Chương 12: Ngắm hoàng hôn
Từ ngày hôm đó, Cố Lam không còn gặp lại Giang Hạ lần nào. Tuy vậy cô vẫn có cảm giác anh ta chưa từ bỏ ý định. Chị Diệp đã cho người tìm lại băng ghi hình hôm đó nhưng không thu được gì, hắn ta né được hầu hết camera, đâu đó chỉ thu được bóng lưng mơ hồ của hắn, ngay cả mặt cũng không thấy, không có bằng chứng xác thực nên không thể lập thành vụ án. Chị Diệp cũng không dám làm rùm beng, sợ đám phóng viên đánh hơi được chuyện gì thì rắc rối, đành phải tiếp tục điều tra trong âm thầm.
Dưới sự khuyên nhủ của cô, chị Diệp mới thôi ý định sắp xếp một nhóm vệ sĩ, đổi lại chị xếp thêm cho cô một vệ sĩ nữ dưới dạng trợ lý thứ hai. Hết cách Cố Lam bất đắc dĩ phải đồng ý.
Tính đến thời điểm hiện tại thì một tháng đã trôi qua một cách êm đềm. Hôm nay, bà Trương Nịnh bắt buộc cô phải về nhà ăn cơm vì có chuyện quan trọng muốn thông báo, còn dặn cô lựa váy nào thanh lịch mà mặc. Cố Lam khó hiểu không biết mẹ mình muốn làm gì nhưng lại không thể làm trái.
Cũng may những cảnh quay chính của Cố Lam đã được quay xong trước đó, hiện tại cô muốn xin nghỉ nửa ngày đạo diễn Trần cũng vui vẻ mà đồng ý. Lúc này, thông qua điện thoại Cố Lam đang nói chuyện với bà Trương Nịnh.
“Mẹ à, tối nay nhà ta có việc gì vậy?”
“Con cứ về đi rồi biết.” Bà Trương Nịnh tặc lưỡi.
“Thần bí thế à! Bây giờ tiểu Ninh sẽ chở con về. Chắc là hai tiếng nữa con sẽ có mặt ở nhà.” Cố Lam bật cười, nhẹ giọng trả lời.
“Bảo con bé lái xe cẩn thận, tới nơi thì vào nhà mình ăn tối luôn.” Bà dặn dò.
“Vâng mẹ, con đi đã nhé!”
Bà Trương Nịnh đáp lại rồi ngắt máy. Cố Lam xem giờ trên điện thoại, hiện tại là năm giờ chiều, trùng vào giờ tan tầm. Cảm giác háo hức khi sắp gặp lại ba mẹ sau thời gian làm việc miệt mài, cô lại nhìn dòng người dần đổ ra đường sá mà trong lòng thở dài, sợ rằng trên đường về sẽ bị kẹt xe. Cố Lam chăm chú ngắm nhìn thành phố phía sau cửa kính.
Khoảng trời xế bóng chiều tà lúc này hệt như một bức tranh kinh điển, mặt trời trốn dần vào những đám mây, vẽ ra những vệt hồng chạy dài khiến bầu trời trở nên rực rỡ, hình ảnh dải sáng thay màu liên tục khi thì màu tím, lúc thì màu cam rồi lại ngả về màu xanh. Chúng tựa như một bức tranh cực quang kỳ ảo mà đẹp đẽ.
Mải mê ngắm nhìn, Cố Lam không để ý Tiểu Ninh nhân lúc cô thơ thẩn mà chụp lấy vài tấm hình, đợi khi cô nhận ra thì Tiểu Ninh cũng đã lựa được vài tấm hình ưng ý nhất.
“Lâu rồi chị không cập nhật hình tự sướng lên trang cá nhân. Bây giờ có hình rồi, chị đăng luôn đi. Em cam đoan là mọi người sẽ sốc visual của chị luôn đó!” Tiểu Ninh nói bằng giọng chắc nịch.
“Khéo nịnh.” Cố Lam khẽ mắng, nhận lấy điện thoại để xem hình.
Xem rồi cô càng ngỡ ngàng, không nghĩ Tiểu Ninh có tay nghề chụp hình tốt đến vậy. Từ bố cục đến màu ảnh đều không chê vào đâu được, nhìn góc nghiêng của cô xem. Chà rõ từng đường nét, phô diễn hết công suất nét đẹp của cô ra ngoài! Rồi lại xem những tấm chụp góc ¾ này đi, thể hiện rõ đôi mắt sâu gắn với mi dài cong vút, chiếc mũi cao thanh thoát, đôi môi căng mọng hồng hào, làn da trắng sáng thấy lất phất vài sợi lông tơ. Khó trách Tiểu Ninh nói nhìn vào mọi người sẽ sốc vì vẻ đẹp này, ngay cả cô khi nhìn vào bức hình còn phải tấm tắc khen cơ mà.
Cố Lam tủm tỉm cười, cô quyết định tháng này thưởng thêm cho Tiểu Ninh: “Bắn hình qua cho chị đi.”
“Đẹp đúng không? Để em bắn hình qua cho chị rồi chúng ta bắt đầu đi.” Tiểu Ninh hăng hái.
“Đẹp.” Không nhịn được, cô bật cười khanh khách rồi cố gắng nhịn lại, cô thúc giục: “Mau lên rồi đi nè, mẹ chị ở nhà đợi rồi.”
“Vâng chị!” Tiểu Ninh gật đầu.
Dưới sự khuyên nhủ của cô, chị Diệp mới thôi ý định sắp xếp một nhóm vệ sĩ, đổi lại chị xếp thêm cho cô một vệ sĩ nữ dưới dạng trợ lý thứ hai. Hết cách Cố Lam bất đắc dĩ phải đồng ý.
Tính đến thời điểm hiện tại thì một tháng đã trôi qua một cách êm đềm. Hôm nay, bà Trương Nịnh bắt buộc cô phải về nhà ăn cơm vì có chuyện quan trọng muốn thông báo, còn dặn cô lựa váy nào thanh lịch mà mặc. Cố Lam khó hiểu không biết mẹ mình muốn làm gì nhưng lại không thể làm trái.
Cũng may những cảnh quay chính của Cố Lam đã được quay xong trước đó, hiện tại cô muốn xin nghỉ nửa ngày đạo diễn Trần cũng vui vẻ mà đồng ý. Lúc này, thông qua điện thoại Cố Lam đang nói chuyện với bà Trương Nịnh.
“Mẹ à, tối nay nhà ta có việc gì vậy?”
“Con cứ về đi rồi biết.” Bà Trương Nịnh tặc lưỡi.
“Thần bí thế à! Bây giờ tiểu Ninh sẽ chở con về. Chắc là hai tiếng nữa con sẽ có mặt ở nhà.” Cố Lam bật cười, nhẹ giọng trả lời.
“Bảo con bé lái xe cẩn thận, tới nơi thì vào nhà mình ăn tối luôn.” Bà dặn dò.
“Vâng mẹ, con đi đã nhé!”
Bà Trương Nịnh đáp lại rồi ngắt máy. Cố Lam xem giờ trên điện thoại, hiện tại là năm giờ chiều, trùng vào giờ tan tầm. Cảm giác háo hức khi sắp gặp lại ba mẹ sau thời gian làm việc miệt mài, cô lại nhìn dòng người dần đổ ra đường sá mà trong lòng thở dài, sợ rằng trên đường về sẽ bị kẹt xe. Cố Lam chăm chú ngắm nhìn thành phố phía sau cửa kính.
Khoảng trời xế bóng chiều tà lúc này hệt như một bức tranh kinh điển, mặt trời trốn dần vào những đám mây, vẽ ra những vệt hồng chạy dài khiến bầu trời trở nên rực rỡ, hình ảnh dải sáng thay màu liên tục khi thì màu tím, lúc thì màu cam rồi lại ngả về màu xanh. Chúng tựa như một bức tranh cực quang kỳ ảo mà đẹp đẽ.
Mải mê ngắm nhìn, Cố Lam không để ý Tiểu Ninh nhân lúc cô thơ thẩn mà chụp lấy vài tấm hình, đợi khi cô nhận ra thì Tiểu Ninh cũng đã lựa được vài tấm hình ưng ý nhất.
“Lâu rồi chị không cập nhật hình tự sướng lên trang cá nhân. Bây giờ có hình rồi, chị đăng luôn đi. Em cam đoan là mọi người sẽ sốc visual của chị luôn đó!” Tiểu Ninh nói bằng giọng chắc nịch.
“Khéo nịnh.” Cố Lam khẽ mắng, nhận lấy điện thoại để xem hình.
Xem rồi cô càng ngỡ ngàng, không nghĩ Tiểu Ninh có tay nghề chụp hình tốt đến vậy. Từ bố cục đến màu ảnh đều không chê vào đâu được, nhìn góc nghiêng của cô xem. Chà rõ từng đường nét, phô diễn hết công suất nét đẹp của cô ra ngoài! Rồi lại xem những tấm chụp góc ¾ này đi, thể hiện rõ đôi mắt sâu gắn với mi dài cong vút, chiếc mũi cao thanh thoát, đôi môi căng mọng hồng hào, làn da trắng sáng thấy lất phất vài sợi lông tơ. Khó trách Tiểu Ninh nói nhìn vào mọi người sẽ sốc vì vẻ đẹp này, ngay cả cô khi nhìn vào bức hình còn phải tấm tắc khen cơ mà.
Cố Lam tủm tỉm cười, cô quyết định tháng này thưởng thêm cho Tiểu Ninh: “Bắn hình qua cho chị đi.”
“Đẹp đúng không? Để em bắn hình qua cho chị rồi chúng ta bắt đầu đi.” Tiểu Ninh hăng hái.
“Đẹp.” Không nhịn được, cô bật cười khanh khách rồi cố gắng nhịn lại, cô thúc giục: “Mau lên rồi đi nè, mẹ chị ở nhà đợi rồi.”
“Vâng chị!” Tiểu Ninh gật đầu.