Chương : 8
“Thực ra thực lực của Kobayakawa không sai biệt lắm so với Hasegawa đâu.” Thầy giám sát bèn lên tiếng, ông nhìn thấu được, Shinichi tuyệt không muốn đấu với Akinobu, mà trong số hầu hết học sinh trong này của ông, Shinichi là đứa duy nhất không cảm thấy hứng thú gì với kết quả sau trận đấu, cậu là một người chỉ chú trọng quá trình. Đích xác vì Shinichi chẳng hề có khát vọng quá lớn đối với chiến thắng mà chỉ cất giữ một loại tâm tính bình tĩnh, đây cũng là điểm khiến thầy giám sát không định bụng đưa cậu ra tham gia giải thi đấu toàn quốc sắp tới.
“Phong cách họ không giống nhau. Thường thì một phong cách bao giờ cũng có kèm theo một phong cách khắc tinh khác.” Ánh mắt Akinobu vẫn một mực không rời khỏi trên người Shinichi.
Bắt gặp ánh mắt y, lòng Shinichi thoáng mỉm cười, đây cũng chỉ là thử thôi mà, mình cũng chẳng có lý do chi để mà sợ hãi, huống hồ bản thân mình cũng không để ý quá liệu có bị thua Akinobu hay không.
“Được rồi. Bất quá xin cậu nương tay cho nhé, Saionji-kun.” Shinichi cười, đội mặt nạ bảo hộ, bước về phía Akinobu.
Tất cả đồng loạt nín lặng, mọi người ngồi quỳ hai bên, dõi nhìn hai người họ bắt đầu thủ thế.
Phần lớn theo nhận xét của mọi người, Shinichi theo dạng tuyệt đối phòng thủ, trong quá trình thích ứng sự công kích tới tấp của đối thủ mà tìm kiếm cơ hội tấn công, nhưng tại lúc này đây, làm cho mọi người mở rộng tầm mắt chính là, Shinichi thế mà lại chủ động công kích, dữ dội đỡ đường kiếm của Akinobu rồi đánh tới mặt của đối thủ, song Akinobu đã kịp quay đầu tránh được.
Chân phải Shinichi thừa dịp Akinobu dời người về bên trái mình trong thoáng chốc mà lao đến một lần nữa tấn công mặt y, sau khi Akinobu hoàn toàn thoái lui về đằng sau, chân phải Shinichi vừa mới dợm chuyển, kiếm của Akinobu xém chút là đã đánh trúng cánh tay của Shinichi rồi.
Mọi người ồ lên cả loạt.
Shinichi biết, chính mình không thể bị động phòng thủ, ít nhiều cậu cũng chút hiểu tính Akinobu, thế tấn công của y rất ác liệt, nhưng tuyệt đối sẽ không lộ cái cửa mở nào cho mình, nếu bản thân cứ bị động chờ đợi y lộ sơ hở, thì trước khi đường kiếm của y bị cậu nắm bắt được, Shinichi đã thua toi rồi. Do đó cậu chỉ còn cách tấn công, thúc ép Akinobu phải vừa tấn công vừa phòng thủ, còn cậu chớp khoảng thời gian đó tự tạo cơ hội cho mình. Nhưng mà chỉ tiếc, khoảnh khắc Shinichi di chuyển bước chân đến, Akinobu bỗng nhiên tấn công mãnh liệt, bước chân Shinichi nhất thời hỗn loạn, mỗi một góc độ tấn công lẫn lực độ của chúng đều khiến cho Shinichi vất vả đối phó. Ngay tại thời khắc Shinichi cố gắng thích ứng tất cả thì kiếm Akinobu cắt đứt phòng thủ của Shinichi, đánh được vào trúng mặt cậu.
Shinichi thở hổn hển, ngước lên đối diện với ánh mắt Akinobu sau lớp mặt nạ bảo hộ, trái tim cậu chợt xôn xao, bởi lẽ trong đôi mắt phía trước, cậu chỉ nhìn thấy duy nhất hình ảnh của mình, không hề trộn lẫn thêm bất kỳ một thứ gì nữa cả.
Còn mình thì sao? Phải chăng cũng đã không chuyên tâm toàn ý cho lắm?
Giây kế tiếp, một bước Shinichi lại phóng lên, Akinobu dội đòn về sườn cậu, cậu vòng kiếm xuống đỡ, thuận thế nện vào mặt Akinobu, nhưng Akinobu lại né đi, hơn nữa còn không nương tình đánh thẳng vào sườn cậu, có lẽ bởi tinh thần mình tập trung cũng đã đủ, nên khi cây kiếm gỗ của Akinobu càng lúc càng cách gần, Shinichi trong nháy mắt tránh đi. Chớp ngay chốc Akinobu đứng vững trở lại, một kiếm của Shinichi đánh thẳng về phía trước, không chút nào phân vân, chỉ có tốc độ.
Akinobu mở to hai mắt, y muốn cử động, nhưng cây kiếm gỗ y cầm chặt không tài nào nhúc nhích, mũi kiếm của Shinichi hệt như cuộn theo khí thế bay vút lên trời mây, ánh sáng tóe lửa, thứ cảm giác độc nhất mà y có chính là cơn đau khi cổ họng mình bị đâm trúng, thế rồi không thể thăng bằng được cơ thể mình nữa, y ngã xuống.
“—— Bịch” một tiếng, toàn bộ thành viên câu lạc bộ đều đồng loạt đứng lên.
Shinichi ngẩn ngơ, vẫn duy trì tư thế đánh.
Tiếp đó, cậu hoang mang, cậu thấy thân thể Akinobu bao lâu sau cũng không chút phản ứng nào.
“Saionji —— Saionji —— cậu không sao chứ!” Cậu bước vội hai bước, toan cởi mặt nạ bảo hộ cho Akinobu, rồi liền thấy động tác nuốt ở cổ họng y, “Ôi trời ạ, cậu làm tôi sợ muốn chết, sao lại không đứng dậy!”
Shinichi chìa tay ra, định kéo y dậy. Thế nhưng cậu chẳng ngờ bản thân mình lại bị Akinobu kéo tuột xuống luôn, đập cái bộp lên ngực Akinobu, mắt liền nổ đom đóm.
Giây phút ấy, mùi hương quen thuộc tràn ngập xoang mũi Akinobu, chóp mũi Shinichi xát ngay bên sườn mặt, tiếng kêu “Ai ui~” cùng lúc thốt ra với luồng hơi ấm áp phun bên tai mình.
“Nè! Hai cậu không việc gì chớ!” Hội trưởng chạy qua chuẩn bị kéo Shinichi đứng lên.
“Không ạ! Cái cậu này nữa, tôi đã tốt bụng kéo cậu dậy rồi, thế mà cậu lại còn kéo tôi ngã luôn!” Shinichi chống tay tự nâng mình dậy, một chốc cảm thấy sức nặng trên người nhẹ đi, đầu mày Akinobu mất tự nhiên mà chụm lại.
Ngay lúc chính mình mặt đối mặt với Akinobu, Shinichi phải hít sâu một hơi. Cậu chưa từng ngắm nhìn mặt Akinobu trong khoảng cách gần sát ngần vậy.
Cậu biết là y đẹp lắm, có điều hiểu tường tận y đẹp đến độ nào như hôm nay thì chưa.
“Trông tôi đẹp đến thế cơ à.” Giọng nói Akinobu cất lên, thấm lạnh, lại dẫn theo cả một sự biếng nhác cám dỗ.
Một câu này đã thức Shinichi tỉnh. Cậu biết Akinobu không thích nghe ai nói y đẹp, nhất là cái ngữ điệu ẽo ợt kiểu này, “Cậu đẹp hồi nào. Matsushima Nanako[1] mới đáng kêu là đẹp đó.”
Cậu đứng sượt lên, đi đến chỗ đám người túm tụm.
Mà suốt cả quá trình tập luyện, cậu có thể cảm giác đường nhìn Akinobu vẫn lạnh lẽo dán trên người mình, tấm lưng tự nhiên phát lạnh, thành ra khi cậu tập với Hasegawa bị thua cho thê thảm.
“Kobayakawa, chán cậu quá. Vì sao không dùng đòn đánh đối phó Saionji để đấu với tớ hử?” Hasegawa rõ ràng là có chút tức giận với Shinichi nãy giờ bần thần.
“Lạy cậu!” Shinichi tháo mặt nạ bảo hộ xuống, “Đánh cũng phải coi thời gian với cơ hội thích hợp lẫn xem xem trạng thái vận động của đối thủ ra sao nữa chớ!”
“Định nói còn cả tốc độ gió với nhịp tim nữa chứ gì? Thằng nào không biết lại còn chẳng tưởng cậu đang nói về bắn súng!” Hasegawa bất đắc dĩ phát biểu.
Nhất thời, trái tim Shinichi thình lình bị gõ mạnh.
Bắn súng… Vừa rồi Hasegawa nói “bắn súng” ư?
Có lẽ, đòn tấn công của kiếm đạo chính là phần tương tự nhất so với kỹ thuật bắn súng.
Thời điểm câu lạc bộ tan, mọi người chui vào phòng thay đồ cởi quần áo.
Tủ của Saionji ở ngay bên trái tủ Shinichi. Ngăn tủ này vốn dùng để cất mấy đồ linh tinh của cả câu lạc bộ, giờ đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Lúc Akinobu thuần thục cởi bộ giáp phục và quần khố, cả phòng thay quần áo đột nhiên im thin thít. Ai ai cũng có vẻ đã được nghe phong phanh tính khí của y, dù người nào cũng muốn nghía lắm lắm lắm~ mỗi tội căn bản chả có ai dại dột ngó mặt qua cả, trừ Shinichi.
Vóc dáng Akinobu làm Shinichi rất ư là ngưỡng mộ. Thanh mảnh mà kiên cường, cánh tay và đôi chân của y mảnh khảnh như nhau, hình dáng cơ thể mang một vẻ đẹp thích đáng, đầy ắp sức mạnh, nhưng tuyệt đối không sỗ sàng như Schwarzenegger[2].
“Đã nhìn đủ chưa.” Thanh âm Akinobu truyền đến, rốt cuộc cũng lôi cậu phục hồi tinh thần.
“Đều là nam sinh cả, cậu keo kiệt cái gì. Cơ mà trông cậu cường tráng hơn tôi tưởng đấy.” Shinichi thử nói gì đó dễ nghe chút chút, cậu không muốn tự dưng Akinobu sẽ chĩa hai ngón tay chọc thẳng vào mắt cậu đâu, tuy Shinichi biết, y sẽ không làm vậy.
“Còn cậu thì gầy hơn tôi tưởng tượng nhiều.” Akinobu gài xong dãy cúc áo trên đồng phục, không chút lề mề nào xách túi đeo thể thao lên, đi ra khỏi.
“Xì, lần sau nhất định tôi sẽ đâm thủng yết hầu của cậu luôn cho xem.” Shinichi chòng chọc theo bóng y, nhỏ giọng tự an ủi mình.
Ánh chiều tà nhuộm đẫm sân trường thành một sắc cam đậm đặc, tựa thể cả thế giới đang vùng vẫy, hoặc tựa thể đang tự ôm những hoài nhớ mệt nhoài xa xôi.
Đúng vậy, cậu rất gầy.
Khi cậu ngã xuống người tôi, nhẹ nhường vậy.
Cứ như chỉ cần tôi mạnh tay chút thôi, cậu sẽ vỡ nát.
Đêm hôm đó, Akinobu mơ một giấc mơ.
Đến khi choàng tỉnh dậy, lật chăn lên, cái chỗ ướt dớp kia làm lòng y dấy lên từng đợt run sợ.
Không nghĩ gì nhiều, y chộp lấy cái điện thoại gọi ngay cho Ogata Kenwa.
“… Alô… Gì đấy…” Giọng Kenwa uể oải, tựa hồ còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, Akinobu liếc sang đồng hồ báo thức đặt trên tủ đầu giường, hiện tại còn chưa tới ba giờ sáng.
“… Không có gì.” Akinobu cúp máy luôn.
Ba mươi giây sau, lại réo lên tiếng chuông điện thoại, Akinobu đưa tay nhấc tai nghe.
“Nói đi, chuyện gì.” Kenwa hơi hơi ngáp một cái, “Đêm hôm tự dưng đánh thức tôi, nếu không nói cho tôi nghe xác đáng, cậu nghĩ tôi chịu sẽ bỏ qua hả?”
“… Tôi nằm mơ.”
“À ha. Chắn chắn không phải mộng đẹp rồi.”
Akinobu thơ thẩn cả người, giấc mộng của y điên cuồng lắm, giây phút chìm đắm trong cơn mê, y cho rằng đấy là thế giới của y đó, có điều đến khi tỉnh mộng, y lại mê muội, rốt cuộc chính xác điều mình muốn là gì.
Sự yên lặng tương đối lâu làm cho Kenwa quăng đi cái véo tính nhẫn nại của hắn, “Được rồi, cậu làm gì trong giấc mơ ấy?”
“… Tôi bắt cậu ấy phải nhìn tôi.”
“Chỉ nhìn cậu thôi?” Kenwa nhún vai ở bên đầu kia điện thoại.
“Tôi hôn cậu ấy…”
“Cậu có biết rằng là, hôn cũng có rất nhiều kiểu hôn hay không.” Khóe miệng Kenwa thoáng lên ý cười.
“Hệt như đã phát điên rồi vậy, không để cho cậu ấy có cơ hội thở lẫn cự tuyệt, tôi muốn cậu ấy trở thành của tôi.”
. / .
1. Matsushima Nanako (13/10/1973), diễn viên người Nhật, nổi tiếng nhất với vai diễn Hiroyuki Sanada trong Ringu tức The Ring =)))))))) đỡ bạn Shinichi đi dời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii =)))))))))))))))
2. Arnold Alois Schwarzenegger (30/07/1947) là vận động viên thể dục thể hình, diễn viên điện ảnh, và chính khách Cộng hòa người Mỹ gốc Áo làm Thống đốc California thứ 38.
chả hiểu bạn ấy nghĩ j` mà đi so sánh mỹ nhân Akinobu vs 2 người này *nhún vai* =))))))