Chương : 172
Hoàng hôn buông xuống, Tứ Hỉ tới bẩm báo, nói là chư vị thiếu hiệp của Truy Ảnh Cung vẫn còn đi theo Diệu Tâm đại sư, nghe nói là muốn thảo luận phật pháp, nhìn qua cực kỳ thành kính.
Đoạn Bạch Nguyệt: “Phụt.”
“Lại là ngươi gây ra?” Sở Uyên buông đũa xuống.
“Oan uổng cho ta rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta vừa trở về đã luôn ở cùng một chỗ với ngươi, làm sao có thời gian đi an bài chuyện này được. Huống chi những chuyện liên quan đến đại hòa thượng kia, ngươi tự mình xử trí là được rồi, ta cũng không muốn để ý tới.”
“Lui ra đi.” Sở Uyên nói với Tứ Hỉ, “Hôm nay không còn chuyện gì nữa đâu, ngươi cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi, đừng ở đây hầu hạ nữa.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Tứ Hỉ rời khỏi cửa, lại gọi vài nội thị trực đêm tới phân phó vài câu rồi mới trở về chỗ ở nghỉ ngơi, trước khi đi không quên căn dặn phòng bếp hầm chút canh bổ máu, buổi tối đưa tới cho Vương gia ăn khuya — dù sao thì Vương gia cũng bị thương, cho dù là vết thương nhỏ thì Hoàng thượng cũng sẽ đau lòng a.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có muốn ta đi tìm người của Tần huynh, nhắc nhở bọn họ không nên hành động thái quá một chút hay không?”
Sở Uyên lắc đầu, lại đưa cho hắn một chén cơm: “Ăn nhiều một chút.”
“Đây chính là đang lúc chiến tranh a, võ công Diệu Tâm lại cao, nếu bị mấy người này chọc tạc mao lên thì chỉ sợ không dễ thu xếp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Dù sao đi nữa, công phu chọc người sôi máu của Truy Ảnh Cung ngươi cũng biết rồi.”
“Mới nãy còn nói ngươi không muốn để ý tới chuyện liên quan đến Diệu Tâm.” Sở Uyên nhướng mi, “Mới chớp mắt đã thay đổi rồi ư?”
“Ta là lo lắng ngươi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói.
“Ta biết.” Sở Uyên xoa xoa gương mặt của hắn, “Nhưng khó khăn lắm mới có được một ngày nhàn rỗi, ngươi không thể nói chuyện gì khác sao? Kia đều là người do Tần Thiếu Vũ dạy dỗ, lúc tung hoành trên giang hồ ắt sẽ biết đắn đo biết chừng mực, huống chi lúc hai quân giao chiến, ngươi không khỏi cũng quá coi thường Truy Ảnh Cung.”
“Ngươi tin tưởng bọn họ là được.” Đoạn Bạch Nguyệt rất phối hợp, “Tốt lắm, ta không nói nữa.”
“Mấy món này có ngon hay không?” Sở Uyên hỏi, “Dao nhi nói ngươi thích ăn, nhưng đầu bếp cũng không biết cách làm, chỉ có thể lung tung đoán mò rồi làm ra thôi, ta nếm một ngụm thấy mùi vị cũng được.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ừ.”
“Vậy ăn thêm một chén.” Sở Uyên gắp cho hắn một đũa thức ăn.
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười nói: “Lấy sức ăn của Ngô Tam Lỗi gán cho ta ư?”
“Ta thích nhìn ngươi ăn.” Sở Uyên nói, “Đẹp mắt.”
Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi: “Chỉ thích nhìn ta ăn sao?”
Sở Uyên cười: “Ngươi làm cái gì ta cũng thích.”
Diệp Cẩn bưng thuốc đứng ở cửa, nhìn trời: “Khụ!” Lại đang nói cái quỷ gì?!
“Ngươi khó chịu chỗ nào?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày hỏi Sở Uyên.
“Không có.” Sở Uyên nhận lấy chén thuốc, cúi đầu thổi thổi, “Cái này nấu cho ngươi.”
“Là cái gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Diệp Cẩn vừa xoay người rời đi, vừa u oán nói: “Hạc Đỉnh Hồng.”
Đoạn Bạch Nguyệt hướng về bóng lưng của Diệp Cẩn le lưỡi.
Sở Uyên buồn cười, đưa chén thuốc cho Đoạn Bạch Nguyệt: “Đây, ngày hôm qua trở về thấy sắc mặt ngươi không được tốt, ăn cái này xong cũng có thể thoải mái hơn.”
“Đây cũng đâu phải thuốc gì, rõ ràng chính là một chén canh a.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng cái muỗng quấy quấy hai cái, “Nếu còn bị ngươi bồi bổ kiểu này nữa thì còn đánh trận cái gì, phỏng chừng cách vòng bụng của Tứ Hỉ cũng không còn xa nữa.”
“Một chén cuối cùng, ăn xong sẽ để cho ngươi nghỉ ngơi.” Sở Uyên nói, “Nghe lời.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trên ghế thở dài: “Lúc trước đều là ta dỗ ngươi ăn, sao bây giờ đổi thành ngược lại thế này?”
Sở Uyên ghé vào lưng hắn: “Có ăn hay không?”
“Ăn ăn ăn.” Đoạn Bạch Nguyệt hai ba muỗng đem chén canh kia nhét xuống bụng, “Ngươi xem, ăn xong rồi.”
“Ngoan, sau này về cung sẽ có phần thưởng.” Sở Uyên kéo hắn đứng dậy, “Đi, mang ngươi ra ngoài đi dạo một chút tiêu thực.”
“Sao hôm nay tâm tình tốt như vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt cười hỏi.
“Ngươi bình an trở về, tất nhiên ta cũng thấy vui vẻ.” Sở Uyên nắm tay hắn, cũng không muốn buông ra, cứ như thế lắc lư lắc lư đi dạo trên boong thuyền. Trên đường gặp không ít tướng sĩ, nhưng lúc này tất cả mọi người trong quân doanh đều đã biết mối quan hệ giữa hai người, bởi vậy cũng không ai cảm thấy đột ngột gì, chỉ cúi đầu hành lễ rồi vội vã rời đi. Có chăng chỉ là ở trong lòng cảm khái một câu, Hoàng thượng và Vương gia nhìn cực kỳ xứng đôi, chỉ có điều nếu tin tức này truyền về vương thành, đoán chừng Đào Thái phó chắc chắn sẽ phát điên.
Lưu Đại Quýnh nói: “Lão Đào, ra đây đi.”
“Ra cái gì mà ra, ngày nắng oi bức như vậy.” Đào Nhân Đức ngồi trong thư phòng, giở xem từng bức từng bức tranh cuốn trước mặt, “Vừa lúc ngươi cũng đã đến rồi, vào đây giúp ta xem một chút, vị cô nương nào ở đây đẹp mắt hơn.”
Lưu Đại Quýnh buồn bực hỏi: “Ngươi muốn làm cây già nhú chồi non sao?”
Đào Nhân Đức: “…”
Đào Nhân Đức nói: “Ta chuẩn bị những thứ này là muốn trình lên cho Hoàng thượng xem đó, trong đây đều là tiểu mỹ nhân thuộc hàng nhất đẳng trên thế gian.”
Lưu Đại Quýnh lắc đầu, xoay người nói: “Ngươi cứ từ từ mà xem, ta đi trước đây.”
“Quay lại quay lại!” Đào Nhân Đức đuổi theo kéo hắn lại, “Ngươi cái lão già kia, bình thường không phải không có việc gì cũng muốn làm mai ư? Vì sao mỗi khi nhắc tới Hoàng thượng thì nhìn ngươi lại khí định thần nhàn hơn bất kì ai khác? Trước khi tiên hoàng ra đi đã đem Hoàng thượng giao phó cho hai người chúng ta, hiện tại Hoàng thượng cũng đã ba mươi có lẻ rồi, nhưng đừng nói là con nối dòng, ngay cả hậu phi cũng không có lấy một người, ngươi không nóng nảy chút nào sao?”
Lưu Đại Quýnh nói: “Lão Đào a.”
Đào Nhân Đức nói: “Gì?”
“Đừng tìm nữa, vô dụng thôi.” Lưu Đại Quýnh vỗ vỗ tay hắn, ” Hoàng thượng của ta chướng mắt những thứ này.”
“Ngươi còn chưa có xem, làm sao biết được Hoàng thượng sẽ chướng mắt?” Đào Nhân Đức cứng rắn kéo hắn tới bên cạnh bàn, “Lần này không giống những lần trước đâu, từ tiểu thư khuê các đến bích ngọc tiểu gia, từ đông bắc đến Giang Nam, nữ tử có dung mạo xinh đẹp có tiếng khắp mọi nơi đều có, thậm chí còn có tiểu thư của các môn phái trên giang hồ. Hoàng thượng thích võ đao lộng thương a, biết đâu chừng hai người này có thể được!”
Bích ngọc tiểu gia: con gái rượu của gia đình nhỏ.
Lưu Đại Quýnh nói: “Ngươi cao hứng thì tốt rồi.”
Đào Nhân Đức: “…”
Lưu Đại Quýnh đột nhiên nói: “Nhiều năm trước Tây Nam Phủ có thu dưỡng một tiểu oa nhi, chuyện này ngươi không biết đúng không?”
“Chuyện đó đâu có liên quan gì đến ta.” Đào Nhân Đức không hiểu, “Chỉ cần Tây Nam Phủ không mưu nghịch, đừng nói thu dưỡng một oa nhi, cho dù muốn thu dưỡng một nghìn hay tám trăm cũng được, ngươi nhắc tới việc này làm gì?”
“Không có gì, chỉ là nghe nói tiểu oa nhi kia cũng không tệ lắm.” Lưu Đại Quýnh phất phất tay áo xoay người trở về, khí định thần nhàn nói, “Ngươi cứ tiếp tục xem tranh đi, ta có thể đi ăn thịt lừa bánh nướng một mình.”
Đào Nhân Đức đứng phía sau lưng hắn nhíu mày.
Tây Nam Phủ thu dưỡng một tiểu oa nhi?
Sở Uyên ngồi xổm trên thuyền nhỏ, trong tay nắm một xâu tôm khô, từng bước từng bước đút cho rùa lớn trước mặt ăn.
“Đúng là có vài phần linh tính thật.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lúc trước ở Thiên Chi Nhai thấy nó đi rồi, ta còn tưởng sau này cũng sẽ không còn được gặp lại nó nữa, lại không ngờ nó sẽ quay về quân doanh tìm ngươi.”
“Đáng tiếc là không thể mang về vương thành.” Sở Uyên lấy tay sờ sờ mai rùa, “Bằng không chỉ cần tính chuyện nó cứu ngươi, ta cũng muốn nuôi nó cả đời.”
Rùa lớn ăn xong tôm khô rồi chậm rì rì chìm vào trong nước, nhưng cũng không đi xa, vài ngày sau đó nó đều lúc ẩn lúc hiện bên cạnh đội thuyền của Sở quân, ba không năm lúc còn có thể ném hai con cá lớn lên boong thuyền, đều là những loại cá mà bình thường mọi người không tìm được.
Vì thế Ôn đại nhân rất là vui vẻ.
Cục Bông ngồi xổm trên lưng rùa lớn, bị nó mang theo dạo vòng vòng vòng vòng trên mặt biển, cao hứng bừng bừng, một mực giương đôi cánh nhỏ sung sướng gọi chíp chíp. Đại phượng hoàng chậm rãi xoay quanh trên không trung, lâu lâu lại cúi đầu liếc mắt nhìn đệ đệ của mình một cái, sợ nó rơi xuống biển, ánh mắt lãnh diễm giống như đang nhìn một bệnh thần kinh.
Cục Bông xoay người dùng cái mông nhắm ngay ca ca.
Đại phượng hoàng lập tức kêu to một tiếng, lao nhanh xuống giơ móng vuốt đá bay đệ đệ, lại một con phượng hoàng khác giương hai cánh sà xuống tiếp được tiểu phượng hoàng, mang theo nó đón gió phần phật lao vút lên trời.
Cục Bông hồn phi phách tán, dúm lông trên đỉnh đầu ngây ngô mất trật tự: “Chíp!”
Tướng sĩ Đại Sở từ xa xa nhìn thấy một màn này, tươi cười đầy mặt như nhận được sự cổ vũ rất lớn — có nhiều điềm lành và thần thú như vậy, muốn không thắng cũng khó.
Ám vệ vắt người trên lan can, cao hứng bừng bừng giới thiệu: “Đó là Thiếu cung chủ nhà ta.”
Diệu Tâm khép hờ hai mắt, lần lần chuỗi tràng hạt trong tay, giống như không nghe được người bên cạnh đang nói cái gì.
Thực sự là lạnh lùng a… Ám vệ cảm khái, may mắn là chúng ta nhiệt tình như lửa, nếu không mọi người nhất định không có cách nào nói chuyện khoái trá được.
Lại một sáng sớm, nắng vàng chiếu xuống biển khơi, làm bạn với tiếng kèn vang vọng phía chân trời, đại quân Sở quốc nhổ trại lên, chiến thuyền xếp thành hàng chỉnh chỉnh tề tề chầm chậm rời bến, cánh buồm no đủ chiến kỳ tung bay, hướng về phía Tinh Châu chạy đi.
” Một trận đánh cuối cùng.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay Sở Uyên, đứng trên đài cao nhìn về phương xa, “Nhất định thắng.”
Sở Uyên cười cười: “Ừ.”
Nhất định thắng.
Trên hải đảo đen kịt vô bờ, một đám hắc y nhân đang đứng vây thành một vòng tròn, mặt mày nghiêm túc nhắm mắt cúi đầu, trong miệng không ngừng thì thào lẩm bẩm, tựa như đang thi hành loại vu thuật thần bí cổ xưa nào đó.
Hắc Nha ngửa mặt nằm trên giường đá, Sở Hạng mở một cái hộp gấm ra, sau khi mở hộp thì thấy là một đồ vật sáng long lanh, chính là Linh Lung Trản mà năm đó hắn lừa gạt lấy được từ tay Lệ Thước.
Sau một tiếng vỡ vụn thanh thúy, một hạt châu lăn ra, bên trong dường như có thứ gì còn sống đang cử động. Sở Hạng bốc hạt châu lên, đưa tới bên miệng Hắc Nha, lạnh lùng nói: “Ăn nó vào.”
Hắc Nha nhìn như có chút do dự.
Sở Hạng nhắc nhở: “Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, hoặc có thể nói thẳng ra là cơ hội duy nhất của ngươi.”
Hắc Nha hạ quyết tâm, hé miệng nhận hạt châu kia vào nuốt xuống bụng. Chỉ chốc lát sau, trong tim giống như nổi lên ngọn lửa, chỗ tay bị chém cụt lúc trước cũng như là có trăm nghìn con độc trùng đang gặm cắn, diện mục đỏ lên đau đớn khó nhịn, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đã nát bấy, hai tay hầu như muốn đem giường đá dưới thân bóp nát, nhưng cũng không thể giảm bớt chút thống khổ nào, cuối cùng hắn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, nhắm mắt trút ra hơi thở cuối cùng.
Đám vu sư vây quanh giường đá thấy thế trong lòng kinh hãi, hai mặt nhìn nhau rồi lại không dám hỏi ra miệng. Sở Hạng bước tới thử mạch đập của Hắc Nha, khóe môi vẽ ra một nụ cười âm hiểm, sai người khiêng hắn tới ám thất.
Phỉ Miễn quốc cách Tinh Châu đại khái khoảng mười ngày đi đường, dọc đường đi ngang qua không ít hải đảo, có thể là vì nghe được tin tức Sở quân đánh trận nào cũng thắng, cảm thấy trận đánh cuối cùng này tất nhiên cũng sẽ không thua, vì vậy các cư dân trên các đảo quốc này so với các đảo quốc trước đó đều nhiệt tình hơn rất nhiều, không hề đóng chặt cảng biển, thậm chí còn có thể để Sở quân cập cảng nghỉ ngơi một đêm, ăn chút cơm canh nóng hổi và rau quả tươi rồi lại đi.
“Ly Kính quốc.” Sở Uyên đứng trên boong thuyền, nhìn đại quân bận rộn nối nhau thả neo cập cảng, nói: ” Tình cảnh nơi này trong lần gần nhất tới đây vẫn còn rõ ràng trước mắt, không ngờ mới nháy mắt cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi.”
“Đừng, ta ước gì ngươi đã quên.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa hai tay ôm lấy đầu hắn, “Nghìn vạn lần đừng nhớ rõ ràng như vậy cả đời.”
“Nhiều chuyện.” Sở Uyên cười kéo tay hắn xuống, “Có quan hệ gì đâu, đều đã là quá khứ rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cũng cười: “Có muốn xuống dưới kia xem một chút không? Ồ, quán nhỏ bán mì sợi kia vẫn còn, lần trước không thể cùng ngươi tới ăn, lần này bù lại cũng không muộn.”
Sở Uyên gật đầu, cùng hắn đi xuống thuyền.
“Hoàng thượng, Vương gia.” Trong quán nhỏ có rất nhiều tướng sĩ đang ăn mì, Sở Uyên giơ tay ý bảo mọi người không cần đa lễ, gọi lão bản nấu hai chén mì sợi rồi chọn cái bàn trống cách đó không xa, ngồi xuống từ từ ăn.
“Lúc trước còn tưởng Ly Kính quốc này cách Tinh Châu đủ gần, ít nhiều gì cũng sẽ chịu ảnh hưởng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Không ngờ lại có thể an ổn như vậy.”
“Tinh Châu dân phong cường hãn, người trên đảo lại có đến tám phần mười tính tình nóng nảy cực đoan, Sở Hạng chưa chắc đã có can cảm trêu chọc.” Sở Uyên nói, “Hoặc cũng có thể nói dù hắn dám trêu chọc, thì cũng là cái được không bù đủ cái mất. Ép buộc một đống người không tin phục đi đánh giặc vào lúc này cũng không có lời.”
“Nếu vậy thì sao không dứt khoát giết đi?” Diệp Cẩn ngồi ở bàn bên cạnh nhoài người qua hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì sao phải giết?”
Diệp Cẩn dứt khoát kéo băng ghế qua chỗ hai người ngồi xuống: “Năm đó Tiêu Tiêu Nhi đã từng nói rằng Sở Hạng đã phải hao tốn rất nhiều khí lực vận chuyển thi thể từ vùng Trung Nguyên tới Tinh Châu, tất nhiên là vì muốn đem những thi thể kia làm chuyện mờ ám gì đó, nhưng nếu đã cần thi thể như thế thì vì sao không dứt khoát giết người của Ly Kính quốc này luôn?”
Đang ăn mà cứ phải liên tục nghe cái từ “Thi thể ” này, Sở Uyên hoàn toàn mất khẩu vị, thả cái muỗng lại trong chén.
Diệp Cẩn: “…”
Hay thôi ngươi ăn của ngươi trước đi, ta đợi một lát rồi hỏi lại.
“Ngươi nói xem.” Sở Uyên nhìn Đoạn Bạch Nguyệt.
“Nam Dương này cũng không phải chỉ có một Ly Kính quốc, tuy cũng không phải là những đảo quốc lớn nhưng nếu tập hợp lại thì cũng có không ít người. Lần này Sở quốc và Phỉ Miễn quốc khai chiến, hầu như tất cả các đảo quốc đều chọn cách bế quan trung lập.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nhưng nếu Sở Hạng giết người của Ly Kính quốc vào lúc này, khi tin tức truyền tới những hải đảo còn lại, chắc chắn sẽ làm tất cả bọn họ cảm thấy lo lắng bất an, ngươi nghĩ bọn họ sẽ cam tâm chờ chết, chờ bị Sở Hạng phá hủy đảo bất cứ lúc nào, hay là sẽ gia nhập vào Sở quân, hăng hái phản kháng?”
Sở Uyên cười cười: “Ân.”
“Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn đứng dậy, “Dẫn ngươi đi tìm món khác ăn.”
Diệp Cẩn mở mắt trừng trừng nhìn hai người rời đi, sau đó căm tức kéo ghế ngồi trở lại bên cạnh Thẩm Thiên Phong: “Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, giúp hắn trộn bát mì.
“Vậy thì sao ngươi không nói cho ta biết sớm một chút?” Diệp Cẩn nộ, vì sao tất cả mọi người đều biết, thành ra giống như ta ngu xuẩn lắm vậy.
“Ngươi lại không hỏi.” Thẩm Thiên Phong buồn cười, “Huống chi mỗi người đều có sở trường riêng, nếu cái gì trên đời này ngươi cũng biết hết thì sao được? Như bây giờ rất tốt.”
Diệp Cẩn bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Sở Uyên cũng không có tâm tình muốn ăn cái gì, Đoạn Bạch Nguyệt mua cho hắn một chuỗi cá nướng thịt xâu, còn quét thêm tương ớt. Hai người cùng nhau tới bờ biển, ngồi trên bãi đá ngầm ngắm ánh nắng chiều tỏa ra khắp bầu trời.
Nam Ma Tà nhìn bóng lưng hai người cảm khái, cái gì gọi là trời sinh một đôi, cái gì gọi là ông trời tác hợp, đáng tiếc trong quân doanh Đại Sở không có họa sĩ, nếu không tất nhiên phải vẽ một màn này lại, sau đó sao ra mấy vạn bản kẹp vào thiệp mời gửi đi khắp thiên hạ.
Tư Không Duệ nói: “Hai ngày hôm nay sao không thấy vị Diệu Tâm đại sư kia nhỉ?”
“Đang cùng các vị thiếu hiệp của Truy Ảnh Cung thảo luận phật pháp.” Nam Ma Tà thuận miệng đáp.
Tư Không Duệ cả kinh nói: “Người của Truy Ảnh Cung còn có thể hiểu được cái này ư?”
“Hiểu hay không thì không nhất định, nhưng cho dù không hiểu cũng có thể thảo luận được.” Ôn Liễu Niên ở bên cạnh xen mồm vào, “Lúc trước bản quan ở Truy Ảnh Cung cũng từng cùng chư vị anh hùng đàm luận về tàn cục cờ vây.”
Tư Không Duệ hỏi: “Kết quả thì sao?”
Ôn Liễu Niên nói: “Kết quả là sau đó không hiểu vì sao đột nhiên lại trò chuyện về việc nấu lẩu nên bỏ cái gì vào thì ăn ngon nhất.” Cũng rất tốt, đáng giá thèm nhỏ dãi ba thước.
Tư Không Duệ: “…”
Ám vệ một tả một hữu ngồi hai bên Diệu Tâm, cùng nhau hóng gió, vui vẻ thoải mái tình ý kéo dài.
Ăn xong chuỗi thịt quay cuối cùng, Sở Uyên nhảy xuống đá ngầm định trở về khoang thuyền thì bị Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay kéo lại.
“Gì vậy?” Sở Uyên vấn.
“Ngoài khơi có cái gì đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngươi đứng ở đây đừng đi đâu, ta ra đó xem thử.”
“Không cho phép!” Sở Uyên nhíu mày, “Biết đó là gì mà ngươi đòi đi.”
Theo từng trận sóng biển, đích xác có thể mơ hồ nhìn thấy có cái gì đó đang nhấp nhô lên xuống, dường như là có hình người. Một đội quan binh mang lưới lớn chèo thuyền tới gần, quăng lưới xuống kéo vào bờ, nhìn lại thì đúng là một cỗ thi thể.
“Ta tới xem là được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ hắn, đi qua xem thử. Diệp Cẩn đã tới trước một bước, đang ngồi xổm trước cỗ thi thể kiểm tra, nhíu mày nói: “Không giống những thi thể bình thường.”
Quan binh bao vây quanh đó tuy đều đã từng trải qua sinh tử, nhưng lúc này cũng có chút buồn nôn, chưa kể đến mùi hôi thối bốc lên tận trời, chỉ cần nghĩ đến chuyện cái thứ này đã trôi lềnh bềnh trên biển nhiều ngày như vậy, mà Diệp Cốc chủ vẫn có thể kề sát vào tỉ mỉ kiểm tra, đúng là không phải người phàm.
“Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên cạnh hắn.
“Người chết nước bình thường thì thi thể không giống thế này.” Diệp Cẩn nói, “Huống chi nhìn hình dạng xương cốt lòi ra ngoài thì chắc chắn phải là người Hán, cũng không phải người Nam Dương.”
“Là một trong những cỗ thi thể kia ư?” Đoạn Bạch Nguyệt suy đoán.
Diệp Cẩn gật đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài khơi, nói: “Tám phần mười là từ Tinh Châu trôi tới đây.”
Binh sĩ cầm một tấm vải bố chạy tới, quấn thi thể kia lại rồi khiêng tới một tiểu viện nằm đơn độc bên bờ biển, xung quanh đó không có tòa nhà nào. Diệp Cẩn mang bao tay vào, cũng không cho phép người nào đi theo, chỉ điểm danh để Chương Minh Duệ theo mình. Đoạn Bạch Nguyệt cảm khái: “Tiểu thái y này đúng là vận khí tốt a.”
Vừa dứt lời đã thấy Chương Minh Duệ chui đầu ra cửa sổ, ói như điên.
Đoạn Bạch Nguyệt: “Phụt.”
Sở Uyên lại không có tâm tình cùng hắn nói mấy chuyện này, quay đầu nói: “Có thể có thêm thi thể trôi tới đây hay không?”
“Không đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
Sở Uyên nhất thời đầu óc mụ mị không hiểu: “Vì sao?”
“Ngốc.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa gò má hắn, “Nơi này là Ly Kính quốc, ngày mai chúng ta sẽ rời đi, lúc này cho dù Sở Hạng giết sạch tất cả mọi người trên đảo thì đã sao. Những thi thể này tất nhiên chỉ dùng để đối phó với Sở quân, nhưng nhất định không phải là lúc này, mà là lúc hai quân giao chiến, hiểu chưa?”
Sở Uyên: “…”
Cũng phải.
“Choáng váng đầu rồi hả?” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Mấy ngày nay bảo ngươi ngủ nhiều một chút, kết quả mỗi ngày đều chỉ mới đến bình minh đã tự rời giường, bận rộn đến tận đêm khuya mới ngủ, không choáng váng mới lạ.”
Sở Uyên nắm tay hắn, do dự nói: “Ta…”
“Lại lo lắng không yên đúng không?” Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn hắn, “Ta đã nói rồi, lần này ta sẽ không đi đâu hết, sẽ luôn đứng bên cạnh ngươi, vì sao vẫn khẩn trương như vậy?”
Sở Uyên nhìn hắn một lát, cũng không biết nên nói cái gì, vì vậy xoay người chậm rãi trở về.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt đuổi theo.
“Có lẽ ta thật sự không phải là một hoàng đế tốt.” Sở Uyên có chút ủ rũ mất tinh thần, “Trước một trận đánh mấu chốt quan trọng như vậy nhưng chuyện mấy ngày nay ta suy nghĩ cũng không phải là đánh thắng hay thua, mà ngược lại toàn bộ đầu óc đều là ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Đoạn Bạch Nguyệt: “Phụt.”
Sở Uyên bất mãn đá hắn một cước: “Còn cười.”
“Trong lòng ngươi có ta là được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mấy trận đánh trước ta bị thương nhiều một chút, nhưng lần này thật sự sẽ không đâu, tất nhiên ta sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt mà, chỉ cần chờ ta dẫn ngươi quay về tây nam thành thân thôi, được không?”
Sở Uyên gật đầu: “Được.”
“Ta đưa ngươi về thuyền nghỉ ngơi nha?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên quay đầu lại nhìn tiểu viện đổ nát kia.
Chương Minh Duệ vẫn còn đang ói.
…
“Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, “Chúng ta trở về.”
Chương này cái thi thể buồn nôn chết được. TToTT
Đoạn Bạch Nguyệt: “Phụt.”
“Lại là ngươi gây ra?” Sở Uyên buông đũa xuống.
“Oan uổng cho ta rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ta vừa trở về đã luôn ở cùng một chỗ với ngươi, làm sao có thời gian đi an bài chuyện này được. Huống chi những chuyện liên quan đến đại hòa thượng kia, ngươi tự mình xử trí là được rồi, ta cũng không muốn để ý tới.”
“Lui ra đi.” Sở Uyên nói với Tứ Hỉ, “Hôm nay không còn chuyện gì nữa đâu, ngươi cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi, đừng ở đây hầu hạ nữa.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Tứ Hỉ rời khỏi cửa, lại gọi vài nội thị trực đêm tới phân phó vài câu rồi mới trở về chỗ ở nghỉ ngơi, trước khi đi không quên căn dặn phòng bếp hầm chút canh bổ máu, buổi tối đưa tới cho Vương gia ăn khuya — dù sao thì Vương gia cũng bị thương, cho dù là vết thương nhỏ thì Hoàng thượng cũng sẽ đau lòng a.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có muốn ta đi tìm người của Tần huynh, nhắc nhở bọn họ không nên hành động thái quá một chút hay không?”
Sở Uyên lắc đầu, lại đưa cho hắn một chén cơm: “Ăn nhiều một chút.”
“Đây chính là đang lúc chiến tranh a, võ công Diệu Tâm lại cao, nếu bị mấy người này chọc tạc mao lên thì chỉ sợ không dễ thu xếp.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Dù sao đi nữa, công phu chọc người sôi máu của Truy Ảnh Cung ngươi cũng biết rồi.”
“Mới nãy còn nói ngươi không muốn để ý tới chuyện liên quan đến Diệu Tâm.” Sở Uyên nhướng mi, “Mới chớp mắt đã thay đổi rồi ư?”
“Ta là lo lắng ngươi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói.
“Ta biết.” Sở Uyên xoa xoa gương mặt của hắn, “Nhưng khó khăn lắm mới có được một ngày nhàn rỗi, ngươi không thể nói chuyện gì khác sao? Kia đều là người do Tần Thiếu Vũ dạy dỗ, lúc tung hoành trên giang hồ ắt sẽ biết đắn đo biết chừng mực, huống chi lúc hai quân giao chiến, ngươi không khỏi cũng quá coi thường Truy Ảnh Cung.”
“Ngươi tin tưởng bọn họ là được.” Đoạn Bạch Nguyệt rất phối hợp, “Tốt lắm, ta không nói nữa.”
“Mấy món này có ngon hay không?” Sở Uyên hỏi, “Dao nhi nói ngươi thích ăn, nhưng đầu bếp cũng không biết cách làm, chỉ có thể lung tung đoán mò rồi làm ra thôi, ta nếm một ngụm thấy mùi vị cũng được.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Ừ.”
“Vậy ăn thêm một chén.” Sở Uyên gắp cho hắn một đũa thức ăn.
Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười nói: “Lấy sức ăn của Ngô Tam Lỗi gán cho ta ư?”
“Ta thích nhìn ngươi ăn.” Sở Uyên nói, “Đẹp mắt.”
Đoạn Bạch Nguyệt bĩu môi: “Chỉ thích nhìn ta ăn sao?”
Sở Uyên cười: “Ngươi làm cái gì ta cũng thích.”
Diệp Cẩn bưng thuốc đứng ở cửa, nhìn trời: “Khụ!” Lại đang nói cái quỷ gì?!
“Ngươi khó chịu chỗ nào?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày hỏi Sở Uyên.
“Không có.” Sở Uyên nhận lấy chén thuốc, cúi đầu thổi thổi, “Cái này nấu cho ngươi.”
“Là cái gì vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Diệp Cẩn vừa xoay người rời đi, vừa u oán nói: “Hạc Đỉnh Hồng.”
Đoạn Bạch Nguyệt hướng về bóng lưng của Diệp Cẩn le lưỡi.
Sở Uyên buồn cười, đưa chén thuốc cho Đoạn Bạch Nguyệt: “Đây, ngày hôm qua trở về thấy sắc mặt ngươi không được tốt, ăn cái này xong cũng có thể thoải mái hơn.”
“Đây cũng đâu phải thuốc gì, rõ ràng chính là một chén canh a.” Đoạn Bạch Nguyệt dùng cái muỗng quấy quấy hai cái, “Nếu còn bị ngươi bồi bổ kiểu này nữa thì còn đánh trận cái gì, phỏng chừng cách vòng bụng của Tứ Hỉ cũng không còn xa nữa.”
“Một chén cuối cùng, ăn xong sẽ để cho ngươi nghỉ ngơi.” Sở Uyên nói, “Nghe lời.”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trên ghế thở dài: “Lúc trước đều là ta dỗ ngươi ăn, sao bây giờ đổi thành ngược lại thế này?”
Sở Uyên ghé vào lưng hắn: “Có ăn hay không?”
“Ăn ăn ăn.” Đoạn Bạch Nguyệt hai ba muỗng đem chén canh kia nhét xuống bụng, “Ngươi xem, ăn xong rồi.”
“Ngoan, sau này về cung sẽ có phần thưởng.” Sở Uyên kéo hắn đứng dậy, “Đi, mang ngươi ra ngoài đi dạo một chút tiêu thực.”
“Sao hôm nay tâm tình tốt như vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt cười hỏi.
“Ngươi bình an trở về, tất nhiên ta cũng thấy vui vẻ.” Sở Uyên nắm tay hắn, cũng không muốn buông ra, cứ như thế lắc lư lắc lư đi dạo trên boong thuyền. Trên đường gặp không ít tướng sĩ, nhưng lúc này tất cả mọi người trong quân doanh đều đã biết mối quan hệ giữa hai người, bởi vậy cũng không ai cảm thấy đột ngột gì, chỉ cúi đầu hành lễ rồi vội vã rời đi. Có chăng chỉ là ở trong lòng cảm khái một câu, Hoàng thượng và Vương gia nhìn cực kỳ xứng đôi, chỉ có điều nếu tin tức này truyền về vương thành, đoán chừng Đào Thái phó chắc chắn sẽ phát điên.
Lưu Đại Quýnh nói: “Lão Đào, ra đây đi.”
“Ra cái gì mà ra, ngày nắng oi bức như vậy.” Đào Nhân Đức ngồi trong thư phòng, giở xem từng bức từng bức tranh cuốn trước mặt, “Vừa lúc ngươi cũng đã đến rồi, vào đây giúp ta xem một chút, vị cô nương nào ở đây đẹp mắt hơn.”
Lưu Đại Quýnh buồn bực hỏi: “Ngươi muốn làm cây già nhú chồi non sao?”
Đào Nhân Đức: “…”
Đào Nhân Đức nói: “Ta chuẩn bị những thứ này là muốn trình lên cho Hoàng thượng xem đó, trong đây đều là tiểu mỹ nhân thuộc hàng nhất đẳng trên thế gian.”
Lưu Đại Quýnh lắc đầu, xoay người nói: “Ngươi cứ từ từ mà xem, ta đi trước đây.”
“Quay lại quay lại!” Đào Nhân Đức đuổi theo kéo hắn lại, “Ngươi cái lão già kia, bình thường không phải không có việc gì cũng muốn làm mai ư? Vì sao mỗi khi nhắc tới Hoàng thượng thì nhìn ngươi lại khí định thần nhàn hơn bất kì ai khác? Trước khi tiên hoàng ra đi đã đem Hoàng thượng giao phó cho hai người chúng ta, hiện tại Hoàng thượng cũng đã ba mươi có lẻ rồi, nhưng đừng nói là con nối dòng, ngay cả hậu phi cũng không có lấy một người, ngươi không nóng nảy chút nào sao?”
Lưu Đại Quýnh nói: “Lão Đào a.”
Đào Nhân Đức nói: “Gì?”
“Đừng tìm nữa, vô dụng thôi.” Lưu Đại Quýnh vỗ vỗ tay hắn, ” Hoàng thượng của ta chướng mắt những thứ này.”
“Ngươi còn chưa có xem, làm sao biết được Hoàng thượng sẽ chướng mắt?” Đào Nhân Đức cứng rắn kéo hắn tới bên cạnh bàn, “Lần này không giống những lần trước đâu, từ tiểu thư khuê các đến bích ngọc tiểu gia, từ đông bắc đến Giang Nam, nữ tử có dung mạo xinh đẹp có tiếng khắp mọi nơi đều có, thậm chí còn có tiểu thư của các môn phái trên giang hồ. Hoàng thượng thích võ đao lộng thương a, biết đâu chừng hai người này có thể được!”
Bích ngọc tiểu gia: con gái rượu của gia đình nhỏ.
Lưu Đại Quýnh nói: “Ngươi cao hứng thì tốt rồi.”
Đào Nhân Đức: “…”
Lưu Đại Quýnh đột nhiên nói: “Nhiều năm trước Tây Nam Phủ có thu dưỡng một tiểu oa nhi, chuyện này ngươi không biết đúng không?”
“Chuyện đó đâu có liên quan gì đến ta.” Đào Nhân Đức không hiểu, “Chỉ cần Tây Nam Phủ không mưu nghịch, đừng nói thu dưỡng một oa nhi, cho dù muốn thu dưỡng một nghìn hay tám trăm cũng được, ngươi nhắc tới việc này làm gì?”
“Không có gì, chỉ là nghe nói tiểu oa nhi kia cũng không tệ lắm.” Lưu Đại Quýnh phất phất tay áo xoay người trở về, khí định thần nhàn nói, “Ngươi cứ tiếp tục xem tranh đi, ta có thể đi ăn thịt lừa bánh nướng một mình.”
Đào Nhân Đức đứng phía sau lưng hắn nhíu mày.
Tây Nam Phủ thu dưỡng một tiểu oa nhi?
Sở Uyên ngồi xổm trên thuyền nhỏ, trong tay nắm một xâu tôm khô, từng bước từng bước đút cho rùa lớn trước mặt ăn.
“Đúng là có vài phần linh tính thật.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Lúc trước ở Thiên Chi Nhai thấy nó đi rồi, ta còn tưởng sau này cũng sẽ không còn được gặp lại nó nữa, lại không ngờ nó sẽ quay về quân doanh tìm ngươi.”
“Đáng tiếc là không thể mang về vương thành.” Sở Uyên lấy tay sờ sờ mai rùa, “Bằng không chỉ cần tính chuyện nó cứu ngươi, ta cũng muốn nuôi nó cả đời.”
Rùa lớn ăn xong tôm khô rồi chậm rì rì chìm vào trong nước, nhưng cũng không đi xa, vài ngày sau đó nó đều lúc ẩn lúc hiện bên cạnh đội thuyền của Sở quân, ba không năm lúc còn có thể ném hai con cá lớn lên boong thuyền, đều là những loại cá mà bình thường mọi người không tìm được.
Vì thế Ôn đại nhân rất là vui vẻ.
Cục Bông ngồi xổm trên lưng rùa lớn, bị nó mang theo dạo vòng vòng vòng vòng trên mặt biển, cao hứng bừng bừng, một mực giương đôi cánh nhỏ sung sướng gọi chíp chíp. Đại phượng hoàng chậm rãi xoay quanh trên không trung, lâu lâu lại cúi đầu liếc mắt nhìn đệ đệ của mình một cái, sợ nó rơi xuống biển, ánh mắt lãnh diễm giống như đang nhìn một bệnh thần kinh.
Cục Bông xoay người dùng cái mông nhắm ngay ca ca.
Đại phượng hoàng lập tức kêu to một tiếng, lao nhanh xuống giơ móng vuốt đá bay đệ đệ, lại một con phượng hoàng khác giương hai cánh sà xuống tiếp được tiểu phượng hoàng, mang theo nó đón gió phần phật lao vút lên trời.
Cục Bông hồn phi phách tán, dúm lông trên đỉnh đầu ngây ngô mất trật tự: “Chíp!”
Tướng sĩ Đại Sở từ xa xa nhìn thấy một màn này, tươi cười đầy mặt như nhận được sự cổ vũ rất lớn — có nhiều điềm lành và thần thú như vậy, muốn không thắng cũng khó.
Ám vệ vắt người trên lan can, cao hứng bừng bừng giới thiệu: “Đó là Thiếu cung chủ nhà ta.”
Diệu Tâm khép hờ hai mắt, lần lần chuỗi tràng hạt trong tay, giống như không nghe được người bên cạnh đang nói cái gì.
Thực sự là lạnh lùng a… Ám vệ cảm khái, may mắn là chúng ta nhiệt tình như lửa, nếu không mọi người nhất định không có cách nào nói chuyện khoái trá được.
Lại một sáng sớm, nắng vàng chiếu xuống biển khơi, làm bạn với tiếng kèn vang vọng phía chân trời, đại quân Sở quốc nhổ trại lên, chiến thuyền xếp thành hàng chỉnh chỉnh tề tề chầm chậm rời bến, cánh buồm no đủ chiến kỳ tung bay, hướng về phía Tinh Châu chạy đi.
” Một trận đánh cuối cùng.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay Sở Uyên, đứng trên đài cao nhìn về phương xa, “Nhất định thắng.”
Sở Uyên cười cười: “Ừ.”
Nhất định thắng.
Trên hải đảo đen kịt vô bờ, một đám hắc y nhân đang đứng vây thành một vòng tròn, mặt mày nghiêm túc nhắm mắt cúi đầu, trong miệng không ngừng thì thào lẩm bẩm, tựa như đang thi hành loại vu thuật thần bí cổ xưa nào đó.
Hắc Nha ngửa mặt nằm trên giường đá, Sở Hạng mở một cái hộp gấm ra, sau khi mở hộp thì thấy là một đồ vật sáng long lanh, chính là Linh Lung Trản mà năm đó hắn lừa gạt lấy được từ tay Lệ Thước.
Sau một tiếng vỡ vụn thanh thúy, một hạt châu lăn ra, bên trong dường như có thứ gì còn sống đang cử động. Sở Hạng bốc hạt châu lên, đưa tới bên miệng Hắc Nha, lạnh lùng nói: “Ăn nó vào.”
Hắc Nha nhìn như có chút do dự.
Sở Hạng nhắc nhở: “Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, hoặc có thể nói thẳng ra là cơ hội duy nhất của ngươi.”
Hắc Nha hạ quyết tâm, hé miệng nhận hạt châu kia vào nuốt xuống bụng. Chỉ chốc lát sau, trong tim giống như nổi lên ngọn lửa, chỗ tay bị chém cụt lúc trước cũng như là có trăm nghìn con độc trùng đang gặm cắn, diện mục đỏ lên đau đớn khó nhịn, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đã nát bấy, hai tay hầu như muốn đem giường đá dưới thân bóp nát, nhưng cũng không thể giảm bớt chút thống khổ nào, cuối cùng hắn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, nhắm mắt trút ra hơi thở cuối cùng.
Đám vu sư vây quanh giường đá thấy thế trong lòng kinh hãi, hai mặt nhìn nhau rồi lại không dám hỏi ra miệng. Sở Hạng bước tới thử mạch đập của Hắc Nha, khóe môi vẽ ra một nụ cười âm hiểm, sai người khiêng hắn tới ám thất.
Phỉ Miễn quốc cách Tinh Châu đại khái khoảng mười ngày đi đường, dọc đường đi ngang qua không ít hải đảo, có thể là vì nghe được tin tức Sở quân đánh trận nào cũng thắng, cảm thấy trận đánh cuối cùng này tất nhiên cũng sẽ không thua, vì vậy các cư dân trên các đảo quốc này so với các đảo quốc trước đó đều nhiệt tình hơn rất nhiều, không hề đóng chặt cảng biển, thậm chí còn có thể để Sở quân cập cảng nghỉ ngơi một đêm, ăn chút cơm canh nóng hổi và rau quả tươi rồi lại đi.
“Ly Kính quốc.” Sở Uyên đứng trên boong thuyền, nhìn đại quân bận rộn nối nhau thả neo cập cảng, nói: ” Tình cảnh nơi này trong lần gần nhất tới đây vẫn còn rõ ràng trước mắt, không ngờ mới nháy mắt cũng đã qua nhiều năm như vậy rồi.”
“Đừng, ta ước gì ngươi đã quên.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa hai tay ôm lấy đầu hắn, “Nghìn vạn lần đừng nhớ rõ ràng như vậy cả đời.”
“Nhiều chuyện.” Sở Uyên cười kéo tay hắn xuống, “Có quan hệ gì đâu, đều đã là quá khứ rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt cũng cười: “Có muốn xuống dưới kia xem một chút không? Ồ, quán nhỏ bán mì sợi kia vẫn còn, lần trước không thể cùng ngươi tới ăn, lần này bù lại cũng không muộn.”
Sở Uyên gật đầu, cùng hắn đi xuống thuyền.
“Hoàng thượng, Vương gia.” Trong quán nhỏ có rất nhiều tướng sĩ đang ăn mì, Sở Uyên giơ tay ý bảo mọi người không cần đa lễ, gọi lão bản nấu hai chén mì sợi rồi chọn cái bàn trống cách đó không xa, ngồi xuống từ từ ăn.
“Lúc trước còn tưởng Ly Kính quốc này cách Tinh Châu đủ gần, ít nhiều gì cũng sẽ chịu ảnh hưởng.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Không ngờ lại có thể an ổn như vậy.”
“Tinh Châu dân phong cường hãn, người trên đảo lại có đến tám phần mười tính tình nóng nảy cực đoan, Sở Hạng chưa chắc đã có can cảm trêu chọc.” Sở Uyên nói, “Hoặc cũng có thể nói dù hắn dám trêu chọc, thì cũng là cái được không bù đủ cái mất. Ép buộc một đống người không tin phục đi đánh giặc vào lúc này cũng không có lời.”
“Nếu vậy thì sao không dứt khoát giết đi?” Diệp Cẩn ngồi ở bàn bên cạnh nhoài người qua hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vì sao phải giết?”
Diệp Cẩn dứt khoát kéo băng ghế qua chỗ hai người ngồi xuống: “Năm đó Tiêu Tiêu Nhi đã từng nói rằng Sở Hạng đã phải hao tốn rất nhiều khí lực vận chuyển thi thể từ vùng Trung Nguyên tới Tinh Châu, tất nhiên là vì muốn đem những thi thể kia làm chuyện mờ ám gì đó, nhưng nếu đã cần thi thể như thế thì vì sao không dứt khoát giết người của Ly Kính quốc này luôn?”
Đang ăn mà cứ phải liên tục nghe cái từ “Thi thể ” này, Sở Uyên hoàn toàn mất khẩu vị, thả cái muỗng lại trong chén.
Diệp Cẩn: “…”
Hay thôi ngươi ăn của ngươi trước đi, ta đợi một lát rồi hỏi lại.
“Ngươi nói xem.” Sở Uyên nhìn Đoạn Bạch Nguyệt.
“Nam Dương này cũng không phải chỉ có một Ly Kính quốc, tuy cũng không phải là những đảo quốc lớn nhưng nếu tập hợp lại thì cũng có không ít người. Lần này Sở quốc và Phỉ Miễn quốc khai chiến, hầu như tất cả các đảo quốc đều chọn cách bế quan trung lập.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Nhưng nếu Sở Hạng giết người của Ly Kính quốc vào lúc này, khi tin tức truyền tới những hải đảo còn lại, chắc chắn sẽ làm tất cả bọn họ cảm thấy lo lắng bất an, ngươi nghĩ bọn họ sẽ cam tâm chờ chết, chờ bị Sở Hạng phá hủy đảo bất cứ lúc nào, hay là sẽ gia nhập vào Sở quân, hăng hái phản kháng?”
Sở Uyên cười cười: “Ân.”
“Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn đứng dậy, “Dẫn ngươi đi tìm món khác ăn.”
Diệp Cẩn mở mắt trừng trừng nhìn hai người rời đi, sau đó căm tức kéo ghế ngồi trở lại bên cạnh Thẩm Thiên Phong: “Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, giúp hắn trộn bát mì.
“Vậy thì sao ngươi không nói cho ta biết sớm một chút?” Diệp Cẩn nộ, vì sao tất cả mọi người đều biết, thành ra giống như ta ngu xuẩn lắm vậy.
“Ngươi lại không hỏi.” Thẩm Thiên Phong buồn cười, “Huống chi mỗi người đều có sở trường riêng, nếu cái gì trên đời này ngươi cũng biết hết thì sao được? Như bây giờ rất tốt.”
Diệp Cẩn bĩu môi, cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Sở Uyên cũng không có tâm tình muốn ăn cái gì, Đoạn Bạch Nguyệt mua cho hắn một chuỗi cá nướng thịt xâu, còn quét thêm tương ớt. Hai người cùng nhau tới bờ biển, ngồi trên bãi đá ngầm ngắm ánh nắng chiều tỏa ra khắp bầu trời.
Nam Ma Tà nhìn bóng lưng hai người cảm khái, cái gì gọi là trời sinh một đôi, cái gì gọi là ông trời tác hợp, đáng tiếc trong quân doanh Đại Sở không có họa sĩ, nếu không tất nhiên phải vẽ một màn này lại, sau đó sao ra mấy vạn bản kẹp vào thiệp mời gửi đi khắp thiên hạ.
Tư Không Duệ nói: “Hai ngày hôm nay sao không thấy vị Diệu Tâm đại sư kia nhỉ?”
“Đang cùng các vị thiếu hiệp của Truy Ảnh Cung thảo luận phật pháp.” Nam Ma Tà thuận miệng đáp.
Tư Không Duệ cả kinh nói: “Người của Truy Ảnh Cung còn có thể hiểu được cái này ư?”
“Hiểu hay không thì không nhất định, nhưng cho dù không hiểu cũng có thể thảo luận được.” Ôn Liễu Niên ở bên cạnh xen mồm vào, “Lúc trước bản quan ở Truy Ảnh Cung cũng từng cùng chư vị anh hùng đàm luận về tàn cục cờ vây.”
Tư Không Duệ hỏi: “Kết quả thì sao?”
Ôn Liễu Niên nói: “Kết quả là sau đó không hiểu vì sao đột nhiên lại trò chuyện về việc nấu lẩu nên bỏ cái gì vào thì ăn ngon nhất.” Cũng rất tốt, đáng giá thèm nhỏ dãi ba thước.
Tư Không Duệ: “…”
Ám vệ một tả một hữu ngồi hai bên Diệu Tâm, cùng nhau hóng gió, vui vẻ thoải mái tình ý kéo dài.
Ăn xong chuỗi thịt quay cuối cùng, Sở Uyên nhảy xuống đá ngầm định trở về khoang thuyền thì bị Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay kéo lại.
“Gì vậy?” Sở Uyên vấn.
“Ngoài khơi có cái gì đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Ngươi đứng ở đây đừng đi đâu, ta ra đó xem thử.”
“Không cho phép!” Sở Uyên nhíu mày, “Biết đó là gì mà ngươi đòi đi.”
Theo từng trận sóng biển, đích xác có thể mơ hồ nhìn thấy có cái gì đó đang nhấp nhô lên xuống, dường như là có hình người. Một đội quan binh mang lưới lớn chèo thuyền tới gần, quăng lưới xuống kéo vào bờ, nhìn lại thì đúng là một cỗ thi thể.
“Ta tới xem là được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ hắn, đi qua xem thử. Diệp Cẩn đã tới trước một bước, đang ngồi xổm trước cỗ thi thể kiểm tra, nhíu mày nói: “Không giống những thi thể bình thường.”
Quan binh bao vây quanh đó tuy đều đã từng trải qua sinh tử, nhưng lúc này cũng có chút buồn nôn, chưa kể đến mùi hôi thối bốc lên tận trời, chỉ cần nghĩ đến chuyện cái thứ này đã trôi lềnh bềnh trên biển nhiều ngày như vậy, mà Diệp Cốc chủ vẫn có thể kề sát vào tỉ mỉ kiểm tra, đúng là không phải người phàm.
“Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên cạnh hắn.
“Người chết nước bình thường thì thi thể không giống thế này.” Diệp Cẩn nói, “Huống chi nhìn hình dạng xương cốt lòi ra ngoài thì chắc chắn phải là người Hán, cũng không phải người Nam Dương.”
“Là một trong những cỗ thi thể kia ư?” Đoạn Bạch Nguyệt suy đoán.
Diệp Cẩn gật đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài khơi, nói: “Tám phần mười là từ Tinh Châu trôi tới đây.”
Binh sĩ cầm một tấm vải bố chạy tới, quấn thi thể kia lại rồi khiêng tới một tiểu viện nằm đơn độc bên bờ biển, xung quanh đó không có tòa nhà nào. Diệp Cẩn mang bao tay vào, cũng không cho phép người nào đi theo, chỉ điểm danh để Chương Minh Duệ theo mình. Đoạn Bạch Nguyệt cảm khái: “Tiểu thái y này đúng là vận khí tốt a.”
Vừa dứt lời đã thấy Chương Minh Duệ chui đầu ra cửa sổ, ói như điên.
Đoạn Bạch Nguyệt: “Phụt.”
Sở Uyên lại không có tâm tình cùng hắn nói mấy chuyện này, quay đầu nói: “Có thể có thêm thi thể trôi tới đây hay không?”
“Không đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.
Sở Uyên nhất thời đầu óc mụ mị không hiểu: “Vì sao?”
“Ngốc.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa gò má hắn, “Nơi này là Ly Kính quốc, ngày mai chúng ta sẽ rời đi, lúc này cho dù Sở Hạng giết sạch tất cả mọi người trên đảo thì đã sao. Những thi thể này tất nhiên chỉ dùng để đối phó với Sở quân, nhưng nhất định không phải là lúc này, mà là lúc hai quân giao chiến, hiểu chưa?”
Sở Uyên: “…”
Cũng phải.
“Choáng váng đầu rồi hả?” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, “Mấy ngày nay bảo ngươi ngủ nhiều một chút, kết quả mỗi ngày đều chỉ mới đến bình minh đã tự rời giường, bận rộn đến tận đêm khuya mới ngủ, không choáng váng mới lạ.”
Sở Uyên nắm tay hắn, do dự nói: “Ta…”
“Lại lo lắng không yên đúng không?” Đoạn Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn hắn, “Ta đã nói rồi, lần này ta sẽ không đi đâu hết, sẽ luôn đứng bên cạnh ngươi, vì sao vẫn khẩn trương như vậy?”
Sở Uyên nhìn hắn một lát, cũng không biết nên nói cái gì, vì vậy xoay người chậm rãi trở về.
“Rốt cuộc làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt đuổi theo.
“Có lẽ ta thật sự không phải là một hoàng đế tốt.” Sở Uyên có chút ủ rũ mất tinh thần, “Trước một trận đánh mấu chốt quan trọng như vậy nhưng chuyện mấy ngày nay ta suy nghĩ cũng không phải là đánh thắng hay thua, mà ngược lại toàn bộ đầu óc đều là ngươi.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “…”
Đoạn Bạch Nguyệt: “Phụt.”
Sở Uyên bất mãn đá hắn một cước: “Còn cười.”
“Trong lòng ngươi có ta là được rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói, “Mấy trận đánh trước ta bị thương nhiều một chút, nhưng lần này thật sự sẽ không đâu, tất nhiên ta sẽ bảo vệ bản thân mình thật tốt mà, chỉ cần chờ ta dẫn ngươi quay về tây nam thành thân thôi, được không?”
Sở Uyên gật đầu: “Được.”
“Ta đưa ngươi về thuyền nghỉ ngơi nha?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Sở Uyên quay đầu lại nhìn tiểu viện đổ nát kia.
Chương Minh Duệ vẫn còn đang ói.
…
“Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn, “Chúng ta trở về.”
Chương này cái thi thể buồn nôn chết được. TToTT