Chương 32
Bến tàu thủy vận Từ Châu, Hoài Nam.
Huyết mạch Tứ Thủy bắt ngang Kinh Đông, Giang Hoài và Dư Hàng, chảy qua nhiều tỉnh và cả đường thủy hoàng kim của Kinh Đô – sông Biện, giao nhau với dòng Từ Châu, vì Hoàng Hà chuyển dòng mà trở thành phụ lưu của nó, ba nhánh đường thủy đều giao với Từ Châu biến nơi này trở thành một trung tâm giao thông quan trọng hơn trong tương lai.
Hoàng Hà chuyển dòng, nước ngập Từ Châu, từ tháng bảy đến giữa tháng tám, toàn bộ Từ Châu đã trở thành một vùng ngập úng mênh mông là nước, giữa tháng chín nước xuống dần, tới đầu tháng mười, lũ lụt đã rút lui toàn bộ, để lộ một mảnh đất đai hoang tàn.
Người xuôi Nam chạy nạn chỉ có số ít, phần lớn đều ở lại, nhờ sự giúp đỡ của triều đình và quan phủ chuẩn bị xây dựng lại gia viên. Bởi vì Từ Châu, Phi Châu và Tứ Thủy là những khu vực bị ảnh hưởng nặng nề, vậy nên Từ Châu và Phi Châu nhận được một nửa phần bạc trong bốn trăm vạn lượng phát xuống để cứu trợ.
Tứ Thủy ở Kinh Đông cũng nhận được một khoản bạc khác, không liên quan gì đến bạc cứu trợ thiên tai của Hoài Nam.
Lúc này, một chiếc thuyền quan đang chậm rãi di chuyển trên mặt nước, bóng đêm bao trùm, mặt sông mịt mờ, trên thuyền thắp đuốc sáng ngời, mũi thuyền có quân lính tuần tra. Thuế án ty bộ Hộ bước ra khỏi khoang thuyền, thấy được ánh đèn lấp ló ở bến thuyền liền lệnh cho sai dịch mang cờ hiệu đại diện thân phận treo lên mũi thuyền.
Sai dịch vừa mới cầm cờ hiệu chạy ra, nhác thấy có bóng đen lướt qua trên mặt sông, trong lòng hoảng sợ, vội vàng cất tiếng báo hiệu, nhưng chỉ một giây sau cổ họng chợt lạnh toát, trong mắt tràn ngập máu tươi và ánh lửa đang nhún nhảy.
Máu tươi văng lên mặt Thuế án ty, bấy giờ ông ta mới rút kiếm ra chém loạn: "Địch tấn công! Địch tấn công! Mau ra đây tiếp địch —— " Một bên quát hỏi hắc y nhân che mặt vừa ngoi lên khỏi mặt nước leo vào thuyền: "Các ngươi là ai? Là thủy tặc ở đây sao? Có biết đây là thuyền quan triều đình phái tới cứu trợ thiên tai hay không?"
Quân lính vội vàng chạy đến nghênh địch, đạo tặc hắc y đều là người luyện võ, quân lính căn bản không phải đối thủ của chúng, vậy nên chúng nhanh chóng giải quyết hơn phân nửa.
Đạo tặc cầm đầu nghe thế cười nhạt: "Thuyền quan ư? Cướp là cướp thuyền quan triều đình! Còn giết là giết đám cẩu quan các ngươi!"
Thuế án ty bộ Hộ kinh hãi, vội vàng nói: "Đây là thuyền chở lương thực cứu trợ thiên tai, nếu như bị cướp thì hàng vạn dân bị nặn sẽ ăn đói mặc rách, sẽ chết đói đấy!"
"Lương thực cứu trợ đến Hoài Nam sẽ vào túi của tham quan phú thương hết cả, đem đến tay dân bị nạn lúc nào? Có cho hay không cho thì dân bị nạn cũng chết đói thôi! Chẳng thà để cho Ngư Gia Trại chúng ta ra tay làm hảo hán Lục Lâm*, cứu một lần tất cả dân bị nạn ở Hoài Nam này!"
(*) Lục Lâm vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống đối quan lại.
Ngư Gia Trại?!
Thuế án ty thương tích đầy mình vẫn khó khăn chống cự: "Bổn quan khuyên các ngươi nên suy nghĩ lại, dừng tác oai tác quái ngay lập tức, bổn quan sẽ không nhắc chuyện cũ, nhưng nếu cứ khăng khăng làm theo ý mình, triều đình nhất định không bỏ qua cho các ngươi! Dù cho các ngươi có đủ loại kỹ năng, dù cho có mai danh ẩn tích đi chăng nữa cũng không đấu lại thiên quân vạn mã của triều đình đâu! Binh mã của Tri phủ Từ Châu đang trên đường tiếp ứng rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra các ngươi đang cướp bóc làm ác, điều động quân đội cho bảy mươi hai trại quanh một tỉnh mười bốn châu của các ngươi chầu trời, đến lúc đó Ngư Gia Trại máu chảy thành sông, các ngươi có hối hận cũng không kịp!"
"Không cần tham quan các ông bận tâm!"
Hắc y nhân vung kiếm đâm về phía ngực Thuế án ty, phía sau có đồng bọn đi lên nói: "Tìm được bạc rồi!"
"Đem đi." Hắc y nhân đáp lại xong thu kiếm về, đạp Thuế án ty rơi xuống nước.
Cùng lúc đó, bến tàu bên bờ sông sáng rực đèn đuốc, tiếng bước chân đều tăm tắp vang dội từ xa đến gần, một hắc y nhân khác nói: "Thủ lĩnh, doanh binh Từ Châu tới!"
"Đi."
Trước khi đi hắn thả một cây đuốc vào giữa thuyền, thoáng chốc lửa vọt lên ngút trời.
Quân lính trên bờ lập tức múc nước dập lửa, cuối cùng kéo được xác thuyền quan bị đốt cháy chỉ còn trơ khung cùng với một đống xác người, lúc này một quân lính đột nhiên hô to: "Đại nhân, ở đây có một người còn sống!"
Tri phủ Từ Châu Hạ Quang Hữu vội vàng xuống ngựa chạy đến, thấy người này thương tích đầy mình đã bị ngâm nước đến trắng bệnh ra, mặt như giấy vàng, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, hơn nửa là không thể cứu được rồi, nhưng ông vẫn gọi đại phu tới.
Thuế án ty để lại một hơi tàn, giùng giằng níu lấy vạt áo quan của Hạ Quang Hữu nói đứt quãng: "Hai trăm vạn... Bạc cứu trợ thiên tai bị, bị cướp rồi..."
"——" Hạ Quang Hữu hít một ngụm khí lạnh, vội ngồi xổm người xuống hỏi: "Là ai đã cướp tiền cứu trợ hả?"
"Ngư, Ngư Gia Trại —— "
"Ngư Gia Trại? Ông chắc chắn là Ngư Gia Trại sao? Hai trăm vạn cứu trợ thiên tai đều bị chúng cướp à? Bạc cứu trợ có còn được chở đến bằng đường nào khác không? Ông là người ở đâu? Ông —— " Hạ Quang Hữu luôn miệng truy hỏi, nhưng phát hiện người này đã trợn trắng hai mắt nhìn trời, không còn hô hấp nữa.
Thông phán Từ Châu trầm trọng lên tiếng: "Hai trăm vạn bạc cứu trợ thất lạc ở ranh giới Từ Châu, ngươi ta không thoát khỏi truy trách."
Hạ Quang Hữu sốt ruột sắp chết rồi, ngực phập phồng: "Ta còn không rõ sao? Nhưng cuối cùng là ai đã cướp đi hai trăm vạn đó? Người đó muốn dùng hai trăm vạn để làm gì?"
Thông phán Từ Châu: "Ông ta nói là... Ngư Gia Trại cướp tiền cứu trợ thiên tai sao?"
Hạ Quang Hữu: "Người khác không biết Ngư Gia Trại là cái gì, chẳng lẽ chúng ta không biết? Bao đời nay bọn họ sống quanh nơi sơn thủy, bắt cá bán cá để kiếm sống, gan lớn đến nỗi có thể làm mấy chuyện như cướp quan ngân này sao?"
Thông phán Từ Châu: "Nghe nói hai năm gần đây, Ngư Gia Trại thu nhận không ít người trong giang hồ, thường xuyên lui tới, thành phần phức tạp, không chắc sẽ không tiềm ẩn vài nhân tố liều mạng."
Hạ Quang Hữu: "Ngư Gia Trại hai ba ngàn người, già trẻ gái trai đều có, mấy đời an cư lạc nghiệp, không thể chỉ vì vậy mà kết luận là do bọn họ làm, cũng không thể nói suông rằng bọn họ chứa chấp tội phạm được."
Hạ Quang Hữu nặng nề than thở, ngực nghẹn đầy buồn rầu thật sự không cách nào phát ra ngoài, ông cảm thấy việc này rất khó mà giải quyết: "Đầu tiên báo cho Soái ty, sau mới tấu lên triều đình, trước đó cần phải điều động toàn bộ các huyện dưới quyền Từ Châu, bảo họ phải đặc biệt chú ý những người lạ mặt hoặc nhóm giang hồ tụ tập, ra vào thành quách, trong ngoài phủ châu đều phải nghiêm túc kiểm tra người đi đường qua lại, nhất định phải để ý đến những người nào mang theo bên mình hành lý to nặng."
Xoay người leo lên ngựa, Hạ Quang Hữu thở ngắn thở dài: "Hai trăm vạn cứu trợ thiên tai đấy! Vậy mà lại bị mất ở Từ Châu này, ta còn chưa biết phải giải thích với bệ hạ và triều đình như thế nào, càng không biết làm sao nói rõ với dân bị nạn đây! Công tác cứu trợ không được chậm trễ một khắc nào, bây giờ ngân lượng gom góp trước đó và tiền trong kho thuế phủ cơ bản đã dùng hết rồi, chống đỡ không được bao lâu đâu, vẫn là phải mau mượn ít bạc ở phủ châu xung quanh để xoay sở thôi."
Thông phán Từ Châu đồng ý với Hạ Quang Hữu: "Cứu dân như cứu hỏa, cứ cứu trước đã rồi nghĩ cách tìm lại số bạc đó sau, ta đoán rằng bên trên sẽ rộng lượng cho ngài thêm ít ngày giờ. Chuyện sau này cứ để sau này rồi nói, bây giờ thu xếp cho dân ổn định đã."
Hạ Quang Hữu gật đầu, vô thức nhẹ nhàng vuốt ve mũ quan, chỉ sợ mình không còn đội nó được bao lâu nữa.
Hai người cưỡi ngựa, đạp lên ánh trăng trở về phủ Nha Từ Châu.
***
Trong bụi lau sậy bên bờ sông, có một đôi nam nữ đang nín thở không nói chuyện, bọn họ đã ngồi xem toàn bộ quá trình hắc y nhân cướp giết thuyền quan, trước khi doanh binh Từ Châu đến đã lặng lẽ rời đi, chạy như điên mười mấy dặm mới dám dừng lại thở dốc.
"Quả nhiên có kẻ cướp ngân lượng cứu trợ thiên tai, chỉ tiếc chúng ta đến chậm một bước." Người phụ nữ vô cùng ảo não, đấm vào bàn tay nói: "Ngươi nhìn thấy được mặt của tên cầm đầu không?"
Người đàn ông mặt đầy hoảng sợ, nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu: "Quan tham nghị Soái ty Hoài Nam Tôn Phụ Ất!"
Người phụ nữa suy nghĩ chốc lát: "Viết một tờ giấy đưa đến phủ Nha Từ Châu, nhắc nhở Hạ Quang Hữu đi."
Người đàn ông không đồng ý: "Chúng ta không biết Hạ Quang Hữu là địch hay bạn, nếu như ông ta cùng đảng với An Hoài Đức thì sao? Liệu có làm phản tới giết chúng ta diệt khẩu hay không? Hay là cứ tìm Tam thúc công bàn bạc trước đi, để cho ông ấy quyết định."
Người phụ nữ suy tư rồi đáp: "Vậy bây giờ chúng ta mau về Ngư Gia Trại thôi."
***
Tấu chương quan ngân bị cướp nhanh chóng đến Soái ty, Soái sứ An Hoài Đức nói với tả hữu tham mưu và một đám quan viên: "Tuy là chuyện xảy ra ở khu vực Từ Châu, nhưng cũng coi như là chuyện xảy ra trong vùng quản lý của ta, tìm lại bạc, giết kẻ xấu, ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác được."
Gã đẩy tấu chương dến trước tả hữu tham mưu bên cạnh: "Thuế án ty bộ Hộ phụ trách vận chuyển bạc cứu trợ thiên tai trước khi chết có nói côn đồ cướp quan ngân chính là Ngư Gia Trại, theo trinh sát báo lại, tuy bao thế hệ Ngư Gia Trại đều theo nghiệp bắt cá, nhưng hai ba năm nay thường xuyên có một nhóm giang hồ ra vào, bọn chúng thường xuyên tụ tập, bàn bạc thời sự, là đảng phái có khả năng phản bội rất lớn."
Tả tham mưu đề nghị: "Chi bằng phái binh bao vây Ngư Gia Trại, lục soát bảy mươi hai trại, ba mươi sáu đường thủy, nếu quả thật là do đám phản bội kia gây nên, ta có thể bắt lại ngay lập tức!"
Hữu tham mưu đưa ra ý kiến: "Soái ty hành động không thể nói toạc ra được, cứ lệnh cho doanh binh lặng lẽ lẻn vào bảy mươi hai trại, không được rút dây động rừng, càng không cần phải báo cho Tri phủ Từ Châu. Tôi xem tấu sớ của hắn, từng câu từng chữ đều có ý bác bỏ trách nhiệm của Ngư Gia Trại, vậy nên không chắc Hạ Quang Hữu có liên quan gì đến Ngư Gia Trại hay không."
Những quan viên khác cũng phụ họa, rối rít đưa ra nhận xét của mình.
Trấn an ty hay còn gọi là Soái ty, tuy quản lý binh quyền nhưng An Hoài Đức không xuất thân võ tướng, chẳng qua do gã ngồi trên trung đường, tuổi tác chừng bốn lăm bốn sáu, chính là độ tuổi sinh lực khỏe mạnh, vóc dáng cũng khôi ngô cường tráng, trái lại có chút giống như người trong quân ngũ.
Biểu cảm của gã không giận tự uy, ánh mắt liếc một cái như có thể nhìn thấu tâm tư người khác, vô cùng sắc bén đáng sợ.
Đám quan viên thấy gã không nói gì, ai nấy đều thấp thỏm: "Soái sứ, không biết ý ngài thế nào ạ?"
"Ừ." An Hoài Đức đặt hai tay trên đầu gối, nhắm mắt ung dung nói: "Đề nghị của các ngươi cũng không tệ." Dừng một lát rồi hỏi: "Tấu sớ của Từ Châu đã đến Kinh Đô rồi chứ hả?"
Tả tham mưu: "Nếu đúng lộ trình, nên đến rồi ạ."
An Hoài Đức: "Trước có Chương Tòng Lộ chết ở dịch trạm Từ Châu, bây giờ hai trăm vạn cứu trợ thiên tai cũng mất ở Từ Châu, xem ra phong thủy nơi này không tốt."
Hữu tham mưu: "Hai chuyện xảy ra cách nhau quá gần, chỉ sợ bệ hạ hiểu lầm ngài thôi."
An Hoài Đức cười hai tiếng, giọng vừa thong thả lại điềm đạm: "Người thường được phán vô tội, kẻ tài lại bị khép tội. Lão phu làm quan ba mươi năm, hiểu đạo lý này hơn ai hết. Huống chi lão phu thân là Soai sứ Hoài Nam, quản lý quân vụ trị an của một tỉnh mười bốn châu phủ, trong khu vực này xảy ra bất kỳ chuyện gì đều cần bổn sứ chịu trách nhiệm, lý nào mà lại khoanh tay đứng nhìn."
"Ân đức mà bệ hạ dành cho lão thần sâu nặng như núi, lão thần lại vì quân phân ưu, không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Vậy nên dù là lửa thiêu cháy Giám sát ngự sử hay là bạc cứu trợ bị cướp đi, lão phu đều phải quản. Cứ cho là bệ hạ sẽ trách lên đầu ta, muốn lấy cái mũ của ta xuống cũng là chuyện đương nhiên thôi. Là do ta không làm tròn bổn phận của mình, bất kỳ hình phạt nào được đưa ra, ta cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận."
Một đám quan viên nghe vậy thì nhao nhao kính nể: "An soái sứ ăn lộc vua, một lòng trung quân, thật sự là lương thần, bọn ta hổ thẹn không bì nổi."
Lúc này, quan tham nghị Trấn an ty Tôn Phụ Ất bước ngang đại sảnh nhìn vào bên trong, đối mặt với quan trên An Hoài Đức đang mở mắt thì khẽ gật đầu một cái.
An Hoài Đức nhắm mắt lần nữa, thản nhiên nói: "Trước khi lệnh vua đến, bổn sứ sẽ tự mình đến Từ Châu xử lý án cướp tiền cứu trợ thiên tai, hy vọng có thể mất bò mới lo làm chuồng, lập công chuộc tội."
Khựng lại mấy giây, An Hoài Đức có ý ám chỉ nói: "Ngư Gia Trại có hiềm nghi lớn nhất, cứ làm theo lời tham mưu đi, trước tiên bao vây thẩm vấn. Nếu như có kẻ cầm vũ khí chống đối, chắc chắn kẻ đó chính là loạn đảng."
***
Ba ngày sau, Ngư Gia Trại.
Sắc trời hửng sáng, ánh bình minh phá vỡ tầng mây rọi xuống mặt đất, màn sương mù mỏng bao lấy dãy núi, mặt hồ lóe lên sắc vàng nhạt, giữa núi non trùng điệp là một khoảng đồng ruộng trải dài, nhà gỗ chằng chịt mọc lên, đây đã từng là nơi thôn xóm khói lửa sung túc, vậy mà giờ đây chỉ còn lại một đống đổ nát hoang tàn, cửa trại bằng gỗ bị sụp mất một bên, ba chữ "Ngư Gia Trại" cũng bị chém nát để lại vết đao sâu hoắm, bên cạnh vương vãi nông cụ và máu tươi.
Có tiếng "ầm ầm" vang lên, từng cơn vó ngựa như có thiên quân vạn mã giậm chân bước tới, bụi mù cuồn cuộn bay, một hàng kỵ binh đeo giáp nặng đạp nắng ban mai đi tới, đoàn kỵ binh đạp lên cả Ngư Gia Trại tan hoang, đi sâu vào vùng trung bộ, khắp nơi toàn là vết đao búa, chỉ là không thấy bất cứ một xác chết nào.
Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, kỵ binh dẫn đầu giá ngựa phóng qua hàng rào chắn đã sụp đổ, khi tuấn mã đang bay vùn vụt thì nhanh chóng tung người xuống ngựa, bước hai ba bước vụt lên phía trước, dùng trường thương đẩy tên đàn ông lực lưỡng đang đè lên trên người phụ nữ với ý đồ làm bậy, rồi hắn nhấc chân mạnh mẽ đạp về phía ngực tên tráng hán, thoáng cái xương ức gã ta lõm vào trong, mất mạng tại chỗ.
Nhìn lại đường đi phía sau lưng kỵ binh, những nơi hắn đi qua là dấu chân lún sâu đến hai ba xăng-ti-mét, đủ thấy sức lực kinh khủng đến nhường nào.
Người phụ nữ hoảng sợ nhìn bọn họ, ôm cánh tay mình co ro người lại, trên đỉnh đầu bỗng chốc tối sầm lại, vô thức vươn tay bắt lấy, xúc cảm trong tay nói cho nàng biết đó là một mảnh vải, rồi sau đó nàng nghe thấy một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: "Ngươi là người của Ngư Gia Trại còn sống sót sao?"
"Không, không phải, ta không phải... Ta là, ta là người của Diêm bang, vốn là đến đây để thu sổ muối của tháng trước, không ngờ gặp phải quan phủ đến Ngư Gia Trại tiêu diệt loạn đảng, lúc ấy hai bên chém giết lẫn nhau, ta sợ bị dính líu mới tìm chỗ trốn, thấy trời vừa sáng đi ra ngoài, kết quả gặp phải sơn tặc đến sửa mái nhà dột, suýt nữa là bị hắn —— nhờ có đại nhân cứu giúp, Tam nương vô cùng cảm kích! Đại nhân, ta không phải là loạn đảng Ngư Gia Trại, ta thật sự là người của Diêm bang ở Thanh Sơn, Từ Châu, chúng ta còn có công văn chấp thuận cho đào giếng muối của Diêm thiết ti trong vùng —— "
"Ngư Gia Trại bị Tri phủ Từ Châu lấy tội loạn đảng mang binh tới vây quét sao?"
Tam nương chần chừ: "Lúc ấy ta đang trốn, không nhìn thấy người, nhưng có nghe thấy quân lính gọi thống lĩnh là 'Tôn tham nghị', còn nghe bọn họ nhắc đến 'bạc cứu trợ thiên tai', 'An soái ty' gì đó?"
"Ngư Gia Trại có còn người nào sống sót không?"
"Chắc là giết khoảng tám, chín người, những ngư dân còn lại thì bị bắt vào đại lao, muốn định tội bọn họ chứa chấp tội phạm, cấu kết với loạn đảng."
"Đi đi. Sau khi rời khỏi đây đừng nói ngươi đã từng gặp chúng ta."
"Tam nương đã biết." Đến cả việc đến Ngư Gia Trại nàng cũng sẽ không nói, trước mắt ai dám có liên quan đến loạn đảng chứ?
Do dự tiến về phía trước mấy bước, Tam nương quay đầu lại nhìn mười mấy kỵ binh mang giáp nặng đứng yên tại chỗ, dáng người cường tráng cùng với tuấn mã cao lớn bên người càng tăng thêm sức mạnh, đâu đấy mang khí phách mạnh mẽ phảng phất như thiên binh thiên tướng trị ác phạt tham trong thoại bản, khí thế không giận tự uy làm lòng người run sợ.
Tam nương không dám ở lâu, nhanh chân rời đi.
"Tướng quân, chúng ta đến chậm một bước rồi. Ngư Gia Trại vẫn bị bắt làm dê thế tội, đoán chừng Trấn an sứ bên kia đã chuẩn bị xong nhân chứng vật chứng cả rồi, chỉ chờ ba đường hội thẩm, đồng ý kết án, lúc ấy vụ án Chương Tòng Lộ và hai trăm vạn lượng bạc bị cướp chỉ còn nước chấm dứt thôi."
Tháo khóa cởi bỏ mũ sắt che kín đầu, Hoắc Kinh Đường để lộ khuôn mặt khôi ngô: "Phải cứu ngư dân, tra rõ vụ án, bạc cứu trợ thiên tai cũng phải tìm ra cho bằng được."
Tán chỉ huy kỵ binh hạng nặng: "Nhưng bây giờ chúng ta chỉ biết là Chương Tòng Lộ chết trong tay An Hoài Đức, không biết bạc cứu trợ ở nơi nào, cũng không có chứng cứ An Hoài Đức tham ô bạc chữa sông, hoàn toàn mơ hồ, không biết ra tay từ đâu, đừng nói chi đến việc cứu ngư dân."
Hoắc Kinh Đường xoay người phóng lên ngựa: "Ở lại Từ Châu âm thầm điều tra trước đã."
"Rõ!" Tán chỉ huy xoay người lại, đặt ngón tay lên môi phát ra tiếng rít.
Mười mấy kỵ binh hạng nặng giải tán tại chỗ, không tiếp tục đi vào núi, không còn thấy bóng dáng, đến cả dấu vết từng đến cũng bị xoá bỏ sạch sẽ.
***
Đại nội Kinh Đô, hồ Long Đình.
Nguyên Thú đế đang câu cá, đứng bên cạnh là Khang Vương, chỉ chốc lát sau đại thái giám vội vã chạy tới, nhỏ giọng nói thái giám nội thị bên cạnh Hoàng hậu đưa canh ngọt tới, đang đợi hầu ở bên ngoài.
Nguyên Thú đế: "Bưng vào đây, nói là trẫm đột nhiên muốn ăn thịt vịt quay ở chỗ Hoàng hậu làm, buổi tối sẽ qua đó."
Đại thái giám nhận lệnh đi đáp lời, nhanh chóng mang canh ngọt quay lại, Nguyên Thú đế tự tay cầm lấy.
Khang vương khuyên nhủ: "Bệ hạ, canh nóng, hay là để cho nguội chút đã."
Nguyên Thú đế: "Ta thì cảm thấy uống xong lòng sẽ nguội lạnh."
Lời có ý sâu, nhưng chuyện liên quan đến đế hậu, Khang vương không dám tùy tiện tiếp lời.
Nguyên Thú đế uống hết canh ngọt, nhìn chằm chằm cần câu, trái lại chủ động lên tiếng: "Hoàng hậu là tới thăm dò ta, muốn xem thái độ của ta đối với việc bạc cứu trợ thiên tai bị mất."
Khang vương: "Thái tử thật sự dám đụng vào số bạc đó sao?"
Nguyên Thú đế: "Nó không hồ đồ đến nỗi này đâu."
Khang vương: "Vậy là Ngũ hoàng tử?"
Nguyên Thú đế: "Mặc dù lão Ngũ cậy mạnh ngang ngược, không có lòng nhân ái, nhưng nó rất nghe lời Thái tử."
Khang vương cau mày: "Không phải Thái tử, cũng chẳng phải Ngũ hoàng tử, chẳng lẽ là loạn đảng? Nhưng mà chưa từng nghe nói có loạn đảng dám cướp quan ngân ở Từ Châu —— tấu chương mà An Hoài Đức truyền về nói rằng có loạn đảng dùng vũ khí giết quân lính, sau đó bị tiêu diệt toàn bộ, mà những người chứa chấp loạn đảng cũng đã bị nhốt vào nhà lao, chẳng qua là vẫn chưa thẩm tra ra được tung tích của khoản tiền kia."
Nguyên Thú đế: "Chậm chạp quá."
"Bệ hạ đã sớm đoán được hành tung của An Hoài Đức rồi sao?"
"Tấu chương của Tri phủ Từ Châu Hạ Quang Hữu có nhắc đến Ngư Gia Trại, trẫm đã nghi ngờ bọn họ bị làm dê thế tội, sẵn tiện giải quyết hai vụ án Chương Tòng Lộ và bạc cứu trợ bị cướp, cho nên đã lệnh cho Tử Uyên mang mười lăm thiết kỵ Đường Hà ra roi thúc ngựa đến Ngư Gia Trại Từ Châu rồi. Trẫm nhận được tin tức muộn hơn so với An Hoài Đức, lệnh triệu tập đưa tới đưa lui, cũng đã đoán trước được tình huống dây dưa lỡ việc."
Nguyên Thú đế đứng dậy, hai tay chắp sau lưng đi về phía trước: "Cũng may An Hoài Đức không dám tàn sát một trại cá mấy ngàn người, lão ta chỉ biết lựa ra mấy người cho là loạn đảng rồi đánh chết tại chỗ, để cho bọn họ chết không có đối chứng, không có cách nào mở miệng kêu oan mà thôi. Những ngư dân khác thì gánh phải tội danh 'chứa chấp', phải chờ ba đường hội thẩm, nhưng lời buộc tội đều đã bị thêu dệt cả rồi, mấy ngàn cái miệng cũng khó mà tả nổi."
Khang vương kinh hãi không thôi: "An Hoài Đức này chẳng phải coi trời bằng vung quá rồi sao?"
Ông càng nghĩ càng cảm thấy lạ, bạc cứu trợ thiên tai bị cướp đi đều không phải do Thái tử và Ngũ hoàng tử làm, An Hoài Đức là người của Thái tử, cho nên bạc đó cũng không phải là do lão cướp.
An Hoài Đức chỉ là đang lợi dụng việc này để đội cái nồi Chương Tòng Lộ chết cháy lên đầu loạn đảng thôi ư?
Vậy thì bạc cứu trợ kia là do ai cướp?
Khang vương trăm mối không lời giải, lại nghe Nguyên Thú đế nói: "Bạc cứu trợ thiên tai bị cướp sẽ làm cháy nhà lòi mặt chuột."
"Cái gì?
Nguyên Thú đế khoát khoát tay: "Đợi ta truyền một thủ dụ, lệnh cho Tử Uyên ở lại Hoài Nam tra rõ mọi chuyện, không tra được thì cứ ở đấy đi đừng về nữa. Đỡ phải ngày nào cũng nhàn rỗi chẳng làm nên chuyện gì, chướng mắt."
Khang vương: "..."
***
Đông cung.
Thái tử tháo mũ quan ném lên bàn quát hỏi: "Có phải đệ đụng vào bạc cứu trợ thiên tai không hả?"
Ngũ hoàng tử: "Đệ không có đụng! Đầu sóng ngọn gió, làm sao đệ dám? Nếu như đệ thật sự đụng vào, thì dù có là hoàng tử vương tôn, phụ hoàng cũng nhất định sẽ lấy cái đầu đệ mất!"
Thái tử thấy gã thành khẩn: "Thật sự không phải đệ làm à?"
Ngũ hoàng tử cảm thấy mình rất oan ức: "Đệ không bất lực đến nỗi đó! Lúc đệ biết số bạc đó bị cướp mất, sau lưng cũng rịn đầy mồ hôi lạnh, bà mẹ ông đây, ai mà có gan lớn dám nhúng tay vào bạc cứu trợ thế? Hắn muốn đối nghịch với cả triều đình này hay sao?"
Thái tử: "Bất kể thế nào đi nữa, phải để cho An Hoài Đức xử lý cho xong chuyện này, hai trăm vạn lượng bạc phải do chúng ta tìm ra được. Chỉ cần ta tìm được bạc trước, thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay chúng ta ngay."
Ngũ hoàng tử: "Đệ biết rồi."
***
Chùa Nhất Sơn ngoài thành Bành, Từ Châu.
Hoắc Kinh Đường mở thư gửi từ huyện Giang Dương tới, trong bức thư đầu tiên nói ngắn gọn tình hình dịch bệnh ở Giang Dương cơ bản đã khống chế được, may mắn được thần linh phù hộ nên không bị lây bệnh, thân thể vẫn khỏe mạnh.
Sang bức thư thứ hai mặc dù không viết lời nhung nhớ nhưng lại tràn ngập nỗi nhớ mong, Triệu Bạch Ngư tỉ mỉ kể từng bữa ăn của y ở huyện Giang Dương, nhắc đến các món đặc sản ngũ vị ở nơi đó, y bảo 'Chăm tỳ dưỡng dạ, vô cùng có lợi. Mỗi ngày ba lần đến tâm sự với chủ quán, chủ quán còn rộng rãi tặng cho bánh ngọt'."
Y nói mình vốn định cố gắng thử một chút nhưng suýt nữa là đốt cháy phòng bếp, thế là bị Nghiên Băng đuổi ra, tự giác biết mình không có tài nấu nướng, vậy nên không có cửa bỏ nghề đi nấu canh cho lang quân uống rồi.
Người ta thì đi dập lửa, Triệu Bạch Ngư ngồi trong đình xem, trông thấy ánh trăng như nước, bỗng nhiên muốn viết thơ, đáng tiếc vốn từ quá nghèo nàn, bản thân cũng không có thiên phú làm thơ, 'Chỉ là nhìn núi ngắm sông, trăm ngàn suy nghĩ rối bời, lòng ta vẫn muốn vì chàng làm thơ, nhưng nào ngờ lại thấy cô đơn.'
Một quả cầu tròn trĩnh bay thẳng vào giữa lồng ngực Hoắc Kinh Đường, hắn nhìn đi nhìn lại mấy câu này biết bao lần, ngón trỏ vuốt ve lên dấu mực còn mới, tự lẩm bẩm: "Tiểu lang tài hoa hơn người, sao lại có khuyết điểm không biết làm thơ chứ? Đợi việc ở Hoài Nam xong xuôi, phải mời đại nho dạy tiểu lang cách làm thơ mới được."
Cuối thư còn nhắc đến dây mây hoa vàng quấn quít gì đó, chỉ vẻn vẹn một câu 'Giữ chặt trong tim, vô cùng trân quý' thôi cũng đủ để Hoắc Kinh Đường tựa vào cửa sổ cười mãi không ngớt với đám hoa cỏ trong sân rồi.
Tán chỉ huy mặc thường phục mới đi điều tra về, nhìn từ xa thấy vậy bèn hỏi người bên ngoài: "Tâm trạng của tướng quân tốt lắm sao?"
Đồng liêu: "Tiểu Triệu đại nhân gửi thư tới, từ sáng sớm tướng quân đã đọc thư xong, ở trong sân múa thương, một bộ bao nhiêu chiêu thức đều múa xong bấy nhiêu rồi, sau đó cầm bức thư thứ hai lên đọc, đọc hết thư thì trở thành thế kia, trông cứ như là bị ma quỷ yêu tinh trên núi đoạt xá ấy." Nói rồi đẩy vào người Tán chỉ huy: "Ôi, có chuyện gì thì nhân lúc này nói đi, dù có sai sót gì đó, tướng quân cũng sẽ không nổi giận đâu."
Tán chỉ huy lắc đầu: "Tiếc quá, tin tức ta mang về không tốt cũng không xấu, lãng phí cơ hội tốt mất rồi."
Nói xong liền đi đến chỗ Hoắc Kinh Đường, mà lúc này, Hoắc Kinh Đường đã cầm bức thư thứ ba lên để đọc.
Tán chỉ huy lặng lẽ không tiếng động bước lên, đứng yên sau lưng Hoắc Kinh đường, chỉ nghĩ đợi lát nữa rồi báo cáo, bất ngờ nghe thấy tướng quân hỏi: "Có chuyện gì?"
Lòng gã không khỏi lộp độp một chút, nghe giọng nói kia kiểu gì cũng thấy lạnh như đóng băng, là ảo giác ư? Không phải mới xem xong thư của tiểu Triệu đại nhân gửi tới, tâm trạng tốt lắm sao?
"Đã tra được tung tích bạc cứu trợ thiên tai rồi."
"Ở đâu?"
"... Ở sơn trang Ký Sướng, Dương Châu."
Hoắc Kinh Đường bỗng dưng quay đầu: "Không tra sai chứ?!"
"Tiêu hạ chạy chết hai con ngựa, không ngủ không nghỉ ba ngày, vận dụng tất cả mối quen trong giang hồ mới truy được tung tích của bạc cứu trợ, nhất định sẽ không có sai sót gì!"
Hoắc Kinh Đường gác tay lên khung cửa sổ, ánh mắt rơi trên bụi cỏ cây tươi tốt bên ngoài, mặt vô cảm, chỉ ngưng đọng một tầng sát y mong mỏng.
"Phái người theo dõi sát sao chưa?"
"Toàn bộ hành trình đều có người theo dõi. Bên trong phòng thủ rất nghiêm ngặt, canh phòng dường như xuất thân Cấm quân. Liên quan đển việc lớn, thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ."
"Ừ." Hoắc Kinh Đường nói: "Lui xuống đi."
Tán chỉ huy cả gan đề nghị: "Tướng quân, nhân lúc này lập tức ra tay đi, nhanh chóng khống chế sơn trang Ký Sướng, lấy lại bạc cứu trợ mới có thể nhìn thấu kế hoạch của An Hoài Đức để thoát khỏi tội thiêu chết Chương Tòng Lộ, giải cứu ngư dân bị giam trong ngục tù. Huống chi nếu để người khác tra được chuyện này trước, tiền rơi vào tay người khác sau đó đại tác văn chương, tướng quân ngài sẽ chỉ bị liên lụy —— "
"Lăn đi!"
Đột nhiên bị mắng, Tán chỉ huy cả kinh run rẩy vài cái, vội vàng rời khỏi phòng, đến khi ra ngoài sân cũng còn chưa dám ngẩng đầu, đồng liêu lặng lẽ lại gần hỏi chuyện gì xảy ra.
Nghe miêu tả xong, đồng liêu không khỏi ngạc nhiên: "Chẳng phải tâm trạng tướng quân rất tốt sao? Là bởi vì bạc cứu trợ thiên tai ở sơn trang Ký Sướng... Nhưng mà cái này thì có liên quan gì đến tướng quân? Sao ngươi lại nói là nó liên lụy đến ngài ấy?"
Tán chỉ huy lau mồ hôi lạnh trên trán đáp: "Sơn trang Ký Sướng là quà mà tiên đế ban cho Bát hoàng tử Tĩnh vương năm Nguyên Phong thứ bảy."
"!" Đồng liêu hít một ngụm khí lạnh, hạ thấp giọng: "Bạc cứu trợ bị cướp có liên quan đến Tĩnh vương... Đó không phải là sẽ liên lụy đến tướng quân hay sao?" Rồi gã lại nghĩ: "Nhưng mà quan hệ của tướng quân và Tĩnh vương không tốt, cha con sống chung mà như kẻ thù của nhau, sao mà lại tức giận như vậy? Ta ở ngoài cũng nghe thấy tướng quân mắng ngươi, từ khi ngài ấy bắt đầu lễ Phật thì rất ít khi nổi giận đến thế."
"Dù gì cũng là cha con, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Nếu thật sự có dính dáng đến Tĩnh vương, chẳng phải sẽ đẩy tướng quân vào chỗ chết sao?" Tán chỉ huy cũng cảm thấy lòng nguội lạnh: "Đại nghĩa diệt thân thì bất hiếu, bao che thì bất trung, tiến thoái lưỡng nan thật."
Hai người đồng thời nhìn về phía đình viện, vô cùng thổn thức.
Vậy mà đâu biết lúc này trong đầu Hoắc Kinh Đường làm gì có Tĩnh vương, chút tình cảm cha con giữa hắn và lão già đó đã sớm hao mòn từ những cuộc ám sát không hồi kết rồi, điều đang khiến cho hắn tức giận là bức thư thứ ba của Triệu Bạch Ngư.
Trong thư, Triệu Bạch Ngư nhắc đến chuyện Từ Minh Bích và Lý Ý Như, tuy không nói rõ, nhưng có thể nhìn ra thái độ của y chính là không đồng ý với việc Lý Ý Như dùng tín vật đính hôn là trâm Như Ý để đại diện cho bản thân, còn nói Lý Ý Như là một người không lệ thuộc ai, không nên để nàng tới làm công cụ thuyết phục Từ Minh Bích xuống núi.
Dĩ nhiên lời nói không sắc bén như cách Hoắc Kinh Đường tự diễn giải, trên thực tế giọng điệu của y mềm mỏng không rõ ràng, thậm chí còn thông cảm cho Hoắc Kinh Đường vì đã giúp y trong lúc nguy cấp, mới mượn một tay Lý Ý Như mời Từ Minh Bích lộ diện.
Nhưng mà Hoắc Kinh Đường vẫn không vui.
Khảy vòng phật khiến cho mọi phiền não bay biến để lại thanh tĩnh, trước đây thì có tác dụng, nhưng bây giờ thì lại không, càng khảy càng loạn, Hoắc Kinh Đường không khỏi suy nghĩ, chẳng biết tại sao Triệu Bạch Ngư lại cố tình viết một bức thư cho Lý Ý Như?
Thư được đưa tới tổng công có ba bức, tính tới tính lui cũng chỉ có một phong thư kín nói lời tương tư, còn bức thứ ba chỉ toàn giấy tờ và nói về người khác.
Tình cảm của y đối với Lý Ý Như là gì?
Hoắc Kinh Đường không phải là người dễ tức giận, nhưng lúc này nhấc bút viết thư hồi âm, lại chỉ có một dòng chữ:
"Tiểu lang trách ta?"
==
Tác giả muốn nói:
Lão Hoắc: Tôi giận rồi.
Rất nhanh rồi sẽ dỗ được thôi, cãi nhau ầm ĩ chút chíu mới là thú vui nơi khuê phòng ~
==
Min: Chồng chồng đầu giường dỗi nhau cuối giường hoà, lão Hoắc đến ôm em hun em lăn lăn lăn cái là hả giận thôi à ?
? Hmm chuẩn bị đổi xưng hô được chưa ta ~
==
Huyết mạch Tứ Thủy bắt ngang Kinh Đông, Giang Hoài và Dư Hàng, chảy qua nhiều tỉnh và cả đường thủy hoàng kim của Kinh Đô – sông Biện, giao nhau với dòng Từ Châu, vì Hoàng Hà chuyển dòng mà trở thành phụ lưu của nó, ba nhánh đường thủy đều giao với Từ Châu biến nơi này trở thành một trung tâm giao thông quan trọng hơn trong tương lai.
Hoàng Hà chuyển dòng, nước ngập Từ Châu, từ tháng bảy đến giữa tháng tám, toàn bộ Từ Châu đã trở thành một vùng ngập úng mênh mông là nước, giữa tháng chín nước xuống dần, tới đầu tháng mười, lũ lụt đã rút lui toàn bộ, để lộ một mảnh đất đai hoang tàn.
Người xuôi Nam chạy nạn chỉ có số ít, phần lớn đều ở lại, nhờ sự giúp đỡ của triều đình và quan phủ chuẩn bị xây dựng lại gia viên. Bởi vì Từ Châu, Phi Châu và Tứ Thủy là những khu vực bị ảnh hưởng nặng nề, vậy nên Từ Châu và Phi Châu nhận được một nửa phần bạc trong bốn trăm vạn lượng phát xuống để cứu trợ.
Tứ Thủy ở Kinh Đông cũng nhận được một khoản bạc khác, không liên quan gì đến bạc cứu trợ thiên tai của Hoài Nam.
Lúc này, một chiếc thuyền quan đang chậm rãi di chuyển trên mặt nước, bóng đêm bao trùm, mặt sông mịt mờ, trên thuyền thắp đuốc sáng ngời, mũi thuyền có quân lính tuần tra. Thuế án ty bộ Hộ bước ra khỏi khoang thuyền, thấy được ánh đèn lấp ló ở bến thuyền liền lệnh cho sai dịch mang cờ hiệu đại diện thân phận treo lên mũi thuyền.
Sai dịch vừa mới cầm cờ hiệu chạy ra, nhác thấy có bóng đen lướt qua trên mặt sông, trong lòng hoảng sợ, vội vàng cất tiếng báo hiệu, nhưng chỉ một giây sau cổ họng chợt lạnh toát, trong mắt tràn ngập máu tươi và ánh lửa đang nhún nhảy.
Máu tươi văng lên mặt Thuế án ty, bấy giờ ông ta mới rút kiếm ra chém loạn: "Địch tấn công! Địch tấn công! Mau ra đây tiếp địch —— " Một bên quát hỏi hắc y nhân che mặt vừa ngoi lên khỏi mặt nước leo vào thuyền: "Các ngươi là ai? Là thủy tặc ở đây sao? Có biết đây là thuyền quan triều đình phái tới cứu trợ thiên tai hay không?"
Quân lính vội vàng chạy đến nghênh địch, đạo tặc hắc y đều là người luyện võ, quân lính căn bản không phải đối thủ của chúng, vậy nên chúng nhanh chóng giải quyết hơn phân nửa.
Đạo tặc cầm đầu nghe thế cười nhạt: "Thuyền quan ư? Cướp là cướp thuyền quan triều đình! Còn giết là giết đám cẩu quan các ngươi!"
Thuế án ty bộ Hộ kinh hãi, vội vàng nói: "Đây là thuyền chở lương thực cứu trợ thiên tai, nếu như bị cướp thì hàng vạn dân bị nặn sẽ ăn đói mặc rách, sẽ chết đói đấy!"
"Lương thực cứu trợ đến Hoài Nam sẽ vào túi của tham quan phú thương hết cả, đem đến tay dân bị nạn lúc nào? Có cho hay không cho thì dân bị nạn cũng chết đói thôi! Chẳng thà để cho Ngư Gia Trại chúng ta ra tay làm hảo hán Lục Lâm*, cứu một lần tất cả dân bị nạn ở Hoài Nam này!"
(*) Lục Lâm vốn là tên núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống đối quan lại.
Ngư Gia Trại?!
Thuế án ty thương tích đầy mình vẫn khó khăn chống cự: "Bổn quan khuyên các ngươi nên suy nghĩ lại, dừng tác oai tác quái ngay lập tức, bổn quan sẽ không nhắc chuyện cũ, nhưng nếu cứ khăng khăng làm theo ý mình, triều đình nhất định không bỏ qua cho các ngươi! Dù cho các ngươi có đủ loại kỹ năng, dù cho có mai danh ẩn tích đi chăng nữa cũng không đấu lại thiên quân vạn mã của triều đình đâu! Binh mã của Tri phủ Từ Châu đang trên đường tiếp ứng rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện ra các ngươi đang cướp bóc làm ác, điều động quân đội cho bảy mươi hai trại quanh một tỉnh mười bốn châu của các ngươi chầu trời, đến lúc đó Ngư Gia Trại máu chảy thành sông, các ngươi có hối hận cũng không kịp!"
"Không cần tham quan các ông bận tâm!"
Hắc y nhân vung kiếm đâm về phía ngực Thuế án ty, phía sau có đồng bọn đi lên nói: "Tìm được bạc rồi!"
"Đem đi." Hắc y nhân đáp lại xong thu kiếm về, đạp Thuế án ty rơi xuống nước.
Cùng lúc đó, bến tàu bên bờ sông sáng rực đèn đuốc, tiếng bước chân đều tăm tắp vang dội từ xa đến gần, một hắc y nhân khác nói: "Thủ lĩnh, doanh binh Từ Châu tới!"
"Đi."
Trước khi đi hắn thả một cây đuốc vào giữa thuyền, thoáng chốc lửa vọt lên ngút trời.
Quân lính trên bờ lập tức múc nước dập lửa, cuối cùng kéo được xác thuyền quan bị đốt cháy chỉ còn trơ khung cùng với một đống xác người, lúc này một quân lính đột nhiên hô to: "Đại nhân, ở đây có một người còn sống!"
Tri phủ Từ Châu Hạ Quang Hữu vội vàng xuống ngựa chạy đến, thấy người này thương tích đầy mình đã bị ngâm nước đến trắng bệnh ra, mặt như giấy vàng, thở ra thì nhiều hít vào thì ít, hơn nửa là không thể cứu được rồi, nhưng ông vẫn gọi đại phu tới.
Thuế án ty để lại một hơi tàn, giùng giằng níu lấy vạt áo quan của Hạ Quang Hữu nói đứt quãng: "Hai trăm vạn... Bạc cứu trợ thiên tai bị, bị cướp rồi..."
"——" Hạ Quang Hữu hít một ngụm khí lạnh, vội ngồi xổm người xuống hỏi: "Là ai đã cướp tiền cứu trợ hả?"
"Ngư, Ngư Gia Trại —— "
"Ngư Gia Trại? Ông chắc chắn là Ngư Gia Trại sao? Hai trăm vạn cứu trợ thiên tai đều bị chúng cướp à? Bạc cứu trợ có còn được chở đến bằng đường nào khác không? Ông là người ở đâu? Ông —— " Hạ Quang Hữu luôn miệng truy hỏi, nhưng phát hiện người này đã trợn trắng hai mắt nhìn trời, không còn hô hấp nữa.
Thông phán Từ Châu trầm trọng lên tiếng: "Hai trăm vạn bạc cứu trợ thất lạc ở ranh giới Từ Châu, ngươi ta không thoát khỏi truy trách."
Hạ Quang Hữu sốt ruột sắp chết rồi, ngực phập phồng: "Ta còn không rõ sao? Nhưng cuối cùng là ai đã cướp đi hai trăm vạn đó? Người đó muốn dùng hai trăm vạn để làm gì?"
Thông phán Từ Châu: "Ông ta nói là... Ngư Gia Trại cướp tiền cứu trợ thiên tai sao?"
Hạ Quang Hữu: "Người khác không biết Ngư Gia Trại là cái gì, chẳng lẽ chúng ta không biết? Bao đời nay bọn họ sống quanh nơi sơn thủy, bắt cá bán cá để kiếm sống, gan lớn đến nỗi có thể làm mấy chuyện như cướp quan ngân này sao?"
Thông phán Từ Châu: "Nghe nói hai năm gần đây, Ngư Gia Trại thu nhận không ít người trong giang hồ, thường xuyên lui tới, thành phần phức tạp, không chắc sẽ không tiềm ẩn vài nhân tố liều mạng."
Hạ Quang Hữu: "Ngư Gia Trại hai ba ngàn người, già trẻ gái trai đều có, mấy đời an cư lạc nghiệp, không thể chỉ vì vậy mà kết luận là do bọn họ làm, cũng không thể nói suông rằng bọn họ chứa chấp tội phạm được."
Hạ Quang Hữu nặng nề than thở, ngực nghẹn đầy buồn rầu thật sự không cách nào phát ra ngoài, ông cảm thấy việc này rất khó mà giải quyết: "Đầu tiên báo cho Soái ty, sau mới tấu lên triều đình, trước đó cần phải điều động toàn bộ các huyện dưới quyền Từ Châu, bảo họ phải đặc biệt chú ý những người lạ mặt hoặc nhóm giang hồ tụ tập, ra vào thành quách, trong ngoài phủ châu đều phải nghiêm túc kiểm tra người đi đường qua lại, nhất định phải để ý đến những người nào mang theo bên mình hành lý to nặng."
Xoay người leo lên ngựa, Hạ Quang Hữu thở ngắn thở dài: "Hai trăm vạn cứu trợ thiên tai đấy! Vậy mà lại bị mất ở Từ Châu này, ta còn chưa biết phải giải thích với bệ hạ và triều đình như thế nào, càng không biết làm sao nói rõ với dân bị nạn đây! Công tác cứu trợ không được chậm trễ một khắc nào, bây giờ ngân lượng gom góp trước đó và tiền trong kho thuế phủ cơ bản đã dùng hết rồi, chống đỡ không được bao lâu đâu, vẫn là phải mau mượn ít bạc ở phủ châu xung quanh để xoay sở thôi."
Thông phán Từ Châu đồng ý với Hạ Quang Hữu: "Cứu dân như cứu hỏa, cứ cứu trước đã rồi nghĩ cách tìm lại số bạc đó sau, ta đoán rằng bên trên sẽ rộng lượng cho ngài thêm ít ngày giờ. Chuyện sau này cứ để sau này rồi nói, bây giờ thu xếp cho dân ổn định đã."
Hạ Quang Hữu gật đầu, vô thức nhẹ nhàng vuốt ve mũ quan, chỉ sợ mình không còn đội nó được bao lâu nữa.
Hai người cưỡi ngựa, đạp lên ánh trăng trở về phủ Nha Từ Châu.
***
Trong bụi lau sậy bên bờ sông, có một đôi nam nữ đang nín thở không nói chuyện, bọn họ đã ngồi xem toàn bộ quá trình hắc y nhân cướp giết thuyền quan, trước khi doanh binh Từ Châu đến đã lặng lẽ rời đi, chạy như điên mười mấy dặm mới dám dừng lại thở dốc.
"Quả nhiên có kẻ cướp ngân lượng cứu trợ thiên tai, chỉ tiếc chúng ta đến chậm một bước." Người phụ nữ vô cùng ảo não, đấm vào bàn tay nói: "Ngươi nhìn thấy được mặt của tên cầm đầu không?"
Người đàn ông mặt đầy hoảng sợ, nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu: "Quan tham nghị Soái ty Hoài Nam Tôn Phụ Ất!"
Người phụ nữa suy nghĩ chốc lát: "Viết một tờ giấy đưa đến phủ Nha Từ Châu, nhắc nhở Hạ Quang Hữu đi."
Người đàn ông không đồng ý: "Chúng ta không biết Hạ Quang Hữu là địch hay bạn, nếu như ông ta cùng đảng với An Hoài Đức thì sao? Liệu có làm phản tới giết chúng ta diệt khẩu hay không? Hay là cứ tìm Tam thúc công bàn bạc trước đi, để cho ông ấy quyết định."
Người phụ nữ suy tư rồi đáp: "Vậy bây giờ chúng ta mau về Ngư Gia Trại thôi."
***
Tấu chương quan ngân bị cướp nhanh chóng đến Soái ty, Soái sứ An Hoài Đức nói với tả hữu tham mưu và một đám quan viên: "Tuy là chuyện xảy ra ở khu vực Từ Châu, nhưng cũng coi như là chuyện xảy ra trong vùng quản lý của ta, tìm lại bạc, giết kẻ xấu, ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác được."
Gã đẩy tấu chương dến trước tả hữu tham mưu bên cạnh: "Thuế án ty bộ Hộ phụ trách vận chuyển bạc cứu trợ thiên tai trước khi chết có nói côn đồ cướp quan ngân chính là Ngư Gia Trại, theo trinh sát báo lại, tuy bao thế hệ Ngư Gia Trại đều theo nghiệp bắt cá, nhưng hai ba năm nay thường xuyên có một nhóm giang hồ ra vào, bọn chúng thường xuyên tụ tập, bàn bạc thời sự, là đảng phái có khả năng phản bội rất lớn."
Tả tham mưu đề nghị: "Chi bằng phái binh bao vây Ngư Gia Trại, lục soát bảy mươi hai trại, ba mươi sáu đường thủy, nếu quả thật là do đám phản bội kia gây nên, ta có thể bắt lại ngay lập tức!"
Hữu tham mưu đưa ra ý kiến: "Soái ty hành động không thể nói toạc ra được, cứ lệnh cho doanh binh lặng lẽ lẻn vào bảy mươi hai trại, không được rút dây động rừng, càng không cần phải báo cho Tri phủ Từ Châu. Tôi xem tấu sớ của hắn, từng câu từng chữ đều có ý bác bỏ trách nhiệm của Ngư Gia Trại, vậy nên không chắc Hạ Quang Hữu có liên quan gì đến Ngư Gia Trại hay không."
Những quan viên khác cũng phụ họa, rối rít đưa ra nhận xét của mình.
Trấn an ty hay còn gọi là Soái ty, tuy quản lý binh quyền nhưng An Hoài Đức không xuất thân võ tướng, chẳng qua do gã ngồi trên trung đường, tuổi tác chừng bốn lăm bốn sáu, chính là độ tuổi sinh lực khỏe mạnh, vóc dáng cũng khôi ngô cường tráng, trái lại có chút giống như người trong quân ngũ.
Biểu cảm của gã không giận tự uy, ánh mắt liếc một cái như có thể nhìn thấu tâm tư người khác, vô cùng sắc bén đáng sợ.
Đám quan viên thấy gã không nói gì, ai nấy đều thấp thỏm: "Soái sứ, không biết ý ngài thế nào ạ?"
"Ừ." An Hoài Đức đặt hai tay trên đầu gối, nhắm mắt ung dung nói: "Đề nghị của các ngươi cũng không tệ." Dừng một lát rồi hỏi: "Tấu sớ của Từ Châu đã đến Kinh Đô rồi chứ hả?"
Tả tham mưu: "Nếu đúng lộ trình, nên đến rồi ạ."
An Hoài Đức: "Trước có Chương Tòng Lộ chết ở dịch trạm Từ Châu, bây giờ hai trăm vạn cứu trợ thiên tai cũng mất ở Từ Châu, xem ra phong thủy nơi này không tốt."
Hữu tham mưu: "Hai chuyện xảy ra cách nhau quá gần, chỉ sợ bệ hạ hiểu lầm ngài thôi."
An Hoài Đức cười hai tiếng, giọng vừa thong thả lại điềm đạm: "Người thường được phán vô tội, kẻ tài lại bị khép tội. Lão phu làm quan ba mươi năm, hiểu đạo lý này hơn ai hết. Huống chi lão phu thân là Soai sứ Hoài Nam, quản lý quân vụ trị an của một tỉnh mười bốn châu phủ, trong khu vực này xảy ra bất kỳ chuyện gì đều cần bổn sứ chịu trách nhiệm, lý nào mà lại khoanh tay đứng nhìn."
"Ân đức mà bệ hạ dành cho lão thần sâu nặng như núi, lão thần lại vì quân phân ưu, không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Vậy nên dù là lửa thiêu cháy Giám sát ngự sử hay là bạc cứu trợ bị cướp đi, lão phu đều phải quản. Cứ cho là bệ hạ sẽ trách lên đầu ta, muốn lấy cái mũ của ta xuống cũng là chuyện đương nhiên thôi. Là do ta không làm tròn bổn phận của mình, bất kỳ hình phạt nào được đưa ra, ta cũng cam tâm tình nguyện chấp nhận."
Một đám quan viên nghe vậy thì nhao nhao kính nể: "An soái sứ ăn lộc vua, một lòng trung quân, thật sự là lương thần, bọn ta hổ thẹn không bì nổi."
Lúc này, quan tham nghị Trấn an ty Tôn Phụ Ất bước ngang đại sảnh nhìn vào bên trong, đối mặt với quan trên An Hoài Đức đang mở mắt thì khẽ gật đầu một cái.
An Hoài Đức nhắm mắt lần nữa, thản nhiên nói: "Trước khi lệnh vua đến, bổn sứ sẽ tự mình đến Từ Châu xử lý án cướp tiền cứu trợ thiên tai, hy vọng có thể mất bò mới lo làm chuồng, lập công chuộc tội."
Khựng lại mấy giây, An Hoài Đức có ý ám chỉ nói: "Ngư Gia Trại có hiềm nghi lớn nhất, cứ làm theo lời tham mưu đi, trước tiên bao vây thẩm vấn. Nếu như có kẻ cầm vũ khí chống đối, chắc chắn kẻ đó chính là loạn đảng."
***
Ba ngày sau, Ngư Gia Trại.
Sắc trời hửng sáng, ánh bình minh phá vỡ tầng mây rọi xuống mặt đất, màn sương mù mỏng bao lấy dãy núi, mặt hồ lóe lên sắc vàng nhạt, giữa núi non trùng điệp là một khoảng đồng ruộng trải dài, nhà gỗ chằng chịt mọc lên, đây đã từng là nơi thôn xóm khói lửa sung túc, vậy mà giờ đây chỉ còn lại một đống đổ nát hoang tàn, cửa trại bằng gỗ bị sụp mất một bên, ba chữ "Ngư Gia Trại" cũng bị chém nát để lại vết đao sâu hoắm, bên cạnh vương vãi nông cụ và máu tươi.
Có tiếng "ầm ầm" vang lên, từng cơn vó ngựa như có thiên quân vạn mã giậm chân bước tới, bụi mù cuồn cuộn bay, một hàng kỵ binh đeo giáp nặng đạp nắng ban mai đi tới, đoàn kỵ binh đạp lên cả Ngư Gia Trại tan hoang, đi sâu vào vùng trung bộ, khắp nơi toàn là vết đao búa, chỉ là không thấy bất cứ một xác chết nào.
Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, kỵ binh dẫn đầu giá ngựa phóng qua hàng rào chắn đã sụp đổ, khi tuấn mã đang bay vùn vụt thì nhanh chóng tung người xuống ngựa, bước hai ba bước vụt lên phía trước, dùng trường thương đẩy tên đàn ông lực lưỡng đang đè lên trên người phụ nữ với ý đồ làm bậy, rồi hắn nhấc chân mạnh mẽ đạp về phía ngực tên tráng hán, thoáng cái xương ức gã ta lõm vào trong, mất mạng tại chỗ.
Nhìn lại đường đi phía sau lưng kỵ binh, những nơi hắn đi qua là dấu chân lún sâu đến hai ba xăng-ti-mét, đủ thấy sức lực kinh khủng đến nhường nào.
Người phụ nữ hoảng sợ nhìn bọn họ, ôm cánh tay mình co ro người lại, trên đỉnh đầu bỗng chốc tối sầm lại, vô thức vươn tay bắt lấy, xúc cảm trong tay nói cho nàng biết đó là một mảnh vải, rồi sau đó nàng nghe thấy một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên: "Ngươi là người của Ngư Gia Trại còn sống sót sao?"
"Không, không phải, ta không phải... Ta là, ta là người của Diêm bang, vốn là đến đây để thu sổ muối của tháng trước, không ngờ gặp phải quan phủ đến Ngư Gia Trại tiêu diệt loạn đảng, lúc ấy hai bên chém giết lẫn nhau, ta sợ bị dính líu mới tìm chỗ trốn, thấy trời vừa sáng đi ra ngoài, kết quả gặp phải sơn tặc đến sửa mái nhà dột, suýt nữa là bị hắn —— nhờ có đại nhân cứu giúp, Tam nương vô cùng cảm kích! Đại nhân, ta không phải là loạn đảng Ngư Gia Trại, ta thật sự là người của Diêm bang ở Thanh Sơn, Từ Châu, chúng ta còn có công văn chấp thuận cho đào giếng muối của Diêm thiết ti trong vùng —— "
"Ngư Gia Trại bị Tri phủ Từ Châu lấy tội loạn đảng mang binh tới vây quét sao?"
Tam nương chần chừ: "Lúc ấy ta đang trốn, không nhìn thấy người, nhưng có nghe thấy quân lính gọi thống lĩnh là 'Tôn tham nghị', còn nghe bọn họ nhắc đến 'bạc cứu trợ thiên tai', 'An soái ty' gì đó?"
"Ngư Gia Trại có còn người nào sống sót không?"
"Chắc là giết khoảng tám, chín người, những ngư dân còn lại thì bị bắt vào đại lao, muốn định tội bọn họ chứa chấp tội phạm, cấu kết với loạn đảng."
"Đi đi. Sau khi rời khỏi đây đừng nói ngươi đã từng gặp chúng ta."
"Tam nương đã biết." Đến cả việc đến Ngư Gia Trại nàng cũng sẽ không nói, trước mắt ai dám có liên quan đến loạn đảng chứ?
Do dự tiến về phía trước mấy bước, Tam nương quay đầu lại nhìn mười mấy kỵ binh mang giáp nặng đứng yên tại chỗ, dáng người cường tráng cùng với tuấn mã cao lớn bên người càng tăng thêm sức mạnh, đâu đấy mang khí phách mạnh mẽ phảng phất như thiên binh thiên tướng trị ác phạt tham trong thoại bản, khí thế không giận tự uy làm lòng người run sợ.
Tam nương không dám ở lâu, nhanh chân rời đi.
"Tướng quân, chúng ta đến chậm một bước rồi. Ngư Gia Trại vẫn bị bắt làm dê thế tội, đoán chừng Trấn an sứ bên kia đã chuẩn bị xong nhân chứng vật chứng cả rồi, chỉ chờ ba đường hội thẩm, đồng ý kết án, lúc ấy vụ án Chương Tòng Lộ và hai trăm vạn lượng bạc bị cướp chỉ còn nước chấm dứt thôi."
Tháo khóa cởi bỏ mũ sắt che kín đầu, Hoắc Kinh Đường để lộ khuôn mặt khôi ngô: "Phải cứu ngư dân, tra rõ vụ án, bạc cứu trợ thiên tai cũng phải tìm ra cho bằng được."
Tán chỉ huy kỵ binh hạng nặng: "Nhưng bây giờ chúng ta chỉ biết là Chương Tòng Lộ chết trong tay An Hoài Đức, không biết bạc cứu trợ ở nơi nào, cũng không có chứng cứ An Hoài Đức tham ô bạc chữa sông, hoàn toàn mơ hồ, không biết ra tay từ đâu, đừng nói chi đến việc cứu ngư dân."
Hoắc Kinh Đường xoay người phóng lên ngựa: "Ở lại Từ Châu âm thầm điều tra trước đã."
"Rõ!" Tán chỉ huy xoay người lại, đặt ngón tay lên môi phát ra tiếng rít.
Mười mấy kỵ binh hạng nặng giải tán tại chỗ, không tiếp tục đi vào núi, không còn thấy bóng dáng, đến cả dấu vết từng đến cũng bị xoá bỏ sạch sẽ.
***
Đại nội Kinh Đô, hồ Long Đình.
Nguyên Thú đế đang câu cá, đứng bên cạnh là Khang Vương, chỉ chốc lát sau đại thái giám vội vã chạy tới, nhỏ giọng nói thái giám nội thị bên cạnh Hoàng hậu đưa canh ngọt tới, đang đợi hầu ở bên ngoài.
Nguyên Thú đế: "Bưng vào đây, nói là trẫm đột nhiên muốn ăn thịt vịt quay ở chỗ Hoàng hậu làm, buổi tối sẽ qua đó."
Đại thái giám nhận lệnh đi đáp lời, nhanh chóng mang canh ngọt quay lại, Nguyên Thú đế tự tay cầm lấy.
Khang vương khuyên nhủ: "Bệ hạ, canh nóng, hay là để cho nguội chút đã."
Nguyên Thú đế: "Ta thì cảm thấy uống xong lòng sẽ nguội lạnh."
Lời có ý sâu, nhưng chuyện liên quan đến đế hậu, Khang vương không dám tùy tiện tiếp lời.
Nguyên Thú đế uống hết canh ngọt, nhìn chằm chằm cần câu, trái lại chủ động lên tiếng: "Hoàng hậu là tới thăm dò ta, muốn xem thái độ của ta đối với việc bạc cứu trợ thiên tai bị mất."
Khang vương: "Thái tử thật sự dám đụng vào số bạc đó sao?"
Nguyên Thú đế: "Nó không hồ đồ đến nỗi này đâu."
Khang vương: "Vậy là Ngũ hoàng tử?"
Nguyên Thú đế: "Mặc dù lão Ngũ cậy mạnh ngang ngược, không có lòng nhân ái, nhưng nó rất nghe lời Thái tử."
Khang vương cau mày: "Không phải Thái tử, cũng chẳng phải Ngũ hoàng tử, chẳng lẽ là loạn đảng? Nhưng mà chưa từng nghe nói có loạn đảng dám cướp quan ngân ở Từ Châu —— tấu chương mà An Hoài Đức truyền về nói rằng có loạn đảng dùng vũ khí giết quân lính, sau đó bị tiêu diệt toàn bộ, mà những người chứa chấp loạn đảng cũng đã bị nhốt vào nhà lao, chẳng qua là vẫn chưa thẩm tra ra được tung tích của khoản tiền kia."
Nguyên Thú đế: "Chậm chạp quá."
"Bệ hạ đã sớm đoán được hành tung của An Hoài Đức rồi sao?"
"Tấu chương của Tri phủ Từ Châu Hạ Quang Hữu có nhắc đến Ngư Gia Trại, trẫm đã nghi ngờ bọn họ bị làm dê thế tội, sẵn tiện giải quyết hai vụ án Chương Tòng Lộ và bạc cứu trợ bị cướp, cho nên đã lệnh cho Tử Uyên mang mười lăm thiết kỵ Đường Hà ra roi thúc ngựa đến Ngư Gia Trại Từ Châu rồi. Trẫm nhận được tin tức muộn hơn so với An Hoài Đức, lệnh triệu tập đưa tới đưa lui, cũng đã đoán trước được tình huống dây dưa lỡ việc."
Nguyên Thú đế đứng dậy, hai tay chắp sau lưng đi về phía trước: "Cũng may An Hoài Đức không dám tàn sát một trại cá mấy ngàn người, lão ta chỉ biết lựa ra mấy người cho là loạn đảng rồi đánh chết tại chỗ, để cho bọn họ chết không có đối chứng, không có cách nào mở miệng kêu oan mà thôi. Những ngư dân khác thì gánh phải tội danh 'chứa chấp', phải chờ ba đường hội thẩm, nhưng lời buộc tội đều đã bị thêu dệt cả rồi, mấy ngàn cái miệng cũng khó mà tả nổi."
Khang vương kinh hãi không thôi: "An Hoài Đức này chẳng phải coi trời bằng vung quá rồi sao?"
Ông càng nghĩ càng cảm thấy lạ, bạc cứu trợ thiên tai bị cướp đi đều không phải do Thái tử và Ngũ hoàng tử làm, An Hoài Đức là người của Thái tử, cho nên bạc đó cũng không phải là do lão cướp.
An Hoài Đức chỉ là đang lợi dụng việc này để đội cái nồi Chương Tòng Lộ chết cháy lên đầu loạn đảng thôi ư?
Vậy thì bạc cứu trợ kia là do ai cướp?
Khang vương trăm mối không lời giải, lại nghe Nguyên Thú đế nói: "Bạc cứu trợ thiên tai bị cướp sẽ làm cháy nhà lòi mặt chuột."
"Cái gì?
Nguyên Thú đế khoát khoát tay: "Đợi ta truyền một thủ dụ, lệnh cho Tử Uyên ở lại Hoài Nam tra rõ mọi chuyện, không tra được thì cứ ở đấy đi đừng về nữa. Đỡ phải ngày nào cũng nhàn rỗi chẳng làm nên chuyện gì, chướng mắt."
Khang vương: "..."
***
Đông cung.
Thái tử tháo mũ quan ném lên bàn quát hỏi: "Có phải đệ đụng vào bạc cứu trợ thiên tai không hả?"
Ngũ hoàng tử: "Đệ không có đụng! Đầu sóng ngọn gió, làm sao đệ dám? Nếu như đệ thật sự đụng vào, thì dù có là hoàng tử vương tôn, phụ hoàng cũng nhất định sẽ lấy cái đầu đệ mất!"
Thái tử thấy gã thành khẩn: "Thật sự không phải đệ làm à?"
Ngũ hoàng tử cảm thấy mình rất oan ức: "Đệ không bất lực đến nỗi đó! Lúc đệ biết số bạc đó bị cướp mất, sau lưng cũng rịn đầy mồ hôi lạnh, bà mẹ ông đây, ai mà có gan lớn dám nhúng tay vào bạc cứu trợ thế? Hắn muốn đối nghịch với cả triều đình này hay sao?"
Thái tử: "Bất kể thế nào đi nữa, phải để cho An Hoài Đức xử lý cho xong chuyện này, hai trăm vạn lượng bạc phải do chúng ta tìm ra được. Chỉ cần ta tìm được bạc trước, thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay chúng ta ngay."
Ngũ hoàng tử: "Đệ biết rồi."
***
Chùa Nhất Sơn ngoài thành Bành, Từ Châu.
Hoắc Kinh Đường mở thư gửi từ huyện Giang Dương tới, trong bức thư đầu tiên nói ngắn gọn tình hình dịch bệnh ở Giang Dương cơ bản đã khống chế được, may mắn được thần linh phù hộ nên không bị lây bệnh, thân thể vẫn khỏe mạnh.
Sang bức thư thứ hai mặc dù không viết lời nhung nhớ nhưng lại tràn ngập nỗi nhớ mong, Triệu Bạch Ngư tỉ mỉ kể từng bữa ăn của y ở huyện Giang Dương, nhắc đến các món đặc sản ngũ vị ở nơi đó, y bảo 'Chăm tỳ dưỡng dạ, vô cùng có lợi. Mỗi ngày ba lần đến tâm sự với chủ quán, chủ quán còn rộng rãi tặng cho bánh ngọt'."
Y nói mình vốn định cố gắng thử một chút nhưng suýt nữa là đốt cháy phòng bếp, thế là bị Nghiên Băng đuổi ra, tự giác biết mình không có tài nấu nướng, vậy nên không có cửa bỏ nghề đi nấu canh cho lang quân uống rồi.
Người ta thì đi dập lửa, Triệu Bạch Ngư ngồi trong đình xem, trông thấy ánh trăng như nước, bỗng nhiên muốn viết thơ, đáng tiếc vốn từ quá nghèo nàn, bản thân cũng không có thiên phú làm thơ, 'Chỉ là nhìn núi ngắm sông, trăm ngàn suy nghĩ rối bời, lòng ta vẫn muốn vì chàng làm thơ, nhưng nào ngờ lại thấy cô đơn.'
Một quả cầu tròn trĩnh bay thẳng vào giữa lồng ngực Hoắc Kinh Đường, hắn nhìn đi nhìn lại mấy câu này biết bao lần, ngón trỏ vuốt ve lên dấu mực còn mới, tự lẩm bẩm: "Tiểu lang tài hoa hơn người, sao lại có khuyết điểm không biết làm thơ chứ? Đợi việc ở Hoài Nam xong xuôi, phải mời đại nho dạy tiểu lang cách làm thơ mới được."
Cuối thư còn nhắc đến dây mây hoa vàng quấn quít gì đó, chỉ vẻn vẹn một câu 'Giữ chặt trong tim, vô cùng trân quý' thôi cũng đủ để Hoắc Kinh Đường tựa vào cửa sổ cười mãi không ngớt với đám hoa cỏ trong sân rồi.
Tán chỉ huy mặc thường phục mới đi điều tra về, nhìn từ xa thấy vậy bèn hỏi người bên ngoài: "Tâm trạng của tướng quân tốt lắm sao?"
Đồng liêu: "Tiểu Triệu đại nhân gửi thư tới, từ sáng sớm tướng quân đã đọc thư xong, ở trong sân múa thương, một bộ bao nhiêu chiêu thức đều múa xong bấy nhiêu rồi, sau đó cầm bức thư thứ hai lên đọc, đọc hết thư thì trở thành thế kia, trông cứ như là bị ma quỷ yêu tinh trên núi đoạt xá ấy." Nói rồi đẩy vào người Tán chỉ huy: "Ôi, có chuyện gì thì nhân lúc này nói đi, dù có sai sót gì đó, tướng quân cũng sẽ không nổi giận đâu."
Tán chỉ huy lắc đầu: "Tiếc quá, tin tức ta mang về không tốt cũng không xấu, lãng phí cơ hội tốt mất rồi."
Nói xong liền đi đến chỗ Hoắc Kinh Đường, mà lúc này, Hoắc Kinh Đường đã cầm bức thư thứ ba lên để đọc.
Tán chỉ huy lặng lẽ không tiếng động bước lên, đứng yên sau lưng Hoắc Kinh đường, chỉ nghĩ đợi lát nữa rồi báo cáo, bất ngờ nghe thấy tướng quân hỏi: "Có chuyện gì?"
Lòng gã không khỏi lộp độp một chút, nghe giọng nói kia kiểu gì cũng thấy lạnh như đóng băng, là ảo giác ư? Không phải mới xem xong thư của tiểu Triệu đại nhân gửi tới, tâm trạng tốt lắm sao?
"Đã tra được tung tích bạc cứu trợ thiên tai rồi."
"Ở đâu?"
"... Ở sơn trang Ký Sướng, Dương Châu."
Hoắc Kinh Đường bỗng dưng quay đầu: "Không tra sai chứ?!"
"Tiêu hạ chạy chết hai con ngựa, không ngủ không nghỉ ba ngày, vận dụng tất cả mối quen trong giang hồ mới truy được tung tích của bạc cứu trợ, nhất định sẽ không có sai sót gì!"
Hoắc Kinh Đường gác tay lên khung cửa sổ, ánh mắt rơi trên bụi cỏ cây tươi tốt bên ngoài, mặt vô cảm, chỉ ngưng đọng một tầng sát y mong mỏng.
"Phái người theo dõi sát sao chưa?"
"Toàn bộ hành trình đều có người theo dõi. Bên trong phòng thủ rất nghiêm ngặt, canh phòng dường như xuất thân Cấm quân. Liên quan đển việc lớn, thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ."
"Ừ." Hoắc Kinh Đường nói: "Lui xuống đi."
Tán chỉ huy cả gan đề nghị: "Tướng quân, nhân lúc này lập tức ra tay đi, nhanh chóng khống chế sơn trang Ký Sướng, lấy lại bạc cứu trợ mới có thể nhìn thấu kế hoạch của An Hoài Đức để thoát khỏi tội thiêu chết Chương Tòng Lộ, giải cứu ngư dân bị giam trong ngục tù. Huống chi nếu để người khác tra được chuyện này trước, tiền rơi vào tay người khác sau đó đại tác văn chương, tướng quân ngài sẽ chỉ bị liên lụy —— "
"Lăn đi!"
Đột nhiên bị mắng, Tán chỉ huy cả kinh run rẩy vài cái, vội vàng rời khỏi phòng, đến khi ra ngoài sân cũng còn chưa dám ngẩng đầu, đồng liêu lặng lẽ lại gần hỏi chuyện gì xảy ra.
Nghe miêu tả xong, đồng liêu không khỏi ngạc nhiên: "Chẳng phải tâm trạng tướng quân rất tốt sao? Là bởi vì bạc cứu trợ thiên tai ở sơn trang Ký Sướng... Nhưng mà cái này thì có liên quan gì đến tướng quân? Sao ngươi lại nói là nó liên lụy đến ngài ấy?"
Tán chỉ huy lau mồ hôi lạnh trên trán đáp: "Sơn trang Ký Sướng là quà mà tiên đế ban cho Bát hoàng tử Tĩnh vương năm Nguyên Phong thứ bảy."
"!" Đồng liêu hít một ngụm khí lạnh, hạ thấp giọng: "Bạc cứu trợ bị cướp có liên quan đến Tĩnh vương... Đó không phải là sẽ liên lụy đến tướng quân hay sao?" Rồi gã lại nghĩ: "Nhưng mà quan hệ của tướng quân và Tĩnh vương không tốt, cha con sống chung mà như kẻ thù của nhau, sao mà lại tức giận như vậy? Ta ở ngoài cũng nghe thấy tướng quân mắng ngươi, từ khi ngài ấy bắt đầu lễ Phật thì rất ít khi nổi giận đến thế."
"Dù gì cũng là cha con, một giọt máu đào hơn ao nước lã. Nếu thật sự có dính dáng đến Tĩnh vương, chẳng phải sẽ đẩy tướng quân vào chỗ chết sao?" Tán chỉ huy cũng cảm thấy lòng nguội lạnh: "Đại nghĩa diệt thân thì bất hiếu, bao che thì bất trung, tiến thoái lưỡng nan thật."
Hai người đồng thời nhìn về phía đình viện, vô cùng thổn thức.
Vậy mà đâu biết lúc này trong đầu Hoắc Kinh Đường làm gì có Tĩnh vương, chút tình cảm cha con giữa hắn và lão già đó đã sớm hao mòn từ những cuộc ám sát không hồi kết rồi, điều đang khiến cho hắn tức giận là bức thư thứ ba của Triệu Bạch Ngư.
Trong thư, Triệu Bạch Ngư nhắc đến chuyện Từ Minh Bích và Lý Ý Như, tuy không nói rõ, nhưng có thể nhìn ra thái độ của y chính là không đồng ý với việc Lý Ý Như dùng tín vật đính hôn là trâm Như Ý để đại diện cho bản thân, còn nói Lý Ý Như là một người không lệ thuộc ai, không nên để nàng tới làm công cụ thuyết phục Từ Minh Bích xuống núi.
Dĩ nhiên lời nói không sắc bén như cách Hoắc Kinh Đường tự diễn giải, trên thực tế giọng điệu của y mềm mỏng không rõ ràng, thậm chí còn thông cảm cho Hoắc Kinh Đường vì đã giúp y trong lúc nguy cấp, mới mượn một tay Lý Ý Như mời Từ Minh Bích lộ diện.
Nhưng mà Hoắc Kinh Đường vẫn không vui.
Khảy vòng phật khiến cho mọi phiền não bay biến để lại thanh tĩnh, trước đây thì có tác dụng, nhưng bây giờ thì lại không, càng khảy càng loạn, Hoắc Kinh Đường không khỏi suy nghĩ, chẳng biết tại sao Triệu Bạch Ngư lại cố tình viết một bức thư cho Lý Ý Như?
Thư được đưa tới tổng công có ba bức, tính tới tính lui cũng chỉ có một phong thư kín nói lời tương tư, còn bức thứ ba chỉ toàn giấy tờ và nói về người khác.
Tình cảm của y đối với Lý Ý Như là gì?
Hoắc Kinh Đường không phải là người dễ tức giận, nhưng lúc này nhấc bút viết thư hồi âm, lại chỉ có một dòng chữ:
"Tiểu lang trách ta?"
==
Tác giả muốn nói:
Lão Hoắc: Tôi giận rồi.
Rất nhanh rồi sẽ dỗ được thôi, cãi nhau ầm ĩ chút chíu mới là thú vui nơi khuê phòng ~
==
Min: Chồng chồng đầu giường dỗi nhau cuối giường hoà, lão Hoắc đến ôm em hun em lăn lăn lăn cái là hả giận thôi à ?
? Hmm chuẩn bị đổi xưng hô được chưa ta ~
==