Chương 2: Không phải cha ruột
Hóa ra thân thế của hắn lại khúc chiết như vậy, sở học của hắn kẹt tại bình cảnh ba năm ra là vì thiếu đi chín phần Huyền Hoàng khí…
Huyền Hoàng khí, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy nó, nhưng có vẻ rất lợi hại.
Cứ tưởng rằng lần này xuống núi là để cưới một cô vợ xinh đẹp và sinh thật nhiều nhóc tì.
Bây giờ xem ra còn phải thu hồi Huyền Hoàng Khí và tìm hiểu lai lịch của hắn.
Đoàn tàu đi qua hang động, đèn trong toa tàu đột nhiên chớp tắt hai lần, sau đó là một cơn gió lạnh thổi vào khiến mọi người trong toa đều rùng mình.
Mọi người đều không để ý, chỉ cho rằng điều hòa có vấn đề.
Lông mày Lâm Kiên khẽ cau lại, một bàn tay nhỏ trắng như ngọc đang chạm vào ngực hắn.
Uầy, muốn chơi trò lưu manh?
Lâm Kiên giả vờ như không biết, hai vợ chồng trung niên đang ôm con ngồi đối diện hắn và những người bên cạnh thì giống như không nhìn thấy gì.
Mọi người thấy được mới là lạ, nhưng đứa trẻ vẫn đang quấn tã và đang khóc đột nhiên lại ngừng khóc, đôi mắt đen nhỏ nhìn chằm chằm qua bên này.
Xì...
Advertisement
Thấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn này sắp chạm vào ngực mình, ngón tay Lâm Kiên búng nhẹ vào lòng bàn tay đối phương. Kèm theo âm thanh “xì” là một làn khói trắng bốc lên, đồng thời kèm theo tiếng thét “aaa” và chủ nhân của bàn tay này loạng choạng ngồi bệt xuống đất.
Những người xung quanh vẫn không hề hay biết, tiếng hét của người phụ nữ dường như không tồn tại.
Đó cũng không phải là tất cả…
“Hạt dưa, nước khoáng, xúc xích giăm bông… Này, người phía trước làm ơn thu chân lại!” Một người đàn ông đẩy chiếc xe bán hàng lưu động nhỏ đi xuyên qua người phụ nữ đang ngồi trên mặt đất.
Hầy, tất cả là do ăn vụng Kim Đan của sư phụ quá nhiều mới gây ra tác dụng phụ, hắn luôn phải thấy những thứ lộn xộn này.
“Muốn gây sự?”
Lâm Kiên nhìn người phụ nữ trên mặt đất, mắt to, mặt trái xoan, sắc mặt ốm yếu tái nhợt, mặc một chiếc váy màu trắng, trông rất mềm mại yếu ớt, nhìn rất đáng thương.
“Tôi...”
Advertisement
Người phụ nữ lẩm bẩm, sau đó đôi mắt đang mê mang đột nhiên chấn kinh: “Anh có thể nhìn thấy tôi? Tôi xin lỗi, có thứ gì đó trong ngực anh khiến tôi không thể kiềm chế được mà muốn tới gần.”
“Cái cô nói là thứ này?”
Lâm Kiên lấy từ trong ngực ra một viên kim đan, đen thui, bề ngoài đúng là nhìn chẳng ra gì.
Người phụ nữ chuẩn bị nhào tới nhưng cô tự kiềm chế được, cô quỳ trên mặt đất rồi bắt đầu dập đầu: “Tiểu sư phụ, xin hãy cứu tôi. Tôi bị trúng độc rất nặng, nhưng tôi không muốn chết...”
Lâm Kiên tiện tay ném kim đan vào miệng: “Trên đời này không có người nào muốn chết cả.”
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên vẻ tuyệt vọng, cô chán nản ngồi trên mặt đất: “Tôi không tham sống, nhưng tôi có một đứa con gái, nếu tôi không còn nữa, nó sẽ lẻ loi hiu quạnh, không có ai quan tâm. Nó còn nhỏ như vậy, còn cần tôi chăm sóc, sao tôi nỡ rời xa con bé…”
Người phụ nữ buồn bã khóc lóc.
Lâm Kiên vểnh tai lên, phía trước hình như đúng là có một cô bé đang khóc.
Người phụ nữ cô đơn đứng dậy, cô muốn trở về nhìn con gái mình một lần nữa.
Trái tim Lâm Kiên chợt xúc động - lẻ loi hiu quạnh, không nơi nương tựa, sau khi mất mẹ, số phận của cô bé đó sẽ giống hắn khi còn nhỏ…
Nhưng ít ra hắn còn có sư phụ và sư thúc.
Lâm Kiên đưa tay vào trong ngực, ngắt một miếng nhỏ từ viên kim đan, dùng đầu ngón tay bóp nát rồi nhẹ nhàng búng về hướng người phụ nữ xoay người rời đi, trong nháy mắt, bột thuốc bao trùm cơ thể mơ hồ của người phụ nữ.
Người phụ nữ thoáng sững sờ, dáng người mơ hồ hơi ngưng tụ lại, sau đó cô cảm kích quay đầu nhìn về phía Lâm Kiên đang dựa vào ghế nhắm mắt lại.
“Cảm ơn ngài, tiểu sư phụ...” Giọng nói của người phụ nữ mờ mịt, thân ảnh biến mất trong nháy mắt.
Lâm Kiên mở mắt ra, đứa bé đối diện đang chớp chớp đôi mắt đen nhỏ nhìn hắn, Lâm Kiên lại nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên mở ra, làm mặt xấu.
“Hì hì...”
Đứa nhỏ lập tức thích thú cười.
Lúc chạng vạng, đoàn tàu tiến vào thành phố Thiên Châu, nhưng vì lý do đặc biệt, ngay khi tàu vào ga, toàn bộ nhà ga đã đóng cửa và giăng dây phong tỏa. Mãi đến hai mươi phút sau lệnh cấm mới được dỡ bỏ. Người trên tàu bàn tán xôn xao, nói rằng chắc chắn trên chuyến tàu hôm nay có nhân vật lớn nào đó.
Hành khách đã có thể xuống tàu, Lâm Kiên xách túi đi ra giữa một đám người, vừa bước ra khỏi ga đã bị hai người đàn ông cao lớn lực lưỡng chặn lại.
“Cậu là Lâm Kiên?”
Sắc mặt hai người này rất khó coi, nhưng Lâm Kiên chắc chắn rằng hắn chưa từng đào mộ tổ tiên của hai người này.
“Ngoan nào, tôi không phải cha ruột thất lạc nhiều năm của hai người, tránh ra.” Lâm Kiên cười nói.
“...”
Sắc mặt hai người đàn ông tối sầm lại, có vẻ sắp bộc phát bạo lực.
“Ngài Lâm?”
Lúc này, phía sau hai người đàn ông có một cô gái mặc váy đồng phục ngắn màu đen đi tới. Cô gái khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt to và khuôn mặt trứng vịt, trên mặt có hai lúm đồng tiền hơi nông, không chỉ trông ngoan ngoãn và ngọt ngào, mà còn có giọng nói nhẹ nhàng như gạo nếp.
Ây, thật dễ thương và ngọt ngào!
“Gọi anh Lâm đi.”
Lâm Kiên nghiêm túc nói.
“Lâm...”
Khuôn mặt trắng nõn của Đường Mạn Mạn đỏ lên: “Chị Thiên Trúc bảo tôi đến đón anh.”
Hạ Thiên Trúc?
Lâm Kiên kinh ngạc, nhưng cũng không có gì bất ngờ lắm, hẳn là sư phụ hắn đã thông báo trước cho nhà họ Hạ.
Đường Mạn Mạn thấy Lâm Kiên có vẻ không vui, lập tức giải thích: “Tối nay chị Thiên Trúc có một bữa tiệc quan trọng nên để tôi đưa anh về nhà trước.”
Lâm Kiên đi về phía trước: “Có gì ăn không?”
Đường Mạn Mạn nhanh chóng đi theo: “Ăn?”
Lâm Kiên mỉm cười, sờ sờ bụng: “Hơi đói.” Ngồi tàu lửa cả buổi, hắn vẫn chưa ăn được bữa nào đàng hoàng, không phải hắn kén ăn mà là đồ ăn trên tàu có mùi vị quá đặc sắc.
Đường Mạn Mạn nói: “Bữa tối được lên lịch tại khách sạn Tương Châu, ngài Lâm có yêu cầu gì về món ăn không?”
Lâm Kiên dừng bước, nụ cười trên mặt nhạt đi, nhìn thẳng vào Đường Mạn Mạn: “Gọi anh Lâm!”
Đường Mạn Mạn: “Lâm, anh Lâm...”
Lâm Kiên mỉm cười hài lòng rồi tiếp tục đi về phía trước, thầm nghĩ cô gái nhỏ này khá thú vị, vừa đáng yêu vừa ngọt ngào, nhưng với tính cách mềm yếu như vậy có vẻ không thích hợp làm thư ký.
“Anh Lâm.”
“Sao thế?”
“Anh đi sai hướng rồi, xe của chúng ta đậu ở bên kia.” Đường Mạn Mạn cẩn thận chỉ vào một chiếc xe thương vụ cách đó không xa.
“Sao không nói sớm?”
“Anh có để tôi có cơ hội nói đâu...”
Đường Mạn Mạn cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ, đột nhiên, bàn tay Lâm Kiên véo mặt cô, thân mật nhéo hai cái:
“Lần sau chú ý, nhắc nhở tôi sớm một chút.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Mạn Mạn lập tức đỏ lên.
Hai người đàn ông cường tráng kia vẫn đi theo phía sau Lâm Kiên và Đường Mạn Mạn, cứ nhìn chằm chằm Lâm Kiên với ánh mắt hung ác, một người trong số đó nói với giọng buồn bực:
“Sao tôi lại muốn đánh hắn như vậy nhỉ?”
Người kia hừ lạnh một tiếng: “Tôi sắp không chịu nổi thằng nhãi này nữa rồi!”
Phốc…
Đột nhiên, một hạt đậu phộng bay tới đập vào đầu gối của người đàn ông, người đàn ông lập tức ôm lấy đầu gối của mình rồi hét lên đau đớn, dưới chân loạng choạng suýt ngã.
Phốc!
Ngay sau đó, lại có một âm thanh khác vang lên, người còn lại cũng nghiêng người suýt ngã xuống.
Lúc này Lâm Kiên mới quay đầu lại, ném một hạt đậu phộng vào miệng, cười toe toét với hai người đàn ông cường tráng...
Huyền Hoàng khí, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy nó, nhưng có vẻ rất lợi hại.
Cứ tưởng rằng lần này xuống núi là để cưới một cô vợ xinh đẹp và sinh thật nhiều nhóc tì.
Bây giờ xem ra còn phải thu hồi Huyền Hoàng Khí và tìm hiểu lai lịch của hắn.
Đoàn tàu đi qua hang động, đèn trong toa tàu đột nhiên chớp tắt hai lần, sau đó là một cơn gió lạnh thổi vào khiến mọi người trong toa đều rùng mình.
Mọi người đều không để ý, chỉ cho rằng điều hòa có vấn đề.
Lông mày Lâm Kiên khẽ cau lại, một bàn tay nhỏ trắng như ngọc đang chạm vào ngực hắn.
Uầy, muốn chơi trò lưu manh?
Lâm Kiên giả vờ như không biết, hai vợ chồng trung niên đang ôm con ngồi đối diện hắn và những người bên cạnh thì giống như không nhìn thấy gì.
Mọi người thấy được mới là lạ, nhưng đứa trẻ vẫn đang quấn tã và đang khóc đột nhiên lại ngừng khóc, đôi mắt đen nhỏ nhìn chằm chằm qua bên này.
Xì...
Advertisement
Thấy bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp trắng nõn này sắp chạm vào ngực mình, ngón tay Lâm Kiên búng nhẹ vào lòng bàn tay đối phương. Kèm theo âm thanh “xì” là một làn khói trắng bốc lên, đồng thời kèm theo tiếng thét “aaa” và chủ nhân của bàn tay này loạng choạng ngồi bệt xuống đất.
Những người xung quanh vẫn không hề hay biết, tiếng hét của người phụ nữ dường như không tồn tại.
Đó cũng không phải là tất cả…
“Hạt dưa, nước khoáng, xúc xích giăm bông… Này, người phía trước làm ơn thu chân lại!” Một người đàn ông đẩy chiếc xe bán hàng lưu động nhỏ đi xuyên qua người phụ nữ đang ngồi trên mặt đất.
Hầy, tất cả là do ăn vụng Kim Đan của sư phụ quá nhiều mới gây ra tác dụng phụ, hắn luôn phải thấy những thứ lộn xộn này.
“Muốn gây sự?”
Lâm Kiên nhìn người phụ nữ trên mặt đất, mắt to, mặt trái xoan, sắc mặt ốm yếu tái nhợt, mặc một chiếc váy màu trắng, trông rất mềm mại yếu ớt, nhìn rất đáng thương.
“Tôi...”
Advertisement
Người phụ nữ lẩm bẩm, sau đó đôi mắt đang mê mang đột nhiên chấn kinh: “Anh có thể nhìn thấy tôi? Tôi xin lỗi, có thứ gì đó trong ngực anh khiến tôi không thể kiềm chế được mà muốn tới gần.”
“Cái cô nói là thứ này?”
Lâm Kiên lấy từ trong ngực ra một viên kim đan, đen thui, bề ngoài đúng là nhìn chẳng ra gì.
Người phụ nữ chuẩn bị nhào tới nhưng cô tự kiềm chế được, cô quỳ trên mặt đất rồi bắt đầu dập đầu: “Tiểu sư phụ, xin hãy cứu tôi. Tôi bị trúng độc rất nặng, nhưng tôi không muốn chết...”
Lâm Kiên tiện tay ném kim đan vào miệng: “Trên đời này không có người nào muốn chết cả.”
Ánh mắt người phụ nữ lóe lên vẻ tuyệt vọng, cô chán nản ngồi trên mặt đất: “Tôi không tham sống, nhưng tôi có một đứa con gái, nếu tôi không còn nữa, nó sẽ lẻ loi hiu quạnh, không có ai quan tâm. Nó còn nhỏ như vậy, còn cần tôi chăm sóc, sao tôi nỡ rời xa con bé…”
Người phụ nữ buồn bã khóc lóc.
Lâm Kiên vểnh tai lên, phía trước hình như đúng là có một cô bé đang khóc.
Người phụ nữ cô đơn đứng dậy, cô muốn trở về nhìn con gái mình một lần nữa.
Trái tim Lâm Kiên chợt xúc động - lẻ loi hiu quạnh, không nơi nương tựa, sau khi mất mẹ, số phận của cô bé đó sẽ giống hắn khi còn nhỏ…
Nhưng ít ra hắn còn có sư phụ và sư thúc.
Lâm Kiên đưa tay vào trong ngực, ngắt một miếng nhỏ từ viên kim đan, dùng đầu ngón tay bóp nát rồi nhẹ nhàng búng về hướng người phụ nữ xoay người rời đi, trong nháy mắt, bột thuốc bao trùm cơ thể mơ hồ của người phụ nữ.
Người phụ nữ thoáng sững sờ, dáng người mơ hồ hơi ngưng tụ lại, sau đó cô cảm kích quay đầu nhìn về phía Lâm Kiên đang dựa vào ghế nhắm mắt lại.
“Cảm ơn ngài, tiểu sư phụ...” Giọng nói của người phụ nữ mờ mịt, thân ảnh biến mất trong nháy mắt.
Lâm Kiên mở mắt ra, đứa bé đối diện đang chớp chớp đôi mắt đen nhỏ nhìn hắn, Lâm Kiên lại nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên mở ra, làm mặt xấu.
“Hì hì...”
Đứa nhỏ lập tức thích thú cười.
Lúc chạng vạng, đoàn tàu tiến vào thành phố Thiên Châu, nhưng vì lý do đặc biệt, ngay khi tàu vào ga, toàn bộ nhà ga đã đóng cửa và giăng dây phong tỏa. Mãi đến hai mươi phút sau lệnh cấm mới được dỡ bỏ. Người trên tàu bàn tán xôn xao, nói rằng chắc chắn trên chuyến tàu hôm nay có nhân vật lớn nào đó.
Hành khách đã có thể xuống tàu, Lâm Kiên xách túi đi ra giữa một đám người, vừa bước ra khỏi ga đã bị hai người đàn ông cao lớn lực lưỡng chặn lại.
“Cậu là Lâm Kiên?”
Sắc mặt hai người này rất khó coi, nhưng Lâm Kiên chắc chắn rằng hắn chưa từng đào mộ tổ tiên của hai người này.
“Ngoan nào, tôi không phải cha ruột thất lạc nhiều năm của hai người, tránh ra.” Lâm Kiên cười nói.
“...”
Sắc mặt hai người đàn ông tối sầm lại, có vẻ sắp bộc phát bạo lực.
“Ngài Lâm?”
Lúc này, phía sau hai người đàn ông có một cô gái mặc váy đồng phục ngắn màu đen đi tới. Cô gái khoảng hai mươi tuổi, đôi mắt to và khuôn mặt trứng vịt, trên mặt có hai lúm đồng tiền hơi nông, không chỉ trông ngoan ngoãn và ngọt ngào, mà còn có giọng nói nhẹ nhàng như gạo nếp.
Ây, thật dễ thương và ngọt ngào!
“Gọi anh Lâm đi.”
Lâm Kiên nghiêm túc nói.
“Lâm...”
Khuôn mặt trắng nõn của Đường Mạn Mạn đỏ lên: “Chị Thiên Trúc bảo tôi đến đón anh.”
Hạ Thiên Trúc?
Lâm Kiên kinh ngạc, nhưng cũng không có gì bất ngờ lắm, hẳn là sư phụ hắn đã thông báo trước cho nhà họ Hạ.
Đường Mạn Mạn thấy Lâm Kiên có vẻ không vui, lập tức giải thích: “Tối nay chị Thiên Trúc có một bữa tiệc quan trọng nên để tôi đưa anh về nhà trước.”
Lâm Kiên đi về phía trước: “Có gì ăn không?”
Đường Mạn Mạn nhanh chóng đi theo: “Ăn?”
Lâm Kiên mỉm cười, sờ sờ bụng: “Hơi đói.” Ngồi tàu lửa cả buổi, hắn vẫn chưa ăn được bữa nào đàng hoàng, không phải hắn kén ăn mà là đồ ăn trên tàu có mùi vị quá đặc sắc.
Đường Mạn Mạn nói: “Bữa tối được lên lịch tại khách sạn Tương Châu, ngài Lâm có yêu cầu gì về món ăn không?”
Lâm Kiên dừng bước, nụ cười trên mặt nhạt đi, nhìn thẳng vào Đường Mạn Mạn: “Gọi anh Lâm!”
Đường Mạn Mạn: “Lâm, anh Lâm...”
Lâm Kiên mỉm cười hài lòng rồi tiếp tục đi về phía trước, thầm nghĩ cô gái nhỏ này khá thú vị, vừa đáng yêu vừa ngọt ngào, nhưng với tính cách mềm yếu như vậy có vẻ không thích hợp làm thư ký.
“Anh Lâm.”
“Sao thế?”
“Anh đi sai hướng rồi, xe của chúng ta đậu ở bên kia.” Đường Mạn Mạn cẩn thận chỉ vào một chiếc xe thương vụ cách đó không xa.
“Sao không nói sớm?”
“Anh có để tôi có cơ hội nói đâu...”
Đường Mạn Mạn cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ, đột nhiên, bàn tay Lâm Kiên véo mặt cô, thân mật nhéo hai cái:
“Lần sau chú ý, nhắc nhở tôi sớm một chút.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Mạn Mạn lập tức đỏ lên.
Hai người đàn ông cường tráng kia vẫn đi theo phía sau Lâm Kiên và Đường Mạn Mạn, cứ nhìn chằm chằm Lâm Kiên với ánh mắt hung ác, một người trong số đó nói với giọng buồn bực:
“Sao tôi lại muốn đánh hắn như vậy nhỉ?”
Người kia hừ lạnh một tiếng: “Tôi sắp không chịu nổi thằng nhãi này nữa rồi!”
Phốc…
Đột nhiên, một hạt đậu phộng bay tới đập vào đầu gối của người đàn ông, người đàn ông lập tức ôm lấy đầu gối của mình rồi hét lên đau đớn, dưới chân loạng choạng suýt ngã.
Phốc!
Ngay sau đó, lại có một âm thanh khác vang lên, người còn lại cũng nghiêng người suýt ngã xuống.
Lúc này Lâm Kiên mới quay đầu lại, ném một hạt đậu phộng vào miệng, cười toe toét với hai người đàn ông cường tráng...