Chương 5: Nước thuốc - Mứt táo
Chỉ có dòng dõi chi trưởng của đại gia tộc mới có tư cách thêu huy tộc lên làn váy tỳ nữ. Chính là gia tộc của Sở Quốc Công kia, ở độ tuổi này, lại có thể được gọi là tiểu công tử, cũng chỉ có đứa đứa ngốc đó của nhà Sở Nam.
Đường đường là Thái Tử, vậy mà xuyên thành một đứa ngốc bảy tuổi! Còn là đứa nhỏ ngốc của Sở gia!
Tư Mã Tĩnh cảm nhận được ác ý sâu sắc của ông trời.
“Tiểu công tử?” Bích Liên thấy sắc mặt hắn không ổn, thử hỏi: “Ngài đói đói bụng không ạ? Có muốn ăn chút cháo không?”
Tư Mã Tĩnh nhắm mắt, trong đầu hiện lên ấn tượng của mình về một đứa ngốc. Cũng không có gì ngoài cái miệng méo xệ mắt lác, nước miếng chảy ròng ròng, nói từng chữ không rõ, vân vân...
Hắn cố gắng muốn làm ra dáng vẻ kia, nhưng ngẫm lại vẫn bỏ cuộc. Đường đường Thái Tử sao có thể làm hành động bất nhã như vậy?
Hắn quay đầu, khẽ ừ một tiếng.
Bích Liên cảm thấy hôm nay tiểu công tử có chỗ không ổn, ngẫm lại thì không nghĩ ra được không ổn chỗ nào. Đại tiểu thư còn chưa tỉnh, Trường Dung cô cô nói, đại tiểu thư khó lắm mới ngủ ngon, để nàng ngủ nhiều thêm một lát.
“Tiểu công tử ngoan, nô tỳ giúp ngài thay quần áo.” Vì không nghĩ ra, Bích Liên dứt khoát không nghĩ nữa, lấy quần áo qua cười nói: “Ngài tỉnh rồi, đại tiểu thư đã lo lắm rồi, canh một đêm lúc này còn ngủ đó.”
Bích Liên vẫn luôn hầu hạ Sở Trĩ thay quần áo, theo thói quen duỗi tay muốn chạm vào Sở Trĩ.
Nhưng Sở Trĩ này lại là người bị đã đánh tráo, đã không phải Sở Trĩ ngoan ngoãn nghe lời kia nữa, mà là một Thái Tử gia kiêu căng đến tận xương.
Làm càn, tiện tì cũng dám chạm vào cô?
Hắn cố nén không thốt ra lời này, chỉ là nghiêng người, né tránh cái tay Bích Liên vươn tới: “Không mặc.”
“Tiểu công tử?” Bích Liên sửng sốt, dường như hơi bất ngờ, tiểu công tử luôn luôn nghe lời vậy mà đột nhiên kháng cự nàng ta.
Là nàng ta làm sai chuyện gì ư? Đại tiểu thư sẽ không đuổi nàng ta ra ngoài chứ?
Cho dù không làm được méo mồm lé mắt, Tư Mã Tĩnh vẫn nỗ lực sắm vai một đứa ngốc. Hắn suy nghĩ, nếu là đồ ngốc, hẳn là nói chuyện thế nào.
Rất hiển nhiên, đứa ngốc nói chuyện đều không có logic, cũng sẽ không nói một câu dài, làm những trò vô nghĩa.
Hắn quay người đi, không rên một tiếng
Bích Liên nóng nảy. Nàng ta cảm thấy nhất định mình chọc gì đến tiểu công tử rồi. Tuy rằng tiểu công tử là đứa ngốc, nhưng đối với người đáng ghét đều có một dáng vẻ. Chỉ cần cậu nhóc hờ hững, đại tiểu thư sẽ đuổi người khiến cậu nhóc không vui đi.
Trước đó đã có hai tiền lệ, nàng ta đã làm đến tỳ nữ nhị đẳng, cũng không thể bị đuổi ra ngoài được.
Sau đó mặc cho Bích Liên nói đến rách cả mép, Tư Mã Tĩnh vẫn đưa lưng về phía nàng ta, thờ ơ không màng đến.
Tỳ nữ tam đẳng đi theo sau nàng ta, thấy Bích Liên tỷ tỷ người vẫn luôn thể hiện uy quyền trước mặt các nàng nay lại mất mặt như vậy, trong giây lát vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Sắc mặt Bích Liên khó coi. Chuyện hôm nay không giải quyết được thì dù tiểu thư không đuổi nàng ta đi, ngày sau nàng ta sinh tồn ở Quan Sư Viện thế nào được đây?
Trong lòng nàng ta quýnh lên, dứt khoát muốn vươn tay qua thay quần áo cho tiểu công tử.
Tư Mã Tĩnh nhận thấy ý đồ của nàng ta, trực tiếp nghiêng người trốn. Trong lòng hắn không khỏi nổi giận, hắn lớn như vậy còn chưa từng thấy ai không có quy củ như này. Sở gia này dạy dỗ tỳ nữ thế nào?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến loạt tiếng động.
Một thiếu nữ mặc váy lưu tiên thêu mẫu đơn trắng, giẫm lên bậc thang vội vàng mà đến, mái tóc đen chỉ dùng một cây trâm ngọc búi một nửa, tóc đen như mực rủ xuống. Ánh nắng bên ngoài hắt lên mặt nàng như mạ thêm cho nàng một vầng sáng.
Sở Ngọc Lang cầm làn váy dáng vẻ vội vàng đi đến, nhìn thấy Sở Trĩ có sắc mặt hồng nhuận đứng ở trước mặt mình, lúc này mới thoáng yên tâm.
Chỉ là, hôm nay hình như Trĩ Nhi không giống như lúc trước. Rõ ràng cậu nhóc đứng ở nơi đó giống như trước đây, không nói gì cũng không làm gì, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác khác. Giống như người ở trước mắt bọn họ không phải là đệ ấy mà đã thay biến thành người khác.
Sở Ngọc Lang thử gọi khẽ: “Trĩ Nhi?”
Tư Mã Tĩnh thả ánh mắt nhìn sang, nữ nhân Sở gia.
Ông trời không khỏi có hơi ác ý quá rồi đấy! Hôm qua, hắn mới nhục nhã người ta một lần. Giờ đây, hắn thế mà lưu lạc đến cạnh người bị hắn nhục nhã kia?
Hắn hơi hé miệng, nuốt câu “a tỷ” bị nghẹn ở cổ họng không đi ra nổi kia xuống.
Hừ, cô chính là Thái Tử, dựa vào nàng cũng xứng làm a tỷ của cô?
Hắn quyết định câm miệng. Dù sao hiện tại hắn sắm vai đứa ngốc, đứa ngốc làm gì đều không cần lý do. Nàng muốn hoài nghi thì để cho nàng hoài nghi đi, dù sao mặc kệ thế nào, cũng không có khả năng sẽ nghĩ đến việc mượn xác hoàn hồn.
Sở Ngọc Lang duỗi tay, chạm vào mặt Sở Trĩ, muốn tìm chút cảm giác quen thuộc.
Tư Mã Tĩnh im lặng đứng ở tại chỗ, không trốn. Rất rõ ràng, thằng ngốc này hẳn là thân cận a tỷ của nó, nếu hắn trốn thì sẽ càng làm người ta hoài nghi.
Trên mặt hắn làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn, trong lòng lại nhỏ máu. Đường đường Thái Tử, vậy mà sa sút đến mức bị nữ nhân sờ mặt.
Khuất nhục, khuất nhục!
Vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn kia, dáng vẻ mình là kẻ mạnh ở trên cao nhất lúc nàng mới đến đã biến mất không thấy.
Nàng thầm nghĩ mình thật sự ngủ đến hồ đồ rồi, cười một cái, bảo Bích Vân thay quần áo cho tiểu công tử.
Tư Mã Tĩnh cứng đờ đứng ở tại chỗ, muốn ngăn cản động tác của Bích Liên, nhưng lại không thể làm người ta hoài nghi. Trong giây lát tiến thoái lưỡng nan, cũng chỉ có thể đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Bích Liên thở dài một hơi nhẹ nhõm, cầm quần áo mặc lên người Tư Mã Tĩnh, sau đó thắt đai lưng cho hắn.
Đúng là sỉ nhục mà.
Tư Mã Tĩnh nhìn Sở Ngọc Lang cười khanh khách, cụp mi xuống.
“Trĩ Nhi đói bụng à?” Bệnh nặng một trận, Trĩ Nhi dường như thật sự thay đổi rất nhiều, tâm trí dường như lại trưởng thành hơn một chút. Sở Ngọc Lang mềm lòng, hiếm khi dỗ dành như này: “Ngoan nhé! Quần áo mặc xong rồi thì đi rửa mặt, cháo thuốc đã nấu xong rồi, đệ rửa mặt xong là có thể ăn liền.”
Tư Mã Tĩnh lạnh mặt đi theo tỳ nữ, định đi rửa mặt. Sở Ngọc Lang nói tiếp: “Ăn cháo xong thì phụ thân có thể sẽ về đến nơi. Chúng ta cùng qua đi thỉnh an.”
Chân Tư Mã Tĩnh lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống bậc thang.
“Cẩn thận chút, nằm lâu rồi cả người không có sức sao?” Sở Ngọc Lang nhíu mày nói: “Bích Liên, ngươi bế tiểu công tử đi, đừng để lát nữa đệ ấy vấp ngã.”
Thế nào gọi là sấm sét giữa trời quang? Đây chứ đâu!
Sắc mặt Tư Mã Tĩnh dữ tợn trong một chớp mắt rồi lại khôi phục bình tĩnh. Hắn là Thái Tử, trước nay cũng chỉ có Sở Nam quỳ lạy hắn, nào có cái lý hắn đi thỉnh an Sở Nam.
Sở Ngọc Lang còn cho người bế hắn? Bế hắn!
Có câu hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Tư Mã Tĩnh thực sự không ngờ cuộc đời này hắn còn có thể bị người ta nhục nhã như vậy.
Hắn trực tiếp vòng qua Bích Liên đang duỗi tay ra, hai ba bước chạy xuống bậc thang.
Sở Ngọc Lang kinh ngạc, trên mặt lại mang theo nụ cười: “Trường Dung, ngươi có cảm thấy Trĩ Nhi trở nên càng có sức sống hơn không? Trước đó thầy thuốc trong phủ còn nói trận sốt này có lợi cho nó thanh trừ độc từ trong thai, ta còn không tin. Hiện tại xem ra dường như là thật rồi.”
Trường Dung cười nhét một cái bình nước nóng vào tay nàng, nói: “Như vậy cũng coi như là nhờ họa được phúc. Sau này, tiểu thư cũng có thể bớt nhọc lòng rồi.”
Chờ sau khi Tư Mã Tĩnh rửa mặt xong thì cảm thấy đói bụng.
Đi theo tỳ nữ đến hoa đình, trên bàn đặt mấy bát cháo trắng và đĩa rau xào. Sở Ngọc Lang lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn, trong tầm tay là một bát cháo táo đỏ bo bo. Bàn tay trắng của nàng cầm muỗng bạc, nhẹ nhàng quấy. Cháo kia hẳn là còn bỏ thêm đường đỏ, quấy lên mùi cháo tỏa ra bốn phía.
Hắn không rên một tiếng ngồi xuống, lại thấy trên bàn không chuẩn bị bát đũa cho hắn.
Hắn nhăn mày, nín nhịn, nhìn về phía Sở Ngọc Lang.
“Ngoan, bây giờ còn chưa ăn được.” Sở Ngọc Lang nhẹ dỗ một câu rồi quay đầu hỏi Trường Dung: “Thuốc được chưa?”
“Đến rồi đây, tiểu thư!” Trên tay Tô Chỉ bưng một chén nước thuốc đen như mực vững bước đi đến, trên mặt bị thuốc hun đến nhíu hết mày lại: “Ui da, tiểu thư, thuốc này quá khó ngửi. Tiểu công tử uống nổi sao?”
Trường Dung cười nói: “Tiểu công tử nhà khác thì ta không biết, ngươi còn không biết vị tiểu công tử nhà chúng ta à? Uống thuốc như uống nước, uống hết một bát còn như không đủ. Mất công tiểu thư còn hoài nghi có phải tiểu công tử không có vị giác hay không, nhưng đệ ấy lại thích ngọt.”
Sở Ngọc Lang nhìn thuốc này, mày cũng nhíu lại, trong lòng vẫn có phần không đành lòng: “Ngày thường Trĩ Nhi phải uống rất nhiều thuốc, Tô Chỉ, lấy mứt quả đến đây.”
“Tiểu thư, mứt hoa quả đã chuẩn bị xong rồi.” Tô Chỉ lưu loát đặt một bình sứ bằng bạch ngọc ở trước mặt Tư Mã Tĩnh.
Thuốc đặt trước mặt, Tư Mã Tĩnh nhìn chén thuốc đen như mực này, gân xanh nơi thái dương đều nhảy dựng lên.
Đứa ngốc này có đam mê gì vậy? Thứ đồ này cũng có thể uống như uống nước, còn chê ít?
“Trĩ Nhi ngoan, uống xong thuốc thì có thể ăn mứt hoa quả, vẫn là mứt táo tẩm mật ong mà đệ thích nhất đó.” Sở Ngọc Lang đẩy bình sứ bạch ngọc về trước mặt hắn.
Tư Mã Tĩnh liếc mắt một cái, lập tức cảm thấy người rợn cả lên.
Đó là thứ gì? Mứt táo ngọt như vậy, còn rưới nhiều mật ong lên, nhìn cực kỳ dính nhớp. Đồ ngốc kia thích ăn thứ này á?
Quả nhiên là sở thích của đồ ngốc, nhưng hắn lại không phải đứa ngốc, nhìn thứ này đi, ăn sao nổi đây?
Nhưng mà vừa nhấc đầu đã thấy ánh mắt lo lắng của Sở Ngọc Lang.
Tư Mã Tĩnh hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm, không thể bại lộ, không thể bại lộ…
Nếu không, thanh danh cả đời của cô sẽ bị huỷ hoại!
Chẳng qua chỉ là một chén thuốc với một viên mứt quả mà thôi? Hắn ăn!
Tư Mã Tĩnh duỗi tay, bưng chén lên, chuẩn bị uống liền một ngụm.
Nhưng mà mới uống một ngụm, đã bị bỏng, trực tiếp sặc một ngụm lớn. Hắn bị đắng đến mày nhăn tít, buông chén thuốc ho khụ khụ, ngay sau đó trong miệng lập tức tràn đầy ngọt ngấy.
Sở Ngọc Lang nhét một viên mứt hoa quả cho hắn, vỗ phía sau lưng hắn, lau đi nước thuốc nơi khóe môi hắn: “Chậm một chút, sao uống vội thế.”
Vị ngọt ngấy đi thẳng vào lan tràn ở trong miệng, ngọt đến ngũ quan Tư Mã Tĩnh đều dữ tợn. Hắn nhờ việc ho khan ghé vào cánh tay chặn nét đau khổ trên mặt.
Nữ nhân Sở gian! Làm càn!
Đợi cô trở về, nhất định phải để ngươi nếm thử nỗi nhục ngày hôm nay!
Không đợi nước thuốc kia lạnh, hắn cầm lên, dứt khoát chịu nóng uống vào.
“Uống xong rồi.” Lời này nén giận, hắn cố gắng làm giọng mình nghe có vẻ ngoan ngoãn.
Sở Ngọc Lang không kịp ngăn cản, xem hắn buông bát xuống.
Loại cảm giác khó chịu này lại lóe lên, nàng rõ ràng đã nhận ra một cảm xúc vi diệu. Tuy rằng Tư Mã Tĩnh giấu cực tốt, nhưng Sở Ngọc Lang quen thuộc với Sở Trĩ thế nào chứ? Trĩ Nhi là một tay nàng nuôi lớn.
Cảm giác khó chịu chỉ có trong chớp mắt, khi nàng nhìn về phía Tư Mã Tĩnh, lại thấy ánh mắt ngây thơ của hắn thì vẫn giống như trước.
Hành chân mày xinh đẹp hơi nhăn lại, rốt cuộc là chỗ nào không đúng cơ chứ?
Đường đường là Thái Tử, vậy mà xuyên thành một đứa ngốc bảy tuổi! Còn là đứa nhỏ ngốc của Sở gia!
Tư Mã Tĩnh cảm nhận được ác ý sâu sắc của ông trời.
“Tiểu công tử?” Bích Liên thấy sắc mặt hắn không ổn, thử hỏi: “Ngài đói đói bụng không ạ? Có muốn ăn chút cháo không?”
Tư Mã Tĩnh nhắm mắt, trong đầu hiện lên ấn tượng của mình về một đứa ngốc. Cũng không có gì ngoài cái miệng méo xệ mắt lác, nước miếng chảy ròng ròng, nói từng chữ không rõ, vân vân...
Hắn cố gắng muốn làm ra dáng vẻ kia, nhưng ngẫm lại vẫn bỏ cuộc. Đường đường Thái Tử sao có thể làm hành động bất nhã như vậy?
Hắn quay đầu, khẽ ừ một tiếng.
Bích Liên cảm thấy hôm nay tiểu công tử có chỗ không ổn, ngẫm lại thì không nghĩ ra được không ổn chỗ nào. Đại tiểu thư còn chưa tỉnh, Trường Dung cô cô nói, đại tiểu thư khó lắm mới ngủ ngon, để nàng ngủ nhiều thêm một lát.
“Tiểu công tử ngoan, nô tỳ giúp ngài thay quần áo.” Vì không nghĩ ra, Bích Liên dứt khoát không nghĩ nữa, lấy quần áo qua cười nói: “Ngài tỉnh rồi, đại tiểu thư đã lo lắm rồi, canh một đêm lúc này còn ngủ đó.”
Bích Liên vẫn luôn hầu hạ Sở Trĩ thay quần áo, theo thói quen duỗi tay muốn chạm vào Sở Trĩ.
Nhưng Sở Trĩ này lại là người bị đã đánh tráo, đã không phải Sở Trĩ ngoan ngoãn nghe lời kia nữa, mà là một Thái Tử gia kiêu căng đến tận xương.
Làm càn, tiện tì cũng dám chạm vào cô?
Hắn cố nén không thốt ra lời này, chỉ là nghiêng người, né tránh cái tay Bích Liên vươn tới: “Không mặc.”
“Tiểu công tử?” Bích Liên sửng sốt, dường như hơi bất ngờ, tiểu công tử luôn luôn nghe lời vậy mà đột nhiên kháng cự nàng ta.
Là nàng ta làm sai chuyện gì ư? Đại tiểu thư sẽ không đuổi nàng ta ra ngoài chứ?
Cho dù không làm được méo mồm lé mắt, Tư Mã Tĩnh vẫn nỗ lực sắm vai một đứa ngốc. Hắn suy nghĩ, nếu là đồ ngốc, hẳn là nói chuyện thế nào.
Rất hiển nhiên, đứa ngốc nói chuyện đều không có logic, cũng sẽ không nói một câu dài, làm những trò vô nghĩa.
Hắn quay người đi, không rên một tiếng
Bích Liên nóng nảy. Nàng ta cảm thấy nhất định mình chọc gì đến tiểu công tử rồi. Tuy rằng tiểu công tử là đứa ngốc, nhưng đối với người đáng ghét đều có một dáng vẻ. Chỉ cần cậu nhóc hờ hững, đại tiểu thư sẽ đuổi người khiến cậu nhóc không vui đi.
Trước đó đã có hai tiền lệ, nàng ta đã làm đến tỳ nữ nhị đẳng, cũng không thể bị đuổi ra ngoài được.
Sau đó mặc cho Bích Liên nói đến rách cả mép, Tư Mã Tĩnh vẫn đưa lưng về phía nàng ta, thờ ơ không màng đến.
Tỳ nữ tam đẳng đi theo sau nàng ta, thấy Bích Liên tỷ tỷ người vẫn luôn thể hiện uy quyền trước mặt các nàng nay lại mất mặt như vậy, trong giây lát vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Sắc mặt Bích Liên khó coi. Chuyện hôm nay không giải quyết được thì dù tiểu thư không đuổi nàng ta đi, ngày sau nàng ta sinh tồn ở Quan Sư Viện thế nào được đây?
Trong lòng nàng ta quýnh lên, dứt khoát muốn vươn tay qua thay quần áo cho tiểu công tử.
Tư Mã Tĩnh nhận thấy ý đồ của nàng ta, trực tiếp nghiêng người trốn. Trong lòng hắn không khỏi nổi giận, hắn lớn như vậy còn chưa từng thấy ai không có quy củ như này. Sở gia này dạy dỗ tỳ nữ thế nào?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến loạt tiếng động.
Một thiếu nữ mặc váy lưu tiên thêu mẫu đơn trắng, giẫm lên bậc thang vội vàng mà đến, mái tóc đen chỉ dùng một cây trâm ngọc búi một nửa, tóc đen như mực rủ xuống. Ánh nắng bên ngoài hắt lên mặt nàng như mạ thêm cho nàng một vầng sáng.
Sở Ngọc Lang cầm làn váy dáng vẻ vội vàng đi đến, nhìn thấy Sở Trĩ có sắc mặt hồng nhuận đứng ở trước mặt mình, lúc này mới thoáng yên tâm.
Chỉ là, hôm nay hình như Trĩ Nhi không giống như lúc trước. Rõ ràng cậu nhóc đứng ở nơi đó giống như trước đây, không nói gì cũng không làm gì, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác khác. Giống như người ở trước mắt bọn họ không phải là đệ ấy mà đã thay biến thành người khác.
Sở Ngọc Lang thử gọi khẽ: “Trĩ Nhi?”
Tư Mã Tĩnh thả ánh mắt nhìn sang, nữ nhân Sở gia.
Ông trời không khỏi có hơi ác ý quá rồi đấy! Hôm qua, hắn mới nhục nhã người ta một lần. Giờ đây, hắn thế mà lưu lạc đến cạnh người bị hắn nhục nhã kia?
Hắn hơi hé miệng, nuốt câu “a tỷ” bị nghẹn ở cổ họng không đi ra nổi kia xuống.
Hừ, cô chính là Thái Tử, dựa vào nàng cũng xứng làm a tỷ của cô?
Hắn quyết định câm miệng. Dù sao hiện tại hắn sắm vai đứa ngốc, đứa ngốc làm gì đều không cần lý do. Nàng muốn hoài nghi thì để cho nàng hoài nghi đi, dù sao mặc kệ thế nào, cũng không có khả năng sẽ nghĩ đến việc mượn xác hoàn hồn.
Sở Ngọc Lang duỗi tay, chạm vào mặt Sở Trĩ, muốn tìm chút cảm giác quen thuộc.
Tư Mã Tĩnh im lặng đứng ở tại chỗ, không trốn. Rất rõ ràng, thằng ngốc này hẳn là thân cận a tỷ của nó, nếu hắn trốn thì sẽ càng làm người ta hoài nghi.
Trên mặt hắn làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn, trong lòng lại nhỏ máu. Đường đường Thái Tử, vậy mà sa sút đến mức bị nữ nhân sờ mặt.
Khuất nhục, khuất nhục!
Vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn kia, dáng vẻ mình là kẻ mạnh ở trên cao nhất lúc nàng mới đến đã biến mất không thấy.
Nàng thầm nghĩ mình thật sự ngủ đến hồ đồ rồi, cười một cái, bảo Bích Vân thay quần áo cho tiểu công tử.
Tư Mã Tĩnh cứng đờ đứng ở tại chỗ, muốn ngăn cản động tác của Bích Liên, nhưng lại không thể làm người ta hoài nghi. Trong giây lát tiến thoái lưỡng nan, cũng chỉ có thể đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Bích Liên thở dài một hơi nhẹ nhõm, cầm quần áo mặc lên người Tư Mã Tĩnh, sau đó thắt đai lưng cho hắn.
Đúng là sỉ nhục mà.
Tư Mã Tĩnh nhìn Sở Ngọc Lang cười khanh khách, cụp mi xuống.
“Trĩ Nhi đói bụng à?” Bệnh nặng một trận, Trĩ Nhi dường như thật sự thay đổi rất nhiều, tâm trí dường như lại trưởng thành hơn một chút. Sở Ngọc Lang mềm lòng, hiếm khi dỗ dành như này: “Ngoan nhé! Quần áo mặc xong rồi thì đi rửa mặt, cháo thuốc đã nấu xong rồi, đệ rửa mặt xong là có thể ăn liền.”
Tư Mã Tĩnh lạnh mặt đi theo tỳ nữ, định đi rửa mặt. Sở Ngọc Lang nói tiếp: “Ăn cháo xong thì phụ thân có thể sẽ về đến nơi. Chúng ta cùng qua đi thỉnh an.”
Chân Tư Mã Tĩnh lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống bậc thang.
“Cẩn thận chút, nằm lâu rồi cả người không có sức sao?” Sở Ngọc Lang nhíu mày nói: “Bích Liên, ngươi bế tiểu công tử đi, đừng để lát nữa đệ ấy vấp ngã.”
Thế nào gọi là sấm sét giữa trời quang? Đây chứ đâu!
Sắc mặt Tư Mã Tĩnh dữ tợn trong một chớp mắt rồi lại khôi phục bình tĩnh. Hắn là Thái Tử, trước nay cũng chỉ có Sở Nam quỳ lạy hắn, nào có cái lý hắn đi thỉnh an Sở Nam.
Sở Ngọc Lang còn cho người bế hắn? Bế hắn!
Có câu hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, Tư Mã Tĩnh thực sự không ngờ cuộc đời này hắn còn có thể bị người ta nhục nhã như vậy.
Hắn trực tiếp vòng qua Bích Liên đang duỗi tay ra, hai ba bước chạy xuống bậc thang.
Sở Ngọc Lang kinh ngạc, trên mặt lại mang theo nụ cười: “Trường Dung, ngươi có cảm thấy Trĩ Nhi trở nên càng có sức sống hơn không? Trước đó thầy thuốc trong phủ còn nói trận sốt này có lợi cho nó thanh trừ độc từ trong thai, ta còn không tin. Hiện tại xem ra dường như là thật rồi.”
Trường Dung cười nhét một cái bình nước nóng vào tay nàng, nói: “Như vậy cũng coi như là nhờ họa được phúc. Sau này, tiểu thư cũng có thể bớt nhọc lòng rồi.”
Chờ sau khi Tư Mã Tĩnh rửa mặt xong thì cảm thấy đói bụng.
Đi theo tỳ nữ đến hoa đình, trên bàn đặt mấy bát cháo trắng và đĩa rau xào. Sở Ngọc Lang lẳng lặng ngồi ở bên cạnh bàn, trong tầm tay là một bát cháo táo đỏ bo bo. Bàn tay trắng của nàng cầm muỗng bạc, nhẹ nhàng quấy. Cháo kia hẳn là còn bỏ thêm đường đỏ, quấy lên mùi cháo tỏa ra bốn phía.
Hắn không rên một tiếng ngồi xuống, lại thấy trên bàn không chuẩn bị bát đũa cho hắn.
Hắn nhăn mày, nín nhịn, nhìn về phía Sở Ngọc Lang.
“Ngoan, bây giờ còn chưa ăn được.” Sở Ngọc Lang nhẹ dỗ một câu rồi quay đầu hỏi Trường Dung: “Thuốc được chưa?”
“Đến rồi đây, tiểu thư!” Trên tay Tô Chỉ bưng một chén nước thuốc đen như mực vững bước đi đến, trên mặt bị thuốc hun đến nhíu hết mày lại: “Ui da, tiểu thư, thuốc này quá khó ngửi. Tiểu công tử uống nổi sao?”
Trường Dung cười nói: “Tiểu công tử nhà khác thì ta không biết, ngươi còn không biết vị tiểu công tử nhà chúng ta à? Uống thuốc như uống nước, uống hết một bát còn như không đủ. Mất công tiểu thư còn hoài nghi có phải tiểu công tử không có vị giác hay không, nhưng đệ ấy lại thích ngọt.”
Sở Ngọc Lang nhìn thuốc này, mày cũng nhíu lại, trong lòng vẫn có phần không đành lòng: “Ngày thường Trĩ Nhi phải uống rất nhiều thuốc, Tô Chỉ, lấy mứt quả đến đây.”
“Tiểu thư, mứt hoa quả đã chuẩn bị xong rồi.” Tô Chỉ lưu loát đặt một bình sứ bằng bạch ngọc ở trước mặt Tư Mã Tĩnh.
Thuốc đặt trước mặt, Tư Mã Tĩnh nhìn chén thuốc đen như mực này, gân xanh nơi thái dương đều nhảy dựng lên.
Đứa ngốc này có đam mê gì vậy? Thứ đồ này cũng có thể uống như uống nước, còn chê ít?
“Trĩ Nhi ngoan, uống xong thuốc thì có thể ăn mứt hoa quả, vẫn là mứt táo tẩm mật ong mà đệ thích nhất đó.” Sở Ngọc Lang đẩy bình sứ bạch ngọc về trước mặt hắn.
Tư Mã Tĩnh liếc mắt một cái, lập tức cảm thấy người rợn cả lên.
Đó là thứ gì? Mứt táo ngọt như vậy, còn rưới nhiều mật ong lên, nhìn cực kỳ dính nhớp. Đồ ngốc kia thích ăn thứ này á?
Quả nhiên là sở thích của đồ ngốc, nhưng hắn lại không phải đứa ngốc, nhìn thứ này đi, ăn sao nổi đây?
Nhưng mà vừa nhấc đầu đã thấy ánh mắt lo lắng của Sở Ngọc Lang.
Tư Mã Tĩnh hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm, không thể bại lộ, không thể bại lộ…
Nếu không, thanh danh cả đời của cô sẽ bị huỷ hoại!
Chẳng qua chỉ là một chén thuốc với một viên mứt quả mà thôi? Hắn ăn!
Tư Mã Tĩnh duỗi tay, bưng chén lên, chuẩn bị uống liền một ngụm.
Nhưng mà mới uống một ngụm, đã bị bỏng, trực tiếp sặc một ngụm lớn. Hắn bị đắng đến mày nhăn tít, buông chén thuốc ho khụ khụ, ngay sau đó trong miệng lập tức tràn đầy ngọt ngấy.
Sở Ngọc Lang nhét một viên mứt hoa quả cho hắn, vỗ phía sau lưng hắn, lau đi nước thuốc nơi khóe môi hắn: “Chậm một chút, sao uống vội thế.”
Vị ngọt ngấy đi thẳng vào lan tràn ở trong miệng, ngọt đến ngũ quan Tư Mã Tĩnh đều dữ tợn. Hắn nhờ việc ho khan ghé vào cánh tay chặn nét đau khổ trên mặt.
Nữ nhân Sở gian! Làm càn!
Đợi cô trở về, nhất định phải để ngươi nếm thử nỗi nhục ngày hôm nay!
Không đợi nước thuốc kia lạnh, hắn cầm lên, dứt khoát chịu nóng uống vào.
“Uống xong rồi.” Lời này nén giận, hắn cố gắng làm giọng mình nghe có vẻ ngoan ngoãn.
Sở Ngọc Lang không kịp ngăn cản, xem hắn buông bát xuống.
Loại cảm giác khó chịu này lại lóe lên, nàng rõ ràng đã nhận ra một cảm xúc vi diệu. Tuy rằng Tư Mã Tĩnh giấu cực tốt, nhưng Sở Ngọc Lang quen thuộc với Sở Trĩ thế nào chứ? Trĩ Nhi là một tay nàng nuôi lớn.
Cảm giác khó chịu chỉ có trong chớp mắt, khi nàng nhìn về phía Tư Mã Tĩnh, lại thấy ánh mắt ngây thơ của hắn thì vẫn giống như trước.
Hành chân mày xinh đẹp hơi nhăn lại, rốt cuộc là chỗ nào không đúng cơ chứ?