Chương 3 : Nguy hiểm cực độ!
>Nhìn kĩ hơn, đó là thân ảnh của một thiếu nữ, tầm khoảng mười sáu tuổi, dung nhan xinh đẹp động lòng người. Khuôn mặt trái xoan, mày lá liễu, đôi mắt sáng như sao, cặp môi anh đào đỏ mọng mê người. Kết hợp với thân hình lồi lõm có thừa mà những thiếu nữ khác khó có được làm nàng có một vẻ đẹp phong tình vạn chủng. Khuôn mặt trắng bệch của nàng lúc này lại cho người cảm giác thương xót vô hạn.
- Minh Tuyết cô nương, nàng sao vậy?
Vừa đi vào phòng đã thấy khuôn mặt thiếu nữ trắng bệch, Phiên Hồng lo lắng hỏi han. Xích Minh Tuyết thấy khuôn mặt hắn đầy vẻ bối rối, nàng cười nhẹ:
- Không sao, chỉ là đang bị thương mà cố dùng “khí” nên bị một chút phản phệ thôi.
Nhìn nàng cười thản nhiên như vậy, Phiên Hồng đầy vẻ cảm kích. Biết rõ bản thân đang trong nguy cơ sinh tử mà không quản thương thế ra tay cứu mình, phần ân tình này hắn khó có thể trả được.
Như biết Phiên Hồng đang nghĩ gì, Xích Minh Tuyết nói:
- Ngươi không cần phải cảm thấy như vậy. Nhớ nửa năm trước ta muốn chết đến nơi, chỉ có ngươi ân cần với ta như vậy nên ta mới sống đến bây giờ nha.
- Nhưng lỡ ngươi bị nội thương sau không đột phá được thì làm thế nào?
Khuôn mặt Phiên Hồng vẫn rất là bối rối. Cảm giác bị nội thương thì hắn hiểu phiền toái như thế nào, từng một thời tu luyện hăn phải biết, chính vì một cái nội thương chưa kịp trị liệu mà hắn lúc trước không thể đột phá Ma Giả nhất trọng a.
- Về điều này thì ngươi không cần phải lo cho ta, chỉ cần vài ngày điều tức là sẽ khỏi thôi, không đáng ngại.
Nghe được Xích Minh Tuyết nói câu này thì Phiên Hồng mới thở dài an tâm. Nàng mà không thể đọt phá nữa thì hắn làm sao mà bàn giao với gia đình a?
Ngồi nói chuyện phiếm với nàng một lúc nữa, hắn mới xoay người đi ra ngoài. Vừa bước chân ra khỏi cửa thì đúng lúc này Phiên Bạch Long và Nhan Thanh Tâm đã đi về. Nàng nhìn Phiên Hồng, lo lắng hỏi:
- Tiểu tử sao rồi? Ngươi không có bị gì chứ?
- Hắc, nhi tử của mẫu thân người làm sao mà có chuyện được? Mẫu thân nhìn xem, ta có bị gì đáng lo đâu?
Nhìn nhi tử của mình đang vênh váo đắc ý trước mắt, Nhan Thanh Tâm cười nhẹ, nói:
- Xú tiểu tử chỉ biết trang bức…
Nói rồi nàng đi thẳng vào phòng bếp trong căn tiểu viện. Phiên Hồng cũng ní chuyện một chút với Phiên Bạch Long rồi tiếp tục luyện kiếm, tiếng gió rít trong sân vườn nhỏ mãi không dứt cho đến khi tối đen.
Đêm ngày hôm đó, tại một căn tiểu viện đèn đuốc sáng trưng…
- Hừ cái tên phế vật kia, ngươi cứ chờ ta trả thù đi! Nhưng bóng dáng cường giả vẫn còn ở đó, phải làm sao bây giờ?
Phiên Vũ đang ngồi trên một cái ghế, ánh mắt căm hận nói thầm. Một lúc im lặng qua đi, ánh mắt hắn đầu vẻ điên cuồng:
- Gia quy không cho giết đồng tộc, người kia ít nhất cũng là Giả cấp tứ trọng, vậy thì ta chỉ còn cách này thôi!
Dứt lời, Phiên Vũ vận một thân hắc y rồi bước đi nhanh ra ngoài. Thế mà chẳng ai phát hiện ra hắn đã rời khỏi phạm vi gia tộc. Ngay từ khi Phiên Vũ rời đi, nguy hiểm của Phiên Hồng càng ngày càng gần…
Cùng đêm, Phiên Hồng lúc này đang nói chuyện phiếm với mẫu thân hắn, Xích Minh Tuyết và Phiên Bạch Long.
- Ai, không biết khi nào mới khỏi nha, ngươi cũng bị thương hơi lâu rồi đó.
Nhìn nữ hài đang nằm trên giường, Phiên Hồng lo lắng nói. Nhìn bộ dáng của hắn, Nhan Thanh Tâm cười cười, giọng nói có ý trêu chọc:
- Nha, tiểu tử ngươi như kiểu lo cho thê tử mình á nhỉ?
- Tiểu thiếu gia a, ngươi cũng không nên phát cẩu lương cho ta vậy chứ, ta đến bây giờ còn chưa có người thương mà…
Phiên Bạch Long không nhịn được nữa mà góp vui. Phiên Hồng nhìn hai người trước mắt, khuôn mặt có chút đỏ, cũng giống như Xích Minh Tuyết lúc này, có phần ngượng ngùng.
- Hừ, hai người chỉ biết trêu ta a. Thê tử a, ta còn nhỏ, còn ngây thơ như này, ba cái chuyện này còn chưa tính được nha.
Nhìn hai người hả hê trước mắt, Phiên Hồng một mặt ngây thơ nói. Hai người nghe xong thì cười ha hả, không để ý tới ánh mắt Xích Minh Tuyết có phần mất mát, nhưng rất nhanh đã ẩn giấu đi.
Cứ thế cho tới nửa đêm, ba người mới từ biệt Xích Minh Tuyết, ai về phòng nấy mà ngủ.
- Hừm, ngủ thôi mai mà lấy sức luyện tập!
Đang trong lúc ngẫm nghĩ thì một thân ảnh vô thanh vô thức đi theo sau lưng Phiên Hồng, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Bộp!
Thân ảnh sau lưng hắn nhanh như chớp động thủ,rất nhanh đã đánh ngất Phiên Hồng, sau đó chạy về một hướng.
- Chuyện gì xảy ra vậy? Ba động năng lượng ở đâu đó quanh đây a…
Xích Minh Tuyết đang trong phòng ngủ thì cảm giác được ba động liền nghi hoặc nghĩ thầm.
- Có lẽ chỉ là ai đó tu luyện đột phá thôi a.
Đoán một hồi mà chẳng thể nghĩ ra dược lí do nào khác, nàng tiếp tục thổ nạp.
Còn thân ảnh kia lao như chớp về phía một khu rừng ngoài phạm vi Phiên gia. Bỗng chốc một ngọc bài của hắn tỏa sáng, cầm lên xem thử thì một dòng chữ hiện lên:
- Đem ra gần rừng Hắc Linh, ta chờ ngươi ở đó.
Vừa nhìn được dòng chữ, ánh mắt thích khách này có phần kinh ngạc:
- Chỉ là một phế vật thôi, có cần đuổi tận giết tuyệt vậy không chứ?
Dĩ nhiên hắn biết rừng Hắc Linh này đại biểu cho cái gì. Nơi này là một khu rừng bên cạnh Man Hoang vực, ma thú nhiều không đếm xuể, thậm chí có vài đầu đạt tới cấp Ma Vương. Đam người ra ngoài này mà không cho ai biết, một là đem cho ma thú ăn, hai là ném xuống vực sâu.
Tuy vậy hắn chỉ có cách phải tuân theo dòng chữ, dù gì hắn là người được nhờ làm chuyện này, người ta bảo gì thì nghe nấy thôi, miễn là tiền tới tay là được.
- Ưm… đau đầu quá a.
Trong khi thích khách đang như quỷ mị đem Phiên Hồng chạy đi thì hắn bất chợt tỉnh lại. Cũng may Phiên Hồng là người thường, ngất đi tỉnh lại không có ba động của “khí” chứ nếu là tu luyện giả thì chắc chắn sẽ bị phát hiện rồi.
Đang muốn rút con dao trong người ra, bỗng chốc hắn nghĩ đến việc tìm ra kẻ chủ mưu chuyện này nên thôi. Bởi vì nếu muốn giết hắn thì đã xử lâu rồi, làm gì mà phải xách người chạy như bay?
- Hừ, bảy tám phần là hắn rồi! Để xem ngươi muốn làm gì!
Trong đầu suy nghĩ lạnh lùng, Phiên Hồng tiếp tục nhắm mắt giả vờ ngất xỉu. Rất nhanh, một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai:
- Có phải là đến lúc đưa tiền rồi không?
Chính là giọng nói từ thích khách phát ra. Rồi lóc cóc một tiếng, Phiên Hồng cảm thấy thân thể của mình rơi cái bộp. Cũng may hắn trước kia có tu qua một ít pháp quyết luyện thể năm ba tuổi, nếu không lúc này có mà đau chết.
- Cái tên phế vật nhà ngươi, xem ta xử ngươi như thế nào! Đem cho ma thú ăn? Có lẽ quá tiện nghi cho ngươi rồi a.
- Ném xuống vực, chết thì chớ, không chết cũng để cho mấy cái tiểu súc vật ăn ngươi, hừ!
Ánh mắt người vừa ném tiền đi lộ vẻ điên cuồng, rất nhanh đã xách Phiên Hồng đi đến một nơi. Chỉ nhận ra rằng nơi này gió lạnh thổi qua khiến người có cảm giác rét run người, với lại cộng với mùi huyết tinh trong rừng kia, không khiến người nổi da gà mới lạ.
Phiên Hồng chỉ cảm thấy nguy cơ mãnh liệt tới, là cái nguy cơ sinh tử mà chỉ lúc bốn tuổi hắn trải nghiệm qua một lần.