Chương 14: Anh em họ Hạ
“Chị Thiên Trúc...”
“Mạn Mạn, sao sáng nay không đến làm việc cũng không trả lời điện thoại của chị? Có chuyện gì à?”
“Không có gì, em chỉ là... Chỉ là hôm qua hơi mệt, có uống chút rượu vang, buổi sáng ngủ quên, sau đó thức dậy thấy đau đầu, quên xin chị nghỉ.”
“Ừm, không có gì là tốt rồi. Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, có việc gì thì gọi cho chị.”
Hạ Thiên Trúc muốn nói thêm vài câu thì có tiếng gõ cửa văn phòng, thư ký bước vào nhắc nhở cô rằng các đại diện đầu tư mà cô hợp tác đã đến, sắp bắt đầu họp.
Hạ Thiên Trúc đành phải cúp điện thoại. Trên đường rời văn phòng đi đến phòng họp, Hạ Thiên Trúc vẫn còn hơi lo lắng, giọng điệu của Đường Mạn Mạn trong điện thoại có vẻ không ổn lắm, vì vậy cô bảo thư ký mang tài liệu đến phòng hội nghị trước, sau đó cô gọi điện thoại cho Lâm Kiên.
“Hạ Thiên Trúc, cô còn muốn gì nữa?” Giọng nói của Lâm Kiên tràn đầy kháng nghị.
“Tôi gửi cho anh địa chỉ nhà của Mạn Mạn, anh ghé qua xem một chút đi.”
“Không đi!”
Lâm Kiên kiên quyết từ chối.
“Vậy tôi tiếp tục trừ lương của anh nhé? Trừ có ba trăm ngàn thôi.”
“Không, tốt nhất là cô cứ trừ hết đi. Tôi cũng không phải chỉ có mỗi mình cô là vị hôn thê, còn có tám người nữa. Cô gọi rất đúng lúc, bây giờ tôi chính thức thông báo cho cô, tôi không làm nữa!”
“Anh vừa nói gì?”
Hạ Thiên Trúc cau mày.
“Tôi không làm nữa!”
“Câu trước, anh có bao nhiêu vị hôn thê?”
“Ngoài cô ra còn tám người nữa.”
“Anh là cái đồ cặn bã chết tiệt...”
Tút tút...
Trong điện thoại vang lên tín hiệu máy bận, sắc mặt Hạ Thiên Trúc càng thêm lạnh lẽo, hắn dám cúp điện thoại của cô…
Hạ Thiên Trúc lại gọi lần nữa.
“Này, cô xong chưa vậy, sau này đừng gọi cho tôi nữa, lát nữa tôi sẽ chặn số cô.”
“Anh!”
Hạ Thiên Trúc hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc phải như thế nào anh mới chịu đi!”
“Coi lại giọng điệu của cô đi, nói cứ như tôi là loại người mà chỉ cần cô tăng lương là tôi sẽ đi vậy.”
Nói đến như vậy còn không phải là vì muốn tăng lương? Anh còn có thể vô liêm sỉ hơn chút nữa không?
“Năm mươi ngàn!”
Hạ Thiên Trúc lạnh lùng nói.
“Tôi đã nói rồi, tôi không cần cô tăng lương cho tôi, tôi là người có nguyên tắc.”
“Một trăm ngàn!” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Tôi đã thu dọn hành lý xong rồi, coi như chúng ta chưa từng gặp mặt nhau đi.” Lâm Kiên cười nói.
“Anh đừng có quá đáng, một trăm ngàn tương đương với chi tiêu một năm của một gia đình bình thường!”
“Tôi cúp máy đây...”
“Một trăm rưỡi!”
Hạ Thiên Trúc siết chặt nắm đấm, nếu tên này đang ở trước mặt cô thì cô thật sự muốn đấm cho đầu hắn lún hẳn xuống bụng, đồ trơ trẽn mặt dày đến cực điểm, hoàn toàn là một tên vô lại.
Sở dĩ cô bị nắm thóp không chỉ vì lo lắng cho Đường Mạn Mạn, muốn để Lâm Kiên đi xem một chút. Mà nếu Lâm Kiên thật sự chơi xấu vứt bỏ thỏa thuận sống chung thì cô sẽ càng gặp nhiều phiền phức hơn, một phần là cha mẹ cô, đồng thời cũng có áp lực từ gia tộc của cô.
“Ba trăm…”
Lâm Kiên cười nói.
“Anh!!”
Hạ Thiên Trúc thật sự không nhịn được muốn nổi giận: “Sao anh không đi ăn cướp luôn đi, tám trăm ngàn một tháng, anh có biết...” Không đợi cô nói xong thì đã thấy thư ký vội vàng chạy tới từ phía phòng họp.
“Hạ tổng, đại diện John có chút không vui, bảo cô nhanh lên một chút.”
“Tôi tới ngay.”
Hạ Thiên Trúc trả lời rồi hít sâu một hơi, tiếp tục nói vào điện thoại: “Ba trăm thì ba trăm, nhưng tôi cảnh cáo anh, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Sau này anh còn dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tôi... Tôi nhất định sẽ không dễ dàng tha cho anh!”
Tút tút...
Nghe tín hiệu ngắt máy truyền tới từ điện thoại, Lâm Kiên không thể tin nổi, cứ như vậy là xong rồi? Vốn dĩ hắn muốn hét giá trước, sau đó Hạ Thiên Trúc sẽ hạ xuống, hắn lại tiếp tục hạ thêm tí nữa, thế là xong. Cô gái này tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc, chẳng lẽ trước giờ lúc cùng người khác đàm phán hợp đồng cô chưa bao giờ mặc cả à? Công ty chưa bị cô làm cho phá sản đúng là quá may mắn.
“Anh bạn trẻ, anh còn muốn mua không? Nếu không mua thì đừng làm chậm trễ việc buôn bán của tôi!” Trước quầy hàng đồ cổ, ông lão có bộ râu hoa râm liếc nhìn Lâm Kiên, ngọc bội niêm yết giá 999 mà hắn dám trả giá còn 99.
“Ông chủ, bớt thêm chút nữa đi, xóa số không thôi.” Lâm Kiên mỉm cười nói với ông lão.
“Cút!”
Ông lão hoàn toàn nổi giận, mặc dù ngọc bội này là hàng giả nhưng vì ông đã yết giá 999 thì chắc chắn sẽ có người mắc câu. Nhìn thằng nhóc này bộp chộp như vậy ông còn tưởng rằng gặp được tấm chiếu mới dễ lừa, kết quả là đụng trúng một tay trả giá chuyên nghiệp.
“Ông chủ, đừng tức giận, 99 nha.” Lâm Kiên mỉm cười lấy ra một tờ một trăm.
“Ông chủ, tiền thối đâu?”
“Không có tiền, lăn qua chỗ khác!”
“Xì, gian thương, có một đồng tiền lẻ mà cũng keo!” Lâm Kiên cầm ngọc bội lên, mỉm cười rời đi.
Hắn không hề lỗ, cũng không phải cố tình đến đây để đào hố ông già râu tóc hoa râm vẻ mặt gian xảo này. Nhưng hồi sáng bị Hạ Thiên Trúc cướp đi bữa sáng, hắn phải ra ngoài kiếm đồ ăn. Kết quả vì đi lòng vòng mua một phần sữa đậu nành và hai cái bánh quẩy mà đi tới con đường chuyên bán đồ cổ, rồi vừa vặn nhìn thấy ông già này đang hố người khác, một khối ngọc giả mà lấy của một bà lão ba trăm đồng, để bà lão đi hỏi thăm một chút tuyệt đối phát hiện cái giá này cao nhất.
A…
Mặc dù Lâm Kiên không hiểu gì về đồ cổ, nhưng mà hắn có thể nhìn thấy “khí” à nha. Ngọc bội cũ kia có phẩm tướng và tính chất đều bình thường, nhưng phía trên nó có một tầng khí trắng sáng quanh quẩn xung quanh, có nghĩa đây là hàng tốt. Vừa nãy hắn đi qua hỏi, ông chủ mở miệng liền hét một trăm ba mươi ngàn.
Trái tim đen như vậy, không hố ổng thì hố ai.
Về phần khối ngọc trong túi hắn, nhìn phẩm tướng còn tệ hơn, gần như không có chút giá trị nào, nhưng…
He he he, nhìn cho kỹ.
Brừm
Đột nhiên, tiếng động cơ gầm rú khiến cả phố đồ cổ rung chuyển.
Lâm Kiên nhấn ga, chiếc siêu xe màu trắng phóng đi.
Xe này lấy trong gara của Hạ Thiên Trúc, chìa khóa xe treo trước cửa nhà. Ra ngoài mua sữa đậu nành và bánh quẩy cũng là một việc tiêu tốn thể lực mà, nếu có thể lái xe thay vì đi bộ thì đương nhiên hắn không thèm đi bộ.
“Má, thằng chết tiệt!”
Ông chủ râu tóc hoa râm vẻ mặt gian xảo tức giận dậm chân mắng chửi, siêu xe cũng lái nổi mà đi trả giá còn có 99, coi chừng ra đường bị sét đánh!
Lâm Kiên phóng nhanh hết cỡ chạy đến địa chỉ mà Hạ Thiên Trúc gửi, chiếc siêu xe màu trắng giống như một tia chớp, động cơ, độ ma sát và bộ xử lý đều siêu đỉnh, tốc độ quay đầu càng đỉnh hơn nữa.
Một người sinh sống trên núi hơn hai mươi năm như Lâm Kiên lấy đâu ra bằng lái xe? Ai nói hắn ru rú suốt hai mươi năm trên núi chứ? Thỉnh thoảng hắn vẫn xuống núi để làm nhiệm vụ do sư phụ giao cho, đừng nói là xe thể thao, dù đưa cho hắn xe bọc thép hay xe tăng thì hắn đều có thể lái.
Dương Thiên Tuyền đang làm nhiệm vụ, ông nội cô vẫn đang ở trong bệnh viện, người nhà cô cũng đã đến.
Đây là nhiệm vụ cấp bách, gần đây có một nhóm trộm di tích văn hóa xuất hiện ở thành phố Thiên Châu. Chúng đã phạm tội lớn ở các tỉnh khác và trốn đến thành phố Thiên Châu, Dương Thiên Tuyền phụ trách tiểu đội truy bắt chúng, đảm nhiệm chức vụ đội trưởng.
Lúc này, Dương Thiên Tuyền đã thay thường phục, cô cùng một vài đồng nghiệp dùng thân phận người qua đường canh giữ ở phụ cận phố đồ cổ, theo nguồn tin đáng tin cậy thì nửa tiếng sau nhóm trộm sẽ tới phố đồ cổ này.
“Đội trưởng, chiếc váy này của cô nhìn đẹp quá.” Nữ đồng nghiệp Tiểu Phi mỉm cười khen ngợi.
“Đội trưởng, cô mua ở đâu thế?” Nữ đồng nghiệp Tiêu Tĩnh cũng khen ngợi.
Chỉ cần là phụ nữ thì đều thích được người khác khen mình xinh đẹp, khen mình mua quần áo đẹp, chút hư vinh nho nhỏ trong lòng Dương Thiên Tuyền được thỏa mãn, cô cười nói: “Ở Tân Thiên Di...”
Brừm!
Lời còn chưa dứt, một tia chớp trắng đột nhiên xoẹt qua người cô...
Phần phật!
Váy bị tốc lên, họa tiết hoạt hình dễ thương và đôi chân dài gợi cảm...
Hai đồng nghiệp thông minh giả vờ như không nhìn thấy gì cả, nụ cười trên mặt Dương Thiên Tuyền đã tắt ngúm, trong mắt cô chứa đầy ngọn lửa hừng hực như sắp thiêu rụi tóc cô.
“Tra...”
Dương Thiên Tuyền cắn môi tới suýt bật máu: “Liên hệ với các anh em ở Sở Giao thông, tìm ra hắn cho tôi!”
“Mạn Mạn, sao sáng nay không đến làm việc cũng không trả lời điện thoại của chị? Có chuyện gì à?”
“Không có gì, em chỉ là... Chỉ là hôm qua hơi mệt, có uống chút rượu vang, buổi sáng ngủ quên, sau đó thức dậy thấy đau đầu, quên xin chị nghỉ.”
“Ừm, không có gì là tốt rồi. Em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, có việc gì thì gọi cho chị.”
Hạ Thiên Trúc muốn nói thêm vài câu thì có tiếng gõ cửa văn phòng, thư ký bước vào nhắc nhở cô rằng các đại diện đầu tư mà cô hợp tác đã đến, sắp bắt đầu họp.
Hạ Thiên Trúc đành phải cúp điện thoại. Trên đường rời văn phòng đi đến phòng họp, Hạ Thiên Trúc vẫn còn hơi lo lắng, giọng điệu của Đường Mạn Mạn trong điện thoại có vẻ không ổn lắm, vì vậy cô bảo thư ký mang tài liệu đến phòng hội nghị trước, sau đó cô gọi điện thoại cho Lâm Kiên.
“Hạ Thiên Trúc, cô còn muốn gì nữa?” Giọng nói của Lâm Kiên tràn đầy kháng nghị.
“Tôi gửi cho anh địa chỉ nhà của Mạn Mạn, anh ghé qua xem một chút đi.”
“Không đi!”
Lâm Kiên kiên quyết từ chối.
“Vậy tôi tiếp tục trừ lương của anh nhé? Trừ có ba trăm ngàn thôi.”
“Không, tốt nhất là cô cứ trừ hết đi. Tôi cũng không phải chỉ có mỗi mình cô là vị hôn thê, còn có tám người nữa. Cô gọi rất đúng lúc, bây giờ tôi chính thức thông báo cho cô, tôi không làm nữa!”
“Anh vừa nói gì?”
Hạ Thiên Trúc cau mày.
“Tôi không làm nữa!”
“Câu trước, anh có bao nhiêu vị hôn thê?”
“Ngoài cô ra còn tám người nữa.”
“Anh là cái đồ cặn bã chết tiệt...”
Tút tút...
Trong điện thoại vang lên tín hiệu máy bận, sắc mặt Hạ Thiên Trúc càng thêm lạnh lẽo, hắn dám cúp điện thoại của cô…
Hạ Thiên Trúc lại gọi lần nữa.
“Này, cô xong chưa vậy, sau này đừng gọi cho tôi nữa, lát nữa tôi sẽ chặn số cô.”
“Anh!”
Hạ Thiên Trúc hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc phải như thế nào anh mới chịu đi!”
“Coi lại giọng điệu của cô đi, nói cứ như tôi là loại người mà chỉ cần cô tăng lương là tôi sẽ đi vậy.”
Nói đến như vậy còn không phải là vì muốn tăng lương? Anh còn có thể vô liêm sỉ hơn chút nữa không?
“Năm mươi ngàn!”
Hạ Thiên Trúc lạnh lùng nói.
“Tôi đã nói rồi, tôi không cần cô tăng lương cho tôi, tôi là người có nguyên tắc.”
“Một trăm ngàn!” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Tôi đã thu dọn hành lý xong rồi, coi như chúng ta chưa từng gặp mặt nhau đi.” Lâm Kiên cười nói.
“Anh đừng có quá đáng, một trăm ngàn tương đương với chi tiêu một năm của một gia đình bình thường!”
“Tôi cúp máy đây...”
“Một trăm rưỡi!”
Hạ Thiên Trúc siết chặt nắm đấm, nếu tên này đang ở trước mặt cô thì cô thật sự muốn đấm cho đầu hắn lún hẳn xuống bụng, đồ trơ trẽn mặt dày đến cực điểm, hoàn toàn là một tên vô lại.
Sở dĩ cô bị nắm thóp không chỉ vì lo lắng cho Đường Mạn Mạn, muốn để Lâm Kiên đi xem một chút. Mà nếu Lâm Kiên thật sự chơi xấu vứt bỏ thỏa thuận sống chung thì cô sẽ càng gặp nhiều phiền phức hơn, một phần là cha mẹ cô, đồng thời cũng có áp lực từ gia tộc của cô.
“Ba trăm…”
Lâm Kiên cười nói.
“Anh!!”
Hạ Thiên Trúc thật sự không nhịn được muốn nổi giận: “Sao anh không đi ăn cướp luôn đi, tám trăm ngàn một tháng, anh có biết...” Không đợi cô nói xong thì đã thấy thư ký vội vàng chạy tới từ phía phòng họp.
“Hạ tổng, đại diện John có chút không vui, bảo cô nhanh lên một chút.”
“Tôi tới ngay.”
Hạ Thiên Trúc trả lời rồi hít sâu một hơi, tiếp tục nói vào điện thoại: “Ba trăm thì ba trăm, nhưng tôi cảnh cáo anh, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Sau này anh còn dám nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tôi... Tôi nhất định sẽ không dễ dàng tha cho anh!”
Tút tút...
Nghe tín hiệu ngắt máy truyền tới từ điện thoại, Lâm Kiên không thể tin nổi, cứ như vậy là xong rồi? Vốn dĩ hắn muốn hét giá trước, sau đó Hạ Thiên Trúc sẽ hạ xuống, hắn lại tiếp tục hạ thêm tí nữa, thế là xong. Cô gái này tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc, chẳng lẽ trước giờ lúc cùng người khác đàm phán hợp đồng cô chưa bao giờ mặc cả à? Công ty chưa bị cô làm cho phá sản đúng là quá may mắn.
“Anh bạn trẻ, anh còn muốn mua không? Nếu không mua thì đừng làm chậm trễ việc buôn bán của tôi!” Trước quầy hàng đồ cổ, ông lão có bộ râu hoa râm liếc nhìn Lâm Kiên, ngọc bội niêm yết giá 999 mà hắn dám trả giá còn 99.
“Ông chủ, bớt thêm chút nữa đi, xóa số không thôi.” Lâm Kiên mỉm cười nói với ông lão.
“Cút!”
Ông lão hoàn toàn nổi giận, mặc dù ngọc bội này là hàng giả nhưng vì ông đã yết giá 999 thì chắc chắn sẽ có người mắc câu. Nhìn thằng nhóc này bộp chộp như vậy ông còn tưởng rằng gặp được tấm chiếu mới dễ lừa, kết quả là đụng trúng một tay trả giá chuyên nghiệp.
“Ông chủ, đừng tức giận, 99 nha.” Lâm Kiên mỉm cười lấy ra một tờ một trăm.
“Ông chủ, tiền thối đâu?”
“Không có tiền, lăn qua chỗ khác!”
“Xì, gian thương, có một đồng tiền lẻ mà cũng keo!” Lâm Kiên cầm ngọc bội lên, mỉm cười rời đi.
Hắn không hề lỗ, cũng không phải cố tình đến đây để đào hố ông già râu tóc hoa râm vẻ mặt gian xảo này. Nhưng hồi sáng bị Hạ Thiên Trúc cướp đi bữa sáng, hắn phải ra ngoài kiếm đồ ăn. Kết quả vì đi lòng vòng mua một phần sữa đậu nành và hai cái bánh quẩy mà đi tới con đường chuyên bán đồ cổ, rồi vừa vặn nhìn thấy ông già này đang hố người khác, một khối ngọc giả mà lấy của một bà lão ba trăm đồng, để bà lão đi hỏi thăm một chút tuyệt đối phát hiện cái giá này cao nhất.
A…
Mặc dù Lâm Kiên không hiểu gì về đồ cổ, nhưng mà hắn có thể nhìn thấy “khí” à nha. Ngọc bội cũ kia có phẩm tướng và tính chất đều bình thường, nhưng phía trên nó có một tầng khí trắng sáng quanh quẩn xung quanh, có nghĩa đây là hàng tốt. Vừa nãy hắn đi qua hỏi, ông chủ mở miệng liền hét một trăm ba mươi ngàn.
Trái tim đen như vậy, không hố ổng thì hố ai.
Về phần khối ngọc trong túi hắn, nhìn phẩm tướng còn tệ hơn, gần như không có chút giá trị nào, nhưng…
He he he, nhìn cho kỹ.
Brừm
Đột nhiên, tiếng động cơ gầm rú khiến cả phố đồ cổ rung chuyển.
Lâm Kiên nhấn ga, chiếc siêu xe màu trắng phóng đi.
Xe này lấy trong gara của Hạ Thiên Trúc, chìa khóa xe treo trước cửa nhà. Ra ngoài mua sữa đậu nành và bánh quẩy cũng là một việc tiêu tốn thể lực mà, nếu có thể lái xe thay vì đi bộ thì đương nhiên hắn không thèm đi bộ.
“Má, thằng chết tiệt!”
Ông chủ râu tóc hoa râm vẻ mặt gian xảo tức giận dậm chân mắng chửi, siêu xe cũng lái nổi mà đi trả giá còn có 99, coi chừng ra đường bị sét đánh!
Lâm Kiên phóng nhanh hết cỡ chạy đến địa chỉ mà Hạ Thiên Trúc gửi, chiếc siêu xe màu trắng giống như một tia chớp, động cơ, độ ma sát và bộ xử lý đều siêu đỉnh, tốc độ quay đầu càng đỉnh hơn nữa.
Một người sinh sống trên núi hơn hai mươi năm như Lâm Kiên lấy đâu ra bằng lái xe? Ai nói hắn ru rú suốt hai mươi năm trên núi chứ? Thỉnh thoảng hắn vẫn xuống núi để làm nhiệm vụ do sư phụ giao cho, đừng nói là xe thể thao, dù đưa cho hắn xe bọc thép hay xe tăng thì hắn đều có thể lái.
Dương Thiên Tuyền đang làm nhiệm vụ, ông nội cô vẫn đang ở trong bệnh viện, người nhà cô cũng đã đến.
Đây là nhiệm vụ cấp bách, gần đây có một nhóm trộm di tích văn hóa xuất hiện ở thành phố Thiên Châu. Chúng đã phạm tội lớn ở các tỉnh khác và trốn đến thành phố Thiên Châu, Dương Thiên Tuyền phụ trách tiểu đội truy bắt chúng, đảm nhiệm chức vụ đội trưởng.
Lúc này, Dương Thiên Tuyền đã thay thường phục, cô cùng một vài đồng nghiệp dùng thân phận người qua đường canh giữ ở phụ cận phố đồ cổ, theo nguồn tin đáng tin cậy thì nửa tiếng sau nhóm trộm sẽ tới phố đồ cổ này.
“Đội trưởng, chiếc váy này của cô nhìn đẹp quá.” Nữ đồng nghiệp Tiểu Phi mỉm cười khen ngợi.
“Đội trưởng, cô mua ở đâu thế?” Nữ đồng nghiệp Tiêu Tĩnh cũng khen ngợi.
Chỉ cần là phụ nữ thì đều thích được người khác khen mình xinh đẹp, khen mình mua quần áo đẹp, chút hư vinh nho nhỏ trong lòng Dương Thiên Tuyền được thỏa mãn, cô cười nói: “Ở Tân Thiên Di...”
Brừm!
Lời còn chưa dứt, một tia chớp trắng đột nhiên xoẹt qua người cô...
Phần phật!
Váy bị tốc lên, họa tiết hoạt hình dễ thương và đôi chân dài gợi cảm...
Hai đồng nghiệp thông minh giả vờ như không nhìn thấy gì cả, nụ cười trên mặt Dương Thiên Tuyền đã tắt ngúm, trong mắt cô chứa đầy ngọn lửa hừng hực như sắp thiêu rụi tóc cô.
“Tra...”
Dương Thiên Tuyền cắn môi tới suýt bật máu: “Liên hệ với các anh em ở Sở Giao thông, tìm ra hắn cho tôi!”