Chương : 15
Hai âm thanh lớn vang lên cùng một lúc.
Không kịp mất rồi! Lục Minh Minh thở hổn hển chạy đến bên hồ, khuôn mặt ửng đỏ, chân tay cô luống cuống không biết nên làm thế nào.
Cậu bé dưới hồ không ngừng vùng vẫy, trồi lên lại ngụp xuống, cơ thể bé nhỏ lạc lõng giữa làn nước mênh mông.
Lục Minh Minh cuộn tay thành nắm đấm, tim đập nhanh không có tiết tấu. Cô phải làm sao đây? Ở đây không có một bóng người, tình hình lại nguy cấp, nếu cô chạy đi tìm người sẽ không kịp.
Không được... Cô rất sợ.
Tuy cô giỏi thể thao, nhưng là những môn trên cạn. Lục Minh Minh có thể như một con sư tử trên bờ, nhưng nếu bị ném xuống nước, khẳng định sẽ thê thảm hơn cả một con kiến.
Lục Minh Minh không sợ trời, không sợ đất, không sợ biến thái, chỉ sợ nước! Do lúc nhỏ cô bị ngã xuống nước, suýt nữa đã được lên bàn thờ ngồi gặm hoa quả nhựa ngắm gà khỏa thân, nên một từ “ nước “ mãi mãi trở thành bóng ma tâm lý.
Mới do dự một lúc, cô đã không còn thấy cậu bé quẫy đạp được nữa. Cơ thể bé nhỏ chìm dần, chìm dần... như muốn rút hết mọi dưỡng khí của cô. Kí ức đáng sợ ùa về, hẳn là bây giờ thằng nhóc cũng giống cô, từ đầu đến cuối đều là bất lực.
Lục Minh Minh hít mạnh một hơi, quyết định nhảy xuống hồ.
“ Ùm....”
Cuộc sống vốn rất công bằng, trong số chúng ta có ai không phải đấu tranh với những ám ảnh vô hình? Đừng quá sợ hãi, hãy dũng cảm đối mặt với nó, ta sẽ tìm được lối ra!
Lục Minh Minh có thể cảm nhận được trái tim đang bị bóp nghẹt, áp lực nước làm cô dường như không thở nổi. Bàn chân lún xuống bùn dưới đáy hồ cố gắng nhích từng bước. Vì không biết bơi nên cô chỉ có thể vừa lội vừa ngụp tiến lại gần chỗ cậu bé.
Một chút nữa thôi. Một chút nữa...
Lục Minh Minh không ngừng tự khích lệ bản thân. Cuối cùng, cô cũng tóm được thằng nhóc. Dùng đôi tay cơ bắp khỏe mạnh nhấc thằng bé lên khỏi mặt nước, Lục Minh Minh lập tức quay trở lại bờ. Trọng lượng hai cơ thể khiến cho con đường trở về gian nan gấp nhiều lần. Cứ chìm xuống cô lại dùng sức trồi lên, uống phải cơ man là nước. Tay chân cô, toàn bộ sức lực của cô đang dần bị vắt kiệt. Lục Minh Minh nhìn cậu bé đang nhắm nghiền mắt, kìm nén nỗi sợ hãi của bản thân, tiếp tục chiến đấu với sóng nước trong hồ.
Lạnh quá...Mệt quá....
Cô từng nghĩ mình có thể tự giải quyết tất cả mọi chuyện, không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai. Hiện tại, cô đã hiểu rằng sâu trong thâm tâm người con gái bao giờ cũng yếu đuối, cần được chở che.
Cô cần được bảo vệ. Người đó... đang ở đâu?
Tiểu Nghị, cứu em... Mau cứu em với...
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Minh Minh cũng nhìn thấy ngọn cỏ xanh mướt phía trên bờ. Cô dùng chút tàn lực cuối cùng, vươn tay nâng cậu bé lên. Đó cũng chính là thời điểm cô lún sâu xuống dưới bùn, không còn sức lực để đưa bản thân lên trên.Linh hồn tựa như những sợi dây đàn mỏng manh, theo từng rung động của bọt nước mà đứt lìa khỏi thể xác. Giờ phút này, Lục Minh Minh đột nhiên bình thản lạ thường. Đứa em chưa chào đối của cô, cô muốn tự mình đặt tên cho nó. Còn Tiểu Nghị nữa, cô muốn biết nhiều hơn về hắn. Kí ức đứt quãng trôi về thời điểm hai người ở sân bóng rổ...
“ Lục Minh Minh, lúc rảnh rỗi cô làm gì? “ Sau khi trầm mặc một lúc, Đồng Tiểu Nghị cất giọng hỏi.
“ Chơi thể thao, đọc truyện, bị anh sai vặt.” Lục Minh Minh đánh giá anh một lượt, “ Những điều này không phải anh quá rõ rồi sao?”
“ Không xem phim sao?” Đồng Tiểu Nghị không để ý sự châm chọc của cô, tiếp tục hỏi.
Lục Minh Minh nghĩ nghĩ, gật nhẹ đầu:“ Có, một chút. “
“ Thế cô không xem phim đang nổi tiếng sao?”
“ Nếu là phim trong nước, tôi không xem.” Lục Minh Minh vừa nói, vừa ướm tầm ném, tiếp tục ném bóng vào rổ.
Đồng Tiểu Nghị á khẩu. Vậy thì không biết anh cũng phải thôi. Dường như đoán được câu hỏi tiếp theo, Lục Minh Minh nhanh chóng ngắt lời: “ Tại sao chứ gì? Tại vì diễn viên trong nước diễn xuất tẻ nhạt, kịch bản buồn chán. Thế thôi! “
Cái này là đang chê năng lực của anh?
“ Ngu ngốc!” Đồng Tiểu Nghị bất lực thở dài, đứng lên định rời đi.
“ Đồ mafia!”
Lục Minh Minh chỉ nhớ cô đã mắng Đồng Tiểu Nghị như vậy, còn ném quả bóng rổ vào người anh, sau đó chạy về đây.
Sau đó, anh đi đâu, làm gì, cô hoàn toàn không biết.
Lục Minh Minh vẫn đang chìm, bỗng nhiên cơ thể lại nhẹ bẫng, chuyển động lên phía trên. Cô đang lên thiên đàng sao? Lục Minh Minh bắt đầu cơ hồ mất đi ý thức. Vào thời điểm cô nghĩ mình đã chết, đột nhiên những dòng chất lỏng mãnh liệt cuộn xoáy trong cơ thể, dội vào tất cả các giác quan của cô. Chúng cần được đẩy ra ngoài...
“ Sâu ngủ, em tỉnh lại cho anh!” Đồng Tiểu Nghị quần áo ướt sũng, mái tóc đen dính nước rủ lòa xòa xuống vầng trán trơn mịn. Ánh nắng chiều chiếu rọi lên những giọt nước nhỏ xuống từ góc mặt hoàn mỹ của anh, khiến người ta có cảm giác bị thôi miên.
Đồng Tiểu Nghị gần như quên hết xung quanh, hai bàn tay đan vào nhau, ấn xuống bụng Lục Minh Minh. Khi anh quay trở lại hồ sen, nhìn thấy cậu bé trên bờ, hắn lập tức có linh cảm không hay.
Cô là người sẽ vì người khác mà bất chấp an toàn của bản thân. Cô là người trước giờ luôn cho mình là mạnh mẽ... Anh không chần chừ một giây nhảy xuống, tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng cũng thấy cô. Lúc ở dưới nước, tim anh đập nhanh vô cùng, một nỗi sợ không tên ám ảnh trong đại não.
Thấy rất nhiều nước từ miệng Lục Minh Minh chảy ra, rớt xuống thảm cỏ nhưng cô không hề có phản ứng, Đồng Tiểu Nghị dừng tay, hít đầy một miệng không khí, sau đó dùng một tay bịt mũi, một tay nắm cằm cô, tách môi cô ra. Đôi môi mỏng nhanh chóng tiến lại gần.
Môi chạm môi. Hết lần này đến lần khác, Đồng Tiểu Nghị mang không khí từ bên ngoài truyền cho Lục Minh Minh. Môi cô lạnh toát, tái nhợt, nhưng mỗi lần chạm tới, anh lại có ý nghĩ muốn cuốn lấy, lưu lại.
Đồng Tiểu Nghị thầm rủa trong lòng, mắng chính mình biến thái. Hô hấp nhân tạo liên tiếp mấy chục cái, cuối cùng đôi lông mày của Lục Minh Minh cũng hơi động đậy. Cô nghe được tiếng Đồng Tiểu Nghị bên tai, hi vọng bản thân chưa chết.
Giờ phút này, cô khẳng định, anh chính là lối ra tươi sáng nhất cho nỗi ám ảnh của mình.
“ Khụ! Khụ!” Lục Minh Minh ho sặc sụa, nước theo mũi và miệng tràn hết ra ngoài, đả thông đường thở cho cô.
Đồng Tiểu Nghị vội vã đỡ cô ngồi dậy, để cô tựa vào vai mình, vừa vỗ lưng cho cô vừa thì thầm:
“ Sâu ngủ, em làm anh sợ lắm có biết không? “
Lục Minh Minh không thể mở miệng, nhưng đôi môi cô vẫn còn vương lại mùi hương và hơi ấm của anh.
Lần thứ hai, bọn họ chạm môi nhau....
*****
Vũ Bằng dừng xe trước một cửa hàng hoa. Những bông hoa sặc sỡ đầy màu sắc đua nhau nở rộ. Bố mẹ Lục Minh Minh vừa lên máy bay, anh trên đường quay trở về, bỗng dưng nghĩ đến chuyện mua hoa tặng cô. Dù có cơ hội hay không, anh cũng muốn thử.
“ Cho tôi bó này.” Vũ Bằng chỉ vào một bó hoa lớn. Cô chủ nhanh nhẹn lấy hoa cho anh. Đột nhiên, một mùi hoa thoang thoảng lan ra trong không khí làm Vũ Bằng giật mình.
Hoa tử la lan!
Như vừa nhớ ra điều gì đó, anh nhận bó hoa trong tay cô chủ tiệm, dặn dò:“ Mấy ngày nữa phiền cô gói giúp tôi một bó tử la lan. Đây là danh thiếp của tôi.”
“ Vâng ạ.” Cô chủ cười nhẹ nhàng nhận lấy danh thiếp.
“ Tôi mua toàn bộ tiệm hoa này.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, Vũ Bằng có chết cũng nhận ra. Anh quay đầu, quả nhiên người đàn ông bỏ kính râm, đôi mắt đen xếch dưới đôi lông mày rậm vừa ma mị vừa đáng sợ.
Quách Bá Danh! Hắn đã quay trở lại.
“ Anh không ngại nếu tôi mua lại chứ?” Hắn nhếch mép hỏi Vũ Bằng.
“ Tùy anh. Dù sao chúng ta không quen biết. “ Vũ Bằng vừa trả tiền, vừa quay gót muốn rời đi.
“ Hoa đẹp thật đấy. Nhưng hoa nào bên cạnh Mike, cũng sẽ sớm bị dập nát. Giống như mấy bông tử la lan héo úa kia vậy! “ Quách Bá Danh nói rồi cười lớn.
Vũ Bằng không quay đầu lại, mở cửa xe ngồi vào trong. Nhưng rất lâu sau đó, anh vẫn chưa lái xe rời đi. Nét mặt ưu thương, bàn tay gõ nhịp trên vô - lăng.
Quách Bá Danh vẫn cười lớn, đeo lại kính râm và làm động tác ngón cái hướng xuống dưới như khiêu khích, rồi bỏ đi.
Tử La Lan. Ngày sinh nhật của Đồng Tiểu Nghị, sắp tới gần.....
____________________
Không kịp mất rồi! Lục Minh Minh thở hổn hển chạy đến bên hồ, khuôn mặt ửng đỏ, chân tay cô luống cuống không biết nên làm thế nào.
Cậu bé dưới hồ không ngừng vùng vẫy, trồi lên lại ngụp xuống, cơ thể bé nhỏ lạc lõng giữa làn nước mênh mông.
Lục Minh Minh cuộn tay thành nắm đấm, tim đập nhanh không có tiết tấu. Cô phải làm sao đây? Ở đây không có một bóng người, tình hình lại nguy cấp, nếu cô chạy đi tìm người sẽ không kịp.
Không được... Cô rất sợ.
Tuy cô giỏi thể thao, nhưng là những môn trên cạn. Lục Minh Minh có thể như một con sư tử trên bờ, nhưng nếu bị ném xuống nước, khẳng định sẽ thê thảm hơn cả một con kiến.
Lục Minh Minh không sợ trời, không sợ đất, không sợ biến thái, chỉ sợ nước! Do lúc nhỏ cô bị ngã xuống nước, suýt nữa đã được lên bàn thờ ngồi gặm hoa quả nhựa ngắm gà khỏa thân, nên một từ “ nước “ mãi mãi trở thành bóng ma tâm lý.
Mới do dự một lúc, cô đã không còn thấy cậu bé quẫy đạp được nữa. Cơ thể bé nhỏ chìm dần, chìm dần... như muốn rút hết mọi dưỡng khí của cô. Kí ức đáng sợ ùa về, hẳn là bây giờ thằng nhóc cũng giống cô, từ đầu đến cuối đều là bất lực.
Lục Minh Minh hít mạnh một hơi, quyết định nhảy xuống hồ.
“ Ùm....”
Cuộc sống vốn rất công bằng, trong số chúng ta có ai không phải đấu tranh với những ám ảnh vô hình? Đừng quá sợ hãi, hãy dũng cảm đối mặt với nó, ta sẽ tìm được lối ra!
Lục Minh Minh có thể cảm nhận được trái tim đang bị bóp nghẹt, áp lực nước làm cô dường như không thở nổi. Bàn chân lún xuống bùn dưới đáy hồ cố gắng nhích từng bước. Vì không biết bơi nên cô chỉ có thể vừa lội vừa ngụp tiến lại gần chỗ cậu bé.
Một chút nữa thôi. Một chút nữa...
Lục Minh Minh không ngừng tự khích lệ bản thân. Cuối cùng, cô cũng tóm được thằng nhóc. Dùng đôi tay cơ bắp khỏe mạnh nhấc thằng bé lên khỏi mặt nước, Lục Minh Minh lập tức quay trở lại bờ. Trọng lượng hai cơ thể khiến cho con đường trở về gian nan gấp nhiều lần. Cứ chìm xuống cô lại dùng sức trồi lên, uống phải cơ man là nước. Tay chân cô, toàn bộ sức lực của cô đang dần bị vắt kiệt. Lục Minh Minh nhìn cậu bé đang nhắm nghiền mắt, kìm nén nỗi sợ hãi của bản thân, tiếp tục chiến đấu với sóng nước trong hồ.
Lạnh quá...Mệt quá....
Cô từng nghĩ mình có thể tự giải quyết tất cả mọi chuyện, không cần sự giúp đỡ của bất cứ ai. Hiện tại, cô đã hiểu rằng sâu trong thâm tâm người con gái bao giờ cũng yếu đuối, cần được chở che.
Cô cần được bảo vệ. Người đó... đang ở đâu?
Tiểu Nghị, cứu em... Mau cứu em với...
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Minh Minh cũng nhìn thấy ngọn cỏ xanh mướt phía trên bờ. Cô dùng chút tàn lực cuối cùng, vươn tay nâng cậu bé lên. Đó cũng chính là thời điểm cô lún sâu xuống dưới bùn, không còn sức lực để đưa bản thân lên trên.Linh hồn tựa như những sợi dây đàn mỏng manh, theo từng rung động của bọt nước mà đứt lìa khỏi thể xác. Giờ phút này, Lục Minh Minh đột nhiên bình thản lạ thường. Đứa em chưa chào đối của cô, cô muốn tự mình đặt tên cho nó. Còn Tiểu Nghị nữa, cô muốn biết nhiều hơn về hắn. Kí ức đứt quãng trôi về thời điểm hai người ở sân bóng rổ...
“ Lục Minh Minh, lúc rảnh rỗi cô làm gì? “ Sau khi trầm mặc một lúc, Đồng Tiểu Nghị cất giọng hỏi.
“ Chơi thể thao, đọc truyện, bị anh sai vặt.” Lục Minh Minh đánh giá anh một lượt, “ Những điều này không phải anh quá rõ rồi sao?”
“ Không xem phim sao?” Đồng Tiểu Nghị không để ý sự châm chọc của cô, tiếp tục hỏi.
Lục Minh Minh nghĩ nghĩ, gật nhẹ đầu:“ Có, một chút. “
“ Thế cô không xem phim đang nổi tiếng sao?”
“ Nếu là phim trong nước, tôi không xem.” Lục Minh Minh vừa nói, vừa ướm tầm ném, tiếp tục ném bóng vào rổ.
Đồng Tiểu Nghị á khẩu. Vậy thì không biết anh cũng phải thôi. Dường như đoán được câu hỏi tiếp theo, Lục Minh Minh nhanh chóng ngắt lời: “ Tại sao chứ gì? Tại vì diễn viên trong nước diễn xuất tẻ nhạt, kịch bản buồn chán. Thế thôi! “
Cái này là đang chê năng lực của anh?
“ Ngu ngốc!” Đồng Tiểu Nghị bất lực thở dài, đứng lên định rời đi.
“ Đồ mafia!”
Lục Minh Minh chỉ nhớ cô đã mắng Đồng Tiểu Nghị như vậy, còn ném quả bóng rổ vào người anh, sau đó chạy về đây.
Sau đó, anh đi đâu, làm gì, cô hoàn toàn không biết.
Lục Minh Minh vẫn đang chìm, bỗng nhiên cơ thể lại nhẹ bẫng, chuyển động lên phía trên. Cô đang lên thiên đàng sao? Lục Minh Minh bắt đầu cơ hồ mất đi ý thức. Vào thời điểm cô nghĩ mình đã chết, đột nhiên những dòng chất lỏng mãnh liệt cuộn xoáy trong cơ thể, dội vào tất cả các giác quan của cô. Chúng cần được đẩy ra ngoài...
“ Sâu ngủ, em tỉnh lại cho anh!” Đồng Tiểu Nghị quần áo ướt sũng, mái tóc đen dính nước rủ lòa xòa xuống vầng trán trơn mịn. Ánh nắng chiều chiếu rọi lên những giọt nước nhỏ xuống từ góc mặt hoàn mỹ của anh, khiến người ta có cảm giác bị thôi miên.
Đồng Tiểu Nghị gần như quên hết xung quanh, hai bàn tay đan vào nhau, ấn xuống bụng Lục Minh Minh. Khi anh quay trở lại hồ sen, nhìn thấy cậu bé trên bờ, hắn lập tức có linh cảm không hay.
Cô là người sẽ vì người khác mà bất chấp an toàn của bản thân. Cô là người trước giờ luôn cho mình là mạnh mẽ... Anh không chần chừ một giây nhảy xuống, tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng cũng thấy cô. Lúc ở dưới nước, tim anh đập nhanh vô cùng, một nỗi sợ không tên ám ảnh trong đại não.
Thấy rất nhiều nước từ miệng Lục Minh Minh chảy ra, rớt xuống thảm cỏ nhưng cô không hề có phản ứng, Đồng Tiểu Nghị dừng tay, hít đầy một miệng không khí, sau đó dùng một tay bịt mũi, một tay nắm cằm cô, tách môi cô ra. Đôi môi mỏng nhanh chóng tiến lại gần.
Môi chạm môi. Hết lần này đến lần khác, Đồng Tiểu Nghị mang không khí từ bên ngoài truyền cho Lục Minh Minh. Môi cô lạnh toát, tái nhợt, nhưng mỗi lần chạm tới, anh lại có ý nghĩ muốn cuốn lấy, lưu lại.
Đồng Tiểu Nghị thầm rủa trong lòng, mắng chính mình biến thái. Hô hấp nhân tạo liên tiếp mấy chục cái, cuối cùng đôi lông mày của Lục Minh Minh cũng hơi động đậy. Cô nghe được tiếng Đồng Tiểu Nghị bên tai, hi vọng bản thân chưa chết.
Giờ phút này, cô khẳng định, anh chính là lối ra tươi sáng nhất cho nỗi ám ảnh của mình.
“ Khụ! Khụ!” Lục Minh Minh ho sặc sụa, nước theo mũi và miệng tràn hết ra ngoài, đả thông đường thở cho cô.
Đồng Tiểu Nghị vội vã đỡ cô ngồi dậy, để cô tựa vào vai mình, vừa vỗ lưng cho cô vừa thì thầm:
“ Sâu ngủ, em làm anh sợ lắm có biết không? “
Lục Minh Minh không thể mở miệng, nhưng đôi môi cô vẫn còn vương lại mùi hương và hơi ấm của anh.
Lần thứ hai, bọn họ chạm môi nhau....
*****
Vũ Bằng dừng xe trước một cửa hàng hoa. Những bông hoa sặc sỡ đầy màu sắc đua nhau nở rộ. Bố mẹ Lục Minh Minh vừa lên máy bay, anh trên đường quay trở về, bỗng dưng nghĩ đến chuyện mua hoa tặng cô. Dù có cơ hội hay không, anh cũng muốn thử.
“ Cho tôi bó này.” Vũ Bằng chỉ vào một bó hoa lớn. Cô chủ nhanh nhẹn lấy hoa cho anh. Đột nhiên, một mùi hoa thoang thoảng lan ra trong không khí làm Vũ Bằng giật mình.
Hoa tử la lan!
Như vừa nhớ ra điều gì đó, anh nhận bó hoa trong tay cô chủ tiệm, dặn dò:“ Mấy ngày nữa phiền cô gói giúp tôi một bó tử la lan. Đây là danh thiếp của tôi.”
“ Vâng ạ.” Cô chủ cười nhẹ nhàng nhận lấy danh thiếp.
“ Tôi mua toàn bộ tiệm hoa này.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, Vũ Bằng có chết cũng nhận ra. Anh quay đầu, quả nhiên người đàn ông bỏ kính râm, đôi mắt đen xếch dưới đôi lông mày rậm vừa ma mị vừa đáng sợ.
Quách Bá Danh! Hắn đã quay trở lại.
“ Anh không ngại nếu tôi mua lại chứ?” Hắn nhếch mép hỏi Vũ Bằng.
“ Tùy anh. Dù sao chúng ta không quen biết. “ Vũ Bằng vừa trả tiền, vừa quay gót muốn rời đi.
“ Hoa đẹp thật đấy. Nhưng hoa nào bên cạnh Mike, cũng sẽ sớm bị dập nát. Giống như mấy bông tử la lan héo úa kia vậy! “ Quách Bá Danh nói rồi cười lớn.
Vũ Bằng không quay đầu lại, mở cửa xe ngồi vào trong. Nhưng rất lâu sau đó, anh vẫn chưa lái xe rời đi. Nét mặt ưu thương, bàn tay gõ nhịp trên vô - lăng.
Quách Bá Danh vẫn cười lớn, đeo lại kính râm và làm động tác ngón cái hướng xuống dưới như khiêu khích, rồi bỏ đi.
Tử La Lan. Ngày sinh nhật của Đồng Tiểu Nghị, sắp tới gần.....
____________________