Chương 40 : Sát tộc tái thế
>- Giãy dụa cái gì, muốn ăn đòn hả?
Phiên Hồng dùng ánh mắt hung dữ dọa nạt thanh niên khiến hắn sợ mất mật, một từ cũng chẳng dám nói. Hắc Nguyệt bên cạnh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Phiên Hồng:
- Huynh định làm gì tiếp thế?
Nàng cũng không còn đầu óc mà nghĩ nữa, ai bảo nam nhân của nàng thông minh như vậy? Vừa vào thôn đã biết bị chơi xỏ, chuyện này ngay cả nàng cũng không phát hiện ra a!
- Ừm..không biết nữa, có lẽ đe dọa để bọn Hồng Liên Môn này thả người thôi.
Phiên Hồng vừa nói, lại vừa đau đầu chẳng biết ra làm sao. Hắc Nguyệt cũng không hỏi nhiều, ngồi cạnh ngẫm nghĩ.
- Này, ta hỏi ngươi phải nói cho rõ ràng, còn không thì… ngươi biết rồi đó…
Hắn hung dữ nhìn thanh niên nói, mũi chân đồng thời cọ xát vào bụng dưới tên này đe dọa. Thanh niên được một phen hết hồn vía, suy cho cùng là nam nhân, ai muốn tuyệt tử tuyệt tôn bao giờ?
Thanh niên gật đầu lia lịa, chẳng dám nói gì với cái tên “ôn thần” trước mắt này, mà có cho lá gan cũng chẳng dám nói nhăng cuội.
Sau một phen tra hỏi nhân lực và thực lực của bọn này, Phiên Hồng nở một nụ cười nhẹ, nhưng lọt vào mắt thanh niên thì giống tử thần hàng lâm vậy, đáng sợ vô cùng.
- Làm ta tưởng bọn này mạnh mẽ lắm, ai ngờ….
Trong lòng một trận khinh thường, nhưng chưa để hắn kịp suy nghĩ làm gì tiếp theo thì một âm thanh kinh hãi tột độ từ phía xa xa truyền tới, tiếp theo là một loạt tiếng kêu thê lương khác nhau khiến Phiên Hồng phải nhíu mày.
- Này, nơi đó là nơi đóng quân của ngươi nha, sao lại có tiếng hét thảm thế kia?
Nghe Phiên Hồng hỏi, thanh niên cũng hoang mang tột độ. Suy cho cùng bọn họ cũng là một Tiên phái lớn nhất ở khu vực này a, lại có kẻ ăm tim gấu gan báo đi đánh bọn họ cơ đấy!
- Ngươi hỏi ta, vậy ta hỏi ai? Chính ta đang ở cùng ngươi, biết thế nào chuyện ở đó?
Tên thanh niên kia không biết lấy dũng cảm từ đâu mà ngang ngược nói, nhưng chốc sau hắn liền cấp tốc lấy tay bịt miệng mình lại.
Bản thân đang trong tình thế cấp bách, còn lầy được với tên này hay sao? Không phải muốn chết sớm, thì là gì?
Quả nhiên, Phiên Hồng trừng mắt nhìn hắn, khó chịu nói:
- Này, ngươi còn có gan cãi cọ với ta?
- Ha ha, lời đã nói ra đâu thể rút lại?
Thanh niên cắn răng, đã nhây thì nhây cho trót vậy, chết sớm muộn cũng là chết thôi. Hai môn phái từ trước tới nay thù lớn không đội trời chung rồi, trước khi chết còn tán dóc được thì có lẽ là lần đầu tiên à nha.
Phiên Hồng thầm nghĩ tên này khá thú vị, giết đi thì có vẻ hơi tiếc nên cũng đành thôi, không đấu khẩu với hắn nữa. Thanh niên thấy bản thân không bị gì thì thầm thở phào một hơi. Trước khi chết ngắm người đẹp lâu một chút cũng đáng a.
- Nhìn cái gì? Móc mắt ngươi ra bây giờ…
Thấy ánh mắt của thanh niên chăm chăm nhìn Hắc Nguyệt, Phiên Hồng quát lớn, bộ dạng hung thần ác sát khiến ai nấy đều sợ hãi. Nhưng chưa để tên này kịp nói gì thì hắn lại bị đánh ngất lần nữa, bị treo lên kiếm rồi bay đi mất.
Hai người Phiên Hồng đứng trên thân kiếm ngưng trọng nhìn tới khu vực có tiếng kêu thảm thiết, cũng là nơi mà họ đang bay đến.
Một cảm giác bất an mãnh liệt lần nữa như sóng cuộn biển gầm nổi lên trong lòng Phiên Hồng. Không hiểu sao, nhìn vào trung tâm cánh rừng kì dị này, hắn lại thấy vô cùng sợ hãi.
Cố nén tâm trạng không ổn định, hắn hạ xuống một nơi gần đó. Chỉ thấy nơi đây chất chứa không biết bao nhiêu là thi thể, nhìn qua là biết mới tử vong cách đây không lâu.
- Sát khí nặng quá!
Hắc Nguyệt là nữ nhân vốn mẫn cảm, đặc biệt là thứ như sát khí. Phiên Hồng lúc này cũng để ý tới, mỗi cái thi thể ở đây bám dính sát khí dày đặc như thực chất, mùi tanh tưởi khó chịu bốc lên, trong đầu hắn bỗng lâng lâng một mảnh.
- Nguyệt nhi, khép kín tất cả giác quan, đừng để sát khí thâm nhập vào người!
Rùng mình một cái, Phiên Hồng hét lớn lên. Hắc Nguyệt thẫn thờ bỗng tỉnh lại, kinh hãi mà khép kín tất cả các giác quan. Tuy nguy hiểm nhưng đành phải làm như vậy, nếu không có khả năng sẽ bị sát khí xâm nhập, trở thành kẻ cuồng sát cũng nên.
Hai người cảnh giác đi vào trong rừng, khắp đường đi là một mảnh thi thể. Có cái nguyên vẹn, có cái tứ chi phân liệt, máu me nhuốm đỏ cả một vùng, đáng sợ vô cùng.
Đi được gần một canh giờ, trước mắt hai người là một cái di tích cổ. Nơi đây tràn ngập không khí tang thương với vô số gạch đá vụn lởm chởm. Ở trung tâm một mảnh đất trống là một công trình cũ kỹ đã sập thành vô số gạch đá, tóm lại là một cái phế tích.
Ánh mắt Phiên Hồng nhìn vào đây, cảm thấy trống ngực đập mãnh liệt, đôi chân như nhũn ra. Trong đại não là lời thúc giục mau mau bỏ chạy khiến hắn không suy nghĩ được việc gì khác.
Hắc Nguyệt tất nhiên là thấy tình trạng hiện giờ của hắn, không khỏi lo lắng hỏi han:
- Phiên Hồng, huynh bị gì sao?
Nhưng chưa kịp để Phiên Hồng trả lời, một chấn động kinh thiên động địa bỗng phát ra, mặt đất chấn động ầm ầm.
Bùng một cái, một luồng sát khí rét lạnh tâm linh thả ra khiến mặt mũi hai người tái nhợt. Chấn động qua đi, màn khói bụi cũng từ từ tán loạn, để lộ ra một thân ảnh khổng lồ, da thịt đỏ đậm dọa người.
Thân ảnh ấy quay đầu lại để lộ con mắt đỏ ngầu tràn ngập huyết tinh chi khí và khuôn mặt vô cùng dữ tợn. Cái miệng rộng có đầy răng nanh nhọn hoắt đang nở một nụ cười quái dị tới hai người.
- Khạc khạc, không ngờ bản thánh sau khi xuất quan lại gặp phải hai cái nhân loại béo tốt thế này….
Thân ảnh như quái vật ấy khàn khàn nói, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm khát. Hắc Nguyệt sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy, ánh mắt không thể tin nổi:
- Là…là Sát tộc trong truyền thuyết?
Sát tộc, chính là một chủng tộc cực kì cường đại xuất hiện từ thời thượng cổ tới nay. Chẳng ai biết chúng đến từ đâu nhưng chúng lại có một cái sức mạnh cực kì to lớn. Thời đó máu chảy thành sông, Sát tộc chính là bá chủ cái đại lục này.
Nhưng khoảng trăm vạn năm trước, một nhóm tu sĩ cường đại cấp bậc Tà Thần, Minh Thần xuất hiện, cứu Tiên Ma đại lục khỏi hoàn cảnh khó khăn, thế nhưng cũng chỉ là đồng quy vu tận, chẳng ai được ích lợi gì.
Từ đó không còn Sát tộc quang minh chính đại tồn tại ở đây nữa, thế nhưng bọn họ lại không ngờ có một kẻ dư nghiệt còn sót lại!
Ngay khi hai người chẳng biết làm sao, trong thức hải Phiên Hồng vang lên thanh âm đầy thù hận của Bạch lão:
- Tiểu tử, cái trước mắt ngươi cứ để ta xử lý!
Như một cọng rơm cứu mạng, Phiên Hồng bất chấp gật gật đầu nhường quyền kiểm soát cơ thể cho Bạch lão mà không hỏi tại sao lão vào được nơi này. Bởi vì hắn biết, có liều mạng chiến đấu cũng chỉ là chờ chết mà thôi. Hai người chỉ ngang thực lực với Tướng cấp, Vương cấp còn cân không nổi, huống gì là một tên vừa xưng hô “bản thánh”?
Bốp!
Trong khi trước mắt Phiên Hồng dần tăm tối, hắn cảm thấy cả thân mình bị đánh bật về phía sau, bên cạnh còn có Hắc Nguyệt bộ dáng chật vật khôn cùng.
- Huyết Dị, không ngờ cẩu nghiệt súc nhà ngươi vẫn sống tận bây giờ…
Ngay khi “Phiên Hồng” lần nữa mở mắt ra, ánh mắt lúc này không còn là sự sợ hãi khó tả nữa, mà thay vào đó là nỗi hận thù vô hạn. Huyết Dị kinh ngạc nhìn sang, không ngờ cái nhân loại vừa mới bị đánh bay lại có thể nêu được danh tự của hắn, lại còn mắng chửi thâm độc như vậy.
Lau khô miệng máu, “Phiên Hồng” lấy Huyết Lam ra, thì thầm:
- Huyết Lam, nể tình lão phu, cho ta mượn ngươi lần này…
Tiếng thì thầm vừa kết thúc, thân kiếm bỗng sáng lên dữ dội, một luồng năng lượng khủng bố cấp tốc kéo lên, mà trung tâm chính là Phiên Hồng.
- Huynh…
Hắc Nguyệt vừa bị ngã ra sau trợn mắt há mồm nhìn Phiên Hồng, ánh mắt lại càng khó tin. Một người vừa mới bị Thánh cấp đánh bay lại có thể nhẹ nhàng đứng lên, còn bộc phát cái khí tức khủng bố như vậy?