Chương : 13
Trời đất, tên này biết kiếm cớ ghê! Lỡ ma quỷ nghe được chắc phải đồng loạt trưng ra cái mặt “Liên quan gì đến tao~” mất.
Nghiêm Vĩnh Cận không phí lời với Bạch Chỉ nữa, dù sao cậu cũng sẽ chẳng bao giờ nói thật. Hắn nằm dài trên giường, Bạch Chỉ cũng không hỏi một câu, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên lúng túng khôn tả.
Ngày tiếp theo, Nghiêm Vĩnh Cận vừa ăn trưa vừa nhớ tới việc hôm trước mà bực bội.
“Này, ông hết sốt rồi à?” Trình Vĩ hỏi.
“Hả? À, hết lâu rồi.” Sáng nay vừa tỉnh dậy hắn đã thấy chẳng khác gì bình thường.
“Thôi, anh Nghiêm, đừng có lừa bọn tôi.” La Hạo làm bộ biết tỏng.
“Buồn cười.” Nghiêm Vĩnh Cận cười lạnh “Ông kể thử tôi lừa các ông vụ gì, để xem ông tưởng tượng ra được cái qué gì nào.”
“Ông bị thằng ngu Bạch Chỉ khóa trái cửa nhốt trong phòng ký túc!” La Hạo dương dương đắc ý nói, còn không nhịn nổi cười.
Trình Vĩ cũng không khỏi bật cười. Nếu lôi chuyện này ra nói giữa ba người họ thì quả thực rất khôi hài, bạn bè với nhau hoàn toàn có thể trêu chọc như vậy, nhưng bây giờ Nghiêm Vĩnh Cận lại không sao cười nổi.
Khi hai tên bạn nhắn tin wechat hỏi hắn, hắn chỉ lấy lý do là bị sốt nên nằm nghỉ trong ký túc xá thôi, hắn chưa từng cho bất cứ ai biết rằng mình bị Bạch Chỉ nhốt trong phòng! Làm sao họ biết được? Chẳng lẽ Bạch Chỉ tự nói? Cậu buồn chán đến vậy ư?
“Ai bảo hai ông đấy?” Nghiêm Vĩnh Cận vội hỏi.
“Óa… Sao tự nhiên ông nghiêm túc thế?” La Hạo ra vẻ giật mình, thản nhiên đáp “Còn ai vào đây nữa, đừng quên bọn tôi ở chung phòng với mấy đứa lớp 4 nhé, lớp nó có tí gió thổi cỏ lay nào bọn tôi biết hết.”
“Thì ra các ông biết từ tối qua?” Nghiêm Vĩnh Cận không tin nổi.
“Đương nhiên!” La Hạo cực kỳ thích tám chuyện, hưng phấn tràn đầy kể “Ông không biết đâu anh Nghiêm, thằng Bạch Chỉ kia bị lớp nó ghét lắm! Tại vì nó là ấy ấy.” La Hạo cố tình tạo dáng tay hoa lan “Hôm qua lớp nó vừa biết thằng kia nhốt ông trong ký túc phát là hội đồng chế giễu nó một trận, nó chả dám hó hé nửa câu. Ha ha ha ha… Nghĩ mà hả con mẹ nó giận!”
“Đám lớp 4…” Nghiêm Vĩnh Cận ngày càng cảm thấy rét lạnh “Sao bọn nó biết được?”
“Thì…” Câu này đúng là hỏi khó La Hạo “Tôi cũng chịu… Chắc là nhìn thấy? Chậc, thế cũng vô lý! Hình như lớp nó không ai ở phòng tiêu chuẩn… Chờ tí tôi hỏi hộ ông!”
Nghiêm Vĩnh Cận không ngăn cản cậu ta, toàn thân hắn đã cứng đờ. Lời Bạch Chỉ nói không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, mẹ kiếp, lúc ấy hắn còn tưởng cậu đang đùa…
Trình Vĩ liếc nhìn Nghiêm Vĩnh Cận, lên tiếng an ủi: “Đoán mò làm gì, biết đâu có đứa vô tình nghe thấy.”
La Hạo cũng phát hiện hắn có gì đó khác thường: “Ông làm sao đấy anh Nghiêm? Nó bị bọn bạn cùng lớp dạy cho một bài học thì ông phải vỗ tay ăn mừng mới phải chứ?”
“Ông biến xừ đi…” Nghiêm Vĩnh Cận mắng bừa một câu. Hắn lần nữa cầm đũa lên, nhưng bữa cơm trước mặt bỗng chẳng còn gì hấp dẫn nữa.
“Thằng kia rep tôi này!” La Hạo kêu lên.
“Nó bảo sao?” Đây là lần đầu tiên Nghiêm Vĩnh Cận quan tâm tới những chuyện vốn bị hắn coi là xàm như vậy.
“Nó bảo lớp nó nhắn trên group chat…” La Hạo “chậc” một tiếng “Ngầu đấy, chuyện như thế mà cũng dám nói trong nhóm lớp.”
Cậu ta lại gõ gõ vài chữ, lát sau nhận được tin trả lời, chính cậu ta cũng hớn hở: “Đậu má, bọn nó phải ghét Bạch Chỉ đến mức nào nhờ! Lúc bọn nó nhắn tin còn cố tình đá luôn thằng kia ra khỏi group! Nó gửi cho tôi ảnh chụp màn hình đây, cười đau bụng!”
Nói rồi La Hạo chìa điện thoại cho Nghiêm Vĩnh Cận.
Một người bật chế độ ẩn danh gửi tin vào nhóm lớp: “Thằng ranh Bạch Chỉ lại dám nhốt Nghiêm Vĩnh Cận lớp 2 trong ký túc xá!”, những tin trả lời bên dưới đều giống hệt nhau, chỉ có một câu “Đậu má!”. Ngoài ra có một người nói: “May mà hôm nào nó cũng ra khỏi lớp cuối cùng, không á… Bọn mình có khi cũng bị nó nhốt luôn!”, câu đó lại kéo theo một tràng đồng ý.
Nhóm lớp trong ảnh hiển thị số thành viên là 30. Số người sai rồi, mỗi lớp trong trường họ đều có 30 học sinh, vừa rồi không phải La Hạo kể bọn họ đã đẩy Bạch Chỉ ra khỏi nhóm sao? Nếu vậy… Trong nhóm trò chuyện này có một kẻ vốn không nên tồn tại?!
Phát hiện của Nghiêm Vĩnh Cận dọa chính bản thân hắn sợ hết hồn, hắn im lặng trả di động cho La Hạo.
La Hạo còn chưa ngừng miệng: “Sao cái thằng Bạch Chỉ này sống kém thế nhỉ? Uầy, ông biết không, đỉnh điểm là lúc nó ở phòng mỹ thuật, tất cả mọi người đều cố ý ngồi gần chỗ vật mẫu nhất, chắn hết vị trí ngon, cố tình làm nó không vẽ tốt được. Tôi mà là nó tôi đã đếch thèm đi học từ đời rồi.”
Chẳng trách… Nghiêm Vĩnh Cận nhớ lần đó mình tới phòng mỹ thuật tìm Bạch Chỉ, cậu ngồi một mình lẻ loi phía trước, cho dù bên cạnh có người thì họ cũng tránh cậu rất xa, chẳng khác nào đề phòng bệnh dịch.
Hắn muốn nói lời xin lỗi, nhưng mỗi khi nhìn mặt Bạch Chỉ hắn lại không tài nào thốt nên hai chữ “xin lỗi” này. Trước giờ nếu hắn có mâu thuẫn với bạn cùng lớp thì cũng rất dễ hòa giải, chỉ cần nói một câu “Anh bạn, tôi không cố ý, đừng để bụng nhé” là được, tại sao đến lượt Bạch Chỉ bỗng nói không ra lời?
Đảo mắt đã tới dịp nghỉ lễ quốc khánh.
Kỳ nghỉ trọn bảy ngày có thể khiến đám học sinh sung sướng phát điên. Trước kia Nghiêm Vĩnh Cận cũng sẽ vui muốn chết vì được nghỉ, nhưng bây giờ… Vừa nghĩ tới chuyện không được gặp Bạch Chỉ suốt bảy ngày, không biết rồi sự hiểu lầm lần này sẽ biến thành cái gì, nếu không giải quyết thì hắn sẽ cảm thấy vô cùng thất bại.
Đương nhiên đối với Bạch Chỉ thì nghỉ hay không cũng giống nhau, chẳng qua là đổi địa điểm học bài thôi.
“Hương Hương, ăn ít hoa quả đi, đừng học bài mãi thế.” Mẹ Bạch bưng một khay hoa quả đã cắt gọt xong xuôi đến cửa phòng học, gọi.
“Con biết rồi mẹ.” Bạch Chỉ lập tức đặt bút xuống, nghe lời ra phòng khách ngồi, tiện tay cầm một miếng táo bỏ vào miệng.
“Ở trường thế nào?” Mẹ Bạch hiền hậu xoa mái tóc mềm của con trái. Bố Bạch ngồi bên cạnh đang đeo kính lão xem tin tức trên điện thoại, có điều hai tai đã dỏng cao chờ nghe xem con trai nói gì.
Ở trường… Bạch Chỉ nghĩ đến hộp màu vẽ bị người khác phá lem nhem của mình, những miếng kẹo cao su dính dưới bàn học, còn vô số chuyện khác nữa… Cậu nhìn mẹ Bạch, mỉm cười: “Con ổn ạ, vẫn như bình thường thôi.”
“Thằng bé này!” Bố Bạch lập tức đặt di động xuống, nghiêm mặt nói “Cô giáo gọi điện cho bố mẹ rồi, con nhốt Nghiêm Vĩnh Cận – cái thằng bé đã cứu con ở trong phòng ký túc! Ai dạy con làm thế hả! Con đối xử với ân nhân cứu mạng kiểu ấy à!”
“Ông này…” Mẹ Bạch lườm bố Bạch trách móc “Sao ông lại bắt đầu thế rồi? Nghe xem con nói thế nào đã nào!” Quay đầu nhìn con trai, mẹ Bạch lập tức lộ ra nụ cười hiền hòa “Có phải có chuyện gì không? Con kể cho mẹ nghe tí đi.”
“Bà cứ chiều nó!” bố Bạch cứng miệng là vậy nhưng vẫn không khỏi nhích tới gần Bạch Chỉ một chút.
Bạch Chỉ không hề biến sắc mặt: “Cái đấy là bọn con đùa thôi! Đám tuổi con giờ toàn trêu nhau như thế. Bố, mẹ, con ở trường rất ổn thật mà, bố mẹ yên tâm đi. Các bạn hay hỏi bài con lắm, con với bạn cùng lớp chơi với nhau rất thân ấy.”
Bố Bạch rõ ràng thở phào một hơi, có điều vẫn làm bộ đạo mạo răn dạy: “Từ giờ không được đùa thế, nguy hiểm lắm! Biết chưa?”
“Con biết rồi!” Bạch Chỉ cố ý làm mặt xấu với ông, quả nhiên khiến bố Bạch phải bật cười: “Nghịch như quỷ!”
Dứt lời, vẻ mặt bố Bạch chợt thoáng tối đi.
Mỗi ngày trôi qua, số ngày được trò chuyện, đùa giỡn với con trai như vậy lại ít đi một ngày. Không biết hai ông bà già bọn họ sẽ rời đi khi nào, không biết khi con trai trưởng thành rồi có còn dựa dẫm vào họ không, nỗi băn khoăn đó không ngừng chiếm cứ tâm trí hai vợ chồng họ.
Cũng bởi lý do này, dù có chuyện gì Bạch Chỉ cũng không muốn nói với bố mẹ. Họ đã bận tâm vì cậu quá nhiều rồi.
“Đúng rồi, thằng bé Nghiêm Vĩnh Cận hôm nay có rảnh không?” Mẹ Bạch đột nhiên hỏi.
“Sao thế mẹ?”
“Bình thường các con bận đi học, bây giờ được nghỉ con mời người ta một câu, gọi nó đến nhà mình ăn bữa cơm chứ sao!”
“Mẹ con nói đúng đấy.” Bố Bạch cũng gật đầu “Nhà mình còn chưa chính thức cảm ơn người ta đâu.”
Bạch Chỉ thiếu chút bại lộ vẻ mặt xấu hổ: “… Vâng ạ!”
Vậy là Nghiêm Vĩnh Cận ngồi trong nhà Bạch Chỉ.
Một cậu nhóc quen ăn to nói lớn như hắn, hôm nay lại ngồi đầy vẻ câu nệ.
“Đừng ngại, cứ tự nhiên như đang ở nhà con nhé.” Mẹ Bạch nhiệt tình gắp thức ăn cho hắn “Con thích ăn gì để bác làm cho.”
“Không cần không cần ạ, con cám ơn bác, thế này đủ rồi ạ!” Để chứng minh mình rất thích, Nghiêm Vĩnh Cận còn cầm thìa lùa luôn vài miếng vào miệng.
Ăn cơm xong, mẹ Bạch không cho Bạch Chỉ giúp dọn dẹp rửa bát mà xua cả hai vào phòng riêng: “Hai đứa vào phòng mà chơi, Hương Hương tiếp bạn cho tốt đấy!”
“Con biết rồi.”
Vừa bước vào phòng, nụ cười của Bạch Chỉ tức thì biến mất.
“Không đến mức ấy chứ, tôi có phải kẻ thù của cậu đâu…” Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi lầm bầm.
Bạch Chỉ không nói lời nào, lặng lẽ mở sách giáo khoa ra.
“Tôi bảo cậu này Bạch Chỉ, cậu không nhất thiết phải đối xử với tôi thế chứ, mẹ cậu mời tôi mà, có phải tôi mặt dày mày dạn không mời mà đến đâu đúng không?” Nghiêm Vĩnh Cận không nhịn nổi cậu “Cậu không thích thì ngay lúc ấy bảo mẹ cậu là được cơ mà? Bảo hai bác là cậu cực kỳ ghét tôi, hai bác biết thì sẽ chẳng gọi tôi đến đâu, cũng đỡ cho tôi phải ngồi đây để cậu chọc tức, mẹ nó tôi ở nhà còn nhàn hơn!”
“Đúng, cậu nói không sai, tôi cực kỳ ghét cậu.” Bạch Chỉ đột nhiên gấp sách lại.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Vĩnh Cận thấy Bạch Chỉ tức giận như vậy. Thường ngày cậu luôn mang khuôn mặt vô cảm, bất kể gặp phải chuyện gì cũng rất bình tĩnh, nhưng hôm nay cậu nổi giận rồi, ánh mắt tựa hồ sắp phun ra lửa. Trong khoảnh khắc, Nghiêm Vĩnh Cận chợt không biết phải phản ứng ra sao.
“Cậu với đám kia khác gì nhau? Tự nhận là dị tính luyến thì ngon à, coi những người khác với mình là quái dị, lúc nào cũng ra vẻ căm ghét ghê tởm, ngoài miệng lại phải nói là muốn kết bạn với tôi, chính cậu không tự thấy mình nực cười à?” Bạch Chỉ bật cười một tiếng.
Nghiêm Vĩnh Cận hoảng hốt giải thích: “Tôi không…”
“Cậu không?” Bạch Chỉ cao giọng ngắt lời hắn “Cậu dám bảo không! Khi tôi đụng vào cậu cậu không tránh chắc! Chả lẽ lúc chơi với đám con trai khác cậu cũng thế!”
Lửa giận của Nghiêm Vĩnh Cận cũng bị khơi lên rồi: “Tôi đã bảo không là không!”
“À, thế xem ra cậu không nghĩ gì cả, cậu rất bao dung ha!” Bạch Chỉ giễu cợt nhếch mép.
Đầu óc Nghiêm Vĩnh Cận nóng lên. Hắn nhào tới đẩy Bạch Chỉ ngã xuống giường, tức tối nhìn vào đôi mắt châm biếm của cậu: “Tôi bảo rồi, tôi không nghĩ thế! Tôi không sợ tiếp xúc với cậu, nghe rõ chưa!”
“Rồi sao?”
Rồi sao… Rồi… Nghiêm Vĩnh Cận cũng không biết tiếp theo mình nên làm gì nữa.
Bạch Chỉ nở nụ cười, thình lình vươn tay đè gáy Nghiêm Vĩnh Cận xuống. Hắn chỉ có một tay lành, chống không vững, bỗng nhiên bị cậu ấn xuống trong lúc không đề phòng, đôi môi hắn chạm phải môi cậu.
Chớp mắt đó Nghiêm Vĩnh Cận cảm thấy toàn thân như bị điện giật tê dại, trái tim tưởng chừng ngừng đập. Khi hắn hoàn hồn, trái tim ấy lại nảy lên rất nhanh, cứ như thể sắp bay ra khỏi lồng ngực.
“Hai con làm gì mà ầm ĩ thế, gây gổ với nhau à? Hương Hương…” Cánh cửa bất ngờ bật mở, mẹ Bạch nhìn cảnh tượng đang diễn ra, vội nuốt ngược mấy chữ chưa kịp nói vào bụng. Bà khựng lại vài giây, ngượng ngùng cười: “Xin lỗi, mẹ quấy rầy hai đứa rồi.”
Dứt lời, bà đóng cửa ra ngoài!
“Mẹ cậu… sợ quá choáng luôn rồi hả?”
“Bố mẹ biết tôi là gay.” Bạch Chỉ đẩy Nghiêm Vĩnh Cận ra, đứng dậy chỉnh sửa áo quần một chút.
“Hả?” Lúc này đến lượt Nghiêm Vĩnh Cận choáng váng. Nhà họ tân tiến thật!
Bạch Chỉ đứng đối diện với tấm gương trong phòng, không biết cậu đang nhìn gì, nhưng Nghiêm Vĩnh Cận phía sau lại có thể thấy rõ ánh mắt bi thương của cậu phản chiếu trong đó: “Bố mẹ tôi là giảng viên đại học, cả đời luôn kiên định với chủ nghĩa duy vật. Chỉ riêng với tôi là họ giống như tất cả những người cha mẹ khác, mặc kệ khoa học, dù phải dùng những cách không thể tưởng tượng nổi cũng chấp nhận thử một lần.”
Nghiêm Vĩnh Cận hiểu, Bạch Chỉ sắp kể vài chuyện mình vô cùng muốn biết rồi.
Khi bố mẹ Bạch Chỉ còn trẻ, hai người dồn hầu hết thời gian và sức lực vào học thuật, lúc quay đầu muốn tính chuyện của mình thì con nhà người khác đều đã lớn khôn. Khó khăn lắm họ mới có đứa con đầu lòng, ai ngờ mới một tháng tuổi, đứa bé đã bị bệnh qua đời.
Sau lần đó, đường con cái của họ bỗng trở nên trắc trở, nếu không sinh non thì lại đang phát triển bình thường đột nhiên mất luôn trong bụng mẹ. Ban đầu hai nhà giáo nhân dân, đảng viên ưu tú tuyệt đối không tin vào mấy thứ yêu ma quỷ quái, nhưng mắt thấy tuổi mình ngày càng lớn, họ cũng có phần sốt ruột, thế rồi nghe người nhà khuyên bảo, họ đến miếu cầu phúc. Chính vào lúc này họ đã gặp quý nhân của cuộc đời mình – một vị hòa thượng lớn tuổi.
Khi đó họ đang thắp hương trong miếu, lão hòa thượng đi ngang qua bỗng chậm chạp lắc đầu.
Bố Bạch vội hỏi: “Sao khi thấy vợ chồng con thầy lại lắc đầu?”
Lão hòa thượng thở dài: “Có phải hai vị thí chủ từng có một đứa con gái, nhưng được một tháng tuổi thì chết yểu vì bệnh không?”
Hai vợ chồng nhìn nhau, lão hòa thượng lợi hại thật, còn biết cả chuyện này! Bọn họ vội luôn miệng đáp phải.
Lão hòa thượng than một tiếng: “Chúng sinh đều khổ. Lão nạp biết hai vị thí chủ nóng lòng cầu con, nhưng hai vị đều là người mang mệnh không con không cái.”
Lời của ông khiến bố Bạch mẹ Bạch lo lắng: “Cầu xin đại sư giúp hai vợ chồng chúng con!”
Thế nhưng lão hòa thượng không nói gì nữa. Bởi vậy, hai người ngày ngày đến tìm ông, đau khổ cầu xin. Có lẽ cảm động bởi thành ý của họ, ông nói cho họ một cách: “Hai vị thí chủ hãy tới miếu này cung phụng nhang đèn bảy bảy bốn chín ngày thì sẽ được một đứa con. Nhưng đây là đứa con do che mắt thần phật trên chín tầng trời mà trộm được, bát tự vô cùng nhẹ, dù may mắn trưởng thành cũng sẽ không ngừng gặp tai họa.”
Dứt lời, lão hòa thượng lấy một tờ giấy trắng, viết vài chữ rồi đưa cho bố Bạch mẹ Bạch: “Đây là tên đứa trẻ. Trước khi đi học chỉ được nuôi nó như con gái, để tóc dài, đừng cắt trước lúc đến tuổi đi học.”
Ngày đó, hai vợ chồng đã sắp năm mươi tuổi. Cũng chính thời điểm ấy, mẹ Bạch rốt cục mang thai.
Cái tên lão hòa thượng truyền cho chính là Bạch Chỉ. Có điều Bạch Chỉ cho rằng nguyên nhân ông đưa ra cái tên này có lẽ bởi trong miếu có trồng một cây bạch chỉ mà thôi.
Trong nháy mắt, Nghiêm Vĩnh Cận dường như đã hiểu ra tất cả. Hắn giật mình nhìn chằm chằm cậu: “Ý cậu là, những chuyện chúng ta gặp phải đó đều bởi vì… bởi vì cậu?”
Bạch Chỉ gật đầu: “Đúng, bọn họ tới để lấy mạng, có lẽ đối với họ thì tôi là kẻ cùng phe đấy. Thế nên…” Cậu chuyển sang trọng tâm câu chuyện “Bạn Nghiêm Vĩnh Cận ạ, cậu đồng ý đổi phòng ký túc không?”
“Cái gì… Cái gì mà đổi phòng ký túc!” Nghiêm Vĩnh Cận không còn lời nào để nói “Tôi bảo cậu này Bạch Chỉ, có phải cậu đang nói lung tung để lừa tôi không? Tôi không sợ mấy thứ đấy đâu! Đừng có thế nữa!”
“Được.” Bạch Chỉ cười híp mắt nhìn hắn “Tùy cậu thôi.”
“À… Bạch Chỉ.” Nghiêm Vĩnh Cận bỗng hơi ngượng ngùng “Tôi không biết chuyện của cậu, xin lỗi vì những gì tôi đã làm nhé. Tôi cũng không nhạy bén lắm, cậu đừng để ý. Thôi, về sau mà tôi có làm gì ngu quá thì cậu cứ mắng tôi ác vào, được không?”
Bạch Chỉ liếc hắn: “Tôi không thích văng tục.”
“Được, sau này tôi không nói tục nữa!” Nghiêm Vĩnh Cận vỗ đùi, lại thận trọng nhìn về phía cậu “Bọn mình nói chuyện rõ ràng hết rồi, bây giờ cậu có đồng ý làm bạn với tôi không?”
Bạch Chỉ dở khóc dở cười: “Này, Nghiêm Vĩnh Cận, hay là cậu gay ngầm?”
“Ý là sao?”
“Ý là có lẽ thật ra cậu thích con trai, chẳng qua cậu chưa từng phát hiện.”
“Dẹp dẹp!” Nghiêm Vĩnh Cận lập tức xua tay “Cậu đừng đùa tôi! Tôi nhá, chả qua tôi thấy cậu cũng rất tốt, rất thú vị thôi. Cậu xem, cậu nói cho tôi biết cả chuyện quan trọng của gia đình như thế, tôi nghĩ cậu rất có nghĩa khí. Cậu chốt cho tôi đi, đã nói đến mức này là cậu đồng ý làm bạn với tôi rồi chứ gì!”
Bạch Chỉ chỉ cười nhìn hắn.
Nghiêm Vĩnh Cận có hơi nóng ruột: “Giời ạ, Bạch Chỉ, cậu đừng có bảo không nữa! Có khi tôi là quý nhân của đời cậu cũng nên! Cậu đếm thử xem tôi đã cứu cậu bao nhiêu lần! Ở bên cạnh tôi là đảm bảo an toàn biết chưa? Cậu còn muốn đuổi tôi đi nữa, đúng là…”
“Cậu không để ý việc tôi hôn cậu?” Bạch Chỉ bỗng nhả một câu không hề ăn khớp.
“Hả?” Nghiêm Vĩnh Cận thoáng sửng sốt, giờ mới nhớ tới những chuyện vừa xảy ra “Không phải… Ha! Có gì đâu, đùa tí thôi làm gì phải căng!”
Bạch Chỉ ngẫm nghĩ chốc lát, thoải mái gật đầu: “Được, linh vật.”
Chỉ… Chỉ thế thôi là Bạch Chỉ đồng ý bắt tay giảng hòa với hắn? Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi kinh ngạc, không ngờ có ngày hắn cũng được làm bạn với học thần Bạch Chỉ danh tiếng lẫy lừng?
Nghiêm Vĩnh Cận không phí lời với Bạch Chỉ nữa, dù sao cậu cũng sẽ chẳng bao giờ nói thật. Hắn nằm dài trên giường, Bạch Chỉ cũng không hỏi một câu, bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên lúng túng khôn tả.
Ngày tiếp theo, Nghiêm Vĩnh Cận vừa ăn trưa vừa nhớ tới việc hôm trước mà bực bội.
“Này, ông hết sốt rồi à?” Trình Vĩ hỏi.
“Hả? À, hết lâu rồi.” Sáng nay vừa tỉnh dậy hắn đã thấy chẳng khác gì bình thường.
“Thôi, anh Nghiêm, đừng có lừa bọn tôi.” La Hạo làm bộ biết tỏng.
“Buồn cười.” Nghiêm Vĩnh Cận cười lạnh “Ông kể thử tôi lừa các ông vụ gì, để xem ông tưởng tượng ra được cái qué gì nào.”
“Ông bị thằng ngu Bạch Chỉ khóa trái cửa nhốt trong phòng ký túc!” La Hạo dương dương đắc ý nói, còn không nhịn nổi cười.
Trình Vĩ cũng không khỏi bật cười. Nếu lôi chuyện này ra nói giữa ba người họ thì quả thực rất khôi hài, bạn bè với nhau hoàn toàn có thể trêu chọc như vậy, nhưng bây giờ Nghiêm Vĩnh Cận lại không sao cười nổi.
Khi hai tên bạn nhắn tin wechat hỏi hắn, hắn chỉ lấy lý do là bị sốt nên nằm nghỉ trong ký túc xá thôi, hắn chưa từng cho bất cứ ai biết rằng mình bị Bạch Chỉ nhốt trong phòng! Làm sao họ biết được? Chẳng lẽ Bạch Chỉ tự nói? Cậu buồn chán đến vậy ư?
“Ai bảo hai ông đấy?” Nghiêm Vĩnh Cận vội hỏi.
“Óa… Sao tự nhiên ông nghiêm túc thế?” La Hạo ra vẻ giật mình, thản nhiên đáp “Còn ai vào đây nữa, đừng quên bọn tôi ở chung phòng với mấy đứa lớp 4 nhé, lớp nó có tí gió thổi cỏ lay nào bọn tôi biết hết.”
“Thì ra các ông biết từ tối qua?” Nghiêm Vĩnh Cận không tin nổi.
“Đương nhiên!” La Hạo cực kỳ thích tám chuyện, hưng phấn tràn đầy kể “Ông không biết đâu anh Nghiêm, thằng Bạch Chỉ kia bị lớp nó ghét lắm! Tại vì nó là ấy ấy.” La Hạo cố tình tạo dáng tay hoa lan “Hôm qua lớp nó vừa biết thằng kia nhốt ông trong ký túc phát là hội đồng chế giễu nó một trận, nó chả dám hó hé nửa câu. Ha ha ha ha… Nghĩ mà hả con mẹ nó giận!”
“Đám lớp 4…” Nghiêm Vĩnh Cận ngày càng cảm thấy rét lạnh “Sao bọn nó biết được?”
“Thì…” Câu này đúng là hỏi khó La Hạo “Tôi cũng chịu… Chắc là nhìn thấy? Chậc, thế cũng vô lý! Hình như lớp nó không ai ở phòng tiêu chuẩn… Chờ tí tôi hỏi hộ ông!”
Nghiêm Vĩnh Cận không ngăn cản cậu ta, toàn thân hắn đã cứng đờ. Lời Bạch Chỉ nói không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn, mẹ kiếp, lúc ấy hắn còn tưởng cậu đang đùa…
Trình Vĩ liếc nhìn Nghiêm Vĩnh Cận, lên tiếng an ủi: “Đoán mò làm gì, biết đâu có đứa vô tình nghe thấy.”
La Hạo cũng phát hiện hắn có gì đó khác thường: “Ông làm sao đấy anh Nghiêm? Nó bị bọn bạn cùng lớp dạy cho một bài học thì ông phải vỗ tay ăn mừng mới phải chứ?”
“Ông biến xừ đi…” Nghiêm Vĩnh Cận mắng bừa một câu. Hắn lần nữa cầm đũa lên, nhưng bữa cơm trước mặt bỗng chẳng còn gì hấp dẫn nữa.
“Thằng kia rep tôi này!” La Hạo kêu lên.
“Nó bảo sao?” Đây là lần đầu tiên Nghiêm Vĩnh Cận quan tâm tới những chuyện vốn bị hắn coi là xàm như vậy.
“Nó bảo lớp nó nhắn trên group chat…” La Hạo “chậc” một tiếng “Ngầu đấy, chuyện như thế mà cũng dám nói trong nhóm lớp.”
Cậu ta lại gõ gõ vài chữ, lát sau nhận được tin trả lời, chính cậu ta cũng hớn hở: “Đậu má, bọn nó phải ghét Bạch Chỉ đến mức nào nhờ! Lúc bọn nó nhắn tin còn cố tình đá luôn thằng kia ra khỏi group! Nó gửi cho tôi ảnh chụp màn hình đây, cười đau bụng!”
Nói rồi La Hạo chìa điện thoại cho Nghiêm Vĩnh Cận.
Một người bật chế độ ẩn danh gửi tin vào nhóm lớp: “Thằng ranh Bạch Chỉ lại dám nhốt Nghiêm Vĩnh Cận lớp 2 trong ký túc xá!”, những tin trả lời bên dưới đều giống hệt nhau, chỉ có một câu “Đậu má!”. Ngoài ra có một người nói: “May mà hôm nào nó cũng ra khỏi lớp cuối cùng, không á… Bọn mình có khi cũng bị nó nhốt luôn!”, câu đó lại kéo theo một tràng đồng ý.
Nhóm lớp trong ảnh hiển thị số thành viên là 30. Số người sai rồi, mỗi lớp trong trường họ đều có 30 học sinh, vừa rồi không phải La Hạo kể bọn họ đã đẩy Bạch Chỉ ra khỏi nhóm sao? Nếu vậy… Trong nhóm trò chuyện này có một kẻ vốn không nên tồn tại?!
Phát hiện của Nghiêm Vĩnh Cận dọa chính bản thân hắn sợ hết hồn, hắn im lặng trả di động cho La Hạo.
La Hạo còn chưa ngừng miệng: “Sao cái thằng Bạch Chỉ này sống kém thế nhỉ? Uầy, ông biết không, đỉnh điểm là lúc nó ở phòng mỹ thuật, tất cả mọi người đều cố ý ngồi gần chỗ vật mẫu nhất, chắn hết vị trí ngon, cố tình làm nó không vẽ tốt được. Tôi mà là nó tôi đã đếch thèm đi học từ đời rồi.”
Chẳng trách… Nghiêm Vĩnh Cận nhớ lần đó mình tới phòng mỹ thuật tìm Bạch Chỉ, cậu ngồi một mình lẻ loi phía trước, cho dù bên cạnh có người thì họ cũng tránh cậu rất xa, chẳng khác nào đề phòng bệnh dịch.
Hắn muốn nói lời xin lỗi, nhưng mỗi khi nhìn mặt Bạch Chỉ hắn lại không tài nào thốt nên hai chữ “xin lỗi” này. Trước giờ nếu hắn có mâu thuẫn với bạn cùng lớp thì cũng rất dễ hòa giải, chỉ cần nói một câu “Anh bạn, tôi không cố ý, đừng để bụng nhé” là được, tại sao đến lượt Bạch Chỉ bỗng nói không ra lời?
Đảo mắt đã tới dịp nghỉ lễ quốc khánh.
Kỳ nghỉ trọn bảy ngày có thể khiến đám học sinh sung sướng phát điên. Trước kia Nghiêm Vĩnh Cận cũng sẽ vui muốn chết vì được nghỉ, nhưng bây giờ… Vừa nghĩ tới chuyện không được gặp Bạch Chỉ suốt bảy ngày, không biết rồi sự hiểu lầm lần này sẽ biến thành cái gì, nếu không giải quyết thì hắn sẽ cảm thấy vô cùng thất bại.
Đương nhiên đối với Bạch Chỉ thì nghỉ hay không cũng giống nhau, chẳng qua là đổi địa điểm học bài thôi.
“Hương Hương, ăn ít hoa quả đi, đừng học bài mãi thế.” Mẹ Bạch bưng một khay hoa quả đã cắt gọt xong xuôi đến cửa phòng học, gọi.
“Con biết rồi mẹ.” Bạch Chỉ lập tức đặt bút xuống, nghe lời ra phòng khách ngồi, tiện tay cầm một miếng táo bỏ vào miệng.
“Ở trường thế nào?” Mẹ Bạch hiền hậu xoa mái tóc mềm của con trái. Bố Bạch ngồi bên cạnh đang đeo kính lão xem tin tức trên điện thoại, có điều hai tai đã dỏng cao chờ nghe xem con trai nói gì.
Ở trường… Bạch Chỉ nghĩ đến hộp màu vẽ bị người khác phá lem nhem của mình, những miếng kẹo cao su dính dưới bàn học, còn vô số chuyện khác nữa… Cậu nhìn mẹ Bạch, mỉm cười: “Con ổn ạ, vẫn như bình thường thôi.”
“Thằng bé này!” Bố Bạch lập tức đặt di động xuống, nghiêm mặt nói “Cô giáo gọi điện cho bố mẹ rồi, con nhốt Nghiêm Vĩnh Cận – cái thằng bé đã cứu con ở trong phòng ký túc! Ai dạy con làm thế hả! Con đối xử với ân nhân cứu mạng kiểu ấy à!”
“Ông này…” Mẹ Bạch lườm bố Bạch trách móc “Sao ông lại bắt đầu thế rồi? Nghe xem con nói thế nào đã nào!” Quay đầu nhìn con trai, mẹ Bạch lập tức lộ ra nụ cười hiền hòa “Có phải có chuyện gì không? Con kể cho mẹ nghe tí đi.”
“Bà cứ chiều nó!” bố Bạch cứng miệng là vậy nhưng vẫn không khỏi nhích tới gần Bạch Chỉ một chút.
Bạch Chỉ không hề biến sắc mặt: “Cái đấy là bọn con đùa thôi! Đám tuổi con giờ toàn trêu nhau như thế. Bố, mẹ, con ở trường rất ổn thật mà, bố mẹ yên tâm đi. Các bạn hay hỏi bài con lắm, con với bạn cùng lớp chơi với nhau rất thân ấy.”
Bố Bạch rõ ràng thở phào một hơi, có điều vẫn làm bộ đạo mạo răn dạy: “Từ giờ không được đùa thế, nguy hiểm lắm! Biết chưa?”
“Con biết rồi!” Bạch Chỉ cố ý làm mặt xấu với ông, quả nhiên khiến bố Bạch phải bật cười: “Nghịch như quỷ!”
Dứt lời, vẻ mặt bố Bạch chợt thoáng tối đi.
Mỗi ngày trôi qua, số ngày được trò chuyện, đùa giỡn với con trai như vậy lại ít đi một ngày. Không biết hai ông bà già bọn họ sẽ rời đi khi nào, không biết khi con trai trưởng thành rồi có còn dựa dẫm vào họ không, nỗi băn khoăn đó không ngừng chiếm cứ tâm trí hai vợ chồng họ.
Cũng bởi lý do này, dù có chuyện gì Bạch Chỉ cũng không muốn nói với bố mẹ. Họ đã bận tâm vì cậu quá nhiều rồi.
“Đúng rồi, thằng bé Nghiêm Vĩnh Cận hôm nay có rảnh không?” Mẹ Bạch đột nhiên hỏi.
“Sao thế mẹ?”
“Bình thường các con bận đi học, bây giờ được nghỉ con mời người ta một câu, gọi nó đến nhà mình ăn bữa cơm chứ sao!”
“Mẹ con nói đúng đấy.” Bố Bạch cũng gật đầu “Nhà mình còn chưa chính thức cảm ơn người ta đâu.”
Bạch Chỉ thiếu chút bại lộ vẻ mặt xấu hổ: “… Vâng ạ!”
Vậy là Nghiêm Vĩnh Cận ngồi trong nhà Bạch Chỉ.
Một cậu nhóc quen ăn to nói lớn như hắn, hôm nay lại ngồi đầy vẻ câu nệ.
“Đừng ngại, cứ tự nhiên như đang ở nhà con nhé.” Mẹ Bạch nhiệt tình gắp thức ăn cho hắn “Con thích ăn gì để bác làm cho.”
“Không cần không cần ạ, con cám ơn bác, thế này đủ rồi ạ!” Để chứng minh mình rất thích, Nghiêm Vĩnh Cận còn cầm thìa lùa luôn vài miếng vào miệng.
Ăn cơm xong, mẹ Bạch không cho Bạch Chỉ giúp dọn dẹp rửa bát mà xua cả hai vào phòng riêng: “Hai đứa vào phòng mà chơi, Hương Hương tiếp bạn cho tốt đấy!”
“Con biết rồi.”
Vừa bước vào phòng, nụ cười của Bạch Chỉ tức thì biến mất.
“Không đến mức ấy chứ, tôi có phải kẻ thù của cậu đâu…” Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi lầm bầm.
Bạch Chỉ không nói lời nào, lặng lẽ mở sách giáo khoa ra.
“Tôi bảo cậu này Bạch Chỉ, cậu không nhất thiết phải đối xử với tôi thế chứ, mẹ cậu mời tôi mà, có phải tôi mặt dày mày dạn không mời mà đến đâu đúng không?” Nghiêm Vĩnh Cận không nhịn nổi cậu “Cậu không thích thì ngay lúc ấy bảo mẹ cậu là được cơ mà? Bảo hai bác là cậu cực kỳ ghét tôi, hai bác biết thì sẽ chẳng gọi tôi đến đâu, cũng đỡ cho tôi phải ngồi đây để cậu chọc tức, mẹ nó tôi ở nhà còn nhàn hơn!”
“Đúng, cậu nói không sai, tôi cực kỳ ghét cậu.” Bạch Chỉ đột nhiên gấp sách lại.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Vĩnh Cận thấy Bạch Chỉ tức giận như vậy. Thường ngày cậu luôn mang khuôn mặt vô cảm, bất kể gặp phải chuyện gì cũng rất bình tĩnh, nhưng hôm nay cậu nổi giận rồi, ánh mắt tựa hồ sắp phun ra lửa. Trong khoảnh khắc, Nghiêm Vĩnh Cận chợt không biết phải phản ứng ra sao.
“Cậu với đám kia khác gì nhau? Tự nhận là dị tính luyến thì ngon à, coi những người khác với mình là quái dị, lúc nào cũng ra vẻ căm ghét ghê tởm, ngoài miệng lại phải nói là muốn kết bạn với tôi, chính cậu không tự thấy mình nực cười à?” Bạch Chỉ bật cười một tiếng.
Nghiêm Vĩnh Cận hoảng hốt giải thích: “Tôi không…”
“Cậu không?” Bạch Chỉ cao giọng ngắt lời hắn “Cậu dám bảo không! Khi tôi đụng vào cậu cậu không tránh chắc! Chả lẽ lúc chơi với đám con trai khác cậu cũng thế!”
Lửa giận của Nghiêm Vĩnh Cận cũng bị khơi lên rồi: “Tôi đã bảo không là không!”
“À, thế xem ra cậu không nghĩ gì cả, cậu rất bao dung ha!” Bạch Chỉ giễu cợt nhếch mép.
Đầu óc Nghiêm Vĩnh Cận nóng lên. Hắn nhào tới đẩy Bạch Chỉ ngã xuống giường, tức tối nhìn vào đôi mắt châm biếm của cậu: “Tôi bảo rồi, tôi không nghĩ thế! Tôi không sợ tiếp xúc với cậu, nghe rõ chưa!”
“Rồi sao?”
Rồi sao… Rồi… Nghiêm Vĩnh Cận cũng không biết tiếp theo mình nên làm gì nữa.
Bạch Chỉ nở nụ cười, thình lình vươn tay đè gáy Nghiêm Vĩnh Cận xuống. Hắn chỉ có một tay lành, chống không vững, bỗng nhiên bị cậu ấn xuống trong lúc không đề phòng, đôi môi hắn chạm phải môi cậu.
Chớp mắt đó Nghiêm Vĩnh Cận cảm thấy toàn thân như bị điện giật tê dại, trái tim tưởng chừng ngừng đập. Khi hắn hoàn hồn, trái tim ấy lại nảy lên rất nhanh, cứ như thể sắp bay ra khỏi lồng ngực.
“Hai con làm gì mà ầm ĩ thế, gây gổ với nhau à? Hương Hương…” Cánh cửa bất ngờ bật mở, mẹ Bạch nhìn cảnh tượng đang diễn ra, vội nuốt ngược mấy chữ chưa kịp nói vào bụng. Bà khựng lại vài giây, ngượng ngùng cười: “Xin lỗi, mẹ quấy rầy hai đứa rồi.”
Dứt lời, bà đóng cửa ra ngoài!
“Mẹ cậu… sợ quá choáng luôn rồi hả?”
“Bố mẹ biết tôi là gay.” Bạch Chỉ đẩy Nghiêm Vĩnh Cận ra, đứng dậy chỉnh sửa áo quần một chút.
“Hả?” Lúc này đến lượt Nghiêm Vĩnh Cận choáng váng. Nhà họ tân tiến thật!
Bạch Chỉ đứng đối diện với tấm gương trong phòng, không biết cậu đang nhìn gì, nhưng Nghiêm Vĩnh Cận phía sau lại có thể thấy rõ ánh mắt bi thương của cậu phản chiếu trong đó: “Bố mẹ tôi là giảng viên đại học, cả đời luôn kiên định với chủ nghĩa duy vật. Chỉ riêng với tôi là họ giống như tất cả những người cha mẹ khác, mặc kệ khoa học, dù phải dùng những cách không thể tưởng tượng nổi cũng chấp nhận thử một lần.”
Nghiêm Vĩnh Cận hiểu, Bạch Chỉ sắp kể vài chuyện mình vô cùng muốn biết rồi.
Khi bố mẹ Bạch Chỉ còn trẻ, hai người dồn hầu hết thời gian và sức lực vào học thuật, lúc quay đầu muốn tính chuyện của mình thì con nhà người khác đều đã lớn khôn. Khó khăn lắm họ mới có đứa con đầu lòng, ai ngờ mới một tháng tuổi, đứa bé đã bị bệnh qua đời.
Sau lần đó, đường con cái của họ bỗng trở nên trắc trở, nếu không sinh non thì lại đang phát triển bình thường đột nhiên mất luôn trong bụng mẹ. Ban đầu hai nhà giáo nhân dân, đảng viên ưu tú tuyệt đối không tin vào mấy thứ yêu ma quỷ quái, nhưng mắt thấy tuổi mình ngày càng lớn, họ cũng có phần sốt ruột, thế rồi nghe người nhà khuyên bảo, họ đến miếu cầu phúc. Chính vào lúc này họ đã gặp quý nhân của cuộc đời mình – một vị hòa thượng lớn tuổi.
Khi đó họ đang thắp hương trong miếu, lão hòa thượng đi ngang qua bỗng chậm chạp lắc đầu.
Bố Bạch vội hỏi: “Sao khi thấy vợ chồng con thầy lại lắc đầu?”
Lão hòa thượng thở dài: “Có phải hai vị thí chủ từng có một đứa con gái, nhưng được một tháng tuổi thì chết yểu vì bệnh không?”
Hai vợ chồng nhìn nhau, lão hòa thượng lợi hại thật, còn biết cả chuyện này! Bọn họ vội luôn miệng đáp phải.
Lão hòa thượng than một tiếng: “Chúng sinh đều khổ. Lão nạp biết hai vị thí chủ nóng lòng cầu con, nhưng hai vị đều là người mang mệnh không con không cái.”
Lời của ông khiến bố Bạch mẹ Bạch lo lắng: “Cầu xin đại sư giúp hai vợ chồng chúng con!”
Thế nhưng lão hòa thượng không nói gì nữa. Bởi vậy, hai người ngày ngày đến tìm ông, đau khổ cầu xin. Có lẽ cảm động bởi thành ý của họ, ông nói cho họ một cách: “Hai vị thí chủ hãy tới miếu này cung phụng nhang đèn bảy bảy bốn chín ngày thì sẽ được một đứa con. Nhưng đây là đứa con do che mắt thần phật trên chín tầng trời mà trộm được, bát tự vô cùng nhẹ, dù may mắn trưởng thành cũng sẽ không ngừng gặp tai họa.”
Dứt lời, lão hòa thượng lấy một tờ giấy trắng, viết vài chữ rồi đưa cho bố Bạch mẹ Bạch: “Đây là tên đứa trẻ. Trước khi đi học chỉ được nuôi nó như con gái, để tóc dài, đừng cắt trước lúc đến tuổi đi học.”
Ngày đó, hai vợ chồng đã sắp năm mươi tuổi. Cũng chính thời điểm ấy, mẹ Bạch rốt cục mang thai.
Cái tên lão hòa thượng truyền cho chính là Bạch Chỉ. Có điều Bạch Chỉ cho rằng nguyên nhân ông đưa ra cái tên này có lẽ bởi trong miếu có trồng một cây bạch chỉ mà thôi.
Trong nháy mắt, Nghiêm Vĩnh Cận dường như đã hiểu ra tất cả. Hắn giật mình nhìn chằm chằm cậu: “Ý cậu là, những chuyện chúng ta gặp phải đó đều bởi vì… bởi vì cậu?”
Bạch Chỉ gật đầu: “Đúng, bọn họ tới để lấy mạng, có lẽ đối với họ thì tôi là kẻ cùng phe đấy. Thế nên…” Cậu chuyển sang trọng tâm câu chuyện “Bạn Nghiêm Vĩnh Cận ạ, cậu đồng ý đổi phòng ký túc không?”
“Cái gì… Cái gì mà đổi phòng ký túc!” Nghiêm Vĩnh Cận không còn lời nào để nói “Tôi bảo cậu này Bạch Chỉ, có phải cậu đang nói lung tung để lừa tôi không? Tôi không sợ mấy thứ đấy đâu! Đừng có thế nữa!”
“Được.” Bạch Chỉ cười híp mắt nhìn hắn “Tùy cậu thôi.”
“À… Bạch Chỉ.” Nghiêm Vĩnh Cận bỗng hơi ngượng ngùng “Tôi không biết chuyện của cậu, xin lỗi vì những gì tôi đã làm nhé. Tôi cũng không nhạy bén lắm, cậu đừng để ý. Thôi, về sau mà tôi có làm gì ngu quá thì cậu cứ mắng tôi ác vào, được không?”
Bạch Chỉ liếc hắn: “Tôi không thích văng tục.”
“Được, sau này tôi không nói tục nữa!” Nghiêm Vĩnh Cận vỗ đùi, lại thận trọng nhìn về phía cậu “Bọn mình nói chuyện rõ ràng hết rồi, bây giờ cậu có đồng ý làm bạn với tôi không?”
Bạch Chỉ dở khóc dở cười: “Này, Nghiêm Vĩnh Cận, hay là cậu gay ngầm?”
“Ý là sao?”
“Ý là có lẽ thật ra cậu thích con trai, chẳng qua cậu chưa từng phát hiện.”
“Dẹp dẹp!” Nghiêm Vĩnh Cận lập tức xua tay “Cậu đừng đùa tôi! Tôi nhá, chả qua tôi thấy cậu cũng rất tốt, rất thú vị thôi. Cậu xem, cậu nói cho tôi biết cả chuyện quan trọng của gia đình như thế, tôi nghĩ cậu rất có nghĩa khí. Cậu chốt cho tôi đi, đã nói đến mức này là cậu đồng ý làm bạn với tôi rồi chứ gì!”
Bạch Chỉ chỉ cười nhìn hắn.
Nghiêm Vĩnh Cận có hơi nóng ruột: “Giời ạ, Bạch Chỉ, cậu đừng có bảo không nữa! Có khi tôi là quý nhân của đời cậu cũng nên! Cậu đếm thử xem tôi đã cứu cậu bao nhiêu lần! Ở bên cạnh tôi là đảm bảo an toàn biết chưa? Cậu còn muốn đuổi tôi đi nữa, đúng là…”
“Cậu không để ý việc tôi hôn cậu?” Bạch Chỉ bỗng nhả một câu không hề ăn khớp.
“Hả?” Nghiêm Vĩnh Cận thoáng sửng sốt, giờ mới nhớ tới những chuyện vừa xảy ra “Không phải… Ha! Có gì đâu, đùa tí thôi làm gì phải căng!”
Bạch Chỉ ngẫm nghĩ chốc lát, thoải mái gật đầu: “Được, linh vật.”
Chỉ… Chỉ thế thôi là Bạch Chỉ đồng ý bắt tay giảng hòa với hắn? Nghiêm Vĩnh Cận không khỏi kinh ngạc, không ngờ có ngày hắn cũng được làm bạn với học thần Bạch Chỉ danh tiếng lẫy lừng?