Chương : 80
[80] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt (39)
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Ký ức khi còn bé nối đuôi nhau mà đến.
Chiếc bánh kem nhỏ trêи bàn ăn mỗi năm, hứa một điều ước dễ dàng thực hiện được, còn có những điều kinh hỉ mà ba mẹ cho đến bây giờ vẫn chưa hề thay đổi.
Mãi đến, một năm đó.
Món quà nhiễm lên vệt đỏ sậm của ba mẹ, hai mươi năm từ đó về sau không hề trải qua một lần sinh nhật.
Sinh nhật, cũng là ngày giỗ của ba mẹ.
Tả Ngôn bị kéo vào xe, Tạ Hào có chút trầm mặc, dọc theo đường đi không hề nói được một lời.
Tả Ngôn: “Ta nói sai gì à ?”
Hệ thống: “Không nói sai.”
Tả Ngôn không hiểu ra sao, đường này cũng không phải đường về nhà a.
Hệ thống: “Chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”
Đến nơi, đoạn đường phía trêи xe không chạy vào được.
Tạ Hào bảo cậu ngồi chờ trong xe, hắn bước đến gõ cánh cửa của ngôi nhà đang treo một ngọn đèn mờ nhạt.
Nửa ngày mới từ trong đó bước ra, trong tay ôm một bó hoa bách hợp.
Lên xe, mang bó hoa đặt ở hàng ghế phía sau, Tả Ngôn nói: “Đợi đã !”
Mở cửa xe chạy ra ngoài, trong chốc lát sau cũng như Tạ Hào mà ôm một bó hoa lan trở lại.
Tạ Hào nhìn bó hoa lan trong tay cậu, vẻ mặt khẽ thay đổi.
Ban đêm yên tĩnh, trêи nền trời tối đen hé lộ một ánh trăng mỏng manh, hai người đi lên núi, bật đèn LED điện thoại rọi xuống chân roi rõ đường, càng đến gần, cũng có thể nhìn ra nơi đây là đâu.
Hơn nửa đêm lại đến nghĩa trang, lão đại, anh không thể đổi thời gian khác à !
Những người canh giữ nghĩa trang đã sớm ngủ, hai người mở cửa ra bước vào.
Giữa những tấm bia mộ lạnh như băng xen kẽ san sát nhau, đèn LED di động ngẫu nhiên không cẩn thận rọi vào đâu, thì tựa như người ở trong ảnh chụp kia đang nhìn chằm chằm mình.
Tả Ngôn cúi đầu bước qua, phi lễ chớ nhìn, mong các vị được yên nghỉ.
Hệ thống: “Gió Bắc kia thổi đến~~”
Tả Ngôn: “Ngươi làm gì đó !”
Tả Ngôn giật mình một cái, đột nhiên một câu như vậy nhảy ra, khiến cậu còn tưởng rằng nơi này đang mở hội biểu diễn dưới lồng đất chứ.
Hệ thống: “Điều tiết không khí.”
Tả Ngôn: “Dạo gần đây cảm xúc của ngươi không đúng lắm, dượng đến à ?”
Hệ thống: “Đừng động ta.”
Tạ Hào dừng lại, Tả Ngôn đập mặt vào sau lưng của hắn.
“Em đang làm gì đó ?”
Tả Ngôn rút một nhánh trong bó hoa ra, đặt trước một mộ bia xa lạ, “Trước tiên gây ấn tượng tốt một chút, nếu sau này có đến nữa, cũng sẽ không bị ăn hϊế͙p͙.”
Tạ Hào cúi đầu nhìn cậu, “Đến lúc đó tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em, không có ai dám ăn hϊế͙p͙ em.”
Tả Ngôn: … Ăn hϊế͙p͙ tôi lợi hại nhất chẳng lẽ không phải anh à ?
Lại đi thêm vài bước, Tạ Hào đứng trước một bia mộ.
Hai người trong ảnh đều cực kỳ trẻ tuổi, trong thời đại chưa có phẫu thuật thẩm mỹ và phần mềm photoshop kia, diện mạo của vợ chồng hai người có thể nói là cực kỳ xuất sắc, có thể sinh ra một đứa con trai đẹp trai ngời ngời như vậy liền đủ thấy được sự cường đại của gien hai người bọn họ.
Tạ Hào đặt bó hao xuống, “Mẹ, năm nay vẫn là hoa bách hợp mà mẹ yêu thích nhất như trước.”
Sau đó từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, châm một điếu, không hút, tuỳ ý để gió thổi thổi, sắc quang màu đỏ tươi như ẩn như hiện.
“Hàng năm con đều khuyên ba phải ít hút thuốc lại, nhưng năm nay con sẽ không khuyên vậy nữa, mẹ, mẹ đừng la con, con cảm thấy ba nhất định phải hút một điếu thuốc mới có thể lãnh tĩnh lãnh tĩnh.”
Hộp bánh kem được mở ra, đặt trước mộ bia, ở trêи bánh không hề được cắm một ngọn nến nào, mà là một điếu thuốc lá.
“Những người năm đó đều đã đi rồi, ba mẹ yên tâm đi, không phải do con làm… thôi bỏ đi, không nên nhắc chuyện này.”
“Con đã tìm được một người có thể vẫn luôn ở bên cạnh con, không sai, em ấy là nam, chính là người đang đứng bên cạnh con lúc này.
Hửm ? Em ấy đã thành niên, thoạt nhìn khá nhỏ mà thôi, lớn lên có một gương mặt nộn nộn, sau này con già rồi, không chừng em ấy vẫn còn giữ bộ dáng này.”
Tạ Hào cười cười, nghiêng đầu nhìn cậu.
Trêи người Tả Ngôn nổi một tầng da gà, vội vàng đặt bó hoa trước bia mộ.
“Xin chào chú và dì, con tên là Hứa Dương.”
Còn nữa, mặt con thật sự nộn, cứ như chưa thành niên.
Tạ Hào nhìn thoáng qua điếu thuốc sắp bị dập tắt, vươn tay phủi phủi tầng tro bụi trêи ảnh chụp, “Đừng lo lắng cho con, mặc dù có lúc em ấy thật không ngoan, nhưng, con thích.
Điều ước của sinh nhật năm nay con vẫn chưa ước, nhưng con tin rằng dù con không nói, ba mẹ cũng biết nó là gì.
Ngày mai con sẽ không đến đâu, đừng bảo con có vợ quên mẹ, hôm nay con chính là dẫn theo vợ con đến.”
Tạ Hào nghiêng đầu nhìn cậu, “Chân đều bị doạ đến mềm nhũn vẫn không hề bỏ chạy, đáng để tán thưởng không phải à ?”
Hơn nửa đêm chạy đến nghĩa trang, từng trận âm phong, dù anh vẫn nói liên miên, nhưng nó vẫn rất doạ người đó được không.
Tạ Hào mắt thấy tro bụi đã được phủi xuống hết, đứng lên, vuốt vuốt một góc bia mộ, “Con đi đây.”
Nói xong xoay người rời đi.
“Chú dì ơi, tuy rằng anh ấy thường xuyên ăn hϊế͙p͙ con, nhưng con sẽ luôn đối tốt với anh ấy.”
Tạ Hào dừng bước, nghiêng người, thiếu niên quỳ gối trước bia mộ, cung kính mà dập đầu ba cái.
Tim trong một khắc đó, đã bể ra để lộ một con đường, chỉ cho phép một mình thiếu niên bước đến gần.
Tả Ngôn kéo kéo một góc quần áo của hắn, “Đi thôi.”
Tạ Hào bắt lấy tay cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, “Tôi ăn hϊế͙p͙ em ?”
Thiếu niên không nói lời nào.
Tạ Hào nói: “Thường xuyên ?”
Tả Ngôn lắc đầu, “Không có đâu.”
“Vừa nãy tôi nghe được cả rồi.”
“Anh cái gì cũng không nghe thấy.”
“Vậy tôi quay lại hỏi hai người họ.”
“Tối lắm rồi, chúng ta vẫn nên trở về nhanh đi.”
Thanh âm càng ngày càng xem, bóng dáng dung nhập vào trong bóng đêm.
Nửa đêm, sau khi hai người trở về, Tả Ngôn mới sựt nhớ.
Không còn bánh kem, vậy bọn cậu ăn cái gì ? Sớm biết vậy mua hai cái thì tốt rồi.
Tạ Hào nhìn bộ dạng buồn rầu của cậu, “Ngày mai mới là sinh nhật của tôi.”
Sao ?
“Ngày mai, ngày tháng năm sinh trêи giấy căn cước bị sai, chỉ là tôi vẫn chưa đi sửa mà thôi.”
Cậu liều chết đi mua bánh kem, vậy mà lại cho cậu một kết quả như vậy hả ?
Hệ thống: “Ngươi còn nhận được lời hỏi han thân thiết từ ba mẹ của hắn.”
Tả Ngôn: … Càng thêm xác định gần đây tâm tình của hệ thống không tốt lắm.
Sau khi hai người ăn xong bữa tối, đã là sau nửa đêm, tắm xong, Tả Ngôn thật tự nhiên mà bò lên giường.
Tạ Hào lại đi qua phòng vẽ tranh trước, ôm một đống đồ trở lại.
“Làm gì vậy ?”
Tạ Hào vặn nắp ra, pha thuốc màu, ngòi bút nhiễm thuốc màu lên.
“Loại thuốc màu này vô hại đối với thân thể của người, nếu không có loại thuốc đặc biệt thì sẽ rửa không ra.”
Tả Ngôn ôm gối đầu lùi lùi về phía sau, cậu có dự cảm không tốt lắm.
Tạ Hào nắm lấy mắt cá chân của cậu, dùng răng khẽ cắn một hơi ở trêи, sau đó, 'xích chân' màu vàng lại được mang vào lần nữa.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi, quà của em đâu ?”
Tả Ngôn ngốc lăng, “Không phải ngày mai à ?”
Tạ đại hoạ sĩ chỉ chỉ đồng hồ báo thức trêи bàn, giờ Bắc Kinh 1:36.
“Quà của tôi vậy tôi tự mình động thủ.”
Tả Ngôn bị giữ chặt lật người lại, từ phía sau chen vào một vật thể quen thuộc.
Sau đó cảm giác trêи lưng truyền đến một xúc cảm ươn ướt, không giống đầu lưỡi, càng giống như, cọ vẽ.
“Anh đang vẽ gì vậy ?”
Tạ Hào đè thắt lưng cậu lại, động hai cái, Tả Ngôn không chú ý một cái, ở trong vang lên thanh âm của hắn.
“Đừng lộn xộn, ngoan.”
Xúc cảm của cọ vẽ chạm vào trêи người, có chút ngứa, một thời gian sau, lại có loại cảm giác khan khác.
Tạ Hào cảm nhận được sự khẩn trương từ trong cơ thể của cậu, vỗ vỗ thắt lưng cậu, “Thả lỏng chút.”
Tả Ngôn dùng chân đạp đạp hắn một chút, có bản lĩnh thì anh đừng động !
Tạ Hào buông cọ vẽ xuống, “Thật hết cách với em.”
Đỡ lấy thắt lưng của cậu, sau đó làm một hồi vận động sung sướиɠ.
Giường lớn lắc lư một hồi lâu, Tạ Hào mới dừng động tác của hắn lại, nhưng vẫn chưa tiết ra.
Ngược lại ác liệt xoa bụng của cậu, “Ăn no chưa ?”
Mồ hôi trêи cổ của Tả Ngôn rơi xuống giường, tạo thành một bãi ẩm ẩm ướt, yên lặng mà dựng thẳng ngón giữa với hắn.
Cùng làm ra động tác này còn có hệ thống, đôi mắt thứ ba trong tháng này, đổi không nổi.
Tạ Hào chôn trong cơ thể cậu, một bên tiếp tục vẽ vẽ trêи lưng cậu.
Lúc hưng phấn lên sẽ động hai cái, Tả Ngôn cảm thấy sự tra tấn của đời người không hơn gì chuyện này, còn đặc biệt không cho cậu động !
Gần đến hừng đông, một bức tranh rốt cuộc cậu hoàn thành, Tạ Hào ôm cậu đến trước gương.
Tả Ngôn mơ hồ nhìn thoáng qua, nhất thời có tinh thần.
Bức tranh trêи lưng, vẽ hai người.
Nam nhân cắn cổ của thiếu niên, trong ánh mắt tràn ngập sự điên cuồng, mà thiếu niên ngửa đầu, tay lại đặt trêи đầu của nam nhân, khoé môi mang theo ý cười.
Nhìn rất sống động, lại cực kỳ giống quan hệ của hai người.
Một tên thần kinh rất cố chấp, một tên tự nguyện bị nhốt.
Nhưng, anh có gặp qua người nào vẽ ra một bức tranh của chính mình trêи lưng chưa ! Có bệnh à !
Răng của Tả Ngôn lại ngứa.
Cầm cọ vẽ qua trực tiếp cũng vẽ một bức tranh sau lưng hắn, vẽ xong chính mình cũng không dám nhìn thẳng.
Tầm mắt dời xuống dưới, vô ý tại xương hông của hắn viết xuống tên của mình.
Hai chữ 'Tả Ngôn'.
“Tên của em ?”
Tả Ngôn vội vàng dùng tay lau đi, “Không phải, viết chơi thôi.”
Tạ Hào chính là tận mắt nhìn thấy thi thể của cậu, lại tận mắt chứng kiến cậu sống lại.
Rũ mí mắt xuống, ngăn tay cậu lại, “Nét chữ không tệ.”
Có qua có lại, cũng vẽ xuống một cái tên trêи người cậu.
Nhưng mà chỗ hắn viết thật sự…
“Sao lại không chảy nước tiểu ?”
Hai người ở trong phòng tắm tắm rửa thêm một lần, Tạ Hào cúi đầu nhìn cậu, vươn tay lắc lắc.
Không phản ứng,lại lắc lắc.
Anh thật xem nó là pháo hoa à ! Tôi nổ một cái cho anh được không !
“Có phải có chỗ nào gặp trục trặc rồi không ? Tôi kiểm tra kiểm tra.”
“Chờ một lát…” Đệt, anh cái tên điên này !
Bị người nắm lại nghẹn không tiểu được vốn đã đủ khó chịu, ở phía sau còn bị chen vào một cái !
Cúi đầu nhìn Tiểu Ngôn của chính mình, hai chữ 'Tạ Hào' màu xanh rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Thiết tháo của cả đời này đều chết ở đây.
Người phía sau vẫn còn đung đưa ác liệt, cậu ngược lại lại càng tiểu không được.
“Anh đừng động.”
Tạ Hào sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy à ? Đương nhiên không.
Khi cậu vẻ mặt thất thần mà tiểu trêи người của người nào đó, trong lòng Tả Ngôn thầm cho mình một like, đáng đời.
Vốn đã náo loạn đến hừng đông.
Lúc cậu tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Tả Ngôn nghe mùi rời giường, nhắm mắt lại đi xuống phòng bếp.
Tạ Hào thấy bộ dạng này của cậu, cười khẽ một tiếng, kéo cậu qua vòng vào trong ngực.
“Bánh quẩy và sữa đậu nành.”
Tả Ngôn dừng một chút, sau đó xoay người muốn đi, cậu không ăn vào.
Cằm của Tạ Hào đặt trêи bả vai của cậu, “Em biết làm bánh kem không ?”
Tả Ngôn nói: “Biết.”
“Biết nhiều thứ quá, buổi tối làm bánh kem đi.”
Đương nhiên, tôi biết nhiều thứ mà, cuộc sống bị lưu đày vài năm như vậy cũng không phải uống phí.
“Anh và tôi cùng nhau làm.”
Tạ Hào giữ lấy cậu hôn một chút, “Được.”
Ăn xong bữa trưa, Tạ Hào nhận được một cuộc điện thoại, là bác sĩ bên phương diện tinh thần của hắn, có việc muốn hắn đi qua một chuyến.
Tả Ngôn nói: “Lúc trở về nhớ mua thêm trái cây.”
Tạ Hào nhìn hắn, “Chờ tôi trở lại.”
Tả Ngôn khoát tay, trở vào nhà.
Tác giả: Bạo Vũ Thành
Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
.
Ký ức khi còn bé nối đuôi nhau mà đến.
Chiếc bánh kem nhỏ trêи bàn ăn mỗi năm, hứa một điều ước dễ dàng thực hiện được, còn có những điều kinh hỉ mà ba mẹ cho đến bây giờ vẫn chưa hề thay đổi.
Mãi đến, một năm đó.
Món quà nhiễm lên vệt đỏ sậm của ba mẹ, hai mươi năm từ đó về sau không hề trải qua một lần sinh nhật.
Sinh nhật, cũng là ngày giỗ của ba mẹ.
Tả Ngôn bị kéo vào xe, Tạ Hào có chút trầm mặc, dọc theo đường đi không hề nói được một lời.
Tả Ngôn: “Ta nói sai gì à ?”
Hệ thống: “Không nói sai.”
Tả Ngôn không hiểu ra sao, đường này cũng không phải đường về nhà a.
Hệ thống: “Chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”
Đến nơi, đoạn đường phía trêи xe không chạy vào được.
Tạ Hào bảo cậu ngồi chờ trong xe, hắn bước đến gõ cánh cửa của ngôi nhà đang treo một ngọn đèn mờ nhạt.
Nửa ngày mới từ trong đó bước ra, trong tay ôm một bó hoa bách hợp.
Lên xe, mang bó hoa đặt ở hàng ghế phía sau, Tả Ngôn nói: “Đợi đã !”
Mở cửa xe chạy ra ngoài, trong chốc lát sau cũng như Tạ Hào mà ôm một bó hoa lan trở lại.
Tạ Hào nhìn bó hoa lan trong tay cậu, vẻ mặt khẽ thay đổi.
Ban đêm yên tĩnh, trêи nền trời tối đen hé lộ một ánh trăng mỏng manh, hai người đi lên núi, bật đèn LED điện thoại rọi xuống chân roi rõ đường, càng đến gần, cũng có thể nhìn ra nơi đây là đâu.
Hơn nửa đêm lại đến nghĩa trang, lão đại, anh không thể đổi thời gian khác à !
Những người canh giữ nghĩa trang đã sớm ngủ, hai người mở cửa ra bước vào.
Giữa những tấm bia mộ lạnh như băng xen kẽ san sát nhau, đèn LED di động ngẫu nhiên không cẩn thận rọi vào đâu, thì tựa như người ở trong ảnh chụp kia đang nhìn chằm chằm mình.
Tả Ngôn cúi đầu bước qua, phi lễ chớ nhìn, mong các vị được yên nghỉ.
Hệ thống: “Gió Bắc kia thổi đến~~”
Tả Ngôn: “Ngươi làm gì đó !”
Tả Ngôn giật mình một cái, đột nhiên một câu như vậy nhảy ra, khiến cậu còn tưởng rằng nơi này đang mở hội biểu diễn dưới lồng đất chứ.
Hệ thống: “Điều tiết không khí.”
Tả Ngôn: “Dạo gần đây cảm xúc của ngươi không đúng lắm, dượng đến à ?”
Hệ thống: “Đừng động ta.”
Tạ Hào dừng lại, Tả Ngôn đập mặt vào sau lưng của hắn.
“Em đang làm gì đó ?”
Tả Ngôn rút một nhánh trong bó hoa ra, đặt trước một mộ bia xa lạ, “Trước tiên gây ấn tượng tốt một chút, nếu sau này có đến nữa, cũng sẽ không bị ăn hϊế͙p͙.”
Tạ Hào cúi đầu nhìn cậu, “Đến lúc đó tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em, không có ai dám ăn hϊế͙p͙ em.”
Tả Ngôn: … Ăn hϊế͙p͙ tôi lợi hại nhất chẳng lẽ không phải anh à ?
Lại đi thêm vài bước, Tạ Hào đứng trước một bia mộ.
Hai người trong ảnh đều cực kỳ trẻ tuổi, trong thời đại chưa có phẫu thuật thẩm mỹ và phần mềm photoshop kia, diện mạo của vợ chồng hai người có thể nói là cực kỳ xuất sắc, có thể sinh ra một đứa con trai đẹp trai ngời ngời như vậy liền đủ thấy được sự cường đại của gien hai người bọn họ.
Tạ Hào đặt bó hao xuống, “Mẹ, năm nay vẫn là hoa bách hợp mà mẹ yêu thích nhất như trước.”
Sau đó từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, châm một điếu, không hút, tuỳ ý để gió thổi thổi, sắc quang màu đỏ tươi như ẩn như hiện.
“Hàng năm con đều khuyên ba phải ít hút thuốc lại, nhưng năm nay con sẽ không khuyên vậy nữa, mẹ, mẹ đừng la con, con cảm thấy ba nhất định phải hút một điếu thuốc mới có thể lãnh tĩnh lãnh tĩnh.”
Hộp bánh kem được mở ra, đặt trước mộ bia, ở trêи bánh không hề được cắm một ngọn nến nào, mà là một điếu thuốc lá.
“Những người năm đó đều đã đi rồi, ba mẹ yên tâm đi, không phải do con làm… thôi bỏ đi, không nên nhắc chuyện này.”
“Con đã tìm được một người có thể vẫn luôn ở bên cạnh con, không sai, em ấy là nam, chính là người đang đứng bên cạnh con lúc này.
Hửm ? Em ấy đã thành niên, thoạt nhìn khá nhỏ mà thôi, lớn lên có một gương mặt nộn nộn, sau này con già rồi, không chừng em ấy vẫn còn giữ bộ dáng này.”
Tạ Hào cười cười, nghiêng đầu nhìn cậu.
Trêи người Tả Ngôn nổi một tầng da gà, vội vàng đặt bó hoa trước bia mộ.
“Xin chào chú và dì, con tên là Hứa Dương.”
Còn nữa, mặt con thật sự nộn, cứ như chưa thành niên.
Tạ Hào nhìn thoáng qua điếu thuốc sắp bị dập tắt, vươn tay phủi phủi tầng tro bụi trêи ảnh chụp, “Đừng lo lắng cho con, mặc dù có lúc em ấy thật không ngoan, nhưng, con thích.
Điều ước của sinh nhật năm nay con vẫn chưa ước, nhưng con tin rằng dù con không nói, ba mẹ cũng biết nó là gì.
Ngày mai con sẽ không đến đâu, đừng bảo con có vợ quên mẹ, hôm nay con chính là dẫn theo vợ con đến.”
Tạ Hào nghiêng đầu nhìn cậu, “Chân đều bị doạ đến mềm nhũn vẫn không hề bỏ chạy, đáng để tán thưởng không phải à ?”
Hơn nửa đêm chạy đến nghĩa trang, từng trận âm phong, dù anh vẫn nói liên miên, nhưng nó vẫn rất doạ người đó được không.
Tạ Hào mắt thấy tro bụi đã được phủi xuống hết, đứng lên, vuốt vuốt một góc bia mộ, “Con đi đây.”
Nói xong xoay người rời đi.
“Chú dì ơi, tuy rằng anh ấy thường xuyên ăn hϊế͙p͙ con, nhưng con sẽ luôn đối tốt với anh ấy.”
Tạ Hào dừng bước, nghiêng người, thiếu niên quỳ gối trước bia mộ, cung kính mà dập đầu ba cái.
Tim trong một khắc đó, đã bể ra để lộ một con đường, chỉ cho phép một mình thiếu niên bước đến gần.
Tả Ngôn kéo kéo một góc quần áo của hắn, “Đi thôi.”
Tạ Hào bắt lấy tay cậu nắm chặt trong lòng bàn tay, “Tôi ăn hϊế͙p͙ em ?”
Thiếu niên không nói lời nào.
Tạ Hào nói: “Thường xuyên ?”
Tả Ngôn lắc đầu, “Không có đâu.”
“Vừa nãy tôi nghe được cả rồi.”
“Anh cái gì cũng không nghe thấy.”
“Vậy tôi quay lại hỏi hai người họ.”
“Tối lắm rồi, chúng ta vẫn nên trở về nhanh đi.”
Thanh âm càng ngày càng xem, bóng dáng dung nhập vào trong bóng đêm.
Nửa đêm, sau khi hai người trở về, Tả Ngôn mới sựt nhớ.
Không còn bánh kem, vậy bọn cậu ăn cái gì ? Sớm biết vậy mua hai cái thì tốt rồi.
Tạ Hào nhìn bộ dạng buồn rầu của cậu, “Ngày mai mới là sinh nhật của tôi.”
Sao ?
“Ngày mai, ngày tháng năm sinh trêи giấy căn cước bị sai, chỉ là tôi vẫn chưa đi sửa mà thôi.”
Cậu liều chết đi mua bánh kem, vậy mà lại cho cậu một kết quả như vậy hả ?
Hệ thống: “Ngươi còn nhận được lời hỏi han thân thiết từ ba mẹ của hắn.”
Tả Ngôn: … Càng thêm xác định gần đây tâm tình của hệ thống không tốt lắm.
Sau khi hai người ăn xong bữa tối, đã là sau nửa đêm, tắm xong, Tả Ngôn thật tự nhiên mà bò lên giường.
Tạ Hào lại đi qua phòng vẽ tranh trước, ôm một đống đồ trở lại.
“Làm gì vậy ?”
Tạ Hào vặn nắp ra, pha thuốc màu, ngòi bút nhiễm thuốc màu lên.
“Loại thuốc màu này vô hại đối với thân thể của người, nếu không có loại thuốc đặc biệt thì sẽ rửa không ra.”
Tả Ngôn ôm gối đầu lùi lùi về phía sau, cậu có dự cảm không tốt lắm.
Tạ Hào nắm lấy mắt cá chân của cậu, dùng răng khẽ cắn một hơi ở trêи, sau đó, 'xích chân' màu vàng lại được mang vào lần nữa.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi, quà của em đâu ?”
Tả Ngôn ngốc lăng, “Không phải ngày mai à ?”
Tạ đại hoạ sĩ chỉ chỉ đồng hồ báo thức trêи bàn, giờ Bắc Kinh 1:36.
“Quà của tôi vậy tôi tự mình động thủ.”
Tả Ngôn bị giữ chặt lật người lại, từ phía sau chen vào một vật thể quen thuộc.
Sau đó cảm giác trêи lưng truyền đến một xúc cảm ươn ướt, không giống đầu lưỡi, càng giống như, cọ vẽ.
“Anh đang vẽ gì vậy ?”
Tạ Hào đè thắt lưng cậu lại, động hai cái, Tả Ngôn không chú ý một cái, ở trong vang lên thanh âm của hắn.
“Đừng lộn xộn, ngoan.”
Xúc cảm của cọ vẽ chạm vào trêи người, có chút ngứa, một thời gian sau, lại có loại cảm giác khan khác.
Tạ Hào cảm nhận được sự khẩn trương từ trong cơ thể của cậu, vỗ vỗ thắt lưng cậu, “Thả lỏng chút.”
Tả Ngôn dùng chân đạp đạp hắn một chút, có bản lĩnh thì anh đừng động !
Tạ Hào buông cọ vẽ xuống, “Thật hết cách với em.”
Đỡ lấy thắt lưng của cậu, sau đó làm một hồi vận động sung sướиɠ.
Giường lớn lắc lư một hồi lâu, Tạ Hào mới dừng động tác của hắn lại, nhưng vẫn chưa tiết ra.
Ngược lại ác liệt xoa bụng của cậu, “Ăn no chưa ?”
Mồ hôi trêи cổ của Tả Ngôn rơi xuống giường, tạo thành một bãi ẩm ẩm ướt, yên lặng mà dựng thẳng ngón giữa với hắn.
Cùng làm ra động tác này còn có hệ thống, đôi mắt thứ ba trong tháng này, đổi không nổi.
Tạ Hào chôn trong cơ thể cậu, một bên tiếp tục vẽ vẽ trêи lưng cậu.
Lúc hưng phấn lên sẽ động hai cái, Tả Ngôn cảm thấy sự tra tấn của đời người không hơn gì chuyện này, còn đặc biệt không cho cậu động !
Gần đến hừng đông, một bức tranh rốt cuộc cậu hoàn thành, Tạ Hào ôm cậu đến trước gương.
Tả Ngôn mơ hồ nhìn thoáng qua, nhất thời có tinh thần.
Bức tranh trêи lưng, vẽ hai người.
Nam nhân cắn cổ của thiếu niên, trong ánh mắt tràn ngập sự điên cuồng, mà thiếu niên ngửa đầu, tay lại đặt trêи đầu của nam nhân, khoé môi mang theo ý cười.
Nhìn rất sống động, lại cực kỳ giống quan hệ của hai người.
Một tên thần kinh rất cố chấp, một tên tự nguyện bị nhốt.
Nhưng, anh có gặp qua người nào vẽ ra một bức tranh của chính mình trêи lưng chưa ! Có bệnh à !
Răng của Tả Ngôn lại ngứa.
Cầm cọ vẽ qua trực tiếp cũng vẽ một bức tranh sau lưng hắn, vẽ xong chính mình cũng không dám nhìn thẳng.
Tầm mắt dời xuống dưới, vô ý tại xương hông của hắn viết xuống tên của mình.
Hai chữ 'Tả Ngôn'.
“Tên của em ?”
Tả Ngôn vội vàng dùng tay lau đi, “Không phải, viết chơi thôi.”
Tạ Hào chính là tận mắt nhìn thấy thi thể của cậu, lại tận mắt chứng kiến cậu sống lại.
Rũ mí mắt xuống, ngăn tay cậu lại, “Nét chữ không tệ.”
Có qua có lại, cũng vẽ xuống một cái tên trêи người cậu.
Nhưng mà chỗ hắn viết thật sự…
“Sao lại không chảy nước tiểu ?”
Hai người ở trong phòng tắm tắm rửa thêm một lần, Tạ Hào cúi đầu nhìn cậu, vươn tay lắc lắc.
Không phản ứng,lại lắc lắc.
Anh thật xem nó là pháo hoa à ! Tôi nổ một cái cho anh được không !
“Có phải có chỗ nào gặp trục trặc rồi không ? Tôi kiểm tra kiểm tra.”
“Chờ một lát…” Đệt, anh cái tên điên này !
Bị người nắm lại nghẹn không tiểu được vốn đã đủ khó chịu, ở phía sau còn bị chen vào một cái !
Cúi đầu nhìn Tiểu Ngôn của chính mình, hai chữ 'Tạ Hào' màu xanh rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Thiết tháo của cả đời này đều chết ở đây.
Người phía sau vẫn còn đung đưa ác liệt, cậu ngược lại lại càng tiểu không được.
“Anh đừng động.”
Tạ Hào sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy à ? Đương nhiên không.
Khi cậu vẻ mặt thất thần mà tiểu trêи người của người nào đó, trong lòng Tả Ngôn thầm cho mình một like, đáng đời.
Vốn đã náo loạn đến hừng đông.
Lúc cậu tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Tả Ngôn nghe mùi rời giường, nhắm mắt lại đi xuống phòng bếp.
Tạ Hào thấy bộ dạng này của cậu, cười khẽ một tiếng, kéo cậu qua vòng vào trong ngực.
“Bánh quẩy và sữa đậu nành.”
Tả Ngôn dừng một chút, sau đó xoay người muốn đi, cậu không ăn vào.
Cằm của Tạ Hào đặt trêи bả vai của cậu, “Em biết làm bánh kem không ?”
Tả Ngôn nói: “Biết.”
“Biết nhiều thứ quá, buổi tối làm bánh kem đi.”
Đương nhiên, tôi biết nhiều thứ mà, cuộc sống bị lưu đày vài năm như vậy cũng không phải uống phí.
“Anh và tôi cùng nhau làm.”
Tạ Hào giữ lấy cậu hôn một chút, “Được.”
Ăn xong bữa trưa, Tạ Hào nhận được một cuộc điện thoại, là bác sĩ bên phương diện tinh thần của hắn, có việc muốn hắn đi qua một chuyến.
Tả Ngôn nói: “Lúc trở về nhớ mua thêm trái cây.”
Tạ Hào nhìn hắn, “Chờ tôi trở lại.”
Tả Ngôn khoát tay, trở vào nhà.