Chương : 4
[4] – Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (4)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Trong mắt Tả Ngôn hiện lên một tia giãy dụa, sắc mặt như trắng thêm một tầng.
Nửa ngày, cậu nhìn vào mắt Cố Tranh, nghẹn giọng nói: “Nếu tôi… không chết… mang tôi ra ngoài.”
Cố Tranh xoay người rời đi, đột nhiên một bàn tay từ phía sau bắt lấy hắn, nghĩ rằng cậu muốn công kϊƈɦ hắn, Cố Tranh động cổ tay, một gãy xương vang lên.
Quay đầu lại, chỉ thấy thanh niên cho dù gãy cổ tay cũng không buông ra hắn.
Đôi mắt tối đen kia nhìn hắn, khàn khàn giọng nói, “Tôi tên… Hà Chi Dứu…”
Ấn đường mạnh nhảy dựng, thanh âm lạnh như băng vang lên: “Cố Tranh.”
Cố Tranh không để ý đặt quan tài lên đài cao.
Những người khác như lọt vào sương mù, nhưng sau đó lại nghe theo Cố Tranh đứng bên cạnh quan tài.
Đại Lưu: “Đang làm gì vậy ?”
Tiếng ong ong càng lúc càng lớn, Cố Tranh híp mắt nhìn Tả Ngôn một thân cổ trang đứng ở trung tâm mộ thất, nói: “Nhìn thì biết.”
Những người khác vẻ mặt mê mang, chúng tôi không nhìn thấy a.
Tả Ngôn cầm lên cao dao, nhìn cổ tay mỏng manh trắng nõn của mình, hung hăng đè xuống con dao, máu tươi nhất thời tràn ra, chảy xuống mặt đất.
Vì muốn dời đi sự chú ý của cậu, hệ thống hỏi: “Vừa rồi tại sao lại muốn nói tên cho hắn ?”
Trêи mặt Tả Ngôn lộ ra một nụ cười dữ tợn, “Ta muốn khiến mục tiêu nhớ rõ, có một người nam nhân vì để hắn có thể sống xót ra ngoài mà chủ động cắt cổ tay.”
Hệ thống như cậu như một tên thiểu năng trí tuệ, “Nếu ngươi chết, hắn sẽ không nhớ rõ tên của ngươi.”
Biểu tình trêи mặt Tả Ngôn đông cứng lại, “Ngươi nói cũng đúng.”
Máu tươi theo cổ tay trắng nõn của cậu chảy xuống mặt đất, chậm rãi ngưng tụ.
Tả Ngôn chờ, máu ào ào chảy xuống, cả người cậu run rẩy, mà thứ nam nhân này nói vẫn chưa xuất hiện.
Mỗi phút mỗi giây lúc này, đối với Tả Ngôn đều là tra tấn, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Tả Ngôn nói với hệ thống: “Ta sắp chết.”
Hệ thống: “Chờ thêm một chút.”
Tả Ngôn: “Ta sẽ nhớ kỹ hắn, dù biến thành quỷ ta cũng sẽ trở lại.”
Cố Tranh vừa nãy nói với cậu, bắt cậu phải dùng máu của mình để mở ra cơ quan gì đó, sau đó có thể ra ngoài, Tả Ngôn tin.
Tả Ngôn: “Ta thật ngây thơ.”
Hệ thống: “Nếu lúc nãy ngươi từ chối, thì hiện tại đã là một cỗ thi thể. Hơn nữa chẳng phải ngươi nói tên cho hắn biết rồi sao.”
Tả Ngôn giận dữ, “Để sau này hắn có thể nhớ đến tên ngốc hắn kêu đi chết cũng đi chết à ? Cho dù cơ bụng hắn tám múi khiêu gợi ta cũng không tha thứ cho hắn !”
Hệ thống: “… Sao ngươi biết hắn cơ bụng tám múi ?”
Tả Ngôn cúi đầu, “Đoán, an ủi mình không được sao.”
Hệ thống: “…”
Rốt cuộc, đến khi trước mắt Tả Ngôn chỉ còn một mảnh hắc ám, vết máu trêи đất bắt đầu có biến hoá.
Vết máu theo văn lộ bắt đầu lưu động.
Như đột nhiên được giao cho sinh mệnh, lưu động cực nhanh, vòng quanh dưới chân Tả Ngôn có một đồ án kì quái.
Khi máu rốt cuộc chảy đến điểm cuối của văn lộ, cốt trùng vẫn luôn loanh quanh trêи không trung đột nhiên lao nhanh xuống mặt đất !
Những người khác chỉ có thể đột nhiên nghe được chấn động, không nhìn thấy chuyện gì xảy ra.
Cố Tranh híp mắt, người đứng ở trung tâm mộ thất đã không thấy bóng dáng.
Đúng lúc này.
Vách tường bốn phương tám hướng phát ra âm thanh ầm ầm, ngay sau đó trong mộ thất sáng như ban ngày !
Đột nhiên truyền đến ánh sáng khiến hai mắt mọi người đau đớn, lần nữa mở mắt chỉ còn lại mấy chỗ đột nhiên loé lên ánh sáng mỏng manh của đèn dầu.
Mà khiến người ta kinh ngạc là đám cốt trùng phô thiên cải địa khi đột nhiên bay về hướng ánh lửa.
Phi trùng càng ngày càng nhiều bay vào ngọn đèn dầu, ánh lửa càng ngày càng mãnh liệt !
Trong chốc lát, những ánh lửa biến thành u lam sắc.
Mà người đứng đưa lưng về bọn họ ở trung tâm mộ thất đột nhiên ngã xuống.
Nhưng lúc này đã không còn ai quan tâm cậu.
Hệ thống vì giúp cậu không ngất xỉu mà tại trong đầu cậu miêu tả cơ bụng của Cố Tranh có bao nhiêu xinh đẹp.
Còn tại trong đầu cậu truyền đến vài ảnh chụp cơ bụng cực gợi cảm.
Tả Ngôn: “Nếu người còn làm vậy… ta sẽ thật vì mất máu quá nhiều mà chết.” (Ý em là máu mũi á bà con :)))))))
Cố Tranh đi xuống đài cao, tại quanh đế đề chạm chạm vài cái, nhìn như không có quy luật, nhưng đến khi hắn thu tay, cửa đá đột nhiên bị đóng kín lúc trước từ từ được mở ra.
“Cửa mở ! Chúng ta đi mau !”
Triệu Lục và vài người vội vàng đi ra cửa, ai biết chút nữa sẽ còn cái gì bay ra.
Bước chân của Cố Tranh dừng bên cạnh “thi thể” một chút, ngồi xổm người xuống, vươn tay đẩy ra tóc của cậu, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nhìn lướt qua, rồi rời khỏi. (Luyến tiếc người ta hả anh :)))))
Nhưng rất nhanh hắn lại dừng lại.
Tả Ngôn dùng sức lực cuối cùng của mình nắm lấy ngón tay của hắn, “Đã… hứa…”
Chưa nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
Lần thứ hai mở mắt ra, Tả Ngôn có chút mơ mơ màng màng, bên tai là tiếng tranh cãi ầm ĩ.
“Sao lão đại lại mang cậu ta ra ?”
“Mộ huyệt kia cái gì cũng không có, chỉ có một thứ không rõ sống chết này, không mang cậu ta ra thì mang ai ?”
“Người này không biết là người hay là thi thể a.”
Triệu Lục nhìn vài người, nhịn không được nói.
Nhưng mà vấn đề này không ai có thể trả lời hắn, cho nên vài người đưa mắt nhìn về phía Cố Tranh đang đứng trước cửa sổ.
Cố Tranh ngẩng đầu, ánh sáng trong góc phòng không tốt lắm, lờ mờ ẩn đi tâm tình của hắn.
Chỉ nghe tham âm lạnh lùng của hắn vang lên: “Có gì khác nhau ?”
Vài người hai mặt nhìn nhau, không khác nhau à ?
Tả Ngôn vẫn luôn nghe lén, nước mắt đều sắp tràn.
Tả Ngôn: “Hệ thống, ta còn sống ?” Mục tiêu vậy mà mang cậu đi ra ?
Hệ thống: “Ngươi còn sống.”
Hẳn là do nghe được tin tức tốt nhất thời kϊƈɦ động, Tả Ngôn muốn ngất xỉu.
Cậu chỉ là miễn cưỡng bắt mình tỉnh lại, sợ lỡ như bị mục tiêu để lại mộ thất, vừa mở mắt thấy một đống trùng làm bạn, sẽ chết mất.
Cố Tranh quay đầu, đột nhiên nói: “Tỉnh thì đừng giả bộ.”
Ý thức sắp trầm xuống của Tả Ngôn đột nhiên thanh tỉnh, mở to mắt, “Tôi… vốn dĩ sẽ chết.”
Tôi là thi thể tôi sợ ai.
Hệ thống không nhịn được nói: “Ngươi không sợ bị nộp cho quốc gia à ?”
Tả Ngôn đột nhiên sửng sốt, sau đó không quá xác định hỏi: “Viện bảo tàng cũng nhận xác sống ?”
Hệ thống yên lặng đặt cho mình hình thức cấm ngôn.
Tả Ngôn chống thân thể ngồi dậy, hai cổ tay cùng truyền đến cảm giác đau đớn.
Cúi đầu nhìn, Tả Ngôn nhất thời há hốc mồm.
Trêи cổ tay trái bọc một tầng băng gạc, có chất lỏng màu đỏ đang dần thấm ra bên ngoài.
Cổ tay trái lúc trước bị Cố Tranh bẻ gãy, sau đó còn bị cậu rạch một dao, có thể nói là vết thương chồng chất.
Vậy tay phải của cậu hẳn là không có việc gì, đau cái khỉ gì ? Còn không có sức lực.
Ước chừng do biểu tình của Tả Ngôn rất bất lực, hệ thống nghĩ nghĩ hoàn cảnh hai ngày nay của cậu, hảo tâm nói cho cậu biết chân tướng.
Hệ thống: “Bị mục tiêu đánh.”
Tả Ngôn kinh ngạc, “Hắn có ham mê ngược đãi người khác ?”
Hệ thống: “Ngươi nắm quần người ta không buông, ngươi nên cám ơn hắn không chặt gãy tay ngươi.”
Tả Ngôn theo bản năng rung lên, nhìn về phía Cố Tranh.
“Kẻ có tiền thật tốt, nằm mơ cũng có thể ngược đãi người khác.”
Hệ thống: “…”
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Trong mắt Tả Ngôn hiện lên một tia giãy dụa, sắc mặt như trắng thêm một tầng.
Nửa ngày, cậu nhìn vào mắt Cố Tranh, nghẹn giọng nói: “Nếu tôi… không chết… mang tôi ra ngoài.”
Cố Tranh xoay người rời đi, đột nhiên một bàn tay từ phía sau bắt lấy hắn, nghĩ rằng cậu muốn công kϊƈɦ hắn, Cố Tranh động cổ tay, một gãy xương vang lên.
Quay đầu lại, chỉ thấy thanh niên cho dù gãy cổ tay cũng không buông ra hắn.
Đôi mắt tối đen kia nhìn hắn, khàn khàn giọng nói, “Tôi tên… Hà Chi Dứu…”
Ấn đường mạnh nhảy dựng, thanh âm lạnh như băng vang lên: “Cố Tranh.”
Cố Tranh không để ý đặt quan tài lên đài cao.
Những người khác như lọt vào sương mù, nhưng sau đó lại nghe theo Cố Tranh đứng bên cạnh quan tài.
Đại Lưu: “Đang làm gì vậy ?”
Tiếng ong ong càng lúc càng lớn, Cố Tranh híp mắt nhìn Tả Ngôn một thân cổ trang đứng ở trung tâm mộ thất, nói: “Nhìn thì biết.”
Những người khác vẻ mặt mê mang, chúng tôi không nhìn thấy a.
Tả Ngôn cầm lên cao dao, nhìn cổ tay mỏng manh trắng nõn của mình, hung hăng đè xuống con dao, máu tươi nhất thời tràn ra, chảy xuống mặt đất.
Vì muốn dời đi sự chú ý của cậu, hệ thống hỏi: “Vừa rồi tại sao lại muốn nói tên cho hắn ?”
Trêи mặt Tả Ngôn lộ ra một nụ cười dữ tợn, “Ta muốn khiến mục tiêu nhớ rõ, có một người nam nhân vì để hắn có thể sống xót ra ngoài mà chủ động cắt cổ tay.”
Hệ thống như cậu như một tên thiểu năng trí tuệ, “Nếu ngươi chết, hắn sẽ không nhớ rõ tên của ngươi.”
Biểu tình trêи mặt Tả Ngôn đông cứng lại, “Ngươi nói cũng đúng.”
Máu tươi theo cổ tay trắng nõn của cậu chảy xuống mặt đất, chậm rãi ngưng tụ.
Tả Ngôn chờ, máu ào ào chảy xuống, cả người cậu run rẩy, mà thứ nam nhân này nói vẫn chưa xuất hiện.
Mỗi phút mỗi giây lúc này, đối với Tả Ngôn đều là tra tấn, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Tả Ngôn nói với hệ thống: “Ta sắp chết.”
Hệ thống: “Chờ thêm một chút.”
Tả Ngôn: “Ta sẽ nhớ kỹ hắn, dù biến thành quỷ ta cũng sẽ trở lại.”
Cố Tranh vừa nãy nói với cậu, bắt cậu phải dùng máu của mình để mở ra cơ quan gì đó, sau đó có thể ra ngoài, Tả Ngôn tin.
Tả Ngôn: “Ta thật ngây thơ.”
Hệ thống: “Nếu lúc nãy ngươi từ chối, thì hiện tại đã là một cỗ thi thể. Hơn nữa chẳng phải ngươi nói tên cho hắn biết rồi sao.”
Tả Ngôn giận dữ, “Để sau này hắn có thể nhớ đến tên ngốc hắn kêu đi chết cũng đi chết à ? Cho dù cơ bụng hắn tám múi khiêu gợi ta cũng không tha thứ cho hắn !”
Hệ thống: “… Sao ngươi biết hắn cơ bụng tám múi ?”
Tả Ngôn cúi đầu, “Đoán, an ủi mình không được sao.”
Hệ thống: “…”
Rốt cuộc, đến khi trước mắt Tả Ngôn chỉ còn một mảnh hắc ám, vết máu trêи đất bắt đầu có biến hoá.
Vết máu theo văn lộ bắt đầu lưu động.
Như đột nhiên được giao cho sinh mệnh, lưu động cực nhanh, vòng quanh dưới chân Tả Ngôn có một đồ án kì quái.
Khi máu rốt cuộc chảy đến điểm cuối của văn lộ, cốt trùng vẫn luôn loanh quanh trêи không trung đột nhiên lao nhanh xuống mặt đất !
Những người khác chỉ có thể đột nhiên nghe được chấn động, không nhìn thấy chuyện gì xảy ra.
Cố Tranh híp mắt, người đứng ở trung tâm mộ thất đã không thấy bóng dáng.
Đúng lúc này.
Vách tường bốn phương tám hướng phát ra âm thanh ầm ầm, ngay sau đó trong mộ thất sáng như ban ngày !
Đột nhiên truyền đến ánh sáng khiến hai mắt mọi người đau đớn, lần nữa mở mắt chỉ còn lại mấy chỗ đột nhiên loé lên ánh sáng mỏng manh của đèn dầu.
Mà khiến người ta kinh ngạc là đám cốt trùng phô thiên cải địa khi đột nhiên bay về hướng ánh lửa.
Phi trùng càng ngày càng nhiều bay vào ngọn đèn dầu, ánh lửa càng ngày càng mãnh liệt !
Trong chốc lát, những ánh lửa biến thành u lam sắc.
Mà người đứng đưa lưng về bọn họ ở trung tâm mộ thất đột nhiên ngã xuống.
Nhưng lúc này đã không còn ai quan tâm cậu.
Hệ thống vì giúp cậu không ngất xỉu mà tại trong đầu cậu miêu tả cơ bụng của Cố Tranh có bao nhiêu xinh đẹp.
Còn tại trong đầu cậu truyền đến vài ảnh chụp cơ bụng cực gợi cảm.
Tả Ngôn: “Nếu người còn làm vậy… ta sẽ thật vì mất máu quá nhiều mà chết.” (Ý em là máu mũi á bà con :)))))))
Cố Tranh đi xuống đài cao, tại quanh đế đề chạm chạm vài cái, nhìn như không có quy luật, nhưng đến khi hắn thu tay, cửa đá đột nhiên bị đóng kín lúc trước từ từ được mở ra.
“Cửa mở ! Chúng ta đi mau !”
Triệu Lục và vài người vội vàng đi ra cửa, ai biết chút nữa sẽ còn cái gì bay ra.
Bước chân của Cố Tranh dừng bên cạnh “thi thể” một chút, ngồi xổm người xuống, vươn tay đẩy ra tóc của cậu, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ nhìn lướt qua, rồi rời khỏi. (Luyến tiếc người ta hả anh :)))))
Nhưng rất nhanh hắn lại dừng lại.
Tả Ngôn dùng sức lực cuối cùng của mình nắm lấy ngón tay của hắn, “Đã… hứa…”
Chưa nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
Lần thứ hai mở mắt ra, Tả Ngôn có chút mơ mơ màng màng, bên tai là tiếng tranh cãi ầm ĩ.
“Sao lão đại lại mang cậu ta ra ?”
“Mộ huyệt kia cái gì cũng không có, chỉ có một thứ không rõ sống chết này, không mang cậu ta ra thì mang ai ?”
“Người này không biết là người hay là thi thể a.”
Triệu Lục nhìn vài người, nhịn không được nói.
Nhưng mà vấn đề này không ai có thể trả lời hắn, cho nên vài người đưa mắt nhìn về phía Cố Tranh đang đứng trước cửa sổ.
Cố Tranh ngẩng đầu, ánh sáng trong góc phòng không tốt lắm, lờ mờ ẩn đi tâm tình của hắn.
Chỉ nghe tham âm lạnh lùng của hắn vang lên: “Có gì khác nhau ?”
Vài người hai mặt nhìn nhau, không khác nhau à ?
Tả Ngôn vẫn luôn nghe lén, nước mắt đều sắp tràn.
Tả Ngôn: “Hệ thống, ta còn sống ?” Mục tiêu vậy mà mang cậu đi ra ?
Hệ thống: “Ngươi còn sống.”
Hẳn là do nghe được tin tức tốt nhất thời kϊƈɦ động, Tả Ngôn muốn ngất xỉu.
Cậu chỉ là miễn cưỡng bắt mình tỉnh lại, sợ lỡ như bị mục tiêu để lại mộ thất, vừa mở mắt thấy một đống trùng làm bạn, sẽ chết mất.
Cố Tranh quay đầu, đột nhiên nói: “Tỉnh thì đừng giả bộ.”
Ý thức sắp trầm xuống của Tả Ngôn đột nhiên thanh tỉnh, mở to mắt, “Tôi… vốn dĩ sẽ chết.”
Tôi là thi thể tôi sợ ai.
Hệ thống không nhịn được nói: “Ngươi không sợ bị nộp cho quốc gia à ?”
Tả Ngôn đột nhiên sửng sốt, sau đó không quá xác định hỏi: “Viện bảo tàng cũng nhận xác sống ?”
Hệ thống yên lặng đặt cho mình hình thức cấm ngôn.
Tả Ngôn chống thân thể ngồi dậy, hai cổ tay cùng truyền đến cảm giác đau đớn.
Cúi đầu nhìn, Tả Ngôn nhất thời há hốc mồm.
Trêи cổ tay trái bọc một tầng băng gạc, có chất lỏng màu đỏ đang dần thấm ra bên ngoài.
Cổ tay trái lúc trước bị Cố Tranh bẻ gãy, sau đó còn bị cậu rạch một dao, có thể nói là vết thương chồng chất.
Vậy tay phải của cậu hẳn là không có việc gì, đau cái khỉ gì ? Còn không có sức lực.
Ước chừng do biểu tình của Tả Ngôn rất bất lực, hệ thống nghĩ nghĩ hoàn cảnh hai ngày nay của cậu, hảo tâm nói cho cậu biết chân tướng.
Hệ thống: “Bị mục tiêu đánh.”
Tả Ngôn kinh ngạc, “Hắn có ham mê ngược đãi người khác ?”
Hệ thống: “Ngươi nắm quần người ta không buông, ngươi nên cám ơn hắn không chặt gãy tay ngươi.”
Tả Ngôn theo bản năng rung lên, nhìn về phía Cố Tranh.
“Kẻ có tiền thật tốt, nằm mơ cũng có thể ngược đãi người khác.”
Hệ thống: “…”