Chương : 12
[12] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (12)
Tác giả: Bạo Thành Vũ
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Món hàng đầu tiên trong buổi đấu giá, Tả Ngôn nhìn thấy nó hơi giống cái bô bằng sứ, mắt thấy giá ngày càng nâng, cuối cùng cũng rơi vào tay một tên mập.
Món hàng thứ hai trong buổi đấu giá, nữ chủ trì có chút dẻo miệng, vật này được nói ra từ miệng của cô ta, cảm giác như nếu không mua xuống thì sẽ rất phí.
Tả Ngôn chết lặng nhìn số tiền vài trăm vạn vài ngàn vạn đi ra từ miệng của bọn họ giống như tuỳ tiện mua hai cái bánh nướng bên lề đường.
Mà Cố Tranh cũng chưa hề một lần tham dự đấu giá, chỉ ngẫu nhiên nhìn về vài món đồ đấu giá, nhìn vào di dộng của hắn nhiều hơn.
Tả Ngôn thấy có chút chán, đi loanh quanh trong phòng vài bước.
Phong cách của khi đấu giá này thiên hướng cổ phong, trong phòng đặt một tấm bình phong lớn chắn ngay hướng sảnh lớn đối diện, trêи bình phong lầ hình tùng bách thiên hạc, rất cảnh đẹp ý vui.
Gập lại bình phong thì có thể nhìn thấy sảnh lớn dưới lầu, Tả Ngôn dựa vào cây cột bên cạnh nhìn xuống dưới.
Cổ Tranh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, rồi thu hồi tầm mắt.
Trong sảnh lớn loại người gì cũng có, ai cũng không ngoại lệ dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn về hướng món đồ đấu giá trêи đài, ngẫu nhiên cầm số giơ lên đấu giá.
Tả Ngôn: “Những thứ đó đều được lấy từ trong mộ ra sao ?”
Hệ thống: “Tám mươi phần trăm là vậy.”
Tả Ngôn thở dài, “Biết vậy lúc rời đi ta hẳn nên lén lấy vài món đồ.” Tốt xấu gì trong mơ cũng muốn thử cảm giác triệu phú.
Hệ thống: “Không ai nói với người là bên trong một huyệt của ngươi ngay cả một cọng lông cũng không có à ?”
Tả Ngôn: “Gì ?”
Hệ thống tội nghiệp nhìn cậu, “Trong mộ huyệt của ngươi ngay cả một vật bồi táng cũng không có.”
Tả Ngôn nghe xong liền cảm thấy đồng tình với thân thể này của mình, mà đợi đã, “Ta nhớ rõ cái quan tài của ta bằng ngọc thạch !”
Hệ thống: “Vậy nên ngươi định để cho bọn họ lúc chạy thoát thân khiêng thêm cái quan tài mấy trăm cân ?”
Tả Ngôn: “…”
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Tranh, cậu bắt đầu hoài nghi đối phương mang cậu đi ra không vì hứa hẹn của hai người mà vì, trộm, sẽ không đi tay không.
Trộm mộ tặc cũng là trộm.
Tả Ngôn đứng bên cạnh cây cột ngay sau tấm bình phong, cậu nghĩ rằng như vậy sẽ không khiến người khác chú ý.
Nhưng không biết có một đôi mắt đã thấy cậu từ sớm.
Chốc lát sau, có người gõ cửa phòng của bọn họ, Cố Tranh không động, trong phòng chỉ có hai người, Tả Ngôn tự hiểu mà đi mở cửa.
Ở ngoài cửa đứng một nam nhân nhìn khá ôn hoà, hắn ta không dấu vết đánh giá Tả Ngôn một cái, đi vào.
“A Tranh, nếu cậu đã đến thì sao không báo tớ một tiếng.”
Tả Ngôn cười cười nhìn hai cô gái mặc sườn xám ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại.
Cố Tranh nhìn Mục Uý, để di động xuống, nói: “Cậu không phải đang ở C quốc à ?”
Mục Úy ngồi đối diện hắn, đôi mắt ánh lên một tia ảm đạm: “Tớ đã sớm trả lại, lần này cậu đến do có tin tức gì mới à ?”
Cố Tranh gật đầu, “Không có, chỉ đến xem.”
Mục Úy cầm lấy bình trà trước mặt như mây bay nước chảy mà pha hai chén trà, một chén đưa cho Cố Tranh, như vô ý hỏi: “Vài ngày không gặp, cậu mới tìm đến một tình nhân nhỏ ?”
Cố Tranh nhấp một ngụm trà, nói: “Không.”
Mục Úy không dấu vết thở ra một hơi, sau đó quay đầu nhìn Tả Ngôn, “Tôi là Mục Úy, bạn của Cố Tranh, xin chào.”
Tả Ngôn thấy hắn ta vươn tay ra, nắm lấy, “Hà Chi Dứu.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Cố Tranh đi ra ngoài nghe điện thoại, không khí trong phòng có chút lãnh đạm.
Tả Ngôn tựa vào ghế sa lông, một bên nhìn buổi đấu giá trêи màn hình, một bên tiếp nhận ánh mắt đánh giá của người bên cạnh.
Mục Úy nhìn người mà từ lúc hắn ta vào phòng đến giờ vẫn ăn không dứt miệng, khẽ cau mày.
“Quan hệ của cậu và Cố Tranh là gì ?”
Khoé miệng của Tả Ngôn nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, nhìn hắn ta nói: “Bạn bè.”
Thật ra cũng không tính là bạn bè, nhưng anh cho rằng tôi sẽ nói ?
Mục Úy hiển nhiên không hài lòng với đáp án của cậu, “Bạn bè ? Bạn bè như thế nào ?”
Này người anh em, anh hỏi như kiểu là bạn trai tên kia vậy đó !
Tả Ngôn ý vị sâu sa nhìn hắn ta, gợi lên ý cười, nói: “Bạn ở chung.”
Tay cầm chén trà của Mục Úy run lên, không thể tin được nhìn cậu, “Hai người ở chung ?”
Tả Ngôn gật đầu, đúng vậy, không chỉ ở chung mà còn từng cùng nhau tắm, anh muốn nghe không, tôi sẽ nói cho anh biết.
.
HLTT: Xuất hiện tình địch :)) Mặc dù không có tí uy hϊế͙p͙ nào với bé Tả :))
Tác giả: Bạo Thành Vũ
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Món hàng đầu tiên trong buổi đấu giá, Tả Ngôn nhìn thấy nó hơi giống cái bô bằng sứ, mắt thấy giá ngày càng nâng, cuối cùng cũng rơi vào tay một tên mập.
Món hàng thứ hai trong buổi đấu giá, nữ chủ trì có chút dẻo miệng, vật này được nói ra từ miệng của cô ta, cảm giác như nếu không mua xuống thì sẽ rất phí.
Tả Ngôn chết lặng nhìn số tiền vài trăm vạn vài ngàn vạn đi ra từ miệng của bọn họ giống như tuỳ tiện mua hai cái bánh nướng bên lề đường.
Mà Cố Tranh cũng chưa hề một lần tham dự đấu giá, chỉ ngẫu nhiên nhìn về vài món đồ đấu giá, nhìn vào di dộng của hắn nhiều hơn.
Tả Ngôn thấy có chút chán, đi loanh quanh trong phòng vài bước.
Phong cách của khi đấu giá này thiên hướng cổ phong, trong phòng đặt một tấm bình phong lớn chắn ngay hướng sảnh lớn đối diện, trêи bình phong lầ hình tùng bách thiên hạc, rất cảnh đẹp ý vui.
Gập lại bình phong thì có thể nhìn thấy sảnh lớn dưới lầu, Tả Ngôn dựa vào cây cột bên cạnh nhìn xuống dưới.
Cổ Tranh ngẩng đầu nhìn cậu một cái, rồi thu hồi tầm mắt.
Trong sảnh lớn loại người gì cũng có, ai cũng không ngoại lệ dùng đôi mắt nóng bỏng nhìn về hướng món đồ đấu giá trêи đài, ngẫu nhiên cầm số giơ lên đấu giá.
Tả Ngôn: “Những thứ đó đều được lấy từ trong mộ ra sao ?”
Hệ thống: “Tám mươi phần trăm là vậy.”
Tả Ngôn thở dài, “Biết vậy lúc rời đi ta hẳn nên lén lấy vài món đồ.” Tốt xấu gì trong mơ cũng muốn thử cảm giác triệu phú.
Hệ thống: “Không ai nói với người là bên trong một huyệt của ngươi ngay cả một cọng lông cũng không có à ?”
Tả Ngôn: “Gì ?”
Hệ thống tội nghiệp nhìn cậu, “Trong mộ huyệt của ngươi ngay cả một vật bồi táng cũng không có.”
Tả Ngôn nghe xong liền cảm thấy đồng tình với thân thể này của mình, mà đợi đã, “Ta nhớ rõ cái quan tài của ta bằng ngọc thạch !”
Hệ thống: “Vậy nên ngươi định để cho bọn họ lúc chạy thoát thân khiêng thêm cái quan tài mấy trăm cân ?”
Tả Ngôn: “…”
Quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Tranh, cậu bắt đầu hoài nghi đối phương mang cậu đi ra không vì hứa hẹn của hai người mà vì, trộm, sẽ không đi tay không.
Trộm mộ tặc cũng là trộm.
Tả Ngôn đứng bên cạnh cây cột ngay sau tấm bình phong, cậu nghĩ rằng như vậy sẽ không khiến người khác chú ý.
Nhưng không biết có một đôi mắt đã thấy cậu từ sớm.
Chốc lát sau, có người gõ cửa phòng của bọn họ, Cố Tranh không động, trong phòng chỉ có hai người, Tả Ngôn tự hiểu mà đi mở cửa.
Ở ngoài cửa đứng một nam nhân nhìn khá ôn hoà, hắn ta không dấu vết đánh giá Tả Ngôn một cái, đi vào.
“A Tranh, nếu cậu đã đến thì sao không báo tớ một tiếng.”
Tả Ngôn cười cười nhìn hai cô gái mặc sườn xám ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại.
Cố Tranh nhìn Mục Uý, để di động xuống, nói: “Cậu không phải đang ở C quốc à ?”
Mục Úy ngồi đối diện hắn, đôi mắt ánh lên một tia ảm đạm: “Tớ đã sớm trả lại, lần này cậu đến do có tin tức gì mới à ?”
Cố Tranh gật đầu, “Không có, chỉ đến xem.”
Mục Úy cầm lấy bình trà trước mặt như mây bay nước chảy mà pha hai chén trà, một chén đưa cho Cố Tranh, như vô ý hỏi: “Vài ngày không gặp, cậu mới tìm đến một tình nhân nhỏ ?”
Cố Tranh nhấp một ngụm trà, nói: “Không.”
Mục Úy không dấu vết thở ra một hơi, sau đó quay đầu nhìn Tả Ngôn, “Tôi là Mục Úy, bạn của Cố Tranh, xin chào.”
Tả Ngôn thấy hắn ta vươn tay ra, nắm lấy, “Hà Chi Dứu.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Cố Tranh đi ra ngoài nghe điện thoại, không khí trong phòng có chút lãnh đạm.
Tả Ngôn tựa vào ghế sa lông, một bên nhìn buổi đấu giá trêи màn hình, một bên tiếp nhận ánh mắt đánh giá của người bên cạnh.
Mục Úy nhìn người mà từ lúc hắn ta vào phòng đến giờ vẫn ăn không dứt miệng, khẽ cau mày.
“Quan hệ của cậu và Cố Tranh là gì ?”
Khoé miệng của Tả Ngôn nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn, nhìn hắn ta nói: “Bạn bè.”
Thật ra cũng không tính là bạn bè, nhưng anh cho rằng tôi sẽ nói ?
Mục Úy hiển nhiên không hài lòng với đáp án của cậu, “Bạn bè ? Bạn bè như thế nào ?”
Này người anh em, anh hỏi như kiểu là bạn trai tên kia vậy đó !
Tả Ngôn ý vị sâu sa nhìn hắn ta, gợi lên ý cười, nói: “Bạn ở chung.”
Tay cầm chén trà của Mục Úy run lên, không thể tin được nhìn cậu, “Hai người ở chung ?”
Tả Ngôn gật đầu, đúng vậy, không chỉ ở chung mà còn từng cùng nhau tắm, anh muốn nghe không, tôi sẽ nói cho anh biết.
.
HLTT: Xuất hiện tình địch :)) Mặc dù không có tí uy hϊế͙p͙ nào với bé Tả :))