Chương : 198
Lãnh Tiếu Tiếu nhìn hành động của Hứa Mạch, thấy được chân tình, cô tin rằng, trải qua một trận cãi cọ kia, bọn họ bây giờ sẽ càng thêm quý trọng hạnh phúc mình có.
“Mạc Ly, hạnh phúc đang ở bên cạnh cậu, chỉ cần cậu nguyện ý vươn tay, là có thể bắt được nó thật chặt”.
“Gả cho anh ấy đi. Gả cho anh ấy đi. Gả cho anh ấy đi…..”
Đám người xung quanh nhìn Mạc Ly chậm chạp không có gật đầu, lại bắt đầu lớn tiếng la lên.
“Hứa Mạch tôi cám ơn mọi người ủng hộ a…., xin mọi người khuyến khích vì tôi. Mạc Ly, anh yêu em, gả cho anh?”
Hứa Mạch kích động, người vây xem càng nhiều.
Một lần nữa Hứa Mạch thổ lộ tình cảm bên trong,Mạc Ly rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, khe khẽ gật đầu.
Ngay tại đó, liền vang lên một tiếng vỗ tay nhiệt liệt cùng tiếng hô vui sướng…..
Nói lời tạm biệt với Mạc Ly, trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu tràn đầy kích động trở về nhà.
Khi cô vừa vào sân, trong lòng lập tức trầm xuống.
Trong sân không có xe của Trạch Vũ, nói đúng ra hôm nay anh còn chưa trở lại. Nhưng, đúng lúc anh cũng nên sớm tan việc rồi.
Kết hôn thì không. Lãnh Tiếu Tiếu cười nghĩ, chắc là anh vẫn bực chuyện hôm qua.
Nếu như đổi lại là cô, anh cho người yêu cũ cầu xin, có thể chính cô cũng sẽ rất tức giận nhỉ?
Cô cũng quên hôm nay mình cũng nhận được tổn thương rất lớn, nếu như nói tức giận, mình cũng nên tức giận mới phải?
Nhưng, cô chính thiện lương như thế, luôn chỉ biết suy nghĩ vì người khác.
Cô đi vào nhà, ngồi trên ghế salon, không có Trạch Vũ trong lòng, hết sức vắng lạnh.
Cô lại trong túi lấy ra tờ giấy khám bệnh, nhìn ngọt ngào. Cô nắm thật chặt kết quả kiểm tra, trong lòng nháy mắt ấm áp.
Suy nghĩ một hồi, cô lấy điện thoại ra, chủ động bấm số Hàn Trạch Vũ.
Nhưng, một hồi tắt máy nhắc nhở, khiến trong lòng cô nháy mắt chìm xuống đáy.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Lúc này, anh cũng sẽ không tắt máy, chẳng lẽ điện thoại hết pin rồi hả?
Trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu bất ổn suy nghĩ miên man, cô nóng nảy trong phòng đi tới đi lui, không ngừng gọi vào điện thoại của anh, nhưng một lần rồi lại một lần thất vọng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt, kim chỉ hướng mười giờ.
Bụng Lãnh Tiếu Tiếu đói kêu vang ở trên ghế salon, không hề nhúc nhích. Cô chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa, tai nghe động tĩnh ngoài cửa.
Hi vọng có thể biết lúc nào anh trở về.
Mỗi lần, một động tĩnh nhỏ xíu, cô đều nhanh chóng chạy đến cửa nhìn, nhưng, mỗi lần đều thất vọng…..
Nước mắt uất ức bừng lên.
Trong nháy mắt hiện đầy lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cô vùi đầu ở phía dưới gối, khóc thút thít.
Cô thật sự rất sợ.
Cô sợ Trạch Vũ giận chính mình.
Cô sợ Trạch Vũ cũng không quay lại nữa.
Cô sợ con của mình cùng như mình, sinh ra cũng không có bố.
Đói bụng, sợ hãi cắn nuốt suy nghĩ của cô, cô tựa vào trên ghế salon, dần dần ngủ mê man.