Chương 11: Rẻ
Sáng hôm sau, Lâm Kiên dậy rất sớm. Đây là thói quen mà hắn đã hình thành khi ở trên núi nhiều năm, mỗi buổi sáng hắn đều dẫn A Hoàng chạy một vòng lớn quanh núi.
A Hoàng là một chú chó bản địa được sư phụ hắn nuôi.
Khu dân cư Riverside Jinpin là khu biệt thự hàng đầu của thành phố Thiên Châu, môi trường sống ưu nhã, bên cạnh có công viên, Lâm Kiên đến công viên này để chạy.
Sáng sớm có rất nhiều người dậy sớm để tập thể dục, có người nhảy quảng trường, có người chạy bộ buổi sáng như hắn, cũng có người chỉ đi dạo hít thở không khí trong lành.
Có một công viên gần khu dân cư Riverside Jinpin, nhưng vùng lân cận công viên này không chỉ có một khu dân cư.
Lâm Kiên phát hiện mình yêu thích nơi này, lúc trước hắn chạy trên núi thì bên cạnh chỉ có A Hoàng, niềm vui lớn nhất của hắn chính là để A Hoàng đuổi theo mấy con thỏ rừng thỉnh thoảng đụng phải.
Nhưng ở đây thì khác – A, cô gái phía trước, cô chạy chậm lại một chút, sữa cũng sắp rơi rồi kìa...
Bịch!
Đột nhiên vang lên âm thanh nặng nề, hắn nhìn qua, đúng là có chuyện xảy ra.
Mọi người nghe thấy tiếng động đều nhìn sang, thấy có người ngất xỉu, mọi người xúm lại xung quanh.
Nằm trên mặt đất là một ông già, chỉ vì cô gái eo thon ngực khủng chạy ngang qua nên ông ta nhìn nhiều thêm một chút sau đó liền lên cơn đau tim.
“Có ai không, cứu người!”
Lập tức có người la lớn, kết quả gọi tới không ít người nhưng đều né ra xa.
Bây giờ mà muốn giúp đỡ ai thì cũng phải nhìn lại bản thân có bao nhiêu cái nhà.
Lâm Kiên cũng đến gần, trong mắt hắn, khí tức màu vàng thuộc về người sống trên người ông già đang càng lúc càng mỏng đi, một luồng khí màu xanh đen thì đang lan rộng.
Khí màu xanh đen chính là tử khí, về việc tại sao người sống có khí màu vàng, Lâm Kiên đã từng hỏi sư phụ. Nhưng sư phụ hoàn toàn không nhìn thấy mấy cái khí này, về sau hắn tự mình hiểu ra, có lẽ bởi vì chúng ta là hậu duệ của Viêm Hoàng.
Tình huống của ông già rất cấp bách, Lâm Kiên chen khỏi đám đông, vội vàng tiến lên kiểm tra, những người xung quanh lần lượt lấy điện thoại di động ra, nói:
“Anh bạn trẻ, anh cứu người, chúng tôi sẽ làm chứng cho anh!”
Sau đó là một loạt âm thanh bắt đầu quay phim trên điện thoại.
Lâm Kiên liếc nhìn đám người xung quanh, dựa theo tình tiết trong truyện và trong phim, lúc này hắn cần một người trợ giúp, sau đó một người phụ nữ có dáng người và khuôn mặt đều khiến người ta phải ấn tượng xuất hiện đúng không?
“Anh bạn trẻ, có cần giúp gì không?” Một bà cô mập có mái tóc bạc và nhờn bóng dầu hỏi.
“Dì, cám ơn dì! Dì bảo họ chụp ảnh nhớ tắt đèn flash dùm con với, lóe mù mắt con rồi.”
Khóe miệng Lâm Kiên cười cứng ngắc, sau đó hắn cúi đầu tập trung cứu người.
Ước chừng nửa phút sau, ông già từ từ mở mắt ra, vẻ mặt mờ mịt.
Ông già bị bệnh tim, lên cơn đau tim mà trên người không có thuốc, những người xung quanh thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy ông tỉnh lại, có người bảo Lâm Kiên đưa ông già đến bệnh viện.
Lâm Kiên không mang theo ngân châm trên người, mặc dù hiện tại ông già đã tỉnh nhưng vẫn cần điều trị thêm, hắn cũng không nghĩ nhiều liền đỡ ông lên một chiếc taxi do một người tốt bụng gọi tới.
Sau khi lên xe, Lâm Kiên đột nhiên nhận ra bây giờ không có ai làm chứng cho hắn, lỡ như ông già này muốn lừa gạt hắn thì... Hắn lập tức nhìn thoáng qua ông già bên cạnh, nhìn thấy một thân quần áo của ông, hắn hơi yên lòng một chút.
“Chúc may mắn, chàng trai trẻ!”
Khi đến bệnh viện, tài xế không hiểu sao lại để lại một câu như vậy rồi nhấn ga chạy đi.
Trái tim Lâm Kiên lập tức nhảy dựng lên, hắn vừa đỡ ông già vừa lớn tiếng nói: “Chú, quần áo của chú tốt hơn của cháu nhiều, cháu không có tiền.”
Ông già mím chặt môi, giọng có chút suy yếu, nói: “Anh bạn trẻ, tôi không có điếc.”
Ông bị đẩy vào phòng cấp cứu. Vốn dĩ Lâm Kiên muốn rời đi nhưng bác sĩ không cho, còn nói đã liên hệ người nhà của bệnh nhân, họ đang trên đường tới đây, muốn hắn giải thích rõ ràng tình hình trước mặt người nhà trước khi rời đi, lại còn gọi hai y tá nhỏ đến nhìn chằm chằm hắn.
Gần nửa tiếng sau, ông già được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Lúc này, trong hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã, một cô gái có vóc dáng cao gầy chạy tới.
“Ông nội, ông không sao chứ?” Dương Thiên Tuyền đi đến bên giường bệnh, lo lắng hỏi.
Ông già chậm rãi mở mắt ra và lắc đầu.
“Bác sĩ, ông nội tôi...”
Dương Thiên Tuyền nhìn về phía bác sĩ đang đứng bên cạnh.
“May mắn là đưa đến kịp thời, nếu chậm thêm mười phút thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng” Bác sĩ vừa nói vừa đẩy gọng kính trên sống mũi.
“Cảm ơn bác sĩ!” Dương Thiên Tuyền lại hỏi ông cụ: “Ông nội, sao lại thế này?”
“Đụng... Đụng...” Ông cụ yếu ớt nói, giơ tay chỉ vào Lâm Kiên.
Lâm Kiên lập tức chửi thầm trong bụng, thừa dịp ông cụ giơ tay lên, lợi dụng lúc sự chú ý của mọi người không đặt trên người mình, lúc này nếu không chạy thì ở lại chờ bị đổ thừa à.
“Đứng lại!” Dương Thiên Tuyền xoay người định đuổi theo, ánh mắt đầy tức giận, thế nhưng sau đó cô y tá nhỏ phía sau đột nhiên hét lên:
“Ông cụ lại ngất xỉu rồi.”
Dương Thiên Tuyền đành phải thôi, nhưng cô đã nhớ kỹ dáng vẻ của Lâm Kiên, hắn trốn không thoát!
Hôm nay Trữ Vũ Đồng đi làm sớm, đỗ xe xong thì cầm theo bữa sáng xuống xe, khóe miệng hơi nhếch lên, chứng tỏ hôm nay tâm tình cô rất tốt. Tối qua không qua đêm ở ký túc xá bệnh viện mà về nhà ngâm mình thoải mái trong bồn nước nóng, tất cả đều nhờ người đàn ông bí ẩn tối qua đã giúp cô châm cứu.
Cô có đến bộ phận an ninh để xem camera giám sát, đáng tiếc camera ở cửa phòng làm việc bị hỏng, nhưng camera giám sát ở nơi khác đều cho thấy người đó là người duy nhất xuất hiện ở hành lang trong thời gian cô rời văn phòng.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian đó, các bác sĩ trong bệnh viện đều đã tan ca nên không có khả năng là ai khác.
Vậy nên, nhất định là hắn!
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng đó trên camera giám sát, cô cảm thấy mình yêu rồi, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, cô coi hắn như thần tượng, cũng có chút hơi động lòng.
Về phần Lí Ngạo Triết một mực theo đuổi cô, nhưng cô chưa bao giờ đồng ý cũng bởi vì không có cái cảm giác rung động kia. Nhưng cô cũng không bài xích Lí Ngạo Triết, cô coi anh ta là bạn tốt, là anh trai. Một phần cũng do tính cách của cô, cô không có bạn bè gì, cũng ít khi qua lại với đồng nghiệp trong bệnh viện, người duy nhất thường xuyên tiếp xúc chỉ có Lí Ngạo Triết.
Buổi tối Lí Ngạo Triết sẽ mang cơm hộp cho cô, hôm nay cô cũng mang bữa sáng cho anh ta, là bánh mì kẹp tự làm, còn có sữa bò tươi.
Trữ Vũ Đồng vừa uống sữa vừa đi về phía tòa nhà hành chính của Tây y. Đêm qua cô kiểm tra ghi chép ra vào bệnh viện nhưng không tìm được người bí ẩn kia, vậy nên sáng nay cô hẹn gặp một bạn học tốt nghiệp cùng khóa bên Tây y, muốn nhờ người này giúp cô tìm.
Nếu có duyên, nhất định sẽ gặp lại.
Cô cũng có chút ảo não hối hận, không biết hôm qua thái độ của mình với người ta có phải là quá nghiêm túc hay không.
Bốp!
Trữ Vũ Đồng đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên có người đụng trúng cô khiến cô loạng choạng suýt ngã, sữa trong tay hất hết lên người cô, cho dù tính tình của cô có tốt mấy thì lúc này cũng muốn nổi giận. Nhưng khi cô nhìn thấy người trước mặt thì lập tức ngây người...
A Hoàng là một chú chó bản địa được sư phụ hắn nuôi.
Khu dân cư Riverside Jinpin là khu biệt thự hàng đầu của thành phố Thiên Châu, môi trường sống ưu nhã, bên cạnh có công viên, Lâm Kiên đến công viên này để chạy.
Sáng sớm có rất nhiều người dậy sớm để tập thể dục, có người nhảy quảng trường, có người chạy bộ buổi sáng như hắn, cũng có người chỉ đi dạo hít thở không khí trong lành.
Có một công viên gần khu dân cư Riverside Jinpin, nhưng vùng lân cận công viên này không chỉ có một khu dân cư.
Lâm Kiên phát hiện mình yêu thích nơi này, lúc trước hắn chạy trên núi thì bên cạnh chỉ có A Hoàng, niềm vui lớn nhất của hắn chính là để A Hoàng đuổi theo mấy con thỏ rừng thỉnh thoảng đụng phải.
Nhưng ở đây thì khác – A, cô gái phía trước, cô chạy chậm lại một chút, sữa cũng sắp rơi rồi kìa...
Bịch!
Đột nhiên vang lên âm thanh nặng nề, hắn nhìn qua, đúng là có chuyện xảy ra.
Mọi người nghe thấy tiếng động đều nhìn sang, thấy có người ngất xỉu, mọi người xúm lại xung quanh.
Nằm trên mặt đất là một ông già, chỉ vì cô gái eo thon ngực khủng chạy ngang qua nên ông ta nhìn nhiều thêm một chút sau đó liền lên cơn đau tim.
“Có ai không, cứu người!”
Lập tức có người la lớn, kết quả gọi tới không ít người nhưng đều né ra xa.
Bây giờ mà muốn giúp đỡ ai thì cũng phải nhìn lại bản thân có bao nhiêu cái nhà.
Lâm Kiên cũng đến gần, trong mắt hắn, khí tức màu vàng thuộc về người sống trên người ông già đang càng lúc càng mỏng đi, một luồng khí màu xanh đen thì đang lan rộng.
Khí màu xanh đen chính là tử khí, về việc tại sao người sống có khí màu vàng, Lâm Kiên đã từng hỏi sư phụ. Nhưng sư phụ hoàn toàn không nhìn thấy mấy cái khí này, về sau hắn tự mình hiểu ra, có lẽ bởi vì chúng ta là hậu duệ của Viêm Hoàng.
Tình huống của ông già rất cấp bách, Lâm Kiên chen khỏi đám đông, vội vàng tiến lên kiểm tra, những người xung quanh lần lượt lấy điện thoại di động ra, nói:
“Anh bạn trẻ, anh cứu người, chúng tôi sẽ làm chứng cho anh!”
Sau đó là một loạt âm thanh bắt đầu quay phim trên điện thoại.
Lâm Kiên liếc nhìn đám người xung quanh, dựa theo tình tiết trong truyện và trong phim, lúc này hắn cần một người trợ giúp, sau đó một người phụ nữ có dáng người và khuôn mặt đều khiến người ta phải ấn tượng xuất hiện đúng không?
“Anh bạn trẻ, có cần giúp gì không?” Một bà cô mập có mái tóc bạc và nhờn bóng dầu hỏi.
“Dì, cám ơn dì! Dì bảo họ chụp ảnh nhớ tắt đèn flash dùm con với, lóe mù mắt con rồi.”
Khóe miệng Lâm Kiên cười cứng ngắc, sau đó hắn cúi đầu tập trung cứu người.
Ước chừng nửa phút sau, ông già từ từ mở mắt ra, vẻ mặt mờ mịt.
Ông già bị bệnh tim, lên cơn đau tim mà trên người không có thuốc, những người xung quanh thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy ông tỉnh lại, có người bảo Lâm Kiên đưa ông già đến bệnh viện.
Lâm Kiên không mang theo ngân châm trên người, mặc dù hiện tại ông già đã tỉnh nhưng vẫn cần điều trị thêm, hắn cũng không nghĩ nhiều liền đỡ ông lên một chiếc taxi do một người tốt bụng gọi tới.
Sau khi lên xe, Lâm Kiên đột nhiên nhận ra bây giờ không có ai làm chứng cho hắn, lỡ như ông già này muốn lừa gạt hắn thì... Hắn lập tức nhìn thoáng qua ông già bên cạnh, nhìn thấy một thân quần áo của ông, hắn hơi yên lòng một chút.
“Chúc may mắn, chàng trai trẻ!”
Khi đến bệnh viện, tài xế không hiểu sao lại để lại một câu như vậy rồi nhấn ga chạy đi.
Trái tim Lâm Kiên lập tức nhảy dựng lên, hắn vừa đỡ ông già vừa lớn tiếng nói: “Chú, quần áo của chú tốt hơn của cháu nhiều, cháu không có tiền.”
Ông già mím chặt môi, giọng có chút suy yếu, nói: “Anh bạn trẻ, tôi không có điếc.”
Ông bị đẩy vào phòng cấp cứu. Vốn dĩ Lâm Kiên muốn rời đi nhưng bác sĩ không cho, còn nói đã liên hệ người nhà của bệnh nhân, họ đang trên đường tới đây, muốn hắn giải thích rõ ràng tình hình trước mặt người nhà trước khi rời đi, lại còn gọi hai y tá nhỏ đến nhìn chằm chằm hắn.
Gần nửa tiếng sau, ông già được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Lúc này, trong hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã, một cô gái có vóc dáng cao gầy chạy tới.
“Ông nội, ông không sao chứ?” Dương Thiên Tuyền đi đến bên giường bệnh, lo lắng hỏi.
Ông già chậm rãi mở mắt ra và lắc đầu.
“Bác sĩ, ông nội tôi...”
Dương Thiên Tuyền nhìn về phía bác sĩ đang đứng bên cạnh.
“May mắn là đưa đến kịp thời, nếu chậm thêm mười phút thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng” Bác sĩ vừa nói vừa đẩy gọng kính trên sống mũi.
“Cảm ơn bác sĩ!” Dương Thiên Tuyền lại hỏi ông cụ: “Ông nội, sao lại thế này?”
“Đụng... Đụng...” Ông cụ yếu ớt nói, giơ tay chỉ vào Lâm Kiên.
Lâm Kiên lập tức chửi thầm trong bụng, thừa dịp ông cụ giơ tay lên, lợi dụng lúc sự chú ý của mọi người không đặt trên người mình, lúc này nếu không chạy thì ở lại chờ bị đổ thừa à.
“Đứng lại!” Dương Thiên Tuyền xoay người định đuổi theo, ánh mắt đầy tức giận, thế nhưng sau đó cô y tá nhỏ phía sau đột nhiên hét lên:
“Ông cụ lại ngất xỉu rồi.”
Dương Thiên Tuyền đành phải thôi, nhưng cô đã nhớ kỹ dáng vẻ của Lâm Kiên, hắn trốn không thoát!
Hôm nay Trữ Vũ Đồng đi làm sớm, đỗ xe xong thì cầm theo bữa sáng xuống xe, khóe miệng hơi nhếch lên, chứng tỏ hôm nay tâm tình cô rất tốt. Tối qua không qua đêm ở ký túc xá bệnh viện mà về nhà ngâm mình thoải mái trong bồn nước nóng, tất cả đều nhờ người đàn ông bí ẩn tối qua đã giúp cô châm cứu.
Cô có đến bộ phận an ninh để xem camera giám sát, đáng tiếc camera ở cửa phòng làm việc bị hỏng, nhưng camera giám sát ở nơi khác đều cho thấy người đó là người duy nhất xuất hiện ở hành lang trong thời gian cô rời văn phòng.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian đó, các bác sĩ trong bệnh viện đều đã tan ca nên không có khả năng là ai khác.
Vậy nên, nhất định là hắn!
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng đó trên camera giám sát, cô cảm thấy mình yêu rồi, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, cô coi hắn như thần tượng, cũng có chút hơi động lòng.
Về phần Lí Ngạo Triết một mực theo đuổi cô, nhưng cô chưa bao giờ đồng ý cũng bởi vì không có cái cảm giác rung động kia. Nhưng cô cũng không bài xích Lí Ngạo Triết, cô coi anh ta là bạn tốt, là anh trai. Một phần cũng do tính cách của cô, cô không có bạn bè gì, cũng ít khi qua lại với đồng nghiệp trong bệnh viện, người duy nhất thường xuyên tiếp xúc chỉ có Lí Ngạo Triết.
Buổi tối Lí Ngạo Triết sẽ mang cơm hộp cho cô, hôm nay cô cũng mang bữa sáng cho anh ta, là bánh mì kẹp tự làm, còn có sữa bò tươi.
Trữ Vũ Đồng vừa uống sữa vừa đi về phía tòa nhà hành chính của Tây y. Đêm qua cô kiểm tra ghi chép ra vào bệnh viện nhưng không tìm được người bí ẩn kia, vậy nên sáng nay cô hẹn gặp một bạn học tốt nghiệp cùng khóa bên Tây y, muốn nhờ người này giúp cô tìm.
Nếu có duyên, nhất định sẽ gặp lại.
Cô cũng có chút ảo não hối hận, không biết hôm qua thái độ của mình với người ta có phải là quá nghiêm túc hay không.
Bốp!
Trữ Vũ Đồng đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên có người đụng trúng cô khiến cô loạng choạng suýt ngã, sữa trong tay hất hết lên người cô, cho dù tính tình của cô có tốt mấy thì lúc này cũng muốn nổi giận. Nhưng khi cô nhìn thấy người trước mặt thì lập tức ngây người...