Chương : 210
Nhìn ánh mắt kiên định của Lãnh Tiếu Tiếu, Hàn Trạch Vũ có một tia mềm lòng.
Nhưng nghĩ đến đứa bé sau khi sinh ra, tương lai có thể sẽ đối mặt với rất nhiều khổ sở mà nó không thể chịu đựng, sẽ ngăn chặn tương lai hạnh phúc của Tiếu Tiếu, anh không thể không độc ác hạ quyết tâm.
"Lãnh Tiếu Tiếu, anh cảnh cáo em, anh tuyệt đối không cho phép đứa bé này lưu lại?"
"Tên ác ma này, tại sao anh có thể độc ác như vậy, lại muốn giết chết con của mình? Anh quả thật không phải là người?" Lãnh Tiếu Tiếu tức giận mắng, cô nắm chặt quả đấm nặng nề rơi vào trên người của Hàn Trạch Vũ.
"Náo đủ chưa? Người đàn bà ngu xuẩn này, em không thể sinh nó ra, em có hiểu hay không? Không thể?" Hàn Trạch Vũ tiến lên một bước, níu chặt lấy tay Lãnh Tiếu Tiếu, đem cô giam cầm bên người mình.
Sau đó, anh bấm số điện thoại của Lý Y Sinh.
"Lý Y Sinh, có một phiền toái phải xử lý, cô chuẩn bị một chút? Tôi lập tức tới đấy?"
Lãnh Tiếu Tiếu nghe Hàn Trạch Vũ lạnh lùng phân phó, trong nháy mắt máu ngưng kết thành băng?
Cô hoảng sợ nhìn khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, đột nhiên cảm thấy xa lạ.
Người đàn ông này thật sự là Trạch Vũ mình biết sao? Thật là Trạch Vũ mình yêu sao?
Vừa bắt đầu, cô biết rõ người đàn ông này nguy hiểm, yêu anh nhất định sẽ bị thương tổn, nhưng cô lại vẫn không có giữ mình, khi anh bá đạo đòi lấy, dâng tim của mình.
Lãnh Tiếu Tiếu, mày nhìn rõ rồi chứ? Đây chính là người đàn ông mày yêu, đây chính là người đàn ông mày rất lưu luyến?
Hôm nay, chẳng những hại mình, còn hại con của mình?
Không, cô không thể để cho bất luận kẻ nào thương tổn con mình?
Đứa bé này là của cô, không liên quan đến bất luận kẻ nào, nhất là người đàn ông máu lạnh trước mắt?
"Hàn Trạch Vũ, anh chết đi, tôi sẽ không để cho anh thương tổn con tôi?"
Lãnh Tiếu Tiếu tức giận đem đẩy Hàn Trạch Vũ ra, xoay người chạy ra ngoài cửa?
Cô vội vã chạy trốn, giống như chậm một bước, đứa bé sẽ bị đao phủ giết chết?
Hàn Trạch Vũ bị Lãnh Tiếu Tiếu đẩy ra, mất trọng tâm đụng phải bình hoa sứ bên cạnh.
Choang?
Bình hoa rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ tan nát dưới đất, cứa vào cánh tay Hàn Trạch Vũ.
Anh nắm chặt cánh tay, máu chảy ra từ giữa kẽ tay. Nhìn cô gái biến mất ngoài cửa, Hàn Trạch Vũ nhíu mày, vẻ mặt khổ sở.
Anh nhấn điện thoại phòng an ninh, phân phó.
"Ngăn cô gái chạy ra ngoài lại? Không được để cô ấy rời đi, cũng không được tổn thương cô ấy?"
"Là Hàn tổng?" Đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng trả lời rõ ràng chắc chắn.
Cúp điện thoại, Hàn Trạch Vũ băng bó đơn giản vết thương liền đi ra ngoài.
Trong hành lang cao ốc Hối Phong, Lãnh Tiếu Tiếu hoảng sợ kêu to.
"Các người buông tôi ra? Đám điên này, tại sao không để cho tôi đi?"
"Lãnh tiểu thư, cô đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi chỉ nghe Hàn tổng phân phó, anh ấy nói không cho phép cô rời đi, cho nên, xin chờ một chút, Hàn tổng lập tức xuống ngay."
"Không được, tôi không thể đợi anh ấy xuống? Tôi còn có việc gấp, các người buông tôi ra? Buông tay?"
Thật vất vả mới trốn khỏi anh, làm sao sẽ ngu mà ở chỗ này chờ anh? Chờ anh tới thương tổn con mình sao?
"Thật xin lỗi, Lãnh tiểu thư, đây là chức trách của chúng tôi?" An ninh nói xin lỗi xong, không buông lỏng tay nắm thật chặt cánh tay cô.
Cửa thang máy mở ra, Hàn Trạch Vũ xuất hiện ở trước mắt mọi người, anh mặc một bộ áo không bâu, áo khoác màu bạc, càng làm nổi bật thân hình cao lớn.
Lãnh Tiếu Tiếu si mê nhìn anh, trong lòng dâng lên vô tận khổ sở.
Người đàn ông trong lòng cô giống như thiên thần, lại có một trái tim ác ma?
"Mang đưa cô ấy lên xe tôi?" Hàn Trạch Vũ lạnh lùng nói xong, dẫn đầu rời đi.
Hai người an ninh không để ý Lãnh Tiếu Tiếu giãy giụa, mạnh mẽ ném cô lên xe Hàn Trạch Vũ.
Chỉ nghe được “bụp” một tiếng?
Cửa xe bị khóa?
Xe đi nhanh về hướng mục đích?
Một bệnh viện tư nhân xuất hiện trong tầm mắt Lãnh Tiếu Tiếu.
Khóc suốt không ngừng, Lãnh Tiếu Tiếu giống như là bị kim châm, đột nhiên điên cuồng đánh về phía Hàn Trạch Vũ.
"Tên khốn kiếp này, tôi không cho anh tổn hại con tôi, anh thả tôi xuống xe, thả tôi đi?" Lãnh Tiếu Tiếu sợ hãi cực độ đánh Hàn Trạch Vũ, tinh thần chuẩn bị sụp đổ.
Xe bởi vì Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên tập kích nghiêm trọng mà vòng vèo chếch hướng bên phải, thiếu chút nữa đụng phải cổng bệnh viện.
Hàn Trạch Vũ tức giận gạt Lãnh Tiếu Tiếu, thắng gấp, "Lãnh Tiếu Tiếu, em buông tay, em hãy bình tĩnh, bây giờ đang ở trên xe? Em nổi điên cái gì?"
"Tôi không thể tỉnh táo, tôi điên rồi, ai muốn tổn thương con tôi, tôi sẽ liều chết với kẻ đó?" Lãnh Tiếu Tiếu nói rồi lại đánh về phía Hàn Trạch Vũ.
Hàn Trạch Vũ không thể làm gì khác hơn là dừng xe, mạnh mẽ bế Lãnh Tiếu Tiếu lên, hướng bên trong bệnh viện đi tới.
"Không cần, thả tôi xuống, Hàn Trạch Vũ, anh mới là người điên, anh lại muốn tự tay giết chết con mình, anh sẽ phải hối hận. Tôi hận anh. . . . . ."
Lãnh Tiếu Tiếu vừa giùng giằng, vừa la hét.
Gương mặt Hàn Trạch Vũ lạnh lùng, khổ sở không chịu nổi, nói thầm ở trong lòng.
Tiếu Tiếu, anh vì em khỏe mạnh, coi như em hận anh cả đời, anh cũng không thể giữ lại đứa bé này?
Cửa bệnh viện, Lý Y Sinh đã sớm chuẩn bị tốt xe giải phẫu, Hàn Trạch Vũ giao Lãnh Tiếu Tiếu cho Lý Y Sinh, mấy y tá lập tức tới cố định Lãnh Tiếu Tiếu vào xe phẫu thuật.
Nhưng nghĩ đến đứa bé sau khi sinh ra, tương lai có thể sẽ đối mặt với rất nhiều khổ sở mà nó không thể chịu đựng, sẽ ngăn chặn tương lai hạnh phúc của Tiếu Tiếu, anh không thể không độc ác hạ quyết tâm.
"Lãnh Tiếu Tiếu, anh cảnh cáo em, anh tuyệt đối không cho phép đứa bé này lưu lại?"
"Tên ác ma này, tại sao anh có thể độc ác như vậy, lại muốn giết chết con của mình? Anh quả thật không phải là người?" Lãnh Tiếu Tiếu tức giận mắng, cô nắm chặt quả đấm nặng nề rơi vào trên người của Hàn Trạch Vũ.
"Náo đủ chưa? Người đàn bà ngu xuẩn này, em không thể sinh nó ra, em có hiểu hay không? Không thể?" Hàn Trạch Vũ tiến lên một bước, níu chặt lấy tay Lãnh Tiếu Tiếu, đem cô giam cầm bên người mình.
Sau đó, anh bấm số điện thoại của Lý Y Sinh.
"Lý Y Sinh, có một phiền toái phải xử lý, cô chuẩn bị một chút? Tôi lập tức tới đấy?"
Lãnh Tiếu Tiếu nghe Hàn Trạch Vũ lạnh lùng phân phó, trong nháy mắt máu ngưng kết thành băng?
Cô hoảng sợ nhìn khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, đột nhiên cảm thấy xa lạ.
Người đàn ông này thật sự là Trạch Vũ mình biết sao? Thật là Trạch Vũ mình yêu sao?
Vừa bắt đầu, cô biết rõ người đàn ông này nguy hiểm, yêu anh nhất định sẽ bị thương tổn, nhưng cô lại vẫn không có giữ mình, khi anh bá đạo đòi lấy, dâng tim của mình.
Lãnh Tiếu Tiếu, mày nhìn rõ rồi chứ? Đây chính là người đàn ông mày yêu, đây chính là người đàn ông mày rất lưu luyến?
Hôm nay, chẳng những hại mình, còn hại con của mình?
Không, cô không thể để cho bất luận kẻ nào thương tổn con mình?
Đứa bé này là của cô, không liên quan đến bất luận kẻ nào, nhất là người đàn ông máu lạnh trước mắt?
"Hàn Trạch Vũ, anh chết đi, tôi sẽ không để cho anh thương tổn con tôi?"
Lãnh Tiếu Tiếu tức giận đem đẩy Hàn Trạch Vũ ra, xoay người chạy ra ngoài cửa?
Cô vội vã chạy trốn, giống như chậm một bước, đứa bé sẽ bị đao phủ giết chết?
Hàn Trạch Vũ bị Lãnh Tiếu Tiếu đẩy ra, mất trọng tâm đụng phải bình hoa sứ bên cạnh.
Choang?
Bình hoa rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ tan nát dưới đất, cứa vào cánh tay Hàn Trạch Vũ.
Anh nắm chặt cánh tay, máu chảy ra từ giữa kẽ tay. Nhìn cô gái biến mất ngoài cửa, Hàn Trạch Vũ nhíu mày, vẻ mặt khổ sở.
Anh nhấn điện thoại phòng an ninh, phân phó.
"Ngăn cô gái chạy ra ngoài lại? Không được để cô ấy rời đi, cũng không được tổn thương cô ấy?"
"Là Hàn tổng?" Đầu kia điện thoại truyền đến một tiếng trả lời rõ ràng chắc chắn.
Cúp điện thoại, Hàn Trạch Vũ băng bó đơn giản vết thương liền đi ra ngoài.
Trong hành lang cao ốc Hối Phong, Lãnh Tiếu Tiếu hoảng sợ kêu to.
"Các người buông tôi ra? Đám điên này, tại sao không để cho tôi đi?"
"Lãnh tiểu thư, cô đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi chỉ nghe Hàn tổng phân phó, anh ấy nói không cho phép cô rời đi, cho nên, xin chờ một chút, Hàn tổng lập tức xuống ngay."
"Không được, tôi không thể đợi anh ấy xuống? Tôi còn có việc gấp, các người buông tôi ra? Buông tay?"
Thật vất vả mới trốn khỏi anh, làm sao sẽ ngu mà ở chỗ này chờ anh? Chờ anh tới thương tổn con mình sao?
"Thật xin lỗi, Lãnh tiểu thư, đây là chức trách của chúng tôi?" An ninh nói xin lỗi xong, không buông lỏng tay nắm thật chặt cánh tay cô.
Cửa thang máy mở ra, Hàn Trạch Vũ xuất hiện ở trước mắt mọi người, anh mặc một bộ áo không bâu, áo khoác màu bạc, càng làm nổi bật thân hình cao lớn.
Lãnh Tiếu Tiếu si mê nhìn anh, trong lòng dâng lên vô tận khổ sở.
Người đàn ông trong lòng cô giống như thiên thần, lại có một trái tim ác ma?
"Mang đưa cô ấy lên xe tôi?" Hàn Trạch Vũ lạnh lùng nói xong, dẫn đầu rời đi.
Hai người an ninh không để ý Lãnh Tiếu Tiếu giãy giụa, mạnh mẽ ném cô lên xe Hàn Trạch Vũ.
Chỉ nghe được “bụp” một tiếng?
Cửa xe bị khóa?
Xe đi nhanh về hướng mục đích?
Một bệnh viện tư nhân xuất hiện trong tầm mắt Lãnh Tiếu Tiếu.
Khóc suốt không ngừng, Lãnh Tiếu Tiếu giống như là bị kim châm, đột nhiên điên cuồng đánh về phía Hàn Trạch Vũ.
"Tên khốn kiếp này, tôi không cho anh tổn hại con tôi, anh thả tôi xuống xe, thả tôi đi?" Lãnh Tiếu Tiếu sợ hãi cực độ đánh Hàn Trạch Vũ, tinh thần chuẩn bị sụp đổ.
Xe bởi vì Lãnh Tiếu Tiếu đột nhiên tập kích nghiêm trọng mà vòng vèo chếch hướng bên phải, thiếu chút nữa đụng phải cổng bệnh viện.
Hàn Trạch Vũ tức giận gạt Lãnh Tiếu Tiếu, thắng gấp, "Lãnh Tiếu Tiếu, em buông tay, em hãy bình tĩnh, bây giờ đang ở trên xe? Em nổi điên cái gì?"
"Tôi không thể tỉnh táo, tôi điên rồi, ai muốn tổn thương con tôi, tôi sẽ liều chết với kẻ đó?" Lãnh Tiếu Tiếu nói rồi lại đánh về phía Hàn Trạch Vũ.
Hàn Trạch Vũ không thể làm gì khác hơn là dừng xe, mạnh mẽ bế Lãnh Tiếu Tiếu lên, hướng bên trong bệnh viện đi tới.
"Không cần, thả tôi xuống, Hàn Trạch Vũ, anh mới là người điên, anh lại muốn tự tay giết chết con mình, anh sẽ phải hối hận. Tôi hận anh. . . . . ."
Lãnh Tiếu Tiếu vừa giùng giằng, vừa la hét.
Gương mặt Hàn Trạch Vũ lạnh lùng, khổ sở không chịu nổi, nói thầm ở trong lòng.
Tiếu Tiếu, anh vì em khỏe mạnh, coi như em hận anh cả đời, anh cũng không thể giữ lại đứa bé này?
Cửa bệnh viện, Lý Y Sinh đã sớm chuẩn bị tốt xe giải phẫu, Hàn Trạch Vũ giao Lãnh Tiếu Tiếu cho Lý Y Sinh, mấy y tá lập tức tới cố định Lãnh Tiếu Tiếu vào xe phẫu thuật.