Chương : 158
Lãnh Tiếu Tiếu nhớ đến mình đồng ý ngày mai đi đón mẹ Tần xuất viện, nếu như bây giờ đi rồi, cũng không biết lần sau trở lại là thời điểm gì, nghĩ tới đây, cô không thể không hèn hạ một chút, mềm lời đề nghị.
"Có thể ở lại ngày mai đi hay không?"
"Không được, vẫn còn muốn tìm cơ hội tạm biệt với dâm phu của em hay sao?"
Hàn Trạch Vũ thấy đáng vẻ Lãnh Tiếu Tiếu do dự không bỏ, tức giận trong lòng lại xông lên.
"Không phải vậy, mẹ Tần ngày mai xuất viện, tôi đồng ý ngày mai đi đón bà ấy. . . . . ."
Tần viện trưởng đã tỉnh? Hàn Trạch Vũ nghe được tin tức ngoài ý muốn có chút kinh ngạc. Cha trong đoạn thời gian này cũng quan tâm không ít vì chuyện của em gái, lần này tốt rồi, tin tưởng không lâu, là có thể biết tung tích em gái.
"Tôi không đồng ý?"
Hàn Trạch Vũ trầm mặc chốc lát, chậm rãi mở miệng, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhăn mong đợi của Lãnh Tiếu Tiếu, nụ cười âm mưu treo ở khóe miệng.
"Tại sao?"
Nghe cái đáp án như thế Lãnh Tiếu Tiếu tức giận kêu lên rồi, tâm tình rõ ràng thất vọng.
"Em cứ nói đi?" Hàn Trạch Vũ lạnh lùng nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, một bộ dáng chính cô biết .
"Tôi không biết, tôi chỉ biết tôi rời đi nên vừa đúng hợp tâm ý của anh mới đúng, không có người phụ nữ nàosau khi đính hôn có thể nhịn chịu trong nhà còn một người phụ nữ khác ở, tôi đây phiền phức tự động biến mất chẳng lẽ cũng không đúng sao?"
Lãnh Tiếu Tiếu hơi không khống chế được điên cuồng hét lên với Hàn Trạch Vũ, vừa nghĩ tới anh muốn đính hôn, cảm giác chua xót trong lòng này sẽ khiến cho cô cảm thấy khổ sở.
"Em ở đây ghen?"
Cảm thấy lời nói của Lãnh Tiếu Tiếu trong lúc ghen tuông, tâm tình Hàn Trạch Vũ đột nhiên có chút trở nên sáng rõ.
Đáp lại yêu cầu này."Tôi không có, tôi chỉ là cảm thấy anh nên đối xử với Thi Dư thật tốt, cô ấy là cô gái tốt. Cô ấy rất thích anh?" Lãnh Tiếu Tiếu nhớ đến
Thi Dư, đã cảm thấy trong lòng có chút xấu hổ.
"Em ấy yêu tôi? Vậy còn em?"
Nhìn người phụ nữ này luôn là một bộ dáng người tốt, anh liền hận không được bổ đầu của cô ra xem một chút, rốt cuộc là giả bộ những thứ gì? Vì cái gì phải cấp tốc không kịp đợi đem mình đẩy đến trong ngực người phụ nữ khác đây? Chính anh không biết
Nhìn biểu tình của cô mặc kệ mọi người chết tiệt của cô kia, Hàn Trạch Vũ liền nôn muốn chết.
"Tôi? Tôi cái gì?" Lãnh Tiếu Tiếu có chút tránh né di chuyển ánh mắt, không dám nhìn thẳng ánh mắt nóng bỏng kia.
"Em yêu tôi không?"
Hàn Trạch Vũ cũng không biết mình là rõ ràng không đúng, anh đột nhiên rất muốn hiểu rõ suy nghĩ chân thật trong nội tâm của cô.
Mặc dù lúc trước thấy hành động của cô và Giang Lâm Thân mật, mình phẫn nộ được cơ hồ muốn giết người, đặc biệt là nhìn đến cô và Giang Lâm Nhất trở lại, lúc đó anh cũng không cách nào nhẫn nại được, thật chặt theo tới, nhưng khi anh đang chuẩn bị một cước đá văng cửa ra, lại nghe được đối thoại của bọn họ.
Thì ra là sự thật cũng không phải như anh nhìn thấy cái hình dạng kia, trong lòng của anh vui vẻ không dứt.
Mặc dù bên cạnh cô luôn có người đàn ông khác xuất hiện, nhưng anh cảm thấy mình đối với cô mà nói, phải là không giống như vậy.
Có lẽ là anh vô cùng tự tin, có lẽ đây là một loại cảm ứng tâm linh? Tóm lại, trước mặt người phụ nữ này bên ngoài cứng rắn này, hẳn là một trái tim mềm mại.
"Tôi. . . . . ."
Đối mặt với câu hỏi thẳng thắn đột nhiên của Hàn Trạch Vũ, cô lập tức lời nói lắp, không cách nào trả lời.
Nói thương anh sao? Nhưng mà, mình lại có lập trường gì nói câu nói này ? Nếu như bỏ xuống kiên cường phòng ngự, như vậy trong lúc đang đối mặt tổn thương, mình phải tự vệ như thế nào?
Không, cô không thể ngay cả một câu nói tự tôn cuối cùng cũng đánh mất?
Lãnh Tiếu Tiếu trầm mặc, hơi lắc đầu.
Cô phủ nhận khiến tâm Hàn Trạch Vũ tràn đầy mong đợi này nặng nề rơi xuống. Anh tức giận một tay kéo cô qua, đè cô ở dưới thân.
"A. . Anh muốn làm gì?"
Nhìn đến hành động thô lỗ này của anh, thân thể Lãnh Tiếu Tiếu run rẩy một hồi, cô hoảng sợ giãy giụa.
"Tôi muốn nhìn một chút thân thể của em có cứng rắn giống như miệng của em hay không?" Hàn Trạch Vũ khinh thường nói xong, cởi quần áo của cô ra.
"Không cần?" Lãnh Tiếu Tiếu theo bản năng muốn che ngực, lại bị Hàn Trạch Vũ vung lên ôm lấy.
"Đây nhưng cũng không phải do em? Đây là nghĩa vụ mà em đáp lại?"
Hàn Trạch Vũ dùng lời nói lạnh lùng này áp chế nội tâm nhiệt tìnhbành trướng, anh trực tiếp chạy về phía phòng ngủ, đem lấy cô nặng nề ném ở trên giường.
Lãnh Tiếu Tiếu bị ném đến đầu váng mắt hoa, khi cô hoàn hồn, Hàn Trạch Vũ đã vội vàng cởi bỏ quần áo.
Dục vọng nóng bỏng vận sức chờ phát động.
Nhìn Hàn Trạch Vũ trần truồng dục vọng này, cảm giác sợ hãi kinh khủng xâm nhập cô.
"Trạch Vũ, không nên như vậy đối với tôi, van xin anh?" Một màn đêm đó lại vang vọng trong đầu Lãnh Tiếu Tiếu, thân thể cô co rút gương mặt hoảng sợ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tiếu Tiếu này trắng bệch, Hàn Trạch Vũ có chút áy náy. Xem ra lần trước đối với cô tổn thương thật sự dọa sợ cô.
Anh tóm lấy mắt cá chân của Lãnh Tiếu Tiếu, muốn cho cô nhích lại gần mình.
"A. . . Không cần, anh buông tôi ra." Lãnh Tiếu Tiếu hơi không khống chế được hét ầm lên.
Hàn Trạch Vũ đột nhiên đè cô ở dưới thân thể, ở bên tai của cô nói nhỏ , "Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em."
"Không?"
Lãnh Tiếu Tiếu vẫn là hết sức sợ hãi, cô lắc đầu, nước mắt lặng lẽ không tiếng động rơi xuống. T7sh.
Nhìn vẻ mặt Lãnh Tiếu Tiếu kinh khủng, Hàn Trạch Vũ dâng lên một tia đau lòng.
"Tiếu Tiếu, anh sẽ không tổn thương em, không cần kháng cự anh."
Lãnh Tiếu Tiếu mê mang lộ ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, xúc động mềm mại trong lòng anh.