Chương : 180
Cảnh Lưu Hồi mờ mịt nói: “Thật vậy sao?”
“Đúng vậy.” Ôn Liễu Niên nói: “Nếu không ngươi cứ nghĩ mà xem, vì sao A Việt lại có thể mở được chứ?” Hoàn toàn không có đạo lý, có đúng hay không?
Cảnh Lưu Hồi: “….”
Cảnh Lưu Hồi nói: “Cũng phải.”
“Vào trong xem đi.” Thẩm Thiên Phong ở một bên gỡ rối, giải vây: “Nếu chỉ có một mình Sở Hạng mới có thể vào thì tất nhiên trong đó phải có thứ gì khó lường, nếu không cũng không cần phải hao tổn tâm cơ như vậy.”
Cảnh Lưu Hồi liên tục gật đầu, đồng thời trong lòng rất là ảo não, nếu biết trước cơ quan này cư nhiên chỉ là tùy tiện bày trí thì mình đã sớm tới mở rồi, sau đó đem thứ bên trong ra hiến bảo, nếu vậy chắc chắn lại có thêm một công lao.
Mọi người cầm đuốc nối đuôi nhau đi vào sơn động. Ôn Liễu Niên bước chân không vững đi theo phía sau, mồ hôi lạnh cơ hồ ướt sũng lưng áo. Triệu Việt cũng có chút dở khóc dở cười, bước nhanh hai bước nắm chặt tay hắn.
“Làm ta sợ muốn chết.” Ôn Liễu Niên nhỏ giọng oán giận. Lần sau nghìn vạn lần đừng có động tay động chân nữa đó, nếu như thật sự không nhịn được muốn xoa bóp, vậy thì cứ xoa bóp ta cũng được.
Bên trong sơn động khô ráo thoáng mát, sau khi đi qua tám khúc ngoặt thì mọi người tới trước một bức tường đá. A Cách dùng chuôi kiếm gõ gõ, nói: “Tử lộ.”
“Chắc là có cơ quan.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mọi người tách ra tìm, cẩn thận có ám khí.”
Sau khi ăn xong bữa trưa, Diệp Cẩn vốn định trở về chiếu cố Sở Uyên và Nam Ma Tà, lúc này nghe được tin tức cũng chạy vòng lui sau núi, chẳng qua còn chưa kịp vào sơn động thì đã nghe bên trong truyền ra một tiếng nổ mạnh.
“Khụ khụ.” A Cách che miệng ho khan.
Tư Không Duệ vói tay vào trong một khe hở nhỏ trên vách tường đá, cứng rắn móc ra một cái hộp.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vau của hắn: “Phương thức mở cơ quan của ngươi cũng thật là khác biệt quá sức.”
Sau khi phát hiện chỗ vách tường đá này, mọi người còn đang thương nghị cách phá giải thì Tư Không Duệ cũng đã vung quyền nện vào, đá vụn văng tung tóe khắp nơi, Triệu Việt vội vàng ôm Ôn Liễu Niên vào lòng bảo vệ, sợ hắn bị đá nhọn bắn trúng.
Trong lòng Tư Không Duệ rất là bất mãn, ôm ai không ôm, hết lần này tới lần khác lại ôm Ôn đại nhân, dù sao tương lai cũng phải đưa một màn này vào sách sử a, không thấy rõ được thì làm sao mà viết?
“Đa tạ.” Đoạn Bạch Nguyệt rút cái hộp ra khỏi tay hắn.
“Đi ra ngoài đi.” A Cách nói: “Trong này bụi sặc muốn chết.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Cẩn chạy vào.
“Đi thôi, ra ngoài trước hẵng nói.” Thẩm Thiên Phong ôm lấy bờ vai Diệp Cẩn, vừa đi vừa nhỏ giọng kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.
Diệp Cẩn: “….”
Vậy là lộ tẩy rồi?
“Cho nên đây chính là nửa tấm bản đồ kho báu trong truyền thuyết sao?” Ôn Liễu Niên khiếp sợ nói.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, hắn cũng thật không ngờ sẽ đánh bậy đánh bạ tìm được thứ này ở Tinh Châu.
“Ôn đại nhân miễn cưỡng đánh lừa được rồi.” Thẩm Thiên Phong nói: “Chuyện huyết mạch hoàng gia ngược lại chưa vội nói, trước tiên phải xem xem rốt cuộc Sở Hạng đã cất giấu thứ gì, vì sao lại phải hao tổn nhiều tâm cơ như thế.”
Đoạn Bạch Nguyệt phủi đi lớp bụi đóng trên hộp rồi mở chốt khóa ra, mọi người vây quanh một vòng rướn cổ nhón chân nhìn, rất sợ sẽ bỏ qua náo nhiệt.
“Cuộn da dê?” Khúc Uẩn Chi hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Là nửa tấm bản đồ đường biển.”
“Cái này….” Diệp Cẩn chần chờ, ngón tay vuốt qua một dấu ấn màu đỏ thẫm đã bạc màu trên cuộn da dê, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Phong, hình như hơi giống con dấu của Nhật Nguyệt sơn trang a.
Năm xưa tổ tiên Thẩm gia là Thẩm Liễu và người trên đảo triều nhai đem vàng bạc châu báu trên đảo hoàng kim kia niêm phong lại đàng hoàng, sau đó vẽ ra một tấm bản đồ, chia ra mỗi bên giữ một nửa, giao hẹn không bên nào được phép độc chiếm. Nhưng không ngờ sau đó Thẩm Liễu bỏ mình, một cuộc đại hỏa ngập trời thiêu rụi Thẩm gia, kể từ đó nửa tấm bản đồ này cũng vĩnh viễn trở thành bí mật. Nửa tấm bản đồ còn lại thì hại tộc nhân triều nhai như điên như dại tự giết lẫn nhau, mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ, cuối cùng càng rơi vào kết cục diệt tộc hết sức thê thảm.
“Nhưng vì sao nửa tấm bản đồ này lại nằm trong tay Sở Hạng được?” Diệp Cẩn nhíu mày.
“Nếu Niếp Viễn Sơn muốn có huyết mạch hoàng gia thì tất nhiên hắn cũng biết bí mật này, bang Thanh Huy trong thành Thanh Huy a.” Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm: “Biết đâu bang chủ Vương Vận kia có thẻ giải thích tất cả chuyện này.”
“Chỉ có cách trở về tìm hắn hỏi thôi.” Diệp Cẩn nói: “Nửa tấm bản đồ này cứ cất giữ trước đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn Thẩm Thiên Phong.
“Vương gia chuyển giao cho Hoàng thượng là được.” Thẩm Thiên Phong nói: “Mặc dù tấm bản đồ kia là do tổ tiên Thẩm gia tự tay vẽ lại, nhưng nhiều năm trước khi Nhật Nguyệt sơn trang thành lập thì cũng đã không muốn có bất cứ quan hệ gì với đoạn chuyện cũ kia nữa.”
“Ngươi cho hắn làm chi!” Tư Không Duệ giận dữ, ai mới là huynh đệ tốt cùng ngươi vào sinh ra tử hả? Phân biệt rõ ràng một chút a!
“Chẳng trách Sở Hạng muốn phái người chiếm đoạt đảo triều nhai.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Kể từ đó, tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích ổn thỏa, một khi lấy được nửa tấm bản đồ kho báu trong tay tộc nhân triều nhai, thì cũng đồng nghĩa với việc có thể tìm được đảo hoàng kim với vô số vàng bạc châu báu, số lượng tương đương với một nửa quốc khố của Đại Sở.”
“Được.” Đoạn Bạch Nguyệt rất là sảng khoái, nhét cuộn da dê vào trong ngực áo rồi xoay người trở về chiến thuyền chủ.
Nam Ma Tà vẫn đang yên lặng nằm trong băng quan, Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên cạnh nhìn một lúc lâu, đưa tay vào giựt giựt râu mép của hắn, thờ dài: “Nếu còn không chịu tỉnh lại, ngươi có tin Dao nhi có thể chạy tới đây chải đầu cho ngươi tám lần một ngày hay không?”
Trên đầu Nam Ma Tà có rất nhiều bím tóc đuôi sam nho nhỏ, mặc một bộ y phục rất mới, sạch sẽ khó thấy được.
“Tốt lắm tốt lắm, về đến nhà cũng đừng ngủ tiếp nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu không ngươi không chỉ bỏ lỡ rượu mừng của ta, chỉ sợ ngay cả rượu mừng của Dao nhi cũng không uống kịp nữa.”
Nam Ma Tà vẫn không có phản ứng gì.
Đoạn Bạch Nguyệt hắng hắng giọng, ghé vào tai hắn lớn tiếng nói: “Dao nhi nhìn trúng Lý quả phụ bán thịt khô trong thành đại lý rồi, nếu sư phụ không tỉnh lại, hôn sự này ta coi như đáp ứng.”
Đoạn Dao đứng ngoài cửa, tâm tình rất phức tạp.
Ngươi mới nhìn trúng Lý quả phụ!
Lý quả phụ là ai??
“Ngoan, tới bồi sư phụ nói chuyện một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu của hắn, xoay người đi sang phòng cách vách.
Đoạn Dao bĩu môi, tranh thủ thời gian ghé vào bên tai Nam Ma Tà cáo trạng: “Sáng nay ca ca vừa trộm trùng bảo bối của ngươi!” Nếu không tỉnh lại, mọi của cải đều sẽ bị ca ca vơ vét sạch!
Sở Uyên tựa vào đầu giường, sắc mặt tốt hơn trước rất nhiều, thấy hắn vào cửa thì hỏi: “Nam tiền bối thế nào rồi?”
“Nhưng vì sao Sở Hạng lại có thứ này?” Sở Uyên hỏi.
“Còn nhớ ta đã từng nói với ngươi về quan hệ giữa Niếp Viễn Sơn và Thiên Chi Nhai không?” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn chèn đệm dựa sau lưng.
Sở Uyên gật đầu: “Tất nhiên vẫn nhớ, hắn và người của Thiên Chi Nhai đều có hình xăm giống nhau, ngươi còn nói với ta là rất có thể bọn họ là người cùng tông. Sao vậy, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Niếp Viễn Sơn ư?”
“Lý do Niếp Viễn Sơn muốn có huyết mạch hoàng thất lúc trước, chính là vì muốn kích hoạt chốt mở cơ quan, cho nên tám phần mười là hắn cũng biết nửa tấm bản đồ này được giấu trong ám thất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu không hắn cũng sẽ không cần phải hao tổn nhiều tâm cơ như vậy.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Có lẽ lúc Thẩm gia gặp nạn thì tổ tiên của Vương gia cũng thừa dịp loạn lạc lấy được nửa tấm bản đồ kho báu kia, sau đó vì không thể tìm được nửa tấm bản đồ còn lại nên chỉ có thể đem nó trở thành bảo vật truyền từ đời này sang đời khác, hi vọng một ngày nào đó có thể tìm được kho báu. Tới đời của Vương Vận, nửa tấm bản đồ này vô ý bị Sở Hạng đoạt được, nếu ta đoán không sai thì Niếp Viễn Sơn vốn dĩ cũng là họ Vương, để có thể đoạt lại nửa tấm bản đồ nên hắn mới thay tên đổi họ một mình tới Nam Dương, chỉ vì muốn tiếp cận Sở Hạng.”
“Thì ra hắn muốn bắt A Cách chính là vì cái này.” Sở Uyên đưa cuộn da dê lại cho Đoạn Bạch Nguyệt, thuận miệng hỏi: “Hôm nay ai mở cơ quan vậy? A Cách hay là Tiểu Cẩn?”
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nói: “Cơ quan kia hỏng rồi a.”
Sở Uyên buồn bực: “Hỏng rồi?”
“Cảnh Lưu Hồi nói chỉ có người Sở gia mới có thể mở ra được, nhưng hôm nay Đại đương gia tùy tùy tiện tiện cũng chọc mở được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có lẽ ta cũng có thể mở.”
Sở Uyên: “….”
Thật vậy sao?
“Niếp Viễn Sơn đã chết, muốn biết được bí mật trong đó thì đại khái cũng chỉ có thể đi hỏi bang chủ Vương Vận của bang Thanh Huy thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Việc này thẩm minh chủ sẽ làm, nhưng ta nghĩ còn một người khác cũng có thể biết vài chuyện.”
Sở Uyên hỏi: “Ai?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Trưởng lão của Thiên Chi Nhai.”
“Hắn ư? Cho dù thật sự là cùng tông nhưng cư dân trên đảo Thiên Chi Nhai đã lưu lạc ở hải ngoại mấy trăm năm rồi, cũng đã sớm cắt đứt liên lạc với nhánh trong đất liền, hiện giờ không hẳn là sẽ biết bí mật này.” Sở Uyên nói: “Ngươi định trở lại Thiên Chi Nhai sao?”
“Thiên Chi Nhai lưu lạc ở hải ngoại mấy trăm năm, tổ tiên Thẩm gia bỏ mình cũng là mấy trăm năm trước. Mỗi một gia tộc đều luôn có chút bí mật được truyền từ đời này sang đời khác, cho dù chỉ là truyền cho mỗi một đời trưởng lão thì cũng sẽ không hoàn toàn chôn vùi nó đi, nếu không thì đó chính là khiến tộc nhân mình mất căn mất gốc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có điều cũng không cần phải đi Thiên Chi Nhai, A Trầm và Nguyệt La đều tới đây, rất nhiều thanh niên trên đảo cũng đã tới, sao A Gia có thể không theo tới được?”
“Ngươi chắc chắn như vậy?” Sở Uyên hỏi.
“Ừ.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Cũng như sư phụ vậy, bình thường dù ta và Dao nhi có làm hắn tức giận cỡ nào đi nữa, tới thời khắc chúng ta nguy hiểm đến tính mạng thì nhất định cũng sẽ đứng ra che chở. Mấy trăm người trên đảo đều chạy tới Đại Sở, A Gia thân là trưởng lão, dù có tức giận thì ít nhất cũng phải theo tới đây xem thử rốt cuộc là tình huống gì mới có thể an tâm.”
“Cũng đúng.” Sở Uyên nói: “Vậy ngươi lại phải vất vả rồi.”
“Với ta mà còn khách khí cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo chóp mũi hắn: “Kho báu trên đảo hoàng kim kia, ngươi muốn không?”
Sở Uyên buồn bực: “Vì sao không muốn?” Đánh giặc xong quốc khố thiếu hụt đang rất cần tiền, phải tranh thủ thời gian chèo thuyền tới lấy.
“Được, giao cho ta.” Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Ngủ đi, ta đi xử lý chuyện Thiên Chi Nhai trước đã.”
Sở Uyên gật đầu, cuộn mình trong chăn nhìn hắn ra khỏi phòng, thuận tiện ở trong lòng suy ngẫm một vấn đề, cơ quan bị hỏng?
Người của Thiên Chi Nhai ngồi thành một vòng tròn, đang cao hứng bừng bừng nghe Nguyệt La kể chuyện về Đại Sở. A Trầm ôm đao ngồi bên cạnh, thấy Đoạn Bạch Nguyệt tới, đứng dậy nhảy lên boong thuyền: “Vương gia.”
“Xem ra mọi người đều rất vui.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn phía sau lưng hắn: “Có hài lòng với sắp xếp của Tiết Tướng quân không?”
A Trầm gật đầu: “Đa tạ Vương gia đã chiếu cố tộc nhân ta.”
“Đa tạ thì không cần.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Giúp ta một chuyện được chứ?”
A Trầm hỏi: “Chuyện gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta muốn gặp A Gia một lần.”
A Trầm nghe vậy trầm mặc.
“Tất nhiên A Gia cũng theo tới, hơn nữa tám phần mười là có đi tìm ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khuyên ngươi dẫn theo mọi người trở về Thiên Chi Nhai, ta đoán không sai chứ?”
A Trầm thở dài: “Xem ra trong quân doanh Đại Sở này, đích xác không có chuyện gì có thể giấu diếm được Vương gia.”
“Đừng hiểu lầm, không có người nào tới mật báo với ta hết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ là theo những hiểu biết của ta về A Gia thì tất nhiên hắn sẽ theo các ngươi tới, suy đoán một chút mà thôi.”
“Ta không đáp ứng yêu cầu của A Gia.” A Trầm đứng dựa vào lan can.
“Ta tìm A Gia là vì một chuyện khác.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hỏi xong sẽ lập tức đi ngay, tuyệt đối không nhiều lời, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa ngươi và Thiên Chi Nhai.”
A Trầm nhíu mày: “Chuyện gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Liên quan đến một vụ án lớn mấy trăm năm trước.”
A Trầm do dự.
“Sao vậy? Không tin ta ư?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Có thể A Gia sẽ không muốn gặp những người khác, nhưng ta đã ở Thiên Chi Nhai ăn chùa ở chùa lâu như vậy, lúc rời đi còn bắt cóc ngươi và Nguyệt La, cho dù chỉ đưa tới để A Gia dùng quải trượng gõ đầu một trận cho đỡ giận cũng tốt.”
A Trầm: “….”
“Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ hắn: “Hiện tại xuất phát đi.”
“Vương gia thật sự sẽ không làm khó A Gia chứ?” A Trầm lại hỏi một lần nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một thanh chủy thủ: “Tuyệt không đánh trả.”
“….Vương gia nói đùa.” A Trầm gãi gãi đầu, nhả xuống thuyền nhỏ: “Vậy đi thôi, A Gia đang ở trên hoang đảo cách đây không xa.”
Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt khẽ cong: “Đa tạ.”
Hoang đảo cách hải đảo Sở quân đóng quân cũng không xa, A Gia nhóm bếp nấu cơm, đang nhìn quân doanh Đại Sở phía xa xa thở dài, đột nhiên liền thấy một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi tới gần, vì vậy vội vàng đứng lên.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tiền bối.”
A Trầm nhảy xuống thuyền, ngượng ngập nói: “A Gia, Vương gia nói có chuyện muốn hỏi A Gia.”
…
“Đi đi đi.” A Gia phất tay đuổi người, quay ngoắt đầu vẻ mặt quật cường.
A Gia liếc mắt nhìn Đoạn Bạch Nguyệt.
“Tiền bối.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn: “Vãn bối tới đây là để bồi tội mà.”
“Bồi tội thì đem mọi người trả lại cho ta đi.” A Gia trừng hắn.
“Lời này tiền bối nói không có đạo lý rồi, quân doanh Đại Sở cũng không phải là nhà giam, muốn đi hay ở chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “A Gia thật sự không muốn tới xem một chút sao? Lúc này mọi người đang cùng các tướng sĩ Đại Sở hàn thuyên nói cười, vô cùng vui vẻ.”
“Ngươi tới đây chỉ để nói chuyện này sao?” A Gia hỏi.
“Ta tới đây là vì muốn cho A Gia đánh mắng một trận, khi nào hả giận mới thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nói: “Đánh xong rồi mắng xong rồi, thuận tiện hỏi thêm một việc.”
A Gia lắc đầu: “Ta không biết cái gì hết.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mấy trăm năm trước, vì sao người Thiên Chi Nhai lại phải rời biển chạy tới hải ngoại?”
A Gia không chịu quay đầu nhìn hắn: “Ta đã nói rồi, không biết gì hết.”
“Vậy thì không còn cách nào khác nữa rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Chuyện này liên quan đến phản quân và một nhóm tà giáo ở Sơn Tây, theo tính tình Hoàng thượng thì chắc cũng muốn biết rõ ràng, nếu A Gia không chịu nói, vậy cũng chỉ còn cách chờ sau khi đại quân ban sư hồi triều, triều đình mới có thể dán bảng cáo thị treo giải thưởng toàn quốc tìm người hiểu rõ nội tình, đến lúc đó chỉ sợ mọi chuyện càng rắc rối hơn.”
“Cái gì?” A Gia biến sắc.
“Hoàng thượng không có ý định quấy rầy sự yên bình của Thiên Chi Nhai, chẳng qua là nhóm tà giáo kia và người của Thiên Chi Nhai có cùng một hình xăm, hơn nữa cũng đã từng nhầm Nguyệt La là đồng bọn của chúng, việc này không có khả năng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta cũng không muốn quá phận quấy rối Thiên Chi Nhai, cho nên so với việc sau này bị dán cáo thị truyền đi khắp nước thì A Gia nói ra có lẽ vẫn tốt hơn.”
A Gia nói: “Vương gia đây là đang uy hiếp ta.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không cần biết A Gia nghĩ như thế nào, ta là thật lòng thích những người trẻ tuổi trên Thiên Chi Nhai, cũng rất cảm kích ơn cứu mạng lúc trước, cho nên mới muốn đơn giản hóa mọi chuyện, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.”
“Tà giáo ở Sơn Tây kia có phải họ Vương không?” Hồi lâu sau, A Gia hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy.”
“Mấy trăm năm trước, giang nam có một phú thương tên là Thẩm Liễu.” A Gia nói: “Tổ tiên của Vương gia và Thẩm Liễu cực kỳ thân thiết, qua lại làm ăn rất nhiều lần. Sau lại Thẩm gia bị triều đình bao vây tiêu diệt, Vương gia cũng bị liên lụy, một nửa ở lại quê nhà Sơn Tây chờ cơ hội đông sơn tái khởi, một nửa còn lại ra biển lưu vong, cuối cùng tới Thiên Chi Nhai.”
Phú thương: thương nhân giàu có.
Vương gia: nhà họ Vương, không phải chỉ anh Đoạn, giải thích này hơi bị thừa =.=
Đông sơn tái khởi: này là một điển cố về một vị quan thời Ngô, ý chỉ những người đã thất thế nhưng sau đó lại được như xưa. Không phải là một cơ hội, 4 chữ này ý chỉ kết quả.
Chả hiểu sao chương này bà Tiếu lại để nguyên là Sơn Tây, trong khi từ đầu truyện tới giờ đều để là đất Tấn =.=, thật là loạn não.
Đoạn Bạch Nguyệt hiểu ra: “Thì ra là thế.”
A Gia nói: “Trừ chuyện này ra, ngươi có hỏi thì ta cũng không biết gì để nói nữa rồi.”
“Những điều này đã đủ rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vừa rồi vãn bối cũng đã nói là không hề muốn quấy rầy Thiên Chi Nhai, chỉ muốn biết rõ ràng mọi chuyện mà thôi.”
A Gia nhắm mắt lại: “Mời Vương gia đi thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt thức thời đứng dậy, trước khi đi lại nói: “Ta biết A Gia làm tất cả mọi chuyện đều vì bảo vệ Thiên Chi Nhai, nhưng mấy trăm năm liên tiếp trốn tránh lánh đời cũng không phải là thượng sách, hiện tại những người trẻ tuổi trên đảo muốn đổi một phương thức sống khác cũng không hẳn là chuyện xấu, A Gia thật sự không muốn tới quân doanh nhìn một chút sao?”
A Gia Trầm mặc không nói gì.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khi nào A Gia nghĩ thông suốt rồi thì chỉ cần nói với A Trầm một tiếng, Bổn Vương sẽ tự mình tới đón, hiện tại xin cáo từ trước.”
A Gia vẫn nhắm mắt lại, cho tới khi nghe chiếc thuyền đã đi xa rồi mới khe khẽ thở dài một cái.
Sở Uyên ngủ mơ mơ màng màng một giấc rồi tỉnh lại, vừa lúc thấy Đoạn Bạch Nguyệt trở về.
“Đây là tỉnh rồi hay vẫn còn buồn ngủ vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào nhìn hắn.
“Sớm muộn gì cũng tỉnh lại thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đừng lo lắng.”
“Ừ.” Sở Uyên đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn lại chỉnh tề: “Còn tưởng phải đến tối ngươi mới có thể trỏ về.”
“Vốn là vậy, nhưng vừa rồi xảy ra một chuyện nên về sớm.” Đoạn Bạch Nguyệt lôi cuộn da dê kia ra: “Đây.”
“Cái gì vậy?” Sở Uyên nhận lấy, sau khi mở ra cũng sửng sốt: “Này….”
“Đánh bậy đánh bạ tìm được trong ám thất của Sở Hạng đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đây là nửa tấm bản đồ của tổ tiên Thẩm gia, nửa tấm còn lại nếu ngươi muốn lấy thì cũng là chuyện dễ dàng, đừng quên rằng ta vẫn đang nuôi số nguyệt minh cổ trước đây lấy trong thân thể ngươi ra.”
“Tỉnh rồi, nhưng cũng còn buồn ngủ.” Sở Uyên ngồi dậy muốn uống nước: “Chuyện Thiên Chi Nhai sao rồi?”
“A Gia vẫn còn đen mặt lắm, nhưng cũng không đánh ta, ngược lại còn nói không ít chuyện.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tổ tiên Vương gia là bằng hữu thâm giao của Thẩm Liễu, sau khi Thẩm gia gặp nạn, Vương gia cũng bị liên lụy, gia tộc chia năm xẻ bảy. Sau lại phân nửa người ở lại Sơn Tây, chờ cơ hội báo thù và đông sơn tái khởi, một nửa còn lại âm thầm ra biển, từ đó về sau triệt để lảng tránh người đời, chỉ cầu có thể tự bảo vệ mình.”
Sở Uyên nói: “Phân nửa người của Vương gia ở lại Sơn Tây lúc đó có phải là tổ tiên của bang chủ Vương Vận không?”
“Nếu vậy thì tất cả mọi chuyện đều đã có cách giải thích ổn thỏa.” Sở Uyên nói: “Cái này gọi là trong cõi u minh tự có thiên ý.”
“Ngươi là hoàng đế tốt, ngay cả lão thiên gia cũng đều giúp ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo cằm hắn: “Ta đi thăm sư phụ một chút, ngươi cứ ngủ trước đi.”
“Nhắn tiền bối giùm ta.” Sở Uyên nói: “Đợi hắn tỉnh lại, ta nhất định sẽ xây một tòa nhà lớn trên phố Chính Dương trong vương thành, trước cửa lớn dựng một đài cao, mỗi ngày mời gánh hát tới khua chiêng gõ trống, xướng xong Bạch Xà sẽ xướng Tây Sương, thay phiên nhau xướng.”
Bạch Xà: Thanh Xà Bạch Xà Phạm Văn Phương đóng đi theo tuổi thơ của ta đây *^_^*, là câu chuyện cảm động giữa Bạch Nương Tử và Hứa Tiên.
Tây Sương: Tây sương ký (西廂記, truyện ký mái Tây), còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký (崔鶯鶯待月西廂記, truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông (1295-1307), miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy.
Khi công diễn lần đầu, Tây sương ký được khán giả đương thời yêu thích phong là “Tây sương ký thiên hạ đoạt mị” (西廂記天下奪媚, Tây sương ký đoạt được cái đẹp rất mực của thiên hạ). Kim Thánh Thán về sau đã chọn và xếp đặt Tây sương ký vào vị trí thứ 6 trong Lục tài tử thư (6 cuốn sách tài tử ưu tú). Nguồn wiki.
Đoạn Bạch Nguyệt cảm khái: “Vậy chắc Thái phó đại nhân sẽ tức chết luôn.” Cũng rất tốt, chỉ bằng cái này cũng nhất định phải lay cho tới khi sư phụ tỉnh lại.
Việc kiểm kê các thứ trên đảo Tinh Châu đã xong đâu vào đấy, tù binh bị bắt cũng được phân nhóm áp tải về vương thành. Các cơ quan ám khí và quân phòng cũng đã bị dỡ bỏ, chỉ để lại từng dãy từng dãy phòng ốc trống rỗng đứng trơ trọi trên đảo.
Vốn dĩ Đoạn Bạch Nguyệt muốn giao nơi này lại cho A Trầm, nhưng sau khi hỏi ý kiến thì tất cả mọi người trên Thiên Chi Nhai đều muốn theo đại quân tới Đại Sở hơn, cũng không muốn tiếp tục ở lại trên đảo nữa.
Tư Không Duệ xoa xoa tay, dùng khuỷu tay chọt chọt Đoạn Bạch Nguyệt, mặt tươi như đóa hoa.
Đoạn Bạch Nguyệt ghét bỏ nói: “Khẩu vị của ngươi thật sự là không nhỏ a.”
“Ai lại không thích bạc, tất nhiên là kiếm được càng nhiều càng tốt rồi.” Tư Không Duệ cò kè mặc cả:”Không thì cứ tạm thời giao cho ta hai năm, lúc nào triều đình có tinh lực thì phái người đến đây tiếp quản Tinh Châu cũng không muộn.” Chiến sự Nam Dương đã triệt để kết thúc, ước chừng qua nửa năm nữa các tuyến thương lộ sẽ được khai thông, đây chính là mỗi ngày một đấu vàng vào túi a.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cũng được.”
“Thật sao?” Tư Không Duệ đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại nghi hoặc: “Đây coi như cũng là quốc sự, ngươi cứ tùy tùy tiện tiện đáp ứng ta như vây sao? Hoàng thượng có biết không?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu ngươi còn nói thêm một câu vô ích nữa, ta liền giao Tinh Châu cho quốc chủ Ly Kính quốc.”
“Cũng không phải cho không ngươi đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thu nhập hàng năm phải chia cho triều đình năm phần.”
“Không thành vấn đề.” Tư Không Duệ vui mừng khôn tả xiết, nắm tay hắn dạt dào tình thâm: “Cứ quyết định như vậy nha.” Cuối cùng cũng cảm thụ được một chút lợi ích khi là người nhà của Hoàng hậu nương nương rồi, rất là vui mừng.
Sáng sớm ngày thứ bảy, chân trời truyền đến một tiếng kêu trong trẻo rõ ràng. Hầu như là cùng lúc đó, mọi người đồng loạt đẩy cửa chạy ra, soàn soạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Là Quỷ Thủ thần y.” Đoạn Dao ném cái lược đang cầm trong tay đi, chạy ra cửa nhìn một cái, sau đó vô cùng cao hứng chạy tới bên băng quan: “Sư phụ! Vị tiền bối trước đây ngươi mỗi ngày mắng chửi tới rồi kia, còn dẫn theo rất nhiều người nữa!” Bị so không bằng người ta kìa, mau tỉnh dậy đánh nhau!
“Đúng vậy.” Ôn Liễu Niên nói: “Nếu không ngươi cứ nghĩ mà xem, vì sao A Việt lại có thể mở được chứ?” Hoàn toàn không có đạo lý, có đúng hay không?
Cảnh Lưu Hồi: “….”
Cảnh Lưu Hồi nói: “Cũng phải.”
“Vào trong xem đi.” Thẩm Thiên Phong ở một bên gỡ rối, giải vây: “Nếu chỉ có một mình Sở Hạng mới có thể vào thì tất nhiên trong đó phải có thứ gì khó lường, nếu không cũng không cần phải hao tổn tâm cơ như vậy.”
Cảnh Lưu Hồi liên tục gật đầu, đồng thời trong lòng rất là ảo não, nếu biết trước cơ quan này cư nhiên chỉ là tùy tiện bày trí thì mình đã sớm tới mở rồi, sau đó đem thứ bên trong ra hiến bảo, nếu vậy chắc chắn lại có thêm một công lao.
Mọi người cầm đuốc nối đuôi nhau đi vào sơn động. Ôn Liễu Niên bước chân không vững đi theo phía sau, mồ hôi lạnh cơ hồ ướt sũng lưng áo. Triệu Việt cũng có chút dở khóc dở cười, bước nhanh hai bước nắm chặt tay hắn.
“Làm ta sợ muốn chết.” Ôn Liễu Niên nhỏ giọng oán giận. Lần sau nghìn vạn lần đừng có động tay động chân nữa đó, nếu như thật sự không nhịn được muốn xoa bóp, vậy thì cứ xoa bóp ta cũng được.
Bên trong sơn động khô ráo thoáng mát, sau khi đi qua tám khúc ngoặt thì mọi người tới trước một bức tường đá. A Cách dùng chuôi kiếm gõ gõ, nói: “Tử lộ.”
“Chắc là có cơ quan.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mọi người tách ra tìm, cẩn thận có ám khí.”
Sau khi ăn xong bữa trưa, Diệp Cẩn vốn định trở về chiếu cố Sở Uyên và Nam Ma Tà, lúc này nghe được tin tức cũng chạy vòng lui sau núi, chẳng qua còn chưa kịp vào sơn động thì đã nghe bên trong truyền ra một tiếng nổ mạnh.
“Khụ khụ.” A Cách che miệng ho khan.
Tư Không Duệ vói tay vào trong một khe hở nhỏ trên vách tường đá, cứng rắn móc ra một cái hộp.
Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ bờ vau của hắn: “Phương thức mở cơ quan của ngươi cũng thật là khác biệt quá sức.”
Sau khi phát hiện chỗ vách tường đá này, mọi người còn đang thương nghị cách phá giải thì Tư Không Duệ cũng đã vung quyền nện vào, đá vụn văng tung tóe khắp nơi, Triệu Việt vội vàng ôm Ôn Liễu Niên vào lòng bảo vệ, sợ hắn bị đá nhọn bắn trúng.
Trong lòng Tư Không Duệ rất là bất mãn, ôm ai không ôm, hết lần này tới lần khác lại ôm Ôn đại nhân, dù sao tương lai cũng phải đưa một màn này vào sách sử a, không thấy rõ được thì làm sao mà viết?
“Đa tạ.” Đoạn Bạch Nguyệt rút cái hộp ra khỏi tay hắn.
“Đi ra ngoài đi.” A Cách nói: “Trong này bụi sặc muốn chết.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Cẩn chạy vào.
“Đi thôi, ra ngoài trước hẵng nói.” Thẩm Thiên Phong ôm lấy bờ vai Diệp Cẩn, vừa đi vừa nhỏ giọng kể lại mọi chuyện cho hắn nghe.
Diệp Cẩn: “….”
Vậy là lộ tẩy rồi?
“Cho nên đây chính là nửa tấm bản đồ kho báu trong truyền thuyết sao?” Ôn Liễu Niên khiếp sợ nói.
Đoạn Bạch Nguyệt bật cười, hắn cũng thật không ngờ sẽ đánh bậy đánh bạ tìm được thứ này ở Tinh Châu.
“Ôn đại nhân miễn cưỡng đánh lừa được rồi.” Thẩm Thiên Phong nói: “Chuyện huyết mạch hoàng gia ngược lại chưa vội nói, trước tiên phải xem xem rốt cuộc Sở Hạng đã cất giấu thứ gì, vì sao lại phải hao tổn nhiều tâm cơ như thế.”
Đoạn Bạch Nguyệt phủi đi lớp bụi đóng trên hộp rồi mở chốt khóa ra, mọi người vây quanh một vòng rướn cổ nhón chân nhìn, rất sợ sẽ bỏ qua náo nhiệt.
“Cuộn da dê?” Khúc Uẩn Chi hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Là nửa tấm bản đồ đường biển.”
“Cái này….” Diệp Cẩn chần chờ, ngón tay vuốt qua một dấu ấn màu đỏ thẫm đã bạc màu trên cuộn da dê, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Phong, hình như hơi giống con dấu của Nhật Nguyệt sơn trang a.
Năm xưa tổ tiên Thẩm gia là Thẩm Liễu và người trên đảo triều nhai đem vàng bạc châu báu trên đảo hoàng kim kia niêm phong lại đàng hoàng, sau đó vẽ ra một tấm bản đồ, chia ra mỗi bên giữ một nửa, giao hẹn không bên nào được phép độc chiếm. Nhưng không ngờ sau đó Thẩm Liễu bỏ mình, một cuộc đại hỏa ngập trời thiêu rụi Thẩm gia, kể từ đó nửa tấm bản đồ này cũng vĩnh viễn trở thành bí mật. Nửa tấm bản đồ còn lại thì hại tộc nhân triều nhai như điên như dại tự giết lẫn nhau, mỗi ngày đều sống trong nơm nớp lo sợ, cuối cùng càng rơi vào kết cục diệt tộc hết sức thê thảm.
“Nhưng vì sao nửa tấm bản đồ này lại nằm trong tay Sở Hạng được?” Diệp Cẩn nhíu mày.
“Nếu Niếp Viễn Sơn muốn có huyết mạch hoàng gia thì tất nhiên hắn cũng biết bí mật này, bang Thanh Huy trong thành Thanh Huy a.” Đoạn Bạch Nguyệt sờ sờ cằm: “Biết đâu bang chủ Vương Vận kia có thẻ giải thích tất cả chuyện này.”
“Chỉ có cách trở về tìm hắn hỏi thôi.” Diệp Cẩn nói: “Nửa tấm bản đồ này cứ cất giữ trước đi.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn Thẩm Thiên Phong.
“Vương gia chuyển giao cho Hoàng thượng là được.” Thẩm Thiên Phong nói: “Mặc dù tấm bản đồ kia là do tổ tiên Thẩm gia tự tay vẽ lại, nhưng nhiều năm trước khi Nhật Nguyệt sơn trang thành lập thì cũng đã không muốn có bất cứ quan hệ gì với đoạn chuyện cũ kia nữa.”
“Ngươi cho hắn làm chi!” Tư Không Duệ giận dữ, ai mới là huynh đệ tốt cùng ngươi vào sinh ra tử hả? Phân biệt rõ ràng một chút a!
“Chẳng trách Sở Hạng muốn phái người chiếm đoạt đảo triều nhai.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Kể từ đó, tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích ổn thỏa, một khi lấy được nửa tấm bản đồ kho báu trong tay tộc nhân triều nhai, thì cũng đồng nghĩa với việc có thể tìm được đảo hoàng kim với vô số vàng bạc châu báu, số lượng tương đương với một nửa quốc khố của Đại Sở.”
“Được.” Đoạn Bạch Nguyệt rất là sảng khoái, nhét cuộn da dê vào trong ngực áo rồi xoay người trở về chiến thuyền chủ.
Nam Ma Tà vẫn đang yên lặng nằm trong băng quan, Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm bên cạnh nhìn một lúc lâu, đưa tay vào giựt giựt râu mép của hắn, thờ dài: “Nếu còn không chịu tỉnh lại, ngươi có tin Dao nhi có thể chạy tới đây chải đầu cho ngươi tám lần một ngày hay không?”
Trên đầu Nam Ma Tà có rất nhiều bím tóc đuôi sam nho nhỏ, mặc một bộ y phục rất mới, sạch sẽ khó thấy được.
“Tốt lắm tốt lắm, về đến nhà cũng đừng ngủ tiếp nữa.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu không ngươi không chỉ bỏ lỡ rượu mừng của ta, chỉ sợ ngay cả rượu mừng của Dao nhi cũng không uống kịp nữa.”
Nam Ma Tà vẫn không có phản ứng gì.
Đoạn Bạch Nguyệt hắng hắng giọng, ghé vào tai hắn lớn tiếng nói: “Dao nhi nhìn trúng Lý quả phụ bán thịt khô trong thành đại lý rồi, nếu sư phụ không tỉnh lại, hôn sự này ta coi như đáp ứng.”
Đoạn Dao đứng ngoài cửa, tâm tình rất phức tạp.
Ngươi mới nhìn trúng Lý quả phụ!
Lý quả phụ là ai??
“Ngoan, tới bồi sư phụ nói chuyện một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt xoa xoa đầu của hắn, xoay người đi sang phòng cách vách.
Đoạn Dao bĩu môi, tranh thủ thời gian ghé vào bên tai Nam Ma Tà cáo trạng: “Sáng nay ca ca vừa trộm trùng bảo bối của ngươi!” Nếu không tỉnh lại, mọi của cải đều sẽ bị ca ca vơ vét sạch!
Sở Uyên tựa vào đầu giường, sắc mặt tốt hơn trước rất nhiều, thấy hắn vào cửa thì hỏi: “Nam tiền bối thế nào rồi?”
“Nhưng vì sao Sở Hạng lại có thứ này?” Sở Uyên hỏi.
“Còn nhớ ta đã từng nói với ngươi về quan hệ giữa Niếp Viễn Sơn và Thiên Chi Nhai không?” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn chèn đệm dựa sau lưng.
Sở Uyên gật đầu: “Tất nhiên vẫn nhớ, hắn và người của Thiên Chi Nhai đều có hình xăm giống nhau, ngươi còn nói với ta là rất có thể bọn họ là người cùng tông. Sao vậy, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Niếp Viễn Sơn ư?”
“Lý do Niếp Viễn Sơn muốn có huyết mạch hoàng thất lúc trước, chính là vì muốn kích hoạt chốt mở cơ quan, cho nên tám phần mười là hắn cũng biết nửa tấm bản đồ này được giấu trong ám thất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu không hắn cũng sẽ không cần phải hao tổn nhiều tâm cơ như vậy.”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Có lẽ lúc Thẩm gia gặp nạn thì tổ tiên của Vương gia cũng thừa dịp loạn lạc lấy được nửa tấm bản đồ kho báu kia, sau đó vì không thể tìm được nửa tấm bản đồ còn lại nên chỉ có thể đem nó trở thành bảo vật truyền từ đời này sang đời khác, hi vọng một ngày nào đó có thể tìm được kho báu. Tới đời của Vương Vận, nửa tấm bản đồ này vô ý bị Sở Hạng đoạt được, nếu ta đoán không sai thì Niếp Viễn Sơn vốn dĩ cũng là họ Vương, để có thể đoạt lại nửa tấm bản đồ nên hắn mới thay tên đổi họ một mình tới Nam Dương, chỉ vì muốn tiếp cận Sở Hạng.”
“Thì ra hắn muốn bắt A Cách chính là vì cái này.” Sở Uyên đưa cuộn da dê lại cho Đoạn Bạch Nguyệt, thuận miệng hỏi: “Hôm nay ai mở cơ quan vậy? A Cách hay là Tiểu Cẩn?”
Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nói: “Cơ quan kia hỏng rồi a.”
Sở Uyên buồn bực: “Hỏng rồi?”
“Cảnh Lưu Hồi nói chỉ có người Sở gia mới có thể mở ra được, nhưng hôm nay Đại đương gia tùy tùy tiện tiện cũng chọc mở được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có lẽ ta cũng có thể mở.”
Sở Uyên: “….”
Thật vậy sao?
“Niếp Viễn Sơn đã chết, muốn biết được bí mật trong đó thì đại khái cũng chỉ có thể đi hỏi bang chủ Vương Vận của bang Thanh Huy thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Việc này thẩm minh chủ sẽ làm, nhưng ta nghĩ còn một người khác cũng có thể biết vài chuyện.”
Sở Uyên hỏi: “Ai?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: “Trưởng lão của Thiên Chi Nhai.”
“Hắn ư? Cho dù thật sự là cùng tông nhưng cư dân trên đảo Thiên Chi Nhai đã lưu lạc ở hải ngoại mấy trăm năm rồi, cũng đã sớm cắt đứt liên lạc với nhánh trong đất liền, hiện giờ không hẳn là sẽ biết bí mật này.” Sở Uyên nói: “Ngươi định trở lại Thiên Chi Nhai sao?”
“Thiên Chi Nhai lưu lạc ở hải ngoại mấy trăm năm, tổ tiên Thẩm gia bỏ mình cũng là mấy trăm năm trước. Mỗi một gia tộc đều luôn có chút bí mật được truyền từ đời này sang đời khác, cho dù chỉ là truyền cho mỗi một đời trưởng lão thì cũng sẽ không hoàn toàn chôn vùi nó đi, nếu không thì đó chính là khiến tộc nhân mình mất căn mất gốc.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Có điều cũng không cần phải đi Thiên Chi Nhai, A Trầm và Nguyệt La đều tới đây, rất nhiều thanh niên trên đảo cũng đã tới, sao A Gia có thể không theo tới được?”
“Ngươi chắc chắn như vậy?” Sở Uyên hỏi.
“Ừ.” Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Cũng như sư phụ vậy, bình thường dù ta và Dao nhi có làm hắn tức giận cỡ nào đi nữa, tới thời khắc chúng ta nguy hiểm đến tính mạng thì nhất định cũng sẽ đứng ra che chở. Mấy trăm người trên đảo đều chạy tới Đại Sở, A Gia thân là trưởng lão, dù có tức giận thì ít nhất cũng phải theo tới đây xem thử rốt cuộc là tình huống gì mới có thể an tâm.”
“Cũng đúng.” Sở Uyên nói: “Vậy ngươi lại phải vất vả rồi.”
“Với ta mà còn khách khí cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo chóp mũi hắn: “Kho báu trên đảo hoàng kim kia, ngươi muốn không?”
Sở Uyên buồn bực: “Vì sao không muốn?” Đánh giặc xong quốc khố thiếu hụt đang rất cần tiền, phải tranh thủ thời gian chèo thuyền tới lấy.
“Được, giao cho ta.” Đoạn Bạch Nguyệt cười nói: “Ngủ đi, ta đi xử lý chuyện Thiên Chi Nhai trước đã.”
Sở Uyên gật đầu, cuộn mình trong chăn nhìn hắn ra khỏi phòng, thuận tiện ở trong lòng suy ngẫm một vấn đề, cơ quan bị hỏng?
Người của Thiên Chi Nhai ngồi thành một vòng tròn, đang cao hứng bừng bừng nghe Nguyệt La kể chuyện về Đại Sở. A Trầm ôm đao ngồi bên cạnh, thấy Đoạn Bạch Nguyệt tới, đứng dậy nhảy lên boong thuyền: “Vương gia.”
“Xem ra mọi người đều rất vui.” Đoạn Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn phía sau lưng hắn: “Có hài lòng với sắp xếp của Tiết Tướng quân không?”
A Trầm gật đầu: “Đa tạ Vương gia đã chiếu cố tộc nhân ta.”
“Đa tạ thì không cần.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Giúp ta một chuyện được chứ?”
A Trầm hỏi: “Chuyện gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta muốn gặp A Gia một lần.”
A Trầm nghe vậy trầm mặc.
“Tất nhiên A Gia cũng theo tới, hơn nữa tám phần mười là có đi tìm ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khuyên ngươi dẫn theo mọi người trở về Thiên Chi Nhai, ta đoán không sai chứ?”
A Trầm thở dài: “Xem ra trong quân doanh Đại Sở này, đích xác không có chuyện gì có thể giấu diếm được Vương gia.”
“Đừng hiểu lầm, không có người nào tới mật báo với ta hết.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Chỉ là theo những hiểu biết của ta về A Gia thì tất nhiên hắn sẽ theo các ngươi tới, suy đoán một chút mà thôi.”
“Ta không đáp ứng yêu cầu của A Gia.” A Trầm đứng dựa vào lan can.
“Ta tìm A Gia là vì một chuyện khác.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Hỏi xong sẽ lập tức đi ngay, tuyệt đối không nhiều lời, cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện giữa ngươi và Thiên Chi Nhai.”
A Trầm nhíu mày: “Chuyện gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Liên quan đến một vụ án lớn mấy trăm năm trước.”
A Trầm do dự.
“Sao vậy? Không tin ta ư?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: “Có thể A Gia sẽ không muốn gặp những người khác, nhưng ta đã ở Thiên Chi Nhai ăn chùa ở chùa lâu như vậy, lúc rời đi còn bắt cóc ngươi và Nguyệt La, cho dù chỉ đưa tới để A Gia dùng quải trượng gõ đầu một trận cho đỡ giận cũng tốt.”
A Trầm: “….”
“Đi thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ hắn: “Hiện tại xuất phát đi.”
“Vương gia thật sự sẽ không làm khó A Gia chứ?” A Trầm lại hỏi một lần nữa.
Đoạn Bạch Nguyệt đưa cho hắn một thanh chủy thủ: “Tuyệt không đánh trả.”
“….Vương gia nói đùa.” A Trầm gãi gãi đầu, nhả xuống thuyền nhỏ: “Vậy đi thôi, A Gia đang ở trên hoang đảo cách đây không xa.”
Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt khẽ cong: “Đa tạ.”
Hoang đảo cách hải đảo Sở quân đóng quân cũng không xa, A Gia nhóm bếp nấu cơm, đang nhìn quân doanh Đại Sở phía xa xa thở dài, đột nhiên liền thấy một chiếc thuyền nhỏ chậm rãi tới gần, vì vậy vội vàng đứng lên.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tiền bối.”
A Trầm nhảy xuống thuyền, ngượng ngập nói: “A Gia, Vương gia nói có chuyện muốn hỏi A Gia.”
…
“Đi đi đi.” A Gia phất tay đuổi người, quay ngoắt đầu vẻ mặt quật cường.
A Gia liếc mắt nhìn Đoạn Bạch Nguyệt.
“Tiền bối.” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xuống bên cạnh hắn: “Vãn bối tới đây là để bồi tội mà.”
“Bồi tội thì đem mọi người trả lại cho ta đi.” A Gia trừng hắn.
“Lời này tiền bối nói không có đạo lý rồi, quân doanh Đại Sở cũng không phải là nhà giam, muốn đi hay ở chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “A Gia thật sự không muốn tới xem một chút sao? Lúc này mọi người đang cùng các tướng sĩ Đại Sở hàn thuyên nói cười, vô cùng vui vẻ.”
“Ngươi tới đây chỉ để nói chuyện này sao?” A Gia hỏi.
“Ta tới đây là vì muốn cho A Gia đánh mắng một trận, khi nào hả giận mới thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt bình tĩnh nói: “Đánh xong rồi mắng xong rồi, thuận tiện hỏi thêm một việc.”
A Gia lắc đầu: “Ta không biết cái gì hết.”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Mấy trăm năm trước, vì sao người Thiên Chi Nhai lại phải rời biển chạy tới hải ngoại?”
A Gia không chịu quay đầu nhìn hắn: “Ta đã nói rồi, không biết gì hết.”
“Vậy thì không còn cách nào khác nữa rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt thở dài: “Chuyện này liên quan đến phản quân và một nhóm tà giáo ở Sơn Tây, theo tính tình Hoàng thượng thì chắc cũng muốn biết rõ ràng, nếu A Gia không chịu nói, vậy cũng chỉ còn cách chờ sau khi đại quân ban sư hồi triều, triều đình mới có thể dán bảng cáo thị treo giải thưởng toàn quốc tìm người hiểu rõ nội tình, đến lúc đó chỉ sợ mọi chuyện càng rắc rối hơn.”
“Cái gì?” A Gia biến sắc.
“Hoàng thượng không có ý định quấy rầy sự yên bình của Thiên Chi Nhai, chẳng qua là nhóm tà giáo kia và người của Thiên Chi Nhai có cùng một hình xăm, hơn nữa cũng đã từng nhầm Nguyệt La là đồng bọn của chúng, việc này không có khả năng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Ta cũng không muốn quá phận quấy rối Thiên Chi Nhai, cho nên so với việc sau này bị dán cáo thị truyền đi khắp nước thì A Gia nói ra có lẽ vẫn tốt hơn.”
A Gia nói: “Vương gia đây là đang uy hiếp ta.”
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu: “Không cần biết A Gia nghĩ như thế nào, ta là thật lòng thích những người trẻ tuổi trên Thiên Chi Nhai, cũng rất cảm kích ơn cứu mạng lúc trước, cho nên mới muốn đơn giản hóa mọi chuyện, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.”
“Tà giáo ở Sơn Tây kia có phải họ Vương không?” Hồi lâu sau, A Gia hỏi.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy.”
“Mấy trăm năm trước, giang nam có một phú thương tên là Thẩm Liễu.” A Gia nói: “Tổ tiên của Vương gia và Thẩm Liễu cực kỳ thân thiết, qua lại làm ăn rất nhiều lần. Sau lại Thẩm gia bị triều đình bao vây tiêu diệt, Vương gia cũng bị liên lụy, một nửa ở lại quê nhà Sơn Tây chờ cơ hội đông sơn tái khởi, một nửa còn lại ra biển lưu vong, cuối cùng tới Thiên Chi Nhai.”
Phú thương: thương nhân giàu có.
Vương gia: nhà họ Vương, không phải chỉ anh Đoạn, giải thích này hơi bị thừa =.=
Đông sơn tái khởi: này là một điển cố về một vị quan thời Ngô, ý chỉ những người đã thất thế nhưng sau đó lại được như xưa. Không phải là một cơ hội, 4 chữ này ý chỉ kết quả.
Chả hiểu sao chương này bà Tiếu lại để nguyên là Sơn Tây, trong khi từ đầu truyện tới giờ đều để là đất Tấn =.=, thật là loạn não.
Đoạn Bạch Nguyệt hiểu ra: “Thì ra là thế.”
A Gia nói: “Trừ chuyện này ra, ngươi có hỏi thì ta cũng không biết gì để nói nữa rồi.”
“Những điều này đã đủ rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Vừa rồi vãn bối cũng đã nói là không hề muốn quấy rầy Thiên Chi Nhai, chỉ muốn biết rõ ràng mọi chuyện mà thôi.”
A Gia nhắm mắt lại: “Mời Vương gia đi thôi.”
Đoạn Bạch Nguyệt thức thời đứng dậy, trước khi đi lại nói: “Ta biết A Gia làm tất cả mọi chuyện đều vì bảo vệ Thiên Chi Nhai, nhưng mấy trăm năm liên tiếp trốn tránh lánh đời cũng không phải là thượng sách, hiện tại những người trẻ tuổi trên đảo muốn đổi một phương thức sống khác cũng không hẳn là chuyện xấu, A Gia thật sự không muốn tới quân doanh nhìn một chút sao?”
A Gia Trầm mặc không nói gì.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Khi nào A Gia nghĩ thông suốt rồi thì chỉ cần nói với A Trầm một tiếng, Bổn Vương sẽ tự mình tới đón, hiện tại xin cáo từ trước.”
A Gia vẫn nhắm mắt lại, cho tới khi nghe chiếc thuyền đã đi xa rồi mới khe khẽ thở dài một cái.
Sở Uyên ngủ mơ mơ màng màng một giấc rồi tỉnh lại, vừa lúc thấy Đoạn Bạch Nguyệt trở về.
“Đây là tỉnh rồi hay vẫn còn buồn ngủ vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào nhìn hắn.
“Sớm muộn gì cũng tỉnh lại thôi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đừng lo lắng.”
“Ừ.” Sở Uyên đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn lại chỉnh tề: “Còn tưởng phải đến tối ngươi mới có thể trỏ về.”
“Vốn là vậy, nhưng vừa rồi xảy ra một chuyện nên về sớm.” Đoạn Bạch Nguyệt lôi cuộn da dê kia ra: “Đây.”
“Cái gì vậy?” Sở Uyên nhận lấy, sau khi mở ra cũng sửng sốt: “Này….”
“Đánh bậy đánh bạ tìm được trong ám thất của Sở Hạng đó.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Đây là nửa tấm bản đồ của tổ tiên Thẩm gia, nửa tấm còn lại nếu ngươi muốn lấy thì cũng là chuyện dễ dàng, đừng quên rằng ta vẫn đang nuôi số nguyệt minh cổ trước đây lấy trong thân thể ngươi ra.”
“Tỉnh rồi, nhưng cũng còn buồn ngủ.” Sở Uyên ngồi dậy muốn uống nước: “Chuyện Thiên Chi Nhai sao rồi?”
“A Gia vẫn còn đen mặt lắm, nhưng cũng không đánh ta, ngược lại còn nói không ít chuyện.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Tổ tiên Vương gia là bằng hữu thâm giao của Thẩm Liễu, sau khi Thẩm gia gặp nạn, Vương gia cũng bị liên lụy, gia tộc chia năm xẻ bảy. Sau lại phân nửa người ở lại Sơn Tây, chờ cơ hội báo thù và đông sơn tái khởi, một nửa còn lại âm thầm ra biển, từ đó về sau triệt để lảng tránh người đời, chỉ cầu có thể tự bảo vệ mình.”
Sở Uyên nói: “Phân nửa người của Vương gia ở lại Sơn Tây lúc đó có phải là tổ tiên của bang chủ Vương Vận không?”
“Nếu vậy thì tất cả mọi chuyện đều đã có cách giải thích ổn thỏa.” Sở Uyên nói: “Cái này gọi là trong cõi u minh tự có thiên ý.”
“Ngươi là hoàng đế tốt, ngay cả lão thiên gia cũng đều giúp ngươi.” Đoạn Bạch Nguyệt nhéo nhéo cằm hắn: “Ta đi thăm sư phụ một chút, ngươi cứ ngủ trước đi.”
“Nhắn tiền bối giùm ta.” Sở Uyên nói: “Đợi hắn tỉnh lại, ta nhất định sẽ xây một tòa nhà lớn trên phố Chính Dương trong vương thành, trước cửa lớn dựng một đài cao, mỗi ngày mời gánh hát tới khua chiêng gõ trống, xướng xong Bạch Xà sẽ xướng Tây Sương, thay phiên nhau xướng.”
Bạch Xà: Thanh Xà Bạch Xà Phạm Văn Phương đóng đi theo tuổi thơ của ta đây *^_^*, là câu chuyện cảm động giữa Bạch Nương Tử và Hứa Tiên.
Tây Sương: Tây sương ký (西廂記, truyện ký mái Tây), còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký (崔鶯鶯待月西廂記, truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông (1295-1307), miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy.
Khi công diễn lần đầu, Tây sương ký được khán giả đương thời yêu thích phong là “Tây sương ký thiên hạ đoạt mị” (西廂記天下奪媚, Tây sương ký đoạt được cái đẹp rất mực của thiên hạ). Kim Thánh Thán về sau đã chọn và xếp đặt Tây sương ký vào vị trí thứ 6 trong Lục tài tử thư (6 cuốn sách tài tử ưu tú). Nguồn wiki.
Đoạn Bạch Nguyệt cảm khái: “Vậy chắc Thái phó đại nhân sẽ tức chết luôn.” Cũng rất tốt, chỉ bằng cái này cũng nhất định phải lay cho tới khi sư phụ tỉnh lại.
Việc kiểm kê các thứ trên đảo Tinh Châu đã xong đâu vào đấy, tù binh bị bắt cũng được phân nhóm áp tải về vương thành. Các cơ quan ám khí và quân phòng cũng đã bị dỡ bỏ, chỉ để lại từng dãy từng dãy phòng ốc trống rỗng đứng trơ trọi trên đảo.
Vốn dĩ Đoạn Bạch Nguyệt muốn giao nơi này lại cho A Trầm, nhưng sau khi hỏi ý kiến thì tất cả mọi người trên Thiên Chi Nhai đều muốn theo đại quân tới Đại Sở hơn, cũng không muốn tiếp tục ở lại trên đảo nữa.
Tư Không Duệ xoa xoa tay, dùng khuỷu tay chọt chọt Đoạn Bạch Nguyệt, mặt tươi như đóa hoa.
Đoạn Bạch Nguyệt ghét bỏ nói: “Khẩu vị của ngươi thật sự là không nhỏ a.”
“Ai lại không thích bạc, tất nhiên là kiếm được càng nhiều càng tốt rồi.” Tư Không Duệ cò kè mặc cả:”Không thì cứ tạm thời giao cho ta hai năm, lúc nào triều đình có tinh lực thì phái người đến đây tiếp quản Tinh Châu cũng không muộn.” Chiến sự Nam Dương đã triệt để kết thúc, ước chừng qua nửa năm nữa các tuyến thương lộ sẽ được khai thông, đây chính là mỗi ngày một đấu vàng vào túi a.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Cũng được.”
“Thật sao?” Tư Không Duệ đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại nghi hoặc: “Đây coi như cũng là quốc sự, ngươi cứ tùy tùy tiện tiện đáp ứng ta như vây sao? Hoàng thượng có biết không?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Nếu ngươi còn nói thêm một câu vô ích nữa, ta liền giao Tinh Châu cho quốc chủ Ly Kính quốc.”
“Cũng không phải cho không ngươi đâu.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Thu nhập hàng năm phải chia cho triều đình năm phần.”
“Không thành vấn đề.” Tư Không Duệ vui mừng khôn tả xiết, nắm tay hắn dạt dào tình thâm: “Cứ quyết định như vậy nha.” Cuối cùng cũng cảm thụ được một chút lợi ích khi là người nhà của Hoàng hậu nương nương rồi, rất là vui mừng.
Sáng sớm ngày thứ bảy, chân trời truyền đến một tiếng kêu trong trẻo rõ ràng. Hầu như là cùng lúc đó, mọi người đồng loạt đẩy cửa chạy ra, soàn soạt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Là Quỷ Thủ thần y.” Đoạn Dao ném cái lược đang cầm trong tay đi, chạy ra cửa nhìn một cái, sau đó vô cùng cao hứng chạy tới bên băng quan: “Sư phụ! Vị tiền bối trước đây ngươi mỗi ngày mắng chửi tới rồi kia, còn dẫn theo rất nhiều người nữa!” Bị so không bằng người ta kìa, mau tỉnh dậy đánh nhau!