Chương : 14
Một ngày làm việc cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp ngoại trừ câu nói của hyori,cậu cùng mọi người bắt đầu ra về với những câu chuyện xung quanh gia đình mình, đến chổ lấy xe, jaejoong bước ra phía trước nên không hay có hai đôi mắt đang nhìn mình
Yunho’s POV
_tại sao joonggie vẫn phải về nhà một mình chứ? Anh ta không lo đến an nguy của em ấy sao?
End yunho’s POV
Hyori’s POV
_kim jaejoong! Tôi sẽ canh chừng cậu từng chút một đấy, đừng hòng qua mặt tôi
End hyori’s POV
Jaejoong lắc đầu ngao ngán khi bước đến chổ để xe của mình, cậu đặt balo vào rổ, định chạy ra thì một bong người vụt qua nắm lấy tay cậu giật mạnh khiến cậu giật mình thét lên
Nhanh như cắt, yunho chạy lại và tung một cước ngay đầu tên nắm tay cậu nhưng tên đó đã khéo léo tránh kịp, tuy nhiên, hắn đã ngã ngay sau khi né đòn
_ya! Sao đánh tôi?- hắn hét lớn
_..j…junsu?- jaejoong lắm bắp- sao cậu lại ở đây?
Các nhân viên ở đấy không ai là không kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ khi họ biết tổng giám đốc của họ là một cao thủ võ thuật và trước mặt họ bây giờ là cảnh anh hung cứu mỹ nhân, duy chỉ có hyori là cắn răng cắn lợi cốt sao cho chuyện này mau chóng kết thúc
_jaejoong! Tôi đến rước cậu đấy!- junsu phủi phủi cái đầu mình vài cái
rồi đứng lên- aish!
_yunho- shi!- jaejoong chạm nhẹ vai yunho khiến anh quay đầu lại- cậu ta là bạn tôi, xin lỗi đã phiền anh!
Yunho nghe đến đây thì gật đầu và tránh ra ngoài
_xin lỗi mọi người, không có chuyện gì rồi- jaejoong cuối đầu xin lỗi từng người
_được rồi, không có gì thì thôi, chúng tôi về trước đây- hyori ôm lấy tay yunho kéo đi một nước
Các nhân viên khác cũng chào cậu rồi đi về
_này, sao tự nhiên đến đón vậy?- jaejoong vừa mở khóa xe vừa hỏi
_L bảo tớ đến đón cậu, từ giờ, nhiệm vụ của tớ là đón cậu về nhà-
junsu ngẩn cao đầu nói- đây là nhiệm vụ đầu tiên của tớ nên tớ sẽ hoàn thành xuất sắc
Jaejoong lắc đầu trước thái độ rất chi là trẻ con của junsu rồi cũng dẫn xera ngoài
_uh?- jaejoong ngạc nhiên khi junsu chạy lại ngồi ở phía sau mình
Hiểu được cái nhìn lạ lẫm của jaejoong, junsu cười xòa
_tớ không biết chạy xe đạp, lúc nãy là tớ đón xe buýt tới đấy
_ôi trời ơi!- jaejoong lắc đầu ngán ngẫm mà đèo junsu về nhà
Jaejoong thật sự không hiểu tại sao L lại mướn junsu nữa, cậu ta hậu đậu, cái gì cũng không biết, lại còn nhiều chuyện nữa chứ, nhưng cũng tốt, có cậu ta thì gia đình sẽ có them tiếng nói, nhà sẽ vui hơn
Hai người về đến nhà cũng là lúc L đi Nhật, anh đi khi junsu đi đón cậu, jaejoong thở dài
_thở dài gì chứ? L đi không lâu đâu, anh ấy thông minh đến thế cơ mà- junsu thả người xuống ghế
_biết! nhưng vụ này căng lắm, L mất ân mất ngủ với nó đấy, cậu có ở đây đâu mà biết- jaejoong mwor tủ lạnh ra xem có gì có thể ăn được hay không, không có L, cậu cũng chẳng buồn nấu nướng nữa, mặc dù L chẳng bao giờ ăn món cậu nấu
_joonggie ah!- thấy jaejoong mở tủ lạnh, junsu vội chạy lại với gương mặt hớn hở- hôm nay mình ăn sườn rán đi, tớ thèm món đó lâu rồi mà chả ai làm vừa miệng hết ah! L nói cậu nấu ăn ngon lắm nên làm đi- junsu hớn hở
_joonggie?- jaejoong ngạc nhiên nhìn junsu
_ờ, joonggie, gọi vậy cho nó thân mật, dù gì cậu cũng thua tôi 2 tuổi mà, he he he, làm đi nha joonggie!- cậu chà xát hai tay với nhau với đôi mắt cún con khiến jaejoong phải phì cười
_may cho cậu là trong tủ lạnh còn đấy, chờ chút!
_YEAH!!!!!!!!!!!!!!!!- junsu nhảy cỡn lên
15 phút sau
_woa! Trông sao mà ngon quá vậy trời
[IMG][/IMG]
(trông hấp dẫn không readers? ‘_’)
Junsu nhìn món sườn rán trên bàn mà xuýt xoa, nước bọt cứ thi nhau trào ra và nó sẽ trào ra nữa nếu jaejoong không đưa cho cậu chén cơm đầy
Buổi tối hôm ấy, jaejoong chẳng biết phải làm gì, chưa bào giờ cậu cảm thấy cô đơn đến vậy, mặc dù junsu cứ nói huyên thuyên về mọi thứ nhưng thật sự chẳng có cái nào lọt tai cậu, ăn xong cậu đi vào phòng và đóng cửa lại
“cốc cốc cốc”
_vào đi junsu- jaejoong hờ hững nói
_sao vào sớm vậy?- junsu cầm ly nước đi vào và ngồi phịch xuống giường
_ừ thì…mệt, nên muôn nằm
_vậy ah! cậu nằm xích qua chút đi, để tớ nằm với, chén bát ngày mai rửa, tớ cũng buồn ngủ muốn chết đây này- junsu ngáp dài
_c…cái gi? Cậu định ngủ ở đây á?- jaejoong bậc dậy
_đúng rồi, tôi có nhiệm vụ bảo vệ cậu mà, tất nhiên là theo cậu 24/24 rồi, biết không, buổi tối nguy hiểm lắm, tôi phả thức canh cho cậu, vì thế bây giờ tớ phải ngủ để khuya tớ dậy được chứ
_nhưng…tôi không quen ngủ chung- jaejoong trố mắt
_ah! không sao, cậu có thể ngủ dưới sàn nếu cậu muốn, tôi cũng muốn lắm nhưng tôi thích nằm nệm hơn, ngủ ngon
Không để jaejoong nói them câu nào, junsu nằm phịt xuống giường và đánh một giấc thẳng è tới sáng
Và suốt đêm đó, jaejoong lại phải thức trắng vì junsu…ngái to quá…>.
Yunho’s POV
_tại sao joonggie vẫn phải về nhà một mình chứ? Anh ta không lo đến an nguy của em ấy sao?
End yunho’s POV
Hyori’s POV
_kim jaejoong! Tôi sẽ canh chừng cậu từng chút một đấy, đừng hòng qua mặt tôi
End hyori’s POV
Jaejoong lắc đầu ngao ngán khi bước đến chổ để xe của mình, cậu đặt balo vào rổ, định chạy ra thì một bong người vụt qua nắm lấy tay cậu giật mạnh khiến cậu giật mình thét lên
Nhanh như cắt, yunho chạy lại và tung một cước ngay đầu tên nắm tay cậu nhưng tên đó đã khéo léo tránh kịp, tuy nhiên, hắn đã ngã ngay sau khi né đòn
_ya! Sao đánh tôi?- hắn hét lớn
_..j…junsu?- jaejoong lắm bắp- sao cậu lại ở đây?
Các nhân viên ở đấy không ai là không kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ khi họ biết tổng giám đốc của họ là một cao thủ võ thuật và trước mặt họ bây giờ là cảnh anh hung cứu mỹ nhân, duy chỉ có hyori là cắn răng cắn lợi cốt sao cho chuyện này mau chóng kết thúc
_jaejoong! Tôi đến rước cậu đấy!- junsu phủi phủi cái đầu mình vài cái
rồi đứng lên- aish!
_yunho- shi!- jaejoong chạm nhẹ vai yunho khiến anh quay đầu lại- cậu ta là bạn tôi, xin lỗi đã phiền anh!
Yunho nghe đến đây thì gật đầu và tránh ra ngoài
_xin lỗi mọi người, không có chuyện gì rồi- jaejoong cuối đầu xin lỗi từng người
_được rồi, không có gì thì thôi, chúng tôi về trước đây- hyori ôm lấy tay yunho kéo đi một nước
Các nhân viên khác cũng chào cậu rồi đi về
_này, sao tự nhiên đến đón vậy?- jaejoong vừa mở khóa xe vừa hỏi
_L bảo tớ đến đón cậu, từ giờ, nhiệm vụ của tớ là đón cậu về nhà-
junsu ngẩn cao đầu nói- đây là nhiệm vụ đầu tiên của tớ nên tớ sẽ hoàn thành xuất sắc
Jaejoong lắc đầu trước thái độ rất chi là trẻ con của junsu rồi cũng dẫn xera ngoài
_uh?- jaejoong ngạc nhiên khi junsu chạy lại ngồi ở phía sau mình
Hiểu được cái nhìn lạ lẫm của jaejoong, junsu cười xòa
_tớ không biết chạy xe đạp, lúc nãy là tớ đón xe buýt tới đấy
_ôi trời ơi!- jaejoong lắc đầu ngán ngẫm mà đèo junsu về nhà
Jaejoong thật sự không hiểu tại sao L lại mướn junsu nữa, cậu ta hậu đậu, cái gì cũng không biết, lại còn nhiều chuyện nữa chứ, nhưng cũng tốt, có cậu ta thì gia đình sẽ có them tiếng nói, nhà sẽ vui hơn
Hai người về đến nhà cũng là lúc L đi Nhật, anh đi khi junsu đi đón cậu, jaejoong thở dài
_thở dài gì chứ? L đi không lâu đâu, anh ấy thông minh đến thế cơ mà- junsu thả người xuống ghế
_biết! nhưng vụ này căng lắm, L mất ân mất ngủ với nó đấy, cậu có ở đây đâu mà biết- jaejoong mwor tủ lạnh ra xem có gì có thể ăn được hay không, không có L, cậu cũng chẳng buồn nấu nướng nữa, mặc dù L chẳng bao giờ ăn món cậu nấu
_joonggie ah!- thấy jaejoong mở tủ lạnh, junsu vội chạy lại với gương mặt hớn hở- hôm nay mình ăn sườn rán đi, tớ thèm món đó lâu rồi mà chả ai làm vừa miệng hết ah! L nói cậu nấu ăn ngon lắm nên làm đi- junsu hớn hở
_joonggie?- jaejoong ngạc nhiên nhìn junsu
_ờ, joonggie, gọi vậy cho nó thân mật, dù gì cậu cũng thua tôi 2 tuổi mà, he he he, làm đi nha joonggie!- cậu chà xát hai tay với nhau với đôi mắt cún con khiến jaejoong phải phì cười
_may cho cậu là trong tủ lạnh còn đấy, chờ chút!
_YEAH!!!!!!!!!!!!!!!!- junsu nhảy cỡn lên
15 phút sau
_woa! Trông sao mà ngon quá vậy trời
[IMG][/IMG]
(trông hấp dẫn không readers? ‘_’)
Junsu nhìn món sườn rán trên bàn mà xuýt xoa, nước bọt cứ thi nhau trào ra và nó sẽ trào ra nữa nếu jaejoong không đưa cho cậu chén cơm đầy
Buổi tối hôm ấy, jaejoong chẳng biết phải làm gì, chưa bào giờ cậu cảm thấy cô đơn đến vậy, mặc dù junsu cứ nói huyên thuyên về mọi thứ nhưng thật sự chẳng có cái nào lọt tai cậu, ăn xong cậu đi vào phòng và đóng cửa lại
“cốc cốc cốc”
_vào đi junsu- jaejoong hờ hững nói
_sao vào sớm vậy?- junsu cầm ly nước đi vào và ngồi phịch xuống giường
_ừ thì…mệt, nên muôn nằm
_vậy ah! cậu nằm xích qua chút đi, để tớ nằm với, chén bát ngày mai rửa, tớ cũng buồn ngủ muốn chết đây này- junsu ngáp dài
_c…cái gi? Cậu định ngủ ở đây á?- jaejoong bậc dậy
_đúng rồi, tôi có nhiệm vụ bảo vệ cậu mà, tất nhiên là theo cậu 24/24 rồi, biết không, buổi tối nguy hiểm lắm, tôi phả thức canh cho cậu, vì thế bây giờ tớ phải ngủ để khuya tớ dậy được chứ
_nhưng…tôi không quen ngủ chung- jaejoong trố mắt
_ah! không sao, cậu có thể ngủ dưới sàn nếu cậu muốn, tôi cũng muốn lắm nhưng tôi thích nằm nệm hơn, ngủ ngon
Không để jaejoong nói them câu nào, junsu nằm phịt xuống giường và đánh một giấc thẳng è tới sáng
Và suốt đêm đó, jaejoong lại phải thức trắng vì junsu…ngái to quá…>.