Chương : 177
Con rối có mùi khương phấn cực nồng, nếu xung quanh yên tĩnh thì còn có thể nghe được tiếng vang “ong ong” phát ra từ bên trong. Diệp Cẩn và Đoạn Dao liếc mắt nhìn nhau — từ trong đôi mắt của đối phương nhìn ra nỗi khát vọng giống mình —Thật sự là rất muốn rất muốn hủy tượng cướp trùng.
“Báo!” Có thám tử ở tiền tuyến vội vã trở về bẩm báo, nói là đội thuyền của phản quân đã tới gần rồi, cánh buồm ẩn hiện trong màn sương đen kia mênh mông một mảnh, không nhìn ra được đâu mới là điểm cuối cùng, ít nhất cũng phải có mấy vạn người.
“Xem ra lần này hắn mang toàn bộ binh lính ra khỏi hang ổ luôn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vừa lúc một lưới bắt hết.”
“Hoàng Thượng.” Trác Vân Hạc từ một đầu thuyền khác chạy tới: ” Quân ta bắt được một phản quân ở tiền phương, hắn tự xưng mình đã từng là tâm phúc của Sở Hạng, là người Đại Sở, muốn đầu hàng.”
“Thiệt hay giả vậy!” Diệp Cẩn nhíu mày: “Tới đúng vào lúc này, nghe cứ như có cái bẫy nào đó.”
“Dẫn tới đây đi.” Sở Uyên nói: “Trẫm xem một chút.”
Trác Vân Hạc nhận lệnh rời đi, một lát sau dẫn theo một người bị trói gô tới, tuổi hắn khoảng chừng hai mươi, y phục rách nát bẩn thỉu, mặt mũi cũng đen kịt, nhìn như là vừa từ một trong những cỗ quan tài kia bước ra.
Đoạn Bạch Nguyệt phân phó: “Lau sạch mặt của hắn đi.”
Thị vệ đứng bên cạnh lấy một cái khăn ướt ra, lau đi những vết dơ trên mặt hắn, để lộ ra một gương mặt nhìn có chút quen thuộc.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Còn tưởng là ai, thì ra là đệ đệ của Phi Loan Lâu chủ.”
Cảnh Lưu Hồi? Sở Uyên ngược lại có chút ngoài ý muốn.
“Vương gia đang nói chuyện với ngươi đó, câm điếc phải không?” Trác Vân Hạc bên cạnh lớn tiếng quát.
“Bổn Vương và Phi Loan Lâu chủ coi như cũng có chút giao tình.” Đoạn Bạch Nguyệt nói tiếp: “Lần này Đại Sở xuất chiến, Cảnh Lâu chủ còn cố ý tới dặn dò ta nhất thiết phải mang ngươi trở về Đại Sở, không ngờ cư nhiên lại gặp ngươi vào lúc này.”
“Ca ca ta đã từng tới tìm Vương gia ư?” Cảnh Lưu Hồi chật vật không chịu nổi, nghe vậy đáy mắt dấy lên vài tia hi vọng, như là đã nắm được cọng rơm cứu mạng, dồn dập nói: “Chỉ cần có thể đưa ta trở về Phi Loan Lâu, ta nguyện sẽ lấy công chuộc tội, đảo Tinh Châu từ khi mới thành lập đến nay đều là do ta chưởng quản, bởi vậy trên đảo kia có cái gì, không ai có thể rõ ràng hơn ta.”
“Ồ?” Chân mày Sở Uyên giương lên: “Nếu đúng là như vậy thì ngươi phải là người có công rất lớn mới phải, chắc chắn Sở Hạng cũng cho ngươi không ít thứ, vì sao không đợi tương lai thăng quan tiến chức mà hết lần này tới lần khác lại phản bội hắn vào đúng lúc này?”
“Hoàng Thượng thứ tội, trước đây tiểu nhân nhất thời bị ma xui quỷ khiến.” Thấy Sở Uyên mặc long bào màu vàng, tất nhiên Cảnh Lưu Hồi cũng có thể đoán ra được thân phận: “Sở Hạng làm người độc ác tàn nhẫn, tiểu nhân từng nghe chính miệng hắn nói với Hắc Nha là muốn mượn tay Sở quân diệt trừ Lưu Cẩm Đức, hiện tại Hắc Nha cũng bị hắn luyện chế thành yêu quái giết người, chỉ sợ người kế tiếp….người kế tiếp bị hắn hạ thủ chính là tiểu nhân.”
“Yêu quái giết người?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
“Phải.” Cảnh Lưu Hồi nói: “Hắn bị Sở Hạng cho uống một viên thuốc độc, thất khiếu chảy máu mà chết, tất cả mọi người ở Tinh Châu đều tận mắt nhìn thấy. Nhưng không hiểu vì sao gần mười ngày trước đột nhiên hắn sống lại, hành động cứng ngắc chẳng khác nào cương thi, nhưng võ công lại cao hơn trước mười mấy lần.”
“Ngược lại cũng giống với những gì Sở Hạng có thể làm được.” Diệp Cẩn lắc đầu: “Thủ đoạn độc ác đến độ này thật khó mà tìm được kẻ thứ hai.”
“Vậy ngươi có biết phải dùng cách gì mới có thể đối phó được đám cương thi kia không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Cảnh Lưu Hồi gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Người điều khiển đám cương thi này ở trên chiếc thuyền lớn kia, nhưng vừa rồi thuyền đã bị người của Đại Sở đánh chìm rồi, chỉ sợ đám cương thi này cũng không thể cử động được nữa.”
Diệp Cẩn bĩu môi, cũng rất thành thật a.
“Trên đảo Tinh Châu còn đội quân cương thi nào khác không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
“Hết rồi, đây đã là nhóm cuối cùng, đều là những thi thể được vận chuyển từ Đại Sở tới nhiều năm về trước.” Cảnh Lưu Hồi nói: “Sau lại cảng khẩu bị giới nghiêm nên không vận chuyển thi thể được nữa, cũng không thể hạ thủ với người trên các đảo quốc ở Nam Dương này, sợ sẽ kích động sự phẫn nộ của nhiều người, vì vậy mà chỉ luyện chế được mấy nghìn quỷ thi đó thôi.”
Mấy nghìn cũng đủ thiếu đạo đức rồi, Ôn Liễu Niên vẻ mặt ghét bỏ. Đào phần mộ tổ tiên của mấy nghìn người Đại Sở, đã vậy còn muốn được làm Hoàng Thượng, nghĩ thật đẹp.
Một tiếng kèn lệnh chợt vang lên, phó quan tới bẩm báo, nói Tiết tướng quân đã hạ lệnh toàn quân chuẩn bị nghênh chiến.
Tiết Hoài Nhạc gật đầu: “Đại nhân yên tâm, nếu trận chiến này bại, mạt tướng mang đầu tới gặp.”
“Dẫn hắn lui xuống trước đi.” Đoạn Bạch Nguyệt phân phó: ” Chờ đánh trận xong lại tính.”
“Ngươi thấy sao?” Đợi hắn đi rồi, Đoạn Bạch Nguyệt mới hỏi Sở Uyên.
“Sở Hạng làm người độc ác tàn nhẫn, giết Cảnh Lưu Hồi cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.” Sở Uyên nói: “Cảnh Lưu Hồi phản bội Sở Hạng để tự bảo vệ mình cũng là chuyện dễ hiểu.” Dù sao đi nữa, nếu Sở Hạng thua trong trận chiến lần này thì hắn cũng chính là phản tặc, sẽ phải chịu tội chết, hơn nữa còn liên lụy đến cửu tộc, mà nếu Sở Hạng thắng, từng tận mắt chứng kiến kết cục của Lưu Cẩm Đức và Hắc Nha nên chắc cũng không trông mong Sở Hạng có thể thật sự cho hắn được thăng quan tiến chức bổng lộc dồi dào. Nếu thắng thua đều phải chết thì chẳng bằng đánh cuộc một lần.
“Ít nhất hắn cũng không giấu diếm nói bừa chuyện cương thi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Còn chuyện về Hắc Nha thì chắc cũng sẽ biết ngay trong trận đánh lần này thôi.”
Sở Uyên gật đầu: “Trước tiên cứ mặc kệ hắn như vậy đã, tới đằng trước xem tình hình chiến đấu đi.”
Mọi người đáp ứng một tiếng rồi tự tản đi. Đoạn Bạch Nguyệt cùng Sở Uyên lên đài đốc chiến ( đốc trong đôn đốc), chỉ thấy đội thuyền của phản quân đã tiến lại càng ngày càng gần, quả thực đông nghìn nghịt kéo dài liên miên không dứt, trùng trùng điệp điệp giống như dãy núi khổng lồ. Mấy nghìn cỗ quan tài còn lại đang lẳng lặng trôi trên mặt biển giữa hai đội quân, do tác động của sóng biển mà không ngừng va đập vào nhau.
Sở Hạng đứng ở đầu thuyền, dữ tợn nói: “Phế vật!”
“Những quỷ thi này cũng không phải là phế vật, chẳng qua là bị cho nổ thuyền lớn phá hủy mà thôi.” Một lão Vu sư mặc áo bào màu đen đứng bên cạnh hắn tiếc hận nói: “Tất nhiên là vì Cảnh Lưu Hồi kia muốn lấy lòng Đại Sở, cho nên mới khai ra bí mật đó.”
Sở Hạng nghe vậy sắc mặt càng âm trầm, lúc trước cho dù thế nào hắn cũng sẽ không ngờ, chiến sự đang trong thời khắc mấu chốt chỉ mành treo chuông thế này mà Cảnh Lưu Hồi đột nhiên lại bỏ mặc tất cả chạy trốn ra khỏi đảo, trước đó cũng không có dấu hiệu gì khác thường.
“Chủ thượng!” Một binh lính canh gác nơi tiền tuyến vội vàng chèo thuyền nhỏ quay về, lớn tiếng nói: ” Đám quỷ thi kia dường như đã sống lại rồi.”
Sở Hạng nghe vậy cả kinh, đi lên đài cao nhìn khắp một lượt, quả nhiên chỉ thấy trong những cỗ quan tài đang trôi nổi ngoài khơi kia có không ít cương thi nối tiếp nhau đứng lên, đồng loạt giơ Quỷ Mộc Hạp hướng thẳng về phía đại doanh Sở quân.
“Điều này…..” Vu sư mặc áo bào màu đen kia cũng đuổi theo Sở Hạng lên đài cao, thấy vậy suy đoán: “Chẳng lẽ A Khảm vẫn còn sống? Con rối kia vẫn còn ở trong tay hắn sao?”
Sở Hạng cũng có chút do dự, phản ứng đầu tiên của hắn vừa rồi chính là đám cương thi kia đã bị Đại Sở nắm giữ, vừa định hạ lệnh dùng thủy lôi đánh chìm những cỗ quan tài đó, nhưng không ngờ những cương thi này lại đứng dậy, nhắm thiết mâu về phía Đại Sở, bởi vậy trong lúc nhất thời cũng có chút do dự.
Khoảng cách hai quân càng lúc càng gần, những cỗ quan tài gần như bị chèn ép trong không gian giữa hai đội thuyền. Hơn một nghìn quỷ thi đứng thẳng tắp, Quỷ Mộc Hạp trong tay khúc xạ ra vô số tia sáng lạnh lẽo.
Mộc Si Lão Nhân siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Nam Ma Tà ở bên cạnh từ từ an ủi hắn: “Yên tâm đi.”
“Tiền bối?” Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn Mộc Si Lão Nhân một cái.
Mộc Si Lão Nhân chần chừ chốc lát rồi gật đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt mỉm cười, ấn mạnh vào chốt mở cơ quan ám khí trên con rối gỗ đang nắm trong tay.
“ĐÂY….!” Vu sư kia kinh hãi, bất kể thế nào hắn cũng không thể ngờ rằng ám khí trong Quỷ Mộc Hạp còn có thể điều phương chuyển hướng, không bắn về phía Đại Sở mà ngược lại bắn về phía đại quân ở phía sau.
Sở Uyên bừng bừng khí thế ra lệnh: “Khai chiến!”
Đầu gối Mộc Si Lão Nhân mềm nhũn, đỡ lan can thuyền chậm rãi ngồi bệt xuống, ngực phập phồng kịch liệt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sở Uyên nói: “Đa tạ tiền bối.”
Trên mặt biển không ngừng vang lên tiếng chém giết và tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, không ngừng có người kêu thảm thiết rơi xuống thuyền, máu tươi hòa vào dòng nước biển sôi lên ùng ục, nhanh chóng nhuộm màu nước biển từ xanh lam thẫm thành màu đỏ tươi. Đây đã là trận đánh cuối cùng, bởi vậy binh lính đôi bên đều ôm tâm tình liều chết mà đánh, nếu đao kiếm bị chém rơi xuống biển thì dùng tay không ra trận, hai mắt đỏ ngầu túm lấy đối phương, chỉ cần có thể giết được nhiều thêm một người thì cho dù phải chết trận ở chiến trường cũng không thua lỗ.
Mộc Si Lão Nhân khoát khoát tay, vừa rồi lúc dạy Đoạn Bạch Nguyệt cách chỉ huy đám cương thi kích mở cơ quan ám khí trên Quỷ Mộc Hạp gần như là thời khắc tinh thần tập trung cao độ nhất trong cả cuộc đời hắn, rất sợ sẽ phạm phải nửa phần sai lầm, làm ám khí thật sự bắn về phía Đại Sở. Mà vào lúc này, hắn đã không còn chút sức lực nào nữa, cho dù chỉ là để nói một câu, lo lắng sợ hãi rồi vui mừng kéo tới dồn dập như vậy nên hắn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Sở Uyên sai người đỡ Mộc Si Lão Nhân về phòng nghỉ ngơi, Nam Ma Tà tự giác đi theo phía sau, mái tóc đã được Đoạn Dao tết thành bím chỉnh tề, đung đưa đung đưa theo bước đi.
Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên nói: ” Hôm nay sư phụ cư nhiên không đứng lại đây xem náo nhiệt?”
“Xem náo nhiệt cái gì!” Thân hình Nam Ma Tà cứng ngắc giây lát, xua tay nói: “Ngươi lại không cho phép ta ra trận, chỉ đứng nhìn không thì được cái rắm gì, còn không bằng về ngủ một giấc.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười cười, gọi Đoạn Niệm đưa hai vị lão nhân trở lại chỗ ở.
Tiên ông ôm Tiểu Kim Tử ngồi trên nóc thuyền, nhìn hai quân chém giết phía xa xa, thuận tiện hỏi tôn tử: “Tiểu Kim a, con cảm thấy cha con lợi hại, hay là nương con lợi hại?”
Tiểu Kim Tử nắm một khối bánh điểm tâm trong tay, miệng hàm hồ không rõ nói: “Gia gia lợi hại.”
Tiên ông cực kì thỏa mãn.
Tôn tử ngoan.
Đoạn Dao gật đầu, mang Huyền Minh Hàn Thiết về phòng nhét vào ngăn tủ, sau đó cùng Tư Không Duệ tới thăm Sở Uyên.
Một loạt đạn dầu hỏa từ phía đối diện bay tới, Thẩm Thiên Phong dễ dàng tung người nhảy lên, hướng về phía ngoài khơi lướt đi như giẫm trên đất bằng, ngân thương trong tay không ngừng xoay quanh, những nơi hắn đi qua sóng cuộn ngập trời, cuốn toàn bộ số đạn dầu hỏa kia chìm vào lòng biển, lúc quay trở lại trên thuyền thì ngay cả vạt áo cũng không dính nước.
Nguyệt La kinh ngạc thán phục: “Oaaaa!”
Diệp Cẩn bĩu môi.
Nguyệt La kéo kéo ống tay áo của hắn: “Ngươi xem kìa, Thẩm minh chủ quả là lợi hại a!”
Diệp Cẩn nhìn trời: “Nha~~.” Vậy sao? ….không quen.
Tại địch doanh phản quân, Sở Hạng nở nụ cười lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Mấy nghìn thiết mâu lao vút ra khỏi Quỷ Mộc Hạp, mang theo tiếng gió bén nhọn xuyên thủng lồng ngực của đám cương thi, nhanh như tia chớp đánh gục hàng loạt phản quân đứng đầu trận tuyến của quân địch, sau đó vòng ngược lại một vòng, mũi thiết mâu đi đến đâu là tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên đến đó, máu tươi văng tung tóe trong không trung trông như một màn sương màu đỏ nhạt.
Hai mắt Hắc Nha không hề chớp động, tay nắm một thanh trường đao, vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Sở quân.
“Đi đi.” Sở Hạng vỗ sau lưng hắn một cái: “Giết hết tất cả!”
Hắc Nha hú lên một tiếng quái dị, một con cá lớn lập tức từ dưới đáy biển ngoi lên, cái đuôi vung vẫy khua nước, mang theo hắn thừa dịp loạn lạc xuyên qua khói lửa chiến trường, lặng yên không tiếng động đến gần chiến thuyền chủ của Sở quân.
Sau khi quơ đao quét ngã một vòng Sở quân vây công, Hắc Nha lăng không bay lên rồi thẳng tắp rơi xuống boong thuyền, đáy mắt sừng sững đáng sợ, nhưng lại không có chút thần thái nào.
Diệp Cẩn hít một ngụm khí lạnh: “Trời a, thật sự đã thành quái vật rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt rút kiếm bảo vệ Sở Uyên phía sau lưng mình, ngự lâm quân xung quanh đó cũng chạy tới bao vây lại.
Hắc Nha cười khằng khặc, trực tiếp tấn công về phía Đoạn Bạch Nguyệt, hầu như là dùng hết mười thành công lực. Lúc trường đao trong tay hắn và Huyền Minh Hàn Thiết va chạm vào nhau, cả chiếc thuyền to lớn đồ sộ như vậy cũng bị chấn động rung lắc kịch liệt.
“Không được.” Đoạn Dao đứng bên cạnh lảo đảo một cái, vội la lên: “Nếu như vậy thì thuyền sẽ bị đánh chìm mất.”
Đoạn Bạch Nguyệt tung người lên giẫm mạnh vào ngực Hắc Nha, mạnh mẽ bức hắn rơi xuống thuyền. Hai người quần chiến trên mặt biển, đánh đến nan xá nan phân, đao kiếm chạm vào nhau tóe ra ánh lửa, hầu như ngay cả cơn gió cũng bị chặt đứt.
Nan xá nan phân: khó tách ra, khó chấm dứt.
“Đây rốt cuộc là loại võ công tà môn gì?!” Tư Không Duệ nghe được động tĩnh cũng chạy tới hỗ trợ. Chỉ thấy Hắc Nha tuy rằng hành động vô cùng cứng ngắc nhưng tốc độ xuất chiêu lại nhanh đến mức quỷ dị, cộng thêm một thân áo bào màu xám, nhìn từ xa trông như loài chim săn mồi thật lớn.
Phượng hoàng bay vòng vòng trên không trung lao nhanh xuống, tiếng kêu vang vọng khắp biển trời. Móng vuốt sắc bén chợt mở ra, sà xuống hung hăng quắp lấy một con mắt của Hắc Nha, máu đen sền sệt phun tung tóe khắp nơi, Đoạn Bạch Nguyệt chớp lấy cơ hội này, phi thân đâm kiếm xuyên qua lồng ngực hắn. Nhưng Hắc Nha ngược lại cũng không tránh né, thậm chí trên mặt còn tràn ra một nụ cười âm hiểm lạnh lẽo thấu xương. Trong cánh tay áo trống rỗng của hắn đột nhiên vươn ra một cánh tay, nắm lấy thân kiếm Huyền Minh Hàn Thiết dùng nội lực đẩy ngược lại, đánh Đoạn Bạch Nguyệt lảo đảo lùi về phía sau hai bước, cánh tay phải cũng bị chấn động mang đến cảm giác tê dại trong khoảnh khắc.
Hầu như ngay tại thời khắc đó, nguyên cả cánh tay của Hắc Nha vọt ra khỏi tay áo, mang theo Huyền Minh Hàn Thiết gào thét bay qua tầng tầng sương đen trên mặt biển, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp xuyên qua thân thể Sở Uyên. Ngay sau đó, Hắc Nha cũng thẳng tắp ngã nhào về phía sau, như là bị ai đó rút hết xương cốt, mềm nhũn thân thể trút xuống hơi thở cuối cùng.
Tất cả mọi chuyện xảy ra nhanh đến nỗi cơ hồ chỉ trong một cái chớp mắt, thời gian thoáng chốc ngưng đọng lại. Lòng bàn tay Đoạn Bạch Nguyệt một mảnh lạnh như băng, đại não trống rỗng nhưng thân thể vẫn theo bản năng tung người xông tới tiếp lấy thân thể Sở Uyên vào lòng mình.
Máu tươi ấm áp từ vết thương xuôi theo Huyền Minh Hàn Thiết nhỏ xuống boong thuyền, Đoạn Dao hung hăng bổ một đao xuống “cánh tay” kia của Hắc Nha, nhìn kỹ mới thấy hóa ra nó được cấu thành từ vô số con bọ cánh cứng biết bay.
Cảnh Lưu Hồi vội vàng đứng dậy nói: “Ta tự mình đi, tự mình đi.” Tới phòng giam cũng tốt, đi đâu cũng được, chỉ cầu có thể giữ lại được tính mạng thì tốt rồi.”
“Tiểu Uyên.” Đoạn Bạch Nguyệt run rẩy nắm tay Sở Uyên, trong đầu loạn thành một mảnh.
Sở Uyên nhíu chặt mày, máu tươi gần như nhuộm đỏ hơn phân nửa long bào trên người, dù ngón tay gần như vô lực cũng cố gắng đan vào tay Đoạn Bạch Nguyệt.
“Cứ nằm yên như vậy đừng nhúc nhích.” Diệp Cẩn quỳ gối trên boong thuyền, hoảng loạn mở hòm thuốc ra, nhắc nhở bản thân nghìn vạn lần không được rối loạn.
Xung quanh bước chân dồn dập bóng người lộn xộn, tương đối mà nói thì Tứ Hỉ ngược lại trở thành người tỉnh táo nhất trong lúc này, một mặt phân phó nội thị nấu nước nóng, một mặt sai người mang màn trướng tới, vây Sở Uyên lại bên trong.
“Hoàng Thượng bị thương, trận chiến này phải dựa vào Tướng quân rồi.” Ôn Liễu Niên đi thuyền ra tiền tuyến, nói với Tiết Hoài Nhạc.
“Cái gì? Hoàng Thượng bị thương ư?” Tiết Hoài Nhạc cả kinh.
“Diệp Cốc chủ và Vương gia đang chẩn trị, Hoàng Thượng vừa mới hạ chỉ, trận chiến này chúng ta nhất định phải thắng.” Ôn Liễu Niên nói: “Khổ cực cho Tướng quân vậy.”
Diệp Cẩn giúp Sở Uyên xử lý vết thương xong, để Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn trở về khoang thuyền.
Những người còn lại đều đang đánh trận, chỉ có vài vị lão nhân ôm Tiểu Kim Tử canh giữ ở cửa, hỏi: “Thế nào rồi?
Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, khóe môi Nam Ma Tà giật giật, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Tiên ông vội la lên: “Chuyện này….”
“Không liên quan gì đến ngươi, là do lúc trước ta cứng đầu cứng cổ muốn cướp.” Nam Ma Tà khoát khoát tay, ngồi xổm trên sàn thuyền không nói gì nữa.
Tiên ông này cũng chính là Huyền Minh Lão Tiên mà Huyền Thiên nhắc tới năm đó, trước kia vì muốn tìm cho Đoạn Bạch Nguyệt một loại binh khí xứng tay nên Nam Ma Tà mới cố sống cố chết đoạt lấy mang về, nhưng không thể ngờ có một ngày sẽ làm Sở Uyên bị thương.
“Đóa Mịch Đàm kia đâu?” Mộc Si Lão Nhân chợt nhớ tới: “Lúc trước quốc chủ Bạch Tượng quốc tặng nó cho Hoàng Thượng có nói là nó có thể giúp người trúng độc cải tử hồi sinh.”
“Đó là thứ trước giờ ta chưa từng thấy qua, không biết liều lượng cũng không biết công hiệu.” Diệp Cẩn lắc đầu: “Máu thì ngừng chảy rồi.” Diệp Cẩn đưa mắt nhìn vào phòng, đi tới cạnh lan can thuyền rồi mới nhỏ giọng nói: “Nhưng đó không phải là loại đao kiếm bình thường mà là Huyền Minh Hàn Thiết, ta cũng không biết sáng mai sẽ thế nào.”
Ngay cả một phần mười cũng không nắm được trong tay, ta không dám dùng bừa.” Huống chi lúc này đã là tình thế gay go nhất, nếu lại dùng thuốc lung tung nữa thì chỉ sợ sẽ phải nhận lấy kết quả hoàn toàn trái ngược.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
“Thôi, ta đi nghiên cứu đóa Mịch Đàm kia một chút.” Trong đầu Diệp Cẩn rối tung rối mù, hít sâu một hơi, muốn nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo một chút: “Làm phiền chư vị tiền bối canh giữ chỗ này.”
Ba vị lão nhân liên tục gật đầu, Nam Ma Tà gọi thị vệ tới, hộ tống Diệp Cẩn trở về nhà thuốc.
Bên trong khoang thuyền, Sở Uyên mở mắt, hình ảnh mơ mơ hồ hồ chồng chất lên nhau, hồi lâu sau mới nhìn rõ được người trước mắt.
“Tiểu Uyên.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Thấy sao rồi?”
Sở Uyên lắc đầu: “Không sao.” Thanh âm rất thấp, thấp đến hầu như không nghe ra được.
“Không sao là tốt rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt cụng trán mình vào trán hắn, hốc mắt đỏ bừng: “Ngoan.”
“Bên ngoài thế nào rồi?” Sở Uyên hỏi.
“Vẫn đang đánh, có điều chúng ta sẽ thắng nhanh thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chậm nhất là đêm mai, chúng ta có thể đổ bộ lên Tinh Châu.”
Sở Uyên gật đầu, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Trên mặt không có nửa phần huyết sắc, ngay cả mạch đập cũng yếu ớt đến hầu như không cảm nhận được.
Đoạn Dao giết sạch toàn bộ một tiểu đoàn, tới tận nửa đêm mới sức cùng lực kiệt kéo Liệt Vân Đao trở về, Huyền Minh Hàn Thiết vẫn còn bị cắm trên boong thuyền. Màn sương đen cũng đã phân tán hơn phân nửa, ánh trăng chiếu xuống thân kiếm lóe ra vô số hoa văn lam sắc quỷ dị không ngừng di động.
“Đều trở về nghỉ ngơi đi.” Nam Ma Tà phất phất tay: “Ngày mai còn phải tiếp tục đánh trận, canh giữ nơi này cũng vô dụng thôi, không bằng trở về nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Đoạn Dao khẽ nhíu mày, do dự bước tới gần.
Ánh trăng bị mây đen che khuất lần nữa, những hoa văn kia cũng biến mất chỉ trong nháy mắt, thân kiếm trơn nhẵn lóe ra ánh sáng yếu ớt.
Đoạn Dao đưa tay cầm lấy chuôi kiếm, cố sức rút nó lên, tiếng vang boong boong.
“Dao nhi.” Tư Không Duệ từ đầu kia chiếc thuyền chạy tới, y phục màu trắng dính đầy máu tươi: “Hoàng Thượng sao rồi.”
“Ta vừa mới trở về.” Đoạn Dao nói: “Thấy kiếm của ca ca vẫn ở chỗ này nên giúp ca ca lấy lại.”
“Cứ mang về phòng ngươi trước đi.” Tư Không Duệ nói: “Thanh kiếm này tổn thương Hoàng Thượng, lúc này đừng để nó xuất hiện trước mặt Đoạn huynh thì tốt hơn.”
“Sư phụ!” Đoạn Dao hỏi: “Hoàng Thượng thế nào rồi?”
Nam Ma Tà đưa tay ra hiệu bảo hắn giữ yên lặng, nhỏ giọng nói: “Diệp Cốc chủ đã xem qua rồi, nói là bị thương không nhẹ, không nên vào đó quấy rầy thì hơn.”
Đoạn Dao gật đầu: “Ừ.”
“Không trúng độc chứ?” Tư Không Duệ dè dặt hỏi.
“Huyền Minh Hàn Thiết không có độc.” Tiên ông thở dài nói: “Chẳng qua là kiếm khí quá mức âm hàn, so với trúng độc cũng không tốt hơn bao nhiêu.” Thậm chí có thể nói là còn không bằng trúng độc.
Tư Không Duệ: “….”
“Đều trở về nghỉ ngơi đi.” Nam Ma Tà phất phất tay: “Ngày mai còn phải tiếp tục đánh trận, canh giữ nơi này cũng vô dụng thôi, không bằng trở về nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Đoạn Dao dõi mắt nhìn vào trong khoang thuyền, trong phòng ánh nến mờ nhạt, yên tĩnh không một tiếng động.
Sở Uyên tựa vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt ngủ mê man, thân thể lúc lạnh lúc nóng, chân mày nhíu chặt chưa từng giãn ra.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn, mở mắt trừng trừng ròng rã cả đêm.
“Báo!” Có thám tử ở tiền tuyến vội vã trở về bẩm báo, nói là đội thuyền của phản quân đã tới gần rồi, cánh buồm ẩn hiện trong màn sương đen kia mênh mông một mảnh, không nhìn ra được đâu mới là điểm cuối cùng, ít nhất cũng phải có mấy vạn người.
“Xem ra lần này hắn mang toàn bộ binh lính ra khỏi hang ổ luôn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vừa lúc một lưới bắt hết.”
“Hoàng Thượng.” Trác Vân Hạc từ một đầu thuyền khác chạy tới: ” Quân ta bắt được một phản quân ở tiền phương, hắn tự xưng mình đã từng là tâm phúc của Sở Hạng, là người Đại Sở, muốn đầu hàng.”
“Thiệt hay giả vậy!” Diệp Cẩn nhíu mày: “Tới đúng vào lúc này, nghe cứ như có cái bẫy nào đó.”
“Dẫn tới đây đi.” Sở Uyên nói: “Trẫm xem một chút.”
Trác Vân Hạc nhận lệnh rời đi, một lát sau dẫn theo một người bị trói gô tới, tuổi hắn khoảng chừng hai mươi, y phục rách nát bẩn thỉu, mặt mũi cũng đen kịt, nhìn như là vừa từ một trong những cỗ quan tài kia bước ra.
Đoạn Bạch Nguyệt phân phó: “Lau sạch mặt của hắn đi.”
Thị vệ đứng bên cạnh lấy một cái khăn ướt ra, lau đi những vết dơ trên mặt hắn, để lộ ra một gương mặt nhìn có chút quen thuộc.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: “Còn tưởng là ai, thì ra là đệ đệ của Phi Loan Lâu chủ.”
Cảnh Lưu Hồi? Sở Uyên ngược lại có chút ngoài ý muốn.
“Vương gia đang nói chuyện với ngươi đó, câm điếc phải không?” Trác Vân Hạc bên cạnh lớn tiếng quát.
“Bổn Vương và Phi Loan Lâu chủ coi như cũng có chút giao tình.” Đoạn Bạch Nguyệt nói tiếp: “Lần này Đại Sở xuất chiến, Cảnh Lâu chủ còn cố ý tới dặn dò ta nhất thiết phải mang ngươi trở về Đại Sở, không ngờ cư nhiên lại gặp ngươi vào lúc này.”
“Ca ca ta đã từng tới tìm Vương gia ư?” Cảnh Lưu Hồi chật vật không chịu nổi, nghe vậy đáy mắt dấy lên vài tia hi vọng, như là đã nắm được cọng rơm cứu mạng, dồn dập nói: “Chỉ cần có thể đưa ta trở về Phi Loan Lâu, ta nguyện sẽ lấy công chuộc tội, đảo Tinh Châu từ khi mới thành lập đến nay đều là do ta chưởng quản, bởi vậy trên đảo kia có cái gì, không ai có thể rõ ràng hơn ta.”
“Ồ?” Chân mày Sở Uyên giương lên: “Nếu đúng là như vậy thì ngươi phải là người có công rất lớn mới phải, chắc chắn Sở Hạng cũng cho ngươi không ít thứ, vì sao không đợi tương lai thăng quan tiến chức mà hết lần này tới lần khác lại phản bội hắn vào đúng lúc này?”
“Hoàng Thượng thứ tội, trước đây tiểu nhân nhất thời bị ma xui quỷ khiến.” Thấy Sở Uyên mặc long bào màu vàng, tất nhiên Cảnh Lưu Hồi cũng có thể đoán ra được thân phận: “Sở Hạng làm người độc ác tàn nhẫn, tiểu nhân từng nghe chính miệng hắn nói với Hắc Nha là muốn mượn tay Sở quân diệt trừ Lưu Cẩm Đức, hiện tại Hắc Nha cũng bị hắn luyện chế thành yêu quái giết người, chỉ sợ người kế tiếp….người kế tiếp bị hắn hạ thủ chính là tiểu nhân.”
“Yêu quái giết người?” Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày.
“Phải.” Cảnh Lưu Hồi nói: “Hắn bị Sở Hạng cho uống một viên thuốc độc, thất khiếu chảy máu mà chết, tất cả mọi người ở Tinh Châu đều tận mắt nhìn thấy. Nhưng không hiểu vì sao gần mười ngày trước đột nhiên hắn sống lại, hành động cứng ngắc chẳng khác nào cương thi, nhưng võ công lại cao hơn trước mười mấy lần.”
“Ngược lại cũng giống với những gì Sở Hạng có thể làm được.” Diệp Cẩn lắc đầu: “Thủ đoạn độc ác đến độ này thật khó mà tìm được kẻ thứ hai.”
“Vậy ngươi có biết phải dùng cách gì mới có thể đối phó được đám cương thi kia không?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Cảnh Lưu Hồi gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Người điều khiển đám cương thi này ở trên chiếc thuyền lớn kia, nhưng vừa rồi thuyền đã bị người của Đại Sở đánh chìm rồi, chỉ sợ đám cương thi này cũng không thể cử động được nữa.”
Diệp Cẩn bĩu môi, cũng rất thành thật a.
“Trên đảo Tinh Châu còn đội quân cương thi nào khác không?” Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi.
“Hết rồi, đây đã là nhóm cuối cùng, đều là những thi thể được vận chuyển từ Đại Sở tới nhiều năm về trước.” Cảnh Lưu Hồi nói: “Sau lại cảng khẩu bị giới nghiêm nên không vận chuyển thi thể được nữa, cũng không thể hạ thủ với người trên các đảo quốc ở Nam Dương này, sợ sẽ kích động sự phẫn nộ của nhiều người, vì vậy mà chỉ luyện chế được mấy nghìn quỷ thi đó thôi.”
Mấy nghìn cũng đủ thiếu đạo đức rồi, Ôn Liễu Niên vẻ mặt ghét bỏ. Đào phần mộ tổ tiên của mấy nghìn người Đại Sở, đã vậy còn muốn được làm Hoàng Thượng, nghĩ thật đẹp.
Một tiếng kèn lệnh chợt vang lên, phó quan tới bẩm báo, nói Tiết tướng quân đã hạ lệnh toàn quân chuẩn bị nghênh chiến.
Tiết Hoài Nhạc gật đầu: “Đại nhân yên tâm, nếu trận chiến này bại, mạt tướng mang đầu tới gặp.”
“Dẫn hắn lui xuống trước đi.” Đoạn Bạch Nguyệt phân phó: ” Chờ đánh trận xong lại tính.”
“Ngươi thấy sao?” Đợi hắn đi rồi, Đoạn Bạch Nguyệt mới hỏi Sở Uyên.
“Sở Hạng làm người độc ác tàn nhẫn, giết Cảnh Lưu Hồi cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên.” Sở Uyên nói: “Cảnh Lưu Hồi phản bội Sở Hạng để tự bảo vệ mình cũng là chuyện dễ hiểu.” Dù sao đi nữa, nếu Sở Hạng thua trong trận chiến lần này thì hắn cũng chính là phản tặc, sẽ phải chịu tội chết, hơn nữa còn liên lụy đến cửu tộc, mà nếu Sở Hạng thắng, từng tận mắt chứng kiến kết cục của Lưu Cẩm Đức và Hắc Nha nên chắc cũng không trông mong Sở Hạng có thể thật sự cho hắn được thăng quan tiến chức bổng lộc dồi dào. Nếu thắng thua đều phải chết thì chẳng bằng đánh cuộc một lần.
“Ít nhất hắn cũng không giấu diếm nói bừa chuyện cương thi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Còn chuyện về Hắc Nha thì chắc cũng sẽ biết ngay trong trận đánh lần này thôi.”
Sở Uyên gật đầu: “Trước tiên cứ mặc kệ hắn như vậy đã, tới đằng trước xem tình hình chiến đấu đi.”
Mọi người đáp ứng một tiếng rồi tự tản đi. Đoạn Bạch Nguyệt cùng Sở Uyên lên đài đốc chiến ( đốc trong đôn đốc), chỉ thấy đội thuyền của phản quân đã tiến lại càng ngày càng gần, quả thực đông nghìn nghịt kéo dài liên miên không dứt, trùng trùng điệp điệp giống như dãy núi khổng lồ. Mấy nghìn cỗ quan tài còn lại đang lẳng lặng trôi trên mặt biển giữa hai đội quân, do tác động của sóng biển mà không ngừng va đập vào nhau.
Sở Hạng đứng ở đầu thuyền, dữ tợn nói: “Phế vật!”
“Những quỷ thi này cũng không phải là phế vật, chẳng qua là bị cho nổ thuyền lớn phá hủy mà thôi.” Một lão Vu sư mặc áo bào màu đen đứng bên cạnh hắn tiếc hận nói: “Tất nhiên là vì Cảnh Lưu Hồi kia muốn lấy lòng Đại Sở, cho nên mới khai ra bí mật đó.”
Sở Hạng nghe vậy sắc mặt càng âm trầm, lúc trước cho dù thế nào hắn cũng sẽ không ngờ, chiến sự đang trong thời khắc mấu chốt chỉ mành treo chuông thế này mà Cảnh Lưu Hồi đột nhiên lại bỏ mặc tất cả chạy trốn ra khỏi đảo, trước đó cũng không có dấu hiệu gì khác thường.
“Chủ thượng!” Một binh lính canh gác nơi tiền tuyến vội vàng chèo thuyền nhỏ quay về, lớn tiếng nói: ” Đám quỷ thi kia dường như đã sống lại rồi.”
Sở Hạng nghe vậy cả kinh, đi lên đài cao nhìn khắp một lượt, quả nhiên chỉ thấy trong những cỗ quan tài đang trôi nổi ngoài khơi kia có không ít cương thi nối tiếp nhau đứng lên, đồng loạt giơ Quỷ Mộc Hạp hướng thẳng về phía đại doanh Sở quân.
“Điều này…..” Vu sư mặc áo bào màu đen kia cũng đuổi theo Sở Hạng lên đài cao, thấy vậy suy đoán: “Chẳng lẽ A Khảm vẫn còn sống? Con rối kia vẫn còn ở trong tay hắn sao?”
Sở Hạng cũng có chút do dự, phản ứng đầu tiên của hắn vừa rồi chính là đám cương thi kia đã bị Đại Sở nắm giữ, vừa định hạ lệnh dùng thủy lôi đánh chìm những cỗ quan tài đó, nhưng không ngờ những cương thi này lại đứng dậy, nhắm thiết mâu về phía Đại Sở, bởi vậy trong lúc nhất thời cũng có chút do dự.
Khoảng cách hai quân càng lúc càng gần, những cỗ quan tài gần như bị chèn ép trong không gian giữa hai đội thuyền. Hơn một nghìn quỷ thi đứng thẳng tắp, Quỷ Mộc Hạp trong tay khúc xạ ra vô số tia sáng lạnh lẽo.
Mộc Si Lão Nhân siết chặt nắm đấm, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Nam Ma Tà ở bên cạnh từ từ an ủi hắn: “Yên tâm đi.”
“Tiền bối?” Đoạn Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn Mộc Si Lão Nhân một cái.
Mộc Si Lão Nhân chần chừ chốc lát rồi gật đầu.
Đoạn Bạch Nguyệt mỉm cười, ấn mạnh vào chốt mở cơ quan ám khí trên con rối gỗ đang nắm trong tay.
“ĐÂY….!” Vu sư kia kinh hãi, bất kể thế nào hắn cũng không thể ngờ rằng ám khí trong Quỷ Mộc Hạp còn có thể điều phương chuyển hướng, không bắn về phía Đại Sở mà ngược lại bắn về phía đại quân ở phía sau.
Sở Uyên bừng bừng khí thế ra lệnh: “Khai chiến!”
Đầu gối Mộc Si Lão Nhân mềm nhũn, đỡ lan can thuyền chậm rãi ngồi bệt xuống, ngực phập phồng kịch liệt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sở Uyên nói: “Đa tạ tiền bối.”
Trên mặt biển không ngừng vang lên tiếng chém giết và tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, không ngừng có người kêu thảm thiết rơi xuống thuyền, máu tươi hòa vào dòng nước biển sôi lên ùng ục, nhanh chóng nhuộm màu nước biển từ xanh lam thẫm thành màu đỏ tươi. Đây đã là trận đánh cuối cùng, bởi vậy binh lính đôi bên đều ôm tâm tình liều chết mà đánh, nếu đao kiếm bị chém rơi xuống biển thì dùng tay không ra trận, hai mắt đỏ ngầu túm lấy đối phương, chỉ cần có thể giết được nhiều thêm một người thì cho dù phải chết trận ở chiến trường cũng không thua lỗ.
Mộc Si Lão Nhân khoát khoát tay, vừa rồi lúc dạy Đoạn Bạch Nguyệt cách chỉ huy đám cương thi kích mở cơ quan ám khí trên Quỷ Mộc Hạp gần như là thời khắc tinh thần tập trung cao độ nhất trong cả cuộc đời hắn, rất sợ sẽ phạm phải nửa phần sai lầm, làm ám khí thật sự bắn về phía Đại Sở. Mà vào lúc này, hắn đã không còn chút sức lực nào nữa, cho dù chỉ là để nói một câu, lo lắng sợ hãi rồi vui mừng kéo tới dồn dập như vậy nên hắn cảm thấy đầu óc có chút choáng váng.
Sở Uyên sai người đỡ Mộc Si Lão Nhân về phòng nghỉ ngơi, Nam Ma Tà tự giác đi theo phía sau, mái tóc đã được Đoạn Dao tết thành bím chỉnh tề, đung đưa đung đưa theo bước đi.
Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên nói: ” Hôm nay sư phụ cư nhiên không đứng lại đây xem náo nhiệt?”
“Xem náo nhiệt cái gì!” Thân hình Nam Ma Tà cứng ngắc giây lát, xua tay nói: “Ngươi lại không cho phép ta ra trận, chỉ đứng nhìn không thì được cái rắm gì, còn không bằng về ngủ một giấc.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười cười, gọi Đoạn Niệm đưa hai vị lão nhân trở lại chỗ ở.
Tiên ông ôm Tiểu Kim Tử ngồi trên nóc thuyền, nhìn hai quân chém giết phía xa xa, thuận tiện hỏi tôn tử: “Tiểu Kim a, con cảm thấy cha con lợi hại, hay là nương con lợi hại?”
Tiểu Kim Tử nắm một khối bánh điểm tâm trong tay, miệng hàm hồ không rõ nói: “Gia gia lợi hại.”
Tiên ông cực kì thỏa mãn.
Tôn tử ngoan.
Đoạn Dao gật đầu, mang Huyền Minh Hàn Thiết về phòng nhét vào ngăn tủ, sau đó cùng Tư Không Duệ tới thăm Sở Uyên.
Một loạt đạn dầu hỏa từ phía đối diện bay tới, Thẩm Thiên Phong dễ dàng tung người nhảy lên, hướng về phía ngoài khơi lướt đi như giẫm trên đất bằng, ngân thương trong tay không ngừng xoay quanh, những nơi hắn đi qua sóng cuộn ngập trời, cuốn toàn bộ số đạn dầu hỏa kia chìm vào lòng biển, lúc quay trở lại trên thuyền thì ngay cả vạt áo cũng không dính nước.
Nguyệt La kinh ngạc thán phục: “Oaaaa!”
Diệp Cẩn bĩu môi.
Nguyệt La kéo kéo ống tay áo của hắn: “Ngươi xem kìa, Thẩm minh chủ quả là lợi hại a!”
Diệp Cẩn nhìn trời: “Nha~~.” Vậy sao? ….không quen.
Tại địch doanh phản quân, Sở Hạng nở nụ cười lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Mấy nghìn thiết mâu lao vút ra khỏi Quỷ Mộc Hạp, mang theo tiếng gió bén nhọn xuyên thủng lồng ngực của đám cương thi, nhanh như tia chớp đánh gục hàng loạt phản quân đứng đầu trận tuyến của quân địch, sau đó vòng ngược lại một vòng, mũi thiết mâu đi đến đâu là tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên đến đó, máu tươi văng tung tóe trong không trung trông như một màn sương màu đỏ nhạt.
Hai mắt Hắc Nha không hề chớp động, tay nắm một thanh trường đao, vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Sở quân.
“Đi đi.” Sở Hạng vỗ sau lưng hắn một cái: “Giết hết tất cả!”
Hắc Nha hú lên một tiếng quái dị, một con cá lớn lập tức từ dưới đáy biển ngoi lên, cái đuôi vung vẫy khua nước, mang theo hắn thừa dịp loạn lạc xuyên qua khói lửa chiến trường, lặng yên không tiếng động đến gần chiến thuyền chủ của Sở quân.
Sau khi quơ đao quét ngã một vòng Sở quân vây công, Hắc Nha lăng không bay lên rồi thẳng tắp rơi xuống boong thuyền, đáy mắt sừng sững đáng sợ, nhưng lại không có chút thần thái nào.
Diệp Cẩn hít một ngụm khí lạnh: “Trời a, thật sự đã thành quái vật rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt rút kiếm bảo vệ Sở Uyên phía sau lưng mình, ngự lâm quân xung quanh đó cũng chạy tới bao vây lại.
Hắc Nha cười khằng khặc, trực tiếp tấn công về phía Đoạn Bạch Nguyệt, hầu như là dùng hết mười thành công lực. Lúc trường đao trong tay hắn và Huyền Minh Hàn Thiết va chạm vào nhau, cả chiếc thuyền to lớn đồ sộ như vậy cũng bị chấn động rung lắc kịch liệt.
“Không được.” Đoạn Dao đứng bên cạnh lảo đảo một cái, vội la lên: “Nếu như vậy thì thuyền sẽ bị đánh chìm mất.”
Đoạn Bạch Nguyệt tung người lên giẫm mạnh vào ngực Hắc Nha, mạnh mẽ bức hắn rơi xuống thuyền. Hai người quần chiến trên mặt biển, đánh đến nan xá nan phân, đao kiếm chạm vào nhau tóe ra ánh lửa, hầu như ngay cả cơn gió cũng bị chặt đứt.
Nan xá nan phân: khó tách ra, khó chấm dứt.
“Đây rốt cuộc là loại võ công tà môn gì?!” Tư Không Duệ nghe được động tĩnh cũng chạy tới hỗ trợ. Chỉ thấy Hắc Nha tuy rằng hành động vô cùng cứng ngắc nhưng tốc độ xuất chiêu lại nhanh đến mức quỷ dị, cộng thêm một thân áo bào màu xám, nhìn từ xa trông như loài chim săn mồi thật lớn.
Phượng hoàng bay vòng vòng trên không trung lao nhanh xuống, tiếng kêu vang vọng khắp biển trời. Móng vuốt sắc bén chợt mở ra, sà xuống hung hăng quắp lấy một con mắt của Hắc Nha, máu đen sền sệt phun tung tóe khắp nơi, Đoạn Bạch Nguyệt chớp lấy cơ hội này, phi thân đâm kiếm xuyên qua lồng ngực hắn. Nhưng Hắc Nha ngược lại cũng không tránh né, thậm chí trên mặt còn tràn ra một nụ cười âm hiểm lạnh lẽo thấu xương. Trong cánh tay áo trống rỗng của hắn đột nhiên vươn ra một cánh tay, nắm lấy thân kiếm Huyền Minh Hàn Thiết dùng nội lực đẩy ngược lại, đánh Đoạn Bạch Nguyệt lảo đảo lùi về phía sau hai bước, cánh tay phải cũng bị chấn động mang đến cảm giác tê dại trong khoảnh khắc.
Hầu như ngay tại thời khắc đó, nguyên cả cánh tay của Hắc Nha vọt ra khỏi tay áo, mang theo Huyền Minh Hàn Thiết gào thét bay qua tầng tầng sương đen trên mặt biển, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp xuyên qua thân thể Sở Uyên. Ngay sau đó, Hắc Nha cũng thẳng tắp ngã nhào về phía sau, như là bị ai đó rút hết xương cốt, mềm nhũn thân thể trút xuống hơi thở cuối cùng.
Tất cả mọi chuyện xảy ra nhanh đến nỗi cơ hồ chỉ trong một cái chớp mắt, thời gian thoáng chốc ngưng đọng lại. Lòng bàn tay Đoạn Bạch Nguyệt một mảnh lạnh như băng, đại não trống rỗng nhưng thân thể vẫn theo bản năng tung người xông tới tiếp lấy thân thể Sở Uyên vào lòng mình.
Máu tươi ấm áp từ vết thương xuôi theo Huyền Minh Hàn Thiết nhỏ xuống boong thuyền, Đoạn Dao hung hăng bổ một đao xuống “cánh tay” kia của Hắc Nha, nhìn kỹ mới thấy hóa ra nó được cấu thành từ vô số con bọ cánh cứng biết bay.
Cảnh Lưu Hồi vội vàng đứng dậy nói: “Ta tự mình đi, tự mình đi.” Tới phòng giam cũng tốt, đi đâu cũng được, chỉ cầu có thể giữ lại được tính mạng thì tốt rồi.”
“Tiểu Uyên.” Đoạn Bạch Nguyệt run rẩy nắm tay Sở Uyên, trong đầu loạn thành một mảnh.
Sở Uyên nhíu chặt mày, máu tươi gần như nhuộm đỏ hơn phân nửa long bào trên người, dù ngón tay gần như vô lực cũng cố gắng đan vào tay Đoạn Bạch Nguyệt.
“Cứ nằm yên như vậy đừng nhúc nhích.” Diệp Cẩn quỳ gối trên boong thuyền, hoảng loạn mở hòm thuốc ra, nhắc nhở bản thân nghìn vạn lần không được rối loạn.
Xung quanh bước chân dồn dập bóng người lộn xộn, tương đối mà nói thì Tứ Hỉ ngược lại trở thành người tỉnh táo nhất trong lúc này, một mặt phân phó nội thị nấu nước nóng, một mặt sai người mang màn trướng tới, vây Sở Uyên lại bên trong.
“Hoàng Thượng bị thương, trận chiến này phải dựa vào Tướng quân rồi.” Ôn Liễu Niên đi thuyền ra tiền tuyến, nói với Tiết Hoài Nhạc.
“Cái gì? Hoàng Thượng bị thương ư?” Tiết Hoài Nhạc cả kinh.
“Diệp Cốc chủ và Vương gia đang chẩn trị, Hoàng Thượng vừa mới hạ chỉ, trận chiến này chúng ta nhất định phải thắng.” Ôn Liễu Niên nói: “Khổ cực cho Tướng quân vậy.”
Diệp Cẩn giúp Sở Uyên xử lý vết thương xong, để Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn trở về khoang thuyền.
Những người còn lại đều đang đánh trận, chỉ có vài vị lão nhân ôm Tiểu Kim Tử canh giữ ở cửa, hỏi: “Thế nào rồi?
Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, khóe môi Nam Ma Tà giật giật, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Tiên ông vội la lên: “Chuyện này….”
“Không liên quan gì đến ngươi, là do lúc trước ta cứng đầu cứng cổ muốn cướp.” Nam Ma Tà khoát khoát tay, ngồi xổm trên sàn thuyền không nói gì nữa.
Tiên ông này cũng chính là Huyền Minh Lão Tiên mà Huyền Thiên nhắc tới năm đó, trước kia vì muốn tìm cho Đoạn Bạch Nguyệt một loại binh khí xứng tay nên Nam Ma Tà mới cố sống cố chết đoạt lấy mang về, nhưng không thể ngờ có một ngày sẽ làm Sở Uyên bị thương.
“Đóa Mịch Đàm kia đâu?” Mộc Si Lão Nhân chợt nhớ tới: “Lúc trước quốc chủ Bạch Tượng quốc tặng nó cho Hoàng Thượng có nói là nó có thể giúp người trúng độc cải tử hồi sinh.”
“Đó là thứ trước giờ ta chưa từng thấy qua, không biết liều lượng cũng không biết công hiệu.” Diệp Cẩn lắc đầu: “Máu thì ngừng chảy rồi.” Diệp Cẩn đưa mắt nhìn vào phòng, đi tới cạnh lan can thuyền rồi mới nhỏ giọng nói: “Nhưng đó không phải là loại đao kiếm bình thường mà là Huyền Minh Hàn Thiết, ta cũng không biết sáng mai sẽ thế nào.”
Ngay cả một phần mười cũng không nắm được trong tay, ta không dám dùng bừa.” Huống chi lúc này đã là tình thế gay go nhất, nếu lại dùng thuốc lung tung nữa thì chỉ sợ sẽ phải nhận lấy kết quả hoàn toàn trái ngược.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
“Thôi, ta đi nghiên cứu đóa Mịch Đàm kia một chút.” Trong đầu Diệp Cẩn rối tung rối mù, hít sâu một hơi, muốn nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo một chút: “Làm phiền chư vị tiền bối canh giữ chỗ này.”
Ba vị lão nhân liên tục gật đầu, Nam Ma Tà gọi thị vệ tới, hộ tống Diệp Cẩn trở về nhà thuốc.
Bên trong khoang thuyền, Sở Uyên mở mắt, hình ảnh mơ mơ hồ hồ chồng chất lên nhau, hồi lâu sau mới nhìn rõ được người trước mắt.
“Tiểu Uyên.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: “Thấy sao rồi?”
Sở Uyên lắc đầu: “Không sao.” Thanh âm rất thấp, thấp đến hầu như không nghe ra được.
“Không sao là tốt rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt cụng trán mình vào trán hắn, hốc mắt đỏ bừng: “Ngoan.”
“Bên ngoài thế nào rồi?” Sở Uyên hỏi.
“Vẫn đang đánh, có điều chúng ta sẽ thắng nhanh thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chậm nhất là đêm mai, chúng ta có thể đổ bộ lên Tinh Châu.”
Sở Uyên gật đầu, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Trên mặt không có nửa phần huyết sắc, ngay cả mạch đập cũng yếu ớt đến hầu như không cảm nhận được.
Đoạn Dao giết sạch toàn bộ một tiểu đoàn, tới tận nửa đêm mới sức cùng lực kiệt kéo Liệt Vân Đao trở về, Huyền Minh Hàn Thiết vẫn còn bị cắm trên boong thuyền. Màn sương đen cũng đã phân tán hơn phân nửa, ánh trăng chiếu xuống thân kiếm lóe ra vô số hoa văn lam sắc quỷ dị không ngừng di động.
“Đều trở về nghỉ ngơi đi.” Nam Ma Tà phất phất tay: “Ngày mai còn phải tiếp tục đánh trận, canh giữ nơi này cũng vô dụng thôi, không bằng trở về nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Đoạn Dao khẽ nhíu mày, do dự bước tới gần.
Ánh trăng bị mây đen che khuất lần nữa, những hoa văn kia cũng biến mất chỉ trong nháy mắt, thân kiếm trơn nhẵn lóe ra ánh sáng yếu ớt.
Đoạn Dao đưa tay cầm lấy chuôi kiếm, cố sức rút nó lên, tiếng vang boong boong.
“Dao nhi.” Tư Không Duệ từ đầu kia chiếc thuyền chạy tới, y phục màu trắng dính đầy máu tươi: “Hoàng Thượng sao rồi.”
“Ta vừa mới trở về.” Đoạn Dao nói: “Thấy kiếm của ca ca vẫn ở chỗ này nên giúp ca ca lấy lại.”
“Cứ mang về phòng ngươi trước đi.” Tư Không Duệ nói: “Thanh kiếm này tổn thương Hoàng Thượng, lúc này đừng để nó xuất hiện trước mặt Đoạn huynh thì tốt hơn.”
“Sư phụ!” Đoạn Dao hỏi: “Hoàng Thượng thế nào rồi?”
Nam Ma Tà đưa tay ra hiệu bảo hắn giữ yên lặng, nhỏ giọng nói: “Diệp Cốc chủ đã xem qua rồi, nói là bị thương không nhẹ, không nên vào đó quấy rầy thì hơn.”
Đoạn Dao gật đầu: “Ừ.”
“Không trúng độc chứ?” Tư Không Duệ dè dặt hỏi.
“Huyền Minh Hàn Thiết không có độc.” Tiên ông thở dài nói: “Chẳng qua là kiếm khí quá mức âm hàn, so với trúng độc cũng không tốt hơn bao nhiêu.” Thậm chí có thể nói là còn không bằng trúng độc.
Tư Không Duệ: “….”
“Đều trở về nghỉ ngơi đi.” Nam Ma Tà phất phất tay: “Ngày mai còn phải tiếp tục đánh trận, canh giữ nơi này cũng vô dụng thôi, không bằng trở về nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Đoạn Dao dõi mắt nhìn vào trong khoang thuyền, trong phòng ánh nến mờ nhạt, yên tĩnh không một tiếng động.
Sở Uyên tựa vào lòng Đoạn Bạch Nguyệt ngủ mê man, thân thể lúc lạnh lúc nóng, chân mày nhíu chặt chưa từng giãn ra.
Đoạn Bạch Nguyệt ôm hắn, mở mắt trừng trừng ròng rã cả đêm.