Chương : 45
[45] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt (4)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Tạ Hào chở Tả Ngôn về nhà, Tả Ngôn chờ đến khi gần đến nhà cậu liền bảo hắn dừng xe ở bên đường.
Tạ Hào nghiêng đầu nói: “Chỗ này còn cách nhà cậu một đoạn nữa mới đến.”
Tả Ngôn ngại ngùng nói: “Đoạn phía trước xe ôtô không vào được.”
Nếu không cậu cũng muốn được hắn trực tiếp chở đến cửa nhà, trao đổi địa chỉ nhà với nhau, chuyện này rất đốc thúc cho mối quan hệ bạn bè tốt bắt đầu.
Rất bất đắc dĩ là đoạn đường gần nhà Hứa Dương này chỉ có thể đi xe đạp vào.
Hệ thống: “Ngươi không sợ hắn biết địa chỉ nhà ngươi rồi nửa đêm cầm dao nhỏ đến tìm ngươi à ?”
Tả Ngôn: “Nếu hắn thật sự muốn cầm dao nhỏ đến tìm ta, ta có thể cản được à ?”
Địa chỉ nhà cậu cũng không phải chuyện bí mất gì, chỉ cần lặng lẽ đi nghe ngóng một cái liền biết liền.
Tạ Hào khẽ cười một tiếng, “Có muốn tôi đưa cậu đến nhà không ?”
Tả Ngôn vội vàng xua tay, “Không cần, tự tôi đi về là được rồi, hôm nay thật sự rất cám ơn anh.”
Tạ Hào cười nói: “Tôi cũng không làm gì nhiều.”
Tả Ngôn chỉ chỉ vào đầu của mình, “Cám ơn anh đã băng bó giúp tôi.”
Còn thay cậu trả tiền thuốc men.
Tầm mắt của Tạ Hào từ đầu cậu chậm rãi dời xuống, “Đừng khách sáo.”
Tả Ngôn theo năng kẹp chặt hai chân, “Này, tôi sẽ báo đáp anh.”
Nói xong mở cửa xe bước xuống, vội vàng nói một câu 'tạm biệt' liền đi xa.
Tạ Hào nhìn bóng dáng của thiếu niên, áo sơmi trắng rộng lớn khiến cơ thể cậu càng thêm tinh tế.
Một tiếng cười khẽ vang lên bên trong xe.
Tả Ngôn thất nhiễu bát nhiễu về gần đến nhà, do đi có chút nhanh nên đứng vù vù thở dốc.
Hệ thống: “Ngươi chạy gì chứ, không phải ngươi nói muốn đốc thúc mối quan hệ bạn bè tốt à ?”
Tả Ngôn suyễn khí, “Lỡ như Tạ Hào muốn ta mời hắn vào nhà ngồi một chút rồi sao, ta sợ hắn chỉ cần thấy mấy món đồ trong nhà Hứa Dương hắn liền sẽ lấy dao nhỏ ra cùng ta làm một cuộc thảo luận giữa bạn bè tốt.”
Ví dụ như, muốn cắt khí quản hay muốn cắt động mạch chủ.
Một xóm nhà cũ, Tả Ngôn dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ, tìm được ngôi nhà nhỏ của Hứa Dương.
Cho dù là ban ngày trong ngôi nhà nhỏ cũng có chút tối, thời tiết mùa hạ, có chút khó chịu.
Bóng đèn loé lên hai cái, sau đó sáng lên, chiếu sáng toàn bộ ngôi nhà.
Trong nhà bài trí đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cơ hồ chỉ có một cái giường, một cái tủ quần áo, nhưng mà chuyện đó cũng không phải trọng điểm.
Trêи vách đường đối diện gường, một tấm lại một tấm ảnh chụp, che kín cả mặt trường.
Mà trong những ảnh chụp này toàn bộ đều là thân ảnh của một người.
Người này chính là Tạ Hào.
Trong ảnh, có bóng dáng, cũng có chụp từ bên cạnh, chỉ có ngẫu nhiên vài tấm, hình như là thật khẩn trương mà chụp đến chính diện.
Tả Ngôn đứng trước một tấm ảnh trong đó, tấm ảnh đó mặc dù là tấm ảnh chụp chính diện của Tạ Hào nhưng mặt của Tạ Hào chỉ chiếm được một phần không lớn trong ảnh chụp.
Hứa Dương vì muốn quan sát Tạ Hào mà mua một cái máy chụp hình lấy liền, còn mua loại giấy rửa hình đắt tiền.
Vì muốn bắt chước Tạ Hào, cậu ta cũng dùng hết vốn gốc.
Mà mặt tường đối điện mấy tấm ảnh, là bức tranh mà Hứa Dương tự tay vẽ.
Nhìn tuyến điều trong bức tranh, Tả Ngôn không thể không cảm thán một chút.
“Nếu không biết chuyện còn tưởng cậu ta đang thầm mến Tạ Hào đó chứ.”
Dù là một bức tranh trừu tượng như này nhưng đều có thể nhìn ra người trong tranh là người trong những tấm ảnh chụp bên này.
Tả Ngôn một bên gỡ hết mấy tấm ảnh cùng bức tranh xuống, một bên hỏi hệ thống, “Tạ Hào không phải là do phát hiện mình bị người ta theo dõi mà còn bị chụp ảnh cho nên mới giết Hứa Dương chứ ?”
Hệ thống: “Không loại trừ khả năng này.”
Tả Ngôn trầm mặc, “Vậy hiện tại không phải ta đang chui đầu vô lưới à ?”
Hệ thông: “Ta tin ngươi có thể làm được.”
Tả Ngôn: Đối mặt với một tên bệnh thần kinh có khuynh hướng giết ngươi, sự tin tưởng của ngươi đối với ta từ đâu ra vậy ?
Từ trộm mộ tặc đến bệnh thần kinh, Tả Ngôn nhìn người trong ảnh chụp, nghĩ, lần sau nếu mục tiêu là long ngạo thiên (*) đầu đội trời chân đạp đất, cậu cũng tuyệt sẽ không ngoài ý muốn.
Thời tiết ban đêm càng thêm nóng nực, còn có mũi, chỉ trong chốc lát sau, trêи người Tả Ngôn có vài chỗ đã bị muỗi đốt sưng đỏ lên.
Nhìn vết sưng đỏ trêи người, Tả Ngôn rất muốn hỏi, tại sao Hứa Dương lại không mua nhang muỗi.
Trêи đầu có một cái quạt điện thỉnh thoảng kẹt đang thổi, gây sức ép đến hơn nửa đêm, cuối cùng Tả Ngôn mới có thể ngủ.
Sáng ngày hôm sau, hai mắt Tả Ngôn dại ra.
Hệ thống biểu đạt sự quan tâm, “Ngươi sao rồi ?”
Tả Ngôn hoàn hồn, lau lau mồ hôi trêи trán, cậu mơ thấy mình đang trong một con gà luộc, Tạ Hào ở ngoài lật thực đơn, trong chốc lát sau, Tạ Hào liền cầm dao lên, dùng tay chạm chạm đệ đệ của cậu, nói: “Hẳn là ăn với muối tiêu càng ngon ngon.”
Hệ thống: …
Tiếng hát của người dân tộc không ngừng vang lên lên, Tả Ngôn từ dưới gối đầu lấy di động ra.
“Alo ?”
“Cậu rốt cuộc có muốn đi làm không đây ! Hôm qua vô duyên vô cớ bỏ bê công việc, hôm nay đã mấy giờ rồi ! Cậu tưởng siêu thị này là cậu mở à ! Nếu mười phút sau tôi vẫn chưa thấy cậu, cậu vẫn nên thu dọn đồ đạc mà cút đi !”
Trong đầu Tả Ngôn theo bản năng xuất hiện một tên mập, bộ dạng hung thần ác sát mà phun nước miếng.
Điện thoại bị treo, Tả Ngôn nhìn nhìn đồng hồ, gãi gãi đầu, nhanh chóng từ trêи giường đứng lên.
Sau khi đến siêu thị, ông chủ nhìn băng gạc trêи đầu cậu, ngược lại không nói thêm gì nữa, hừ lạnh một tiếng rồi đi xa.
“Hứa Dương, đầu của anh bị thương à ?”
Tả Ngôn đội nón lên, xoay người liền nhìn thấy một cô bé đang quan tâm nhìn cậu, khi nói chuyện, má lúm đồng tiền trêи mặt như ẩn như hiện.
Cô gái này là cháu gái của ông chủ, tên là Tô Tử, làm người rất tổ, lúc Hứa Dương vừa đến làm ở siêu thị liền bị những người khác ăn hϊế͙p͙ không ít, cô bé này vẫn luôn không nhịn được mà che chở cho cậu ta.
Nếu nói Hứa Dương có một người bạn, như vậy ngoài Tô Tử ra thì không là ai khác.
“Không sao, không cẩn thận bị đụng đầu.”
Tô Tử nói: “Sau này cẩn thận hơn một chút, có nghiêm trọng không, nếu không anh lại về nghỉ ngơi thêm hai ngày ?”
Tả Ngôn nhìn cô cười cười, “Không nghiêm trọng đâu, chỉ là vết thương nhỏ.”
Tô Tử nhìn cậu cười ngược lại khá sửng sốt, Hứa Dương của trước khi không cười nhiều lắm, hơn nữa còn rất ngại ngùng.
Sau đó hai người nói chuyện thêm một chút, Tả Ngôn mới biết vì sao hôm nay ông chủ không phát giận lên người cậu chuyện hôm qua, thì ra là do cô bé này hôm qua thấy cậu không đến, liền nói dối rằng cậu nhờ cô xin phép giùm, sau đó cô quên mất.
Tả Ngôn nghe xong rất cảm động, cô gái à cô có thiếu bạn trai không ?
“Đang nói chuyện gì mà nhìn vui vẻ như vậy ?”
Tả Ngôn nghe được thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Hào mỉm cười nhìn cậu.
“Tạ tiên sinh.”
Tả Ngôn cầm giỏ hàng của hắn lên, bắt đầu tính tiền.
Tầm mắt của Tạ Hào quét quét trêи người cô bé bên cạnh vài lần, thấy sắc mặt cô bé ửng đỏ.
“Bạn gái à ?”
Vừa nghe đến hai từ này, Tả Ngôn chưa kịp nói gì, Tô Tử liền vội vàng phủ nhận, “Không phải.”
Sau đó mới kịp phản ứng lại, hình như mình giải thích quá nhanh, lo lắng nhìn thoáng qua người bên cạnh.
Tả Ngôn: Đừng quan tâm đến tôi, để tôi yên tĩnh thêm chút nữa.
Tạ Hào nhìn bộ dáng cúi đầu của cậu, giơ tay lên nhẹ nhàng chọt vào đầu của cậu một cái.
“Vết thương vẫn còn chưa tốt mà, sao lại không nghĩ ngơi nhiều thêm vài ngày ?”
Nếu nghỉ ngơi thì sao được gặp anh.
Tả Ngôn nhìn thấy một túi lại một túi qυầи ɭót trong giỏ hàng của hắn, ngẩng đầu, anh tuyệt đối là cố ý !
.
(*) Long ngạo thiên: Là ngôn ngữ mạng Trung Quốc thường dùng để châm chọc nam chính trong tiểu thuyết, truyện tranh. Đối tượng nam chính bị châm chóc thường là những nam chính được tác giả miêu tả thái quá, tỷ như có sức mạnh nghịch thiên, không cần đầu óc cũng có thể nhờ vào vòng hào quang của nhân vật chính để xử lý kẻ thù, nói ngắn gọn chính là phiên bản nam của Mary Sue (người bên đó có khi cũng gọi là Tom Sue).
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Tạ Hào chở Tả Ngôn về nhà, Tả Ngôn chờ đến khi gần đến nhà cậu liền bảo hắn dừng xe ở bên đường.
Tạ Hào nghiêng đầu nói: “Chỗ này còn cách nhà cậu một đoạn nữa mới đến.”
Tả Ngôn ngại ngùng nói: “Đoạn phía trước xe ôtô không vào được.”
Nếu không cậu cũng muốn được hắn trực tiếp chở đến cửa nhà, trao đổi địa chỉ nhà với nhau, chuyện này rất đốc thúc cho mối quan hệ bạn bè tốt bắt đầu.
Rất bất đắc dĩ là đoạn đường gần nhà Hứa Dương này chỉ có thể đi xe đạp vào.
Hệ thống: “Ngươi không sợ hắn biết địa chỉ nhà ngươi rồi nửa đêm cầm dao nhỏ đến tìm ngươi à ?”
Tả Ngôn: “Nếu hắn thật sự muốn cầm dao nhỏ đến tìm ta, ta có thể cản được à ?”
Địa chỉ nhà cậu cũng không phải chuyện bí mất gì, chỉ cần lặng lẽ đi nghe ngóng một cái liền biết liền.
Tạ Hào khẽ cười một tiếng, “Có muốn tôi đưa cậu đến nhà không ?”
Tả Ngôn vội vàng xua tay, “Không cần, tự tôi đi về là được rồi, hôm nay thật sự rất cám ơn anh.”
Tạ Hào cười nói: “Tôi cũng không làm gì nhiều.”
Tả Ngôn chỉ chỉ vào đầu của mình, “Cám ơn anh đã băng bó giúp tôi.”
Còn thay cậu trả tiền thuốc men.
Tầm mắt của Tạ Hào từ đầu cậu chậm rãi dời xuống, “Đừng khách sáo.”
Tả Ngôn theo năng kẹp chặt hai chân, “Này, tôi sẽ báo đáp anh.”
Nói xong mở cửa xe bước xuống, vội vàng nói một câu 'tạm biệt' liền đi xa.
Tạ Hào nhìn bóng dáng của thiếu niên, áo sơmi trắng rộng lớn khiến cơ thể cậu càng thêm tinh tế.
Một tiếng cười khẽ vang lên bên trong xe.
Tả Ngôn thất nhiễu bát nhiễu về gần đến nhà, do đi có chút nhanh nên đứng vù vù thở dốc.
Hệ thống: “Ngươi chạy gì chứ, không phải ngươi nói muốn đốc thúc mối quan hệ bạn bè tốt à ?”
Tả Ngôn suyễn khí, “Lỡ như Tạ Hào muốn ta mời hắn vào nhà ngồi một chút rồi sao, ta sợ hắn chỉ cần thấy mấy món đồ trong nhà Hứa Dương hắn liền sẽ lấy dao nhỏ ra cùng ta làm một cuộc thảo luận giữa bạn bè tốt.”
Ví dụ như, muốn cắt khí quản hay muốn cắt động mạch chủ.
Một xóm nhà cũ, Tả Ngôn dựa theo lộ tuyến trong trí nhớ, tìm được ngôi nhà nhỏ của Hứa Dương.
Cho dù là ban ngày trong ngôi nhà nhỏ cũng có chút tối, thời tiết mùa hạ, có chút khó chịu.
Bóng đèn loé lên hai cái, sau đó sáng lên, chiếu sáng toàn bộ ngôi nhà.
Trong nhà bài trí đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cơ hồ chỉ có một cái giường, một cái tủ quần áo, nhưng mà chuyện đó cũng không phải trọng điểm.
Trêи vách đường đối diện gường, một tấm lại một tấm ảnh chụp, che kín cả mặt trường.
Mà trong những ảnh chụp này toàn bộ đều là thân ảnh của một người.
Người này chính là Tạ Hào.
Trong ảnh, có bóng dáng, cũng có chụp từ bên cạnh, chỉ có ngẫu nhiên vài tấm, hình như là thật khẩn trương mà chụp đến chính diện.
Tả Ngôn đứng trước một tấm ảnh trong đó, tấm ảnh đó mặc dù là tấm ảnh chụp chính diện của Tạ Hào nhưng mặt của Tạ Hào chỉ chiếm được một phần không lớn trong ảnh chụp.
Hứa Dương vì muốn quan sát Tạ Hào mà mua một cái máy chụp hình lấy liền, còn mua loại giấy rửa hình đắt tiền.
Vì muốn bắt chước Tạ Hào, cậu ta cũng dùng hết vốn gốc.
Mà mặt tường đối điện mấy tấm ảnh, là bức tranh mà Hứa Dương tự tay vẽ.
Nhìn tuyến điều trong bức tranh, Tả Ngôn không thể không cảm thán một chút.
“Nếu không biết chuyện còn tưởng cậu ta đang thầm mến Tạ Hào đó chứ.”
Dù là một bức tranh trừu tượng như này nhưng đều có thể nhìn ra người trong tranh là người trong những tấm ảnh chụp bên này.
Tả Ngôn một bên gỡ hết mấy tấm ảnh cùng bức tranh xuống, một bên hỏi hệ thống, “Tạ Hào không phải là do phát hiện mình bị người ta theo dõi mà còn bị chụp ảnh cho nên mới giết Hứa Dương chứ ?”
Hệ thống: “Không loại trừ khả năng này.”
Tả Ngôn trầm mặc, “Vậy hiện tại không phải ta đang chui đầu vô lưới à ?”
Hệ thông: “Ta tin ngươi có thể làm được.”
Tả Ngôn: Đối mặt với một tên bệnh thần kinh có khuynh hướng giết ngươi, sự tin tưởng của ngươi đối với ta từ đâu ra vậy ?
Từ trộm mộ tặc đến bệnh thần kinh, Tả Ngôn nhìn người trong ảnh chụp, nghĩ, lần sau nếu mục tiêu là long ngạo thiên (*) đầu đội trời chân đạp đất, cậu cũng tuyệt sẽ không ngoài ý muốn.
Thời tiết ban đêm càng thêm nóng nực, còn có mũi, chỉ trong chốc lát sau, trêи người Tả Ngôn có vài chỗ đã bị muỗi đốt sưng đỏ lên.
Nhìn vết sưng đỏ trêи người, Tả Ngôn rất muốn hỏi, tại sao Hứa Dương lại không mua nhang muỗi.
Trêи đầu có một cái quạt điện thỉnh thoảng kẹt đang thổi, gây sức ép đến hơn nửa đêm, cuối cùng Tả Ngôn mới có thể ngủ.
Sáng ngày hôm sau, hai mắt Tả Ngôn dại ra.
Hệ thống biểu đạt sự quan tâm, “Ngươi sao rồi ?”
Tả Ngôn hoàn hồn, lau lau mồ hôi trêи trán, cậu mơ thấy mình đang trong một con gà luộc, Tạ Hào ở ngoài lật thực đơn, trong chốc lát sau, Tạ Hào liền cầm dao lên, dùng tay chạm chạm đệ đệ của cậu, nói: “Hẳn là ăn với muối tiêu càng ngon ngon.”
Hệ thống: …
Tiếng hát của người dân tộc không ngừng vang lên lên, Tả Ngôn từ dưới gối đầu lấy di động ra.
“Alo ?”
“Cậu rốt cuộc có muốn đi làm không đây ! Hôm qua vô duyên vô cớ bỏ bê công việc, hôm nay đã mấy giờ rồi ! Cậu tưởng siêu thị này là cậu mở à ! Nếu mười phút sau tôi vẫn chưa thấy cậu, cậu vẫn nên thu dọn đồ đạc mà cút đi !”
Trong đầu Tả Ngôn theo bản năng xuất hiện một tên mập, bộ dạng hung thần ác sát mà phun nước miếng.
Điện thoại bị treo, Tả Ngôn nhìn nhìn đồng hồ, gãi gãi đầu, nhanh chóng từ trêи giường đứng lên.
Sau khi đến siêu thị, ông chủ nhìn băng gạc trêи đầu cậu, ngược lại không nói thêm gì nữa, hừ lạnh một tiếng rồi đi xa.
“Hứa Dương, đầu của anh bị thương à ?”
Tả Ngôn đội nón lên, xoay người liền nhìn thấy một cô bé đang quan tâm nhìn cậu, khi nói chuyện, má lúm đồng tiền trêи mặt như ẩn như hiện.
Cô gái này là cháu gái của ông chủ, tên là Tô Tử, làm người rất tổ, lúc Hứa Dương vừa đến làm ở siêu thị liền bị những người khác ăn hϊế͙p͙ không ít, cô bé này vẫn luôn không nhịn được mà che chở cho cậu ta.
Nếu nói Hứa Dương có một người bạn, như vậy ngoài Tô Tử ra thì không là ai khác.
“Không sao, không cẩn thận bị đụng đầu.”
Tô Tử nói: “Sau này cẩn thận hơn một chút, có nghiêm trọng không, nếu không anh lại về nghỉ ngơi thêm hai ngày ?”
Tả Ngôn nhìn cô cười cười, “Không nghiêm trọng đâu, chỉ là vết thương nhỏ.”
Tô Tử nhìn cậu cười ngược lại khá sửng sốt, Hứa Dương của trước khi không cười nhiều lắm, hơn nữa còn rất ngại ngùng.
Sau đó hai người nói chuyện thêm một chút, Tả Ngôn mới biết vì sao hôm nay ông chủ không phát giận lên người cậu chuyện hôm qua, thì ra là do cô bé này hôm qua thấy cậu không đến, liền nói dối rằng cậu nhờ cô xin phép giùm, sau đó cô quên mất.
Tả Ngôn nghe xong rất cảm động, cô gái à cô có thiếu bạn trai không ?
“Đang nói chuyện gì mà nhìn vui vẻ như vậy ?”
Tả Ngôn nghe được thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tạ Hào mỉm cười nhìn cậu.
“Tạ tiên sinh.”
Tả Ngôn cầm giỏ hàng của hắn lên, bắt đầu tính tiền.
Tầm mắt của Tạ Hào quét quét trêи người cô bé bên cạnh vài lần, thấy sắc mặt cô bé ửng đỏ.
“Bạn gái à ?”
Vừa nghe đến hai từ này, Tả Ngôn chưa kịp nói gì, Tô Tử liền vội vàng phủ nhận, “Không phải.”
Sau đó mới kịp phản ứng lại, hình như mình giải thích quá nhanh, lo lắng nhìn thoáng qua người bên cạnh.
Tả Ngôn: Đừng quan tâm đến tôi, để tôi yên tĩnh thêm chút nữa.
Tạ Hào nhìn bộ dáng cúi đầu của cậu, giơ tay lên nhẹ nhàng chọt vào đầu của cậu một cái.
“Vết thương vẫn còn chưa tốt mà, sao lại không nghĩ ngơi nhiều thêm vài ngày ?”
Nếu nghỉ ngơi thì sao được gặp anh.
Tả Ngôn nhìn thấy một túi lại một túi qυầи ɭót trong giỏ hàng của hắn, ngẩng đầu, anh tuyệt đối là cố ý !
.
(*) Long ngạo thiên: Là ngôn ngữ mạng Trung Quốc thường dùng để châm chọc nam chính trong tiểu thuyết, truyện tranh. Đối tượng nam chính bị châm chóc thường là những nam chính được tác giả miêu tả thái quá, tỷ như có sức mạnh nghịch thiên, không cần đầu óc cũng có thể nhờ vào vòng hào quang của nhân vật chính để xử lý kẻ thù, nói ngắn gọn chính là phiên bản nam của Mary Sue (người bên đó có khi cũng gọi là Tom Sue).