Chương 38: Chủ trì lẽ phải
Sở Ngọc Lang đã dẫn Trường Dung rời đi.
Hẳn là đến chỗ Sở gia lão phu nhân, khai báo chuyện nàng làm Sở Ngọc Khê bị phỏng.
Sở Ngọc Lang làm chuyện như vậy nhất định sẽ bị xử phạt theo gia quy. Nàng không cho hắn đi theo chẳng lẽ là sợ hắn lo lắng?
Trong lòng Tư Mã Tĩnh bất an, hắn vốn có thể đẩy nữ tử châm trà ra, nhưng hắn lại không làm vậy, hắn lựa chọn trực tiếp chắn chỗ nước trà nóng kia.
Thứ nhất, hắn muốn để Sở Ngọc Lang sinh ra cảm giác áy náy với hắn, đến lúc đó hắn có nói yêu cầu gì, tất nhiên đều có thể được đồng ý. Thứ hai, cho dù quan hệ giữa Đại phòng và Tam phòng Sở gia như nước với lửa, nhưng mà trước nay hai phòng này không hề xé rách mặt, hắn cần một cơ hội.
Tô Chỉ lấy một ít sách và thức ăn đến: “Những thứ này đều là tiểu thư chuẩn bị cho ngài. Mấy quyển sách này đều là du ký. Mỗi quyển đều có rất nhiều câu chuyện khác nhau, tiểu thư nói ngài nhất định sẽ thích xem.”
Tư Mã Tĩnh cầm lấy một quyển, mở ra nhìn. Hắn lười biếng lật mười mấy trang, cũng không quan tâm xem là mình đọc sách gì.
Vốn dĩ Sở gia có thể đứng vững trong triều đình là bởi vì con cháu Sở gia đồng khí liên chi, đây là tộc huấn gia quy của Sở gia.
Lần này xem như Sở Ngọc Lang phạm vào tối kỵ, sao nàng lại xúc động như vậy? Không phải nàng luôn luôn tâm kế thâm trầm, chẳng lẽ chỉ vì đứa em trai ngốc mà mê muội đầu óc à?
Sở Hoa cũng không phải là người dễ đối phó, Triệu thị kia nhìn cũng là người đàn bà đanh đá không có đầu óc, chuyện lần này e là không dễ giải quyết.
Có lẽ Sở Ngọc Lang sẽ bị phạt trượng, nàng kiêu ngạo như vậy, sao có thể để bị xử hình phạt đó.
Chỉ bởi vì chút tâm tư đột nhiên nhảy ra này của hắn, mà phải dùng khổ nhục kế?
Không được, không được! Tư Mã Tĩnh đứng bật dậy, ném sách xuống, chạy thẳng ra phía cổng viện.
“Ôi, tiểu công tử muốn đi đâu ạ! Tiểu thư nói hiện tại ngài không được đi đâu.” Tô Chỉ giậm chân vội đuổi theo.
Trong Tử Lâm Viên, không khí căng thẳng tràn lan khắp nơi, bọn hạ nhân cảm thấy bất an.
“Choang…” Chén thuốc bị hất xuống bàn phát ra tiếng vỡ vụn.
“Ta không uống cái này. Cái này không thể làm mặt ta khôi phục, ta uống cái này làm gì!” Sở Ngọc Khê vừa nổi giận vừa lôi kéo ống tay áo Triệu thị không buông: “Mẫu thân, mặt con đau quá, Sở Ngọc Lang đâu! Không phải nàng ta nói sẽ lấy thuốc cho con à? Nếu mặt con không thể khôi phục, nhất định phải lấy mặt nàng ta đổi cho con!”
Triệu thị đau lòng vội an ủi: “Khê Nhi của mẹ, con đừng nhúc nhích. Thuốc này là trị vết thương trên mặt con, con không muốn miệng vết thương thối rữa chứ…”
“Sở Ngọc Lang đâu? Sao còn chưa đến, nàng ta không dám đến à?”
Ngoài cửa viện, tỳ nữ nơm nớp lo sợ nhìn hai người như ma quỷ trước mặt, chân mềm nhũn không nhìn nổi, chỉ dám quỳ ở đó.
Sở Ngọc Lang mặc một bộ váy dài màu tím tôn quý thanh nhã. Nàng thản nhiên đỡ Sở lão phu nhân ung dung cao quý đứng ở ngoài cửa, mặt mày điềm đạm, không có chút hoảng loạn hay áy náy.
Sở Ngọc Khê thật sự quá biết tìm đường chết. Cho dù đã bị thương nặng như vậy, những tiếng đập đồ chửi rủa vẫn truyền ra vẫn không hề có ý định dừng lại.
“Nô tỳ bái kiến lão phu nhân, bái kiến đại tiểu thư.”
Tỳ nữ canh giữ ở cửa cao giọng, hy vọng có thể nhắc nhở tiểu thư và phu nhân nhà mình ở bên trong.
Nhưng mà, Sở Ngọc Khê lại vì quá tức giận mà đầu óc mê muội, nghe được Sở Ngọc Lang tới, lập tức bị kích thích, giọng còn lớn hơn nữa: “Sở Ngọc Lang đến rồi phải không? Nàng ta huỷ hoại mặt ta, ta muốn nàng ta quỳ xuống xin lỗi ta!”
Sắc mặt Sở lão phu nhân vốn không quá tốt lập tức càng đen hơn. Trước khi tới, Lang Nhi cũng đã nói hết những chuyện Sở Ngọc Khê đã làm mấy năm nay cho bà.
Bà vốn còn muốn đến xem Sở Ngọc Khê có tí ăn năn nào không. Kết quả ở ngoài cửa đã nghe thấy nàng ta làm loạn chửi rủa trưởng tỷ rồi nổi điên như vậy.
Không hề có tư thái thế gia, phong phạm quý nữ.
“Tổ mẫu đừng tức giận. Lục muội muội còn nhỏ, chờ gả cho người ta rồi sẽ tiến bộ.” Sở Ngọc Lang khẽ an ủi.
Sở lão phu nhân tỉnh táo lại một chút, vỗ vỗ mu bàn tay Sở Ngọc Lang: “Con nói rất đúng, nó cũng nên đến tuổi đính hôn rồi.”
Mấy năm nay dạy ít quy củ trước, chờ gả cho người là tốt rồi.
Tỳ nữ vén rèm châu lên, để đoàn người Sở lão phu nhân đi vào.
Sở Ngọc Khê ngồi trên giường, cả đầu bị bao thành bánh chưng, chỉ lộ ra một cái mũi cùng hai đôi mắt. Còn có hai tay cũng nước bị bắn vào bỏng bị thương, bị bó thuốc.
Cả người thoạt nhìn, giống như là một xác ướp nóng nảy.
Nàng ta nghe thấy Sở Ngọc Lang đi vào, to tiếng mắng: “Sở Ngọc Lang, ngươi thật ác độc, ngươi là đồ tâm địa rắn rết. Ngươi chờ đó, ta nhất định phải để tổ mẫu chủ trì ra lẽ cho ta. Cho dù bà có thích ngươi, nhưng cũng không thể không nói lý. Ngươi chờ lấy mặt ngươi…”
Nàng ta mắng được một nửa, giây tiếp theo nàng ta nhìn thấy Sở lão phu nhân được Sở Ngọc Lang đỡ xuất hiện ở trước mặt.
Lời nói lập tức bị dọa sợ tới mức nghẹn lại.
“Vì sao ngươi muốn ta chủ trì ra lẽ cho ngươi?” Từ trước đến nay Sở lão phu nhân đều tươi cười hiền lành, nhưng lúc không cười lại khiến cho người ta có cảm giác không giận tự uy.
Ví như lúc này đây, Sở Ngọc Khê kẻ luôn bắt nạt kẻ yếu, dưới sự uy nghiêm của Sở lão phu nhân trấn áp thì lập tức sợ tới mức không động đậy nổi.
“Mẫu thân, cho dù ngài có cưng chiều Ngọc Lang thì ngài cũng không thể không phân biệt thị phi chứ?” Triệu thị cũng rất sợ, nhưng nhìn nữ nhi bị uất ức như vậy, bà ta khẽ cắn môi vẫn đứng ra chất vấn.
“Khê Nhi bị thương, ngài cũng thấy được. Nữ nhi gia quan trọng nhất chính là dung mạo. Khê Nhi bị thương thành như vậy, đến khi gả cho người thì phải làm sao bây giờ.”
“Ngươi cũng không cần uất ức thay con bé, hơn nữa việc này vẫn là Ngọc Khê động tay trước.” Sở lão phu nhân thản nhiên. Bà ngồi xuống ghế ở giữa phòng: “Cho Liễu thị và hai nha đầu kia đi lên đi.”
Sở Ngọc Lang đứng ở bên cạnh Sở lão phu nhân, lưng thẳng thắn dáng người tha thướt yêu kiều, một bộ váy lưu tiên màu tím tao nhã hờ hững.
Điều này càng khiến Sở Ngọc Khê đang nhảy nhót bên kia giống như vai hề.
Rất nhanh, một phụ nhân sắc mặt hơi vàng đi vào, phía sau còn đi theo hai thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi.
“Thiếp Liễu thị, vấn an lão phu nhân.” Liễu thị dẫn hai đứa nhỏ quỳ xuống, dập đầu với Sở lão phu nhân: “Đứa lớn là Thất tiểu thư Ngọc Lan, đứa nhỏ là Bát tiểu thư Ngọc Hương.”
Sở Ngọc Lang nhìn hai muội muội tóc khô vàng quỳ trên mặt đất, không khỏi nhíu mày.
Sở gia là thế gia đại tộc, cho dù là thứ nữ cũng không cần khắt khe như vậy. Chuyện Sở Ngọc Khê ngược đãi thứ muội, Sở Ngọc Lang biết rõ. Nàng không có ngăn cản, vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, sau đó coi chuyện này như lợi thế đưa lên.
Sở Ngọc Khê vẫn luôn muốn tranh giành với Sở Ngọc Lang, đấu với Sở Ngọc Lang. Nàng ta cho rằng mỗi một lần mình chỉ thiếu một chút nữa là có thể đạp Sở Ngọc Lang xuống dưới chân, lại không ngờ đó chỉ là Sở Ngọc Lang nhường nàng ta. Nếu Sở Ngọc Lang muốn thì trong một khoảnh khắc thôi cũng có thể làm thanh danh nàng ta sụp đổ, hủy hết tiền đồ.
Ví dụ như hiện tại, Sở Ngọc Khê phạm vào tối kỵ, làm Trĩ Nhi của nàng bị thương. Như vậy, nàng ta cũng đừng mong yên ổn ở Sở gia nữa. Chờ sau khi nàng ta kết hôn dùng cuộc hôn nhân đó phát huy tác dụng lớn nhất của nàng ta đối với Sở gia, nàng ta sẽ bị Sở gia vô tình vứt bỏ.
“Ngày thường bị uất ức gì, hôm nay nói hết đi.” Sở lão phu nhân hiền lành khuyên giải an ủi Liễu thị: “Có ta ở đây, tất nhiên sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.”
Mấy năm nay, Sở Hoa không gần nữ sắc, trong viện chỉ có một thê hai thiếp. Ngoài Triệu thị này, một người khác là Lâm thị đã quy phục Triệu thị mấy năm nay, không có nhi nữ cũng không tranh sủng, chỉ lo lấy lòng chủ mẫu.
Vì thế Liễu thị này lập tức nổi bật làm Triệu thị cảm thấy Tam phòng này đâu đâu cũng tốt, chỉ có Liễu thị này làm người ta thấy mà ghét. Vì thế lập quy củ của bà ấy, hành hạ chửi mắng các kiểu.
Đến con cái cũng học theo, Sở Ngọc Khê hoàn toàn coi hai thứ muội này tỳ nữ, thậm chí là như kiểu “tiện tì”.
Khắp nơi trên người Sở Ngọc Lan và Sở Ngọc Hương đều là vết roi. Tính tình Sở Ngọc Khê nóng nảy, những vết đó đều là nàng ta dùng roi quất ra từng cái khi trút giận.
Liễu thị hèn mọn nhìn lão phu nhân, lại cẩn thận nhìn Sở Ngọc Lang ở phía trên, thấy nàng gật đầu, mới dám nói ra hết.
Mấy năm nay hành động của Triệu thị và Sở Ngọc Khê như một thanh đao nhỏ để lại từng vết ở trong lòng Liễu thị, những dấu vết đó đều là từng món nợ.
Không đợi bà ấy nói xong, Triệu thị đã tức giận ngắt lời bà ấy: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta ngược đãi ngươi bao giờ? Ai biết những vết thương đó trên người của ngươi là chạm vào đâu chứ?”
Mặt Liễu thị đầy nước mắt: “Vết roi đầy người hai nữ nhi của ta còn có thể giả chắc? Phu nhân đã làm ra việc này, vì sao không dám nhận?”
Kế tiếp, không riêng gì vết roi này, ngay cả tỳ nữ trong Tam phòng đã sớm bị Sở Ngọc Lang thu mua, lúc này cũng sôi nổi phản bội Triệu thị, đứng ra làm chứng cho Liễu thị.
Chứng cứ vô cùng xác thực.
“Ngươi còn muốn nói gì không?” Sở lão phu nhân nhìn Sở Ngọc Khê.
Nhìn Liễu thị và Sở Ngọc Lang mắt đi mày lại, Sở Ngọc Khê nào còn gì không rõ. Nàng ta không quan tâm tổ mẫu ở đây, tức giận vơ cốc nước ném qua: “Thứ ăn cây táo, rào cây sung các ngươi cũng dám phản bội Tam phòng!”
“Làm càn!” Sở lão phu nhân quát lớn, trên mặt vô cùng thất vọng: “Ta vốn tưởng rằng ngươi còn có lòng hối cải, nhưng mà ta sai rồi.”
“Khê Nhi cũng cháu gái của ngài mà.” Triệu thị không kiềm được nói: “Cho dù Tam gia không phải thân sinh của ngài, Khê Nhi cũng là ngài nhìn mà lớn lớn. Sao ngài có thể bất công như thế. Chuyện Ngọc Lang làm Khê Nhi bị bỏng còn không tính, ngài lại cứ nắm việc này không bỏ.”
“Xem ra ngày thường ta quá dung túng các ngươi, khiến cho ngươi đã quên quy củ.” Sở lão phu nhân cười lạnh: “Theo như lời ngươi nói, hai đứa nhỏ thứ xuất trong phòng ngươi kia cũng là nữ nhi của ngươi. Sao ngươi ngàn kiều vạn sủng Ngọc Khê mà động một chút đánh chửi hai đứa nhỏ kia như tiện tỳ?”
“Bắt đầu từ hôm nay, Ngọc Khê cứ yên tâm ở Tử Lâm Viện sao chép “Nữ giới” năm mươi lần, không được đi đâu hết. Vết thương của nó nặng, cũng vừa lúc dưỡng thương.” Sở lão phu nhân lạnh lùng, bà vịn tay Sở Ngọc Lang đứng lên: “Ngày hôm trước ta đã chọn xong một mối hôn nhân tốt cho nó, là một Trung Lang Tướng chính ngũ phẩm, tuy hơi lớn tuổi nhưng người lại không tồi.”
“Mấy ngày nay, chuẩn bị gả đi. Nếu lão Tam có ý kiến gì, bảo nó sau khi trở về tự mình đến nói với ta.”
Ngoài cửa, Tư Mã Tĩnh mới muốn bước chân vào đi, lại thu về.
Lời Sở lão thái thái nói rõ ràng truyền vào lỗ tai hắn, một chữ không sót.
Hắn đột nhiên cảm thấy buồn cười vì tâm tư của mình, Sở Ngọc Lang là người nào, hậu viện Sở gia này có người nào có khả năng ước hiếp được nàng?
Hẳn là đến chỗ Sở gia lão phu nhân, khai báo chuyện nàng làm Sở Ngọc Khê bị phỏng.
Sở Ngọc Lang làm chuyện như vậy nhất định sẽ bị xử phạt theo gia quy. Nàng không cho hắn đi theo chẳng lẽ là sợ hắn lo lắng?
Trong lòng Tư Mã Tĩnh bất an, hắn vốn có thể đẩy nữ tử châm trà ra, nhưng hắn lại không làm vậy, hắn lựa chọn trực tiếp chắn chỗ nước trà nóng kia.
Thứ nhất, hắn muốn để Sở Ngọc Lang sinh ra cảm giác áy náy với hắn, đến lúc đó hắn có nói yêu cầu gì, tất nhiên đều có thể được đồng ý. Thứ hai, cho dù quan hệ giữa Đại phòng và Tam phòng Sở gia như nước với lửa, nhưng mà trước nay hai phòng này không hề xé rách mặt, hắn cần một cơ hội.
Tô Chỉ lấy một ít sách và thức ăn đến: “Những thứ này đều là tiểu thư chuẩn bị cho ngài. Mấy quyển sách này đều là du ký. Mỗi quyển đều có rất nhiều câu chuyện khác nhau, tiểu thư nói ngài nhất định sẽ thích xem.”
Tư Mã Tĩnh cầm lấy một quyển, mở ra nhìn. Hắn lười biếng lật mười mấy trang, cũng không quan tâm xem là mình đọc sách gì.
Vốn dĩ Sở gia có thể đứng vững trong triều đình là bởi vì con cháu Sở gia đồng khí liên chi, đây là tộc huấn gia quy của Sở gia.
Lần này xem như Sở Ngọc Lang phạm vào tối kỵ, sao nàng lại xúc động như vậy? Không phải nàng luôn luôn tâm kế thâm trầm, chẳng lẽ chỉ vì đứa em trai ngốc mà mê muội đầu óc à?
Sở Hoa cũng không phải là người dễ đối phó, Triệu thị kia nhìn cũng là người đàn bà đanh đá không có đầu óc, chuyện lần này e là không dễ giải quyết.
Có lẽ Sở Ngọc Lang sẽ bị phạt trượng, nàng kiêu ngạo như vậy, sao có thể để bị xử hình phạt đó.
Chỉ bởi vì chút tâm tư đột nhiên nhảy ra này của hắn, mà phải dùng khổ nhục kế?
Không được, không được! Tư Mã Tĩnh đứng bật dậy, ném sách xuống, chạy thẳng ra phía cổng viện.
“Ôi, tiểu công tử muốn đi đâu ạ! Tiểu thư nói hiện tại ngài không được đi đâu.” Tô Chỉ giậm chân vội đuổi theo.
Trong Tử Lâm Viên, không khí căng thẳng tràn lan khắp nơi, bọn hạ nhân cảm thấy bất an.
“Choang…” Chén thuốc bị hất xuống bàn phát ra tiếng vỡ vụn.
“Ta không uống cái này. Cái này không thể làm mặt ta khôi phục, ta uống cái này làm gì!” Sở Ngọc Khê vừa nổi giận vừa lôi kéo ống tay áo Triệu thị không buông: “Mẫu thân, mặt con đau quá, Sở Ngọc Lang đâu! Không phải nàng ta nói sẽ lấy thuốc cho con à? Nếu mặt con không thể khôi phục, nhất định phải lấy mặt nàng ta đổi cho con!”
Triệu thị đau lòng vội an ủi: “Khê Nhi của mẹ, con đừng nhúc nhích. Thuốc này là trị vết thương trên mặt con, con không muốn miệng vết thương thối rữa chứ…”
“Sở Ngọc Lang đâu? Sao còn chưa đến, nàng ta không dám đến à?”
Ngoài cửa viện, tỳ nữ nơm nớp lo sợ nhìn hai người như ma quỷ trước mặt, chân mềm nhũn không nhìn nổi, chỉ dám quỳ ở đó.
Sở Ngọc Lang mặc một bộ váy dài màu tím tôn quý thanh nhã. Nàng thản nhiên đỡ Sở lão phu nhân ung dung cao quý đứng ở ngoài cửa, mặt mày điềm đạm, không có chút hoảng loạn hay áy náy.
Sở Ngọc Khê thật sự quá biết tìm đường chết. Cho dù đã bị thương nặng như vậy, những tiếng đập đồ chửi rủa vẫn truyền ra vẫn không hề có ý định dừng lại.
“Nô tỳ bái kiến lão phu nhân, bái kiến đại tiểu thư.”
Tỳ nữ canh giữ ở cửa cao giọng, hy vọng có thể nhắc nhở tiểu thư và phu nhân nhà mình ở bên trong.
Nhưng mà, Sở Ngọc Khê lại vì quá tức giận mà đầu óc mê muội, nghe được Sở Ngọc Lang tới, lập tức bị kích thích, giọng còn lớn hơn nữa: “Sở Ngọc Lang đến rồi phải không? Nàng ta huỷ hoại mặt ta, ta muốn nàng ta quỳ xuống xin lỗi ta!”
Sắc mặt Sở lão phu nhân vốn không quá tốt lập tức càng đen hơn. Trước khi tới, Lang Nhi cũng đã nói hết những chuyện Sở Ngọc Khê đã làm mấy năm nay cho bà.
Bà vốn còn muốn đến xem Sở Ngọc Khê có tí ăn năn nào không. Kết quả ở ngoài cửa đã nghe thấy nàng ta làm loạn chửi rủa trưởng tỷ rồi nổi điên như vậy.
Không hề có tư thái thế gia, phong phạm quý nữ.
“Tổ mẫu đừng tức giận. Lục muội muội còn nhỏ, chờ gả cho người ta rồi sẽ tiến bộ.” Sở Ngọc Lang khẽ an ủi.
Sở lão phu nhân tỉnh táo lại một chút, vỗ vỗ mu bàn tay Sở Ngọc Lang: “Con nói rất đúng, nó cũng nên đến tuổi đính hôn rồi.”
Mấy năm nay dạy ít quy củ trước, chờ gả cho người là tốt rồi.
Tỳ nữ vén rèm châu lên, để đoàn người Sở lão phu nhân đi vào.
Sở Ngọc Khê ngồi trên giường, cả đầu bị bao thành bánh chưng, chỉ lộ ra một cái mũi cùng hai đôi mắt. Còn có hai tay cũng nước bị bắn vào bỏng bị thương, bị bó thuốc.
Cả người thoạt nhìn, giống như là một xác ướp nóng nảy.
Nàng ta nghe thấy Sở Ngọc Lang đi vào, to tiếng mắng: “Sở Ngọc Lang, ngươi thật ác độc, ngươi là đồ tâm địa rắn rết. Ngươi chờ đó, ta nhất định phải để tổ mẫu chủ trì ra lẽ cho ta. Cho dù bà có thích ngươi, nhưng cũng không thể không nói lý. Ngươi chờ lấy mặt ngươi…”
Nàng ta mắng được một nửa, giây tiếp theo nàng ta nhìn thấy Sở lão phu nhân được Sở Ngọc Lang đỡ xuất hiện ở trước mặt.
Lời nói lập tức bị dọa sợ tới mức nghẹn lại.
“Vì sao ngươi muốn ta chủ trì ra lẽ cho ngươi?” Từ trước đến nay Sở lão phu nhân đều tươi cười hiền lành, nhưng lúc không cười lại khiến cho người ta có cảm giác không giận tự uy.
Ví như lúc này đây, Sở Ngọc Khê kẻ luôn bắt nạt kẻ yếu, dưới sự uy nghiêm của Sở lão phu nhân trấn áp thì lập tức sợ tới mức không động đậy nổi.
“Mẫu thân, cho dù ngài có cưng chiều Ngọc Lang thì ngài cũng không thể không phân biệt thị phi chứ?” Triệu thị cũng rất sợ, nhưng nhìn nữ nhi bị uất ức như vậy, bà ta khẽ cắn môi vẫn đứng ra chất vấn.
“Khê Nhi bị thương, ngài cũng thấy được. Nữ nhi gia quan trọng nhất chính là dung mạo. Khê Nhi bị thương thành như vậy, đến khi gả cho người thì phải làm sao bây giờ.”
“Ngươi cũng không cần uất ức thay con bé, hơn nữa việc này vẫn là Ngọc Khê động tay trước.” Sở lão phu nhân thản nhiên. Bà ngồi xuống ghế ở giữa phòng: “Cho Liễu thị và hai nha đầu kia đi lên đi.”
Sở Ngọc Lang đứng ở bên cạnh Sở lão phu nhân, lưng thẳng thắn dáng người tha thướt yêu kiều, một bộ váy lưu tiên màu tím tao nhã hờ hững.
Điều này càng khiến Sở Ngọc Khê đang nhảy nhót bên kia giống như vai hề.
Rất nhanh, một phụ nhân sắc mặt hơi vàng đi vào, phía sau còn đi theo hai thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi.
“Thiếp Liễu thị, vấn an lão phu nhân.” Liễu thị dẫn hai đứa nhỏ quỳ xuống, dập đầu với Sở lão phu nhân: “Đứa lớn là Thất tiểu thư Ngọc Lan, đứa nhỏ là Bát tiểu thư Ngọc Hương.”
Sở Ngọc Lang nhìn hai muội muội tóc khô vàng quỳ trên mặt đất, không khỏi nhíu mày.
Sở gia là thế gia đại tộc, cho dù là thứ nữ cũng không cần khắt khe như vậy. Chuyện Sở Ngọc Khê ngược đãi thứ muội, Sở Ngọc Lang biết rõ. Nàng không có ngăn cản, vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, sau đó coi chuyện này như lợi thế đưa lên.
Sở Ngọc Khê vẫn luôn muốn tranh giành với Sở Ngọc Lang, đấu với Sở Ngọc Lang. Nàng ta cho rằng mỗi một lần mình chỉ thiếu một chút nữa là có thể đạp Sở Ngọc Lang xuống dưới chân, lại không ngờ đó chỉ là Sở Ngọc Lang nhường nàng ta. Nếu Sở Ngọc Lang muốn thì trong một khoảnh khắc thôi cũng có thể làm thanh danh nàng ta sụp đổ, hủy hết tiền đồ.
Ví dụ như hiện tại, Sở Ngọc Khê phạm vào tối kỵ, làm Trĩ Nhi của nàng bị thương. Như vậy, nàng ta cũng đừng mong yên ổn ở Sở gia nữa. Chờ sau khi nàng ta kết hôn dùng cuộc hôn nhân đó phát huy tác dụng lớn nhất của nàng ta đối với Sở gia, nàng ta sẽ bị Sở gia vô tình vứt bỏ.
“Ngày thường bị uất ức gì, hôm nay nói hết đi.” Sở lão phu nhân hiền lành khuyên giải an ủi Liễu thị: “Có ta ở đây, tất nhiên sẽ lấy lại công bằng cho ngươi.”
Mấy năm nay, Sở Hoa không gần nữ sắc, trong viện chỉ có một thê hai thiếp. Ngoài Triệu thị này, một người khác là Lâm thị đã quy phục Triệu thị mấy năm nay, không có nhi nữ cũng không tranh sủng, chỉ lo lấy lòng chủ mẫu.
Vì thế Liễu thị này lập tức nổi bật làm Triệu thị cảm thấy Tam phòng này đâu đâu cũng tốt, chỉ có Liễu thị này làm người ta thấy mà ghét. Vì thế lập quy củ của bà ấy, hành hạ chửi mắng các kiểu.
Đến con cái cũng học theo, Sở Ngọc Khê hoàn toàn coi hai thứ muội này tỳ nữ, thậm chí là như kiểu “tiện tì”.
Khắp nơi trên người Sở Ngọc Lan và Sở Ngọc Hương đều là vết roi. Tính tình Sở Ngọc Khê nóng nảy, những vết đó đều là nàng ta dùng roi quất ra từng cái khi trút giận.
Liễu thị hèn mọn nhìn lão phu nhân, lại cẩn thận nhìn Sở Ngọc Lang ở phía trên, thấy nàng gật đầu, mới dám nói ra hết.
Mấy năm nay hành động của Triệu thị và Sở Ngọc Khê như một thanh đao nhỏ để lại từng vết ở trong lòng Liễu thị, những dấu vết đó đều là từng món nợ.
Không đợi bà ấy nói xong, Triệu thị đã tức giận ngắt lời bà ấy: “Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta ngược đãi ngươi bao giờ? Ai biết những vết thương đó trên người của ngươi là chạm vào đâu chứ?”
Mặt Liễu thị đầy nước mắt: “Vết roi đầy người hai nữ nhi của ta còn có thể giả chắc? Phu nhân đã làm ra việc này, vì sao không dám nhận?”
Kế tiếp, không riêng gì vết roi này, ngay cả tỳ nữ trong Tam phòng đã sớm bị Sở Ngọc Lang thu mua, lúc này cũng sôi nổi phản bội Triệu thị, đứng ra làm chứng cho Liễu thị.
Chứng cứ vô cùng xác thực.
“Ngươi còn muốn nói gì không?” Sở lão phu nhân nhìn Sở Ngọc Khê.
Nhìn Liễu thị và Sở Ngọc Lang mắt đi mày lại, Sở Ngọc Khê nào còn gì không rõ. Nàng ta không quan tâm tổ mẫu ở đây, tức giận vơ cốc nước ném qua: “Thứ ăn cây táo, rào cây sung các ngươi cũng dám phản bội Tam phòng!”
“Làm càn!” Sở lão phu nhân quát lớn, trên mặt vô cùng thất vọng: “Ta vốn tưởng rằng ngươi còn có lòng hối cải, nhưng mà ta sai rồi.”
“Khê Nhi cũng cháu gái của ngài mà.” Triệu thị không kiềm được nói: “Cho dù Tam gia không phải thân sinh của ngài, Khê Nhi cũng là ngài nhìn mà lớn lớn. Sao ngài có thể bất công như thế. Chuyện Ngọc Lang làm Khê Nhi bị bỏng còn không tính, ngài lại cứ nắm việc này không bỏ.”
“Xem ra ngày thường ta quá dung túng các ngươi, khiến cho ngươi đã quên quy củ.” Sở lão phu nhân cười lạnh: “Theo như lời ngươi nói, hai đứa nhỏ thứ xuất trong phòng ngươi kia cũng là nữ nhi của ngươi. Sao ngươi ngàn kiều vạn sủng Ngọc Khê mà động một chút đánh chửi hai đứa nhỏ kia như tiện tỳ?”
“Bắt đầu từ hôm nay, Ngọc Khê cứ yên tâm ở Tử Lâm Viện sao chép “Nữ giới” năm mươi lần, không được đi đâu hết. Vết thương của nó nặng, cũng vừa lúc dưỡng thương.” Sở lão phu nhân lạnh lùng, bà vịn tay Sở Ngọc Lang đứng lên: “Ngày hôm trước ta đã chọn xong một mối hôn nhân tốt cho nó, là một Trung Lang Tướng chính ngũ phẩm, tuy hơi lớn tuổi nhưng người lại không tồi.”
“Mấy ngày nay, chuẩn bị gả đi. Nếu lão Tam có ý kiến gì, bảo nó sau khi trở về tự mình đến nói với ta.”
Ngoài cửa, Tư Mã Tĩnh mới muốn bước chân vào đi, lại thu về.
Lời Sở lão thái thái nói rõ ràng truyền vào lỗ tai hắn, một chữ không sót.
Hắn đột nhiên cảm thấy buồn cười vì tâm tư của mình, Sở Ngọc Lang là người nào, hậu viện Sở gia này có người nào có khả năng ước hiếp được nàng?