Chương 38
Tư Mã Kiêu bị người ta hung hăng vả mặt, Trịnh Sở Chi rất hài lòng, nào ngờ Khâm sai đã nhanh chóng bẫy gạt quan tham nghị Soái sứ Tôn Phụ Ất tới, nhốt thẳng vào đại lao, rồi lại đột nhiên nhảy ra một nữ cô nhi Hoàng thị gõ trống kêu oan, tố cáo Tôn Phụ Ất đem người đến sát hại cả nhà hoàng thương Giang Nam Hoàng thị, đúng là niềm vui từ trên trời rơi xuống!
Trịnh Sở Chi mừng rỡ, kế hoạch vốn là định quay về Dương Châu lập tức bị gạt sang một bên, ở lại quán trọ huyện Giang Dương tiếp tục theo dõi, chờ đợi cơ hội sử dụng kĩ năng khuấy nước đục xấu xa của mình.
Trong khoảng thời gian ở nhà trọ, Trịnh Sở Chi phát hiện 'Khâm sai' trong mắt lão thường xuyên chạy đến chỗ 'Thị vệ Đô ngu hầu' phía đối diện, nhìn thái độ kính trọng cái tên 'Đô ngu hầu' phảng phất khi bọn họ ở cùng nhau thì cảm thấy vô cùng quái đản.
Trịnh Sở Chi không coi việc Lâm An quận vương cưới nam thê là thật, nhưng nhớ rằng nam thê của quận vương tên là Triệu Bạch Ngư?
Nguyên Thú đế lệnh cho Triệu Bạch Ngư làm Khâm sai, Trịnh Sở Chi đoán chỉ là để che giấu tai mắt người khác, thực tế người giật dây sau lưng là Hoắc Kinh Đường, mà Hoắc Kinh Đường lại trung thành với Nguyên Thú đế, suy cho cùng thì chính là Nguyên Thú đế cố tình muốn chỉnh đốn quan trường Hoài Nam.
Tất nhiên lão cũng đoán rằng bề ngoài Triệu Bạch Ngư là quận vương phi, thực chất chỉ là con cờ biết vâng lời, 'Thị vệ Đô ngu hầu' đại diện cho Hoắc Kinh Đường, vậy nên Khâm sai cũng tự cảm giác được mình thấp kém trước cấp dưới Đô ngu hầu mà thôi.
Và từ cuộc đối đầu ở công đường cũng có thể nhìn ra 'Đô ngu hầu' này miệng lưỡi lanh lợi và có khả năng kiểm soát tình hình hơn nhiều so với cái người gọi là Khâm sai kia.
"Không đúng." Trịnh Sở Chi suy nghĩ trong lòng, vẫn luôn cảm giác có gì đó là lạ. "Ta luôn cảm giác 'Khâm sai' rất quen mắt, giống như là đã từng gặp ở đâu rồi, không phải là gặp ở phủ Kinh Đô."
Án gian lận khoa cử bị vạch trần, thân là cậu của Tần vương, lão không chỉ phải tránh hiềm nghi, mà còn vì mới vừa hồi kinh báo cáo công việc nên không cần vào triều, bỏ lỡ ngày Triệu Bạch Ngư ngự tiền cứu ân sư, về sau cũng ít giao du bên ngoài, cho đến nay vẫn chưa biết mặt Triệu Bạch Ngư.
Nhưng mà lão từng điều tra Triệu Bạch Ngư rồi, trước khi y đảm nhiệm chức Khâm sai thì chưa từng rời phủ Kinh Đô, theo lý mà nói không nên khiến cho lão sinh ra ấn tượng như đã quen mặt từ trước.
Kỳ quái hơn nữa chính là trên người 'Khâm sai' còn có khí chất chỉ người trong quân ngũ mới có.
Trịnh Sở Chi cũng là quân nhân, bắt được điểm này rồi suy nghĩ sâu xa hơn, càng nghĩ càng cảm thấy lạ, Triệu Bạch Ngư là quan văn không chạy, hình như y còn là trẻ sinh non, nhưng 'Khâm sai' trên công đường thì lại có cơ thể khỏe mạnh cường tráng, nhịp bước nhẹ nhàng vững vàng, ánh mắt sắc bén, nhất là tay phải có thói quen trụ ở bên hông, bình thường người lính thường treo một chiếc Hoàn Thủ Đao ở đó, chẳng lẽ ——
'Khâm sai' là Đô ngu hầu, còn 'Thị vệ Đô ngu hầu' mới là Khâm sai?
Nếu như tên 'Khâm sai' kia mới là thị vệ, thì rất có thể là người được điều từ quân Tây Bắc tới, vậy là giải thích được vì sao lão lại cảm thấy quen mắt, hẳn là đã từng gặp qua ở biên giới.
"Không sai! Thế là hiểu rồi, mặc dù Khâm sai chỉ là con cờ, nghe lệnh bệ hạ cũng Hoắc Kinh Đường, nhưng lại dám đến ngự tiền dùng lý để tranh luận, còn có thể chỉ từ một phần nhỏ trong hồ sơ mà phát hiện ra án oan, Triệu Bạch Ngư không phải là một tên dốt tài." Trịnh Sở Chi tự lẩm bẩm: "Y mới là Khâm sai. Khâm sai đi sâu vào khu dịch bệnh, đích thân trải qua cơn dịch, lừa gạt xoay Lữ Lương Sĩ mòng mòng, quả nhiên là nước cờ lạ lùng, quân bài không đi theo lẽ thường."
Trịnh Sở Chi đi qua đi lại, chợt vỗ tay cười to: "Hay! Hay lắm! Đúng là một quái tài! Để xem y có thể quật ngã Thái tử được không, cho dù không quật được, thì cũng sẽ thật vui nếu như y bị ngã ngược lại."
"Y vẫn chưa định tiết lộ danh tính của mình, chắc là thật sự muốn đối phó với An Hoài Đức, sẵn tiện lừa gạt Tư Mã Kiêu," Trịnh Sở Chi cảm giác mình đã đoán trúng tâm tư của Triệu Bạch Ngư, gật đầu liên tục tự đắc ý: "Thế mà y lại không thể nào nghĩ ra được ta có thể đoán trúng, coi như ta làm hoàng tước một lần vậy, xem bọn họ chiến đấu với nhau đến cùng."
Trịnh Sở Chi đoán ra được chút chân tướng bèn ở lại nhà trọ, mỗi ngày đều quan sát động tĩnh của Triệu Bạch Ngư, một ngày trước hơn nửa đêm thấy y vơ vét bắt được một nhóm người, trong sân đốt đèn cả đêm, ngày hôm sau lặng lẽ đưa người đi như chưa có chuyện gì, sau đó lại có thêm mấy người thân thủ không tầm thường đến, dường như nhận được mệnh lệnh gì đó, chạy gấp tám trăm dặm.
Trịnh Sở Chi khó chịu muốn biết được kế hoạch của Triệu Bạch Ngư, cũng muốn tới gần chút để nghe lén, nhưng chẳng thể làm gì được vì trong sân viện có không dưới ba cao thủ đang ẩn mình, kỹ năng của bọn họ tốt hơn rất nhiều so với lão tướng sa trường như lão.
Kế hoạch nghe lén bị đẻ non, Trịnh Sở Chi chỉ đành dời sự chú ý lên người Đô tào và An Hoài Đức, không để ý thì tốt, để ý một cái liền phát hiện ra Tư Mã Kiêu và An Hoài Đức cùng thuộc đảng Thái tử nhưng hình như đang đấu tranh với nhau rất kịch liệt.
An Hoài Đức tóm Khâm sai đặt nghi vấn vì sao lại cưỡng ép giam giữ Tôn tham nghị, cũng hỏi về việc dùng nghiêm hình để tra khảo, còn nói người tự xưng là nữ cô nhi Hoàng thị không rõ lai lịch, có phải đúng là người đó hay không, rồi hỏi có những chứng cứ nào khác hay không, nếu không chỉ bằng lời nói của một bên, không dám đảm bảo đây không phải là vu hãm mệnh quan triều đình.
Chọn lời chặt chẽ, thậm chí suy đoán rằng Khâm sai chỉ vì cái lợi trước mắt, vượt tỉnh vượt cấp truy xét án oan Lưỡng Giang, theo luật gọi là lạm quyền, nếu như lời Hoàng thị nói là thật, vậy thì vụ án cũng cần được chuyển giao cho Đề hình ty Lưỡng Giang.
Tư Mã Kiêu thì quát hỏi một án loạn đảng Từ Châu, không có bằng chứng nào khác cho thấy ba ngàn ngư dân Ngư Gia Trại chính là đồng bọn của phe phản loạn, cũng chưa qua ba đường hội thẩm, sao có thể nhốt toàn bộ những người đó vào đại lao?
Còn chỉ ra mặc dù có nhân chứng, tức là 'loạn đảng' đã bị vây bắt, chống trả bằng vũ khí và bị hành quyết ngay tại chỗ, nhưng không thể chứng minh bọn họ thật sự là loạn đảng, bởi vì bọn họ đều chết cả rồi, bản cung của cả vụ án đã biến thành bản cung chết.
Mà bản cung chết thì không được thừa nhận!
Nhưng cũng không hẳn là vô dụng, chỉ là cần có điều kiện tiên quyết, tạm thời không nhắc đến ở đây.
Hai bên một kẻ mượn chỗ sơ hở của án cả nhà họ Hoàng bị giết để hói Khâm sai, còn Tư Mã Kiêu thì mượn mối nghi ngờ trong chuyện loạn đảng Từ Châu quở trách An Hoài Đức, ngăn chặn nhịp bước dùng pháp trấn áp Khâm sai để cứu Tôn tham nghị của An Hoài Đức.
Trịnh Sở Chi rơi vào mông lung, không nghĩ ra vì sao Đô tào và An Hoài Đức đều là môn đảng Thái tử mà bây giờ lại ầm ĩ trở mặt? Chẳng lẽ là do Triệu Bạch Ngư ly gián bọn họ từ bên trong?
Ly gián như thế nào được?
Trịnh Sở Chi trăm mối không lời giải, lại thấy Triệu Bạch Ngư không khen cũng chẳng chê, bình chân như vại, mỗi ngày đều ở trong sân vẽ vời, rất phong nhã.
Làm quan hai mươi năm, Trịnh Sở Chi không khỏi không bội phục tâm tính của Triệu Bạch Ngư, chỉ chờ đợi thời gian thôi, là có thể phong hầu bái tướng, đứng hàng Tam công.
An Hoài Đức cùng Tư Mã Kiêu tranh đấu đến mưa máu gió tanh, Trịnh Sở Chi nóng nảy vì không tài nào thể hiện được bản lĩnh khuấy nước đục của mình, vậy nên cứ đi tới đi lui ngoài viện của Triệu Bạch Ngư.
Ngày hôm đó, Trịnh Sở Chi cũng đang quanh quẩn bên ngoài viện, phát hiện Khâm sai giả vội vã chạy vào trong sân, thậm chí suýt nữa vấp ngã, không lâu sau, Triệu Bạch Ngư đã nghiêm mặt đi ra.
Trịnh Sở Chi nảy lòng tò mò, nhanh chân theo phía sau bọn họ, nghe thấy Triệu Bạch Ngư thấp giọng hỏi: "Ngươi chắc chắn không tra sai chứ?"
Khâm sai giả: "Tướng quân ở Hoài Nam đã âm thầm điều tra, có thể sai được sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Ta cũng tin tưởng năng lực của quận vương, nếu hắn đã mở miệng thì tám chín phần mười là thật. Nếu tin này là thật, thì chúng ta phải mau chóng đuổi hết vật cản phía trước di thôi."
Khâm sai giả: "Bây giờ ta đưa thủ dụ của ngài đi gọi doanh binh bao vây sơn trang đó lại."
Triệu Bạch Ngư: "Đừng gây sự chú ý quá nhiều, chủ yếu là bạc, nhất định phải lấy lại được hai triệu lượng bạc cứu trợ thiên tai về tay! Chỉ cần số bạc đó về tay, ta liền có thể bắt lại cẩu quan An Hoài Đứuc coi mạng người như cỏ rác!"
"——!"
Tìm được hai triệu lượng bạc cứu trợ thiên tai rồi sao?
Quả nhiên là có liên quan đến An Hoài Đức và Thái tử!
Tư Mã Kiêu xích mích với An Hoài Đức, chẳng lẽ cũng là vì khoản bạc này?
Lòng Trịnh Sở Chi như có lửa nóng, trăm móng tay nhọn cào ngứa tâm can, chỉ muốn biết là bạc đang ở sơn trang nào, lão muốn cướp công.
Bởi vì sự việc của Tần vương mà trong lòng Nguyên Thú đế đã tồn tại hiềm khích, hồi kinh báo cáo công việc theo lý mà nói chỉ là đi làm thủ tục mà thôi, gặp được một hai cấp trên rồi lại để cho lão quay về biên giới Định Châu chưởng binh, kết quả là bị điều nhiệm tạm thời đến Hoài Nam làm Chuyển vận phó sứ quái gì đó.
Hành động này của Nguyên Thú đế có ý gì, Trịnh Sở Chi hiểu rõ ràng.
Làm sao lão dám khuấy đụng nước quan trường Hoài Nam mà không có chút kiêng kỵ nào?
Bởi vì ý của Nguyên Thú đế chính là hy vọng lão châm thêm đuốc, lão thuận thế mà làm thôi.
Làm quan lâu không nhất định phải thành tinh, nhưng chắc chắn có thể nghĩ thấu tâm tư trên đỉnh đầu của Thánh thượng, làm theo ý giả vờ ngốc nghếch mà khoe tài mới đáng là bề tôi. Nhưng một bề tôi tốt ngoại trừ tính toán Thánh ý và giả vờ ngu ngốc ra, thì còn phải biết nắm bắt thời cơ kiến công lập nghiệp, trước mắt chính là một cơ hội rất tốt để cho lão kiếm được một thành tích đẹp đẽ ——
Nhanh tay phá án bạc cứu trợ Từ Châu bị cướp.
Trịnh Sở Chi tính toán thời cơ, bước nhanh về phía trước, đụng phải Triệu Bạch Ngư đang quẹo qua cửa viện đi vào, "Kẻ nào đi không có mắt nhìn đường?"
Triệu Bạch Ngư chắp tay nói xin lỗi trước: "Tiêu hạ lỗ mãng, mong đại nhân thứ tội."
Trịnh Sở Chi định thần nhìn lại, chậm rãi đổi sắc mặt: "Là ngươi à. Ngày ở công đường biểu hiện của ngươi rất vũ dũng, một lời vạch trần, lập luận sắc sảo, làm cho một đám đồng liêu Hoài Nam xấu hổ chịu không nổi."
Triệu Bạch Ngư tỏ vẻ nhún nhường: "Tiêu hạ sợ hãi."
"Đừng có nói gì mà lỗ mãng sợ hãi với ta, ta là con nhà võ, không chịu nổi cái nết chua ngoa của quan văn đâu, nói thật, ta rất tán thưởng dũng khí dùng lý tranh luận cho bá tánh của ngươi ngày trên công đường. Nhắc mới nhớ, bổn quan còn chưa biết tên người là gì."
"Tiêu hạ Triệu Đại Vi."
Họ Triệu à.
Trịnh Sở Chi lời ong tiếng ve như nói chuyện nhà: "Ngươi là bộ binh Đô ngu hầu... Xuất thân Tam nha sao? Ngươi đi ngự tiền, gốc rễ đỏ thắm, tương lai rộng mở. Một ngày nào đó thả ra ngoài, đến Tây Bắc hoặc Đông Bắc đánh một vòng quay về, cất nhắc một chức quan, chắc là ta còn phải gọi ngươi một tiếng cấp trên."
Triệu Bạch Ngư vội vàng chắp tay: "Tiêu hạ sợ hãi, đại nhân chớ chiết sát tiêu hạ."
(*) Chiết sát: ý chỉ người hưởng thụ quá mức mà giảm phúc giảm thọ, cũng có nghĩa là không thể thừa nhận nổi.
Trịnh Sở Chi phát tay một cái: "Lời ta nói xuất phát từ trong lòng, ngươi sợ cái gì? Ta nói ta tán thưởng ngươi thì không phải là nói bừa, ngày nào ngươi thật sự được đưa ra ngoài thì đến quân Ký Châu, làm tiểu tướng môn hạ của ta."
Triệu Bạch Ngư mím môi cười một tiếng, đáy mắt ẩn chứa nỗi chờ mong: "Tiêu hạ vô cùng cảm kích." Trên mặt còn đúng lúc toát lên một tia cảm kích lẫn dã tâm.
Nếu như không phái đoán ra được thân phận của y rồi, chắc là sẽ bị y lừa gạt thật.
Trịnh Sở Chi thầm cười nhạt, nét mặt ôn hòa hơn: "Mới vừa rồi ta thấy ngươi và Khâm sai coi bộ vội vàng quá, mặt còn lộ vẻ khó khăn, là có liên quan gì đến vụ án Tôn tham nghị giết cả nhà hoàng thương Giang Nam sao?"
Nụ cười của Triệu Bạch Ngư trở nên gượng gạo: "Có hơi khó giải quyết, nhưng dân có oan tình, Khâm sai không thể đổ trách nhiệm cho người khác."
Trịnh Sở Chi: "Suy cho cùng thì cũng là vụ án vượt tỉnh, không có thủ dụ của bệ hạ thì chính là lạm quyền, dù cho có tra được chân tướng, trả lại công đạo cho dân, cũng không tránh khỏi bị tố cáo, mất chức là chuyện nhỏ, hoạn lộ đứt đoạn tại đây mới là chuyện lớn."
"Có nghiêm trọng như vậy không?" Triệu Bạch Ngư sững sốt, nhếch mép một cái, trong mắt là nóng nảy không thể che giấu được: "Nhưng mà ta... Khâm sai của chúng ta chẳng qua là đang thực hiện chức trách thôi, trả lại công đạo cho dân, làm thiện trừ ác, người Khâm sai bắt là tham quan, làm sao mà mất chức được?"
Trịnh Sở Chi: "Ngươi phải làm theo quy trình, phải có khẩu dụ hoặc chiếu chỉ do bệ hạ chính tay biết, đồng ý cho ngươi vượt tỉnh chấp pháp. Đây chính là quy củ, không có quy củ thì không đúng chuẩn."
Triệu Bạch Ngư: "Nhưng bệ hạ đã ân chuẩn Khâm sai được phép tùy cơ ứng biến —— "
"Nhưng có phải bệ hạ chỉ kêu ngươi tra vụ án Đặng Vấn An thôi đúng không? Có bảo ngươi đến tra quan trường Hoài Nam, hay là bảo ngươi đến thăm thú châu huyện trong thiên hạ chưa? Ôi, ta thấy ngươi và Khâm sai đại nhân ấy, đều là người trẻ tuổi mà, không hiểu đạo lý nói ít làm nhiều, ngươi cứ hoàn thành bổn phận và trách nhiệm của mình là được rồi, không đến lượt ngươi quản cũng như xen vào việc của người khác. Trừ phi khẩu dụ bệ hạ nói rõ, nếu không thà không làm còn hơn, ngươi ở đây dâng trào nhiệt huyết, kêu oan cho bá tánh ở tỉnh xa, thế thì mặt mũi quan viên Lưỡng Chiết để chỗ nào? Không phải là rõ ràng nói quan viên Lưỡng Chiết không có bản lĩnh, còn cần một mình Khâm sai tuần thú Hoài Nam ngươi với tay phá án giúp hay sao? Nếu như ngươi không chuyển giao vụ án cũng là vả mặt người ta, không tin tưởng bọn họ, nội hàm bọn họ có chức mà ăn không ngồi rồi, hỏi trời hỏi dân thấy thế nào? Bệ hạ thấy thế nào?"
Trịnh Sở Chi chắp tay sau lưng, tận tình khuyên can: "Trong chốc lát không biết sẽ ra sao, nhưng về sau sẽ có những kẻ đào bới mấy lỗi sai lặt vặt liên danh tố cáo ngươi, ngươi sẽ không chịu đựng được đâu. Ngươi quản án oan cách tỉnh, bên trong có rất nhiều chỗ có thể làm văn chương —— "
Triệu Bạch Ngư nhắc nhở: "Không phải ta, là Khâm sai đại nhân."
"Ừ phải phải, quen miệng thôi, là Khâm sai đại nhân của các ngươi, ta chỉ lo lắng ngươi bị liên lụy thôi, chuyến này ngươi theo Khâm sai về Dương Châu, chắc là bệ hạ muốn bồi dưỡng ngươi, để cho ngươi một cơ hội kiến công lâp nghiệp, phải xem ngươi có biết nắm bắt được không, bắt được mới có thể biểu hiện xuất sắc, tuyệt đối không được làm lỡ tương lai."
"Đa ta đại nhân nhắc nhở, tiêu hạ vô cùng cảm kích."
Trịnh Sở Chi xua tay bảo chuyện nhỏ thôi mà, sau đó cân nhắc dò hỏi: "Mới này ta nghe thấy Khâm sai nói chuyện, hình như nghe thấy là muốn mượn doanh binh nơi nào hả? Là mượn binh để bắt An soái sứ sao?"
Triệu Bạch Ngư chần chừ một chút, ngập ngừng đáp lại.
Trịnh Sở Chi: "Soái sứ nắm giữ quân vụ một tỉnh, trong số đó, quân Dương Nhị là thân quân của Soái sứ, có ba xe bàn nỏ, còn có cung thủ kiêu dũng thiện chiến. Quân Hoài, quân Nam không có quan hệ thân cận với Soái sứ, nếu như Khâm sai muốn điều binh thì nên chọn hai đầu quân đó, nhưng phải đề phòng có người mật báo tin tức, ngàn vạn lần đừng để cho Soái sứ có thời gian điều binh chống cự."
Lúc này Triệu Bạch Ngư mới nghiêm túc nói: "An soái sứ dám! Không có thiên tai làm loạn dân chúng, không có họa ngoại địch công thành, làm sao có thể tự ý điều binh chống lại lời truyền tra án của Khâm sai? Lão dám điều binh ra chống cự thì chính là mưu phản, Khâm sai có thể tiền trảm hậu tấu!"
Trịnh Sở Chi: "Đề phòng thì hơn, ta chỉ đề nghị thôi. Lão phu nhập ngũ nhiều năm, cũng từng trú đóng hành doanh Hoài Nam, Đô giám hành doanh Dương Châu là bộ hạ trước kia của ta, thời gian trước gã còn đến cửa viếng thăm... Chi bằng thế này, cho lão phu ra mặt bán một ân huệ đi, để Khâm sai sứ điều khiển hành doanh Dương Châu, có ta đảm bảo, bọn họ sẽ cố thủ nghiêm ngặt, không thể truyền đến bên tai Soái sứ."
Triệu Bạch Ngư vốn định từ chối, vừa nghe thấy Đô giám hành doanh Dương Châu liền do dự.
Trịnh Sở Chi thu hết biểu cảm của y vào trong mắt, lòng suy đoán nhiều điều, xem ra bạc cứu trợ thiên tai không có ở trong thành Dương Châu, hẳn là được giấu ở xung quanh Dương Châu,
"An Hoài Đức đa mưu túc trí, đừng chỉ thấy bây giờ lão sống chết với Đô tào, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn là môn đảng Thái tử, quyền lợi vướng mắc khó mà phân được, nhưng nếu để cho bọn họ kịp phản ứng chỉ sợ rằng sẽ bắt tay đối phó với Khâm sai ngươi. Lại nói về Tôn tham nghị, cho dù gã có giết cả nhà người ta thật, vụ án cũng không cần chuyển giao cho Lưỡng Giang thì có liên quan gì đến An Hoài Đức? Đánh ngã một Tôn tham nghị, một Tiêu Vấn Sách, nhưng sẽ không đánh lại một đám quan văn thâm căn cố đế đâu."
Triệu Bạch Ngư để lộ vẻ sợ sệt, đáp vừa đủ lý: "Đại nhân nói cẩn thận, dân có oan thì cần phải rửa sạch oan, trả lại công đạo, không vì một mối tư lợi nào, càng không phải là để đánh ngã bất cứ một bị quan nào, xin đại nhân đừng suy đoán lung tung."
Trịnh Sở Chi sờ râu: "Lão phu nhỏ mọn, mong được tha thứ." Đi tới lối rẽ, lão chắp tai từ giả Triệu Bạch Ngư, cố tình nói: "Ta thật lòng thật ý muôn giúp đỡ, nếu như Khâm sai có ý, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào."
Nói xong liền quay người về viện của mình.
Triệu Bạch Ngư đưa mắt nhìn theo bóng lưng lão, vừa quay lại đã hừ cười: "Cáo già."
***
Rẽ vào sân, Thôi phó quan vốn đã rời đi đột nhiên ló đầu ra: "Lão cáo già Trịnh Sở Chi đó nói gì?"
Triệu Bạch Ngư: "Muốn đưa người vào nằm vùng."
Thôi phó quan: "Để lão được như mong muốn sao?"
Giọng Triệu Bạch Ngư ôn tồn nhẹ bẫng: "Người ta có chút mong cầu, chúng ta có thể giúp đỡ. Chạy đến đây một chuyến xa xôi như vậy, đặc biệt là để san sẻ nỗi lo giúp bệ hạ, cũng vô cùng phối hợp với chúng ta làm một cây gậy khuấy nước, vậy nên không thể để cho người ta về tay không được."
Thôi phó quan: "..." Trịnh Sở Chi có biết công lao mà lão hao tâm tốn sức giành giật chính là củ khoai nóng mà tiểu Triệu đại nhân và tướng quân hận không thể ném đi không?
"Bây giờ cứ kì kèo thêm một hai ngày đã, nổ đại bác lừa Trịnh Sở Chi, sẵn tiện giúp Đô tào dọa An Hoài Đức một phen." Triệu Bạch Ngư ra chủ ý xấu mà vẫn cười ấm áp: "Khuấy đục nước rồi, là có thể sờ được cá lớn."
Thôi phó quan thật lòng khâm phục, không ngại học hỏi người nhỏ tuổi: "Là làm gì?"
Triệu Bạch Ngư nghịch ngón tay, ngẫm nghĩ một chút rồi thuận miệng đáp: "Ngươi thấy thích đoàn doanh binh nào thì vào trong doanh trại của bọn họ đi tới đi lui đi, nói mấy lời giống thật mà giả, đừng vạch trần vụ bạc, những chuyện khác như Chương Tòng Lộ bị hại, hoàng thương bị diệt môn... Tùy tiện chọn một hai chuyện mà nói, bọn chúng là một bầy chim sợ cành cong, nghe xong là gà bay chó chạy ầm ĩ ngay thôi."
Ánh mắt Thôi phó quan sáng rực lên: "Công việc này, ta rất quen làm!"
Thôi phó quan cười to: "Tướng quân của bọn ta thích chơi trò này lắm, trêu chọc cho mấy tên hay cố tình ngáng chân quân Tây Bắc và quân Ký Châu, đặt vài điểm pháo, phao tin giả, hai bên quân trang đều bày tỏ thái độ mập mờ, ghẹo đám Đại Hạ và Nam Cương bên kia, cơ bản có thể ghẹo chết người."
Triệu Bạch Ngư à một tiếng, càng tò mò hơn, "Vậy chắc là Hoắc Kinh Đường bị rất nhiều người ghét nhỉ."
Thôi phó quan nghiêm mặt: "Nói 'ghét' chính là sỉ nhục tướng quân đấy, hận không thể bị hắn ngũ mã phân thây, cắn nuốt tâm hồn mới là sự tôn kính cao quý nhất."
Triệu Bạch Ngư: "..." Đột nhiên cảm thấy sự sùng bái của Thôi phó quan có hơi vặn vẹo.
Thôi phó quan xoa tay: "Không nói chuyện nữa, ta phải đi bố trí hành trình thôi, hạ quan cáo lui."
***
Trinh Sở Chi quay về phòng, lập tức truyền người gửi lời đến Đô giám hành doanh Dương Châu, để người dưới quyền gã vào trong thành Dương Châu và ngoại ô tìm người khả nghi, bất cứ nơi nào có khả năng giấu bạc cũng đều cần lục soát.
"Nhất định phải bắt được chứng cứ An Hoài Đức cướp bóc bạc cứu trợ, sát hại mệnh quan triều đình trước Thái tử!" Trịnh Sở Chi hưng phấn đến nỗi mắt phát sáng, lầm bầm: "Bây giờ là lúc chỉnh chết Thái tử và môn đảng, làm cho bọn chúng cả đời này cũng không thể trở mình được nữa!"
***
Thôi phó quan làm theo lời dặn của Triệu Bạch Ngư, bên ngoài thì lấy thân phận thị vệ Đô ngu hầu, đi dạo một vòng quanh hành doanh phủ Dương Châu, Thông Châu, Lô Châu, trong lời nói để lộ một chút ý đồ của Khâm sai, đó là cương quyết mang binh lùng bắt An Hoài Đức đưa đến huyện Giang Dương thẩm vấn.
Mấy tên Đô giám hành doanh không hẹn mà cùng dùng bồ câu đưa thư báo cho An Hoài Đức biết
An Hoài Đức lập tức dặn dò xuống dưới, doanh binh châu phủ nào bị điều động, thì đến Từ Châu phải thông qua Đô giám hành doanh hoặc Tri phủ trước để trì hoãn càng lâu càng tốt, nhưng chân trước chạy khắp nơi căn dặn, chân sau người của Khâm sai đã chạy đến một châu phủ khác khiến cho các Đô giám luống cuống, vừa mới bố trí xong nhưng lại vồ hụt, người đã chạy đến một châu phủ khác rồi.
Khâm sai không ra lệnh rõ ràng, doanh quân ở các hành doanh châu phủ Hoài Nam đều mệt đến độ người ngã ngựa đổ, cuối cùng tất cả mọi người mới biết Khâm sai vẫn còn đang nhàn nhã ở Giang Dương, không hề có ý điều binh khiển tướng cưỡng ép bắt An Hoài Đức nữa, nhất thời sững sờ, binh mã các nhánh của bọn họ chạy sắp gãy cả chân, và nội dáng vẻ hoảng sợ lo lắng kia thôi cũng đã biến thành một trò cười rồi.
Tư Mã Kiêu thấy loạn nhưng chẳng thèm để ý xem Khâm sai có mục đích gì, nắm được mấu chốt 'Hành doanh châu phủ Hoài Nam chỉ tôn trọng ý kiến Soái sứ chứ không coi uy khiêm của Khâm sai và triều đình ra gì', bắt đầu dốc sức công ích.
Đáng thương cho các hành doanh còn chưa kịp mắng chửi Khâm sai, quay đầu đã phải vắt óc giải thích tấu chương tố cáo của Đô tào cho triều đình và Nguyên Thú đế nghe.
Trịnh Sở Chi ở ngoài xem toàn bộ quá trình, đứng trong sân vỗ tay cười khoái chí, "Triệu Bạch Ngư đúng là thông minh, chỉ tiếc chỉ là một đám khôn vặt thôi. Ác mãi là ác, không phải chính đạo."
Phụ tá hoài nghi: "Khâm sai có ý gì?"
Trịnh Sở Chi: "Y không tin lời ta nói, chuyến này là để thăm dò xem quân doanh nào có thể dùng được. Quả nhiên là không ngoài dự đoán của ta, dường như tất cả hành doanh các châu phủ ở Hoài Nam đều nằm trong tay An Hoài Đức, chỉ có doanh quân phủ Dương Châu đã bị ta thu về dưới quyền từ lâu, ông ta không nhúng tay vào nổi thôi."
Lão ung dung nói, vô cùng rảnh rỗi dễ chịu: "Chờ đi, Triệu Bạch Ngư sẽ còn đến tìm ta. Ta muốn y tự tay đưa công lao phá vụ án bạc cứu trợ thiên tai Từ Châu này vào trong tay ta —— không, phải là cầu xin ta! Y phải cầu ta ra mặt, đưa quân Dương Châu đi đối phó với An Hoài Đức, này thì khác gì chắp tay nhường lại công lớn chứ? Ha ha ha..."
Phụ tá: "Đại nhân anh minh uy vũ, Triệu Bạch Ngư kia cũng chỉ là một con cá vặt thôi, y còn phải ngoan ngoãn làm đá lót đường cho ngài đấy."
Lúc này, ngoài cửa có người truyền lời: "Đại nhân, Khâm sai cho đòi gặp ngài."
Trịnh Sở Chi đứng bật dậy, "Thấy không, đến rồi."
***
Đông cung.
Thái tử nhận được thư Triệu Ngọc Tranh, chỉ hơi suy nghĩ một chút đã đoán ra đưuọc ngay An Hoài Đức phản chủ, Ngũ hoàng tử tức giận: "Sao An Hoài Đức dám!"
Con chó một tay nâng đỡ lên, một ngày nọ quay lại cắn ngược chủ, cũng là một kích trí mạng, khiếp sợ tức giận cũng không đủ để hình dung tâm trạng giờ phút này.
"Nhị ca, làm sao bây giờ?" Ngũ hoàng tử nghĩ đến chuyện bọn họ tham ô bạc sông và nuôi tư binh là tâm hoảng ý loạn, thiêu chết Chương Tòng Lộ và cướp bạc cứu trợ giờ chỉ còn là việc nhỏ mờ nhạt. "Cắt đứt với An Hoài Đức còn kịp không? Khâm sai giam quan tham nghị bên người An Hoài Đức lại rồi, cũng không rõ y đã tra ra cái gì nữa? Y thật sự động đến An Hoài Đức sao? Hay mục đích của Triệu Bạch Ngư là chúng ta... Sẽ bị tịch thu tài sản, đầu sẽ rơi xuống đất, kết quả còn nghiêm trọng hơn cả tam ca nữa, tiêu rồi."
Thái tử vung tay tát một cái lên mặt Ngũ hoàng tử, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn đứa em trai không nên thân: "Hoảng cái gì? An Hoài Đức phản chủ là chuyện tốt, tham ô bạc sông, Chương Tòng Lộ chết, ngay cả bạc cứu trợ bị cướp thì có liên quan gì đến chúng ta? Biết đâu là do chủ tử sau lưng lão xúi giục thì sao?"
Ngũ hoàng tử sững người, một lúc lâu mới phản ứng lại, mừng như điên: "Đúng! Có liên quan gì đến chúng ta đâu? An Hoài Đức vờ đầu hàng, thực tế nghe theo lệnh của người khác, lợi dụng ân đức và danh tiếng của Thái tử để ra ngoài lằm xằng làm bậy —— Nhị ca, cứ để cho Khâm sai vạch rõ sự thật, chi bằng chúng ta chủ động tố cáo An Hoài Đức đi?"
Thái tử: "Không vội, phải mau chóng tìm được bạc cứu trợ bị giấu đi, sẵn tiện bắt luôn cả chủ tử sau lưng An Hoài Đức nữa."
"An Hoài Đức toàn quyền trông coi tư binh, không thấy trong tấu chương tố cáo của Đô tào sao, có viết các khu doanh binh đều chỉ nghe theo Soái sứ, không nghe lệnh của Khâm sai đại diện cho triều đình, Hoài Nam đây là thấy chết không sờn sao?"
"Cương thần khinh rẻ triều đình, không mang lòng kính sợ —— " Ngũ hoàng tử đột nhiên nhận ra: "An Hoài Đức cầm tiền của chúng ta, cho chúng ta mượn thế lực, là để giúp chủ tử lão nuôi binh sao?!"
Thái tử cười nhạt: "Đúng là con chó ngoan." Đáng tiếc sự trung thành đó không dành cho hắn. Thái tử ném một quyển sổ lấy được từ nội thị tỉnh: "Xem thử đi."
Ngũ hoàng tử nhanh chóng xem, chú ý đến một hàng chữ quen thuộc: "Sơn trang Ký Sướng Dương Châu... Năm Nguyên Phong thứ bảy, ban cho Duẫn Vĩnh sơn trang Ký Sướng —— Duẫn Vĩnh là ai?"
"Là tự của Bát thúc của chúng ta."
"Tĩnh vương?!"
Ngũ hoàng tử trợn mắt há mồm, đầu trống rỗng, không thể nghĩ thêm gì nữa.
Thái tử gõ lên sổ nói: "Tĩnh vương chỉ cách ngôi vị Hoàng đế một bước, những năm này vẫn luôn bị chèn ép, ít giao du với bên ngoài, nếu không nhờ có một chi quân Tây Bắc trong tay thì sớm đã bị thêu dệt tội danh thanh toán cho qua chuyện rồi. Lão có mưu đồ tạo phản thì cũng có lý, nhưng lão không nên tính lên người cô, không thể ngang ngược trên đầu cô mà còn có thể an toàn rút lui!"
"Cũng nhờ trời giúp ta, Tứ lang tình cờ đi vào sơn trang, nghe được bọn họ nói chuyện, mới nói cho cô biết được âm mưu." Trong phòng không có người ngoài, Thái tử không kìm nén nổi tình yêu của mình. "Quẻ bói mệnh của cao tăng chùa Bảo Hoa năm đó quả nhiên đúng rồi, Tứ lang chính là phúc tinh của ta."
Ngũ hoàng tử vô cùng tán thành: "Nhưng trước mắt nên giải quyết làm sao đây?"
Thái tử: "Truyền lệnh cô, bảo Tư Mã Kiêu mượn binh từ Lưỡng Chiết, bao vây sơn trang Ký Sướng."
==
Trịnh Sở Chi mừng rỡ, kế hoạch vốn là định quay về Dương Châu lập tức bị gạt sang một bên, ở lại quán trọ huyện Giang Dương tiếp tục theo dõi, chờ đợi cơ hội sử dụng kĩ năng khuấy nước đục xấu xa của mình.
Trong khoảng thời gian ở nhà trọ, Trịnh Sở Chi phát hiện 'Khâm sai' trong mắt lão thường xuyên chạy đến chỗ 'Thị vệ Đô ngu hầu' phía đối diện, nhìn thái độ kính trọng cái tên 'Đô ngu hầu' phảng phất khi bọn họ ở cùng nhau thì cảm thấy vô cùng quái đản.
Trịnh Sở Chi không coi việc Lâm An quận vương cưới nam thê là thật, nhưng nhớ rằng nam thê của quận vương tên là Triệu Bạch Ngư?
Nguyên Thú đế lệnh cho Triệu Bạch Ngư làm Khâm sai, Trịnh Sở Chi đoán chỉ là để che giấu tai mắt người khác, thực tế người giật dây sau lưng là Hoắc Kinh Đường, mà Hoắc Kinh Đường lại trung thành với Nguyên Thú đế, suy cho cùng thì chính là Nguyên Thú đế cố tình muốn chỉnh đốn quan trường Hoài Nam.
Tất nhiên lão cũng đoán rằng bề ngoài Triệu Bạch Ngư là quận vương phi, thực chất chỉ là con cờ biết vâng lời, 'Thị vệ Đô ngu hầu' đại diện cho Hoắc Kinh Đường, vậy nên Khâm sai cũng tự cảm giác được mình thấp kém trước cấp dưới Đô ngu hầu mà thôi.
Và từ cuộc đối đầu ở công đường cũng có thể nhìn ra 'Đô ngu hầu' này miệng lưỡi lanh lợi và có khả năng kiểm soát tình hình hơn nhiều so với cái người gọi là Khâm sai kia.
"Không đúng." Trịnh Sở Chi suy nghĩ trong lòng, vẫn luôn cảm giác có gì đó là lạ. "Ta luôn cảm giác 'Khâm sai' rất quen mắt, giống như là đã từng gặp ở đâu rồi, không phải là gặp ở phủ Kinh Đô."
Án gian lận khoa cử bị vạch trần, thân là cậu của Tần vương, lão không chỉ phải tránh hiềm nghi, mà còn vì mới vừa hồi kinh báo cáo công việc nên không cần vào triều, bỏ lỡ ngày Triệu Bạch Ngư ngự tiền cứu ân sư, về sau cũng ít giao du bên ngoài, cho đến nay vẫn chưa biết mặt Triệu Bạch Ngư.
Nhưng mà lão từng điều tra Triệu Bạch Ngư rồi, trước khi y đảm nhiệm chức Khâm sai thì chưa từng rời phủ Kinh Đô, theo lý mà nói không nên khiến cho lão sinh ra ấn tượng như đã quen mặt từ trước.
Kỳ quái hơn nữa chính là trên người 'Khâm sai' còn có khí chất chỉ người trong quân ngũ mới có.
Trịnh Sở Chi cũng là quân nhân, bắt được điểm này rồi suy nghĩ sâu xa hơn, càng nghĩ càng cảm thấy lạ, Triệu Bạch Ngư là quan văn không chạy, hình như y còn là trẻ sinh non, nhưng 'Khâm sai' trên công đường thì lại có cơ thể khỏe mạnh cường tráng, nhịp bước nhẹ nhàng vững vàng, ánh mắt sắc bén, nhất là tay phải có thói quen trụ ở bên hông, bình thường người lính thường treo một chiếc Hoàn Thủ Đao ở đó, chẳng lẽ ——
'Khâm sai' là Đô ngu hầu, còn 'Thị vệ Đô ngu hầu' mới là Khâm sai?
Nếu như tên 'Khâm sai' kia mới là thị vệ, thì rất có thể là người được điều từ quân Tây Bắc tới, vậy là giải thích được vì sao lão lại cảm thấy quen mắt, hẳn là đã từng gặp qua ở biên giới.
"Không sai! Thế là hiểu rồi, mặc dù Khâm sai chỉ là con cờ, nghe lệnh bệ hạ cũng Hoắc Kinh Đường, nhưng lại dám đến ngự tiền dùng lý để tranh luận, còn có thể chỉ từ một phần nhỏ trong hồ sơ mà phát hiện ra án oan, Triệu Bạch Ngư không phải là một tên dốt tài." Trịnh Sở Chi tự lẩm bẩm: "Y mới là Khâm sai. Khâm sai đi sâu vào khu dịch bệnh, đích thân trải qua cơn dịch, lừa gạt xoay Lữ Lương Sĩ mòng mòng, quả nhiên là nước cờ lạ lùng, quân bài không đi theo lẽ thường."
Trịnh Sở Chi đi qua đi lại, chợt vỗ tay cười to: "Hay! Hay lắm! Đúng là một quái tài! Để xem y có thể quật ngã Thái tử được không, cho dù không quật được, thì cũng sẽ thật vui nếu như y bị ngã ngược lại."
"Y vẫn chưa định tiết lộ danh tính của mình, chắc là thật sự muốn đối phó với An Hoài Đức, sẵn tiện lừa gạt Tư Mã Kiêu," Trịnh Sở Chi cảm giác mình đã đoán trúng tâm tư của Triệu Bạch Ngư, gật đầu liên tục tự đắc ý: "Thế mà y lại không thể nào nghĩ ra được ta có thể đoán trúng, coi như ta làm hoàng tước một lần vậy, xem bọn họ chiến đấu với nhau đến cùng."
Trịnh Sở Chi đoán ra được chút chân tướng bèn ở lại nhà trọ, mỗi ngày đều quan sát động tĩnh của Triệu Bạch Ngư, một ngày trước hơn nửa đêm thấy y vơ vét bắt được một nhóm người, trong sân đốt đèn cả đêm, ngày hôm sau lặng lẽ đưa người đi như chưa có chuyện gì, sau đó lại có thêm mấy người thân thủ không tầm thường đến, dường như nhận được mệnh lệnh gì đó, chạy gấp tám trăm dặm.
Trịnh Sở Chi khó chịu muốn biết được kế hoạch của Triệu Bạch Ngư, cũng muốn tới gần chút để nghe lén, nhưng chẳng thể làm gì được vì trong sân viện có không dưới ba cao thủ đang ẩn mình, kỹ năng của bọn họ tốt hơn rất nhiều so với lão tướng sa trường như lão.
Kế hoạch nghe lén bị đẻ non, Trịnh Sở Chi chỉ đành dời sự chú ý lên người Đô tào và An Hoài Đức, không để ý thì tốt, để ý một cái liền phát hiện ra Tư Mã Kiêu và An Hoài Đức cùng thuộc đảng Thái tử nhưng hình như đang đấu tranh với nhau rất kịch liệt.
An Hoài Đức tóm Khâm sai đặt nghi vấn vì sao lại cưỡng ép giam giữ Tôn tham nghị, cũng hỏi về việc dùng nghiêm hình để tra khảo, còn nói người tự xưng là nữ cô nhi Hoàng thị không rõ lai lịch, có phải đúng là người đó hay không, rồi hỏi có những chứng cứ nào khác hay không, nếu không chỉ bằng lời nói của một bên, không dám đảm bảo đây không phải là vu hãm mệnh quan triều đình.
Chọn lời chặt chẽ, thậm chí suy đoán rằng Khâm sai chỉ vì cái lợi trước mắt, vượt tỉnh vượt cấp truy xét án oan Lưỡng Giang, theo luật gọi là lạm quyền, nếu như lời Hoàng thị nói là thật, vậy thì vụ án cũng cần được chuyển giao cho Đề hình ty Lưỡng Giang.
Tư Mã Kiêu thì quát hỏi một án loạn đảng Từ Châu, không có bằng chứng nào khác cho thấy ba ngàn ngư dân Ngư Gia Trại chính là đồng bọn của phe phản loạn, cũng chưa qua ba đường hội thẩm, sao có thể nhốt toàn bộ những người đó vào đại lao?
Còn chỉ ra mặc dù có nhân chứng, tức là 'loạn đảng' đã bị vây bắt, chống trả bằng vũ khí và bị hành quyết ngay tại chỗ, nhưng không thể chứng minh bọn họ thật sự là loạn đảng, bởi vì bọn họ đều chết cả rồi, bản cung của cả vụ án đã biến thành bản cung chết.
Mà bản cung chết thì không được thừa nhận!
Nhưng cũng không hẳn là vô dụng, chỉ là cần có điều kiện tiên quyết, tạm thời không nhắc đến ở đây.
Hai bên một kẻ mượn chỗ sơ hở của án cả nhà họ Hoàng bị giết để hói Khâm sai, còn Tư Mã Kiêu thì mượn mối nghi ngờ trong chuyện loạn đảng Từ Châu quở trách An Hoài Đức, ngăn chặn nhịp bước dùng pháp trấn áp Khâm sai để cứu Tôn tham nghị của An Hoài Đức.
Trịnh Sở Chi rơi vào mông lung, không nghĩ ra vì sao Đô tào và An Hoài Đức đều là môn đảng Thái tử mà bây giờ lại ầm ĩ trở mặt? Chẳng lẽ là do Triệu Bạch Ngư ly gián bọn họ từ bên trong?
Ly gián như thế nào được?
Trịnh Sở Chi trăm mối không lời giải, lại thấy Triệu Bạch Ngư không khen cũng chẳng chê, bình chân như vại, mỗi ngày đều ở trong sân vẽ vời, rất phong nhã.
Làm quan hai mươi năm, Trịnh Sở Chi không khỏi không bội phục tâm tính của Triệu Bạch Ngư, chỉ chờ đợi thời gian thôi, là có thể phong hầu bái tướng, đứng hàng Tam công.
An Hoài Đức cùng Tư Mã Kiêu tranh đấu đến mưa máu gió tanh, Trịnh Sở Chi nóng nảy vì không tài nào thể hiện được bản lĩnh khuấy nước đục của mình, vậy nên cứ đi tới đi lui ngoài viện của Triệu Bạch Ngư.
Ngày hôm đó, Trịnh Sở Chi cũng đang quanh quẩn bên ngoài viện, phát hiện Khâm sai giả vội vã chạy vào trong sân, thậm chí suýt nữa vấp ngã, không lâu sau, Triệu Bạch Ngư đã nghiêm mặt đi ra.
Trịnh Sở Chi nảy lòng tò mò, nhanh chân theo phía sau bọn họ, nghe thấy Triệu Bạch Ngư thấp giọng hỏi: "Ngươi chắc chắn không tra sai chứ?"
Khâm sai giả: "Tướng quân ở Hoài Nam đã âm thầm điều tra, có thể sai được sao?"
Triệu Bạch Ngư: "Ta cũng tin tưởng năng lực của quận vương, nếu hắn đã mở miệng thì tám chín phần mười là thật. Nếu tin này là thật, thì chúng ta phải mau chóng đuổi hết vật cản phía trước di thôi."
Khâm sai giả: "Bây giờ ta đưa thủ dụ của ngài đi gọi doanh binh bao vây sơn trang đó lại."
Triệu Bạch Ngư: "Đừng gây sự chú ý quá nhiều, chủ yếu là bạc, nhất định phải lấy lại được hai triệu lượng bạc cứu trợ thiên tai về tay! Chỉ cần số bạc đó về tay, ta liền có thể bắt lại cẩu quan An Hoài Đứuc coi mạng người như cỏ rác!"
"——!"
Tìm được hai triệu lượng bạc cứu trợ thiên tai rồi sao?
Quả nhiên là có liên quan đến An Hoài Đức và Thái tử!
Tư Mã Kiêu xích mích với An Hoài Đức, chẳng lẽ cũng là vì khoản bạc này?
Lòng Trịnh Sở Chi như có lửa nóng, trăm móng tay nhọn cào ngứa tâm can, chỉ muốn biết là bạc đang ở sơn trang nào, lão muốn cướp công.
Bởi vì sự việc của Tần vương mà trong lòng Nguyên Thú đế đã tồn tại hiềm khích, hồi kinh báo cáo công việc theo lý mà nói chỉ là đi làm thủ tục mà thôi, gặp được một hai cấp trên rồi lại để cho lão quay về biên giới Định Châu chưởng binh, kết quả là bị điều nhiệm tạm thời đến Hoài Nam làm Chuyển vận phó sứ quái gì đó.
Hành động này của Nguyên Thú đế có ý gì, Trịnh Sở Chi hiểu rõ ràng.
Làm sao lão dám khuấy đụng nước quan trường Hoài Nam mà không có chút kiêng kỵ nào?
Bởi vì ý của Nguyên Thú đế chính là hy vọng lão châm thêm đuốc, lão thuận thế mà làm thôi.
Làm quan lâu không nhất định phải thành tinh, nhưng chắc chắn có thể nghĩ thấu tâm tư trên đỉnh đầu của Thánh thượng, làm theo ý giả vờ ngốc nghếch mà khoe tài mới đáng là bề tôi. Nhưng một bề tôi tốt ngoại trừ tính toán Thánh ý và giả vờ ngu ngốc ra, thì còn phải biết nắm bắt thời cơ kiến công lập nghiệp, trước mắt chính là một cơ hội rất tốt để cho lão kiếm được một thành tích đẹp đẽ ——
Nhanh tay phá án bạc cứu trợ Từ Châu bị cướp.
Trịnh Sở Chi tính toán thời cơ, bước nhanh về phía trước, đụng phải Triệu Bạch Ngư đang quẹo qua cửa viện đi vào, "Kẻ nào đi không có mắt nhìn đường?"
Triệu Bạch Ngư chắp tay nói xin lỗi trước: "Tiêu hạ lỗ mãng, mong đại nhân thứ tội."
Trịnh Sở Chi định thần nhìn lại, chậm rãi đổi sắc mặt: "Là ngươi à. Ngày ở công đường biểu hiện của ngươi rất vũ dũng, một lời vạch trần, lập luận sắc sảo, làm cho một đám đồng liêu Hoài Nam xấu hổ chịu không nổi."
Triệu Bạch Ngư tỏ vẻ nhún nhường: "Tiêu hạ sợ hãi."
"Đừng có nói gì mà lỗ mãng sợ hãi với ta, ta là con nhà võ, không chịu nổi cái nết chua ngoa của quan văn đâu, nói thật, ta rất tán thưởng dũng khí dùng lý tranh luận cho bá tánh của ngươi ngày trên công đường. Nhắc mới nhớ, bổn quan còn chưa biết tên người là gì."
"Tiêu hạ Triệu Đại Vi."
Họ Triệu à.
Trịnh Sở Chi lời ong tiếng ve như nói chuyện nhà: "Ngươi là bộ binh Đô ngu hầu... Xuất thân Tam nha sao? Ngươi đi ngự tiền, gốc rễ đỏ thắm, tương lai rộng mở. Một ngày nào đó thả ra ngoài, đến Tây Bắc hoặc Đông Bắc đánh một vòng quay về, cất nhắc một chức quan, chắc là ta còn phải gọi ngươi một tiếng cấp trên."
Triệu Bạch Ngư vội vàng chắp tay: "Tiêu hạ sợ hãi, đại nhân chớ chiết sát tiêu hạ."
(*) Chiết sát: ý chỉ người hưởng thụ quá mức mà giảm phúc giảm thọ, cũng có nghĩa là không thể thừa nhận nổi.
Trịnh Sở Chi phát tay một cái: "Lời ta nói xuất phát từ trong lòng, ngươi sợ cái gì? Ta nói ta tán thưởng ngươi thì không phải là nói bừa, ngày nào ngươi thật sự được đưa ra ngoài thì đến quân Ký Châu, làm tiểu tướng môn hạ của ta."
Triệu Bạch Ngư mím môi cười một tiếng, đáy mắt ẩn chứa nỗi chờ mong: "Tiêu hạ vô cùng cảm kích." Trên mặt còn đúng lúc toát lên một tia cảm kích lẫn dã tâm.
Nếu như không phái đoán ra được thân phận của y rồi, chắc là sẽ bị y lừa gạt thật.
Trịnh Sở Chi thầm cười nhạt, nét mặt ôn hòa hơn: "Mới vừa rồi ta thấy ngươi và Khâm sai coi bộ vội vàng quá, mặt còn lộ vẻ khó khăn, là có liên quan gì đến vụ án Tôn tham nghị giết cả nhà hoàng thương Giang Nam sao?"
Nụ cười của Triệu Bạch Ngư trở nên gượng gạo: "Có hơi khó giải quyết, nhưng dân có oan tình, Khâm sai không thể đổ trách nhiệm cho người khác."
Trịnh Sở Chi: "Suy cho cùng thì cũng là vụ án vượt tỉnh, không có thủ dụ của bệ hạ thì chính là lạm quyền, dù cho có tra được chân tướng, trả lại công đạo cho dân, cũng không tránh khỏi bị tố cáo, mất chức là chuyện nhỏ, hoạn lộ đứt đoạn tại đây mới là chuyện lớn."
"Có nghiêm trọng như vậy không?" Triệu Bạch Ngư sững sốt, nhếch mép một cái, trong mắt là nóng nảy không thể che giấu được: "Nhưng mà ta... Khâm sai của chúng ta chẳng qua là đang thực hiện chức trách thôi, trả lại công đạo cho dân, làm thiện trừ ác, người Khâm sai bắt là tham quan, làm sao mà mất chức được?"
Trịnh Sở Chi: "Ngươi phải làm theo quy trình, phải có khẩu dụ hoặc chiếu chỉ do bệ hạ chính tay biết, đồng ý cho ngươi vượt tỉnh chấp pháp. Đây chính là quy củ, không có quy củ thì không đúng chuẩn."
Triệu Bạch Ngư: "Nhưng bệ hạ đã ân chuẩn Khâm sai được phép tùy cơ ứng biến —— "
"Nhưng có phải bệ hạ chỉ kêu ngươi tra vụ án Đặng Vấn An thôi đúng không? Có bảo ngươi đến tra quan trường Hoài Nam, hay là bảo ngươi đến thăm thú châu huyện trong thiên hạ chưa? Ôi, ta thấy ngươi và Khâm sai đại nhân ấy, đều là người trẻ tuổi mà, không hiểu đạo lý nói ít làm nhiều, ngươi cứ hoàn thành bổn phận và trách nhiệm của mình là được rồi, không đến lượt ngươi quản cũng như xen vào việc của người khác. Trừ phi khẩu dụ bệ hạ nói rõ, nếu không thà không làm còn hơn, ngươi ở đây dâng trào nhiệt huyết, kêu oan cho bá tánh ở tỉnh xa, thế thì mặt mũi quan viên Lưỡng Chiết để chỗ nào? Không phải là rõ ràng nói quan viên Lưỡng Chiết không có bản lĩnh, còn cần một mình Khâm sai tuần thú Hoài Nam ngươi với tay phá án giúp hay sao? Nếu như ngươi không chuyển giao vụ án cũng là vả mặt người ta, không tin tưởng bọn họ, nội hàm bọn họ có chức mà ăn không ngồi rồi, hỏi trời hỏi dân thấy thế nào? Bệ hạ thấy thế nào?"
Trịnh Sở Chi chắp tay sau lưng, tận tình khuyên can: "Trong chốc lát không biết sẽ ra sao, nhưng về sau sẽ có những kẻ đào bới mấy lỗi sai lặt vặt liên danh tố cáo ngươi, ngươi sẽ không chịu đựng được đâu. Ngươi quản án oan cách tỉnh, bên trong có rất nhiều chỗ có thể làm văn chương —— "
Triệu Bạch Ngư nhắc nhở: "Không phải ta, là Khâm sai đại nhân."
"Ừ phải phải, quen miệng thôi, là Khâm sai đại nhân của các ngươi, ta chỉ lo lắng ngươi bị liên lụy thôi, chuyến này ngươi theo Khâm sai về Dương Châu, chắc là bệ hạ muốn bồi dưỡng ngươi, để cho ngươi một cơ hội kiến công lâp nghiệp, phải xem ngươi có biết nắm bắt được không, bắt được mới có thể biểu hiện xuất sắc, tuyệt đối không được làm lỡ tương lai."
"Đa ta đại nhân nhắc nhở, tiêu hạ vô cùng cảm kích."
Trịnh Sở Chi xua tay bảo chuyện nhỏ thôi mà, sau đó cân nhắc dò hỏi: "Mới này ta nghe thấy Khâm sai nói chuyện, hình như nghe thấy là muốn mượn doanh binh nơi nào hả? Là mượn binh để bắt An soái sứ sao?"
Triệu Bạch Ngư chần chừ một chút, ngập ngừng đáp lại.
Trịnh Sở Chi: "Soái sứ nắm giữ quân vụ một tỉnh, trong số đó, quân Dương Nhị là thân quân của Soái sứ, có ba xe bàn nỏ, còn có cung thủ kiêu dũng thiện chiến. Quân Hoài, quân Nam không có quan hệ thân cận với Soái sứ, nếu như Khâm sai muốn điều binh thì nên chọn hai đầu quân đó, nhưng phải đề phòng có người mật báo tin tức, ngàn vạn lần đừng để cho Soái sứ có thời gian điều binh chống cự."
Lúc này Triệu Bạch Ngư mới nghiêm túc nói: "An soái sứ dám! Không có thiên tai làm loạn dân chúng, không có họa ngoại địch công thành, làm sao có thể tự ý điều binh chống lại lời truyền tra án của Khâm sai? Lão dám điều binh ra chống cự thì chính là mưu phản, Khâm sai có thể tiền trảm hậu tấu!"
Trịnh Sở Chi: "Đề phòng thì hơn, ta chỉ đề nghị thôi. Lão phu nhập ngũ nhiều năm, cũng từng trú đóng hành doanh Hoài Nam, Đô giám hành doanh Dương Châu là bộ hạ trước kia của ta, thời gian trước gã còn đến cửa viếng thăm... Chi bằng thế này, cho lão phu ra mặt bán một ân huệ đi, để Khâm sai sứ điều khiển hành doanh Dương Châu, có ta đảm bảo, bọn họ sẽ cố thủ nghiêm ngặt, không thể truyền đến bên tai Soái sứ."
Triệu Bạch Ngư vốn định từ chối, vừa nghe thấy Đô giám hành doanh Dương Châu liền do dự.
Trịnh Sở Chi thu hết biểu cảm của y vào trong mắt, lòng suy đoán nhiều điều, xem ra bạc cứu trợ thiên tai không có ở trong thành Dương Châu, hẳn là được giấu ở xung quanh Dương Châu,
"An Hoài Đức đa mưu túc trí, đừng chỉ thấy bây giờ lão sống chết với Đô tào, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn là môn đảng Thái tử, quyền lợi vướng mắc khó mà phân được, nhưng nếu để cho bọn họ kịp phản ứng chỉ sợ rằng sẽ bắt tay đối phó với Khâm sai ngươi. Lại nói về Tôn tham nghị, cho dù gã có giết cả nhà người ta thật, vụ án cũng không cần chuyển giao cho Lưỡng Giang thì có liên quan gì đến An Hoài Đức? Đánh ngã một Tôn tham nghị, một Tiêu Vấn Sách, nhưng sẽ không đánh lại một đám quan văn thâm căn cố đế đâu."
Triệu Bạch Ngư để lộ vẻ sợ sệt, đáp vừa đủ lý: "Đại nhân nói cẩn thận, dân có oan thì cần phải rửa sạch oan, trả lại công đạo, không vì một mối tư lợi nào, càng không phải là để đánh ngã bất cứ một bị quan nào, xin đại nhân đừng suy đoán lung tung."
Trịnh Sở Chi sờ râu: "Lão phu nhỏ mọn, mong được tha thứ." Đi tới lối rẽ, lão chắp tai từ giả Triệu Bạch Ngư, cố tình nói: "Ta thật lòng thật ý muôn giúp đỡ, nếu như Khâm sai có ý, có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào."
Nói xong liền quay người về viện của mình.
Triệu Bạch Ngư đưa mắt nhìn theo bóng lưng lão, vừa quay lại đã hừ cười: "Cáo già."
***
Rẽ vào sân, Thôi phó quan vốn đã rời đi đột nhiên ló đầu ra: "Lão cáo già Trịnh Sở Chi đó nói gì?"
Triệu Bạch Ngư: "Muốn đưa người vào nằm vùng."
Thôi phó quan: "Để lão được như mong muốn sao?"
Giọng Triệu Bạch Ngư ôn tồn nhẹ bẫng: "Người ta có chút mong cầu, chúng ta có thể giúp đỡ. Chạy đến đây một chuyến xa xôi như vậy, đặc biệt là để san sẻ nỗi lo giúp bệ hạ, cũng vô cùng phối hợp với chúng ta làm một cây gậy khuấy nước, vậy nên không thể để cho người ta về tay không được."
Thôi phó quan: "..." Trịnh Sở Chi có biết công lao mà lão hao tâm tốn sức giành giật chính là củ khoai nóng mà tiểu Triệu đại nhân và tướng quân hận không thể ném đi không?
"Bây giờ cứ kì kèo thêm một hai ngày đã, nổ đại bác lừa Trịnh Sở Chi, sẵn tiện giúp Đô tào dọa An Hoài Đức một phen." Triệu Bạch Ngư ra chủ ý xấu mà vẫn cười ấm áp: "Khuấy đục nước rồi, là có thể sờ được cá lớn."
Thôi phó quan thật lòng khâm phục, không ngại học hỏi người nhỏ tuổi: "Là làm gì?"
Triệu Bạch Ngư nghịch ngón tay, ngẫm nghĩ một chút rồi thuận miệng đáp: "Ngươi thấy thích đoàn doanh binh nào thì vào trong doanh trại của bọn họ đi tới đi lui đi, nói mấy lời giống thật mà giả, đừng vạch trần vụ bạc, những chuyện khác như Chương Tòng Lộ bị hại, hoàng thương bị diệt môn... Tùy tiện chọn một hai chuyện mà nói, bọn chúng là một bầy chim sợ cành cong, nghe xong là gà bay chó chạy ầm ĩ ngay thôi."
Ánh mắt Thôi phó quan sáng rực lên: "Công việc này, ta rất quen làm!"
Thôi phó quan cười to: "Tướng quân của bọn ta thích chơi trò này lắm, trêu chọc cho mấy tên hay cố tình ngáng chân quân Tây Bắc và quân Ký Châu, đặt vài điểm pháo, phao tin giả, hai bên quân trang đều bày tỏ thái độ mập mờ, ghẹo đám Đại Hạ và Nam Cương bên kia, cơ bản có thể ghẹo chết người."
Triệu Bạch Ngư à một tiếng, càng tò mò hơn, "Vậy chắc là Hoắc Kinh Đường bị rất nhiều người ghét nhỉ."
Thôi phó quan nghiêm mặt: "Nói 'ghét' chính là sỉ nhục tướng quân đấy, hận không thể bị hắn ngũ mã phân thây, cắn nuốt tâm hồn mới là sự tôn kính cao quý nhất."
Triệu Bạch Ngư: "..." Đột nhiên cảm thấy sự sùng bái của Thôi phó quan có hơi vặn vẹo.
Thôi phó quan xoa tay: "Không nói chuyện nữa, ta phải đi bố trí hành trình thôi, hạ quan cáo lui."
***
Trinh Sở Chi quay về phòng, lập tức truyền người gửi lời đến Đô giám hành doanh Dương Châu, để người dưới quyền gã vào trong thành Dương Châu và ngoại ô tìm người khả nghi, bất cứ nơi nào có khả năng giấu bạc cũng đều cần lục soát.
"Nhất định phải bắt được chứng cứ An Hoài Đức cướp bóc bạc cứu trợ, sát hại mệnh quan triều đình trước Thái tử!" Trịnh Sở Chi hưng phấn đến nỗi mắt phát sáng, lầm bầm: "Bây giờ là lúc chỉnh chết Thái tử và môn đảng, làm cho bọn chúng cả đời này cũng không thể trở mình được nữa!"
***
Thôi phó quan làm theo lời dặn của Triệu Bạch Ngư, bên ngoài thì lấy thân phận thị vệ Đô ngu hầu, đi dạo một vòng quanh hành doanh phủ Dương Châu, Thông Châu, Lô Châu, trong lời nói để lộ một chút ý đồ của Khâm sai, đó là cương quyết mang binh lùng bắt An Hoài Đức đưa đến huyện Giang Dương thẩm vấn.
Mấy tên Đô giám hành doanh không hẹn mà cùng dùng bồ câu đưa thư báo cho An Hoài Đức biết
An Hoài Đức lập tức dặn dò xuống dưới, doanh binh châu phủ nào bị điều động, thì đến Từ Châu phải thông qua Đô giám hành doanh hoặc Tri phủ trước để trì hoãn càng lâu càng tốt, nhưng chân trước chạy khắp nơi căn dặn, chân sau người của Khâm sai đã chạy đến một châu phủ khác khiến cho các Đô giám luống cuống, vừa mới bố trí xong nhưng lại vồ hụt, người đã chạy đến một châu phủ khác rồi.
Khâm sai không ra lệnh rõ ràng, doanh quân ở các hành doanh châu phủ Hoài Nam đều mệt đến độ người ngã ngựa đổ, cuối cùng tất cả mọi người mới biết Khâm sai vẫn còn đang nhàn nhã ở Giang Dương, không hề có ý điều binh khiển tướng cưỡng ép bắt An Hoài Đức nữa, nhất thời sững sờ, binh mã các nhánh của bọn họ chạy sắp gãy cả chân, và nội dáng vẻ hoảng sợ lo lắng kia thôi cũng đã biến thành một trò cười rồi.
Tư Mã Kiêu thấy loạn nhưng chẳng thèm để ý xem Khâm sai có mục đích gì, nắm được mấu chốt 'Hành doanh châu phủ Hoài Nam chỉ tôn trọng ý kiến Soái sứ chứ không coi uy khiêm của Khâm sai và triều đình ra gì', bắt đầu dốc sức công ích.
Đáng thương cho các hành doanh còn chưa kịp mắng chửi Khâm sai, quay đầu đã phải vắt óc giải thích tấu chương tố cáo của Đô tào cho triều đình và Nguyên Thú đế nghe.
Trịnh Sở Chi ở ngoài xem toàn bộ quá trình, đứng trong sân vỗ tay cười khoái chí, "Triệu Bạch Ngư đúng là thông minh, chỉ tiếc chỉ là một đám khôn vặt thôi. Ác mãi là ác, không phải chính đạo."
Phụ tá hoài nghi: "Khâm sai có ý gì?"
Trịnh Sở Chi: "Y không tin lời ta nói, chuyến này là để thăm dò xem quân doanh nào có thể dùng được. Quả nhiên là không ngoài dự đoán của ta, dường như tất cả hành doanh các châu phủ ở Hoài Nam đều nằm trong tay An Hoài Đức, chỉ có doanh quân phủ Dương Châu đã bị ta thu về dưới quyền từ lâu, ông ta không nhúng tay vào nổi thôi."
Lão ung dung nói, vô cùng rảnh rỗi dễ chịu: "Chờ đi, Triệu Bạch Ngư sẽ còn đến tìm ta. Ta muốn y tự tay đưa công lao phá vụ án bạc cứu trợ thiên tai Từ Châu này vào trong tay ta —— không, phải là cầu xin ta! Y phải cầu ta ra mặt, đưa quân Dương Châu đi đối phó với An Hoài Đức, này thì khác gì chắp tay nhường lại công lớn chứ? Ha ha ha..."
Phụ tá: "Đại nhân anh minh uy vũ, Triệu Bạch Ngư kia cũng chỉ là một con cá vặt thôi, y còn phải ngoan ngoãn làm đá lót đường cho ngài đấy."
Lúc này, ngoài cửa có người truyền lời: "Đại nhân, Khâm sai cho đòi gặp ngài."
Trịnh Sở Chi đứng bật dậy, "Thấy không, đến rồi."
***
Đông cung.
Thái tử nhận được thư Triệu Ngọc Tranh, chỉ hơi suy nghĩ một chút đã đoán ra đưuọc ngay An Hoài Đức phản chủ, Ngũ hoàng tử tức giận: "Sao An Hoài Đức dám!"
Con chó một tay nâng đỡ lên, một ngày nọ quay lại cắn ngược chủ, cũng là một kích trí mạng, khiếp sợ tức giận cũng không đủ để hình dung tâm trạng giờ phút này.
"Nhị ca, làm sao bây giờ?" Ngũ hoàng tử nghĩ đến chuyện bọn họ tham ô bạc sông và nuôi tư binh là tâm hoảng ý loạn, thiêu chết Chương Tòng Lộ và cướp bạc cứu trợ giờ chỉ còn là việc nhỏ mờ nhạt. "Cắt đứt với An Hoài Đức còn kịp không? Khâm sai giam quan tham nghị bên người An Hoài Đức lại rồi, cũng không rõ y đã tra ra cái gì nữa? Y thật sự động đến An Hoài Đức sao? Hay mục đích của Triệu Bạch Ngư là chúng ta... Sẽ bị tịch thu tài sản, đầu sẽ rơi xuống đất, kết quả còn nghiêm trọng hơn cả tam ca nữa, tiêu rồi."
Thái tử vung tay tát một cái lên mặt Ngũ hoàng tử, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn đứa em trai không nên thân: "Hoảng cái gì? An Hoài Đức phản chủ là chuyện tốt, tham ô bạc sông, Chương Tòng Lộ chết, ngay cả bạc cứu trợ bị cướp thì có liên quan gì đến chúng ta? Biết đâu là do chủ tử sau lưng lão xúi giục thì sao?"
Ngũ hoàng tử sững người, một lúc lâu mới phản ứng lại, mừng như điên: "Đúng! Có liên quan gì đến chúng ta đâu? An Hoài Đức vờ đầu hàng, thực tế nghe theo lệnh của người khác, lợi dụng ân đức và danh tiếng của Thái tử để ra ngoài lằm xằng làm bậy —— Nhị ca, cứ để cho Khâm sai vạch rõ sự thật, chi bằng chúng ta chủ động tố cáo An Hoài Đức đi?"
Thái tử: "Không vội, phải mau chóng tìm được bạc cứu trợ bị giấu đi, sẵn tiện bắt luôn cả chủ tử sau lưng An Hoài Đức nữa."
"An Hoài Đức toàn quyền trông coi tư binh, không thấy trong tấu chương tố cáo của Đô tào sao, có viết các khu doanh binh đều chỉ nghe theo Soái sứ, không nghe lệnh của Khâm sai đại diện cho triều đình, Hoài Nam đây là thấy chết không sờn sao?"
"Cương thần khinh rẻ triều đình, không mang lòng kính sợ —— " Ngũ hoàng tử đột nhiên nhận ra: "An Hoài Đức cầm tiền của chúng ta, cho chúng ta mượn thế lực, là để giúp chủ tử lão nuôi binh sao?!"
Thái tử cười nhạt: "Đúng là con chó ngoan." Đáng tiếc sự trung thành đó không dành cho hắn. Thái tử ném một quyển sổ lấy được từ nội thị tỉnh: "Xem thử đi."
Ngũ hoàng tử nhanh chóng xem, chú ý đến một hàng chữ quen thuộc: "Sơn trang Ký Sướng Dương Châu... Năm Nguyên Phong thứ bảy, ban cho Duẫn Vĩnh sơn trang Ký Sướng —— Duẫn Vĩnh là ai?"
"Là tự của Bát thúc của chúng ta."
"Tĩnh vương?!"
Ngũ hoàng tử trợn mắt há mồm, đầu trống rỗng, không thể nghĩ thêm gì nữa.
Thái tử gõ lên sổ nói: "Tĩnh vương chỉ cách ngôi vị Hoàng đế một bước, những năm này vẫn luôn bị chèn ép, ít giao du với bên ngoài, nếu không nhờ có một chi quân Tây Bắc trong tay thì sớm đã bị thêu dệt tội danh thanh toán cho qua chuyện rồi. Lão có mưu đồ tạo phản thì cũng có lý, nhưng lão không nên tính lên người cô, không thể ngang ngược trên đầu cô mà còn có thể an toàn rút lui!"
"Cũng nhờ trời giúp ta, Tứ lang tình cờ đi vào sơn trang, nghe được bọn họ nói chuyện, mới nói cho cô biết được âm mưu." Trong phòng không có người ngoài, Thái tử không kìm nén nổi tình yêu của mình. "Quẻ bói mệnh của cao tăng chùa Bảo Hoa năm đó quả nhiên đúng rồi, Tứ lang chính là phúc tinh của ta."
Ngũ hoàng tử vô cùng tán thành: "Nhưng trước mắt nên giải quyết làm sao đây?"
Thái tử: "Truyền lệnh cô, bảo Tư Mã Kiêu mượn binh từ Lưỡng Chiết, bao vây sơn trang Ký Sướng."
==