Chương : 174
Theo bản vẽ sơ khai nhất thì bên trong Quỷ Mộc Hạp sẽ được bố trí sẵn ngân châm và cổ trùng, nhưng sau đó bản vẽ tới tay Sở Hạng thì hắn đã đổi ngân châm thành thiết mâu ngắn nhỏ, lực sát thương chỉ có hơn chứ không kém. May mắn một điều là thiết mâu không chứa được cổ trùng, chỉ có tác dụng đả thương người hoặc là giết người mà thôi, cho nên cũng không cần phải lo lắng người trúng thiết mâu sẽ bị khống chế não bộ, trở ngược lại tự giết lẫn nhau.
Tiết Hoài Nhạc hạ lệnh một tiếng, một tấm lưới đan bằng các sợi kim loại màu đen bung ra che chở phía trước đội thuyền, ngăn chặn lại một phần nào đó số thiết mâu mà đối phương bắn ra. Cùng lúc đó, mấy nghìn Quỷ Mộc Hạp trên chiến thuyền của Đại Sở cũng đồng loạt được kích hoạt, lưỡi đao sắc bén lóe ra hàn quang lao vút giữa biển khơi, tầng tầng xuyên thủng đám quỷ thi cứng nhắc kia, không ngừng có tiếng tru tréo nặng nề vang lên, thế nhưng cũng không có bao nhiêu cương thi ngã xuống, mà lại bắt đầu chậm rãi mở ra cơ quan ám khí thứ hai trong Quỷ Mộc Hạp.
Tuy đã có lưới kim loại màu đen che chắn bớt một phần nhưng Đại Sở vẫn như cũ thương vong rất nặng. Tiết Hoài Nhạc thu hết vào đáy mắt, leo lên thuyền cất cao giọng hạ lệnh: “Trước tiên rút về!”
Trác Vân Hạc rống to hơn: “Toàn quân rút về phía sau!”
Cùng lúc đó, nhóm thiết mâu thứ hai đã xé gió mà tới, Thẩm Thiên Phong giẫm một chân lên mạn thuyền tung người nhảy lên không trung, đánh ra một cỗ nội lực cường đại hướng thẳng xuống lòng biển sâu, sóng lớn dâng lên ngập trời tạo ra một tấm bình phong ngắn ngủi giữa hai quân.
“Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Dao nhi, châm lửa!”
“Được a!” Đoạn Dao cầm lấy một cái lưới lớn, kéo theo nhảy xuống chiến thuyền chủ, mùi dầu hỏa lập tức tràn ngập trong không khí. Tư Không Duệ cả kinh nói: “Này này, ngươi cứ để hắn đi như thế sao? Đối diện chính là một đám hoạt tử nhân không cần mạng sống nữa a.”
Hoạt tử nhân: chính là tang thi mà chúng ta vẫn thường hay nói, chính là những “người” không còn sống nhưng cũng chưa thật sự chết, là một loại hiện tượng trên mặt sinh lý, thông thường đều cử động rất chậm, hành động theo đàn, ánh mắt dại ra, hàm răng sắc nhọn, trên răng có độc, người nào bị cắn xong cũng sẽ biến thành hoạt tử nhân.
“Hắn có thể làm được.” Hai mắt Đoạn Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào thân ảnh Đoạn Dao, chỉ thấy hắn hành động nhanh nhẹn lưu loát, phi thân nhảy lên ngồi trên lưng một con phượng hoàng, huýt sáo một cái rồi cả người cả chim đều lao vút lên cao, trực tiếp hướng về phía mấy trăm cỗ quan tài dập dềnh trên mặt biển kia phóng đi.
Rất nhiều quỷ thi chậm rãi giơ tay, xoay Quỷ Mộc Hạp lại nhắm thẳng lên trời.
Sở Uyên nhíu mày: “Gọi Dao nhi trở về!”
“Có người đang âm thầm chỉ huy đám cương thi này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tám phần mười là ở trên chiếc thuyền phía đối diện kia.”
Sở Uyên nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức nắm chặt cổ tay hắn lại.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ qua đó nhìn một chút cũng không được ư?”
“Gọi Dao nhi trở về.” Sở Uyên lặp lại một lần nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ tay hắn: “Đừng lo lắng.”
“Oa, nhiều như vậy a.” Đoạn Dao nhìn đám quan tài như những cái hộp nhỏ rậm rạp liên miên không dứt bên dưới, cảm thấy trong lòng thật đủ ớn lạnh. Nếu hơn một nghìn cương thi này cứ như vậy chìm vào đáy biển thì cá trong biển và ngư dân cũng coi như là ngã tám đời huyết môi.
Ngã tám đời huyết môi: hôm qua buồn ngủ rục rồi mà tìm cái chú thích này chả có nên đi ngủ luôn, đại ý là xui xẻo đó, ví như câu “Ta ngã tám đời huyết môi nên mới lấy ngươi.” thì hiểu như “Ta mang dòng máu xui xẻo tám đời nên mới lấy ngươi.”
Trên chiếc thuyền lớn kia truyền đến tiếng còi ngắn ngủi, đáy mắt Đoạn Dao chợt lóe hàn quang, còn chưa kịp ra hiệu bảo thì đại phượng hoàng cũng đã mang theo hắn vọt về phía trước phóng đi, từ xa xa nhìn chỉ thấy như một tia sáng màu vàng kim lướt qua nhanh như tia chớp, dù tốc độ của đám thiết mâu kia có nhanh hơn nữa cũng không thể nào đuổi kịp, đang bay giữa chừng thì đột nhiên dừng lại rồi trở mình lao ào ào xuống phía dưới.
Trên boong thuyền, Sở Uyên và Tư Không Duệ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
“Làm tốt lắm.” Đoạn Dao xoa xoa cổ đại phượng hoàng, ho khan hai tiếng: “Ngươi nhẫn thêm một lát nữa, trở về ta mời ngươi ăn thịt bò.”
Đại phượng hoàng giương cánh, mang theo hắn ở trên bầu trời xoay quanh dần dần đi xuống. Đoạn Dao nhìn đúng thời cơ, đem lưới đánh cá tẩm đầy dầu hỏa kia cố sức quăng về phía những cỗ quan tài, một tay lập tức rút cung tên sau lưng ra, ba mũi tên mang theo đốm lửa xuyên qua lưới lớn, chỉ trong nháy mắt cái lưới bùng cháy dữ dội ngay giữa không trung bốc lên tận trời, ngay cả màn sương đen dày đặc xung quanh cũng chiếu ra một mảnh đỏ rực.
Đoạn Dao đối với bản thân rất là hài lòng.
Lưới lớn cháy rừng rực phủ lên quan tài, ván quan tài bằng gỗ khô ráo và đám cương thi kia nhanh chóng biến thành mồi lửa, chỉ trong thoáng chốc đã dẫn lửa cháy lan ra cả một vùng, nhưng cho dù là vậy thì vẫn như cũ có hàng loạt thiết mâu không ngừng xuyên qua biển lửa mênh mông, vô số cương thi dù đang bốc cháy vẫn có thể dựa theo chỉ lệnh, liên tục duy trì hành động cứng nhắc, kích hoạt từng cái từng cái Quỷ Mộc Hạp, giống như ngày tận thế, địa phủ diệt vong.
Ngư Vĩ quân đã rút về phía sau trong phạm vi an toàn, Diệp Cẩn cũng không có nhiều tinh lực lo nghĩ chuyện khác, vội vàng giúp quân y chữa trị cho các tướng sĩ bị thương vừa được chuyển lên thuyền. Tiết Hoài Nhạc đã ra chỉ lệnh toàn quân rút lui, Đoạn Bạch Nguyệt lại đột nhiên biến sắc, vội vàng tránh thoát tay Sở Uyên, huýt sáo gọi một con phượng hoàng tới.
“Ngươi!” Sở Uyên bất ngờ không kịp phòng bị lảo đảo hai bước, kéo hắn không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn và phượng hoàng nhanh chóng bay khỏi chiến thuyền chủ.
“Là vì Dao nhi.” Tư Không Duệ vội vàng giải thích: “Cũng không phải là vì Đoạn huynh muốn cậy mạnh.”
Sở Uyên nhíu mày nhìn về phía bên kia, quả nhiên thấy Đoạn Dao sau khi châm lửa xong vẫn chưa trở về, mà lại chỉ huy phượng hoàng bay về phía chiếc thuyền lớn của địch quân, chắc là muốn đi dò xét tình hình.
Lúc bay tới gần, Đoạn Dao vừa định bảo phượng hoàng bay thấp hơn chút nữa thì lại nghe phía sau có động tĩnh, vì vậy cảnh giác quay đầu lại, nhưng còn chưa kịp nhìn thấy rõ cái gì thì cũng đã bị Đoạn Bạch Nguyệt vung lên một đạo chưởng phong quét rơi từ trên lưng phượng hoàng xuống —vừa vặn tránh được một mũi “xuyên vân tiễn” của địch quân.
Xuyên vân tiễn: mây thì cao mà bắn xuyên mây thì biết lực bắn mạnh thế nào rồi đó *^_^*.
Con phượng hoàng lúc trước bay vòng xuống bên dưới, vững vàng tiếp Đoạn Dao lại trên lưng một lần nữa, cũng không quan tâm đến chỉ thị của hắn, trực tiếp mang theo hắn bay trở về đại doanh Sở quân.
Tư Không Duệ kéo Đoạn Dao từ trên lưng phượng hoàng xuống, xoa xoa đầu hắn an ủi.
“Không có việc gì chứ?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Dao lắc đầu, vẫn chưa tỉnh hồn.
Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt cũng bay về thuyền lớn. Lúc này Sở quân đã tạo được một khoảng cách đủ xa với đám quan tài kia, dưới công kích của thủy lôi, vô số cương thi bị lực nổ đánh nát vụn, tốc độ di chuyển cũng càng ngày càng chậm, cho tới cuối cùng thì đã triệt để biến mất trong màn sương xám đen.
Đại quân tạm thời rút về phía sau nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Sở Uyên và Tiết Hoài Nhạc cũng vội vã chạy đi thăm hỏi các tướng sĩ bị thương, Đoạn Dao đứng trên boong thuyền, rầu rĩ lí nhí giải thích: “Ta chỉ nghĩ tới đó xem một chút, cũng không ngờ trên chiếc thuyền kia cư nhiên lại có người sống.” Càng không nghĩ tới còn có thể đột ngột bắn cung.
“Không có người sống thì làm sao có thể chỉ huy được nhiều cương thi như vậy!” Đoạn Bạch Nguyệt trầm giọng nói: “Ta chỉ bảo ngươi đi phóng hỏa, không cho ngươi làm chuyện gì khác.”
Đoạn Dao cúi đầu không nói được lời nào.
“Được rồi được rồi, có gì đâu mà phải nói lâu như vậy, mau đi ăn cơm.” Tư Không Duệ ngồi xổm phía sau một trận, thật sự nhịn không được nữa, tươi cười đầy mặt đi tới hòa giải, đuổi Đoạn Bạch Nguyệt đi tìm Hoàng thượng, sau đó kéo Đoạn Dao ngồi xuống bên cạnh: “Muốn ăn cái gì? Ca ca đi làm cho ngươi.”
Đoạn Dao ôm Liệt Vân Đao, tức giận, dùng sức vặn lung tung.
“Đoạn huynh làm vậy cũng là vì lo lắng cho ngươi thôi.” Tư Không Duệ xoa xoa đầu Đoạn Dao: “Thấy ngươi xông vào địch doanh, hắn không kịp nói câu nào đã vội vã đuổi theo, còn suýt nữa đẩy Hoàng thượng rơi xuống biển.” Cảnh tượng như vậy, vừa nghe cũng thấy là rất kinh tâm động phách.
Đoạn Dao che lỗ tai lại.
“Ca lừa ngươi làm chi, là thật đó.” Tư Không Duệ lại ghé vào tai hắn, nói chắc như đinh đóng cột: “Đêm nay tám phần mười là phải quỳ bàn giặt y phục.” Chúng ta một chút cũng không chờ mong.
Đoạn Dao: “….”
“Thế nào rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Có không ít người bị thương.” Sở Uyên thở dài: “May mắn là có Dao nhi, nếu không chỉ sợ cũng không phải chỉ có chừng này, hắn đâu rồi?”
“Bị ta dạy dỗ một trận, lúc này tám phần mười là vẫn đang tức giận.” Đoạn Bạch Nguyệt tự rót cho mình chén trà.
Sở Uyên nhíu mày: “Ngươi dạy dỗ hắn làm chi? Trận đánh lần này, Dao nhi có thể được tính công đầu.”
“Nếu cứ tiếp tục nuông chiều như vậy, chỉ sợ lần sau sẽ càng không biết trời cao đất rộng là gì.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Bình thường ở nhà phá phòng dỡ ngói, muốn tùy hứng như thế nào cũng được, nhưng lúc hành quân tác chiến thế này cũng không phải là lúc hắn có thể tùy hứng, nếu không đến lúc bị thương tổn thì cũng không ai có thể gánh thay.”
“Có cần ta đi dỗ dành một chút không?” Sở Uyên hỏi.
“Chuyện ngươi phải quan tâm đã quá nhiều rồi, tiểu quỷ kia ngươi cũng không cần xía vào.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trở về nghỉ ngơi một lát đi, ta tới xem Mộc Si tiền bối một chút.”
Sở Uyên gật đầu, đưa tay xoa xoa gương mặt hắn: ” Cũng được, ngươi vất vả rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gọi Tứ Hỉ vào bồi hắn ăn cơm trước, còn mình thì xoay người đi về phía đầu kia của thuyền lớn, quả nhiên chỉ thấy Mộc Si Lão Nhân đang ngồi một mình ở mũi thuyền.
Nam Ma Tà mặt mày đau khổ kéo Đoạn Bạch Nguyệt sang một bên, nhỏ giọng nói: “Lão đầu này là người cực kì cố chấp, phải tìm người canh chừng hắn đi, nếu không chỉ sợ sẽ nhảy xuống biển đó.”
“Đi dỗ dành Dao nhi đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nơi này cứ giao cho ta.”
“Được được được.” Nam Ma Tà như trút được gánh nặng, chạy trốn như bay. Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Mộc Si Lão Nhân, nói: “Tiền bối.”
“Thương thế của mọi người sao rồi?” Mộc Si Lão Nhân hỏi.
“Quân y đang cứu trị.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tiền bối cũng không cần quá mức tự trách, trận đánh này chúng ta không tính thua.”
“Đối phương chỉ dùng người chết để đánh người sống, thắng hay thua đều là Đại Sở bị tổn hại.” Mộc Si Lão Nhân khoát khoát tay, thở dài nói: “Ngươi không cần khuyên ta, đây đều là tội nghiệt, không thể gột sạch được.”
“Thật ra cũng không nhất định là vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hiện tại vẫn chưa nắm chắc, nhưng nếu có thể nghĩ ra được một biện pháp cướp nhóm cương thi này về, rồi trực tiếp dùng chúng đối phó ngược lại đám phản quân, vậy coi như cũng đã có thể gỡ lại được phần nào.”
“Vương gia đã có biện pháp sao?” Trước mắt Mộc Si Lão Nhân sáng ngời.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Chỉ là vãn bối vẫn chưa hoàn toàn xác định, hay là tiền bối cứ trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ tìm Hoàng thượng thương nghị việc này, nếu khả thi thì tất nhiên sẽ báo cho tiền bối biết đầu tiên, tiền bối thấy thế nào?”
Tuy Mộc Si Lão Nhân vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng biết lúc này thời gian cấp bách, Đoạn Bạch Nguyệt đã phải gánh trách nhiệm nặng nề trên vai, theo lý mà nói thì hiện tại cần phải làm rất nhiều chuyện đại sự, mà không phải vẫn đứng ở đây an ủi mình, vì vậy gật đầu, xoay người chậm rãi đi về chỗ ở.
Một nơi khác, Nam Ma Tà đang đúng lý hợp tình nói: “Mai mốt về tới nhà, bảo Kim thẩm thẩm ghim kim châm cho ca ca ngươi, ngày nào cũng ghim, ghim toàn thân, được không?” (Kim thẩm thẩm là Kim Châm bà bà)
Đoạn Dao khụt khịt mũi, liều mạng gật đầu: “Ừ!”
“Ngoan.” Nam Ma Tà hiền lành nói: “Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Đoạn Dao nói: “Muốn ăn cá nướng.”
“Lúc này lấy đâu ra cá nướng mà ăn, khắp nơi đều náo loạn cả lên, đại quân đều phải ăn bánh màn thầu và dưa muối, cũng chỉ có thể lấp đầy bụng mà thôi.” Nam Ma Tà đưa cho hắn một chén trà nóng, sau đó chạy tới phòng bếp tìm đồ ăn cho tiểu đồ đệ, sau khi lấy bánh màn thầu và dưa muối xong thì lại lục tung tủ chén bát tìm ra được một con cá muối, mang về cho Đoạn Dao.
Đoạn Dao miễn cưỡng cắn hai miếng, cũng không có tâm tư ra cửa làm gì nữa, bò lên giường trùm chăn ngủ rất sớm, chẳng qua là chưa tới nửa canh giờ sau đã bị một người kéo dậy.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên giường, đưa cho hắn một bọc cá nướng, nóng hầm hập tẩm bột tiêu cay.
Đoạn Dao: “….”
“Ăn a, tiểu quỷ, không phải vừa rồi nói muốn ăn cá nướng sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn.
Đoạn Dao “Oa” một tiếng khóc lên.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Sau thời gian uống cạn chén trà nhỏ, Đoạn Bạch Nguyệt mặt mày ghét bỏ kéo con đỉa treo trên người mình xuống: “Khóc đủ chưa?”
Đoạn Dao nấc một cái, vẫn chưa đủ.
Đoạn Bạch Nguyệt kéo y phục bên cạnh qua, lung tung xoa xoa lên mặt hắn.
Đoạn Dao lại muốn khóc tiếp, vì sao không hạ thủ nhẹ tay một chút, ca ca đúng là một người man rợ.
Đoạn Bạch Nguyệt xách hắn tới bên bàn, mở bọc giấy ra để trước mặt hắn.
Mùi còn rất thơm.
Đoạn Dao hết sức chuyên chú xé thịt cá ăn.
Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười: “Không tức giận nữa ư?”
Đoạn Dao ôm bọc cá nhích tới bên kia bàn tiếp tục ăn, cũng không phải rất muốn để ý đến ca ca.
Đoạn Bạch Nguyệt rất kiên nhẫn, ngồi chờ hắn ăn xong, sau đó mới nói: “Hôm nay lúc ngươi bay về phía chiếc thuyền lớn kia, có thể nhận ra được cái gì dị thường không?”
Đoạn Dao trầm mặc nhìn thẳng hắn.
Làm người phải biết đạo lý một chút a, ta còn chưa tới gần đã bị ngươi tung một chưởng đánh bay, lúc này cư nhiên còn mặt mũi tới gặng hỏi ư?
“Biết ngươi không nhìn thấy được cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ý của ta là, có ngửi được mùi gì không?”
Đoạn Dao khẽ nhíu mày: “Ngửi?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Đoạn Dao suy nghĩ một chút, bị hắn dẫn dắt như vậy, ngược lại cảm thấy dường như đúng là có một chút mùi, nhưng lại không nói ra được đó là mùi gì.
“Do dự thì chính là có đúng không?” Đoạn Bạch Nguyệt lấy trong tay áo ra một bình sứ nhỏ, mở nút rồi để trước mặt hắn: “Ngửi cái này thử xem.”
Đoạn Dao kề sát vào, sau đó trước mắt sáng ngời: “Không sai, tuy không phải, nhưng rất giống.”
“Bây giờ đã biết là cái gì chưa?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
“Biết.” Đoạn Dao sảng khoái trả lời: “Phấn Khương Hoa.”
Phấn Khương Hoa cũng không phải là hoa mà là mẫu trùng, xuân nở hạ bay thu đẻ trứng, mùa đông tới sẽ có thể ấp ra hàng nghìn tuyến trùng (trùng dạng sợi). Do loại trùng này có mùi cực nồng nên cũng rất dễ bị các loại trùng khác bắt được, bởi vậy chúng đã sớm tuyệt tích ở tây nam. Năm Đoạn Dao mừng sinh nhật mười tuổi, chính vì Cố Vân Xuyên đưa tới một cái Phấn Khương Hoa làm lễ vật nên mọi người mới có thể nhìn thấy thứ đồ chơi này lần đầu tiên. ( Đó đó, ta nói gả Dao nhi cho Cố ca ca đi rồi mà TToTT)
Nhưng vì chỉ có mỗi một cái mẫu trùng đó nên cũng không thể tiếp tục sinh ra tuyến trùng được, bởi vậy khi mùa đông qua đi thì mọi người đành phải trơ mắt nhìn mẫu trùng kia từ từ chết cứng, còn tiếc hận rất lâu rất lâu.
“Ý của ngươi là có người lấy Phấn Khương Hoa này làm thành con rối, ở trên thuyền lớn khống chế tuyến trùng trong thân thể đám cương thi kia ư?” Đoạn Dao nói: “Vậy chẳng phải chỉ cần nghĩ biện pháp tiêu diệt được mẫu trùng thì đám cương thi kia sẽ tự chết sao?”
“Về lý thì đúng là như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nhưng cụ thể phải làm thế nào thì phải bàn bạc kĩ càng rồi mới định được, để sáng mai nói tiếp đi.”
“Ừ.” Đoạn Dao gật đầu.
“Ngủ đi.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu hắn: “Lần sau đừng nghĩ tới chuyện ghim kim châm cho ca ca ngươi nữa.”
Đoạn Dao: “….”
Đó là sư phụ nói mà, ta chỉ “ừ” một tiếng mà thôi.
Rất vô tội.
Thấy Đoạn Bạch Nguyệt trở về, Tứ Hỉ nhanh chóng chạy tới đón, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng đã phân phó, giữ lại thức ăn trên bàn chờ Vương gia trở về.”
“Đã ngủ chưa?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Vừa mới ngủ không bao lâu.” Tứ Hỉ nói: “Hồi nãy Tiết tướng quân có tới một lần nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, cũng không có tâm tư đi ăn cơm, vừa đẩy cửa vào phòng đã thấy Sở Uyên đang tựa vào đầu giường nhìn mình.
“Cũng biết ngươi lại không chịu ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trên đường về đây ta có tới chỗ quân y trong doanh địa nhìn một chút, Diệp Cốc chủ đã trở về nghỉ ngơi rồi, còn có ba bốn mươi tướng sĩ bị thương đang chờ ở đó, quân y luân phiên nhau chữa trị, chậm chất là sáng mai sẽ băng bó xong, cho nên ngươi không cần quá lo lắng.”
“Mộc Si tiền bối thì sao?” Sở Uyên ngồi thẳng dậy.
“Tạm thời không có chuyện gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Dao nhi cũng đi ngủ, lúc này đã sắp tới giờ tý rồi còn gì.”
“Đã trễ vậy ư?” Sở Uyên xoa xoa huyệt thái dương: “Tiết Hoài Nhạc cũng tới đây một chuyến, mới vừa đi không lâu.”
Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn đưa lên miệng hôn một cái: “Ngươi cũng ngủ đi.”
“Không muốn biết hắn tới đây vì chuyện gì sao?” Sở Uyên nói: “Lúc trước chúng ta nghĩ rằng dù phản quân có Quỷ Mộc Hạp thì cũng kém Đại Sở rất nhiều về số lượng, cho nên nếu lấy cứng đối cứng tất nhiên đối phương sẽ bất lợi hơn chúng ta. Nhưng không ngờ chúng lại dùng thi thể, như vậy dù chúng ta có thắng thì cũng nhất định là thương vong thảm trọng, thắng cực nghẹn khuất.”
“Giao cho ta đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Cái gì cũng giao cho ngươi giao cho ngươi.” Sở Uyên rút tay về, đau đầu nói: “Trước tiên khoan nói những chuyện này đã, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt đỡ hắn nằm xuống giường, mình cũng đi lấy nước rửa mặt súc miệng, sau đó lại đốt một cây hương an thần rồi mới nằm xuống bên cạnh hắn.
Sở Uyên nhích lên phía trên, gối đầu lên cánh tay hắn.
Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt khẽ cong, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, nghe người trong lòng hô hấp càng ngày càng ổn định, bản thân lại càng ngày càng tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào nóc giường.
Sắc trời dần dần sáng lên, Sở Uyên mơ mơ màng màng hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Lúc này mới ngủ bao lâu đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt hắn vào lòng: “Quản nó giờ nào, nhắm mắt lại.”
Sở Uyên muốn đẩy hắn ra ngồi dậy nhưng lại thấy toàn thân không có khí lực, được hắn ôm cũng cực kì thoải mái, vì vậy thả lỏng thân thể tiếp tục ngủ. Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đắp kín chăn, dỗ dành thêm một trận nữa mới dập tắt cây hương trên bàn, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa phòng.
“Sao rồi?” Diệp Cẩn ở bên ngoài hỏi.
“Ngủ một đêm, cũng ngủ rất ngon.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hương kia không tệ, đa tạ.”
Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
“Thẩm minh chủ đâu?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Vẫn chưa thức dậy, bận bịu cả đêm, tới hừng đông mới trở về ngủ.” Diệp Cẩn nói: “Sáng nay ta tới chỗ Mộc Si Lão Nhân, hắn nói ngươi có biện pháp đối phó với đám cương thi kia sao?”
“Tối hôm qua ta sợ tiền bối luẩn quẩn trong lòng nhảy xuống biển nên mới nói lung tung một câu vậy thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt vừa đi vừa nói.
Diệp Cẩn nhất thời nhụt chí, chỉ nói lung tung thôi a…
“Nhưng mà…thật ra cũng có một chuyện khác.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cốc chủ có từng nghe tên Phấn Khương Hoa lần nào chưa?”
Diệp Cẩn lắc đầu: “Đó là cái gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trên lan can thuyền, nói: “Cổ trùng.”
“Thì sao?” Diệp Cẩn ngập ngừng.
“Hôm qua lúc ta cưỡi phượng hoàng bay về phía chiếc thuyền lớn kia cứu Dao nhi, đã ngửi được một cỗ mùi nồng đặc trong khoảng không phía trên thuyền, cũng chính là mùi Phấn Khương Hoa này.” Đoạn Bạch Nguyệt lại lấy bình nhỏ kia ra: “Đây là khương phấn dùng để xua hàn, mùi vị cực kì giống nhau.”
“Phấn Khương Hoa có thể dùng để làm cái gì?” Diệp Cẩn hỏi.
“Phấn Khương Hoa là mẫu trùng, có thể dùng để khống chế tử trùng trong cơ thể đám cương thi kia.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trong vu cổ thuật thì có thể gieo mẫu trùng vào con rối, sau đó thông qua con rối này chỉ huy cương thi hành động.”
Trước mắt Diệp Cẩn sáng ngời: “Ý của ngươi là nếu lần sau gặp phải lần nữa thì dứt khoát cho nổ chiếc thuyền kia?”
“Đây là một biện pháp, nhưng ta còn có một biện pháp khác nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Dứt khoát cướp con rối kia về.”
Diệp Cẩn hít sâu một hơi, không tệ, đủ lưu manh.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cho nên có thể phải mượn cổ vương của Cốc chủ dùng một lát.”
Mượn thì tất nhiên là có thể rồi. Diệp Cẩn quan sát hắn: “Tây Nam Phủ không có ư?”
“Có.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Nhưng không đủ, chiếc thuyền kia nhìn qua rất lớn, một người đi tìm thì quá lãng phí thời gian.”
Như vậy a. Diệp Cẩn xòe hai tay, rất hào hiệp: “Ta có mười con.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt thật lòng thật dạ nói: “Bội phục.”
Ám vệ Truy Ảnh Cung chèo thuyền nhỏ tới các đảo gần đó tìm được rất nhiều quả dại cho các tướng sĩ Sở quân bị thương, đi cùng chuyến này tất nhiên còn có cả Diệu Tâm đại sư. Người xuất gia mà, tất nhiên là phải từ bi vi hoài rồi, rất hợp lý.
“Thế nào rồi?” Thấy có thời gian rãnh rỗi, Nam Ma Tà kéo ám vệ qua một bên hỏi.
Ám vệ vui sướng nói: “Rất tốt.”
Nam Ma Tà giật mình nói: “Rất tốt????”
“Đúng vậy.” Ám vệ giải thích: “Vị đại sư này tuy rằng không nói lời nào nhưng cũng sẽ không ngắt lời khi chúng ta đang nói, chỉ ngồi một chỗ mà thôi.” Khó khăn lắm mới tìm được một người yên lặng nghe kể chuyện như vậy a, vừa không phất tay áo rời đi, vừa không động thủ đánh mặt anh tuấn, tất nhiên là phải đem đủ loại kì văn dị sự khắp Thục Trung ra thao thao bất tuyệt kể một lần, đồng thời dùng đủ mọi phương thức khác nhau ca ngợi công tử và Thiếu Cung chủ, thuận tiện kín đáo mà lại uyển chuyển biểu đạt:”Chúng ta rõ ràng cũng không biết Cung chủ là ai.”
Nam Ma Tà vui mừng nói: “Nếu thế thì thời gian tới cứ giao vị đại sư kia cho chư vị thiếu hiệp nha.” Ít nhất trước là khi tới vương thành đại hôn cũng không thể để xảy ra sai lầm.
Ám vệ liên tục đáp ứng, bưng canh đậu hủ đi tìm Diệu Tâm.
Mọi người cùng nhau ăn chay, cũng rất tốt.
Phấn Khương Hoa: bột gừng a.
Tiết Hoài Nhạc hạ lệnh một tiếng, một tấm lưới đan bằng các sợi kim loại màu đen bung ra che chở phía trước đội thuyền, ngăn chặn lại một phần nào đó số thiết mâu mà đối phương bắn ra. Cùng lúc đó, mấy nghìn Quỷ Mộc Hạp trên chiến thuyền của Đại Sở cũng đồng loạt được kích hoạt, lưỡi đao sắc bén lóe ra hàn quang lao vút giữa biển khơi, tầng tầng xuyên thủng đám quỷ thi cứng nhắc kia, không ngừng có tiếng tru tréo nặng nề vang lên, thế nhưng cũng không có bao nhiêu cương thi ngã xuống, mà lại bắt đầu chậm rãi mở ra cơ quan ám khí thứ hai trong Quỷ Mộc Hạp.
Tuy đã có lưới kim loại màu đen che chắn bớt một phần nhưng Đại Sở vẫn như cũ thương vong rất nặng. Tiết Hoài Nhạc thu hết vào đáy mắt, leo lên thuyền cất cao giọng hạ lệnh: “Trước tiên rút về!”
Trác Vân Hạc rống to hơn: “Toàn quân rút về phía sau!”
Cùng lúc đó, nhóm thiết mâu thứ hai đã xé gió mà tới, Thẩm Thiên Phong giẫm một chân lên mạn thuyền tung người nhảy lên không trung, đánh ra một cỗ nội lực cường đại hướng thẳng xuống lòng biển sâu, sóng lớn dâng lên ngập trời tạo ra một tấm bình phong ngắn ngủi giữa hai quân.
“Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Dao nhi, châm lửa!”
“Được a!” Đoạn Dao cầm lấy một cái lưới lớn, kéo theo nhảy xuống chiến thuyền chủ, mùi dầu hỏa lập tức tràn ngập trong không khí. Tư Không Duệ cả kinh nói: “Này này, ngươi cứ để hắn đi như thế sao? Đối diện chính là một đám hoạt tử nhân không cần mạng sống nữa a.”
Hoạt tử nhân: chính là tang thi mà chúng ta vẫn thường hay nói, chính là những “người” không còn sống nhưng cũng chưa thật sự chết, là một loại hiện tượng trên mặt sinh lý, thông thường đều cử động rất chậm, hành động theo đàn, ánh mắt dại ra, hàm răng sắc nhọn, trên răng có độc, người nào bị cắn xong cũng sẽ biến thành hoạt tử nhân.
“Hắn có thể làm được.” Hai mắt Đoạn Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào thân ảnh Đoạn Dao, chỉ thấy hắn hành động nhanh nhẹn lưu loát, phi thân nhảy lên ngồi trên lưng một con phượng hoàng, huýt sáo một cái rồi cả người cả chim đều lao vút lên cao, trực tiếp hướng về phía mấy trăm cỗ quan tài dập dềnh trên mặt biển kia phóng đi.
Rất nhiều quỷ thi chậm rãi giơ tay, xoay Quỷ Mộc Hạp lại nhắm thẳng lên trời.
Sở Uyên nhíu mày: “Gọi Dao nhi trở về!”
“Có người đang âm thầm chỉ huy đám cương thi này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tám phần mười là ở trên chiếc thuyền phía đối diện kia.”
Sở Uyên nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, lập tức nắm chặt cổ tay hắn lại.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ qua đó nhìn một chút cũng không được ư?”
“Gọi Dao nhi trở về.” Sở Uyên lặp lại một lần nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ tay hắn: “Đừng lo lắng.”
“Oa, nhiều như vậy a.” Đoạn Dao nhìn đám quan tài như những cái hộp nhỏ rậm rạp liên miên không dứt bên dưới, cảm thấy trong lòng thật đủ ớn lạnh. Nếu hơn một nghìn cương thi này cứ như vậy chìm vào đáy biển thì cá trong biển và ngư dân cũng coi như là ngã tám đời huyết môi.
Ngã tám đời huyết môi: hôm qua buồn ngủ rục rồi mà tìm cái chú thích này chả có nên đi ngủ luôn, đại ý là xui xẻo đó, ví như câu “Ta ngã tám đời huyết môi nên mới lấy ngươi.” thì hiểu như “Ta mang dòng máu xui xẻo tám đời nên mới lấy ngươi.”
Trên chiếc thuyền lớn kia truyền đến tiếng còi ngắn ngủi, đáy mắt Đoạn Dao chợt lóe hàn quang, còn chưa kịp ra hiệu bảo thì đại phượng hoàng cũng đã mang theo hắn vọt về phía trước phóng đi, từ xa xa nhìn chỉ thấy như một tia sáng màu vàng kim lướt qua nhanh như tia chớp, dù tốc độ của đám thiết mâu kia có nhanh hơn nữa cũng không thể nào đuổi kịp, đang bay giữa chừng thì đột nhiên dừng lại rồi trở mình lao ào ào xuống phía dưới.
Trên boong thuyền, Sở Uyên và Tư Không Duệ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
“Làm tốt lắm.” Đoạn Dao xoa xoa cổ đại phượng hoàng, ho khan hai tiếng: “Ngươi nhẫn thêm một lát nữa, trở về ta mời ngươi ăn thịt bò.”
Đại phượng hoàng giương cánh, mang theo hắn ở trên bầu trời xoay quanh dần dần đi xuống. Đoạn Dao nhìn đúng thời cơ, đem lưới đánh cá tẩm đầy dầu hỏa kia cố sức quăng về phía những cỗ quan tài, một tay lập tức rút cung tên sau lưng ra, ba mũi tên mang theo đốm lửa xuyên qua lưới lớn, chỉ trong nháy mắt cái lưới bùng cháy dữ dội ngay giữa không trung bốc lên tận trời, ngay cả màn sương đen dày đặc xung quanh cũng chiếu ra một mảnh đỏ rực.
Đoạn Dao đối với bản thân rất là hài lòng.
Lưới lớn cháy rừng rực phủ lên quan tài, ván quan tài bằng gỗ khô ráo và đám cương thi kia nhanh chóng biến thành mồi lửa, chỉ trong thoáng chốc đã dẫn lửa cháy lan ra cả một vùng, nhưng cho dù là vậy thì vẫn như cũ có hàng loạt thiết mâu không ngừng xuyên qua biển lửa mênh mông, vô số cương thi dù đang bốc cháy vẫn có thể dựa theo chỉ lệnh, liên tục duy trì hành động cứng nhắc, kích hoạt từng cái từng cái Quỷ Mộc Hạp, giống như ngày tận thế, địa phủ diệt vong.
Ngư Vĩ quân đã rút về phía sau trong phạm vi an toàn, Diệp Cẩn cũng không có nhiều tinh lực lo nghĩ chuyện khác, vội vàng giúp quân y chữa trị cho các tướng sĩ bị thương vừa được chuyển lên thuyền. Tiết Hoài Nhạc đã ra chỉ lệnh toàn quân rút lui, Đoạn Bạch Nguyệt lại đột nhiên biến sắc, vội vàng tránh thoát tay Sở Uyên, huýt sáo gọi một con phượng hoàng tới.
“Ngươi!” Sở Uyên bất ngờ không kịp phòng bị lảo đảo hai bước, kéo hắn không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn và phượng hoàng nhanh chóng bay khỏi chiến thuyền chủ.
“Là vì Dao nhi.” Tư Không Duệ vội vàng giải thích: “Cũng không phải là vì Đoạn huynh muốn cậy mạnh.”
Sở Uyên nhíu mày nhìn về phía bên kia, quả nhiên thấy Đoạn Dao sau khi châm lửa xong vẫn chưa trở về, mà lại chỉ huy phượng hoàng bay về phía chiếc thuyền lớn của địch quân, chắc là muốn đi dò xét tình hình.
Lúc bay tới gần, Đoạn Dao vừa định bảo phượng hoàng bay thấp hơn chút nữa thì lại nghe phía sau có động tĩnh, vì vậy cảnh giác quay đầu lại, nhưng còn chưa kịp nhìn thấy rõ cái gì thì cũng đã bị Đoạn Bạch Nguyệt vung lên một đạo chưởng phong quét rơi từ trên lưng phượng hoàng xuống —vừa vặn tránh được một mũi “xuyên vân tiễn” của địch quân.
Xuyên vân tiễn: mây thì cao mà bắn xuyên mây thì biết lực bắn mạnh thế nào rồi đó *^_^*.
Con phượng hoàng lúc trước bay vòng xuống bên dưới, vững vàng tiếp Đoạn Dao lại trên lưng một lần nữa, cũng không quan tâm đến chỉ thị của hắn, trực tiếp mang theo hắn bay trở về đại doanh Sở quân.
Tư Không Duệ kéo Đoạn Dao từ trên lưng phượng hoàng xuống, xoa xoa đầu hắn an ủi.
“Không có việc gì chứ?” Sở Uyên hỏi.
Đoạn Dao lắc đầu, vẫn chưa tỉnh hồn.
Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt cũng bay về thuyền lớn. Lúc này Sở quân đã tạo được một khoảng cách đủ xa với đám quan tài kia, dưới công kích của thủy lôi, vô số cương thi bị lực nổ đánh nát vụn, tốc độ di chuyển cũng càng ngày càng chậm, cho tới cuối cùng thì đã triệt để biến mất trong màn sương xám đen.
Đại quân tạm thời rút về phía sau nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Sở Uyên và Tiết Hoài Nhạc cũng vội vã chạy đi thăm hỏi các tướng sĩ bị thương, Đoạn Dao đứng trên boong thuyền, rầu rĩ lí nhí giải thích: “Ta chỉ nghĩ tới đó xem một chút, cũng không ngờ trên chiếc thuyền kia cư nhiên lại có người sống.” Càng không nghĩ tới còn có thể đột ngột bắn cung.
“Không có người sống thì làm sao có thể chỉ huy được nhiều cương thi như vậy!” Đoạn Bạch Nguyệt trầm giọng nói: “Ta chỉ bảo ngươi đi phóng hỏa, không cho ngươi làm chuyện gì khác.”
Đoạn Dao cúi đầu không nói được lời nào.
“Được rồi được rồi, có gì đâu mà phải nói lâu như vậy, mau đi ăn cơm.” Tư Không Duệ ngồi xổm phía sau một trận, thật sự nhịn không được nữa, tươi cười đầy mặt đi tới hòa giải, đuổi Đoạn Bạch Nguyệt đi tìm Hoàng thượng, sau đó kéo Đoạn Dao ngồi xuống bên cạnh: “Muốn ăn cái gì? Ca ca đi làm cho ngươi.”
Đoạn Dao ôm Liệt Vân Đao, tức giận, dùng sức vặn lung tung.
“Đoạn huynh làm vậy cũng là vì lo lắng cho ngươi thôi.” Tư Không Duệ xoa xoa đầu Đoạn Dao: “Thấy ngươi xông vào địch doanh, hắn không kịp nói câu nào đã vội vã đuổi theo, còn suýt nữa đẩy Hoàng thượng rơi xuống biển.” Cảnh tượng như vậy, vừa nghe cũng thấy là rất kinh tâm động phách.
Đoạn Dao che lỗ tai lại.
“Ca lừa ngươi làm chi, là thật đó.” Tư Không Duệ lại ghé vào tai hắn, nói chắc như đinh đóng cột: “Đêm nay tám phần mười là phải quỳ bàn giặt y phục.” Chúng ta một chút cũng không chờ mong.
Đoạn Dao: “….”
“Thế nào rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Có không ít người bị thương.” Sở Uyên thở dài: “May mắn là có Dao nhi, nếu không chỉ sợ cũng không phải chỉ có chừng này, hắn đâu rồi?”
“Bị ta dạy dỗ một trận, lúc này tám phần mười là vẫn đang tức giận.” Đoạn Bạch Nguyệt tự rót cho mình chén trà.
Sở Uyên nhíu mày: “Ngươi dạy dỗ hắn làm chi? Trận đánh lần này, Dao nhi có thể được tính công đầu.”
“Nếu cứ tiếp tục nuông chiều như vậy, chỉ sợ lần sau sẽ càng không biết trời cao đất rộng là gì.” Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Bình thường ở nhà phá phòng dỡ ngói, muốn tùy hứng như thế nào cũng được, nhưng lúc hành quân tác chiến thế này cũng không phải là lúc hắn có thể tùy hứng, nếu không đến lúc bị thương tổn thì cũng không ai có thể gánh thay.”
“Có cần ta đi dỗ dành một chút không?” Sở Uyên hỏi.
“Chuyện ngươi phải quan tâm đã quá nhiều rồi, tiểu quỷ kia ngươi cũng không cần xía vào.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trở về nghỉ ngơi một lát đi, ta tới xem Mộc Si tiền bối một chút.”
Sở Uyên gật đầu, đưa tay xoa xoa gương mặt hắn: ” Cũng được, ngươi vất vả rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt gọi Tứ Hỉ vào bồi hắn ăn cơm trước, còn mình thì xoay người đi về phía đầu kia của thuyền lớn, quả nhiên chỉ thấy Mộc Si Lão Nhân đang ngồi một mình ở mũi thuyền.
Nam Ma Tà mặt mày đau khổ kéo Đoạn Bạch Nguyệt sang một bên, nhỏ giọng nói: “Lão đầu này là người cực kì cố chấp, phải tìm người canh chừng hắn đi, nếu không chỉ sợ sẽ nhảy xuống biển đó.”
“Đi dỗ dành Dao nhi đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nơi này cứ giao cho ta.”
“Được được được.” Nam Ma Tà như trút được gánh nặng, chạy trốn như bay. Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Mộc Si Lão Nhân, nói: “Tiền bối.”
“Thương thế của mọi người sao rồi?” Mộc Si Lão Nhân hỏi.
“Quân y đang cứu trị.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tiền bối cũng không cần quá mức tự trách, trận đánh này chúng ta không tính thua.”
“Đối phương chỉ dùng người chết để đánh người sống, thắng hay thua đều là Đại Sở bị tổn hại.” Mộc Si Lão Nhân khoát khoát tay, thở dài nói: “Ngươi không cần khuyên ta, đây đều là tội nghiệt, không thể gột sạch được.”
“Thật ra cũng không nhất định là vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hiện tại vẫn chưa nắm chắc, nhưng nếu có thể nghĩ ra được một biện pháp cướp nhóm cương thi này về, rồi trực tiếp dùng chúng đối phó ngược lại đám phản quân, vậy coi như cũng đã có thể gỡ lại được phần nào.”
“Vương gia đã có biện pháp sao?” Trước mắt Mộc Si Lão Nhân sáng ngời.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Chỉ là vãn bối vẫn chưa hoàn toàn xác định, hay là tiền bối cứ trở về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ tìm Hoàng thượng thương nghị việc này, nếu khả thi thì tất nhiên sẽ báo cho tiền bối biết đầu tiên, tiền bối thấy thế nào?”
Tuy Mộc Si Lão Nhân vẫn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng biết lúc này thời gian cấp bách, Đoạn Bạch Nguyệt đã phải gánh trách nhiệm nặng nề trên vai, theo lý mà nói thì hiện tại cần phải làm rất nhiều chuyện đại sự, mà không phải vẫn đứng ở đây an ủi mình, vì vậy gật đầu, xoay người chậm rãi đi về chỗ ở.
Một nơi khác, Nam Ma Tà đang đúng lý hợp tình nói: “Mai mốt về tới nhà, bảo Kim thẩm thẩm ghim kim châm cho ca ca ngươi, ngày nào cũng ghim, ghim toàn thân, được không?” (Kim thẩm thẩm là Kim Châm bà bà)
Đoạn Dao khụt khịt mũi, liều mạng gật đầu: “Ừ!”
“Ngoan.” Nam Ma Tà hiền lành nói: “Vậy chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Đoạn Dao nói: “Muốn ăn cá nướng.”
“Lúc này lấy đâu ra cá nướng mà ăn, khắp nơi đều náo loạn cả lên, đại quân đều phải ăn bánh màn thầu và dưa muối, cũng chỉ có thể lấp đầy bụng mà thôi.” Nam Ma Tà đưa cho hắn một chén trà nóng, sau đó chạy tới phòng bếp tìm đồ ăn cho tiểu đồ đệ, sau khi lấy bánh màn thầu và dưa muối xong thì lại lục tung tủ chén bát tìm ra được một con cá muối, mang về cho Đoạn Dao.
Đoạn Dao miễn cưỡng cắn hai miếng, cũng không có tâm tư ra cửa làm gì nữa, bò lên giường trùm chăn ngủ rất sớm, chẳng qua là chưa tới nửa canh giờ sau đã bị một người kéo dậy.
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi bên giường, đưa cho hắn một bọc cá nướng, nóng hầm hập tẩm bột tiêu cay.
Đoạn Dao: “….”
“Ăn a, tiểu quỷ, không phải vừa rồi nói muốn ăn cá nướng sao?” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn.
Đoạn Dao “Oa” một tiếng khóc lên.
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Sau thời gian uống cạn chén trà nhỏ, Đoạn Bạch Nguyệt mặt mày ghét bỏ kéo con đỉa treo trên người mình xuống: “Khóc đủ chưa?”
Đoạn Dao nấc một cái, vẫn chưa đủ.
Đoạn Bạch Nguyệt kéo y phục bên cạnh qua, lung tung xoa xoa lên mặt hắn.
Đoạn Dao lại muốn khóc tiếp, vì sao không hạ thủ nhẹ tay một chút, ca ca đúng là một người man rợ.
Đoạn Bạch Nguyệt xách hắn tới bên bàn, mở bọc giấy ra để trước mặt hắn.
Mùi còn rất thơm.
Đoạn Dao hết sức chuyên chú xé thịt cá ăn.
Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười: “Không tức giận nữa ư?”
Đoạn Dao ôm bọc cá nhích tới bên kia bàn tiếp tục ăn, cũng không phải rất muốn để ý đến ca ca.
Đoạn Bạch Nguyệt rất kiên nhẫn, ngồi chờ hắn ăn xong, sau đó mới nói: “Hôm nay lúc ngươi bay về phía chiếc thuyền lớn kia, có thể nhận ra được cái gì dị thường không?”
Đoạn Dao trầm mặc nhìn thẳng hắn.
Làm người phải biết đạo lý một chút a, ta còn chưa tới gần đã bị ngươi tung một chưởng đánh bay, lúc này cư nhiên còn mặt mũi tới gặng hỏi ư?
“Biết ngươi không nhìn thấy được cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ý của ta là, có ngửi được mùi gì không?”
Đoạn Dao khẽ nhíu mày: “Ngửi?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu.
Đoạn Dao suy nghĩ một chút, bị hắn dẫn dắt như vậy, ngược lại cảm thấy dường như đúng là có một chút mùi, nhưng lại không nói ra được đó là mùi gì.
“Do dự thì chính là có đúng không?” Đoạn Bạch Nguyệt lấy trong tay áo ra một bình sứ nhỏ, mở nút rồi để trước mặt hắn: “Ngửi cái này thử xem.”
Đoạn Dao kề sát vào, sau đó trước mắt sáng ngời: “Không sai, tuy không phải, nhưng rất giống.”
“Bây giờ đã biết là cái gì chưa?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
“Biết.” Đoạn Dao sảng khoái trả lời: “Phấn Khương Hoa.”
Phấn Khương Hoa cũng không phải là hoa mà là mẫu trùng, xuân nở hạ bay thu đẻ trứng, mùa đông tới sẽ có thể ấp ra hàng nghìn tuyến trùng (trùng dạng sợi). Do loại trùng này có mùi cực nồng nên cũng rất dễ bị các loại trùng khác bắt được, bởi vậy chúng đã sớm tuyệt tích ở tây nam. Năm Đoạn Dao mừng sinh nhật mười tuổi, chính vì Cố Vân Xuyên đưa tới một cái Phấn Khương Hoa làm lễ vật nên mọi người mới có thể nhìn thấy thứ đồ chơi này lần đầu tiên. ( Đó đó, ta nói gả Dao nhi cho Cố ca ca đi rồi mà TToTT)
Nhưng vì chỉ có mỗi một cái mẫu trùng đó nên cũng không thể tiếp tục sinh ra tuyến trùng được, bởi vậy khi mùa đông qua đi thì mọi người đành phải trơ mắt nhìn mẫu trùng kia từ từ chết cứng, còn tiếc hận rất lâu rất lâu.
“Ý của ngươi là có người lấy Phấn Khương Hoa này làm thành con rối, ở trên thuyền lớn khống chế tuyến trùng trong thân thể đám cương thi kia ư?” Đoạn Dao nói: “Vậy chẳng phải chỉ cần nghĩ biện pháp tiêu diệt được mẫu trùng thì đám cương thi kia sẽ tự chết sao?”
“Về lý thì đúng là như vậy.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nhưng cụ thể phải làm thế nào thì phải bàn bạc kĩ càng rồi mới định được, để sáng mai nói tiếp đi.”
“Ừ.” Đoạn Dao gật đầu.
“Ngủ đi.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu hắn: “Lần sau đừng nghĩ tới chuyện ghim kim châm cho ca ca ngươi nữa.”
Đoạn Dao: “….”
Đó là sư phụ nói mà, ta chỉ “ừ” một tiếng mà thôi.
Rất vô tội.
Thấy Đoạn Bạch Nguyệt trở về, Tứ Hỉ nhanh chóng chạy tới đón, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng đã phân phó, giữ lại thức ăn trên bàn chờ Vương gia trở về.”
“Đã ngủ chưa?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Vừa mới ngủ không bao lâu.” Tứ Hỉ nói: “Hồi nãy Tiết tướng quân có tới một lần nữa.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, cũng không có tâm tư đi ăn cơm, vừa đẩy cửa vào phòng đã thấy Sở Uyên đang tựa vào đầu giường nhìn mình.
“Cũng biết ngươi lại không chịu ngủ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trên đường về đây ta có tới chỗ quân y trong doanh địa nhìn một chút, Diệp Cốc chủ đã trở về nghỉ ngơi rồi, còn có ba bốn mươi tướng sĩ bị thương đang chờ ở đó, quân y luân phiên nhau chữa trị, chậm chất là sáng mai sẽ băng bó xong, cho nên ngươi không cần quá lo lắng.”
“Mộc Si tiền bối thì sao?” Sở Uyên ngồi thẳng dậy.
“Tạm thời không có chuyện gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Dao nhi cũng đi ngủ, lúc này đã sắp tới giờ tý rồi còn gì.”
“Đã trễ vậy ư?” Sở Uyên xoa xoa huyệt thái dương: “Tiết Hoài Nhạc cũng tới đây một chuyến, mới vừa đi không lâu.”
Đoạn Bạch Nguyệt kéo tay hắn đưa lên miệng hôn một cái: “Ngươi cũng ngủ đi.”
“Không muốn biết hắn tới đây vì chuyện gì sao?” Sở Uyên nói: “Lúc trước chúng ta nghĩ rằng dù phản quân có Quỷ Mộc Hạp thì cũng kém Đại Sở rất nhiều về số lượng, cho nên nếu lấy cứng đối cứng tất nhiên đối phương sẽ bất lợi hơn chúng ta. Nhưng không ngờ chúng lại dùng thi thể, như vậy dù chúng ta có thắng thì cũng nhất định là thương vong thảm trọng, thắng cực nghẹn khuất.”
“Giao cho ta đi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Cái gì cũng giao cho ngươi giao cho ngươi.” Sở Uyên rút tay về, đau đầu nói: “Trước tiên khoan nói những chuyện này đã, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đoạn Bạch Nguyệt đỡ hắn nằm xuống giường, mình cũng đi lấy nước rửa mặt súc miệng, sau đó lại đốt một cây hương an thần rồi mới nằm xuống bên cạnh hắn.
Sở Uyên nhích lên phía trên, gối đầu lên cánh tay hắn.
Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt khẽ cong, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng hắn, nghe người trong lòng hô hấp càng ngày càng ổn định, bản thân lại càng ngày càng tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào nóc giường.
Sắc trời dần dần sáng lên, Sở Uyên mơ mơ màng màng hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Lúc này mới ngủ bao lâu đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt ôm chặt hắn vào lòng: “Quản nó giờ nào, nhắm mắt lại.”
Sở Uyên muốn đẩy hắn ra ngồi dậy nhưng lại thấy toàn thân không có khí lực, được hắn ôm cũng cực kì thoải mái, vì vậy thả lỏng thân thể tiếp tục ngủ. Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn đắp kín chăn, dỗ dành thêm một trận nữa mới dập tắt cây hương trên bàn, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa phòng.
“Sao rồi?” Diệp Cẩn ở bên ngoài hỏi.
“Ngủ một đêm, cũng ngủ rất ngon.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hương kia không tệ, đa tạ.”
Diệp Cẩn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi.”
“Thẩm minh chủ đâu?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
“Vẫn chưa thức dậy, bận bịu cả đêm, tới hừng đông mới trở về ngủ.” Diệp Cẩn nói: “Sáng nay ta tới chỗ Mộc Si Lão Nhân, hắn nói ngươi có biện pháp đối phó với đám cương thi kia sao?”
“Tối hôm qua ta sợ tiền bối luẩn quẩn trong lòng nhảy xuống biển nên mới nói lung tung một câu vậy thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt vừa đi vừa nói.
Diệp Cẩn nhất thời nhụt chí, chỉ nói lung tung thôi a…
“Nhưng mà…thật ra cũng có một chuyện khác.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cốc chủ có từng nghe tên Phấn Khương Hoa lần nào chưa?”
Diệp Cẩn lắc đầu: “Đó là cái gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt ngồi trên lan can thuyền, nói: “Cổ trùng.”
“Thì sao?” Diệp Cẩn ngập ngừng.
“Hôm qua lúc ta cưỡi phượng hoàng bay về phía chiếc thuyền lớn kia cứu Dao nhi, đã ngửi được một cỗ mùi nồng đặc trong khoảng không phía trên thuyền, cũng chính là mùi Phấn Khương Hoa này.” Đoạn Bạch Nguyệt lại lấy bình nhỏ kia ra: “Đây là khương phấn dùng để xua hàn, mùi vị cực kì giống nhau.”
“Phấn Khương Hoa có thể dùng để làm cái gì?” Diệp Cẩn hỏi.
“Phấn Khương Hoa là mẫu trùng, có thể dùng để khống chế tử trùng trong cơ thể đám cương thi kia.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Trong vu cổ thuật thì có thể gieo mẫu trùng vào con rối, sau đó thông qua con rối này chỉ huy cương thi hành động.”
Trước mắt Diệp Cẩn sáng ngời: “Ý của ngươi là nếu lần sau gặp phải lần nữa thì dứt khoát cho nổ chiếc thuyền kia?”
“Đây là một biện pháp, nhưng ta còn có một biện pháp khác nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Dứt khoát cướp con rối kia về.”
Diệp Cẩn hít sâu một hơi, không tệ, đủ lưu manh.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cho nên có thể phải mượn cổ vương của Cốc chủ dùng một lát.”
Mượn thì tất nhiên là có thể rồi. Diệp Cẩn quan sát hắn: “Tây Nam Phủ không có ư?”
“Có.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Nhưng không đủ, chiếc thuyền kia nhìn qua rất lớn, một người đi tìm thì quá lãng phí thời gian.”
Như vậy a. Diệp Cẩn xòe hai tay, rất hào hiệp: “Ta có mười con.”
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Đoạn Bạch Nguyệt thật lòng thật dạ nói: “Bội phục.”
Ám vệ Truy Ảnh Cung chèo thuyền nhỏ tới các đảo gần đó tìm được rất nhiều quả dại cho các tướng sĩ Sở quân bị thương, đi cùng chuyến này tất nhiên còn có cả Diệu Tâm đại sư. Người xuất gia mà, tất nhiên là phải từ bi vi hoài rồi, rất hợp lý.
“Thế nào rồi?” Thấy có thời gian rãnh rỗi, Nam Ma Tà kéo ám vệ qua một bên hỏi.
Ám vệ vui sướng nói: “Rất tốt.”
Nam Ma Tà giật mình nói: “Rất tốt????”
“Đúng vậy.” Ám vệ giải thích: “Vị đại sư này tuy rằng không nói lời nào nhưng cũng sẽ không ngắt lời khi chúng ta đang nói, chỉ ngồi một chỗ mà thôi.” Khó khăn lắm mới tìm được một người yên lặng nghe kể chuyện như vậy a, vừa không phất tay áo rời đi, vừa không động thủ đánh mặt anh tuấn, tất nhiên là phải đem đủ loại kì văn dị sự khắp Thục Trung ra thao thao bất tuyệt kể một lần, đồng thời dùng đủ mọi phương thức khác nhau ca ngợi công tử và Thiếu Cung chủ, thuận tiện kín đáo mà lại uyển chuyển biểu đạt:”Chúng ta rõ ràng cũng không biết Cung chủ là ai.”
Nam Ma Tà vui mừng nói: “Nếu thế thì thời gian tới cứ giao vị đại sư kia cho chư vị thiếu hiệp nha.” Ít nhất trước là khi tới vương thành đại hôn cũng không thể để xảy ra sai lầm.
Ám vệ liên tục đáp ứng, bưng canh đậu hủ đi tìm Diệu Tâm.
Mọi người cùng nhau ăn chay, cũng rất tốt.
Phấn Khương Hoa: bột gừng a.