vậy Thresh có thể giết hắn dễ dàng,” Rue nói.
“Và chúng cứ phơi thức ăn ra ngoài như thế ư?” tôi hỏi. Con bé gật đầu. “Có điều gì đó không hợp lý lắm trong chuyện này.”
“Em hiểu. Nhưng em cũng không biết chính xác là gì,” Rue nói. “Katniss này, ngay cả khi chị đến được đống đồ ăn, làm thế nào chị phá hủy nó?”
“Đốt. Dìm xuống hồ. Châm dầu lên.” Tôi cù vào bụng Rue, như tôi cũng sẽ làm với Prim. “Chén sạch số đó!” Nó cười khúc khích. “Đừng lo lắng. Chị sẽ nghĩ ra cách gì đó. Làm ra mới khó chứ phá bao giờ cũng dễ hơn.”
Sau đó, chúng tôi đào rễ củ, hái dâu và rau rừng rồi chụm đầu bày mưu tính kế. Tôi cũng bắt đầu hiểu thêm về Rue. Là chị lớn trong gia đình có sáu anh chị em, con bé luôn bao bọc hết sức cho các em, luôn nhường phần ăn của mình, luôn phải đi mót thức ăn ở những cánh đồng trống nơi Đội Trị an bê bối hơn ở quận chúng tôi. Được hỏi rằng yêu thứ gì nhất trên đời này, Rue trả lời là “m nhạc.”
“m nhạc?” tôi nói. Trong thế giới của tôi, âm nhạc chỉ nằm đâu đó giữa cái ruy băng cài đầu và chiếc cầu vồng sau mưa trên thang điểm thiết thực. Ít nhất thì cầu vồng cũng cho ta biết chút gì về thời tiết. “Em dành nhiều thời gian cho âm nhạc không?”
“Mọi người hát ở nhà. Và cả khi làm việc. Thế nên em thích chiếc ghim của chị lắm,” nó nói, chỉ tay vào con húng nhại mà tôi sắp sửa quên khuấy đi mất.
“Em biết loài chim này ư?” tôi hỏi.
“Ồ, có chứ. Mấy con còn là bạn thân của em. Chúng em hát liên tục hàng giờ liền. Chúng mang giúp em lời nhắn,” nó nói.
“Ý em là sao?” tôi hỏi.
“Em thường ngồi ở nơi cao nhất nên luôn là người đầu tiên nhìn thấy lá cờ ra dấu thời gian hái quả kết thúc. Em hát một đoạn ngắn để báo tin,” Rue nói. Con bé mở miệng và hát một đoạn nhạc có bốn nốt bằng một giọng ngọt ngào, trong veo. “Và bầy húng nhại truyền đi khắp khu vườn. Thế là mọi người đều biết để gác mọi việc lại,” nó kể tiếp. “Tuy nhiên nếu đến quá gần tổ, chúng có thể gây nguy hiểm cho chị. Nhưng điều này thì không thể trách chúng được.”
Tôi gỡ chiếc ghim ra đưa cho Rue. “Đây, em hãy giữ lấy. Chiếc ghim này mang nhiều ý nghĩa với em hơn là chị.”
“Ôi, không.” Rue nói, khép những ngón tay tôi lại chiếc ghim. “Em thích nhìn chúng trên ngực áo chị. Nhìn thấy nó em đã quyết định tin tưởng chị. Với lại, em cũng có mà.” Nó lấy khỏi áo một sợi dây chuyền được bện bằng cỏ. Trên dây có một ngôi sao bằng gỗ được chạm gồ ghề. Có thể đó là một bông hoa. “Đây là một thứ bùa may mắn.”
“Ồ, đến giờ thì nó có tác dụng đấy chứ,” tôi nói, cài lại con húng nhại vào áo. “Chỉ cần lúc nào em cũng mang theo nó.”
Đến trưa, chúng tôi có một kế hoạch. Đầu giờ chiều thì cả hai bắt tay vào thực hiện nó. Tôi giúp Rue lượm củi và xếp chúng để làm hai đống lửa đầu tiên; đống thứ ba thì nó có đủ thời gian để tự làm lấy. Chúng tôi quyết định sau đó sẽ gặp nhau tại nơi cùng ăn lần đầu. Men theo con suối sẽ giúp tôi trở lại đó. Trước khi đi, tôi muốn chắc là Rue đã có đủ thức ăn và diêm. Tôi còn bắt nó giữ cái túi ngủ, trong trường hợp không thể gặp ở chỗ hẹn trước khi đêm xuống.
“Còn chị thì sao? Chị sẽ lạnh đấy?” nó hỏi.
“Sẽ không lạnh đâu, nếu chị nhặt được một cái túi khác gần hồ,” tôi nói. “Em biết đấy, lấy trộm đồ ở đây không phải là trái luật,” tôi cười khoái chí.
Phút cuối trước khi chia tay, Rue quyết định dạy tôi cách nó ra hiệu với bầy húng nhại, cái bài báo hiệu ngày làm việc kết thúc. “Có thể bầy húng nhại không hiểu tiếng chị. Nhưng nếu chị nghe thấy bầy húng nhại hót thì nghĩa là em đang ổn, chỉ là em chưa thể quay trở lại ngay.”
“Có nhiều chim húng nhại ở đây không?” tôi hỏi.
“Chị chưa thấy chúng à? Chúng làm tổ ở khắp nơi,” nó nói. Phải thừa nhận là tôi chưa từng để ý đến.
“Được rồi. Nếu mọi thứ suôn sẻ như kế hoạch, chị sẽ gặp lại em vào bữa tối,” tôi nói.
Rue bất ngờ ôm tôi. Tuy lúc đầu có hơi ngập ngừng một chút, nhưng sau đó tôi cũng ôm lại nó.
“Chị cẩn thận nhé,” nó nói với tôi.
“Em cẩn thận nhé,” tôi nói. Tôi quay người và trở lại con suối, cảm thấy hơi lo lắng. Biết đâu Rue sẽ bị giết, hay biết đâu Rue không bị giết và cả hai chúng tôi đều sống sót cho đến phút cuối, biết đâu tôi sẽ bỏ lại Rue, bỏ lại Prim ở nhà một mình. Không, Prim thì có mẹ tôi, Gale và còn người chủ tiệm bánh đã hứa là sẽ không để nó bị đói. Rue thì chỉ có mình tôi.
Đến được bờ suối rồi thì việc còn lại chỉ phải là men theo đường dốc đến nơi tôi từng bị ngất bởi chất độc của bọn bắt-là-cắt. Mặc dù vậy, tôi vẫn rất thận trọng do tâm trí còn bị rối trong một mớ bòng bong không lời giải, mà chủ yếu liên quan đến Peeta. Tiếng pháo vang lên vào sớm nay có phải là của cậu? Cậu chết dưới tay một đứa Nhà nghề chăng? Và có phải cậu bị trả thù vì đã để tôi chạy thoát? Đầu óc tôi rối ren khi nghĩ lại thời điểm ở cạnh thi thể Glimmer khi Peeta vụt ra khỏi bụi cây. Chỉ riêng chi tiết người cậu ấy lấp lánh cũng khiến tôi nghi ngờ về mọi điều đã xảy ra.
Hẳn là ngày hôm qua tôi đã di chuyển quá lề mề, bởi chỉ vài giờ sau tôi đã đến vũng nước cạn nơi mình từng tắm. Tôi dừng lại đong đầy chai nước và bôi một lớp bùn lên chiếc ba lô. Hình như nó vẫn cứ nhất quyết trở lại màu cam nguyên thủy cho dù tôi có cố ngụy trang bao nhiêu lần chăng nữa.
Càng đến gần nơi dựng trại của bọn Nhà nghề, các giác quan của tôi càng trở nên tinh nhạy. Càng gần chúng bao nhiêu tôi càng cảnh giác, càng phải dừng lại thường xuyên hơn để lắng nghe những tiếng động lạ bấy nhiêu, một mũi tên theo đó cũng đã được tôi gài vào cung. Tuy không thấy bất kỳ đấu thủ nào khác, nhưng tôi để ý một vài điểm mà Rue đã nhắc đến. Những bụi dâu ngọt. Một bụi thứ lá cây giúp chữa vết đốt cho tôi. Một cụm tổ bắt-là-cắt ở gần cái cây mà tôi đã mắc kẹt. Và đây đó phía trên đầu tôi là những vệt trắng đen lấp lóa của một con chim húng nhại đang lượn lờ qua những cành cây.
Khi tiến đến cái cây mà dưới gốc là tổ ong bị bỏ không, tôi dừng lại một chút để lấy can đảm. Rue đã dặn dò tôi tỉ mỉ để từ đây đến được nơi theo dõi tốt nhất cạnh chiếc hồ. Hãy nhớ, tôi nhủ chính mình. Bây giờ mình là kẻ săn mồi, không phải bọn chúng. Tôi nắm cây cung chặt hơn và bước tới. Tôi đến được lùm cây mà Rue đã nói và một lần nữa khâm phục sự lanh lợi của con bé. Lùm cây nằm ngay bìa rừng, nhưng những tán lá thấp rậm rạp đến độ tôi có thể theo dõi trại của bọn Nhà nghề dễ dàng mà không sợ bị phát hiện. Giữa tôi với bọn chúng là khoảng đất rộng bằng phẳng nơi Đấu trường bắt đầu.
Ở đó có bốn đứa. Thằng Quận 1, Cato và con nhỏ Quận 2, và một thằng khẳng khiu da xám tro hẳn đến từ Quận 3. Hắn hầu như không tạo được ấn tượng nào cho tôi trong suốt khoảng thời gian ở Capitol. Tôi hầu như không nhớ chút gì về hắn, trang phục không, điểm tập luyện không, màn phỏng vấn cũng không. Còn bây giờ, khi thấy hắn đang ngồi đó nghịch ngợm mấy cái hộp nhựa, người ta có thể dễ dàng bỏ qua hắn khi đám đồng đội to cao, hống hách xuất hiện. Nhưng hẳn là hắn phải có giá trị gì đó nếu không bọn kia đã không để hắn sống sót. Hắn chỉ gây thêm cho tôi cảm giác không yên, tại sao bọn Nhà nghề lại để hắn canh gác, tại sao chúng lại để hắn sống sót.
Tất cả bốn vật tế có vẻ vẫn chưa hồi phục hẳn sau cuộc tấn công của bầy bắt-là-cắt. Từ đây tôi có thể thấy những cục u sưng húp trên người chúng. Chúng hẳn đã không đủ can đảm rút cái vòi ra, hoặc nếu có thì cũng không biết thứ lá giúp chữa lành vết đốt. Rõ ràng là mọi thứ thuốc men ở Cornucopia đều không có tác dụng.
Cornucopia vẫn nằm yên ở vị trí ban đầu, nhưng bên trong đã bị khoắng sạch. Hầu hết đồ dùng, đựng trong sọt, bao bố hay thùng nhựa, được chất đống ngăn nắp trong một ngọn tháp ở cách xa nơi dựng trại của bọn chúng một cách kỳ lạ. Bọn chúng đứng rải rác quanh ngọn tháp, nơi đồ dùng được bố trí gần giống với Cornucopia khi Đấu trường bắt đầu. Một chiếc lưới được giăng lên ngọn tháp, có vẻ vô dụng ngoài việc ngăn cản chim chóc.
Toàn bộ cách bố trí của chúng thực sự khó hiểu. Khoảng cách, cái lưới, và sự có mặt của thằng Quận 3. Chắc chắn việc phá hủy đống đồ sẽ không hề đơn giản như người ta thoạt trông. Vẫn còn điều gì đó mập mờ, và tốt hơn là tôi nên chờ cho đến khi phát hiện ra. Tôi đoán cái tháp này là một kiểu bẫy ngầm. Tôi nghĩ đến những cái hố được giấu đi, những tấm lưới được thả xuống, những sợi dây giăng ngang để khi bất kỳ ai chạm vào là một ngòi độc chực sẵn sẽ phóng thẳng vào tim người đó. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra.
Trong khi cân nhắc các phương án, tôi nghe thấy tiếng Cato la lên. Hắn chỉ tay vào khu rừng, cách xa chỗ tôi, và không cần quay sang tôi cũng biết là Rue hẳn đã châm đống lửa đầu tiên. Chúng tôi đã đảm bảo nhặt đủ củi tươi để tạo khói mù dễ gây chú ý. Đám Nhà nghề đồng loạt cầm lấy vũ khí.
Bọn chúng đang cãi nhau. Tôi có thể nghe thấy chúng đang tranh cãi việc thằng Quận 3 nên ở lại hay đi theo chúng.
“Nó phải đi. Vào khu rừng chúng ta sẽ cần đến nó, và dù sao việc của nó ở đây cũng đã xong. Không ai đụng đến đống đồ này được,” Cato nói.
“Thế còn Chàng trai Đang yêu?” Gã Quận 1 nói.
“Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, quên nó đi. Tao biết tao đã chém nó vào đâu. Đến giờ nó vẫn chưa mất máu đến chết thì quả là phép màu. Dù sao, nó không thể đến cướp chúng ta được,” Cato nói.
Hóa ra Peeta đang ở trong rừng và bị thương rất nặng. Nhưng tôi vẫn mù mờ về động cơ khiến cậu phản bội bọn Nhà nghề.
“Đi nào,” Cato nói. Hắn ấn ngọn lao vào tay thằng Quận 3, cả lũ bắt đầu đi về phía ngọn lửa. Lời cuối cùng tôi nghe được trước khi chúng tiến vào rừng là của Cato, “Khi tìm thấy con bé, tao sẽ biết phải giết nó thế nào, không đứa nào được xía vào.”
Tôi không nghĩ là hắn đang nói về Rue. Con bé đâu có thả cái tổ bắt-là-cắt xuống hắn.
Tôi vẫn nằm phục khoảng nửa tiếng, cố nghĩ xem phải làm gì với đống đồ. Lợi thế với cây cung chính là khoảng cách. Tôi có thể dễ dàng bắn một mũi tên mang lửa đến ngọn tháp - tôi đủ sức để bắn vào những thứ nằm trơ trong lưới - nhưng không chắc là nó có cắm vào được hay không Nhiều khả năng là mũi tên sẽ chỉ tự cháy, rồi sau đó thì sao? Tôi sẽ chẳng đạt được gì, lại còn cho bọn chúng biết quá nhiều thông tin về mình. Rằng tôi đang ở đâu, rằng tôi có một hiệp đồng tác chiến, rằng tôi có thể bắn tên với độ chính xác cao.
Chẳng còn cách nào khác. Tôi sẽ phải tiến lại gần hơn và xem chính xác là thứ gì đang bảo vệ đống đồ. Tôi đang định ra khỏi bụi cây thì thấy thứ gì đó di chuyển. Cách tôi vài trăm mét bên tay phải, có ai đó đang thoát ra khỏi rừng cây. Mới đầu, tôi nghĩ đó là Rue, nhưng sau đó tôi nhận ra con Mặt cáo - nó là đứa mà sáng nay chúng tôi không thể nhớ ra - rón rén đi ra bãi đất. Nghĩ mình đã an toàn, nó sải chân thật nhanh đến ngọn tháp. Ngay khi đến rìa nơi những món đồ được rải thành vòng tròn xung quanh ngọn tháp, nó dừng lại, quan sát dưới đất và cẩn thận đặt chân vào trong. Rồi nó bắt đầu tiến vào ngọn tháp bằng những bước nhảy lò cò lạ lùng, thỉnh thoảng đáp bằng một chân, hơi lảo đảo, rồi thỉnh thoảng lại đánh liều nhảy mấy bước liền. Cuối cùng con bé nhảy phắt qua một thùng phuy nhỏ rồi đáp xuống bằng mũi ngón chân. Nhưng nó nhảy hơi quá đà và quán tính làm nó ngã chúi về phía trước. Tôi nghe thấy nó thét lên khi hai tay chạm đất, nhưng không có gì xảy ra. Ngay sau đó, nó đứng trở lại và tiếp tục nhảy cho đến khi đến được đống đồ.
Vậy là tôi đã đúng về đống bẫy ngầm của bọn chúng, nhưng rõ là nó phức tạp hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.
Tôi cũng đoán trúng về con bé. Hẳn phải nhiều mưu mẹo lắm mới phát hiện ra cách lấy đồ ăn và lặp lại những bước nhảy chính xác như vậy. Nó chất đồ đầy túi, lấy mỗi thứ một ít, bánh xốp từ chiếc sọt, một nắm táo từ chiếc bao bố được treo trên sợi dây bên trên chiếc thùng. Nhưng chỉ mỗi thứ một ít, đủ để bọn chúng không phát hiện ra thức ăn bị mất. Đủ để không bị nghi ngờ. Rồi sau đó nó lại nhảy lò cò ra khỏi vòng tròn và chạy vụt vào rừng trở lại, an toàn và thành thạo.
Tôi nhận ra mình đang nghiến răng trong nỗi thất vọng. Mặt cáo đã làm chắc chắn thêm những gì tôi tiên đoán. Nhưng bọn chúng đã đặt thứ bẫy gì ở đó mà cần phải khéo léo như vậy? Có nhiều bẫy đến thế ư? Tại sao nó lại thét lên khi chạm tay xuống mặt đất? Hẳn là... và từ từ cái ý nghĩ ấy lộ ra trong đầu tôi... hẳn là mặt đất sẽ phát nổ.
“Đó là mìn,” tôi thì thầm. Điều này giải thích mọi thứ. Việc bọn Nhà nghề sẵn sàng để lại đồ của chúng, phản ứng của Mặt cáo, sự tham gia của thằng cha Quận 3, vì đó là nơi người ta đặt những công xưởng, nơi sản xuất ti vi, xe hơi và chất nổ. Nhưng làm sao nó có được chất nổ? Trong đống đồ dùng chăng? Đó không phải thứ vũ khí mà Ban Tổ chức thường cung cấp, bởi họ thích thú với việc nhìn đám vật tế tự tay chém giết lẫn nhau hơn. Tôi lẻn ra khỏi bụi cây và chạy đến một trong những ô kim loại hình tròn đã đưa các đấu thủ từ dưới mặt đất lên trường đấu. Mặt đất xung quanh nó đã bị xới lên và được nện xuống trở lại. Những quả mìn đã bị vô hiệu sau khi chúng tôi đứng trên ô kim loại đủ sáu mươi giây, nhưng thằng Quận 3 hẳn đã tìm cách kích hoạt lại chúng. Tôi chưa bao giờ thấy bất kỳ ai ở Đấu trường làm như thế. Tôi dám cá rằng điều này là một bất ngờ lớn, ngay cả với Ban Tổ chức.
Đáng khen cho thằng Quận 3, đứa đã đặt những quả mìn, nhưng bây giờ thì tôi phải làm sao? Rõ ràng tôi không thể cứ lao vào cái bãi mìn đó nếu không muốn bị thổi tung lên trời. Còn việc bắn một mũi tên mang lửa vào đó thì thật là nực cười chưa từng thấy. Mìn chỉ được kích nổ khi có áp lực. Tuy vậy, cũng không cần phải dùng đến áp lực mạnh. Năm nọ, một cô gái đã làm rớt chiếc huy hiệu, một viên bi nhỏ bằng gỗ, trong khi vẫn đứng trên ô kim loại, và kết quả là người ta phải đi gom từng mảnh vương vãi của cô trên mặt đất.
Với đôi tay khá khỏe của mình, có lẽ tôi nên thảy vài hòn đá vào đó để kích nổ? Có thể là một quả mìn? Hoặc là cả dây mìn. Được không nhỉ? Liệu thằng bé từ Quận 3 có bố trí những quả mìn sao cho mỗi quả bị nổ sẽ không đụng chạm gì đến những quả khác? Nhờ đó vừa có thể bảo vệ đồ dùng vừa bảo đảm kẻ xâm nhập mất mạng. Dù có làm nổ chỉ một quả mìn đi nữa thì chắc chắn tôi cũng sẽ lôi kéo sự chú ý của bọn Nhà nghề. Còn gì nữa đây nhỉ? Tấm lưới kia rõ ràng được giăng lên để làm những gì ném vào trong bật trở lại. Hơn nữa, tôi còn cần phải ném cùng lúc khoảng ba mươi hòn đá mới có thể tạo nên một cú nổ dây chuyền, biến toàn bộ kho đồ thành tro bụi.
Tôi liếc trở lại khu rừng. Khói từ đám cháy thứ hai do Rue tạo ra đang bốc lên bầu trời. Đến lúc này, có lẽ bọn Nhà nghề đã bắt đầu nghi ngờ về một cái bẫy. Thời gian đang cạn dần.
Chắc chắn sẽ tìm ra một lời giải cho việc này, nếu như tôi có đủ sự tập trung. Tôi nhìn chăm chăm vào cái tháp, những chiếc thùng, sọt; chúng quá nặng để có thể bị đổ bởi một mũi tên. Có thể một trong số chúng chứa dầu ăn, và trong khi tôi đang định trở lại với ý tưởng dùng tên lửa thì nhận ra mình có thể mất cả mười hai mũi tên mà không có cú bắn nào trúng đích vào thùng dầu, đúng hơn là thùng dầu phỏng đoán. Trong lúc đang cố nhớ lại cái sảy chân của con Mặt cáo ở ngọn tháp hòng tìm ra một cách phá hủy khác, mắt tôi sáng bừng khi thấy chiếc bao đựng táo. Tôi có thể bắn đứt sợi dây bằng một nhát; chẳng phải tôi đã làm như thế ở Trung tâm Huấn luyện ư? Chiếc túi tuy lớn, nhưng có lẽ chỉ đủ tạo ra một vụ nổ. Chỉ còn cách là tôi phải làm sao cho những quả táo rơi ra...
Tôi đã biết phải làm gì. Tôi bước ra khoảng trống và lấy ba mũi tên cho việc này. Tôi đặt chân trụ cẩn thận, bỏ mặc những gì xung quanh để tập trung cao độ. Mũi tên đầu tiên bay qua cạnh trên chiếc túi bố, khiến nó bị rách một đường. Mũi thứ hai làm nó mở rộng ra thành một lỗ trống hoác. Tôi thấy quả táo đầu tiên rung rinh khi tôi bắn mũi tên thứ ba, cũng qua vết rách lúc nãy và làm nó rách toạc ra.
Trong tích tắc, mọi thứ dường như bị đông cứng lại. Sau đó, những quả táo vãi xuống đất và tôi bị thổi bay về đằng sau.
Hơn nữa, tôi bị sao nhãng bởi cái ý nghĩ mới đây về bọn Nhà nghề và đống đồ dùng của chúng. Bằng cách nào đó Rue và tôi phải phá hoại kho lương thực của chúng. Tôi chắc chắn chúng sẽ gặp vô vàn khó khăn nếu phải tự kiếm ăn. Thông thường, chiến thuật của bọn Nhà nghề là tích trữ toàn bộ đồ ăn ngay từ đầu và sống dựa vào đó. Vào những năm mà bọn này không bảo quản tốt đồ ăn - như có năm đống đồ ăn bị một bầy bò sát gớm ghiếc phá hoại, hay một năm khác bị một trận lũ do Ban Tổ chức tạo ra quét sạch - người thắng cuộc luôn đến từ những quận khác. Việc bọn Nhà nghề lớn lên trong điều kiện tốt hơn thực ra lại là bất lợi cho chúng, bởi chúng không biết cái đói là thế nào. Còn Rue và tôi thì khác.
Có điều, tối nay tôi đã mệt lả không thể vạch ra bất cứ kế hoạch chi tiết nào. Những vết thương cần thời gian để lành lại, đầu óc tôi vẫn còn hơi choáng vì nọc độc, và hơi ấm của Rue ở bên cạnh, lúc này đầu nó gục lên vai tôi, giúp tôi có cảm giác an toàn. Lần đầu tiên tôi nhận ra mình cô đơn thế nào trong Đấu trường. Sự có mặt của một người bạn đã an ủi tôi biết bao. Trong cơn mơ màng, tôi tự nhủ sẽ quyết thay đổi thế trận trong ngày mai. Đến mai, chính bọn Nhà nghề sẽ phải dè chừng.
Tiếng pháo làm tôi bừng tỉnh. Ánh sáng quét thành vệt trên bầu trời, bầy chim vẫn đang rúc rích. Rue ngồi trên một cành cây ngang chỗ tôi nằm, đôi tay khum lại nắm lấy cái gì đó. Chúng tôi lắng tai, chờ những tiếng pháo tiếp theo, nhưng không có thêm tiếng nào nữa.
“Em nghĩ đó là ai?” Tôi không thể không nghĩ đến Peeta.
“Em không biết. Đó có thể là bất cứ người nào còn lại,” Rue nói. “Em đoán là tối nay chúng ta sẽ biết.”
“Nào, còn lại ai nữa nhỉ?” tôi hỏi lại.
“Một thằng từ Quận 1. Hai đứa từ Quận 2. Một thằng từ Quận 3. Thresh và em. Chị và anh Peeta,” Rue nói. “Tám rồi. Chờ đã, cả cái thằng từ Quận 10, thằng nhóc có một chân bị tật ấy. Thế là chín.”
Còn một người nữa, nhưng cả tôi và Rue đều không thể nhớ là ai.
“Không biết người lúc nãy chết như thế nào nhỉ,” Rue nói.
“Chị không biết. Dù sao cũng tốt cho chúng ta. Cái chết sẽ hút sự chú ý của khán giả một lúc. Có lẽ chúng ta có thời gian làm điều gì đó trước khi Ban Tổ chức cho rằng mọi thứ đang diễn ra quá tẻ nhạt,” tôi nói. “Em cầm gì trong tay vậy?”
“Bữa sáng,” Rue nói. Nó mở tay, trong đó là hai quả trứng to.
“Trứng gì thế?” Tôi hỏi.
“Em không chắc. Có một vùng đầm lầy ở đằng kìa. Của một loài chim nước,” con bé nói.
Thèm trứng luộc nhưng không ai trong chúng tôi muốn liều lĩnh nhóm lửa. Tôi đoán là đấu thủ vừa chết hôm nay là nạn nhân của bọn Nhà nghề, điều đó nghĩa là chúng đã hồi phục đủ để trở lại Đấu trường. Mỗi người chúng tôi húp ruột một quả trứng, ăn một cái chân thỏ và mấy quả dâu. Một bữa sáng ngon lành.
“Sẵn sàng chưa?” tôi nói, khoác lấy chiếc túi.
“Làm gì ạ?” Rue nói, nhưng nhìn cách nó bật dậy, tôi biết nó đã sẵn sàng làm bất cứ gì tôi đề ra.
“Hôm nay chúng ta sẽ đi phá thức ăn của bọn Nhà nghề,” tôi nói.
“Thật ư? Bằng cách nào?” Có thể thấy cặp mắt nó sáng rực lên vì háo hức. Về điểm này, nó hoàn toàn trái ngược với Prim, đứa em luôn e ngại phải mạo hiểm của tôi.
“Chị chưa biết. Đi thôi, chúng ta sẽ vạch ra kế hoạch trong lúc đi săn,” tôi nói.
Dù vậy, chúng tôi không săn được nhiều vì tôi còn bận chắp ghép những mẩu thông tin có được từ Rue về nơi dựng trại của bọn Nhà nghề. Tuy chỉ theo dõi bọn chúng trong thời gian ngắn, nhưng con bé khá tinh ý. Chúng dựng trại bên cạnh hồ. Kho đồ dùng nằm cách đó khoảng ba mươi mét. Chúng để một đấu thủ khác, thằng đến từ Quận 3, trông coi kho đồ cả ngày.
“Quận 3?” tôi hỏi. “Hắn cấu kết với bọn chúng ư?”
“Vâng, nó canh ở đó cả ngày. Nó cũng bị ong đốt khi bọn chúng kéo bầy bắt-là-cắt đến bên hồ,” Rue nói. “Em đoán là bọn chúng đồng ý tha mạng cho nó nếu nó canh gác kho đồ. Nhưng nó không to cao lắm.”
“Hắn có vũ khí gì?” tôi hỏi.
“Em không thấy rõ lắm. Một ngọn giáo. Kỹ năng của hắn có thể chặn được vài người trong chúng ta một lúc đấy, tuy vậy Thresh có thể giết hắn dễ dàng,” Rue nói.
“Và chúng cứ phơi thức ăn ra ngoài như thế ư?” tôi hỏi. Con bé gật đầu. “Có điều gì đó không hợp lý lắm trong chuyện này.”
“Em hiểu. Nhưng em cũng không biết chính xác là gì,” Rue nói. “Katniss này, ngay cả khi chị đến được đống đồ ăn, làm thế nào chị phá hủy nó?”
“Đốt. Dìm xuống hồ. Châm dầu lên.” Tôi cù vào bụng Rue, như tôi cũng sẽ làm với Prim. “Chén sạch số đó!” Nó cười khúc khích. “Đừng lo lắng. Chị sẽ nghĩ ra cách gì đó. Làm ra mới khó chứ phá bao giờ cũng dễ hơn.”
Sau đó, chúng tôi đào rễ củ, hái dâu và rau rừng rồi chụm đầu bày mưu tính kế. Tôi cũng bắt đầu hiểu thêm về Rue. Là chị lớn trong gia đình có sáu anh chị em, con bé luôn bao bọc hết sức cho các em, luôn nhường phần ăn của mình, luôn phải đi mót thức ăn ở những cánh đồng trống nơi Đội Trị an bê bối hơn ở quận chúng tôi. Được hỏi rằng yêu thứ gì nhất trên đời này, Rue trả lời là “m nhạc.”
“m nhạc?” tôi nói. Trong thế giới của tôi, âm nhạc chỉ nằm đâu đó giữa cái ruy băng cài đầu và chiếc cầu vồng sau mưa trên thang điểm thiết thực. Ít nhất thì cầu vồng cũng cho ta biết chút gì về thời tiết. “Em dành nhiều thời gian cho âm nhạc không?”
“Mọi người hát ở nhà. Và cả khi làm việc. Thế nên em thích chiếc ghim của chị lắm,” nó nói, chỉ tay vào con húng nhại mà tôi sắp sửa quên khuấy đi mất.
“Em biết loài chim này ư?” tôi hỏi.
“Ồ, có chứ. Mấy con còn là bạn thân của em. Chúng em hát liên tục hàng giờ liền. Chúng mang giúp em lời nhắn,” nó nói.
“Ý em là sao?” tôi hỏi.
“Em thường ngồi ở nơi cao nhất nên luôn là người đầu tiên nhìn thấy lá cờ ra dấu thời gian hái quả kết thúc. Em hát một đoạn ngắn để báo tin,” Rue nói. Con bé mở miệng và hát một đoạn nhạc có bốn nốt bằng một giọng ngọt ngào, trong veo. “Và bầy húng nhại truyền đi khắp khu vườn. Thế là mọi người đều biết để gác mọi việc lại,” nó kể tiếp. “Tuy nhiên nếu đến quá gần tổ, chúng có thể gây nguy hiểm cho chị. Nhưng điều này thì không thể trách chúng được.”
Tôi gỡ chiếc ghim ra đưa cho Rue. “Đây, em hãy giữ lấy. Chiếc ghim này mang nhiều ý nghĩa với em hơn là chị.”
“Ôi, không.” Rue nói, khép những ngón tay tôi lại chiếc ghim. “Em thích nhìn chúng trên ngực áo chị. Nhìn thấy nó em đã quyết định tin tưởng chị. Với lại, em cũng có mà.” Nó lấy khỏi áo một sợi dây chuyền được bện bằng cỏ. Trên dây có một ngôi sao bằng gỗ được chạm gồ ghề. Có thể đó là một bông hoa. “Đây là một thứ bùa may mắn.”
“Ồ, đến giờ thì nó có tác dụng đấy chứ,” tôi nói, cài lại con húng nhại vào áo. “Chỉ cần lúc nào em cũng mang theo nó.”
Đến trưa, chúng tôi có một kế hoạch. Đầu giờ chiều thì cả hai bắt tay vào thực hiện nó. Tôi giúp Rue lượm củi và xếp chúng để làm hai đống lửa đầu tiên; đống thứ ba thì nó có đủ thời gian để tự làm lấy. Chúng tôi quyết định sau đó sẽ gặp nhau tại nơi cùng ăn lần đầu. Men theo con suối sẽ giúp tôi trở lại đó. Trước khi đi, tôi muốn chắc là Rue đã có đủ thức ăn và diêm. Tôi còn bắt nó giữ cái túi ngủ, trong trường hợp không thể gặp ở chỗ hẹn trước khi đêm xuống.
“Còn chị thì sao? Chị sẽ lạnh đấy?” nó hỏi.
“Sẽ không lạnh đâu, nếu chị nhặt được một cái túi khác gần hồ,” tôi nói. “Em biết đấy, lấy trộm đồ ở đây không phải là trái luật,” tôi cười khoái chí.
Phút cuối trước khi chia tay, Rue quyết định dạy tôi cách nó ra hiệu với bầy húng nhại, cái bài báo hiệu ngày làm việc kết thúc. “Có thể bầy húng nhại không hiểu tiếng chị. Nhưng nếu chị nghe thấy bầy húng nhại hót thì nghĩa là em đang ổn, chỉ là em chưa thể quay trở lại ngay.”
“Có nhiều chim húng nhại ở đây không?” tôi hỏi.
“Chị chưa thấy chúng à? Chúng làm tổ ở khắp nơi,” nó nói. Phải thừa nhận là tôi chưa từng để ý đến.
“Được rồi. Nếu mọi thứ suôn sẻ như kế hoạch, chị sẽ gặp lại em vào bữa tối,” tôi nói.
Rue bất ngờ ôm tôi. Tuy lúc đầu có hơi ngập ngừng một chút, nhưng sau đó tôi cũng ôm lại nó.
“Chị cẩn thận nhé,” nó nói với tôi.
“Em cẩn thận nhé,” tôi nói. Tôi quay người và trở lại con suối, cảm thấy hơi lo lắng. Biết đâu Rue sẽ bị giết, hay biết đâu Rue không bị giết và cả hai chúng tôi đều sống sót cho đến phút cuối, biết đâu tôi sẽ bỏ lại Rue, bỏ lại Prim ở nhà một mình. Không, Prim thì có mẹ tôi, Gale và còn người chủ tiệm bánh đã hứa là sẽ không để nó bị đói. Rue thì chỉ có mình tôi.
Đến được bờ suối rồi thì việc còn lại chỉ phải là men theo đường dốc đến nơi tôi từng bị ngất bởi chất độc của bọn bắt-là-cắt. Mặc dù vậy, tôi vẫn rất thận trọng do tâm trí còn bị rối trong một mớ bòng bong không lời giải, mà chủ yếu liên quan đến Peeta. Tiếng pháo vang lên vào sớm nay có phải là của cậu? Cậu chết dưới tay một đứa Nhà nghề chăng? Và có phải cậu bị trả thù vì đã để tôi chạy thoát? Đầu óc tôi rối ren khi nghĩ lại thời điểm ở cạnh thi thể Glimmer khi Peeta vụt ra khỏi bụi cây. Chỉ riêng chi tiết người cậu ấy lấp lánh cũng khiến tôi nghi ngờ về mọi điều đã xảy ra.
Hẳn là ngày hôm qua tôi đã di chuyển quá lề mề, bởi chỉ vài giờ sau tôi đã đến vũng nước cạn nơi mình từng tắm. Tôi dừng lại đong đầy chai nước và bôi một lớp bùn lên chiếc ba lô. Hình như nó vẫn cứ nhất quyết trở lại màu cam nguyên thủy cho dù tôi có cố ngụy trang bao nhiêu lần chăng nữa.
Càng đến gần nơi dựng trại của bọn Nhà nghề, các giác quan của tôi càng trở nên tinh nhạy. Càng gần chúng bao nhiêu tôi càng cảnh giác, càng phải dừng lại thường xuyên hơn để lắng nghe những tiếng động lạ bấy nhiêu, một mũi tên theo đó cũng đã được tôi gài vào cung. Tuy không thấy bất kỳ đấu thủ nào khác, nhưng tôi để ý một vài điểm mà Rue đã nhắc đến. Những bụi dâu ngọt. Một bụi thứ lá cây giúp chữa vết đốt cho tôi. Một cụm tổ bắt-là-cắt ở gần cái cây mà tôi đã mắc kẹt. Và đây đó phía trên đầu tôi là những vệt trắng đen lấp lóa của một con chim húng nhại đang lượn lờ qua những cành cây.
Khi tiến đến cái cây mà dưới gốc là tổ ong bị bỏ không, tôi dừng lại một chút để lấy can đảm. Rue đã dặn dò tôi tỉ mỉ để từ đây đến được nơi theo dõi tốt nhất cạnh chiếc hồ. Hãy nhớ, tôi nhủ chính mình. Bây giờ mình là kẻ săn mồi, không phải bọn chúng. Tôi nắm cây cung chặt hơn và bước tới. Tôi đến được lùm cây mà Rue đã nói và một lần nữa khâm phục sự lanh lợi của con bé. Lùm cây nằm ngay bìa rừng, nhưng những tán lá thấp rậm rạp đến độ tôi có thể theo dõi trại của bọn Nhà nghề dễ dàng mà không sợ bị phát hiện. Giữa tôi với bọn chúng là khoảng đất rộng bằng phẳng nơi Đấu trường bắt đầu.
Ở đó có bốn đứa. Thằng Quận 1, Cato và con nhỏ Quận 2, và một thằng khẳng khiu da xám tro hẳn đến từ Quận 3. Hắn hầu như không tạo được ấn tượng nào cho tôi trong suốt khoảng thời gian ở Capitol. Tôi hầu như không nhớ chút gì về hắn, trang phục không, điểm tập luyện không, màn phỏng vấn cũng không. Còn bây giờ, khi thấy hắn đang ngồi đó nghịch ngợm mấy cái hộp nhựa, người ta có thể dễ dàng bỏ qua hắn khi đám đồng đội to cao, hống hách xuất hiện. Nhưng hẳn là hắn phải có giá trị gì đó nếu không bọn kia đã không để hắn sống sót. Hắn chỉ gây thêm cho tôi cảm giác không yên, tại sao bọn Nhà nghề lại để hắn canh gác, tại sao chúng lại để hắn sống sót.
Tất cả bốn vật tế có vẻ vẫn chưa hồi phục hẳn sau cuộc tấn công của bầy bắt-là-cắt. Từ đây tôi có thể thấy những cục u sưng húp trên người chúng. Chúng hẳn đã không đủ can đảm rút cái vòi ra, hoặc nếu có thì cũng không biết thứ lá giúp chữa lành vết đốt. Rõ ràng là mọi thứ thuốc men ở Cornucopia đều không có tác dụng.
Cornucopia vẫn nằm yên ở vị trí ban đầu, nhưng bên trong đã bị khoắng sạch. Hầu hết đồ dùng, đựng trong sọt, bao bố hay thùng nhựa, được chất đống ngăn nắp trong một ngọn tháp ở cách xa nơi dựng trại của bọn chúng một cách kỳ lạ. Bọn chúng đứng rải rác quanh ngọn tháp, nơi đồ dùng được bố trí gần giống với Cornucopia khi Đấu trường bắt đầu. Một chiếc lưới được giăng lên ngọn tháp, có vẻ vô dụng ngoài việc ngăn cản chim chóc.
Toàn bộ cách bố trí của chúng thực sự khó hiểu. Khoảng cách, cái lưới, và sự có mặt của thằng Quận 3. Chắc chắn việc phá hủy đống đồ sẽ không hề đơn giản như người ta thoạt trông. Vẫn còn điều gì đó mập mờ, và tốt hơn là tôi nên chờ cho đến khi phát hiện ra. Tôi đoán cái tháp này là một kiểu bẫy ngầm. Tôi nghĩ đến những cái hố được giấu đi, những tấm lưới được thả xuống, những sợi dây giăng ngang để khi bất kỳ ai chạm vào là một ngòi độc chực sẵn sẽ phóng thẳng vào tim người đó. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra.
Trong khi cân nhắc các phương án, tôi nghe thấy tiếng Cato la lên. Hắn chỉ tay vào khu rừng, cách xa chỗ tôi, và không cần quay sang tôi cũng biết là Rue hẳn đã châm đống lửa đầu tiên. Chúng tôi đã đảm bảo nhặt đủ củi tươi để tạo khói mù dễ gây chú ý. Đám Nhà nghề đồng loạt cầm lấy vũ khí.
Bọn chúng đang cãi nhau. Tôi có thể nghe thấy chúng đang tranh cãi việc thằng Quận 3 nên ở lại hay đi theo chúng.
“Nó phải đi. Vào khu rừng chúng ta sẽ cần đến nó, và dù sao việc của nó ở đây cũng đã xong. Không ai đụng đến đống đồ này được,” Cato nói.
“Thế còn Chàng trai Đang yêu?” Gã Quận 1 nói.
“Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, quên nó đi. Tao biết tao đã chém nó vào đâu. Đến giờ nó vẫn chưa mất máu đến chết thì quả là phép màu. Dù sao, nó không thể đến cướp chúng ta được,” Cato nói.
Hóa ra Peeta đang ở trong rừng và bị thương rất nặng. Nhưng tôi vẫn mù mờ về động cơ khiến cậu phản bội bọn Nhà nghề.
“Đi nào,” Cato nói. Hắn ấn ngọn lao vào tay thằng Quận 3, cả lũ bắt đầu đi về phía ngọn lửa. Lời cuối cùng tôi nghe được trước khi chúng tiến vào rừng là của Cato, “Khi tìm thấy con bé, tao sẽ biết phải giết nó thế nào, không đứa nào được xía vào.”
Tôi không nghĩ là hắn đang nói về Rue. Con bé đâu có thả cái tổ bắt-là-cắt xuống hắn.
Tôi vẫn nằm phục khoảng nửa tiếng, cố nghĩ xem phải làm gì với đống đồ. Lợi thế với cây cung chính là khoảng cách. Tôi có thể dễ dàng bắn một mũi tên mang lửa đến ngọn tháp - tôi đủ sức để bắn vào những thứ nằm trơ trong lưới - nhưng không chắc là nó có cắm vào được hay không Nhiều khả năng là mũi tên sẽ chỉ tự cháy, rồi sau đó thì sao? Tôi sẽ chẳng đạt được gì, lại còn cho bọn chúng biết quá nhiều thông tin về mình. Rằng tôi đang ở đâu, rằng tôi có một hiệp đồng tác chiến, rằng tôi có thể bắn tên với độ chính xác cao.
Chẳng còn cách nào khác. Tôi sẽ phải tiến lại gần hơn và xem chính xác là thứ gì đang bảo vệ đống đồ. Tôi đang định ra khỏi bụi cây thì thấy thứ gì đó di chuyển. Cách tôi vài trăm mét bên tay phải, có ai đó đang thoát ra khỏi rừng cây. Mới đầu, tôi nghĩ đó là Rue, nhưng sau đó tôi nhận ra con Mặt cáo - nó là đứa mà sáng nay chúng tôi không thể nhớ ra - rón rén đi ra bãi đất. Nghĩ mình đã an toàn, nó sải chân thật nhanh đến ngọn tháp. Ngay khi đến rìa nơi những món đồ được rải thành vòng tròn xung quanh ngọn tháp, nó dừng lại, quan sát dưới đất và cẩn thận đặt chân vào trong. Rồi nó bắt đầu tiến vào ngọn tháp bằng những bước nhảy lò cò lạ lùng, thỉnh thoảng đáp bằng một chân, hơi lảo đảo, rồi thỉnh thoảng lại đánh liều nhảy mấy bước liền. Cuối cùng con bé nhảy phắt qua một thùng phuy nhỏ rồi đáp xuống bằng mũi ngón chân. Nhưng nó nhảy hơi quá đà và quán tính làm nó ngã chúi về phía trước. Tôi nghe thấy nó thét lên khi hai tay chạm đất, nhưng không có gì xảy ra. Ngay sau đó, nó đứng trở lại và tiếp tục nhảy cho đến khi đến được đống đồ.
Vậy là tôi đã đúng về đống bẫy ngầm của bọn chúng, nhưng rõ là nó phức tạp hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.
Tôi cũng đoán trúng về con bé. Hẳn phải nhiều mưu mẹo lắm mới phát hiện ra cách lấy đồ ăn và lặp lại những bước nhảy chính xác như vậy. Nó chất đồ đầy túi, lấy mỗi thứ một ít, bánh xốp từ chiếc sọt, một nắm táo từ chiếc bao bố được treo trên sợi dây bên trên chiếc thùng. Nhưng chỉ mỗi thứ một ít, đủ để bọn chúng không phát hiện ra thức ăn bị mất. Đủ để không bị nghi ngờ. Rồi sau đó nó lại nhảy lò cò ra khỏi vòng tròn và chạy vụt vào rừng trở lại, an toàn và thành thạo.
Tôi nhận ra mình đang nghiến răng trong nỗi thất vọng. Mặt cáo đã làm chắc chắn thêm những gì tôi tiên đoán. Nhưng bọn chúng đã đặt thứ bẫy gì ở đó mà cần phải khéo léo như vậy? Có nhiều bẫy đến thế ư? Tại sao nó lại thét lên khi chạm tay xuống mặt đất? Hẳn là... và từ từ cái ý nghĩ ấy lộ ra trong đầu tôi... hẳn là mặt đất sẽ phát nổ.
“Đó là mìn,” tôi thì thầm. Điều này giải thích mọi thứ. Việc bọn Nhà nghề sẵn sàng để lại đồ của chúng, phản ứng của Mặt cáo, sự tham gia của thằng cha Quận 3, vì đó là nơi người ta đặt những công xưởng, nơi sản xuất ti vi, xe hơi và chất nổ. Nhưng làm sao nó có được chất nổ? Trong đống đồ dùng chăng? Đó không phải thứ vũ khí mà Ban Tổ chức thường cung cấp, bởi họ thích thú với việc nhìn đám vật tế tự tay chém giết lẫn nhau hơn. Tôi lẻn ra khỏi bụi cây và chạy đến một trong những ô kim loại hình tròn đã đưa các đấu thủ từ dưới mặt đất lên trường đấu. Mặt đất xung quanh nó đã bị xới lên và được nện xuống trở lại. Những quả mìn đã bị vô hiệu sau khi chúng tôi đứng trên ô kim loại đủ sáu mươi giây, nhưng thằng Quận 3 hẳn đã tìm cách kích hoạt lại chúng. Tôi chưa bao giờ thấy bất kỳ ai ở Đấu trường làm như thế. Tôi dám cá rằng điều này là một bất ngờ lớn, ngay cả với Ban Tổ chức.
Đáng khen cho thằng Quận 3, đứa đã đặt những quả mìn, nhưng bây giờ thì tôi phải làm sao? Rõ ràng tôi không thể cứ lao vào cái bãi mìn đó nếu không muốn bị thổi tung lên trời. Còn việc bắn một mũi tên mang lửa vào đó thì thật là nực cười chưa từng thấy. Mìn chỉ được kích nổ khi có áp lực. Tuy vậy, cũng không cần phải dùng đến áp lực mạnh. Năm nọ, một cô gái đã làm rớt chiếc huy hiệu, một viên bi nhỏ bằng gỗ, trong khi vẫn đứng trên ô kim loại, và kết quả là người ta phải đi gom từng mảnh vương vãi của cô trên mặt đất.
Với đôi tay khá khỏe của mình, có lẽ tôi nên thảy vài hòn đá vào đó để kích nổ? Có thể là một quả mìn? Hoặc là cả dây mìn. Được không nhỉ? Liệu thằng bé từ Quận 3 có bố trí những quả mìn sao cho mỗi quả bị nổ sẽ không đụng chạm gì đến những quả khác? Nhờ đó vừa có thể bảo vệ đồ dùng vừa bảo đảm kẻ xâm nhập mất mạng. Dù có làm nổ chỉ một quả mìn đi nữa thì chắc chắn tôi cũng sẽ lôi kéo sự chú ý của bọn Nhà nghề. Còn gì nữa đây nhỉ? Tấm lưới kia rõ ràng được giăng lên để làm những gì ném vào trong bật trở lại. Hơn nữa, tôi còn cần phải ném cùng lúc khoảng ba mươi hòn đá mới có thể tạo nên một cú nổ dây chuyền, biến toàn bộ kho đồ thành tro bụi.
Tôi liếc trở lại khu rừng. Khói từ đám cháy thứ hai do Rue tạo ra đang bốc lên bầu trời. Đến lúc này, có lẽ bọn Nhà nghề đã bắt đầu nghi ngờ về một cái bẫy. Thời gian đang cạn dần.
Chắc chắn sẽ tìm ra một lời giải cho việc này, nếu như tôi có đủ sự tập trung. Tôi nhìn chăm chăm vào cái tháp, những chiếc thùng, sọt; chúng quá nặng để có thể bị đổ bởi một mũi tên. Có thể một trong số chúng chứa dầu ăn, và trong khi tôi đang định trở lại với ý tưởng dùng tên lửa thì nhận ra mình có thể mất cả mười hai mũi tên mà không có cú bắn nào trúng đích vào thùng dầu, đúng hơn là thùng dầu phỏng đoán. Trong lúc đang cố nhớ lại cái sảy chân của con Mặt cáo ở ngọn tháp hòng tìm ra một cách phá hủy khác, mắt tôi sáng bừng khi thấy chiếc bao đựng táo. Tôi có thể bắn đứt sợi dây bằng một nhát; chẳng phải tôi đã làm như thế ở Trung tâm Huấn luyện ư? Chiếc túi tuy lớn, nhưng có lẽ chỉ đủ tạo ra một vụ nổ. Chỉ còn cách là tôi phải làm sao cho những quả táo rơi ra...
Tôi đã biết phải làm gì. Tôi bước ra khoảng trống và lấy ba mũi tên cho việc này. Tôi đặt chân trụ cẩn thận, bỏ mặc những gì xung quanh để tập trung cao độ. Mũi tên đầu tiên bay qua cạnh trên chiếc túi bố, khiến nó bị rách một đường. Mũi thứ hai làm nó mở rộng ra thành một lỗ trống hoác. Tôi thấy quả táo đầu tiên rung rinh khi tôi bắn mũi tên thứ ba, cũng qua vết rách lúc nãy và làm nó rách toạc ra.
Trong tích tắc, mọi thứ dường như bị đông cứng lại. Sau đó, những quả táo vãi xuống đất và tôi bị thổi bay về đằng sau.