Chương : 10
“ Ư... “
Lục Minh Minh khó chịu cựa mình. Mới khẽ nhấc người, cô đã cảm thấy xương cốt như vỡ vụn ra từng mảnh. Cô cơ hồ cảm thấy được có người vào phòng, nhưng hai mí mắt cứ nặng trịch, trong đầu kêu ong ong, đau đến muốn nổ tung, ấn đường cũng vì thế mà nhíu sâu hơn. Ôi chao, đau ốm thế này mà không có lấy một người ở bên chăm sóc, cô vẫn là nên xin nhà nước trợ cấp khoản tiền dành cho người già neo đơn đi!
Đồng Tiểu Nghị nghe cô phát ra âm thanh, tưởng cô tỉnh giấc, vội vàng thu tay về. Nhưng Lục Minh Minh lại nhanh chóng im lặng, khuôn mặt hiện rõ vẻ thống khổ. Dưới màu sắc ánh đèn ngủ, anh để ý kĩ mới thấy cô chảy rất nhiều mồ hôi, khiến toàn bộ phần gối dưới đầu ướt thành một khoảng lớn. Ổ chăn cũng bị hâm nóng không khác gì một cài lò nướng bánh. Đồng Tiểu Nghị lật chăn lên, khẽ lay cánh tay cô:
“ Lục Minh Minh, cô có sao không, tỉnh dậy nào! “
“ A... “ Không khí lạnh lẽo bên ngoài tràn vào do chăn bị lấy đi, lại thêm việc bị đụng đến cái tay căng cứng, Lục Minh Minh dù miệng lưỡi khô khốc vẫn không chịu được rên lên nhè nhẹ tựa tiếng mèo.
Ai? Là ai đang ở trong phòng cô? Ai đang chạm vào cô thế?
Đại não ù ì của Lục Minh Minh lười nhác vận động, cuối cùng đã nhận ra điểm mấu chốt: tối nay cô không khóa cửa nhà! Cô đảo mắt mấy cái, hốc mắt ngay lập tức truyền đến cảm giác đau nhức. Lục Minh Minh đành nằm li bì, cô sốt cũng phải ba mươi tám độ rồi. Chết mất thôi, sao tai cô chỉ toàn những tiếng ù ù vậy, cô muốn nghe ai đang nói bên tai mình mà.
Là dì Tiêu chăng? Không phải, gia đình dì đi du lịch còn chưa về.
Chẳng, chẳng lẽ.....là gã cướp túi chiều nay đến tận đây để trả thù?! Ông trời hãy mang cô đi đi! Trước không ốm, sau không ốm, lại ốm ngay lúc nước sôi lửa bỏng này.
A? Sao hắn lại bật điện sáng lên thế? Yêu râu xanh thời nay thích phạm tội quang minh chính đại ư?
Đến rồi đến rồi! Tay hắn đặt trên trán cô mát quá, yêu râu xanh giờ lại thích sờ trán hơn sao?
Ôi ôi, tay rời đi rồi, tiếp theo hắn định làm gì đây? Không được, Lục Minh Minh cô còn trẻ lắm, cô phải nghĩ cách thoát thân thôi!
Đồng Tiểu Nghị hiển nhiên không biết mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Lục Minh Minh, xem bệnh rất nghiêm túc. Vừa rồi bật thêm điện trong phòng, anh thấy môi cô tái đi, khô nứt nẻ. Biết cô có biểu hiện sốt cao, anh đặt bàn tay lên trán Lục Minh Minh. Luồng khí nóng rẫy từ trán và hơi thở của cô ma sát với da thịt mát mẻ của anh.
Đồng Tiểu Nghị lắc đầu thở dài. Nhiệt độ cao chút nữa thôi có lẽ cô sẽ bị co giật. Anh đi vào nhà tắm, lấy ra một chiếc khăn ấm đắp lên trán cô.
Thứ âm ấm được đặt trên trán giúp hạ cơn sốt của Lục Minh Minh nhanh chóng. Một lúc sau, cô cảm thấy dễ chịu hơn, mắt có thể hơi chuyển động.
Miệng cô được nhét vào một cái gì đó, cùng với một dòng nước mát lạnh. Lục Minh Minh như người đi trên sa mạc vừa tìm được ốc đảo, tham lam nuốt xuống.
Đồng Tiểu Nghị cho cô uống thuốc hạ sốt xong, nghĩ nghĩ một chút, vươn hai tay đặt lên thái dương muốn cô dễ chịu hơn. Huyệt đạo bất ngờ được bàn tay mát lạnh xoa bóp, trong một khắc Lục Minh Minh hơi hưởng thụ. Khoan đã! Không lẽ đây là thư giãn trước khi phạm tội sao? Tên yêu râu xanh này thật tốt bụng quá rồi. Nhưng hắn đã phạm sai lầm nghiêm trọng nha. Giúp cô tỉnh táo lại, chỉ còn nước chuốc đau đớn vào thân thôi.
“ Ai đó, tránh xa tôi ra “ Lục Minh Minh nâng cánh tay tê mỏi gạt đôi tay đang ấn xuống thái dương mình, từ từ mở mắt.
Đồng Tiểu Nghị nhìn cô đã bớt mê man thì khẽ thở ra, vỗ vỗ vào tay cô:
“ Là tôi. Sao lại để bị ốm nặng như vậy hả? “
“ Ai, đau! “ - Lục Minh Minh rên nhẹ, ôm lấy cái bắp tay.
Đồng Tiểu Nghị nhíu mi. Cô khá khỏe, sao lại bị đau được nhỉ? Nghĩ rồi anh vươn tay vén tay áo ngủ của cô lên:
“ Để tôi xem. “
“ A, mau bỏ ra! “ Lục Minh Minh không tin lắm vào tai mình, mặc dù nghe được tiếng của Tiểu Nghị. Anh sao có thể về đây được chứ?
“ Đừng lộn xộn! “
Đồng Tiểu Nghị chép miệng ấn cô nằm lại xuống gối, nhìn vào bắp tay bị sưng to và nóng, gân xanh nổi lên chằng chịt. Anh mím môi, khẽ nheo con mắt nhìn xuống đôi chân cô, sau đó bất chấp sự giãy giụa của Lục Minh Minh lật ống quần. Bắp chân cũng bị tình trạng tương tự.
“ Bị sưng cơ nặng rồi. Cô vận động mạnh lắm sao? “
“ Ừm, chiều nay bị cướp túi, ném đá, rồi chạy đuổi theo lấy lại. “ Cô máy móc trả lời.
“ Ở đó đợi tôi! “ Đồng Tiểu Nghị ngồi ở mép giường, chống tay đứng lên. Nhưng vì thân thể anh cũng không được khỏe, lại đứng dậy bất ngờ, anh tiếp tục bị choáng, mất thăng bằng đổ người về phía sau...
“ A, cứu mạng, có kẻ đè người...! “ Lục Minh Minh cụp mắt nhìn cái đầu đen ngòm đang úp ở bên dưới. Nhất định hắn là yêu râu xanh rồi, cô sốt quá nên nhìn gà hóa cuốc đây mà!
Cái đầu nhanh chóng ngẩng lên từ ngực của Lục Minh Minh. Mặt Đồng Tiểu Nghị đỏ lựng, dưới ánh đèn chói sáng càng thêm thập phần cuốn hút. Anh mấp máy môi, không thể phủ nhận, cái bộ phận gắn với “ sự kiện đu đủ “ này của cô thật mềm mại.
“ Xin lỗi, tôi hơi đói... “
Giọng nói của anh vốn đã trầm ấm quyến rũ, câu nói này vào tai Lục Minh Minh lại càng thêm ái muội.
Hắn, hắn nói đói rồi, hắn sẽ ăn cô?
Đi chết đi! Định dùng lời lẽ đó mà dụ dỗ cô à!?
Sức mạnh như được tiếp thêm vì sự nghiệp mười mấy năm trong trắng, Lục Minh Minh bất chấp ngồi lên, giơ cái chân đau nhức...
“ Bụp”, “ Huỵch “, “ A! “ Ba thanh âm nối tiếp nhau vang lên. Đồng Tiểu Nghị bị cô đạp vào bụng, giật mình ngã xuống đất, khổ sở kêu lên.
Anh lắc đầu cười khổ. Ý anh nói là đói,nhưng không phải là đói, mà lại chính là đói. Quả là cái miệng làm khổ cái thân mà. Cô gái này, đang bệnh mà vẫn y hệt con báo con vậy.
Đồng Tiểu Nghị đứng lên, lười giải thích, đi lại phía đầu giường vỗ vỗ cái đầu của cô:
“ Tôi về nhà lấy thuốc, nhanh thôi. “ “ Tên háo sắc, ra- khỏi - nhà- tôi! “ Lục Minh Minh gằn từng tiếng, đôi mắt ánh lên vẻ kiên cường tuy vẫn có điểm mông lung mờ mịt.
Đồng Tiểu Nghị nhếch khóe miệng,quay gót hướng ra phía cửa. Lục Minh Minh gắng gượng nhấc cái thân đau đớn, bò xuống giường, men theo tường nhà ngay sau anh. Cô phải nhanh chóng khóa chặt cửa, không thể để tên biến thái ấy vào mới được.
Đồng Tiểu Nghị nhanh nhẹn mở cửa nhà, nâng tay nhấc lọ thuốc trên hộp y tế gần cửa. Đây là thuốc xoa bóp hữu dụng của anh mỗi khi có cảnh quay cả ngày. Đồng Tiểu Nghị bước đến cửa nhà Lục Minh Minh đúng lúc cô chuẩn bị đóng được cánh cửa. Anh nhanh chóng chặn cửa lại. Hai người kẻ trong người ngoài giằng co một lúc, cuối cùng người bỏ cuộc vẫn là Lục Minh Minh. Cánh tay của cô hiện tại không chịu được lực đạo mạnh như vậy.
“ Tên biến thái, ra khỏi đây nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy! “
“ Đừng nháo nữa, ngồi xuống bôi thuốc “ Đồng Tiểu Nghị ấn cô ngồi lên giường.
Lục Minh Minh hất tay anh xuống, nghi ngờ hỏi:
“ Là anh về thật rồi sao? “
“ Ừ.” Anh cười nhẹ, đổ thuốc ra lòng bàn tay, bắt đầu xoa lên bắp tay cô. Nhiệt độ hai làn da khác nhau đụng chạm, vô hình tạo nên một luồng điện.
Đồng Tiểu Nghị hết sức nhẹ nhàng, tuy Lục Minh Minh cơ bắp nhưng làn da lại vô cùng mềm mại, non nớt. Anh lại nhớ tới cú ngã vừa nãy, cổ họng bất giác khô nóng.
Lục Minh Minh ngồi yên cảm thụ sự dễ chịu ở cánh tay, đến khi anh lật chân lên, cô bỗng rùng mình một cái. Bị người khác giới chạm vào chân đối với con gái là điều gì đó rất kì diệu, cô không tự chủ co chân lại.
“ Đau à? ” Anh ngẩng lên hỏi
Lục Minh Minh mím môi, lắc lắc đầu, khuôn mặt có chút đỏ lên.
***
Bên ngoài cửa, ánh trăng sáng đổ dài bóng một người đàn ông cao lớn đang dựa vào tường. Anh hơi cúi đầu, gió nhẹ thổi lay mấy sợi tóc mai rủ xuống trán, tạo nên một bức tranh trầm tĩnh tuyệt đối. Vũ Bằng sau khi mất dấu thuộc hạ của Quách Bá Danh, đành quay về. Nhận được tin Tiểu Nghị đã được thả, anh ra ngoài nhìn thấy xe Lamborghini của Đồng Tiểu Nghị, muốn qua nói chuyện thì gặp cảnh tượng này. Vũ Bằng khẽ thở dài, trong mắt ánh lên đầy vẻ phức tạp, lắc đầu rồi quay gót rời khỏi...
***
Đồng Tiểu Nghị xoa thuốc xong,thẳng lưng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cất giọng:
“ Lát nữa sẽ đỡ hơn thôi, khuya rồi, cô cũng nên nghỉ ngơi đi, tôi về đây. “
Đồng Tiểu Nghị vừa bước ra khỏi cửa phòng, Lục Minh Minh bật dậy chạy theo, cô có rất nhiều điều muốn hỏi.
“ Rầm--” Âm thanh rúng động vang lên, anh giật mình quay trở lại.
Lục Minh Minh nhăn nhúm mặt mũi, ôm lấy trán. Cái số cô sao lại khổ thế chứ, cư nhiên lại đi đâm vào tường.
Anh nheo mắt, đoán được chuyện vừa xảy ra, trực tiếp xách cô về giường. Lục Minh Minh đau đớn nhắm mắt, một lúc sau đã nghe được tiếng thở đều đều. Cô như vậy mà đã ngủ?
Đồng Tiểu Nghị suy nghĩ một chút, lo cô lại phát sốt, nếu bị co giật sẽ rất nguy hiểm. Nghĩ rồi anh liếm môi, nằm mớm xuống mép giường. Đồng hồ trên tường tích tắc điểm từng giây, hòa lẫn tiếng thở khẽ của hai người.
Không biết ngủ được bao lâu, anh bỗng thấy có vật mềm mại ném lên ngang người. Vươn tay bắt lấy, giơ ra phía trước, anh hé hai mắt, lập tức hít một phổi khí lạnh.
Đây không phải là áo ngủ của cô sao? Cô đã làm cái gì vậy? Trong đầu anh tưởng tượng, không dám quay đầu lại. Đồng Tiểu Nghị điều hòa nhịp thở, bởi vì hai ngày tuyệt thực làm anh khá mệt, nhanh chóng lại đi vào giấc ngủ.
Lục Minh Minh vẫn thản nhiên ngủ, cô có thói quen chỉ mặc áo ba lỗ bó sát khi ngủ nếu quá nóng. Nhưng tướng ngủ của cô vô cùng xấu, khi tỉnh dậy đã khác xa lúc đầu.
*****
Trời bắt đầu xé bức màn đen của buổi đêm để thay vào một màu xám nhạt. Không khí tản ra hương vị thanh khiết nhất của thời khắc tảng sáng.
Màu sắc nhợt nhạt ấy len vào phòng Lục Minh Minh, ánh lên cảnh tượng trong này...
“ Cứ ngủ tiếp đi, khi nào tới nơi tôi sẽ gọi mà.” Cùng lúc đó, một chiếc ô tô khác chậm rãi hướng về khu phố A, hướng tới ánh bình minh đang dần ló dạng....
________________________
Lục Minh Minh khó chịu cựa mình. Mới khẽ nhấc người, cô đã cảm thấy xương cốt như vỡ vụn ra từng mảnh. Cô cơ hồ cảm thấy được có người vào phòng, nhưng hai mí mắt cứ nặng trịch, trong đầu kêu ong ong, đau đến muốn nổ tung, ấn đường cũng vì thế mà nhíu sâu hơn. Ôi chao, đau ốm thế này mà không có lấy một người ở bên chăm sóc, cô vẫn là nên xin nhà nước trợ cấp khoản tiền dành cho người già neo đơn đi!
Đồng Tiểu Nghị nghe cô phát ra âm thanh, tưởng cô tỉnh giấc, vội vàng thu tay về. Nhưng Lục Minh Minh lại nhanh chóng im lặng, khuôn mặt hiện rõ vẻ thống khổ. Dưới màu sắc ánh đèn ngủ, anh để ý kĩ mới thấy cô chảy rất nhiều mồ hôi, khiến toàn bộ phần gối dưới đầu ướt thành một khoảng lớn. Ổ chăn cũng bị hâm nóng không khác gì một cài lò nướng bánh. Đồng Tiểu Nghị lật chăn lên, khẽ lay cánh tay cô:
“ Lục Minh Minh, cô có sao không, tỉnh dậy nào! “
“ A... “ Không khí lạnh lẽo bên ngoài tràn vào do chăn bị lấy đi, lại thêm việc bị đụng đến cái tay căng cứng, Lục Minh Minh dù miệng lưỡi khô khốc vẫn không chịu được rên lên nhè nhẹ tựa tiếng mèo.
Ai? Là ai đang ở trong phòng cô? Ai đang chạm vào cô thế?
Đại não ù ì của Lục Minh Minh lười nhác vận động, cuối cùng đã nhận ra điểm mấu chốt: tối nay cô không khóa cửa nhà! Cô đảo mắt mấy cái, hốc mắt ngay lập tức truyền đến cảm giác đau nhức. Lục Minh Minh đành nằm li bì, cô sốt cũng phải ba mươi tám độ rồi. Chết mất thôi, sao tai cô chỉ toàn những tiếng ù ù vậy, cô muốn nghe ai đang nói bên tai mình mà.
Là dì Tiêu chăng? Không phải, gia đình dì đi du lịch còn chưa về.
Chẳng, chẳng lẽ.....là gã cướp túi chiều nay đến tận đây để trả thù?! Ông trời hãy mang cô đi đi! Trước không ốm, sau không ốm, lại ốm ngay lúc nước sôi lửa bỏng này.
A? Sao hắn lại bật điện sáng lên thế? Yêu râu xanh thời nay thích phạm tội quang minh chính đại ư?
Đến rồi đến rồi! Tay hắn đặt trên trán cô mát quá, yêu râu xanh giờ lại thích sờ trán hơn sao?
Ôi ôi, tay rời đi rồi, tiếp theo hắn định làm gì đây? Không được, Lục Minh Minh cô còn trẻ lắm, cô phải nghĩ cách thoát thân thôi!
Đồng Tiểu Nghị hiển nhiên không biết mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Lục Minh Minh, xem bệnh rất nghiêm túc. Vừa rồi bật thêm điện trong phòng, anh thấy môi cô tái đi, khô nứt nẻ. Biết cô có biểu hiện sốt cao, anh đặt bàn tay lên trán Lục Minh Minh. Luồng khí nóng rẫy từ trán và hơi thở của cô ma sát với da thịt mát mẻ của anh.
Đồng Tiểu Nghị lắc đầu thở dài. Nhiệt độ cao chút nữa thôi có lẽ cô sẽ bị co giật. Anh đi vào nhà tắm, lấy ra một chiếc khăn ấm đắp lên trán cô.
Thứ âm ấm được đặt trên trán giúp hạ cơn sốt của Lục Minh Minh nhanh chóng. Một lúc sau, cô cảm thấy dễ chịu hơn, mắt có thể hơi chuyển động.
Miệng cô được nhét vào một cái gì đó, cùng với một dòng nước mát lạnh. Lục Minh Minh như người đi trên sa mạc vừa tìm được ốc đảo, tham lam nuốt xuống.
Đồng Tiểu Nghị cho cô uống thuốc hạ sốt xong, nghĩ nghĩ một chút, vươn hai tay đặt lên thái dương muốn cô dễ chịu hơn. Huyệt đạo bất ngờ được bàn tay mát lạnh xoa bóp, trong một khắc Lục Minh Minh hơi hưởng thụ. Khoan đã! Không lẽ đây là thư giãn trước khi phạm tội sao? Tên yêu râu xanh này thật tốt bụng quá rồi. Nhưng hắn đã phạm sai lầm nghiêm trọng nha. Giúp cô tỉnh táo lại, chỉ còn nước chuốc đau đớn vào thân thôi.
“ Ai đó, tránh xa tôi ra “ Lục Minh Minh nâng cánh tay tê mỏi gạt đôi tay đang ấn xuống thái dương mình, từ từ mở mắt.
Đồng Tiểu Nghị nhìn cô đã bớt mê man thì khẽ thở ra, vỗ vỗ vào tay cô:
“ Là tôi. Sao lại để bị ốm nặng như vậy hả? “
“ Ai, đau! “ - Lục Minh Minh rên nhẹ, ôm lấy cái bắp tay.
Đồng Tiểu Nghị nhíu mi. Cô khá khỏe, sao lại bị đau được nhỉ? Nghĩ rồi anh vươn tay vén tay áo ngủ của cô lên:
“ Để tôi xem. “
“ A, mau bỏ ra! “ Lục Minh Minh không tin lắm vào tai mình, mặc dù nghe được tiếng của Tiểu Nghị. Anh sao có thể về đây được chứ?
“ Đừng lộn xộn! “
Đồng Tiểu Nghị chép miệng ấn cô nằm lại xuống gối, nhìn vào bắp tay bị sưng to và nóng, gân xanh nổi lên chằng chịt. Anh mím môi, khẽ nheo con mắt nhìn xuống đôi chân cô, sau đó bất chấp sự giãy giụa của Lục Minh Minh lật ống quần. Bắp chân cũng bị tình trạng tương tự.
“ Bị sưng cơ nặng rồi. Cô vận động mạnh lắm sao? “
“ Ừm, chiều nay bị cướp túi, ném đá, rồi chạy đuổi theo lấy lại. “ Cô máy móc trả lời.
“ Ở đó đợi tôi! “ Đồng Tiểu Nghị ngồi ở mép giường, chống tay đứng lên. Nhưng vì thân thể anh cũng không được khỏe, lại đứng dậy bất ngờ, anh tiếp tục bị choáng, mất thăng bằng đổ người về phía sau...
“ A, cứu mạng, có kẻ đè người...! “ Lục Minh Minh cụp mắt nhìn cái đầu đen ngòm đang úp ở bên dưới. Nhất định hắn là yêu râu xanh rồi, cô sốt quá nên nhìn gà hóa cuốc đây mà!
Cái đầu nhanh chóng ngẩng lên từ ngực của Lục Minh Minh. Mặt Đồng Tiểu Nghị đỏ lựng, dưới ánh đèn chói sáng càng thêm thập phần cuốn hút. Anh mấp máy môi, không thể phủ nhận, cái bộ phận gắn với “ sự kiện đu đủ “ này của cô thật mềm mại.
“ Xin lỗi, tôi hơi đói... “
Giọng nói của anh vốn đã trầm ấm quyến rũ, câu nói này vào tai Lục Minh Minh lại càng thêm ái muội.
Hắn, hắn nói đói rồi, hắn sẽ ăn cô?
Đi chết đi! Định dùng lời lẽ đó mà dụ dỗ cô à!?
Sức mạnh như được tiếp thêm vì sự nghiệp mười mấy năm trong trắng, Lục Minh Minh bất chấp ngồi lên, giơ cái chân đau nhức...
“ Bụp”, “ Huỵch “, “ A! “ Ba thanh âm nối tiếp nhau vang lên. Đồng Tiểu Nghị bị cô đạp vào bụng, giật mình ngã xuống đất, khổ sở kêu lên.
Anh lắc đầu cười khổ. Ý anh nói là đói,nhưng không phải là đói, mà lại chính là đói. Quả là cái miệng làm khổ cái thân mà. Cô gái này, đang bệnh mà vẫn y hệt con báo con vậy.
Đồng Tiểu Nghị đứng lên, lười giải thích, đi lại phía đầu giường vỗ vỗ cái đầu của cô:
“ Tôi về nhà lấy thuốc, nhanh thôi. “ “ Tên háo sắc, ra- khỏi - nhà- tôi! “ Lục Minh Minh gằn từng tiếng, đôi mắt ánh lên vẻ kiên cường tuy vẫn có điểm mông lung mờ mịt.
Đồng Tiểu Nghị nhếch khóe miệng,quay gót hướng ra phía cửa. Lục Minh Minh gắng gượng nhấc cái thân đau đớn, bò xuống giường, men theo tường nhà ngay sau anh. Cô phải nhanh chóng khóa chặt cửa, không thể để tên biến thái ấy vào mới được.
Đồng Tiểu Nghị nhanh nhẹn mở cửa nhà, nâng tay nhấc lọ thuốc trên hộp y tế gần cửa. Đây là thuốc xoa bóp hữu dụng của anh mỗi khi có cảnh quay cả ngày. Đồng Tiểu Nghị bước đến cửa nhà Lục Minh Minh đúng lúc cô chuẩn bị đóng được cánh cửa. Anh nhanh chóng chặn cửa lại. Hai người kẻ trong người ngoài giằng co một lúc, cuối cùng người bỏ cuộc vẫn là Lục Minh Minh. Cánh tay của cô hiện tại không chịu được lực đạo mạnh như vậy.
“ Tên biến thái, ra khỏi đây nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy! “
“ Đừng nháo nữa, ngồi xuống bôi thuốc “ Đồng Tiểu Nghị ấn cô ngồi lên giường.
Lục Minh Minh hất tay anh xuống, nghi ngờ hỏi:
“ Là anh về thật rồi sao? “
“ Ừ.” Anh cười nhẹ, đổ thuốc ra lòng bàn tay, bắt đầu xoa lên bắp tay cô. Nhiệt độ hai làn da khác nhau đụng chạm, vô hình tạo nên một luồng điện.
Đồng Tiểu Nghị hết sức nhẹ nhàng, tuy Lục Minh Minh cơ bắp nhưng làn da lại vô cùng mềm mại, non nớt. Anh lại nhớ tới cú ngã vừa nãy, cổ họng bất giác khô nóng.
Lục Minh Minh ngồi yên cảm thụ sự dễ chịu ở cánh tay, đến khi anh lật chân lên, cô bỗng rùng mình một cái. Bị người khác giới chạm vào chân đối với con gái là điều gì đó rất kì diệu, cô không tự chủ co chân lại.
“ Đau à? ” Anh ngẩng lên hỏi
Lục Minh Minh mím môi, lắc lắc đầu, khuôn mặt có chút đỏ lên.
***
Bên ngoài cửa, ánh trăng sáng đổ dài bóng một người đàn ông cao lớn đang dựa vào tường. Anh hơi cúi đầu, gió nhẹ thổi lay mấy sợi tóc mai rủ xuống trán, tạo nên một bức tranh trầm tĩnh tuyệt đối. Vũ Bằng sau khi mất dấu thuộc hạ của Quách Bá Danh, đành quay về. Nhận được tin Tiểu Nghị đã được thả, anh ra ngoài nhìn thấy xe Lamborghini của Đồng Tiểu Nghị, muốn qua nói chuyện thì gặp cảnh tượng này. Vũ Bằng khẽ thở dài, trong mắt ánh lên đầy vẻ phức tạp, lắc đầu rồi quay gót rời khỏi...
***
Đồng Tiểu Nghị xoa thuốc xong,thẳng lưng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cất giọng:
“ Lát nữa sẽ đỡ hơn thôi, khuya rồi, cô cũng nên nghỉ ngơi đi, tôi về đây. “
Đồng Tiểu Nghị vừa bước ra khỏi cửa phòng, Lục Minh Minh bật dậy chạy theo, cô có rất nhiều điều muốn hỏi.
“ Rầm--” Âm thanh rúng động vang lên, anh giật mình quay trở lại.
Lục Minh Minh nhăn nhúm mặt mũi, ôm lấy trán. Cái số cô sao lại khổ thế chứ, cư nhiên lại đi đâm vào tường.
Anh nheo mắt, đoán được chuyện vừa xảy ra, trực tiếp xách cô về giường. Lục Minh Minh đau đớn nhắm mắt, một lúc sau đã nghe được tiếng thở đều đều. Cô như vậy mà đã ngủ?
Đồng Tiểu Nghị suy nghĩ một chút, lo cô lại phát sốt, nếu bị co giật sẽ rất nguy hiểm. Nghĩ rồi anh liếm môi, nằm mớm xuống mép giường. Đồng hồ trên tường tích tắc điểm từng giây, hòa lẫn tiếng thở khẽ của hai người.
Không biết ngủ được bao lâu, anh bỗng thấy có vật mềm mại ném lên ngang người. Vươn tay bắt lấy, giơ ra phía trước, anh hé hai mắt, lập tức hít một phổi khí lạnh.
Đây không phải là áo ngủ của cô sao? Cô đã làm cái gì vậy? Trong đầu anh tưởng tượng, không dám quay đầu lại. Đồng Tiểu Nghị điều hòa nhịp thở, bởi vì hai ngày tuyệt thực làm anh khá mệt, nhanh chóng lại đi vào giấc ngủ.
Lục Minh Minh vẫn thản nhiên ngủ, cô có thói quen chỉ mặc áo ba lỗ bó sát khi ngủ nếu quá nóng. Nhưng tướng ngủ của cô vô cùng xấu, khi tỉnh dậy đã khác xa lúc đầu.
*****
Trời bắt đầu xé bức màn đen của buổi đêm để thay vào một màu xám nhạt. Không khí tản ra hương vị thanh khiết nhất của thời khắc tảng sáng.
Màu sắc nhợt nhạt ấy len vào phòng Lục Minh Minh, ánh lên cảnh tượng trong này...
“ Cứ ngủ tiếp đi, khi nào tới nơi tôi sẽ gọi mà.” Cùng lúc đó, một chiếc ô tô khác chậm rãi hướng về khu phố A, hướng tới ánh bình minh đang dần ló dạng....
________________________