Chương : 15
Tia lửa nhỏ bùng lên trong đôi mắt mở to long lanh nước của người đối diện khiến bước chân hăm hở của Đăng khựng lại. Có phải anh đã làm sai điều gì? Lắc mạnh đầu như muốn hất văng men rượu choáng váng và những kỷ niệm xao lòng ra khỏi tâm trí, anh cố gắng hướng suy nghĩ của mình về phía giới hạn tỉnh táo. Nhưng cú lắc đầu này dường như không đem lại kết quả, thậm chí là phản tác dụng. Những cảm xúc nồng ấm của một chàng trai hai mươi hai tuổi vốn bị vai trò giảng viên tương lai ép cho lắng xuống suốt nửa tháng nay bỗng nhiên được khuấy động, Đăng tiến thêm một bước về phía Quỳnh.
Sau mấy hôm mưa to, khoảng sân đất không được đầm kỹ đã trở nên lầy lội hơn bao giờ hết. Một đám bùn đang nằm im ở ngay trong tầm bước của Quỳnh, chỉ còn đợi cô gái cử động để hoàn thành nốt nhiệm vụ phá đám (hay tác hợp?!) của mình. Vừa lùi vừa xoay người tránh Đăng, Quỳnh bước ngay vào chỗ đất nhão, trượt chân, mất đà, chới với. Và lần này, Đăng đã vứt bỏ sự cảnh giác để làm theo phản xạ tự nhiên của một chàng trai bình thường: vươn tay đỡ. Thật tai hại, bóng đêm đen kịt đã biến hành động mang tính nhân đạo của anh thành một cử chỉ thân mật bất ngờ. Tay anh, thay vì nắm được tay hay vai Quỳnh, lại chộp vào eo cô, kéo giật lại. Tiếng kêu thảng thốt của Quỳnh chưa kịp rời khỏi môi đã bị ép ngược trở lại bằng đôi môi vẫn còn cay nồng vị rượu.
Như bất cứ cô gái biết tự vệ nào khác, Quỳnh vùng vẫy, cố gắng giằng mình ra khỏi nụ hôn đầu đời không mong muốn. Như bất cứ cô gái mới lớn nào khác, cô cũng từng mơ mộng về hành động này. Trong suy nghĩ của cô, nó là một dấu ấn nhỏ nhưng phải thật ngọt ngào. Nó phải diễn ra trong bối cảnh thật lãng mạn với hoa, nến và tiếng sột soạt của váy áo, phải bắt đầu thật từ tốn với những lời êm dịu. Quan trọng nhất, người chia sẻ nụ hôn đầu với cô phải là chàng trai mà cô yêu thực sự. Cô chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh mình, ăn mặc lôi thôi, đứng chôn chân giữa khoảng sân tối om lép nhép bùn đất, đón nhận một nụ hôn không chút gượng nhẹ của một người gần như căm ghét mình. Cô hẳn sẽ là con ngốc nếu cứ để yên cho anh ta tiếp tục!
Thật không may, cô không đủ kinh nghiệm để hiểu rằng, cử chỉ phản đối không yếu ớt nhưng cũng chưa đến mức quyết liệt sống còn như của cô sẽ chỉ càng góp phần trêu ngươi kẻ đang giữ vai trò chủ động. Đúng vậy, Đăng giờ đây không còn coi cô là đàn em cùng trường, là học trò tương lai nữa, mà là một người khác giới bướng bỉnh đầy hấp dẫn, một thử thách khó khăn cần chinh phục. Vòng tay anh siết chặt hơn quanh hông cô, đôi môi nóng nảy của anh áp vào đôi môi mím chặt cứng đờ của cô, chà xát…
Vài giây trôi qua trong sự im lặng tuyệt đối, thậm chí cả tiếng thở cũng không thấy đâu. Chàng trai vẫn miệt mài “tấn công”, cả vòng tay lẫn bờ môi đều không buông, không lỏng. Phản ứng kiên định ban đầu dần rời bỏ cô gái. Không biết vì ngạt thở hay vì quá căng mỏi, trong tích tắc, miệng cô hé ra một chút. Và chỉ chờ có vậy, như dòng nước lũ mạnh mẽ từ thượng nguồn đổ xuống cuốn phăng thân cây non nớt, một nụ hôn đúng nghĩa kéo cô vào một cơn say váng vất, một cơn say không phải do rượu, một cơn say cô chưa từng biết đến bao giờ.
Không biết lại bao nhiêu giây nữa trôi qua trong sự im lặng tuyệt đối, nụ hôn có thể gọi là đắm đuối dần dần xen vị mặn. Đăng nhấc một tay khỏi eo Quỳnh và chạm nhẹ lên mặt cô, gò má mà anh nhớ là lấm tấm tàn nhang của cô đã ướt đẫm từ lúc nào.
Ánh nắng gay gắt từ trên trút xuống, hơi nóng hầm hập từ dưới dâng lên, chúng gặp nhau ở một điểm, đó là gương mặt nhễ nhại mồ hôi của đám nhân viên mới bước ra khỏi những toà nhà văn phòng. Quỳnh cũng đang len giữa dòng người bị thiêu đốt ấy, hết quay trái lại quay phải, cố gắng xác định – giữa bao nhiêu hàng quán nhốn nháo – một địa chỉ khả dĩ để thưởng thức bữa trưa đầu tiên của cuộc đời đi làm.
Sau mấy hôm mưa to, khoảng sân đất không được đầm kỹ đã trở nên lầy lội hơn bao giờ hết. Một đám bùn đang nằm im ở ngay trong tầm bước của Quỳnh, chỉ còn đợi cô gái cử động để hoàn thành nốt nhiệm vụ phá đám (hay tác hợp?!) của mình. Vừa lùi vừa xoay người tránh Đăng, Quỳnh bước ngay vào chỗ đất nhão, trượt chân, mất đà, chới với. Và lần này, Đăng đã vứt bỏ sự cảnh giác để làm theo phản xạ tự nhiên của một chàng trai bình thường: vươn tay đỡ. Thật tai hại, bóng đêm đen kịt đã biến hành động mang tính nhân đạo của anh thành một cử chỉ thân mật bất ngờ. Tay anh, thay vì nắm được tay hay vai Quỳnh, lại chộp vào eo cô, kéo giật lại. Tiếng kêu thảng thốt của Quỳnh chưa kịp rời khỏi môi đã bị ép ngược trở lại bằng đôi môi vẫn còn cay nồng vị rượu.
Như bất cứ cô gái biết tự vệ nào khác, Quỳnh vùng vẫy, cố gắng giằng mình ra khỏi nụ hôn đầu đời không mong muốn. Như bất cứ cô gái mới lớn nào khác, cô cũng từng mơ mộng về hành động này. Trong suy nghĩ của cô, nó là một dấu ấn nhỏ nhưng phải thật ngọt ngào. Nó phải diễn ra trong bối cảnh thật lãng mạn với hoa, nến và tiếng sột soạt của váy áo, phải bắt đầu thật từ tốn với những lời êm dịu. Quan trọng nhất, người chia sẻ nụ hôn đầu với cô phải là chàng trai mà cô yêu thực sự. Cô chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh mình, ăn mặc lôi thôi, đứng chôn chân giữa khoảng sân tối om lép nhép bùn đất, đón nhận một nụ hôn không chút gượng nhẹ của một người gần như căm ghét mình. Cô hẳn sẽ là con ngốc nếu cứ để yên cho anh ta tiếp tục!
Thật không may, cô không đủ kinh nghiệm để hiểu rằng, cử chỉ phản đối không yếu ớt nhưng cũng chưa đến mức quyết liệt sống còn như của cô sẽ chỉ càng góp phần trêu ngươi kẻ đang giữ vai trò chủ động. Đúng vậy, Đăng giờ đây không còn coi cô là đàn em cùng trường, là học trò tương lai nữa, mà là một người khác giới bướng bỉnh đầy hấp dẫn, một thử thách khó khăn cần chinh phục. Vòng tay anh siết chặt hơn quanh hông cô, đôi môi nóng nảy của anh áp vào đôi môi mím chặt cứng đờ của cô, chà xát…
Vài giây trôi qua trong sự im lặng tuyệt đối, thậm chí cả tiếng thở cũng không thấy đâu. Chàng trai vẫn miệt mài “tấn công”, cả vòng tay lẫn bờ môi đều không buông, không lỏng. Phản ứng kiên định ban đầu dần rời bỏ cô gái. Không biết vì ngạt thở hay vì quá căng mỏi, trong tích tắc, miệng cô hé ra một chút. Và chỉ chờ có vậy, như dòng nước lũ mạnh mẽ từ thượng nguồn đổ xuống cuốn phăng thân cây non nớt, một nụ hôn đúng nghĩa kéo cô vào một cơn say váng vất, một cơn say không phải do rượu, một cơn say cô chưa từng biết đến bao giờ.
Không biết lại bao nhiêu giây nữa trôi qua trong sự im lặng tuyệt đối, nụ hôn có thể gọi là đắm đuối dần dần xen vị mặn. Đăng nhấc một tay khỏi eo Quỳnh và chạm nhẹ lên mặt cô, gò má mà anh nhớ là lấm tấm tàn nhang của cô đã ướt đẫm từ lúc nào.
Ánh nắng gay gắt từ trên trút xuống, hơi nóng hầm hập từ dưới dâng lên, chúng gặp nhau ở một điểm, đó là gương mặt nhễ nhại mồ hôi của đám nhân viên mới bước ra khỏi những toà nhà văn phòng. Quỳnh cũng đang len giữa dòng người bị thiêu đốt ấy, hết quay trái lại quay phải, cố gắng xác định – giữa bao nhiêu hàng quán nhốn nháo – một địa chỉ khả dĩ để thưởng thức bữa trưa đầu tiên của cuộc đời đi làm.