Chương : 174
Hồi tưởng lại tình cảnh đó, trong lòng Hàn Trạch Vũ vẫn còn sợ hãi, bọn họ xa xa nghe tiếng gào bất lực của Lãnh Tiếu Tiếu, thấy hành động của tên súc sinh kia, hận mình không thể trường có thêm đôi cánh bay đến bên cạnh cô.
Thật may là Giang Lâm rất bình tĩnh, kỹ thuật bắn đủ chính xác.
Nếu như bọn họ trễ hơn một bước, như vậy tất cả đã không thể tránh được.
Hàn Trạch Vũ đau lòng ôm Lãnh Tiếu Tiếu, hết sức may mắn nói.
"Không có, thật không có? Tiếu Tiếu, em phải tin tưởng anh, anh không có lừa em, lúc mấu chốt, Giang Lâm bắn chết hắn, hiểu chưa? Không xảy ra cái gì cả, tất cả đều đã qua? Không sao?" Hàn Trạch Vũ ôm cô thật chặt, chỉ sợ vừa buông tay sẽ biến mất.
Nghe Hàn Trạch Vũ nói, trong đầu Lãnh Tiếu Tiếu hiện lên hình ảnh máu tanh, dòng máu đỏ sẫm theo đầu hắn chảy xuống. . . . . .
"Có thật không? Trạch Vũ, anh nói thật? Em không có. . . . . ."
"Thật, Tiếu Tiếu, anh nói đều là thật, em buông lỏng một chút, gắng giữ tỉnh táo hồi tưởng lại tình hình xem, trước khi em ngất đi, thật sự có xảy ra cái gì không?"
Giọng nói của Hàn Trạch Vũ dịu dàng bình thản, lặng lẽ an ủi Lãnh Tiếu Tiếu tâm tình kích động, Lãnh Tiếu Tiếu nâng đôi mắt đầy nước mắt nhìn hướng Hàn Trạch Vũ, đáy mắt vẻ vui sướng.
"Trạch Vũ? Trạch Vũ? Em thật sợ hãi, em khổ sở muốn chết. Em không ngừng gọi tên anh, hi vọng anh có thể tới cứu em, Trạch Vũ, em chưa từng có tuyệt vọng như vậy, anh biết không? Nếu như không cách nào giữ lại nguyên vẹn vì anh, em vĩnh viễn cũng không cách nào thuyết phục mình cho anh. . . . . ."
"Được rồi, đừng khó chịu, không phải anh đi cứu em rồi sao? Em có thể nghĩ tới tâm trạng của anh lúc đó thế nào không, đó chín là sợ muốn chết, anh hối tiếc cơ hồ muốn giết mình. Nhìn thấy em bị khi dễ, anh mới thật tuyệt vọng, anh cảm giác thế giới sắp sửa sụp đổ, nếu không phải là Giang Lâm rất bình tĩnh, có lẽ tất cả đều xảy ra. Nhưng Tiếu Tiếu, coi như xảy ra chuyện gì, ở trong lòng anh, em vĩnh viễn là em, cái gì cũng sẽ không thay đổi, hiểu chưa?"
"Trạch Vũ, anh yêu em sao?"
Giờ khắc này, Lãnh Tiếu Tiếu phát hiện người đàn ông này đã sớm xâm nhập vào trong xương tủy của mình, mình đã sớm yêu thật sâu người đàn ông trước mắt này, đã luân hãm vào thế công bá đạo đòi lấy.
Mà người đàn ông khi thì dịu dàng săn sóc, khi thì lãnh khốc vô tình, làm cô suy nghĩ không ra, cô khẩn cấp muốn biết đáp án này.
Đã trải qua lần này, Hàn Trạch Vũ thật sâu cảm nhận được loại đau mất đi cô, anh không chịu được cô rời đi, cái loại cảm giác sợ đến tuyệt vọng đó quả thật muốn cắn nuốt anh.
Mà một khắc kia, anh mới hiểu rõ, mình đã sớm yêu cô gái nhỏ này rồi.
Trong phút chốc cô quyến rũ mình, giây phút cô tự nhiên rời đi, một lần nữa cô xuất hiện trong tầm mắt mình, lúc thời khắc…?
"Tiếu Tiếu, anh yêu em?"
Nghe được chính miệng anh nói yêu, Lãnh Tiếu Tiếu buồn vui lẫn lộn, cô nằm ở trong ngực Hàn Trạch Vũ tận tình khóc, nước mắt theo lồng ngực của anh trượt xuống, mang đến một cảm giác ấm áp tê tê.
Nhìn Lãnh Tiếu Tiếu khóc, nhìn vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn, Hàn Trạch Vũ mới phát hiện, thì ra yêu nhau là một chuyện hạnh phúc như vậy?
Hạnh phúc nồng nặc lên men ở trong lồng ngực, bành trướng vô hạn, anh dán chặt thân thể Lãnh Tiếu Tiếu, anh khẽ cắn lỗ tai Lãnh Tiếu Tiếu.
"Anh yêu em, Tiếu Tiếu, cho anh? Có được hay không?"
Hàn Trạch Vũ khàn khàn nói bên tai Lãnh Tiếu Tiếu, nhiệt độ này đánh về phía gương mặt của cô, mang theo sức mê hoặc trí mạng.
"Trạch Vũ, em cũng yêu anh?" Lãnh Tiếu Tiếu nói chủ động hôn lên môi của anh.
Trong nháy mắt, Thiên Lôi động vào trái đất, bộc phát nhiệt năng không cách nào dọn dẹp, cả phòng bệnh vô hạn xuân sắc. . . . . .
"Ừ. . . . . . A. . . . . . Trạch Vũ nhẹ một chút?"
"Bảo bối, anh rất nhẫn nại, thông cảm một cái?"
"Nhưng sẽ đau á..., làm sao anh không động em một cái?"
"Đáng chết, cũng không phải là lần đầu tiên, như nào lại chặt như vậy?"
"A. . . . . . Bảo anh nhẹ một chút đấy? Không phải anh rất thích? Được tiện nghi còn ra vẻ?"
"A, thích, thích đến muốn chết? Quả thật yêu thảm?"
"A, nguy rồi?"
"Thì thế nào?"
"Anh nhanh lên một chút?"
"Anh không? Tại sao vậy?"
"Nhanh lên một chút, nơi này là phòng bệnh đấy?"
"Hiện tại mới nhớ tới sao? Có phải quá muộn hay không? Lại nói đây cũng không phải là lần đầu tiên ở phòng bệnh."
"Em không muốn, lúc nào cũng có người tiến vào, em lại không chịu nổi làm kinh sợ, mau dậy đi?"
"Không được, chớ lộn xộn, cho anh á..., anh đã nhịn một buổi chiều rồi, nếu tiếp tục nín là sẽ hỏng về sau khổ chính là em? Bà xã?"
"Ai là bà xã của anh? Ít chiếm tiện nghi, nếu tiếp tục nhỡ đột nhiên có người đi vào, khiến nó bị kinh sợ mới có thể hư."
"Ha ha, yên tâm đi, sẽ không ai tiến vào, anh cúp bảng hiệu ở bên ngoài, sẽ không ai tới quấy rầy chuyện tốt của chúng ta đâu?"
"Cái gì? Lúc nào thì anh. . . . . . Ưmh. . ."
"Cô gái nhỏ, lúc ân ái nên chuyên tâm chút, đừng nói chút chuyện ngổn ngang không liên hệ nhau?"
"Anh. . . . . . Ưmh. . . . . . Ừ a. . . . . ."
Trong phòng bệnh, líu ríu lúc trước, sau lại biến thành ừ a a.
Là người cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì? Đáp đúng, bên trong đang trình diễn màn hạn chế, nam chính nữ chính đang XXOO á. . . . . .
Chúng ta những người không phận sự, liền miễn vào? ?