Chương : 2
Bỏ ra một buổi chiều để dạo vòng quanh phủ Lâm vương gia, nàng đã nắm được tất cả đường đi nơi đây. Lúc bước vào Diệp Diễm điện là nơi ở của nàng, Diễm My lệnh tất cả mọi người về phòng trước, một mình nàng đứng giữa sân Diệp Diễm điện.Ánh mắt sắc lạnh như băng lướt qua từng nơi từng nơi một rồi rừng lại ở một góc cành cây. Môi nàng khẽ nhếch lên rồi tiếp tục đảo mắt qua chỗ khác.
Diệp Diễm điện cũng rất rộng. Trong sân trồng rất nhiều cây cảnh cùng với đủ loại hoa khiến người ta nhìn vào có thể nghĩ đây là hoa viên cũng nên. Hằng ngày, nơi này đều có lao công dọn dẹp sạch sẽ trước bình minh, có lẽ là quét từ tối hoặc nửa đêm. Giữa làn gió xào xạch, trong ánh chiều tà của hoàng hôn, Diễm My xinh đẹp vận đồ cam như hòa với ánh hoàng hôn đang thưởng thức một ngụm trà. Nàng nhẹ nhàng rút trên đầu ra cây trâm hình hoa lan, phi thẳng lên cành cây trước mắt.
Phập
Cây trâm sắc nhọn cắm mạnh vào càng cây, một thân ảnh nhảy xuống.
" Ngươi là ai? " Bình thản nhấp ngụm trà tiếp theo, đôi mắt xinh đẹp nhưng lạnh lùng nhìn thẳng vào người trước mặt. Từ lúc liếc qua, nàng đã nhìn thấy trong tán cây này rồi, đây rõ ràng là theo dõi mà.
" Tham kiến vương gia " Một a hoàn đi ra, thấy vậy hành lễ.
Hóa ra là Liêm vương gia.
Nàng lập tức đánh giá đối phương, mà đối phương cũng đang âm thầm đánh giá nàng.
Dung nhan mĩ lệ, khuynh quốc khuynh thành.
" Chẳng nhẽ đến mặt phu quân ngươi cũng không biết? " Hắn ta nói.
Bình tĩnh uống hết chén trà trong tay, Diễm My ngẩng đầu lên đáp: " Đúng, đến mặt phu quân ta cũng đâu biết " Nói xong, liền đứng dậy vào phòng, hoàn toàn không để Liêm vương gia trước mặt vào mắt.
Sau khi bị Liêm vương phi của mình lơ đi, Liêm vương gia - Hoàng An Liêm cũng không đi theo, quay mình về phủ. Thật quá đánh giá thấp Diệp Dương Diễm My này. Hắn ẩn thân kĩ như vậy mà cư nhiên bị một nữ nhân dường như không có chút võ công nào phát hiện, lại còn to gan dùng trâm ám hại hắn.
Nhưng vương phi như thế này mới gọi là thú vị, chẳng phải tốt hơn loại nữ nhi yếu mềm suốt ngày ở trong khuê phòng sao?
Vậy nên, tối nay hắn quyết định tới dùng bữa tối tại Diệp Diễm điện này.
oOo
Diệp Diễm điện:
Đang định cầm đũa ăn cơm, a hoàn bỗng vào nói: " Vương phi, Liêm vương gia tới " Nói xong liền đi ra ngoài.
Nàng ngó ra ngoài cửa, thấy hắn vừa bước qua cổng. Không suy nghĩ nàng liền đứng dậy, dứt khoát đóng cửa phòng vào rồi lại trở về bàn ngồi ăn.
Diễm My nàng ngay từ lần đầu gặp mặt đã không có thiện cảm với hắn, lại biết cái vị vương gia này đêm tân hôn còn không thèm vào phòng nương tử lấy một lần, khiến Diệp Dương Diễm My đó đau lòng tới tự sát. Diệp Dương Diễm My này thực xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nếu không phải vì chính trị quốc gia nên mới phải gả cho hắn, chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt hơn, được phu quân yêu thương hết mực. Vậy mà tên này...Diệp Dương Diễm My xuất thân cao quý, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, tài giỏi tới như vậy. Ai lấy được cô gái này đáng ra chính là phúc phận, vị Liêm vương gia này rõ ràng lấy được mà còn cố tình bỏ đi. Không phải nói đàn ông đều thích mĩ nhân sao, Diễm My đó quốc sắc thiên hương như thế còn chưa động lòng sao?
" Tại sao lại đóng cửa? "
Vừa gắp một miếng thịt, còn chưa kịp bỏ vào miệng ăn, đã bị tiếng nói kia làm ngừng động tác. Thật là, người ta nói trời đánh còn tránh bữa ăn, tên quái quỷ này.
Làm như không thấy gì, Diễm My khôi phục trạng thái lúc đầu, bỏ miếng thịt vào miệng ăn.
Hắn thấy nàng không phản ứng gì, liền nhíu mày. Nữ nhân này, cư nhiên dám làm lơ hắn tới hai lần như vậy.
Thấy hắn ngồi xuống dùng cơm với mình, Diễm My tùy tiện ăn thêm vài ba miếng, thấy hắn sắp mở lời, liền buông đũa đứng dậy.
Thổi tắt ngọn nến duy nhất còn lại trong phòng, căn phòng tối đen lại. Tới lúc Liêm vương gia cảm thấy dị thường, liền đứng dậy thắp nến thì nàng đã không còn ở phòng, chắc là đã thoát ra ngoài từ cửa sổ lâu rồi.
Sống 20 năm cuộc đời, đây là lần đầu hắn gặp chuyện thiếp còn dám biến mất ngay trước mặt phu quân như vậy.
Diệp Diễm điện cũng rất rộng. Trong sân trồng rất nhiều cây cảnh cùng với đủ loại hoa khiến người ta nhìn vào có thể nghĩ đây là hoa viên cũng nên. Hằng ngày, nơi này đều có lao công dọn dẹp sạch sẽ trước bình minh, có lẽ là quét từ tối hoặc nửa đêm. Giữa làn gió xào xạch, trong ánh chiều tà của hoàng hôn, Diễm My xinh đẹp vận đồ cam như hòa với ánh hoàng hôn đang thưởng thức một ngụm trà. Nàng nhẹ nhàng rút trên đầu ra cây trâm hình hoa lan, phi thẳng lên cành cây trước mắt.
Phập
Cây trâm sắc nhọn cắm mạnh vào càng cây, một thân ảnh nhảy xuống.
" Ngươi là ai? " Bình thản nhấp ngụm trà tiếp theo, đôi mắt xinh đẹp nhưng lạnh lùng nhìn thẳng vào người trước mặt. Từ lúc liếc qua, nàng đã nhìn thấy trong tán cây này rồi, đây rõ ràng là theo dõi mà.
" Tham kiến vương gia " Một a hoàn đi ra, thấy vậy hành lễ.
Hóa ra là Liêm vương gia.
Nàng lập tức đánh giá đối phương, mà đối phương cũng đang âm thầm đánh giá nàng.
Dung nhan mĩ lệ, khuynh quốc khuynh thành.
" Chẳng nhẽ đến mặt phu quân ngươi cũng không biết? " Hắn ta nói.
Bình tĩnh uống hết chén trà trong tay, Diễm My ngẩng đầu lên đáp: " Đúng, đến mặt phu quân ta cũng đâu biết " Nói xong, liền đứng dậy vào phòng, hoàn toàn không để Liêm vương gia trước mặt vào mắt.
Sau khi bị Liêm vương phi của mình lơ đi, Liêm vương gia - Hoàng An Liêm cũng không đi theo, quay mình về phủ. Thật quá đánh giá thấp Diệp Dương Diễm My này. Hắn ẩn thân kĩ như vậy mà cư nhiên bị một nữ nhân dường như không có chút võ công nào phát hiện, lại còn to gan dùng trâm ám hại hắn.
Nhưng vương phi như thế này mới gọi là thú vị, chẳng phải tốt hơn loại nữ nhi yếu mềm suốt ngày ở trong khuê phòng sao?
Vậy nên, tối nay hắn quyết định tới dùng bữa tối tại Diệp Diễm điện này.
oOo
Diệp Diễm điện:
Đang định cầm đũa ăn cơm, a hoàn bỗng vào nói: " Vương phi, Liêm vương gia tới " Nói xong liền đi ra ngoài.
Nàng ngó ra ngoài cửa, thấy hắn vừa bước qua cổng. Không suy nghĩ nàng liền đứng dậy, dứt khoát đóng cửa phòng vào rồi lại trở về bàn ngồi ăn.
Diễm My nàng ngay từ lần đầu gặp mặt đã không có thiện cảm với hắn, lại biết cái vị vương gia này đêm tân hôn còn không thèm vào phòng nương tử lấy một lần, khiến Diệp Dương Diễm My đó đau lòng tới tự sát. Diệp Dương Diễm My này thực xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nếu không phải vì chính trị quốc gia nên mới phải gả cho hắn, chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt hơn, được phu quân yêu thương hết mực. Vậy mà tên này...Diệp Dương Diễm My xuất thân cao quý, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, tài giỏi tới như vậy. Ai lấy được cô gái này đáng ra chính là phúc phận, vị Liêm vương gia này rõ ràng lấy được mà còn cố tình bỏ đi. Không phải nói đàn ông đều thích mĩ nhân sao, Diễm My đó quốc sắc thiên hương như thế còn chưa động lòng sao?
" Tại sao lại đóng cửa? "
Vừa gắp một miếng thịt, còn chưa kịp bỏ vào miệng ăn, đã bị tiếng nói kia làm ngừng động tác. Thật là, người ta nói trời đánh còn tránh bữa ăn, tên quái quỷ này.
Làm như không thấy gì, Diễm My khôi phục trạng thái lúc đầu, bỏ miếng thịt vào miệng ăn.
Hắn thấy nàng không phản ứng gì, liền nhíu mày. Nữ nhân này, cư nhiên dám làm lơ hắn tới hai lần như vậy.
Thấy hắn ngồi xuống dùng cơm với mình, Diễm My tùy tiện ăn thêm vài ba miếng, thấy hắn sắp mở lời, liền buông đũa đứng dậy.
Thổi tắt ngọn nến duy nhất còn lại trong phòng, căn phòng tối đen lại. Tới lúc Liêm vương gia cảm thấy dị thường, liền đứng dậy thắp nến thì nàng đã không còn ở phòng, chắc là đã thoát ra ngoài từ cửa sổ lâu rồi.
Sống 20 năm cuộc đời, đây là lần đầu hắn gặp chuyện thiếp còn dám biến mất ngay trước mặt phu quân như vậy.