Chương 11
Giọng nói của Lý Huyền không lớn, khi lọt vào tai của Thịnh Mẫn lại giống như sấm rền chớp vang, cậu vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, muốn nhìn ra tính thật giả của câu nói này từ trên gương mặt anh. Nhưng vẻ mặt Lý Huyền vẫn bình thản, như thể lúc nãy là đang đứng ở trong chợ xem người ta chặt cá.
“Nhanh lên.” Lý Huyền đá con dao đến trước mặt Triệu Nghĩa: “Đừng lãng phí thời gian.”
Triệu Nghĩa theo bản năng lùi về sau, Lý Huyền túm cổ áo hắn lôi lại: “Mày không xuống tay được thì tao có thể chặt giúp mày.”
“Không được, không được.” Triệu Nghĩa liều mạng giãy giụa: “Tôi không…”
“Thế này cũng không, thế kia cũng không. Lúc mày ở chợ rau mua cải thảo còn có thể mặc cả à? Một là đền tiền, hai là chặt tay, nhanh lên. Ai ở đây thương lượng với mày?”
Triệu Nghĩa căn bản không quan tâm đến Lý Huyền, hắn chỉ biết nói không, không ngừng lắc đầu.
“Nếu cái nào cũng không được thì đành ngồi tù thôi, trường hợp này của mày, ít nhất cũng phải bảy năm.” Lý Huyền nói rồi lôi hắn ra phía ngoài cửa, Triệu Nghĩa có lẽ là bị thời hạn thi hành án bảy năm làm cho chấn động, trong chốc lát thế mà bộc phát sức mạnh, vùng thoát khỏi sự kìm kẹp của Lý Huyền, vừa lăn vừa bò chạy đến trước mặt Thịnh Mẫn rồi quỳ phịch xuống: “Cậu cứu tôi với, muốn giết người rồi, cậu cứu tôi với, tôi biết tôi sai rồi, thật đấy…”
“Anh đứng dậy trước đi.” Thịnh Mẫn cau mày, đưa tay muốn kéo hắn dậy nhưng kéo không được. Đứa trẻ ở trong bị dọa sợ, khóc hu hu thành tiếng. Lý Huyền bước hai bước qua, tóm cổ áo kéo hắn đứng dậy.
“Mày đâm chết người tao chưa bắt mày đền mạng, còn để mày chọn, tao còn muốn tự ban cho mình giải thưởng người tốt đây này. Đừng làm ra vẻ tao ức hiếp mày. Mày đâm người ta một ngày rồi, nếu thật sự hối hận thì đã đi tự thú từ sớm rồi. Nghĩ rằng không có camera giám sát, không có nhân chứng, chuyện này sẽ không ai biết, rồi cứ thế trôi qua đúng không? Bây giờ giả vờ cái gì nữa?”
“Lúc đó do tôi uống say, tôi không phải cố ý, tôi sợ hãi nên mới không đi tự thú… Tôi, tôi không có tiền, tôi thật sự không đào đâu ra được nhiều tiền như thế.” Triệu Nghĩa lại giơ tay muốn kéo Thịnh Mẫn.
Lý Huyền nghe vậy thì càng tức giận: “Nên tao cho mày chọn rồi đó, đừng giở trò với tao.”
Bé gái thấy bọn họ ở bên ngoài lôi kéo càng khóc dữ dội hơn nữa, khóc nức nở chạy từ bên trong ra, kéo vạt áo của Lý Huyền: “Anh đừng bắt nạt cha của em.”
Phòng khách trong chốc lát loạn tù mù cả lên. Lý Huyền nhíu mày, cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận đối với cô bé, đẩy cô bé vào tay Thịnh Mẫn. Anh nhấc tay ném cái bàn bên cạnh xuống mặt đất, phát ra tiếng động vô cùng lớn khiến mọi người trong phòng khách kinh hãi đến mức im lặng trong giây lát.
“Đừng làm ồn nữa!” Anh chỉ vào Triệu Nghĩa nói: “Tao đến để đòi nợ, không phải đến để nghe mày kể khổ. Lựa chọn tao cho mày mày đều không muốn, vậy thì cút đi ngồi tù…”
“Tôi không thể ngồi tù, tôi không muốn ngồi tù.” Triệu Nghĩa hoảng hốt lắc đầu, nghe thấy tiếng khóc của con gái bên cạnh như được nhắc nhở: “Con tôi còn nhỏ như thế, đúng, con tôi còn nhỏ. Tôi cũng là vì nó thôi, xảy ra chuyện lớn như thế, tôi còn phải chăm sóc nó, không thể đi đâu được…”
Lý Huyền bị logic vô lý này làm cho kinh ngạc: “Vì nó nên mày mới không trốn đúng không? Con mẹ nó mày rõ ràng là uống nhiều rồi nên mới không chạy kịp. Lúc mày uống rượu không nghĩ đến việc con mình còn nhỏ, đâm phải người ta rồi không nghĩ đến việc con mình còn nhỏ, xảy ra chuyện rồi mới lấy con gái làm lá chắn. Mày còn mặt mũi nói ra những lời đó sao?”
“Nhưng tôi thật sự không có tiền.” Triệu Nghĩa khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa.
“Không có tiền thì bán nhà đi. Khu đất quanh căn nhà này của mày cũng khá ổn.”
“Bán nhà rồi thì tôi ở đâu…”
“Tao quan tâm làm gì chứ? Mày cho rằng tao đến để bố thí sao?” Lý Huyền cười lạnh: “Lúc mày đâm xe sao không nghĩ đến tao chứ? Quay người chạy thì nhanh lắm.”
Triệu Nghĩa ngơ ngẩn cả người, hắn cũng không nghe ra câu này có chỗ nào không đúng, chỉ liên tục nói mình không đào đâu ra được tiền.
Thịnh Mẫn ngồi xổm xuống, ôm lấy cô bé kia, cậu đưa tay nhẹ nhàng bịt mắt cô bé lại. Trong hỗn loạn, cậu nghe thấy tiếng điện thoại kêu, là tin tức của Dương Nhứ gửi về.
Triệu Nghĩa chỉ biết nói không đào đâu ra được nhiều tiền như thế, cục diện tạm thời rơi vào bế tắc. Cô bé khóc đến sưng cả mắt, thở hổn hển, Thịnh Mẫn nhìn gương mặt sưng đỏ của cô bé, bất giác nhớ về lúc mình còn nhỏ, cảnh tượng chủ nợ đến cửa đòi tiền. Cậu cũng nắm tay em trai như thế, trốn sau cánh cửa, chỉ là cậu không dám khóc, còn phải dỗ em trai đừng khóc. Nhưng đó không phải trọng điểm, sau khi chủ nợ đi rồi, mẹ lại lấy cậu ra để trút giận…
Cậu ngẩn ngơ trong chốc lát, cho đến khi lòng bàn tay lạnh buốt. Nước mắt của đứa bé ngấm vào kẽ tay của cậu, nức nở túm vạt áo cậu, nói anh ơi, các anh đừng bắt nạt cha của em.
Ở trong phòng khách, bất kể Lý Huyền nói gì, Triệu Nghĩa đều chỉ liên lục nói không đền được nhiều tiền như thế, Lý Huyền bị hắn làm ồn đến sôi cả ruột gan, nhưng còn có đứa bé đang ở đó, anh cố gắng nhẫn nại, dùng ánh mắt bảo Thịnh Mẫn đưa đứa bé đi.
Thịnh Mẫn nhìn cô bé trong lòng mình, lại nhìn vẻ mặt u ám của Lý Huyền, cậu do ự một lúc, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ anh lấy ra được bao nhiêu tiền?”
“Một đồng tôi cũng không có…”
Thịnh Mẫn nhíu mày. Cậu biết, Lý Huyền bức ép như vậy, không chịu buông tha, nhất định không phải cần tiền. Nhưng cậu nhìn cô bé, vẫn mềm mỏng mở miệng: “Anh biết câu này không có ý nghĩa gì mà.”
“Năm ngàn…” Triệu Nghĩa nói.
Thịnh Mẫn khẽ thở dài: “Nếu như anh luôn giữ thái độ này, vậy thì để anh ấy nói chuyện với anh vậy.”
“Nhiều nhất là hai vạn, tôi thật sự không còn nữa.” Triệu Nghĩa khóc lóc: “Cậu đây là muốn mạng của tôi mà.”
“Vậy thì đưa trước hai vạn.” Lý Huyền nghe xong tức giận lườm hắn một cái, bắt hắn câm miệng. Thịnh Mẫn đưa tay lau nước mắt trên mặt của cô bé, nói nốt lời cần nói: “Phần còn lại từ từ mà trả theo đợt. Một năm đền không hết, mười năm hai mươi năm chắc chắn có thể.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Cậu đưa điện thoại đến trước mặt Triệu Nghĩa rồi lắc lắc: “Địa chỉ với số điện thoại của cha mẹ anh và hai người anh trai của anh chúng tôi đều có rồi, anh cũng đừng mong chạy thoát. Nếu anh dám chạy, vậy thì để cảnh sát đến tìm anh.”
“Cảnh sát thật sự sẽ không đến bắt tôi nữa sao?” Triệu Nghĩa co rúm lại hỏi.
Vẻ mặt Thịnh Mẫn bình tĩnh: “Nếu anh không tin có thể không đưa.”
“Được, tôi đi lấy tiền cho cậu.” Triệu Nghĩa nuốt nước bọt, sợ hãi nhìn Lý Huyền, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, bé gái cũng đi vào theo.
“Cứ vậy đi nhé?” Thịnh Mẫn nhìn Lý Huyền, thấy anh không nói chuyện, cho rằng anh đồng ý rồi. Cậu nhìn một lượt trong phòng khách, tìm thấy tờ giấy viết giấy ghi nợ.
Tiếp theo đó động tác của Triệu Nghĩa rất nhanh nhẹn, có lẽ là muốn tiễn ôn thần Lý Huyền đi nhanh, rất nhanh chóng lấy ra thẻ ngân hàng, cũng không dám nhìn Lý Huyền, chỉ nói với Thịnh Mẫn: “Bên trong là hơn một vạn, mật khẩu là sáu số tám.”
“Ký đi.” Thịnh Mẫn truyền tờ giấy ghi nợ đã viết xong sang.
“Tôi đã đưa tiền rồi mà, cái này…”
Triệu Nghĩa không muốn kí, vẫn còn muốn kì kèo, Lý Huyền vẫn chưa phát điên kia đột nhiên cười lạnh lên tiếng.
“Cứ vậy là xong rồi? Bản lĩnh tự quyết định cũng quá tốt rồi đấy?” Lý Huyền trầm mặt xuống: “Ai cho phép vậy? Chuyện này chỉ có tôi nói mới tính.”
Lý Huyền nói với Triệu Nghĩa lời này, mắt lại lạnh lùng nhìn Thịnh Mẫn: “Tao đổi ý rồi, không cần tiền nữa, vẫn nên chặt tay đi. Để tránh sau này mày lại say rồi lái xe đâm người khác.”
Anh nói xong, cúi người lấy con dao dưới đất, túm cổ áo Triệu Nghĩa kéo mạnh, giơ tay muốn chặt xuống cổ tay của hắn.
“Cha!” Bé gái kinh hoàng gọi một tiếng, Triệu Nghĩa theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng lưỡi dao vẫn chậm chạp chưa rơi xuống, hắn sợ hãi mở mắt ra, Thịnh Mẫn đỡ lấy tay của Lý Huyền.
“Buông ra.” Lý Huyền nhăn mày.
Thịnh Mẫn lắc đầu, có chút bất lực: “Nhất định phải như thế này sao?”
Lý Huyền nheo mắt: “Tôi đếm đến ba… Một, hai…”
Anh còn chưa nói hết, Thịnh Mẫn dường như thở dài một cái, ngay giây sau đó, không biết từ sức lực từ đâu ra, đột nhiên cướp lấy con dao trong tay anh.
“Cậu…” Lý Huyền ngẩn người, cũng không có phòng bị gì, chỉ thấy Thịnh Mẫn xoay người chắn tầm nhìn của cô bé, đè tay Triệu Nghĩa, nghiến răng một cái, mạnh mẽ đâm xuống.
“Nhanh lên.” Lý Huyền đá con dao đến trước mặt Triệu Nghĩa: “Đừng lãng phí thời gian.”
Triệu Nghĩa theo bản năng lùi về sau, Lý Huyền túm cổ áo hắn lôi lại: “Mày không xuống tay được thì tao có thể chặt giúp mày.”
“Không được, không được.” Triệu Nghĩa liều mạng giãy giụa: “Tôi không…”
“Thế này cũng không, thế kia cũng không. Lúc mày ở chợ rau mua cải thảo còn có thể mặc cả à? Một là đền tiền, hai là chặt tay, nhanh lên. Ai ở đây thương lượng với mày?”
Triệu Nghĩa căn bản không quan tâm đến Lý Huyền, hắn chỉ biết nói không, không ngừng lắc đầu.
“Nếu cái nào cũng không được thì đành ngồi tù thôi, trường hợp này của mày, ít nhất cũng phải bảy năm.” Lý Huyền nói rồi lôi hắn ra phía ngoài cửa, Triệu Nghĩa có lẽ là bị thời hạn thi hành án bảy năm làm cho chấn động, trong chốc lát thế mà bộc phát sức mạnh, vùng thoát khỏi sự kìm kẹp của Lý Huyền, vừa lăn vừa bò chạy đến trước mặt Thịnh Mẫn rồi quỳ phịch xuống: “Cậu cứu tôi với, muốn giết người rồi, cậu cứu tôi với, tôi biết tôi sai rồi, thật đấy…”
“Anh đứng dậy trước đi.” Thịnh Mẫn cau mày, đưa tay muốn kéo hắn dậy nhưng kéo không được. Đứa trẻ ở trong bị dọa sợ, khóc hu hu thành tiếng. Lý Huyền bước hai bước qua, tóm cổ áo kéo hắn đứng dậy.
“Mày đâm chết người tao chưa bắt mày đền mạng, còn để mày chọn, tao còn muốn tự ban cho mình giải thưởng người tốt đây này. Đừng làm ra vẻ tao ức hiếp mày. Mày đâm người ta một ngày rồi, nếu thật sự hối hận thì đã đi tự thú từ sớm rồi. Nghĩ rằng không có camera giám sát, không có nhân chứng, chuyện này sẽ không ai biết, rồi cứ thế trôi qua đúng không? Bây giờ giả vờ cái gì nữa?”
“Lúc đó do tôi uống say, tôi không phải cố ý, tôi sợ hãi nên mới không đi tự thú… Tôi, tôi không có tiền, tôi thật sự không đào đâu ra được nhiều tiền như thế.” Triệu Nghĩa lại giơ tay muốn kéo Thịnh Mẫn.
Lý Huyền nghe vậy thì càng tức giận: “Nên tao cho mày chọn rồi đó, đừng giở trò với tao.”
Bé gái thấy bọn họ ở bên ngoài lôi kéo càng khóc dữ dội hơn nữa, khóc nức nở chạy từ bên trong ra, kéo vạt áo của Lý Huyền: “Anh đừng bắt nạt cha của em.”
Phòng khách trong chốc lát loạn tù mù cả lên. Lý Huyền nhíu mày, cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận đối với cô bé, đẩy cô bé vào tay Thịnh Mẫn. Anh nhấc tay ném cái bàn bên cạnh xuống mặt đất, phát ra tiếng động vô cùng lớn khiến mọi người trong phòng khách kinh hãi đến mức im lặng trong giây lát.
“Đừng làm ồn nữa!” Anh chỉ vào Triệu Nghĩa nói: “Tao đến để đòi nợ, không phải đến để nghe mày kể khổ. Lựa chọn tao cho mày mày đều không muốn, vậy thì cút đi ngồi tù…”
“Tôi không thể ngồi tù, tôi không muốn ngồi tù.” Triệu Nghĩa hoảng hốt lắc đầu, nghe thấy tiếng khóc của con gái bên cạnh như được nhắc nhở: “Con tôi còn nhỏ như thế, đúng, con tôi còn nhỏ. Tôi cũng là vì nó thôi, xảy ra chuyện lớn như thế, tôi còn phải chăm sóc nó, không thể đi đâu được…”
Lý Huyền bị logic vô lý này làm cho kinh ngạc: “Vì nó nên mày mới không trốn đúng không? Con mẹ nó mày rõ ràng là uống nhiều rồi nên mới không chạy kịp. Lúc mày uống rượu không nghĩ đến việc con mình còn nhỏ, đâm phải người ta rồi không nghĩ đến việc con mình còn nhỏ, xảy ra chuyện rồi mới lấy con gái làm lá chắn. Mày còn mặt mũi nói ra những lời đó sao?”
“Nhưng tôi thật sự không có tiền.” Triệu Nghĩa khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa.
“Không có tiền thì bán nhà đi. Khu đất quanh căn nhà này của mày cũng khá ổn.”
“Bán nhà rồi thì tôi ở đâu…”
“Tao quan tâm làm gì chứ? Mày cho rằng tao đến để bố thí sao?” Lý Huyền cười lạnh: “Lúc mày đâm xe sao không nghĩ đến tao chứ? Quay người chạy thì nhanh lắm.”
Triệu Nghĩa ngơ ngẩn cả người, hắn cũng không nghe ra câu này có chỗ nào không đúng, chỉ liên tục nói mình không đào đâu ra được tiền.
Thịnh Mẫn ngồi xổm xuống, ôm lấy cô bé kia, cậu đưa tay nhẹ nhàng bịt mắt cô bé lại. Trong hỗn loạn, cậu nghe thấy tiếng điện thoại kêu, là tin tức của Dương Nhứ gửi về.
Triệu Nghĩa chỉ biết nói không đào đâu ra được nhiều tiền như thế, cục diện tạm thời rơi vào bế tắc. Cô bé khóc đến sưng cả mắt, thở hổn hển, Thịnh Mẫn nhìn gương mặt sưng đỏ của cô bé, bất giác nhớ về lúc mình còn nhỏ, cảnh tượng chủ nợ đến cửa đòi tiền. Cậu cũng nắm tay em trai như thế, trốn sau cánh cửa, chỉ là cậu không dám khóc, còn phải dỗ em trai đừng khóc. Nhưng đó không phải trọng điểm, sau khi chủ nợ đi rồi, mẹ lại lấy cậu ra để trút giận…
Cậu ngẩn ngơ trong chốc lát, cho đến khi lòng bàn tay lạnh buốt. Nước mắt của đứa bé ngấm vào kẽ tay của cậu, nức nở túm vạt áo cậu, nói anh ơi, các anh đừng bắt nạt cha của em.
Ở trong phòng khách, bất kể Lý Huyền nói gì, Triệu Nghĩa đều chỉ liên lục nói không đền được nhiều tiền như thế, Lý Huyền bị hắn làm ồn đến sôi cả ruột gan, nhưng còn có đứa bé đang ở đó, anh cố gắng nhẫn nại, dùng ánh mắt bảo Thịnh Mẫn đưa đứa bé đi.
Thịnh Mẫn nhìn cô bé trong lòng mình, lại nhìn vẻ mặt u ám của Lý Huyền, cậu do ự một lúc, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ anh lấy ra được bao nhiêu tiền?”
“Một đồng tôi cũng không có…”
Thịnh Mẫn nhíu mày. Cậu biết, Lý Huyền bức ép như vậy, không chịu buông tha, nhất định không phải cần tiền. Nhưng cậu nhìn cô bé, vẫn mềm mỏng mở miệng: “Anh biết câu này không có ý nghĩa gì mà.”
“Năm ngàn…” Triệu Nghĩa nói.
Thịnh Mẫn khẽ thở dài: “Nếu như anh luôn giữ thái độ này, vậy thì để anh ấy nói chuyện với anh vậy.”
“Nhiều nhất là hai vạn, tôi thật sự không còn nữa.” Triệu Nghĩa khóc lóc: “Cậu đây là muốn mạng của tôi mà.”
“Vậy thì đưa trước hai vạn.” Lý Huyền nghe xong tức giận lườm hắn một cái, bắt hắn câm miệng. Thịnh Mẫn đưa tay lau nước mắt trên mặt của cô bé, nói nốt lời cần nói: “Phần còn lại từ từ mà trả theo đợt. Một năm đền không hết, mười năm hai mươi năm chắc chắn có thể.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết.” Cậu đưa điện thoại đến trước mặt Triệu Nghĩa rồi lắc lắc: “Địa chỉ với số điện thoại của cha mẹ anh và hai người anh trai của anh chúng tôi đều có rồi, anh cũng đừng mong chạy thoát. Nếu anh dám chạy, vậy thì để cảnh sát đến tìm anh.”
“Cảnh sát thật sự sẽ không đến bắt tôi nữa sao?” Triệu Nghĩa co rúm lại hỏi.
Vẻ mặt Thịnh Mẫn bình tĩnh: “Nếu anh không tin có thể không đưa.”
“Được, tôi đi lấy tiền cho cậu.” Triệu Nghĩa nuốt nước bọt, sợ hãi nhìn Lý Huyền, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, bé gái cũng đi vào theo.
“Cứ vậy đi nhé?” Thịnh Mẫn nhìn Lý Huyền, thấy anh không nói chuyện, cho rằng anh đồng ý rồi. Cậu nhìn một lượt trong phòng khách, tìm thấy tờ giấy viết giấy ghi nợ.
Tiếp theo đó động tác của Triệu Nghĩa rất nhanh nhẹn, có lẽ là muốn tiễn ôn thần Lý Huyền đi nhanh, rất nhanh chóng lấy ra thẻ ngân hàng, cũng không dám nhìn Lý Huyền, chỉ nói với Thịnh Mẫn: “Bên trong là hơn một vạn, mật khẩu là sáu số tám.”
“Ký đi.” Thịnh Mẫn truyền tờ giấy ghi nợ đã viết xong sang.
“Tôi đã đưa tiền rồi mà, cái này…”
Triệu Nghĩa không muốn kí, vẫn còn muốn kì kèo, Lý Huyền vẫn chưa phát điên kia đột nhiên cười lạnh lên tiếng.
“Cứ vậy là xong rồi? Bản lĩnh tự quyết định cũng quá tốt rồi đấy?” Lý Huyền trầm mặt xuống: “Ai cho phép vậy? Chuyện này chỉ có tôi nói mới tính.”
Lý Huyền nói với Triệu Nghĩa lời này, mắt lại lạnh lùng nhìn Thịnh Mẫn: “Tao đổi ý rồi, không cần tiền nữa, vẫn nên chặt tay đi. Để tránh sau này mày lại say rồi lái xe đâm người khác.”
Anh nói xong, cúi người lấy con dao dưới đất, túm cổ áo Triệu Nghĩa kéo mạnh, giơ tay muốn chặt xuống cổ tay của hắn.
“Cha!” Bé gái kinh hoàng gọi một tiếng, Triệu Nghĩa theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng lưỡi dao vẫn chậm chạp chưa rơi xuống, hắn sợ hãi mở mắt ra, Thịnh Mẫn đỡ lấy tay của Lý Huyền.
“Buông ra.” Lý Huyền nhăn mày.
Thịnh Mẫn lắc đầu, có chút bất lực: “Nhất định phải như thế này sao?”
Lý Huyền nheo mắt: “Tôi đếm đến ba… Một, hai…”
Anh còn chưa nói hết, Thịnh Mẫn dường như thở dài một cái, ngay giây sau đó, không biết từ sức lực từ đâu ra, đột nhiên cướp lấy con dao trong tay anh.
“Cậu…” Lý Huyền ngẩn người, cũng không có phòng bị gì, chỉ thấy Thịnh Mẫn xoay người chắn tầm nhìn của cô bé, đè tay Triệu Nghĩa, nghiến răng một cái, mạnh mẽ đâm xuống.