Chương 2
“Chín giờ sáng mai bắt đầu phỏng vấn, bảy giờ Dương Trữ sẽ đến tìm cậu.”
Trương Chí Hoa vừa nói, vừa hùng hổ bước về phía trước.
Chưa hầm hố được bao xa chân đã đụng phải gì đó làm trượt chân, tay ma sát với bức tường bấm công tắc, ánh đèn phụt sáng.
“Nhà của cậu toàn thứ gì đâu bừa bộn thế này?” Hắn rầm một tiếng.
Thịnh Mẫn vuốt giữa lông mày, bước đến bật đèn rồi kéo Trương Chí Hoa một phen. Sau đó lại lùi về phía sô pha rồi ngồi xuống.
“Cái này là cái gì vậy?”
Hung thủ dưới ánh đèn chễm trệ ngay giữa trung tâm phòng khách đầy vô tội.
“Thùng hàng vừa được giao.” Thịnh Mẫn nói.
“Chẳng lẽ tôi còn không biết à?” Trương Chí Hoa lại rầm một tiếng, có cả âm vọng lại, sau đó tặng kèm một cú đá.
Là anh hỏi tôi mà. Thịnh Mẫn thở dài môt hơi, nhưng cậu không nói ra.
Cậu liếc về phía thùng hàng. Nếu cậu nhớ không nhầm thì bên trong chắc là mấy cái ly, lấy về xong không hề tháo ra. Bây giờ bị đá văng ra hai mét còn xoay một vòng cũng không hề có tiếng vang nào, không biết là nhờ lớp bọc bong bóng quá dày hay là chưa bị vỡ nát…
“Sao cậu vào nhà mà không mở đèn?” Trương Chí Hoa có lẽ muốn che giấu sự ngượng ngùng sau cú ngã, hắn vỗ thật mạnh lớp bụi không tồn tại trên quần áo của mình.
Nếu chưa bị vỡ thì có nên đánh giá năm sao cho bên shop không ta, trước đây cậu cũng từng mua ở shop này rồi, có chụp ảnh hay không cũng được nhận lại xu… Cậu không nghĩ ra nổi nữa, tiếng phủi quần áo của Trương Chí Hoa lớn hơn cả tiếng nói chuyện.
Ồn quá. Thịnh Mẫn thấy hơi đau đầu, hơi hé miệng ra, tiếng vỗ tay vang lên lấn át tiếng ồn. Cậu hít một hơi thật sâu, nâng tông giọng lên: “Bây giờ bật rồi đó.”
Trương Chí Hoa ngừng lại: “Gì?”
“Đèn.” Thịnh Mẫn nhấc ngón tay một cách mệt mỏi: “Khi nãy không bật, giờ bật rồi.”
“Bật rồi thì thôi.”
Không biết Trương Chí Hoa bị cậu làm cho lú hay là mấy tiếng vỗ tay đó như nút điều chỉnh âm thanh, tiếng ồn không còn lớn như lúc nãy nữa.
Lúc hắn bước đi còn đạp thêm một cú vào thùng hàng, sau đó hệt như đang muốn đòi nợ, đập một tờ giấy xuống trước mặt cậu: “Kịch bản phỏng vấn, tối nay cậu đọc cho thuộc. Đừng đến mai rồi lại không biết nói gì… Nghe rõ chưa?”
Công tắc lại bật rồi. Thịnh Mẫn nhắm mắt lại, rồi gật đầu.
Trương Chí Hoa “chậc” một tiếng, thấy cậu không có phản ứng gì thì “chậc” thêm tiếng nữa, đều như lúc đá thùng hàng vậy.
Thịnh Mẫn dám chắc nếu mình còn không nói gì hắn có thể “chậc” tiếp nữa, cậu khẽ đáp: “Nghe rồi.”
“Được, tôi đi đây, ngày nào cũng phải quản lý cậu mệt chết được…” Trương Chí Hoa lại đập kịch bản phỏng vấn trên bàn rồi quay người bỏ đi, cửa cũng không thèm đóng.
Cuối cùng cũng coi như kết thúc rồi, Thịnh Mẫn nghĩ, nhưng vẫn không hề nói ra. Đã một thời gian rồi cậu chưa hề nói ra tiếng lòng mình.
Chuyện lớn, chuyện nhỏ, chuyện tốt hay chuyện xấu, tất cả đều giữ im lặng. Cho dù là lúc ở một mình, cả thì thầm cũng không nói.
Giọng nói của cậu chỉ dành để bị yêu cầu nói mấy thứ, chắc là, có thể tạo ra giá trị thực tế, mấy lời được chau chuốt kĩ càng đó. Ví dụ như câu trả lời đã được viết xong trong kịch bản phỏng vấn trên tay.
Thịnh Mẫn liếc nhìn sơ qua kịch bản. Cậu muốn xé toang nó ra, sau cùng chỉ có một góc nhỏ bị xé mất.
Nhưng cậu không hề vì thế mà thoải mái hơn chút nào, dù sao thoải mái cũng là cảm giác đã lâu rồi chưa cảm nhận được.
Thịnh Mẫn lại ngồi trên sô pha một lúc lâu bằng tư thế hai tay ôm gối. Nghe nói tư thế này dễ dàng tạo ra cảm giác an toàn cho con người, còn nghe ai nói thì cậu quên rồi, gần đây trí nhớ của cậu không được tốt lắm.
Dù sao thì không phải là Lỗ Tấn thì cũng là Shakespeare. Tìm không ra xuất xứ câu nói thì cứ gán lên đầu bọn họ là được. Cũng đâu ai gửi thư luật sư cho mình, cùng lắm thì gửi mộng thôi… Thịnh Mẫn cười trong im lặng, nhưng không thành công, khóe môi không gượng dậy nổi.
Bình thường cậu có thể cười, ít ra là ở trước ống kính, mỗi lần cậu đều có thể cười rất đẹp.
Nhưng mà thôi. Cậu thử lại lần nữa, bây giờ không có ống kính.
Ngoài cửa sổ có tiếng đàn phong cầm du dương.
Là đứa trẻ ở tầng dưới, mỗi tối cứ đúng chín giờ sẽ bắt đầu đàn phong cầm cỡ nửa tiếng đầu, nửa tiếng sau sẽ trộn lẫn thêm tiếng mắng mỏ của mẹ thằng bé, âm thanh nào cũng khiến người khác mệt mỏi.
Tiếng đàn cùng tiếng mắng mỏ đến cuối cùng đều chấm dứt bằng tiếng khóc. Thịnh Mẫn đứng dậy bước vào nhà vệ sinh. Lúc gần đến cửa cậu dừng lại một lát, xoay người về phòng bếp lựa một con dao bổ dưa.
Trong nhà vệ sinh có một cái bồn tắm rất lớn, do Thịnh Mẫn lắp đặt sau khi dọn vào, bây giờ trong bồn tắm đã đong đầy nước… Lạnh, máy nước nóng hư rồi, thế nhưng bây giờ mới vào đầu thu, vậy nên vẫn còn trong phạm vi cậu có thể chịu đựng được.
Thinh Mẫn mặc quần áo nằm vào bồn tắm, nước bị tràn ra làm ướt sàn, chảy róc rách xuống cống thoát nước dưới bồn rửa tay. Cậu nhúc nhích, cảm thấy phần eo bị cấn đau, chợt phát hiện ra mình mang cả điện thoại vào đây.
May mà lúc lấy ra không bị hư.
Mấy sản phẩm đại diện được nhận sau khi nổi tiếng đều có chất lượng khá ổn, tốt hơn mặt nạ dưỡng da cậu đại diện cho mấy trang thương mại điện tử mấy năm trước nhiều.
Có người xài mặt nạ đó bị hủy dung, còn lên cả tiết mục 315 chứng minh hàng giả, trở thành điểm yếu chủ chốt bị fan của đối thủ lấy ra mổ xẻ nhiều nhất khi công kích cậu.
Thịnh Mẫn âm thầm gửi một số tiền cho người bị hại kia, nhưng trên thực tế ngay cả ký hợp đồng đại diện đó từ bao giờ cậu cũng không biết, phí đại diện cũng không nằm trên tay cậu.
Cậu mím môi, lắc nước khỏi chiếc điện thoại chất lượng tốt kia, tìm số điện thooại của Dương Trữ nhấn gọi.
“Alo, anh!” Tiếng của Dương Trữ bất kể lúc nào cũng đều vui tươi như thế.
“Ngày mai em đến đón anh phải không?”
“Phải! Sáng anh muốn ăn gì? Tiệm hoành thánh mới mở dưới lầu cũng ngon lắm, anh có muốn…”
“Em không cần đến đâu.” Thịnh Mẫn ngắt lời cậu ta, khẽ nói: “Đến thẳng chỗ quay là được.”
“Hả?” Dương Trữ nghe vậy thì hơi khó hiểu.
Thịnh Mẫn nhìn tường ốp gạch màu trắng ở đối diện: “Bảo Trương Chí Hoa đến, sáu giờ rưỡi sáng mai em gọi điện cho hắn, bảo anh có việc cần tìm hắn, kêu hắn đến đón anh.”
“Dạ được.”
Đây là ưu điểm của Dương Trữ, lòng rộng như biển cả chẳng để ý gì, chưa bao giờ hỏi tại sao, cậu nói gì thì cậu ấy làm y vậy.
“Thẻ ngân hàng lần trước anh để ở chỗ em em còn nhớ mật khẩu không?”
“Dạ nhớ.” Dương Trữ nói với vẻ đắc ý: “Sau số cuối giấy chứng minh nhân dân của anh đó mà. Anh cần tiền hả, vậy mai em đem cho anh nha.”
“Em nhớ là được rồi anh không cần, em cứ để đó đi.”
“Vậy khi nào anh cần xài thì em mang cho anh.” Dương Trữ vui vẻ trả lời, chưa bao giờ suy ngẫm lý do tại sao Thịnh Mẫn phải làm một tấm thẻ ngân hàng lấy mật khẩu là sáu số cuối giấy chứng minh thư rồi để ở chỗ cậu ấy: “Anh còn chưa nói sáng mai anh muốn ăn gì? Mai em mang qua cho anh.”
“Anh không muốn ăn.”
“Hay là ăn nha! Không ăn thì tinh thần không tốt đâu, mì sợi bún sợi, đậu hủ…”
Thịnh Mẫn véo nhẹ sống mũi, Dương Trữ rất cố chấp với vấn đề ăn uống, nếu cậu không cho cậu ấy một câu trả lời, cậu ấy có thể tiếp tục hoài không dứt: “Hoành thánh vậy, tiệm em vừa kể.”
“Vâng ạ! Hoành thánh tiệm đó ngon cực luôn, một mình em ăn được hai tô lớn lận.”
“Vậy phần của anh cũng cho em luôn.” Thịnh Mẫn khẽ cười: “Cúp nhé, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Mai gặp ạ!” Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút.
Không gặp lại được nữa rồi.
Không, cậu không gặp lại được nữa, nhưng chắc Dương Trữ vẫn còn gặp được. Trong bệnh viện hay nhà tang lễ, mong là cậu ấy không bị dọa.
Thịnh Mẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại ngẩn người một lúc, lướt một dãy dài mới thấy tên của mẹ cậu. Cậu chuyển một trăm ngàn đi, nhận được ngay lập tức, nhưng không hề đáp lại câu nào.
Trang tin nhắn có lật lên thế nào cũng thế, chuyển tiền nhận tiền, chuyển tiền rồi nhận tiền…
Cho tiền sớm sẽ không hỏi, cho thêm cũng sẽ không hỏi thăm, chỉ có lúc đến thời gian rồi còn chưa gửi mới hỏi. Có môt lần còn xông thẳng đến phim trường đòi, ập đến dập đầu ra tát cậu mấy cái liền, còn lên cả hot search…
Thịnh Mẫn tắt điện thoại quăng lên bồn rửa tay, cầm lấy con dao bổ dưa… Dao cạo râu thường cũng được, nhưng con dao này mua rồi chưa xài bao giờ, cậu muốn khai trương cho nó.
Dao bổ dưa rất dài, cầm trong tay như cầm kiếm, khiến cậu nhớ đến một bộ phim cổ trang mình từng đóng. Cậu diễn một kiếm khách, trông ngầu lắm, nhưng mà đu dây có hơi đau. Thịnh Mẫn quẹt quẹt vài cái như động tác trong trí nhớ, sau đó kề dao lên cổ tay.
Đã quên mất mình có suy nghĩ muốn chết tự bao giờ, tóm lại là đã rất lâu rồi, tấm thẻ cho Dương Trữ làm vào thời điểm đó.
Hồi đầu sợ đau, suy nghĩ nhiều xong cũng không sợ nữa. Vậy sao cậu còn kéo dài lâu như thế ư? Thịnh Mẫn nhíu mày, không biết.
Cậu chỉ biết, ý định này trỗi dậy mãnh liệt khác thường vào hôm nay. Hồi chiều cậu không có công việc, ngồi trên sô pha đến khi tối muộn, cũng không thể tống cái suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Không có thời cơ gì đặc biệt cả, có lẽ là đến lúc rồi.
Vậy chọn hôm nay, Thịnh Mẫn nghiêng đầu nhìn đồng hồ mình đã tháo xuống, sắp mười hai giờ rồi.
Chuyện của hôm nay phải hoàn thành trong hôm nay. Ngày mai… không còn ngày mai nữa.
Cậu đè con dao xuống, kéo mạnh về phía bên phải, dòng máu phun ra mạnh mẽ.
Thịnh Mẫn cắn môi, không kiềm được rên đau, sau đó lại thêm một nhát dao nữa, như vậy chắc đủ rồi. Nếu còn không được, lát nữa hết sức trượt mình xuống nước, cũng chìm chết người được.
Cậu cảm thấy mình suy nghĩ rất chu đáo, tay cậu mất sức dần cũng trượt xuống nước.
Gạch men màu trắng ở đối diện toàn màu đỏ, thì ra máu thật sẽ trông thế này, mấy bao máu giả của đoàn phim xem ra cần phải cải tiến thêm nhiều. Cậu cứ suy nghĩ như thế, bỗng dưng nhớ đến câu mà Trương Chí Hoa mắng cậu lúc rời đi, ngày nào cũng trưng ra cái mặt người chết.
Trương Chí Hoa chắc chắn chưa từng thực sự thấy gương mặt của người chết, còn là loại bị sưng do ngâm trong nước quá lâu.
Ấn tượng cuối cùng trước khi sắp chết của Thịnh Mẫn là Trương Chí Hoa khiến cậu có hơi buồn. Thật ra cậu không hề muốn Trương Chí Hoa đến, cũng cảm thấy rất có lỗi. Nhưng lá gan của Dương Trữ quá nhỏ, phim ma còn không dám xem, nếu lỡ nhìn thấy người chết, cả năm cũng không mong có giấc ngủ ngon, cậu không còn lựa chọn nào khác.
Vậy nghĩ gì khác bây giờ? Không phải người ta hay đồn con người trước khi chết sẽ được xem hồi ký hả? Chắc cậu không có bao nhiêu ngày vui nên hồi tưởng cũng ngắn luôn.
Thế nên, rốt cuộc nên nghĩ về điều gì?
Thinh Mẫn đã sắp không cảm nhận được hơi thở của bản thân nữa, trong đầu cậu xuất hiện một người đàn ông.
Tuổi tác không lớn, chắc là cỡ mình, hai mươi mấy tuổi. Đạp một chiếc xe đạp địa hình màu đen, một tay đặt trên tay lái, tay khác kẹp một điếu thuốc.
Thịnh Mẫn không nhớ rõ dáng dấp cụ thể của người đó, hình như gặp vào tháng trước. Cậu đeo khẩu trang rời khỏi cửa hàng tiện lợi đang đi qua đường, người xa lạ đó đạp xe ngang qua người cậu. Chiếc xe đạp rất nhanh, hai cái bánh xe có hiệu suất của bốn bánh, chưa kịp nhìn rõ mặt, chỉ nhớ được góc áo sơ mi của người đó như cánh buồm chực tung bay trong gió…
Cũng được lắm. Thịnh Mẫn mỉm cười nhắm mắt lại, cánh buồm đó không biết sẽ đưa cậu đến thiên đường hay địa ngục. Nơi nào cũng được, bất kể là nơi nào, cũng là kiếp sau.
Trương Chí Hoa vừa nói, vừa hùng hổ bước về phía trước.
Chưa hầm hố được bao xa chân đã đụng phải gì đó làm trượt chân, tay ma sát với bức tường bấm công tắc, ánh đèn phụt sáng.
“Nhà của cậu toàn thứ gì đâu bừa bộn thế này?” Hắn rầm một tiếng.
Thịnh Mẫn vuốt giữa lông mày, bước đến bật đèn rồi kéo Trương Chí Hoa một phen. Sau đó lại lùi về phía sô pha rồi ngồi xuống.
“Cái này là cái gì vậy?”
Hung thủ dưới ánh đèn chễm trệ ngay giữa trung tâm phòng khách đầy vô tội.
“Thùng hàng vừa được giao.” Thịnh Mẫn nói.
“Chẳng lẽ tôi còn không biết à?” Trương Chí Hoa lại rầm một tiếng, có cả âm vọng lại, sau đó tặng kèm một cú đá.
Là anh hỏi tôi mà. Thịnh Mẫn thở dài môt hơi, nhưng cậu không nói ra.
Cậu liếc về phía thùng hàng. Nếu cậu nhớ không nhầm thì bên trong chắc là mấy cái ly, lấy về xong không hề tháo ra. Bây giờ bị đá văng ra hai mét còn xoay một vòng cũng không hề có tiếng vang nào, không biết là nhờ lớp bọc bong bóng quá dày hay là chưa bị vỡ nát…
“Sao cậu vào nhà mà không mở đèn?” Trương Chí Hoa có lẽ muốn che giấu sự ngượng ngùng sau cú ngã, hắn vỗ thật mạnh lớp bụi không tồn tại trên quần áo của mình.
Nếu chưa bị vỡ thì có nên đánh giá năm sao cho bên shop không ta, trước đây cậu cũng từng mua ở shop này rồi, có chụp ảnh hay không cũng được nhận lại xu… Cậu không nghĩ ra nổi nữa, tiếng phủi quần áo của Trương Chí Hoa lớn hơn cả tiếng nói chuyện.
Ồn quá. Thịnh Mẫn thấy hơi đau đầu, hơi hé miệng ra, tiếng vỗ tay vang lên lấn át tiếng ồn. Cậu hít một hơi thật sâu, nâng tông giọng lên: “Bây giờ bật rồi đó.”
Trương Chí Hoa ngừng lại: “Gì?”
“Đèn.” Thịnh Mẫn nhấc ngón tay một cách mệt mỏi: “Khi nãy không bật, giờ bật rồi.”
“Bật rồi thì thôi.”
Không biết Trương Chí Hoa bị cậu làm cho lú hay là mấy tiếng vỗ tay đó như nút điều chỉnh âm thanh, tiếng ồn không còn lớn như lúc nãy nữa.
Lúc hắn bước đi còn đạp thêm một cú vào thùng hàng, sau đó hệt như đang muốn đòi nợ, đập một tờ giấy xuống trước mặt cậu: “Kịch bản phỏng vấn, tối nay cậu đọc cho thuộc. Đừng đến mai rồi lại không biết nói gì… Nghe rõ chưa?”
Công tắc lại bật rồi. Thịnh Mẫn nhắm mắt lại, rồi gật đầu.
Trương Chí Hoa “chậc” một tiếng, thấy cậu không có phản ứng gì thì “chậc” thêm tiếng nữa, đều như lúc đá thùng hàng vậy.
Thịnh Mẫn dám chắc nếu mình còn không nói gì hắn có thể “chậc” tiếp nữa, cậu khẽ đáp: “Nghe rồi.”
“Được, tôi đi đây, ngày nào cũng phải quản lý cậu mệt chết được…” Trương Chí Hoa lại đập kịch bản phỏng vấn trên bàn rồi quay người bỏ đi, cửa cũng không thèm đóng.
Cuối cùng cũng coi như kết thúc rồi, Thịnh Mẫn nghĩ, nhưng vẫn không hề nói ra. Đã một thời gian rồi cậu chưa hề nói ra tiếng lòng mình.
Chuyện lớn, chuyện nhỏ, chuyện tốt hay chuyện xấu, tất cả đều giữ im lặng. Cho dù là lúc ở một mình, cả thì thầm cũng không nói.
Giọng nói của cậu chỉ dành để bị yêu cầu nói mấy thứ, chắc là, có thể tạo ra giá trị thực tế, mấy lời được chau chuốt kĩ càng đó. Ví dụ như câu trả lời đã được viết xong trong kịch bản phỏng vấn trên tay.
Thịnh Mẫn liếc nhìn sơ qua kịch bản. Cậu muốn xé toang nó ra, sau cùng chỉ có một góc nhỏ bị xé mất.
Nhưng cậu không hề vì thế mà thoải mái hơn chút nào, dù sao thoải mái cũng là cảm giác đã lâu rồi chưa cảm nhận được.
Thịnh Mẫn lại ngồi trên sô pha một lúc lâu bằng tư thế hai tay ôm gối. Nghe nói tư thế này dễ dàng tạo ra cảm giác an toàn cho con người, còn nghe ai nói thì cậu quên rồi, gần đây trí nhớ của cậu không được tốt lắm.
Dù sao thì không phải là Lỗ Tấn thì cũng là Shakespeare. Tìm không ra xuất xứ câu nói thì cứ gán lên đầu bọn họ là được. Cũng đâu ai gửi thư luật sư cho mình, cùng lắm thì gửi mộng thôi… Thịnh Mẫn cười trong im lặng, nhưng không thành công, khóe môi không gượng dậy nổi.
Bình thường cậu có thể cười, ít ra là ở trước ống kính, mỗi lần cậu đều có thể cười rất đẹp.
Nhưng mà thôi. Cậu thử lại lần nữa, bây giờ không có ống kính.
Ngoài cửa sổ có tiếng đàn phong cầm du dương.
Là đứa trẻ ở tầng dưới, mỗi tối cứ đúng chín giờ sẽ bắt đầu đàn phong cầm cỡ nửa tiếng đầu, nửa tiếng sau sẽ trộn lẫn thêm tiếng mắng mỏ của mẹ thằng bé, âm thanh nào cũng khiến người khác mệt mỏi.
Tiếng đàn cùng tiếng mắng mỏ đến cuối cùng đều chấm dứt bằng tiếng khóc. Thịnh Mẫn đứng dậy bước vào nhà vệ sinh. Lúc gần đến cửa cậu dừng lại một lát, xoay người về phòng bếp lựa một con dao bổ dưa.
Trong nhà vệ sinh có một cái bồn tắm rất lớn, do Thịnh Mẫn lắp đặt sau khi dọn vào, bây giờ trong bồn tắm đã đong đầy nước… Lạnh, máy nước nóng hư rồi, thế nhưng bây giờ mới vào đầu thu, vậy nên vẫn còn trong phạm vi cậu có thể chịu đựng được.
Thinh Mẫn mặc quần áo nằm vào bồn tắm, nước bị tràn ra làm ướt sàn, chảy róc rách xuống cống thoát nước dưới bồn rửa tay. Cậu nhúc nhích, cảm thấy phần eo bị cấn đau, chợt phát hiện ra mình mang cả điện thoại vào đây.
May mà lúc lấy ra không bị hư.
Mấy sản phẩm đại diện được nhận sau khi nổi tiếng đều có chất lượng khá ổn, tốt hơn mặt nạ dưỡng da cậu đại diện cho mấy trang thương mại điện tử mấy năm trước nhiều.
Có người xài mặt nạ đó bị hủy dung, còn lên cả tiết mục 315 chứng minh hàng giả, trở thành điểm yếu chủ chốt bị fan của đối thủ lấy ra mổ xẻ nhiều nhất khi công kích cậu.
Thịnh Mẫn âm thầm gửi một số tiền cho người bị hại kia, nhưng trên thực tế ngay cả ký hợp đồng đại diện đó từ bao giờ cậu cũng không biết, phí đại diện cũng không nằm trên tay cậu.
Cậu mím môi, lắc nước khỏi chiếc điện thoại chất lượng tốt kia, tìm số điện thooại của Dương Trữ nhấn gọi.
“Alo, anh!” Tiếng của Dương Trữ bất kể lúc nào cũng đều vui tươi như thế.
“Ngày mai em đến đón anh phải không?”
“Phải! Sáng anh muốn ăn gì? Tiệm hoành thánh mới mở dưới lầu cũng ngon lắm, anh có muốn…”
“Em không cần đến đâu.” Thịnh Mẫn ngắt lời cậu ta, khẽ nói: “Đến thẳng chỗ quay là được.”
“Hả?” Dương Trữ nghe vậy thì hơi khó hiểu.
Thịnh Mẫn nhìn tường ốp gạch màu trắng ở đối diện: “Bảo Trương Chí Hoa đến, sáu giờ rưỡi sáng mai em gọi điện cho hắn, bảo anh có việc cần tìm hắn, kêu hắn đến đón anh.”
“Dạ được.”
Đây là ưu điểm của Dương Trữ, lòng rộng như biển cả chẳng để ý gì, chưa bao giờ hỏi tại sao, cậu nói gì thì cậu ấy làm y vậy.
“Thẻ ngân hàng lần trước anh để ở chỗ em em còn nhớ mật khẩu không?”
“Dạ nhớ.” Dương Trữ nói với vẻ đắc ý: “Sau số cuối giấy chứng minh nhân dân của anh đó mà. Anh cần tiền hả, vậy mai em đem cho anh nha.”
“Em nhớ là được rồi anh không cần, em cứ để đó đi.”
“Vậy khi nào anh cần xài thì em mang cho anh.” Dương Trữ vui vẻ trả lời, chưa bao giờ suy ngẫm lý do tại sao Thịnh Mẫn phải làm một tấm thẻ ngân hàng lấy mật khẩu là sáu số cuối giấy chứng minh thư rồi để ở chỗ cậu ấy: “Anh còn chưa nói sáng mai anh muốn ăn gì? Mai em mang qua cho anh.”
“Anh không muốn ăn.”
“Hay là ăn nha! Không ăn thì tinh thần không tốt đâu, mì sợi bún sợi, đậu hủ…”
Thịnh Mẫn véo nhẹ sống mũi, Dương Trữ rất cố chấp với vấn đề ăn uống, nếu cậu không cho cậu ấy một câu trả lời, cậu ấy có thể tiếp tục hoài không dứt: “Hoành thánh vậy, tiệm em vừa kể.”
“Vâng ạ! Hoành thánh tiệm đó ngon cực luôn, một mình em ăn được hai tô lớn lận.”
“Vậy phần của anh cũng cho em luôn.” Thịnh Mẫn khẽ cười: “Cúp nhé, em nghỉ ngơi sớm đi.”
“Mai gặp ạ!” Đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút.
Không gặp lại được nữa rồi.
Không, cậu không gặp lại được nữa, nhưng chắc Dương Trữ vẫn còn gặp được. Trong bệnh viện hay nhà tang lễ, mong là cậu ấy không bị dọa.
Thịnh Mẫn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại ngẩn người một lúc, lướt một dãy dài mới thấy tên của mẹ cậu. Cậu chuyển một trăm ngàn đi, nhận được ngay lập tức, nhưng không hề đáp lại câu nào.
Trang tin nhắn có lật lên thế nào cũng thế, chuyển tiền nhận tiền, chuyển tiền rồi nhận tiền…
Cho tiền sớm sẽ không hỏi, cho thêm cũng sẽ không hỏi thăm, chỉ có lúc đến thời gian rồi còn chưa gửi mới hỏi. Có môt lần còn xông thẳng đến phim trường đòi, ập đến dập đầu ra tát cậu mấy cái liền, còn lên cả hot search…
Thịnh Mẫn tắt điện thoại quăng lên bồn rửa tay, cầm lấy con dao bổ dưa… Dao cạo râu thường cũng được, nhưng con dao này mua rồi chưa xài bao giờ, cậu muốn khai trương cho nó.
Dao bổ dưa rất dài, cầm trong tay như cầm kiếm, khiến cậu nhớ đến một bộ phim cổ trang mình từng đóng. Cậu diễn một kiếm khách, trông ngầu lắm, nhưng mà đu dây có hơi đau. Thịnh Mẫn quẹt quẹt vài cái như động tác trong trí nhớ, sau đó kề dao lên cổ tay.
Đã quên mất mình có suy nghĩ muốn chết tự bao giờ, tóm lại là đã rất lâu rồi, tấm thẻ cho Dương Trữ làm vào thời điểm đó.
Hồi đầu sợ đau, suy nghĩ nhiều xong cũng không sợ nữa. Vậy sao cậu còn kéo dài lâu như thế ư? Thịnh Mẫn nhíu mày, không biết.
Cậu chỉ biết, ý định này trỗi dậy mãnh liệt khác thường vào hôm nay. Hồi chiều cậu không có công việc, ngồi trên sô pha đến khi tối muộn, cũng không thể tống cái suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Không có thời cơ gì đặc biệt cả, có lẽ là đến lúc rồi.
Vậy chọn hôm nay, Thịnh Mẫn nghiêng đầu nhìn đồng hồ mình đã tháo xuống, sắp mười hai giờ rồi.
Chuyện của hôm nay phải hoàn thành trong hôm nay. Ngày mai… không còn ngày mai nữa.
Cậu đè con dao xuống, kéo mạnh về phía bên phải, dòng máu phun ra mạnh mẽ.
Thịnh Mẫn cắn môi, không kiềm được rên đau, sau đó lại thêm một nhát dao nữa, như vậy chắc đủ rồi. Nếu còn không được, lát nữa hết sức trượt mình xuống nước, cũng chìm chết người được.
Cậu cảm thấy mình suy nghĩ rất chu đáo, tay cậu mất sức dần cũng trượt xuống nước.
Gạch men màu trắng ở đối diện toàn màu đỏ, thì ra máu thật sẽ trông thế này, mấy bao máu giả của đoàn phim xem ra cần phải cải tiến thêm nhiều. Cậu cứ suy nghĩ như thế, bỗng dưng nhớ đến câu mà Trương Chí Hoa mắng cậu lúc rời đi, ngày nào cũng trưng ra cái mặt người chết.
Trương Chí Hoa chắc chắn chưa từng thực sự thấy gương mặt của người chết, còn là loại bị sưng do ngâm trong nước quá lâu.
Ấn tượng cuối cùng trước khi sắp chết của Thịnh Mẫn là Trương Chí Hoa khiến cậu có hơi buồn. Thật ra cậu không hề muốn Trương Chí Hoa đến, cũng cảm thấy rất có lỗi. Nhưng lá gan của Dương Trữ quá nhỏ, phim ma còn không dám xem, nếu lỡ nhìn thấy người chết, cả năm cũng không mong có giấc ngủ ngon, cậu không còn lựa chọn nào khác.
Vậy nghĩ gì khác bây giờ? Không phải người ta hay đồn con người trước khi chết sẽ được xem hồi ký hả? Chắc cậu không có bao nhiêu ngày vui nên hồi tưởng cũng ngắn luôn.
Thế nên, rốt cuộc nên nghĩ về điều gì?
Thinh Mẫn đã sắp không cảm nhận được hơi thở của bản thân nữa, trong đầu cậu xuất hiện một người đàn ông.
Tuổi tác không lớn, chắc là cỡ mình, hai mươi mấy tuổi. Đạp một chiếc xe đạp địa hình màu đen, một tay đặt trên tay lái, tay khác kẹp một điếu thuốc.
Thịnh Mẫn không nhớ rõ dáng dấp cụ thể của người đó, hình như gặp vào tháng trước. Cậu đeo khẩu trang rời khỏi cửa hàng tiện lợi đang đi qua đường, người xa lạ đó đạp xe ngang qua người cậu. Chiếc xe đạp rất nhanh, hai cái bánh xe có hiệu suất của bốn bánh, chưa kịp nhìn rõ mặt, chỉ nhớ được góc áo sơ mi của người đó như cánh buồm chực tung bay trong gió…
Cũng được lắm. Thịnh Mẫn mỉm cười nhắm mắt lại, cánh buồm đó không biết sẽ đưa cậu đến thiên đường hay địa ngục. Nơi nào cũng được, bất kể là nơi nào, cũng là kiếp sau.