Chương : 172
Cái gì gọi là anh đang tự trách bản thân bởi vì đuổi Giang Lâm đi?
Cái gì gọi là Giang Lâm ở cùng cô thì sẽ không gặp chuyện không may?
Trong lòng cô hình tượng của tên cảnh sát kia vĩ đại đến thế sao? Vậy mình là cái gì đây? Rõ ràng anh vô cùng lo lắng cho cô, rõ ràng là anh thật lòng thích cô, thế nào lại được cô suy diễn ra thành thông cảm cùng tự trách đây?
Cái miệng này vĩnh viễn cũng không phun ra những lời nói anh thích nghe, vậy thì chặn lại là tốt nhất.
Một tay Hàn Trạch Vũ nâng đầu của cô lên, mang theo chút tức giận hung hăng chặn miệng của cô lại.
“Ưmh. . . . . . Không. . . . . .”
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm hình ảnh phóng đại trước mặt mình, lòng tràn đầy kháng cự dần dần hòa tan trong nụ hôn bá đạo lại không mất chút dịu dàng của anh. . . . . .
Vốn dĩ Hàn Trạch Vũ chỉ muốn trừng phạt cô một chút mà thôi, cũng thuận tiện để cho cô bình tĩnh lại, thế nhưng môi anh vừa chạm vào đôi môi mềm nhũn của cô, nơi đó dường như ẩn chứa một loại ma lực thần bí, khiến anh không nhịn được muốn có nhiều hơn.
Anh không thể kiềm chế nổi hôn sâu hơn, dịu dàng chiếm đoạt mật ngọt của cô nhiều hơn, tay cũng không tự chủ sờ đến đỉnh núi mềm mại cao vút.
Theo bản năng Lãnh Tiếu Tiếu muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị Hàn Trạch Vũ thuận thế đè xuống, một tay giữ chặt hai tay của cô, một cái tay khác không chút kiêng kỵ sờ soạng da thịt bóng loáng của cô, anh dịu dàng tránh đi vết thương trên người cô, cái tay dần dần mò về nơi thâm cốc sâu kín.
“Ưm . . . . .”
Bàn tay anh mang theo lửa nóng rà soát trên người cô, mang đến một cảm giác mềm mại, âm thanh mắc cỡ từ trong miệng của cô phát ra, càng cổ vũ cho hành động của Hàn Trạch Vũ thêm nhiệt tình.
Buông tha cho đôi môi của cô, anh tiếp tục cúi người vùi mặt vào trước ngực cô, đầu lưỡi mang theo nhiệt độ nóng bỏng liếm thành vòng tròn quanh đỉnh núi nhạy cảm, cảm giác tê tê như có làn sóng điện chạy khắp toàn thân.
Lãnh Tiếu Tiếu khó nhịn cong thân thể lên, dán chặt vào thân thể của anh chà nhẹ, động tác của cô như vậy giày vò Hàn Trạch Vũ khiến anh không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, mau chóng loại bỏ những chướng ngại trên người của mình.
Trong nháy mắt dừng khiến Lãnh Tiếu Tiếu ý loạn tình mê mở mắt ra xem, chỉ thấy một thân thể trần truồng đè ép lên người mình, những hình ảnh đáng sợ lại lần lượt xuất hiện lần nữa trong đầu cô.
“Á? Anh tránh ra? Cái tên khốn kiếp này?”
Lãnh Tiếu Tiếu kêu khẽ một tiếng, lại bắt đầu liều mạng đánh đấm Hàn Trạch Vũ, hoảng sợ hiện rõ trong đôi mắt của cô, lúc bây giờ cô hận muốn xé nát người đàn ông trước mắt này.
“Tiếu Tiếu, em đừng sợ, là anh đây! Anh là Trạch Vũ đây, em làm sao vậy?”
Hàn Trạch Vũ nhìn phản ứng thất thường của Tiếu Tiếu, cô ấy lúc nãy với bây giờ tưởng như là hai người, cho nên anh hiểu được nhất định là do sự cố vừa rồi ảnh hưởng. Anh cố nén lửa dục, gọi tên cô, cố gắng để cho cô tỉnh táo lại.
“Anh cút ngay, không được tới đây. Trạch Vũ, Trạch Vũ cứu em!”. Căn bản Lãnh Tiếu Tếu không cách nào tỉnh táo được, cô vừa liều mạng giãy giụa, vừa khóc rống lên kêu tên của anh.
Một câu Trạch Vũ cứu em, khiến hốc mắt của Hàn Trạch Vũ nóng lên, trong lòng cảm thấy chua xót làm cho cổ họng anh thắt chặt.
Lúc đó, nhất định cô ấy đang rất sợ hãi? Ở thời điểm nguy cấp lại vô lực chống cự, người đầu tiên cô ấy nghĩ tới chính là mình, chờ đợi mình có thể xuất hiện để cứu cô ấy thoát khỏi cơn ác mộng kia.
Trong tiềm thức của cô mình vẫn là người cô ấy cần nhất!
Cảm giác thỏa mãn tràn đầy trong ngực của anh, anh nén nhịn nước mắt, không để ý đến sự giãy giụa của Tiếu Tiếu, cố sức ôm cô siết thật chặt vào trong ngực.
“Tiếu Tiếu, anh là Trạch Vũ đây, anh ở đây, anh cứu em. Đừng sợ, anh tới cứu em. Anh sẽ ở bên cạnh em mà, không sao, không sao. . .Tiếu Tiếu . . . . . “. Hàn Trạch Vũ nói nhỏ bên tai của cô, không ngừng an ủi, cho đến khi cô chậm rãi bình tĩnh lại.
Hai người trần trụi ôm nhau, trên đầu trên người cũng đầy mồ hôi.
Trải qua một cuộc giằng xé hao tổn tinh lực, bình tĩnh lại Tiếu Tiếu cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cô co rúc ở trong ngực Hàn Trạch Vũ mơ màng ngủ.
Mà Hàn Trạch Vũ đành cố nén nhịn, bị lửa dục đốt cháy cực kỳ khổ sở.
Chờ sau khi Tiếu Tiếu tỉnh lại cũng đã là gần tối.
Duy trì một tư thế quá lâu, Lãnh Tiếu Tiếu cảm giác phần lưng có hơi đau nhức, cô ngửa ra sau nghĩ muốn cử động thân thể, lại phát hiện chính mình đang ở trong một vòng ôm ấm áp.
Kinh ngạc không dứt càng làm cho người ta đỏ mặt.
Nửa người dưới trần truồng đột nhiên bị một vật thể thô lỗ chống đỡ, mặt của cô bỗng chốc lập tức đỏ lên giống như con cua bị nấu chín.
“Bảo bối, em chịu tỉnh rồi hả? Cánh tay của anh cũng muốn gãy ra rồi?”. Giọng nói ấm áp của Hàn Trạch Vũ vang lên bên tai cô.
Lãnh Tiếu Tiếu không dám quay đầu lại, lại không dám cử động, thân thể trở nên cứng ngắc, bình thường coi như lanh lợi nhưng bây giờ trong miệng cũng không dám phát ra âm thanh nào.
“Gối đầu lên tay anh lâu như vậy, có phải cũng nên báo đáp cho anh một cái ôm hay không?”. Hàn Trạch Vũ khẽ cười tà.
Hàn Trạch Vũ cảm thấy thân thể cô đột nhiên cứng ngắc, mặc dù không thấy được nét mặt đáng yêu của cô, nhưng anh có thể tưởng tượng được giờ phút này trong lòng cô đang suy nghĩ gì.
“Còn không trả lời? Vậy anh coi như em đã chấp nhận a?”. Hàn Trạch Vũ vừa ni vừa dựa dẫm vào cô một chút, mới vừa dựa vào người cô vật nam tính phía dưới chống đỡ cơ thể cô càng thêm mật thiết.
“À? Không cần! Trạch Vũ, không cần!”
“Thế nào? Cũng không phải là lần đầu tiên, còn nữa, bởi không muốn đánh thức em, anh đây đã phải giữ tư thế này cũng gần năm tiếng rồi đó, cánh tay của anh cũng sắp gãy rồi, còn việc nữa, nếu như em muốn anh bị đứt mạch máu mà chết, thì em cứ việc cự tuyệt anh đi”. Nửa người dưới của Hàn Trạch Vũ tiến lại gần sát Lãnh Tiếu Tiếu, làm bộ đáng thương nói, bộ dáng nghiêm túc như cô vợ bé nhỏ.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được những lời anh nói, cảm giác áy náy xông tới.
“Cánh tay của anh tê lắm sao? Sao lại không lấy ra chứ? Còn có. . . . . . Cái đó. . . Đây chẳng phải là rất khó chịu ư?”
Lãnh Tiếu Tiếu cà lăm nói xong, nghĩ đến trong bốn, năm tiếng đồng hồ mà anh đều giữ một trạng thái như thế này, đột nhiên Tiếu Tiếu cảm thấy rất đau lòng.
Cái gì gọi là Giang Lâm ở cùng cô thì sẽ không gặp chuyện không may?
Trong lòng cô hình tượng của tên cảnh sát kia vĩ đại đến thế sao? Vậy mình là cái gì đây? Rõ ràng anh vô cùng lo lắng cho cô, rõ ràng là anh thật lòng thích cô, thế nào lại được cô suy diễn ra thành thông cảm cùng tự trách đây?
Cái miệng này vĩnh viễn cũng không phun ra những lời nói anh thích nghe, vậy thì chặn lại là tốt nhất.
Một tay Hàn Trạch Vũ nâng đầu của cô lên, mang theo chút tức giận hung hăng chặn miệng của cô lại.
“Ưmh. . . . . . Không. . . . . .”
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm hình ảnh phóng đại trước mặt mình, lòng tràn đầy kháng cự dần dần hòa tan trong nụ hôn bá đạo lại không mất chút dịu dàng của anh. . . . . .
Vốn dĩ Hàn Trạch Vũ chỉ muốn trừng phạt cô một chút mà thôi, cũng thuận tiện để cho cô bình tĩnh lại, thế nhưng môi anh vừa chạm vào đôi môi mềm nhũn của cô, nơi đó dường như ẩn chứa một loại ma lực thần bí, khiến anh không nhịn được muốn có nhiều hơn.
Anh không thể kiềm chế nổi hôn sâu hơn, dịu dàng chiếm đoạt mật ngọt của cô nhiều hơn, tay cũng không tự chủ sờ đến đỉnh núi mềm mại cao vút.
Theo bản năng Lãnh Tiếu Tiếu muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị Hàn Trạch Vũ thuận thế đè xuống, một tay giữ chặt hai tay của cô, một cái tay khác không chút kiêng kỵ sờ soạng da thịt bóng loáng của cô, anh dịu dàng tránh đi vết thương trên người cô, cái tay dần dần mò về nơi thâm cốc sâu kín.
“Ưm . . . . .”
Bàn tay anh mang theo lửa nóng rà soát trên người cô, mang đến một cảm giác mềm mại, âm thanh mắc cỡ từ trong miệng của cô phát ra, càng cổ vũ cho hành động của Hàn Trạch Vũ thêm nhiệt tình.
Buông tha cho đôi môi của cô, anh tiếp tục cúi người vùi mặt vào trước ngực cô, đầu lưỡi mang theo nhiệt độ nóng bỏng liếm thành vòng tròn quanh đỉnh núi nhạy cảm, cảm giác tê tê như có làn sóng điện chạy khắp toàn thân.
Lãnh Tiếu Tiếu khó nhịn cong thân thể lên, dán chặt vào thân thể của anh chà nhẹ, động tác của cô như vậy giày vò Hàn Trạch Vũ khiến anh không thể tiếp tục nhẫn nại nữa, mau chóng loại bỏ những chướng ngại trên người của mình.
Trong nháy mắt dừng khiến Lãnh Tiếu Tiếu ý loạn tình mê mở mắt ra xem, chỉ thấy một thân thể trần truồng đè ép lên người mình, những hình ảnh đáng sợ lại lần lượt xuất hiện lần nữa trong đầu cô.
“Á? Anh tránh ra? Cái tên khốn kiếp này?”
Lãnh Tiếu Tiếu kêu khẽ một tiếng, lại bắt đầu liều mạng đánh đấm Hàn Trạch Vũ, hoảng sợ hiện rõ trong đôi mắt của cô, lúc bây giờ cô hận muốn xé nát người đàn ông trước mắt này.
“Tiếu Tiếu, em đừng sợ, là anh đây! Anh là Trạch Vũ đây, em làm sao vậy?”
Hàn Trạch Vũ nhìn phản ứng thất thường của Tiếu Tiếu, cô ấy lúc nãy với bây giờ tưởng như là hai người, cho nên anh hiểu được nhất định là do sự cố vừa rồi ảnh hưởng. Anh cố nén lửa dục, gọi tên cô, cố gắng để cho cô tỉnh táo lại.
“Anh cút ngay, không được tới đây. Trạch Vũ, Trạch Vũ cứu em!”. Căn bản Lãnh Tiếu Tếu không cách nào tỉnh táo được, cô vừa liều mạng giãy giụa, vừa khóc rống lên kêu tên của anh.
Một câu Trạch Vũ cứu em, khiến hốc mắt của Hàn Trạch Vũ nóng lên, trong lòng cảm thấy chua xót làm cho cổ họng anh thắt chặt.
Lúc đó, nhất định cô ấy đang rất sợ hãi? Ở thời điểm nguy cấp lại vô lực chống cự, người đầu tiên cô ấy nghĩ tới chính là mình, chờ đợi mình có thể xuất hiện để cứu cô ấy thoát khỏi cơn ác mộng kia.
Trong tiềm thức của cô mình vẫn là người cô ấy cần nhất!
Cảm giác thỏa mãn tràn đầy trong ngực của anh, anh nén nhịn nước mắt, không để ý đến sự giãy giụa của Tiếu Tiếu, cố sức ôm cô siết thật chặt vào trong ngực.
“Tiếu Tiếu, anh là Trạch Vũ đây, anh ở đây, anh cứu em. Đừng sợ, anh tới cứu em. Anh sẽ ở bên cạnh em mà, không sao, không sao. . .Tiếu Tiếu . . . . . “. Hàn Trạch Vũ nói nhỏ bên tai của cô, không ngừng an ủi, cho đến khi cô chậm rãi bình tĩnh lại.
Hai người trần trụi ôm nhau, trên đầu trên người cũng đầy mồ hôi.
Trải qua một cuộc giằng xé hao tổn tinh lực, bình tĩnh lại Tiếu Tiếu cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, cô co rúc ở trong ngực Hàn Trạch Vũ mơ màng ngủ.
Mà Hàn Trạch Vũ đành cố nén nhịn, bị lửa dục đốt cháy cực kỳ khổ sở.
Chờ sau khi Tiếu Tiếu tỉnh lại cũng đã là gần tối.
Duy trì một tư thế quá lâu, Lãnh Tiếu Tiếu cảm giác phần lưng có hơi đau nhức, cô ngửa ra sau nghĩ muốn cử động thân thể, lại phát hiện chính mình đang ở trong một vòng ôm ấm áp.
Kinh ngạc không dứt càng làm cho người ta đỏ mặt.
Nửa người dưới trần truồng đột nhiên bị một vật thể thô lỗ chống đỡ, mặt của cô bỗng chốc lập tức đỏ lên giống như con cua bị nấu chín.
“Bảo bối, em chịu tỉnh rồi hả? Cánh tay của anh cũng muốn gãy ra rồi?”. Giọng nói ấm áp của Hàn Trạch Vũ vang lên bên tai cô.
Lãnh Tiếu Tiếu không dám quay đầu lại, lại không dám cử động, thân thể trở nên cứng ngắc, bình thường coi như lanh lợi nhưng bây giờ trong miệng cũng không dám phát ra âm thanh nào.
“Gối đầu lên tay anh lâu như vậy, có phải cũng nên báo đáp cho anh một cái ôm hay không?”. Hàn Trạch Vũ khẽ cười tà.
Hàn Trạch Vũ cảm thấy thân thể cô đột nhiên cứng ngắc, mặc dù không thấy được nét mặt đáng yêu của cô, nhưng anh có thể tưởng tượng được giờ phút này trong lòng cô đang suy nghĩ gì.
“Còn không trả lời? Vậy anh coi như em đã chấp nhận a?”. Hàn Trạch Vũ vừa ni vừa dựa dẫm vào cô một chút, mới vừa dựa vào người cô vật nam tính phía dưới chống đỡ cơ thể cô càng thêm mật thiết.
“À? Không cần! Trạch Vũ, không cần!”
“Thế nào? Cũng không phải là lần đầu tiên, còn nữa, bởi không muốn đánh thức em, anh đây đã phải giữ tư thế này cũng gần năm tiếng rồi đó, cánh tay của anh cũng sắp gãy rồi, còn việc nữa, nếu như em muốn anh bị đứt mạch máu mà chết, thì em cứ việc cự tuyệt anh đi”. Nửa người dưới của Hàn Trạch Vũ tiến lại gần sát Lãnh Tiếu Tiếu, làm bộ đáng thương nói, bộ dáng nghiêm túc như cô vợ bé nhỏ.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được những lời anh nói, cảm giác áy náy xông tới.
“Cánh tay của anh tê lắm sao? Sao lại không lấy ra chứ? Còn có. . . . . . Cái đó. . . Đây chẳng phải là rất khó chịu ư?”
Lãnh Tiếu Tiếu cà lăm nói xong, nghĩ đến trong bốn, năm tiếng đồng hồ mà anh đều giữ một trạng thái như thế này, đột nhiên Tiếu Tiếu cảm thấy rất đau lòng.