Chương 2: Trang thứ hai
Ngày 21 tháng 2 năm XXXV
Nơi mình đang sống là một trại trẻ tình thương.
Trước khi gặp tai nạn, tôi sống với bà ngoại trong một căn nhà nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố Tokyo, vì mẹ tôi mất sớm, bố thì quyết định đi bước nữa và dĩ nhiên là chẳng ai muốn đem theo một thứ của nợ vướng tay vướng chân đi cùng trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc mới cả.
Hồi nhỏ bố có thỉnh thoảng về thăm tôi, đem theo vài bộ quần áo mới và đồ ăn vặt. Lần đến thăm cuối cùng, vào năm tôi tám tuổi, bố đề nghị đón tôi về ở chung trong gia đình mới, nhưng bà ngoại không đồng ý.
Kể từ đó thì tôi không được nhìn thấy bố thêm lần nào nữa.
Sau này khi đã đủ trưởng thành để hiểu về thế giới của người lớn, tôi nhận ra việc bố muốn đưa tôi về sống cùng gia đình mới dẫu cho ông đã từng chẳng thương tiếc gì mà bỏ tôi lại với bà ngoại, là vì người vợ mới của bố, bị tai nạn và sảy thai, rồi không thể sinh con được nữa.
Liệu rằng cả khi ấy và bây giờ, trong mắt bố, tôi là gì nhỉ?
"Estelle!"
Cửa phòng bật mở và một giọng nói trẻ con vang lên khi cái dáng người bé xíu chạy vào bên trong. Trước khi tôi kịp nhận ra, thì cái bóng dáng nhỏ bé đó đã tới bên cạnh giường, nơi tôi đang nằm dài nghĩ ngợi.
Estelle là tên của cái thân xác mười tuổi mà linh hồn tôi đang tạm thời trú ngụ này.
Chỉ là "Estelle", không có họ cũng chẳng có tên đệm hay danh xưng hoành tráng.
Vì cô bé là trẻ mồ côi.
Tôi mới tới đây được hơn một tuần, và tất cả những thông tin mà tôi có được nhờ việc hỏi dò đám trẻ xung quanh là: tên của tôi bây giờ là Estelle, một đứa trẻ mồ côi được cô hiệu trưởng-người đứng đầu thành lập trại trẻ này, nhặt về vào ba năm trước.
Estelle sống cùng hơn hai mươi đứa trẻ trong tầm tuổi cô bé ở trại tình thương này, và thể trạng khỏe mạnh cùng vẻ mặt tươi tỉnh của Estelle khiến tôi nhận ra rằng cuộc sống ở nơi này hình như hạnh phúc lắm.
Nhưng tôi không thích sự ồn ào của đám con nít, nên đối với việc ngày ngày phải đụng mặt và làm trò con bò với tụi nó thật chẳng khác gì cực hình như đang phải vẽ một lúc mười bức tranh tĩnh vật độ khó năm sao vậy.
Mỗi lần phải gồng mình để tỏ ra giống một đứa trẻ con nhất có thể, tôi lại bắt đầu nghĩ rằng mình sẽ phải ở đây đến bao giờ?
Tôi đã từng thử nhìn mình trong gương, cô bé này giống hệt tôi hồi nhỏ, nhưng tôi có vết chàm trên vai trái, còn Estelle thì không. Nên về cơ bản thì tôi không phải là bị người ta làm cho teo nhỏ rồi quẳng tới một thế giới khác, mà là linh hồn của tôi đang trú ngụ nhờ trong thân xác của người ta.
Có lẽ Estelle là tôi trong một cuộc đời khác, ở một thế giới khác đang tồn tại song song với Trái Đất nhỉ?
Mà, dù là ở thế giới khác thì mình vẫn chim trắng mồ côi.
"Sao cậu thẫn thờ vậy hả? Có phải bị ốm không?"
Giọng nói líu lo lại vang lên bên cạnh khiến tôi nhận ra mình đã chìm đắm trong suy nghĩ riêng và bỏ qua hoàn toàn sự có mặt của cô bé vừa tới.
Tôi bò dậy khỏi chăn êm nệm ấm khi đã hoàn hồn, và ngước lên gương mặt non nớt đang soi ánh mắt xanh đăm đăm nhìn vào mình của đứa trẻ ngồi bên cạnh.
Hình như đây là bạn thân của Estelle, tôi đoán vậy, và có vẻ như cô bé vừa mới trở về sau một chuyến hành trình dài ít nhất một tuần nào đó. Vì tôi đã rất nỗ lực hỏi chuyện hết tất thảy hai mươi đứa trẻ trong trại để rốt cuộc cũng có thể xác định ai là bạn ai là thù, nhưng tôi chưa gặp cô bé này bao giờ cả.
"Aurelia?"
Tôi nói ra một cái tên vừa lạ vừa quen, lạ với tôi và quen với Estelle, để xác nhận xem đây có phải là cái người thường xuyên được đám trẻ nhắc tới mỗi lần tụi nó thấy tôi đi loanh quanh một mình trong vườn hay không.
"Ừ, tớ đây chứ ai, đừng nói là mới một tuần mà cậu đã quên mất tớ đấy nhé?"– Cô bé lắc lắc mái đầu vàng lấp lánh như những tia nắng đầu thu rồi nói với vẻ không hài lòng-"Mà, chuyến đi lần này thú vị lắm nhé. Để mình kể cho cậu..."
Tâm trí tôi bắt đầu mơ màng trôi về một nơi vô định.
Tôi nhắm mắt tựa đầu vào bờ vai gầy nhỏ bé bên cạnh, và Aurelia vẫn miệt mài kể về chuyến đi nào đó của mình.
Aurelia với đôi mắt xanh tựa đá quý và mái tóc vàng lấp lánh như ánh mặt trời.
Mong là không phải điều mà tôi đang nghĩ tới.
Nơi mình đang sống là một trại trẻ tình thương.
Trước khi gặp tai nạn, tôi sống với bà ngoại trong một căn nhà nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố Tokyo, vì mẹ tôi mất sớm, bố thì quyết định đi bước nữa và dĩ nhiên là chẳng ai muốn đem theo một thứ của nợ vướng tay vướng chân đi cùng trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc mới cả.
Hồi nhỏ bố có thỉnh thoảng về thăm tôi, đem theo vài bộ quần áo mới và đồ ăn vặt. Lần đến thăm cuối cùng, vào năm tôi tám tuổi, bố đề nghị đón tôi về ở chung trong gia đình mới, nhưng bà ngoại không đồng ý.
Kể từ đó thì tôi không được nhìn thấy bố thêm lần nào nữa.
Sau này khi đã đủ trưởng thành để hiểu về thế giới của người lớn, tôi nhận ra việc bố muốn đưa tôi về sống cùng gia đình mới dẫu cho ông đã từng chẳng thương tiếc gì mà bỏ tôi lại với bà ngoại, là vì người vợ mới của bố, bị tai nạn và sảy thai, rồi không thể sinh con được nữa.
Liệu rằng cả khi ấy và bây giờ, trong mắt bố, tôi là gì nhỉ?
"Estelle!"
Cửa phòng bật mở và một giọng nói trẻ con vang lên khi cái dáng người bé xíu chạy vào bên trong. Trước khi tôi kịp nhận ra, thì cái bóng dáng nhỏ bé đó đã tới bên cạnh giường, nơi tôi đang nằm dài nghĩ ngợi.
Estelle là tên của cái thân xác mười tuổi mà linh hồn tôi đang tạm thời trú ngụ này.
Chỉ là "Estelle", không có họ cũng chẳng có tên đệm hay danh xưng hoành tráng.
Vì cô bé là trẻ mồ côi.
Tôi mới tới đây được hơn một tuần, và tất cả những thông tin mà tôi có được nhờ việc hỏi dò đám trẻ xung quanh là: tên của tôi bây giờ là Estelle, một đứa trẻ mồ côi được cô hiệu trưởng-người đứng đầu thành lập trại trẻ này, nhặt về vào ba năm trước.
Estelle sống cùng hơn hai mươi đứa trẻ trong tầm tuổi cô bé ở trại tình thương này, và thể trạng khỏe mạnh cùng vẻ mặt tươi tỉnh của Estelle khiến tôi nhận ra rằng cuộc sống ở nơi này hình như hạnh phúc lắm.
Nhưng tôi không thích sự ồn ào của đám con nít, nên đối với việc ngày ngày phải đụng mặt và làm trò con bò với tụi nó thật chẳng khác gì cực hình như đang phải vẽ một lúc mười bức tranh tĩnh vật độ khó năm sao vậy.
Mỗi lần phải gồng mình để tỏ ra giống một đứa trẻ con nhất có thể, tôi lại bắt đầu nghĩ rằng mình sẽ phải ở đây đến bao giờ?
Tôi đã từng thử nhìn mình trong gương, cô bé này giống hệt tôi hồi nhỏ, nhưng tôi có vết chàm trên vai trái, còn Estelle thì không. Nên về cơ bản thì tôi không phải là bị người ta làm cho teo nhỏ rồi quẳng tới một thế giới khác, mà là linh hồn của tôi đang trú ngụ nhờ trong thân xác của người ta.
Có lẽ Estelle là tôi trong một cuộc đời khác, ở một thế giới khác đang tồn tại song song với Trái Đất nhỉ?
Mà, dù là ở thế giới khác thì mình vẫn chim trắng mồ côi.
"Sao cậu thẫn thờ vậy hả? Có phải bị ốm không?"
Giọng nói líu lo lại vang lên bên cạnh khiến tôi nhận ra mình đã chìm đắm trong suy nghĩ riêng và bỏ qua hoàn toàn sự có mặt của cô bé vừa tới.
Tôi bò dậy khỏi chăn êm nệm ấm khi đã hoàn hồn, và ngước lên gương mặt non nớt đang soi ánh mắt xanh đăm đăm nhìn vào mình của đứa trẻ ngồi bên cạnh.
Hình như đây là bạn thân của Estelle, tôi đoán vậy, và có vẻ như cô bé vừa mới trở về sau một chuyến hành trình dài ít nhất một tuần nào đó. Vì tôi đã rất nỗ lực hỏi chuyện hết tất thảy hai mươi đứa trẻ trong trại để rốt cuộc cũng có thể xác định ai là bạn ai là thù, nhưng tôi chưa gặp cô bé này bao giờ cả.
"Aurelia?"
Tôi nói ra một cái tên vừa lạ vừa quen, lạ với tôi và quen với Estelle, để xác nhận xem đây có phải là cái người thường xuyên được đám trẻ nhắc tới mỗi lần tụi nó thấy tôi đi loanh quanh một mình trong vườn hay không.
"Ừ, tớ đây chứ ai, đừng nói là mới một tuần mà cậu đã quên mất tớ đấy nhé?"– Cô bé lắc lắc mái đầu vàng lấp lánh như những tia nắng đầu thu rồi nói với vẻ không hài lòng-"Mà, chuyến đi lần này thú vị lắm nhé. Để mình kể cho cậu..."
Tâm trí tôi bắt đầu mơ màng trôi về một nơi vô định.
Tôi nhắm mắt tựa đầu vào bờ vai gầy nhỏ bé bên cạnh, và Aurelia vẫn miệt mài kể về chuyến đi nào đó của mình.
Aurelia với đôi mắt xanh tựa đá quý và mái tóc vàng lấp lánh như ánh mặt trời.
Mong là không phải điều mà tôi đang nghĩ tới.