Chương : 3
Nhiều tháng sau đó Nhất Tôn vẫn chăm chỉ luyện tập nhưng đổi lại là thất bại, thanh kinh nghiệm của anh không ngừng bị tụt xuống một cách kỳ lạ, mãi không vượt qua được cấp 1. Tính cách của anh không phải là một người dễ từ bỏ, anh còn phải bảo vệ người mình yêu “không ngừng suy nghĩ cố gắng”. Trong mắt mọi người Nhất Tôn trở thành một kẻ yếu nhất trong thành phố. Trái lại với Nhất Tôn, Trúc Thanh thăng tiến cực kỳ nhanh bây giờ cô đã đạt cấp 7, cô trở thành những người mạnh nhất ở nơi đây.
…
Nói về tình hình thành phố, để đối đầu với hiểm họa sắp tới, ngoài sức mạnh của con người gia tăng thì nơi ở cực kỳ quan trọng. Mọi người đồng lòng cải tạo trung tâm thanh phố thành những tòa thành cao cả trượng, con người bây giờ di chuyển sống bên trong. Những sinh hoạt con người gần nhau hơn để tiện đường hỗ trợ. Với những nguồn sức mạnh mới, những công trình đồ sộ có độ vững chắc cao mà con người trước đây khó có thể làm được, họ tạo ra những bức tường thành cao vót và vững chắc bao bọc cả một thành phố gói gọn lại bên trong.
Quay lại cuộc sống của Nhất Tôn, những người có sức mạnh yếu hay không phát huy được sức mạnh được phân công những công việc dễ dàng, Nhất Tôn cũng thuộc những người này, mỗi ngày anh kiểm kê lại hàng hóa vật dụng trong kho rồi báo cáo số lượng lên cấp trên, công việc tương đối nhẹ nhàng với anh vì anh cũng giỏi tính toán. Hết giờ làm anh lại tìm một chỗ thông thoáng để tu luyện không từ bỏ, nhiều người thấy vậy liền lắc đầu. Trong thành phố này rất nhiều kẻ có tốc độ tu luyện chậm hay kỹ năng của họ quá tầm thường, nhưng ít nhất họ cũng đã vượt qua cấp 2. Trong mắt mọi người, Nhất Tôn lại là một thứ gì đó tệ trong cái tệ đã nhiều tháng trôi qua như vậy không thể thoát khỏi cấp 1.
Trời bắt đầu tối, Nhất Tôn lại đứng dậy trở về với Trúc Thanh, trên đường về nhà anh đi qua những dãy nhà san sát giống nhau. Đây là cách cải tạo lại thành phố, những ngôi nhà được xây dựng giống nhau có hai phòng ngủ một nhà bếp và không gian sinh hoạt rất to.
“Hum, hum” Những tiếng thở dài liên tục xuất hiện của Nhất Tôn, khuôn mặt ánh mắt anh vẫn nhìn xa xăm về phía trước. Anh cảm thấy bế tắc trong cách tu luyện.
Trúc Thanh hiểu được tâm tình này của Nhất Tôn, cô luôn chờ anh về nhà và chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng, bên ngoài cô là một chiến binh mạnh mẽ với sức mạnh ai cũng dè chừng nhưng về nhà cô lại là cô vợ ngoan hiền. Sau khi khai mở sức mạnh, cô đã được đặc cách tham gia vào đội bảo vệ thành phố, một chức vụ cực kỳ cao quý. Nhưng cũng bởi vì vậy, nhiều kẻ gièm pha cô sống với một kẻ thất bại như Nhất Tôn, anh cũng bị nhiều chàng trai trong thành ghét vì có được một người vợ tuyệt vời như vậy. Có nhiều kẻ có ý với cô đều bị cô từ chối.
… Nhất Tôn vừa bước vô nhà, Trúc Thanh từ bên trong chạy ra chào đón anh như mọi khi. Hai người hiểu được tình thế này, tại sao họ có thể sống với nhau đến bây giờ là sự mở lòng giữa họ, có khó khăn gì họ luôn chia sẻ và không giấu giếm cái cảm giác đó. Trúc Thanh vẫn thẳng thắn hỏi anh công việc và tu luyện của anh thế nào rồi.
“Công việc anh tương đối dễ dàng còn về phần tu luyện anh vẫn chưa thấy giải pháp” Nhất Tôn lắc đầu liên tục
“Cái gì cũng có cách giải quyết mà anh đừng có buồn quá nha” Trúc Thanh ân cần động viên
“Còn bên em thế nào rồi, có ai ăn hiếp em không?” Nhất Tôn hỏi
Trúc Thanh kể về những khó khăn trong luyện tập, những bài tập nâng cao thể lực, những cách thi triển kỹ năng và cứ thế bữa cơm cứ trôi qua trong sự vui vẻ của hai người.
…
Nói về tình hình thành phố, để đối đầu với hiểm họa sắp tới, ngoài sức mạnh của con người gia tăng thì nơi ở cực kỳ quan trọng. Mọi người đồng lòng cải tạo trung tâm thanh phố thành những tòa thành cao cả trượng, con người bây giờ di chuyển sống bên trong. Những sinh hoạt con người gần nhau hơn để tiện đường hỗ trợ. Với những nguồn sức mạnh mới, những công trình đồ sộ có độ vững chắc cao mà con người trước đây khó có thể làm được, họ tạo ra những bức tường thành cao vót và vững chắc bao bọc cả một thành phố gói gọn lại bên trong.
Quay lại cuộc sống của Nhất Tôn, những người có sức mạnh yếu hay không phát huy được sức mạnh được phân công những công việc dễ dàng, Nhất Tôn cũng thuộc những người này, mỗi ngày anh kiểm kê lại hàng hóa vật dụng trong kho rồi báo cáo số lượng lên cấp trên, công việc tương đối nhẹ nhàng với anh vì anh cũng giỏi tính toán. Hết giờ làm anh lại tìm một chỗ thông thoáng để tu luyện không từ bỏ, nhiều người thấy vậy liền lắc đầu. Trong thành phố này rất nhiều kẻ có tốc độ tu luyện chậm hay kỹ năng của họ quá tầm thường, nhưng ít nhất họ cũng đã vượt qua cấp 2. Trong mắt mọi người, Nhất Tôn lại là một thứ gì đó tệ trong cái tệ đã nhiều tháng trôi qua như vậy không thể thoát khỏi cấp 1.
Trời bắt đầu tối, Nhất Tôn lại đứng dậy trở về với Trúc Thanh, trên đường về nhà anh đi qua những dãy nhà san sát giống nhau. Đây là cách cải tạo lại thành phố, những ngôi nhà được xây dựng giống nhau có hai phòng ngủ một nhà bếp và không gian sinh hoạt rất to.
“Hum, hum” Những tiếng thở dài liên tục xuất hiện của Nhất Tôn, khuôn mặt ánh mắt anh vẫn nhìn xa xăm về phía trước. Anh cảm thấy bế tắc trong cách tu luyện.
Trúc Thanh hiểu được tâm tình này của Nhất Tôn, cô luôn chờ anh về nhà và chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng, bên ngoài cô là một chiến binh mạnh mẽ với sức mạnh ai cũng dè chừng nhưng về nhà cô lại là cô vợ ngoan hiền. Sau khi khai mở sức mạnh, cô đã được đặc cách tham gia vào đội bảo vệ thành phố, một chức vụ cực kỳ cao quý. Nhưng cũng bởi vì vậy, nhiều kẻ gièm pha cô sống với một kẻ thất bại như Nhất Tôn, anh cũng bị nhiều chàng trai trong thành ghét vì có được một người vợ tuyệt vời như vậy. Có nhiều kẻ có ý với cô đều bị cô từ chối.
… Nhất Tôn vừa bước vô nhà, Trúc Thanh từ bên trong chạy ra chào đón anh như mọi khi. Hai người hiểu được tình thế này, tại sao họ có thể sống với nhau đến bây giờ là sự mở lòng giữa họ, có khó khăn gì họ luôn chia sẻ và không giấu giếm cái cảm giác đó. Trúc Thanh vẫn thẳng thắn hỏi anh công việc và tu luyện của anh thế nào rồi.
“Công việc anh tương đối dễ dàng còn về phần tu luyện anh vẫn chưa thấy giải pháp” Nhất Tôn lắc đầu liên tục
“Cái gì cũng có cách giải quyết mà anh đừng có buồn quá nha” Trúc Thanh ân cần động viên
“Còn bên em thế nào rồi, có ai ăn hiếp em không?” Nhất Tôn hỏi
Trúc Thanh kể về những khó khăn trong luyện tập, những bài tập nâng cao thể lực, những cách thi triển kỹ năng và cứ thế bữa cơm cứ trôi qua trong sự vui vẻ của hai người.