Chương 2: Sự quan tâm từ người xa lạ
Mọi sức lực dường như bị rút cạn sau cuộc nói chuyện với Giang Hạ, lúc này nhìn lại tay cô đã lạnh cóng cả rồi, trắng ngắt và cứng đờ. Những ấm ức, tủi hờn giờ đây bộc phát ra ngoài, tiếng nấc nghẹn ngào, âm thanh sụt sịt mà cô không kìm chế được. Lớp trang điểm được chăm chút kĩ lưỡng cũng trở nên nhem nhuốc.
“Lau đi.” Âm thanh trầm khàn của người đàn ông đưa cô về với hiện thực.
Cố Lam nhìn người đàn ông quần áo chỉnh tề, điệu bộ nghiêm trang đứng cách mình một khoảng, bàn tay cầm chiếc khăn mùi xoa đưa về phía cô. Cố Lam bỗng có cảm giác xấu hổ không nói nên lời, vội vàng rụt đầu thật thấp giấu mặt vào chiếc khăn quàng cổ.
“Không cần đâu ạ! Cám ơn anh.”
“Mắt cô.” Anh chàng hơi cúi xuống chỉ vào mắt mình.
“A… mắt sao?” Cố Lam giật mình, vội vàng lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra để soi.
Vừa thấy mình trong gương cô càng hốt hoảng, khuôn mặt nhếch nhác, đôi mắt đỏ au còn bị chảy lớp kẻ mắt, vùng mắt bị bao quanh một lớp mực đen. Lại lục trong giỏ nhưng lại không thấy khăn tẩy trang, Cố Lam rụt rè nhìn sang bên cạnh, vẫn thấy anh ta giữ yên tư thế dang một cánh tay kèm chiếc khăn.
“Ừm… tôi có thể mượn nó không?” Ánh mắt cô dính chặt vào chiếc khăn mùi xoa.
“Có thể? Cô còn cần gì nữa không?” Anh ta hỏi lại.
Sự quan tâm từ một người xa lạ khiến cô cảm thấy được an ủi ngay lúc này, Cố Lam hít mũi một cái, trông thấy chai nước được cầm ở tay còn lại của anh ta.
“Một chút nước nữa, khăn ướt… mới có thể lau được.” Cố Lam nói bằng giọng mũi do dư cảm của cơn khóc vừa rồi, nghe qua như cô đang làm nũng với người đối diện.
“Đợi một lát.” Anh ta trả lời sau đó quỳ xuống một chân, mở nắp chai đổ một ít nước vào chiếc khăn, đợi khi khăn thấm ướt rồi lại vắt cho bớt nước dư thừa.
Cố Lam chăm chú nhìn loạt hành động của anh ta, không hiểu sao có chút đẹp mắt.
“Của cô đây.”
Khoảnh khắc anh ta ngước lên, chạm vào ánh mắt cô là khuôn mặt được che đậy kĩ càng chỉ lộ ra cặp mắt sáng thu hút, chúng ánh lên vẻ quyết đoán và tự tin mang lại cảm giác an toàn cho người đối diện. Từ ánh mắt của anh ta, Cố Lam đoán anh ta là một người đàn ông “có tuổi”, ánh mắt anh ta trải đời như thế kia mà.
“À, cám ơn anh.” Không dám biểu lộ cảm xúc trước mặt người lạ, Cố Lam vội gật đầu cám ơn.
Chiếc khăn mềm ẩm mang chút hơi lạnh làm Cố Lam rùng mình. Người đàn ông ngạc nhiên nhìn cô gái đứng bên cạnh, cô hơi ngửa đầu ra sau, trợn con ngươi lên cố gắng lau đi vết dơ ngay bọng mắt, sau đó lại cúi đầu xuống lau đường kẻ bị lem ở đuôi mắt, khi thì cau mày nhăn nhó, lúc thì bặm môi tỏ vẻ bực dọc vì không thể lau sạch vết bẩn. Cảnh tượng có hơi buồn cười, không giống hình ảnh cô gái khóc lóc đau khổ khi nãy, tựa như hai người khác nhau.
Tiếng cười khẽ khiến Cố Lam giật mình nhận ra còn có người ở bên cạnh. Cơn xấu hổ bị nhân đôi, hình tượng mỹ nữ xây dựng bao lâu nay, trong phút chốc sụp đổ trước mặt người đàn ông này.
“À thì… Anh có cần lấy khăn tay lại ngay không?” Cố Lam ngập ngừng hỏi.
“Không đâu, cô cứ tự nhiên.”
“À vâng, một chút nữa thôi, tôi sắp xong rồi.”
Không khó để Cố Lam nhận ra đôi mắt anh ta đang cong lên thành hình trăng khuyết. Hẳn là cô đã làm trò cười khiến anh ta vui vẻ rồi. Nhanh chóng lau đi những vết còn xót lại trên mặt rồi trả lại cho người đàn ông.
“Cho tôi trả lại khăn tay, cám ơn anh nhiều nhé! Để tôi mời anh ly trà sữa nóng.” Ai giúp đỡ mình thì mình phải tỏ ra biết ơn và trả ơn, đạo lý này Cố Lam vẫn luôn nhớ, nhưng mà ngặt nỗi cô không biết anh ta thích gì, chỉ đành mời anh ta món mà cô thích.
“Không cần đâu, tôi phải đi rồi.” Nhận lấy chiếc khăn từ tay cô, người đàn ông nhìn chiếc khăn mùi xoa đã trở nên nhăn nhúm, vài chỗ còn có vệt đen của mĩ phẩm, không còn nhận ra chiếc khăn sạch sẽ như lúc đầu.
Cố Lam ngại ngùng, hình như trả lại chiếc khăn dơ như vậy cũng không tốt cho lắm. Bàn tay cô vươn ra định cầm lại chiếc khăn, người đàn ông đã nhanh chóng thu lại, nhét chiếc khăn vào túi áo khoác.
“Cho tôi biết tên và chỗ anh ở được không? Tôi sẽ gửi anh chiếc khăn mới.” Cố Lam ngước mắt lên nhìn anh ta, đôi mắt hoa đào khẽ chớp, đôi môi mím lại vì sự áy náy của bản thân.
“Cô đừng nghĩ nhiều, khăn này tôi dùng quen rồi. Tôi đi trước đây. Chào tạm biệt!” Vừa dứt lời anh ta lập tức rời đi, vừa đi được một bước thì anh ta ngập ngừng quay người lại, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang hồng lên vì lạnh, nhẹ nhàng nói: “Cô đừng khóc vì một người không muốn ở lại. Và… tôi tên là Phó Duệ.”
Nói xong câu này Phó Duệ chính thức rời khỏi trong sự ngỡ ngàng của Cố Lam.
“Phó Duệ à!” Một tiếng thở dài, cô nhìn chằm chằm về hướng anh đang di chuyển, đột ngột thốt lên: “Trời ạ, anh ta coi đường đi là sàn diễn thời trang à? Đi như vậy cũng không sợ bị té…”
Cảm thấy kì lạ trước một người lạ quan tâm đến mình, Cố Lam nhìn mãi cho đến lúc Phó Duệ khuất bóng sau con hẻm. Hít sâu một hơi, cô lấy điện thoại gọi cho quản lý của mình.
“Em đang ở đâu thế? Sao hôm nay lại nghỉ quay? Em lại đi gặp Giang Hạ à?” Đầu dây vừa được kết nối, cô đã nghe hàng loạt câu thắc mắc từ chị Diệp – quản lý của mình.
“Chị à, em với Giang Hạ chia tay rồi.” Cố Lam bình tĩnh nói ra rồi chờ đợi cơn bão câu hỏi của chị Diệp, thế nhưng hồi đáp cô chỉ là tiếng hít thở trong im lặng.
“Chị?” Cố Lam gọi lại.
“Em nói thật à?” Chị Diệp bỗng cẩn thận dò hỏi thực hư.
“Vâng, hôm nay em phát hiện anh ta bắt cá hai tay nên em đã chia tay rồi.” Cố Lam thở dài. Hình như sau lời nói của Phó Duệ, cô đã không còn thiết tha hay đau khổ gì nhiều, có đâu chỉ là luyến tiếc thời gian, tình yêu cô đã trao ra cho anh ta nhưng không được trân trọng.
“Rất tốt. Chị đã nói với em cái tên Giang Hạ đó không đáng tin, chỉ có em u mê không tỉnh. Cũng may là em phát hiện ra hắn ta bắt cá hai tay.” Không cần nhìn mặt nhưng cô vẫn tưởng tượng ra được gương mặt đang tỏ thái độ ghét bỏ, khinh thường của chị Diệp dành cho Giang Hạ.
“Nhưng mà… có vấn đề khá khó giải quyết.”
Chị Diệp vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, không nhận ra giọng nói bất thường của Cố Lam: “Còn việc gì khó giải quyết hơn việc để em chia tay với Giang Hạ?”
“Hắn ta nói có ảnh chụp riêng tư với em. Em sợ chia tay rồi hắn sẽ trởmặt. Em thông báo để chị tìm hướng giải quyết sớm, đề phòng mọi trường hợp xảy ra. Em thì không sao, chỉ sợ phía bên đạo diễn Trần sẽ gặp phiền phức nếu em xảy ra tin đồn không hay.”
“Ảnh riêng tư? Đừng nói với chị là em với hắn ta…” Chị Diệp lúc này trở nên hốt hoảng.
“Bậy! Bậy! Bậy!” Cố Lam gần như lập tức phủ định, ngay sau đó cô liền giải thích: “Đợt sinh nhật em tổ chức ở chung cư, trời đổ mưa lớn nên e ngỏ lời Giang Hạ ngủ lại. Vốn dĩ là mỗi người ở một phòng riêng biệt. Thế nhưng, hắn ta trơ trẽn đến mức lẻn vào phòng em chụp ảnh lúc e đang ngủ.”
Nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, chị Diệp trở nên nghiêm túc. Chị cẩn trọng hỏi: “Em có bằng chứng chứng minh gã hại em không?”
“Cuộc thoại ghi âm có tính không? Thực ra em không biết những bức ảnh đó là gì nhưng em nói trước để đề phòng bất trắc.”
“Cũng may là em còn biết thông báo cho chị. Em gửi đoạn ghi âm kia qua để chị kiểm tra. Còn em nhanh chóng quay về đoàn phim, giữ trạng thái cho thật tốt, chuyện kia chị sẽ chuẩn bị trước cho em.” Chị Diệp lo Cố Lam hoảng sợ lại làm ra việc thiếu suy nghĩ nên đành an ủi kiếm việc cho cô làm.
“Vâng, tạm biệt chị.” Nói rồi Cố Lam cúp máy.
Chị Diệp vừa ngắt máy lập tức liên hệ với bộ phận giải quyết rủi ro và bộ phận truyền thông lên kế hoạch sẵn sàng cho mọi trường hợp. Hơn ai hết, chị biết Cố Lam không chỉ là một diễn viên đang nổi, cô còn là tiểu thư thừa kế của tập đoàn trang sức Harry Fontos – Cố Lam Diana. Dù chuyện này vẫn đang là bí mật được giấu kín nhưng nếu không xử lý khéo léo có thể sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng, ảnh hưởng đến giá trị và bộ mặt của tập đoàn.
“Lau đi.” Âm thanh trầm khàn của người đàn ông đưa cô về với hiện thực.
Cố Lam nhìn người đàn ông quần áo chỉnh tề, điệu bộ nghiêm trang đứng cách mình một khoảng, bàn tay cầm chiếc khăn mùi xoa đưa về phía cô. Cố Lam bỗng có cảm giác xấu hổ không nói nên lời, vội vàng rụt đầu thật thấp giấu mặt vào chiếc khăn quàng cổ.
“Không cần đâu ạ! Cám ơn anh.”
“Mắt cô.” Anh chàng hơi cúi xuống chỉ vào mắt mình.
“A… mắt sao?” Cố Lam giật mình, vội vàng lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra để soi.
Vừa thấy mình trong gương cô càng hốt hoảng, khuôn mặt nhếch nhác, đôi mắt đỏ au còn bị chảy lớp kẻ mắt, vùng mắt bị bao quanh một lớp mực đen. Lại lục trong giỏ nhưng lại không thấy khăn tẩy trang, Cố Lam rụt rè nhìn sang bên cạnh, vẫn thấy anh ta giữ yên tư thế dang một cánh tay kèm chiếc khăn.
“Ừm… tôi có thể mượn nó không?” Ánh mắt cô dính chặt vào chiếc khăn mùi xoa.
“Có thể? Cô còn cần gì nữa không?” Anh ta hỏi lại.
Sự quan tâm từ một người xa lạ khiến cô cảm thấy được an ủi ngay lúc này, Cố Lam hít mũi một cái, trông thấy chai nước được cầm ở tay còn lại của anh ta.
“Một chút nước nữa, khăn ướt… mới có thể lau được.” Cố Lam nói bằng giọng mũi do dư cảm của cơn khóc vừa rồi, nghe qua như cô đang làm nũng với người đối diện.
“Đợi một lát.” Anh ta trả lời sau đó quỳ xuống một chân, mở nắp chai đổ một ít nước vào chiếc khăn, đợi khi khăn thấm ướt rồi lại vắt cho bớt nước dư thừa.
Cố Lam chăm chú nhìn loạt hành động của anh ta, không hiểu sao có chút đẹp mắt.
“Của cô đây.”
Khoảnh khắc anh ta ngước lên, chạm vào ánh mắt cô là khuôn mặt được che đậy kĩ càng chỉ lộ ra cặp mắt sáng thu hút, chúng ánh lên vẻ quyết đoán và tự tin mang lại cảm giác an toàn cho người đối diện. Từ ánh mắt của anh ta, Cố Lam đoán anh ta là một người đàn ông “có tuổi”, ánh mắt anh ta trải đời như thế kia mà.
“À, cám ơn anh.” Không dám biểu lộ cảm xúc trước mặt người lạ, Cố Lam vội gật đầu cám ơn.
Chiếc khăn mềm ẩm mang chút hơi lạnh làm Cố Lam rùng mình. Người đàn ông ngạc nhiên nhìn cô gái đứng bên cạnh, cô hơi ngửa đầu ra sau, trợn con ngươi lên cố gắng lau đi vết dơ ngay bọng mắt, sau đó lại cúi đầu xuống lau đường kẻ bị lem ở đuôi mắt, khi thì cau mày nhăn nhó, lúc thì bặm môi tỏ vẻ bực dọc vì không thể lau sạch vết bẩn. Cảnh tượng có hơi buồn cười, không giống hình ảnh cô gái khóc lóc đau khổ khi nãy, tựa như hai người khác nhau.
Tiếng cười khẽ khiến Cố Lam giật mình nhận ra còn có người ở bên cạnh. Cơn xấu hổ bị nhân đôi, hình tượng mỹ nữ xây dựng bao lâu nay, trong phút chốc sụp đổ trước mặt người đàn ông này.
“À thì… Anh có cần lấy khăn tay lại ngay không?” Cố Lam ngập ngừng hỏi.
“Không đâu, cô cứ tự nhiên.”
“À vâng, một chút nữa thôi, tôi sắp xong rồi.”
Không khó để Cố Lam nhận ra đôi mắt anh ta đang cong lên thành hình trăng khuyết. Hẳn là cô đã làm trò cười khiến anh ta vui vẻ rồi. Nhanh chóng lau đi những vết còn xót lại trên mặt rồi trả lại cho người đàn ông.
“Cho tôi trả lại khăn tay, cám ơn anh nhiều nhé! Để tôi mời anh ly trà sữa nóng.” Ai giúp đỡ mình thì mình phải tỏ ra biết ơn và trả ơn, đạo lý này Cố Lam vẫn luôn nhớ, nhưng mà ngặt nỗi cô không biết anh ta thích gì, chỉ đành mời anh ta món mà cô thích.
“Không cần đâu, tôi phải đi rồi.” Nhận lấy chiếc khăn từ tay cô, người đàn ông nhìn chiếc khăn mùi xoa đã trở nên nhăn nhúm, vài chỗ còn có vệt đen của mĩ phẩm, không còn nhận ra chiếc khăn sạch sẽ như lúc đầu.
Cố Lam ngại ngùng, hình như trả lại chiếc khăn dơ như vậy cũng không tốt cho lắm. Bàn tay cô vươn ra định cầm lại chiếc khăn, người đàn ông đã nhanh chóng thu lại, nhét chiếc khăn vào túi áo khoác.
“Cho tôi biết tên và chỗ anh ở được không? Tôi sẽ gửi anh chiếc khăn mới.” Cố Lam ngước mắt lên nhìn anh ta, đôi mắt hoa đào khẽ chớp, đôi môi mím lại vì sự áy náy của bản thân.
“Cô đừng nghĩ nhiều, khăn này tôi dùng quen rồi. Tôi đi trước đây. Chào tạm biệt!” Vừa dứt lời anh ta lập tức rời đi, vừa đi được một bước thì anh ta ngập ngừng quay người lại, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang hồng lên vì lạnh, nhẹ nhàng nói: “Cô đừng khóc vì một người không muốn ở lại. Và… tôi tên là Phó Duệ.”
Nói xong câu này Phó Duệ chính thức rời khỏi trong sự ngỡ ngàng của Cố Lam.
“Phó Duệ à!” Một tiếng thở dài, cô nhìn chằm chằm về hướng anh đang di chuyển, đột ngột thốt lên: “Trời ạ, anh ta coi đường đi là sàn diễn thời trang à? Đi như vậy cũng không sợ bị té…”
Cảm thấy kì lạ trước một người lạ quan tâm đến mình, Cố Lam nhìn mãi cho đến lúc Phó Duệ khuất bóng sau con hẻm. Hít sâu một hơi, cô lấy điện thoại gọi cho quản lý của mình.
“Em đang ở đâu thế? Sao hôm nay lại nghỉ quay? Em lại đi gặp Giang Hạ à?” Đầu dây vừa được kết nối, cô đã nghe hàng loạt câu thắc mắc từ chị Diệp – quản lý của mình.
“Chị à, em với Giang Hạ chia tay rồi.” Cố Lam bình tĩnh nói ra rồi chờ đợi cơn bão câu hỏi của chị Diệp, thế nhưng hồi đáp cô chỉ là tiếng hít thở trong im lặng.
“Chị?” Cố Lam gọi lại.
“Em nói thật à?” Chị Diệp bỗng cẩn thận dò hỏi thực hư.
“Vâng, hôm nay em phát hiện anh ta bắt cá hai tay nên em đã chia tay rồi.” Cố Lam thở dài. Hình như sau lời nói của Phó Duệ, cô đã không còn thiết tha hay đau khổ gì nhiều, có đâu chỉ là luyến tiếc thời gian, tình yêu cô đã trao ra cho anh ta nhưng không được trân trọng.
“Rất tốt. Chị đã nói với em cái tên Giang Hạ đó không đáng tin, chỉ có em u mê không tỉnh. Cũng may là em phát hiện ra hắn ta bắt cá hai tay.” Không cần nhìn mặt nhưng cô vẫn tưởng tượng ra được gương mặt đang tỏ thái độ ghét bỏ, khinh thường của chị Diệp dành cho Giang Hạ.
“Nhưng mà… có vấn đề khá khó giải quyết.”
Chị Diệp vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, không nhận ra giọng nói bất thường của Cố Lam: “Còn việc gì khó giải quyết hơn việc để em chia tay với Giang Hạ?”
“Hắn ta nói có ảnh chụp riêng tư với em. Em sợ chia tay rồi hắn sẽ trởmặt. Em thông báo để chị tìm hướng giải quyết sớm, đề phòng mọi trường hợp xảy ra. Em thì không sao, chỉ sợ phía bên đạo diễn Trần sẽ gặp phiền phức nếu em xảy ra tin đồn không hay.”
“Ảnh riêng tư? Đừng nói với chị là em với hắn ta…” Chị Diệp lúc này trở nên hốt hoảng.
“Bậy! Bậy! Bậy!” Cố Lam gần như lập tức phủ định, ngay sau đó cô liền giải thích: “Đợt sinh nhật em tổ chức ở chung cư, trời đổ mưa lớn nên e ngỏ lời Giang Hạ ngủ lại. Vốn dĩ là mỗi người ở một phòng riêng biệt. Thế nhưng, hắn ta trơ trẽn đến mức lẻn vào phòng em chụp ảnh lúc e đang ngủ.”
Nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, chị Diệp trở nên nghiêm túc. Chị cẩn trọng hỏi: “Em có bằng chứng chứng minh gã hại em không?”
“Cuộc thoại ghi âm có tính không? Thực ra em không biết những bức ảnh đó là gì nhưng em nói trước để đề phòng bất trắc.”
“Cũng may là em còn biết thông báo cho chị. Em gửi đoạn ghi âm kia qua để chị kiểm tra. Còn em nhanh chóng quay về đoàn phim, giữ trạng thái cho thật tốt, chuyện kia chị sẽ chuẩn bị trước cho em.” Chị Diệp lo Cố Lam hoảng sợ lại làm ra việc thiếu suy nghĩ nên đành an ủi kiếm việc cho cô làm.
“Vâng, tạm biệt chị.” Nói rồi Cố Lam cúp máy.
Chị Diệp vừa ngắt máy lập tức liên hệ với bộ phận giải quyết rủi ro và bộ phận truyền thông lên kế hoạch sẵn sàng cho mọi trường hợp. Hơn ai hết, chị biết Cố Lam không chỉ là một diễn viên đang nổi, cô còn là tiểu thư thừa kế của tập đoàn trang sức Harry Fontos – Cố Lam Diana. Dù chuyện này vẫn đang là bí mật được giấu kín nhưng nếu không xử lý khéo léo có thể sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng, ảnh hưởng đến giá trị và bộ mặt của tập đoàn.