Chương : 151
Tòa nhà Hối Phong, gương mặt Tiếu Lãng lạnh lùng đứng ở trước bàn xử lý của Hàn Trạch Vũ, không nói một lời, nhưng mà trong ánh mắt của anh lại lộ ra một chút lo lắng.
"Vẫn không có tin tức sao?" Hàn Trạch Vũ dường như tùy ý hỏi, bên ngoài bình tĩnh cất dấu lo âu tàn sát bừa bãi.
"Ừ, tôi đi tìm những nơi bình thường cô ấy đến, còn có viện Phúc Lợi, cô ấy không có trở về. Thành phố lớn như vậy muốn tìm một chỗ ẩn náu, cũng không phải việc khó." Tiếu Lãng buồn buồn trong thanh âm có lộ ra một chút lạnh nhạt.
Hàn Trạch Vũ cũng cảm thấy thái độ Tiếu Lãng lạnh lùng, anh nhướng nhướng mày, có chút không vui mở miệng nói.
"Cậu đối với tôi bất mãn? Cậu cho rằng là tôi ép buộc cô ấy rời đi đúng không?"
"Hàn tổng, tôi không có tư cách bất mãn đối với người nào, tôi chỉ là đang suy nghĩ cô ấy tại sao phải đột nhiên rời đi, cô ấy cô đơn một mình, cũng không biết đi đâu." Tiếu Lãng nhàn nhạt nói xong, nhưng là giữa hai lông mày có lo lắng không cách nào che giấu.
"Cô ấy nhất định ở tế huyện*. Bởi vì, cô ấy sẽ không yên tâm bỏ lại viện mồ côi." Hàn Trạch Vũ giống như là hết sức hiểu rõ Lãnh Tiếu Tiếu, giọng của anh chắc chắn không cần phải nói.
*: nơi cung cấp trợ giúp.
"Có thật không? Tôi sẽ đi tìm cô ấy ngay bây giờ." Tiếu Lãng luôn luôn đối với lời nói của Hàn Trạch Vũ rất tin tưởng không nghi ngờ, vẻ mặt anh vui mừng nói xong liền xoay người.
"Nếu như cô ấy không muốn trở về đâu, cậu phải miễn cưỡng cô ấy sao?" Hàn Trạch Vũ tức giận nhìn chằm chằm Tiếu Lãng có chút kích động, "Trước tiên nhanh lo chuyện Hạ thị, tôi sẽ có biện pháp khiến cho cô ấy trở về."
Hàn Trạch Vũ nói xong, đáy mắt thoáng qua một vẻ ác độc.
Ban đầu, vì giữ cô ở bên người, anh dùng viện Phúc Lợi đến uy hiếp cô, còn lần này, anh cũng giống vậy sẽ tìm điểm yếu để uy hiếp cô, khiến cho cô ngoan ngoãn tự động trở về.
Anh nói xong, trò chơi này lúc trước mình không nói dừng lại, cô không thể thoát ra, mà cô lại nhiều lần phạm sai lầm.
Bắt được trong lời nói của Hàn Trạch Vũ này có chút lãnh khốc, ở bên trong lòng của Tiếu Lãng càng phát ra có chút lo lắng .
Đột nhiên, truyền đến một loạt tiếng gõ cửa.
Hàn Trạch Vũ liếc mắt nhìn Tiếu Lãng, trầm giọng đáp một tiếng.
"Mời vào?"
Cửa bị đẩy ra, một nhóm người đàn ông mặc đồng phục đi vào.
Người đàn ông cầm đầu liếc mắt nhìn Hàn Trạch Vũ, lễ phép mở miệng, "Hàn tổng, Xin chào, quấy rầy sao?"
"Trưởng ban Nguyễn, Xin chào, đã lâu không gặp?" T7sh.
Khóe miệng Hàn Trạch Vũ nâng lên một chút đường cong buồn cười, đáy mắt thoáng qua một chút nụ cười hả hê.
Rốt cuộc tới? Có biết anh đang đợi có chút không được bình tĩnh không chứ?
"Hàn tổng, Hạ thị hướng chúng ta tố giác, về dự ám đấu thầu Hàng Mỹ lần này, các anh có hành động chụp ảnh, có hành động trộm cắp bí mật kinh doanh của bọn họ, cho nên lần này chúng ta cũng là làm theo thông lệ?"
Người đàn ông được gọi là trưởng ban Nguyễn kia không kiêu ngạo không tự ti nói rõ ý đồ đến.
"Hàn mỗ hiểu, chúng tôi nhất định toàn lực phối hợp với trưởng ban Nguyễn, đây là nghĩa vụ chúng tôi đáp lại dân chúng." Hàn Trạch Vũ thoái mái cười cười, tâm tình không chịu ảnh hưởng chút nào, ngược lại bởi vì bọn họ đến mà trở nên sáng rõ.
Tất cả mọi người tại chỗ, nhìn phản ứng của Hàn Trạch Vũ cũng có chút giật mình, bởi vì bị kiểm tra là điều tuyệt đối không phải chuyện tốt, bọn họ rất ít thấy có người bị điều tra vẫn vui mừng như thế.
"Vậy trước tiên cám ơn Hàn tổng rồi." Trưởng ban Nguyễn đè xuống nghi ngờ trong lòng, gật đầu một cái với Hàn Trạch Vũ.
"Đừng khách khí, Tiếu Lãng, nhất định phải phối hợp điều tra thật tốt với trưởng ban Nguyễn, hơn nữa, chúng ta vừa vặn cũng có chuyện muốn tố cáo với trưởng ban Nguyễn, cho nên, cậu nhất định phải chiêu đãi trưởng ban Nguyễn thật tốt một chút." Hàn Trạch Vũ xoay người, hướng về phíaTiếu Lãng có chút ngây ngẩn phân phó .
"Được, trưởng ban Nguyễn, mời đi theo tôi? Có yêu cầu về phương diện gì xin vui lòng mở miệng." Tiếu Lãng nghe được Hàn Trạch Vũ phân phó, mang theo đoàn người trưởng ban Nguyễn, đi khỏi phòng họp.
Hàn Trạch Vũ nhìn bọn họ rời đi, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái máy ghi âm.
Tần Phi, cái tội danh cố ý hãm hại vu cáo này, đủ để cho anh đến bên trong tù mấy năm tỉnh lại thật tốt, người phụ nữ của tôi, không phải anh có thể lo nghĩ?
Hàn Trạch Vũ nhìn chiếc máy ghi âm kia, nụ cười khóe miệng âm lạnh từ từ càng khuếch trương càng lớn rồi.
Nhóm người Tần - Hàn - Nguyễn.
———- phân cắt tiết tử thu ——
Bác sĩ cứu giúp, Lãnh Tiếu Tiếu đang lau mặt cho Tần Tuệ, cô vừa lau vừa lẩm bẩm lẩm bẩm.
"Mẹ Tần, còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy mẹ không, con bị một đám trẻ khi dễ, bọn họ nói con là con hoang không có ai muốn, họ đẩy con ngã trên mặt đất, là mẹ đuổi bọn họ đi, dẫn con trở về viện Phúc Lợi, dịu dàng lau sạch sẽ mặt cho con, tết đuôi sam cho con. Là mẹ vẫn không có mục đích chăm sóc con...con mới có thể có hôm nay, nhưng mà, hiện tại con lớn lên, còn chưa kịp báo đáp mẹ...mẹ làm sao phải ngủ bất tỉnh cơ chứ?"
"Mẹ Tần, mẹ tỉnh lại nhanh lên một chút đi, bọn nhỏ cũng mong mẹ tốt hơn sớm một chút, chúng đều rất nhớ mẹ, con cũng vậy rất nhớ mẹ?"
Lãnh Tiếu Tiếu nói nói xong, nước mắt không nhịn được nhỏ giọt xuống. Nước mắt tung tóe ở trên tay Tần Tuệ, nhiệt độ nóng bỏng kia giống như là đả thương da của bà, tay của bà hơi hơi run run, nhưng Lãnh Tiếu Tiếu đang bị vùi lấp ở trong khổ sở không chú ý đến.
Một hồi động tĩnh, Lãnh Tiếu Tiếu quay đầu, thấy bác sĩ Trần đi vào.
"Bác sĩ Trần?"
"Lãnh tiểu thư, Xin chào, tôi đi tới xem một chút, như thế nào, có thời điểm phản ứng gì không?" Bác sĩ Trần tốt bụng hỏi, nhưng nghe thanh âm, giống như có chút lo lắng.
"Không có, vẫn là như cũ, không có phản ứng gì." Lãnh Tiếu Tiếu có chút thất vọng đáp lại.
"Đừng nóng vội, từ từ rồi cũng sẽ tốt thôi. Lấy nước nóng đa chức năng xoa thân thể cho bà ấy một chút, như vậy bà ấy dễ dàng nổi mụn." Bác sĩ Trần lên tiếng an ủi Lãnh Tiếu Tiếu.
"Vâng, tôi biết rồi, cám ơn ông, bác sĩ Trần?"
"Đừng khách khí, vậy tôi đi ra ngoài trước." Bác sĩ Trần có chút phức tạp liếc mắt nhìn Tần Tuệ trên giường, sâu kín đi ra ngoài.
—————————