Chương : 154
Giang Lâm nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, anh không biết phải nói cô ấy đơn thuần, hay là nói là cô ấy quá ngây thơ đây?
Năm đó, anh cũng có ý nghĩ giống như cô bây giờ, cho là nếu như thuộc về mình thì cuối cùng sẽ trở về bên mình, nhưng kết quả thì sao tiểu Cầm lại kiên quyết đi theo người đàn ông kia rời khỏi anh?
" Tiếu Tiếu, anh chỉ có thể nói với em một câu, nếu như em không tranh thủ cơ hội, tự mình bỏ qua nó, một phần là do em buông tha tình yêu, sau này em sẽ không thể nào trở lại bên cạnh người mà em yêu thương được nữa đâu." Giang Lâm nhàn nhạt nói xong, đáy mắt lộ ra vẻ bi thương.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Giang Lâm, nghe xong những lời nói đầy bi thương của anh, đột nhiên trái tim cô trở nên căng thẳng, không nói ra được lời nào.
Ở một nơi không xa, Hàn Thi Dư yên lặng nhìn Lãnh Tiếu Tiếu cùng Giang Lâm, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa.
Lãnh Tiếu Tiếu? Chị thật sự ở chỗ này?
Nếu như không cho người xử lý tốt chuyện này, lễ đính hôn của mình sẽ làm ình không an tâm?
Nghĩ tới đây, đáy mắt của cô tóe ra tia nhìn lạnh lẽo cực hạn.
Cô lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn, sau đó, xoay người rời khỏi bệnh viện.
————– tử tiết thu phân cắt ————
Hình như khoảnh khắc vui vẻ là khoảng thời gian ngắn ngủi nhất.
Tần Tuệ đột nhiên tỉnh dậy khiến Lãnh Tiếu Tiếu tạm thời quên đi được sự đau đớn trong tim, cả ngày cô đắm chìm trong sự vui sướng.
Ăn cơm tối xong, Lãnh Tiếu Tiếu còn ở lì trong phòng bệnh không chịu rời đi.
Giang Lâm liếc mắt nhìn Lý Sâm, vừa liếc nhìn Tần Tuệ, anh cô ý vỗ vỗ vai của Tiếu Tiếu, nháy mắt với cô.
Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên hiểu ra dụng ý của Giang Lâm, cô vội vã đứng lên: " Chú Lý, tối nay phải làm phiền chú rồi, sáng sớm ngày mai con sẽ tới làm thủ tục xuất viện ẹ Tần." T7sh.
"Không có việc gì, Tiếu Tiếu, ở đây có chú rồi, con có chuyện thì cứ đi đi, cứ yên tâm giao mẹ Tần cho chú?"
Lý Sâm nhàn nhạt nói xong, nhưng ánh mắt của ông chưa bao giờ rời khỏi người Tần Tuệ, trong đôi mắt kia là vô vàng yêu thương, trên khuôn mặt kia tràn đầy niềm vui sướng không thể che dấu?
"Được ạ, chú Lý, con chính thức giao mẹ Tần cho chú đó!" Lãnh Tiếu Tiếu giả bộ nghiêm chỉnh nói, nhưng trên mặt lại nở nụ cười nghịch ngợm.
"Tiếu Tiếu, cái đứa bé này, chớ nói lung tung?" Tần Tuệ liếc mắt nhìn Lý Sâm, có hơi ngượng ngùng đỏ mặt . Vẻ mặt này giống như một thiếu nữ đang hồi xuân.
"Tuệ Tuệ, anh nói nghiêm túc mà, cách nói của Tiếu Tiếu anh vô cùng đồng ý.Tiếu Tiếu, không còn sớm nữa, hai đứa nhanh trở về đi" giống như Lý Sâm chỉ sợ Tần Tuệ phản đối, vội vàng kêu Tiếu Tiếu rời đi.
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn cử chỉ khẩn trương của Lý Sâm, không nhịn được khẽ nở nụ cười, thì ra là tình yêu của đàn ông và phụ nữu đều giống nhau, không giới hạn tuổi tác, một khi lạc vào trong tình yêu, thì ai cũng đều trở nên hồ đồ, tầm mắt mơ hồ, vội vã cuống cuồng?
"Được rồi, tụi con là hai cái bóng đèn lớn ở đây lập tức sẽ biến khỏi nơi này, đem không gian trả lại cho hai người nha?"Tiếu Tiếu mập mờ nói xong, cùng Giang Lâm, nhanh chóng bước ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài bệnh viện, một chiếc xe con màu đen lẳng lặng ẩn núp. Giống như dã thú đang lùng giết con mồi, giấu giếm nguy hiểm.
Lãnh Tiếu Tiếu cùng Giang Lâm ra khỏi bệnh viện, gió đêm lành lạnh phất qua, Tiếu Tiếu không khỏi rùng mình một cái, Giang Lâm liền cởi áo ngoài của mình khoác lên người Lãnh Tiếu Tiếu.
"Cám ơn, anh Giang!" Một cảm giác ấm áp bao quanh mình, trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp phần nào.
Nếu như cô sớm quen một người đàn ông ấm áp như vậy, thì tốt biết bao?
Nếu như đêm mưa đó, cô không có quyến rũ Hàn Trạch Vũ, thì tốt biết bao?
Có lẽ tim của mình sẽ không bị đau như lúc này.
Nếu như. . . . . .
Nếu như. . . . . .
Đáng tiếc, cuộc sống không có nhiều nếu như như vậy.
Đang chìm trong suy nghĩ của mình. Tất cả đều trùng hợp như vậy, chính là như vậy, gặp anh trong đêm mưa đó, sớm một phút cũng không, chậm một giây cũng không?
Giang Lâm thấy Lãnh Tiếu Tiếu như người mất hồn, giống như một người anh cưng chìu ngắt cái mũi của cô: "Tiếu Tiếu, sao em khách khí với anh như vậy?"
"Anh thật đối với em nha, em không nên cám ơn anh sao?" Lãnh Tiếu Tiếu vuốt cái mũi của mình, nghịch ngợm chu mỏ một cái.
"Nên cảm ơn chứ, nhưng có thể đổi cách thức cảm ơn không đây? Không cần nói miệng như vậy?" đột nhiên mặt Giang Lâm trở nên nghiêm chỉnh nhìn chằm chằm Lãnh Tiếu Tiếu, trong ánh mắt lộ ra sự khác thường.
Bất thình lình Tiếu Tiếu bị sự nghiêm túc của anh hù sợ, cô sợ hãi cúi đầu:
"Vậy. . . . . . Vậy về sau em không nói nữa?"
"Ha ha?" Thấy Tiếu Tiểu lo lắng, đột nhiên Giang Lâm cười phá lên.
Nhìn cô ấy như vậy, anh đã biết trong lòng của cô mình không chút xíu vị trí của mình, thật may là anh cũng không có hy vọng xa vời. Có thể có nhiều em gái có lẽ cũng là một loại khác hạnh phúc ?
"Anh cười cái gì?" Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Giang Lâm có phản ứng khác thường, hết sức mê hoặc.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên anh hiểu ra một chuyện, Tiếu Tiếu, em biết không, lần đầu tiên anh gặp lại em, em không sợ hãi chút nào chạy theo bắt tên trộm, lúc đó em biết anh sợ cỡ nào không? Phải biết trên tay bọn chúng đều có dao hay những vật nguy hiểm khác, trộm không được sẽ làm em bị thương. Nhưng mà, lúc đó anh thấy trên mặt của em chẳng lộ ra vẻ sợ hãi chút nào, có thể là do bộ dáng làm việc chính nghĩa của em mà hù sợ tên trộm kia, cho nên hắn ta mới không dám móc vũ khí ra. Sau đó bọn anh tìm thấy một cây đao rất dài trên người hắn đó?" Giang Lâm vừa nói, vừa khoa tay múa chân.
"À? Có thật không?" Lãnh Tiếu Tiếu nhìn Giang Lâm vừa nói vừa khoa tay múa chân, đột nhiên cô cảm thấy có hơi sợ .
"Thật đó, không có lừa em đâu? Lúc em xuất hiện, anh liền bị cặp mắt trong suốt của em hấp dẫn, rất đơn giản lại tinh khiết.Rất khó quên."
Giang Lâm nói xong, khóe miệng nở một nụ cười khổ sở.