Chương 40
Tĩnh vương không hề nâng mắt lên: "Ngươi vẫn là con trai ta."
Hoắc Kinh Đường: "Già rồi thì nên chịu thua đi, cứ đi tìm chỗ chết mãi, liên lụy đến người nhà chẳng tốt lành gì."
"Cảm giác bị Hoàng đế nghi kỵ, bỏ rơi chắc là cũng không dễ chịu nhỉ. Binh quyền nói thu là thu, cứ cho ăn kẹo ngọt, ép khô giá trị của ngươi, lót đường cho con trai yêu dấu của lão, còn ngươi thì chỉ biết làm một con chó ngoan ngoãn."
Tĩnh vương biết Hoắc Kinh Đường xem Hoàng đế như cha.
Hoàng đế rõ ràng biết Tĩnh vương phủ là đầm rồng hang hổ, vậy mà vẫn đuổi Hoắc Kinh Đường ra khỏi hoàng cung khi hắn chỉ vừa tròn mười tuổi, không chút lưu tình. Dù vậy, Hoắc Kinh Đường cũng chỉ tức giận, không mang chút hận thù nào với Hoàng đế.
Người trúng cổ độc còn bị thu binh quyền, cưới nam thê, bị lợi dụng đến mức chẳng còn gì, ép khô xương máu, vậy mà hắn vẫn làm con chó trung thành với tên Hoàng đế chó chết kia, hắn xem Hoàng đế là cha hiền, lại có thể không thèm nhìn người cha này suốt mười năm.
Mối quan hệ của Hoắc Kinh Đường và Hoàng đế tựa như cha con cũng như vua tôi làm Tĩnh vương cảm thấy kinh tởm, tim như ngâm vào nọc độc, chỉ hận không thể giết được Hoắc Kinh Đường, để rồi nhìn xem Hoàng đế có đau khổ hay không.
Chỉ cần Hoàng đế có thể đau đớn, Tĩnh vương sẽ cảm nhận được niềm khuây khỏa sâu sắc.
Gã không thể đến gần Hoàng đế được, vậy nên quyết định chọn cách khác, đó là nghĩ đủ mọi phương thức làm tổn thương Hoắc Kinh Đường, như vậy cũng đủ để gã vui vẻ.
Vậy nên gã đặc biệt đâm vào chỗ đau của Hoắc Kinh Đường.
"Mấy năm này vương phủ có em trai em gái nào ra đời không?" Quan tâm trưởng bối nên lựa chọn nói từ chuyện trong nhà. Hoắc Kinh Đường vô cảm nói: "À, xin lỗi, lâu quá không về nhà, quên là hình như thái y chẩn đoán cha... Không sinh được nhỉ? Đoạn tử tuyệt tôn... Xin lỗi, lại nhắc đến chuyện khiến cha đau lòng, là bổn vương sai rồi."
Tĩnh vương hạ ly trà trong tay xuống "cạch" một tiếng, trên thân ly xuất hiện vết nứt nhỏ: "Năm đó là do ngươi cố ý."
Mặt Hoắc Kinh Đường nghiêm lại: "Cha, nếu như không phải là do ban đầu ngài tin lời người hầu điêu ngoa, cầm dao muốn chặt tay ta, ta cũng sẽ không gắng sức giãy giụa, không cẩn thận đạp phải —— " Hắn liếc mắt xuống nửa thân dưới của Tĩnh vương, không nói thẳng ra. "Bệ hạ dạy ta, người ta nhỏ sức cũng nhỏ, gặp ai muốn hại đến tính mạng của ta thì phải đánh vào nửa thân dưới... Ta cũng là vì tự vệ thôi, sau chuyện này cha cũng không hối hận vì ngày đó quá kích động sao?"
Hoắc Kinh Đường khảy vòng Phật với tốc độ nhanh hơn, cảm thán: "Nhắc đến còn thấy mừng, cũng may lúc đó ta nhanh chân, nếu không cha chém đứt tay ta thật rồi, chờ đến lúc bình tĩnh lại được, nói không chừng hối hận ruột gan đứt từng khúc."
"Ta còn phải cảm ơn ngươi sao?"
"Làm chuyện con cái nên làm thôi, còn cảm ơn tới lui làm gì?"
Răng rắc một tiếng, cái ly trong tay Tĩnh vương vỡ thành năm bảy mảnh, gã thuận tay ném đi, cầm lấy khăn không nhanh không chậm lau khô máu tươi trong tay: "Ngươi biết được bao nhiêu?"
"Cần biết đều biết."
"Mang theo bao nhiêu người đến?"
"Cộng thêm ta, không hơn không kém mười sáu kỵ."
"Kỵ? Là kỵ binh sao?" Không cần phải nói, Tĩnh vương dường như luôn ẩn thân trong chính sự vẫn tương đối quen thuộc với công việc ở biên giới: "Ngươi thừa biết trong tay ta có một chi quân Tây Bắc, Hoài Nam còn có binh do An Hoài Đức nuôi, chỉ mười sáu kỵ làm sao dám vào hang hổ? Ngươi mang theo chi kỵ binh nào?"
Hoắc Kinh Đường chỉ cười không nói.
Cánh tay Tĩnh vương co chặc lại: "Không thể nào. Vào thời Thánh tổ, thiết kỵ Đường Hà đã bị chia rẽ, mấy chục năm qua sớm đã chẳng còn uy danh rồi... Trong tay người có một đội binh thần quỷ không phải là tin đồn sao? Không đúng, không thể nào, bốn chi quân Tây Bắc ta đều biết rõ ràng, có thêm một đội thiết kỵ Đường Hà kiêu dũng thiện chiến, không thể nào giấu được qua mắt ta."
Hoắc Kinh Đường: "Thiết kỵ Đường Hà bặt vô âm tính nhưng có mặt khắp mọi nơi, chỉ nghe lệnh của ta."
Tĩnh vương nhìn Hoắc Kinh Đường chằm chằm, từ đầu đến cuối trong mắt vẫn luôn cất giấu nỗi hoài nghi, gã cũng có kinh nghiệm hành quân phong phú, bắt đầu suy nghĩ về những lời Hoắc Kinh Đường nói, bỗng nhiên cảm xúc thay đổi, trấn tỉnh tinh thần lại, ánh mắt giật lên: "Thiết kỵ Đường Hà thuộc quân Tây Bắc, bất kỳ binh sĩ quân Tây Bắc nào cũng có thể là thiết kỵ Đường Hà, nhưng chỉ khi ngươi ra lệnh mới có thể tập hợp lại thành một đội thiết kỵ Đường Hà chân chính —— lão biết không?"
Hoắc Kinh Đường biết "lão" trong miệng Tĩnh vương là ai, hắn không lên tiếng đáp lại, chỉ bình tĩnh ngước nhìn.
Tĩnh vương hiểu ngay, tự lầm bầm: "Lão biết, lão còn tin ngươi? Vì sao? Chẳng lẽ thật sự coi ngươi là con trai ư? Ha! Ngũ ca của ta đúng là kẻ si tình, Thôi thị sống chết gì cũng đều là người của ta, vậy mà lão còn dám đối xứ với con trai của nàng như con ruột —— Không, sợ là đến con trai ruột cũng không để tâm tới vậy. Đến cả Thánh tổ còn sợ thiết kỵ Đường Hà, lại mặc cho ngươi tái thành lập, còn chỉ cho phép nghe lệnh mình ngươi... Chẳng trách, chẳng trách ngươi cam tâm đuổi theo lão, còn ta thì không làm lại mưu tính của Ngũ ca."
Tĩnh vương tự nói, tựa như đang rơi vào kí ức của hai mươi mấy năm trước, ánh mắt hơi ngây ra.
Hoắc Kinh Đường vô cùng buồn chán, hắn khảy vòng Phật một cái, quấn lấy bối vân giữa vòng, hiếm khi không quấy rầy Tĩnh vương rong ruổi trong vui thú quá khứ.
Tĩnh vương bỗng dưng hoàn hồn, đột nhiên hỏi, "Cổ độc của ngươi được giải rồi sao?"
Hoắc Kinh Đường lạnh nhạt nói: "Bổn vương cho rằng đến lúc chết ông mới phát hiện."
Mắt Tĩnh vương tràn ra màn sương mờ mịt, "Ta gắng sức đánh một trận, chưa chắc không có phần thắng."
Hoắc Kinh Đường: "Người cầm con dấu quan phòng của ông đi Tây Bắc dẫn binh, là phó tướng thiết kỵ Đường Hà. Cấm quân trong sơn trang Ký Sướng đều bị tiêu diệt, Trịnh Sở Chi mang hai triệu lượng bạc đi bắt An Hoài Đức rồi."
Tay Tĩnh vương nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên chằng chịt trên mu bàn tay, trợn mắt hung tợn nhìn Hoắc Kinh Đường: "Nghịch tử..."
"Người mà tiểu lang quân nhà ta phái đi Từ Châu hẳn là đã nói cho An Hoài Đức biết, bổn vương mang thiết kỵ Đường Hà đến phủ ôn chuyện cũ với ngài rồi. An Hoài Đức trung thành như thế, chỉ sợ là cũng phải bó tay chịu trói thôi."
"Nghịch tử ngươi dám!"
Tĩnh vương gào lên, rút một thanh Hoàn Thủ Đao giấu dưới bàn chém về phía Hoắc Kinh Đường, bàn ghế bị chia làm hai, mà Hoắc Kinh Đường dù đã tránh khỏi đao hiểm, gò má vẫn bị cơn gió của lưỡi dao sắc bén rạch một vết thương nhỏ máu.
Thiết kỵ bên ngoài nghe tiếng muốn động, Hoắc Kinh Đường giơ tay lên ngăn lại, xoay vòng Phật trên cổ tay mình, cong môi nở một nụ cười, trong mắt tràn đầy vui vẻ: "Nói mới nhớ, cha con chúng ta thù sâu như biển, nhưng chưa bao giờ chính thức giao thủ. Ta vẫn luôn rất muốn biết so tài với ngài, thì nước cờ bệ hạ dạy ta mạnh hơn, hay là sát chiêu ngài luyện trên chiến trường lợi hại hơn."
Tiếng nói vừa dứt, thân thế cao lớn lập tức thẳng tắp, khí thế hoàn toàn biến đổi, cả người mặc giắp sắt đen trông tựa như một tên sát nhân hung ác.
Đối với Đột Quyết, Nam Cương và Đại Hạ, Hoắc Kinh Đường chính là sát nhân hung tàn nhất trên đời này.
Lời nói của hắn đã kích thích Tĩnh vương thành công, con ngươi gã đầy tơ máu, giống hệt như xuyên qua khuôn mặt Hoắc Kinh Đường nhìn Nguyên Thú đế người mà cả đời này gã căm hận nhất.
Mẹ gã chính là thanh mai trúc mã với tiên đế, bà mới là người mà đế vương chân thành yêu thương, nhưng bởi vì Thánh tổ Hoàng đến nghi kị cùng nhà mẹ sa sút nên không thể không tình nguyện lui lại một bước, Đông cung phi vị phải cho đi, ngai vàng Hoàng hậu phải cho đi, đến cả Thái tử vị của lão cũng phải cho đi nốt!
Trước khi tiên đế lâm chung nhiều lần muốn thay đổi di chúc, phế Đông cung, cải lập Thái tử, nhưng bởi vì đám triều thần đáng chết kia lấy cái cớ không thể phế đích trưởng, cưỡng ép cướp mất ngôi vị hoàng đế của lão, hỏi làm sao không hận cho được?
Khi Hoắc Kinh Đường còn chưa có thanh danh hiển hách, cái tên Chiến Thần Tây Bắc thuộc về Tĩnh vương.
Năm tháng để lại dấu vết trên người gã, nhưng lại không cướp đi thiên phú võ học, chỉ cần một thanh Hoàn Thủ Đao thôi cũng có thể múa gió uy vũ, chiêu thức đại khai đại hợp, khí thế hào sảng, không đủ hoa lệ nhưng sát khí đè ép người khác, đều là sát chiêu mà gã luyện ra được từ trên chiến trường.
Hoắc Kinh Đường chỉ phòng thủ chứ không tấn công, hổ khẩu tê dại, lui từng bước về phía sau, chống tay lên bàn, lộn người nhảy sang phía bên kia, còn bàn thì bị chém thành hai nửa.
Tĩnh vương: "Sao lại không ra tay?"
Hoắc Kinh Đường tránh chiêu: "Đao kiếm không có mắt, dẫu sao ngài vẫn là cha ta."
Một tiếng "keng" vang lớn, Hoàn Thủ Đao của Tĩnh vương hung hăng vụt tới cánh tay phải của Hoắc Kinh Đường, ánh mắt đỏ au dữ tợn, "Sự tồn tại của ngươi chính là nỗi giễu cợt lớn nhất đời ta, ngươi không chết, chính là bất hiếu!"
Lông mi Hoắc Kinh Đường động đậy, đao trong tay rơi xuống đất, tựa như buông bỏ chống cự.
Tĩnh vương nở nụ cười vui sướng, một giây kết tiếp khóe mắt nhác thấy có ánh sáng bạc lướt qua, cánh tay phải bị va đập mạnh đau đến tê dại, sẩy tay đánh rơi Hoàn Thủ Đao, trên cổ có một thanh đao khác kề sát, cán đao nằm trong bàn tay trái của Hoắc Kinh Đường.
Hoắc Kinh Đường cười thích thú: "Xem ra chiêu bệ hạ dạy mạnh hơn phụ vương rồi."
Gân xanh bò đầy trên trán Tĩnh vương: "Ngươi dùng đao tay trái?"
"Cha không biết sao? À, dù gì thì ta mới hai tuổi đã bị ngài đưa vào cung làm con tin rồi, trước mười tuổi ta quen dùng tay trái, là bệ hạ nắm tay ta nắn nót, dạy ta dùng thương tay phải, dùng đao tay trái, ngài không biết cũng là chuyện thường thôi."
Tĩnh vương khinh thường: "Bù đắp mà thôi. Lão tốt với ngươi chẳng qua là vì áy náy với mẹ ruột của ngươi. Cân nhắc thiệt hơn để có thể không nhân từ nương tay mà lợi dụng ngươi đúng lúc, năm đó mẹ ngươi tình sâu ý nặng với lão ta, mà lão chỉ vì ngôi vị Hoàng đế, nhưng lúc tiên đế ban hôn cho một câu cũng không dám nói. Rác rưởi! Hèn nhát! Giả vờ bất đắc dĩ, tình sâu nghĩa nặng gì cũng là giả dối cả, vậy mà vẫn có thể lừa mẹ con người liều sống liều chết vì lão."
Hoắc Kinh Đường nhìn lão chằm chằm, con ngươi màu lưu ly giống hệ như Bồ Tát trách trời thương người, khiến cho Tĩnh vương nhớ đến mẹ của mình.
Mẹ lão tin Phật, trong cung có một Phật đường nho nhỏ, dùng để thờ Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi.
Ánh mắt đó của Hoắc Kinh Đường còn giống như mẹ ruột của hắn Thôi Thanh Như, Tĩnh vương không tránh khỏi nhớ lại cuộc sống khi nhập ngũ Tây Bắc, gã, Ngũ ca và Như nương cùng xưng là tiểu tướng Tây Bắc chém giết trên chiến trường, kề vai sát cánh trở về, uống rượu ngắm trăng trên sa mạc, múa kiếm bên lửa trại, mãi cho đến khi trời hửng sáng mới phóng ngựa quay về doanh trại.
Tĩnh vương định thần, toát ra ý hận.
Hoắc Kinh Đường giống với Thôi Thanh Như sẽ không gợi dậy hoài niệm cho gã, ngược lại mang đến nỗi nhục nhã vô tận.
Năm đó cùng nhập ngũ vào quân Tây Bắc trong tay Thôi quốc công, người từng có giao tình sinh tử với Thôi Thanh Như là gã, người có hôn ước với Thôi Thanh Như cũng là gã, vậy mà Ngũ ca lại muốn cướp đi!
Thôi Thanh Như thì lại cho gã sự sỉ nhục lớn nhất từ lúc sinh ra tới đó.
Môi Hoắc Kinh Đường giật giật, giọng nói gằn ra nhỏ như muỗi kêu: "Biết rõ mẹ ta và bệ hạ tình đầu ý hợp, còn cố tình xin tiên đế ban hôn cho, làm ra chuyện cường thủ hào đoạt giành lấy tình yêu của người khác*, ai mới là người ghê tởm hơn? Đêm tân hôn mẹ ta không muốn lừa gạt ông nên đã cầu xin ông bỏ qua cho bà ấy, mà ông biết bà châu thai ám kết rồi lập tức trở mặt, dung túng để thiếp thị hậu trạch ức hiếp bà, ai mới là kẻ dối trá?"
(*) Câu gốc là "Hoành đao đoạt ái" - 横刀夺爱: cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.
Con ngươi Tĩnh vương mở lớn, cực kì hoảng loạn: "Ngươi..."
"Hại mẹ ta chết, ở trước mặt bệ hạ lại vờ như đau đớn tận xương tủy, sang tay đưa ta vào cung làm con tin, là muốn xem bệ hạ và ta chém giết lẫn nhau nhỉ?"
Giọng nói của Hoắc Kinh Đường xuống đến mức thấp nhất: "Nhưng cha à, từ lúc mẹ còn chưa gả cho ông, bệ hạ đã biết đến sự tồn tại của ta rồi."
Ầm một tiếng nặng nề, Tĩnh vương bị sấm sét giữa trời quang làm cho té ngã ra đất, thần sắc điên cuồng, không ngừng lắc đầu: "Không thể nào... tuyệt đối không thể... Tại sao hắn lại thắng? Như nương, Như nương, sao nàng có thể đối xử với ta như vậy? Làm sao có thể bất công đến vậy, sao có thể phụ ta như vậy?"
Hoắc Kinh Đường liếc nhìn Tĩnh vương thất thố, trở tay ném đao ra sau lưng, mũi đao cắm sâu vào vách tường, rồi hắn đá văng Hoàn Thủ Đao rơi dưới chân đi, mặt không đổi sắc lấy một chiếc khăn tay cũ ra... Sau đó lại nhét vào, lôi một chiếc khăn mới ra nhấn vào vết thương trên bả vai, "Trông cho kỹ, ăn uống cũng phải cho, đừng để người chết."
Nói xong đi ra khỏi phòng khách.
Tán chỉ huy phất tay một cái, ra hiệu cho bộ hạ giam Tĩnh vương lại, đồng thời hỏi: "Tướng quân, ngài định đi đâu nữa?"
Hoắc Kinh Đường nheo mắt nhìn Tán chỉ huy: "Các ngươi không cần đi theo, trông coi Tĩnh vương cho kỹ vào, ai tới nói giúp cũng không cần quan tâm."
Tán chỉ huy đưa cho hắn thuốc có hiệu quả trị liệu cao: "Cầm máu liền sẹo, hiệu quả rất tốt."
Hoắc Kinh Đường liếc nhìn gã: "Ta nhớ sang năm, ngươi hai mươi sau rồi nhỉ?"
Tán chỉ huy không hiểu nhưng vẫn rất ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ: "Tướng quân còn nhớ à."
Hoắc Kinh Đường: "Ngươi phải chăm chỉ hơn thôi, cố lên, ta bằng tuổi ngươi đã cưới được tức phụ rồi."
Tán chỉ huy: "...?"
Hoắc Kinh Đường: "Ngươi không quan tâm ta đi đâu một mình sao?"
Tán chỉ huy lắp bắp: "Một mình ngài đi đường đêm, vậy là muốn đi đâu?"
Hoắc Kinh Đường nhìn vết thương trên bả vai, có chút phiền muộn: "Chia xa tiểu lang ba tháng, vừa gặp lại để để cho y nhìn thấy vết thương của ta rồi, có lẽ sẽ lo sốt vó lên cho xem." Vừa nói hắn vừa nhìn Tán chỉ huy, trông giống như là đang khoe khoang: "Có thể ngươi không biết, tiểu lang rất dễ mềm lòng, xưa nay đều lo nghĩ cho nỗi khổ của trăm họ. Người không có quan hệ gì còn thế, nói chi là bổn vương?"
"Ờ." Tán chỉ huy lạnh lùng đáp.
"Chắc là y sẽ khóc mất." Hoắc Kinh Đường bổ sung.
Tán chỉ huy cúi đầu cạy móng tay.
Hoắc Kinh Đường không thèm để ý đến thái độ của tán chỉ huy, sau đó đội mũ sắt lên, đột nhiên nhớ đến gì đó: "Thuốc này của ngươi có hiệu quả trị liệu rất tốt sao?"
"Cầm máu tốt lắm."
"Sẹo thì sao?" Thấy Tán chỉ huy thất thần, Hoắc Kinh Đường vươn tay cầm thuốc, "Thôi, có tác dụng là được."
Nói xong liền đi ngay.
Đồng liêu đẩy Tán chỉ huy: "Sao đứng đờ ra cả buổi vậy?"
Tán chỉ huy nhìn đồng liêu thắm thiết: "Tôi thừa nhận mấy câu mà ông nói hồi trước đúng là có con mẹ nó lý." Tình nhân trên đời này đều là chó.
Đồng liêu hoài nghi, hắn từng nói quá chừng chân lý như vậy, ai biết là câu nào?
***
Một người một ngựa đạp lên ánh nắng ban mai nhạt màu biến mất ở cuối con phố, Triệu tam lang dẫn Triệu Ngọc Tranh chạy về Tạ trạch, không nhịn được vỗ ngực thở mạnh: "Không hổ là thiết kỵ Đường Hà, Tứ lang, ngươi có phát hiện ra mới nãy lúc người kia đi khỏi đó, đã liếc nhìn đến chỗ nấp của chúng ta không? Hắn biết chúng ta nấp ở đây đấy, chắc chắn là hắn biết!
Ánh mắt Triệu Ngọc Tranh đờ đẫn, vẫn còn đắm chìm trong rung động trong khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt không đội nón sắt của người đàn ông khi bước ra khỏi phòng khách, bóng dáng trong trí nhớ vốn mơ hồ giờ đây trở nên rõ ràng.
Mười hai mười ba tuổi, hắn đã bị kinh ngạc trước sự xinh đẹp tươi sáng của người này rồi, ở ngoài thậm chí còn đẹp hơn so với trong kí ức.
Đầu ngón tay của Triệu Ngọc Tranh chạm lên ngực, nơi đó đang đập thình thịch tràn trề sức sống.
"Tứ lang... Tứ lang?"
Triệu Ngọc Tranh hoàn hồn, nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Triệu tam lang: "Tam ca, huynh biết người lúc nãy có thân thế ra sao không?"
Triệu tam lang: "Nếu như ta biết thì hay quá. Có điều ta có thể xác định được hắn chính là thủ lĩnh của thiết kỵ Đường Hà, chuyến này đi làm việc, sau đó sẽ hồi kinh báo cáo công vụ, đến lúc đó tìm người để ý. Chỉ cần hắn thường xuyên đi lại trong triều, sớm muộn gì cũng có thể tìm được thôi."
Triệu Ngọc Tranh nghe vậy thì cươi, trong lòng dâng trào một nỗi mong chờ mãnh liệt.
***
An Hoài Đức, Tư Mã Kiêu và hai triệu lượng bạc cứu trợ đều ở Nha môn phủ Dương Châu, Trịnh Sở Chi lệnh cho doanh binh Dương Châu bao vây lại, vốn định viết sổ tấu lên Thánh thượng, lại lo rằng Thánh thượng chuyển tay cho Khâm sai, vậy chẳng lẽ lão tiện tay vô ích hay sao?
Phụ tá đề nghị lão ghi thêm "Phủ dụ sứ còn trẻ có triển vọng, đa mưu túc trí, không thẹn với lời khen 'nhân ái chính trực' mà Đông cung khen ngợi'" trong chiết tử đi, Trịnh Sở Chi do dự, "Được sao?"
Phụ tá biết lão đang lo lắng mọi chuyện loạn lên, bèn kiên nhẫn giải thích: "Chuyện liên quan đến quốc mẫu, trữ quân thì không phải chuyện đùa, Đông cung từng bảy tỏ lời tán thưởng Khâm sai trước mặt mọi người, có nghĩa là có thể nghi ngờ là kết bè đảng, tra đại án này, dù có quan hệ gì cũng phải tránh đi. Loại bỏ hiềm nghi ta dính líu đến Khâm sai, Tần vương bị phế rồi, phủ Trịnh quốc công phải khiêm tốn, tuy có hiềm khích với Đông cung nhưng cũng nói được là do ngài phá án, không còn sơ hở nào để lợi dụng nữa."
Trịnh Sở Chi: "Có lý. Vậy ta viết chiết tử đây... Nhưng ta nhớ Ngũ hoàng tử mới là người khen Triệu Bạch Ngư cơ mà? Thôi bỏ đi, anh em đồng lòng, ai khen cũng thế thôi, thái độ của Ngũ hoàng tử chính là thái độ của Đông cung."
Hạ bút như có thần, với tài lẻ của lão ta thì chỉ ngắn ngủi một khắc đồng hồ đã thành văn, câu nào câu nấy đều chan chứa chân tình.
Trịnh Sở Chỉ dán kín thư dặn dò: "Ra roi thúc ngựa, đưa về Kinh Đô." Rồi lão xoay người lại nói với tùy tùng: "Gọi lão cai ngục có nhiều kinh nghiệm nhất trong phủ ra đây, để bọn họ thẩm vấn An Hoài Đức cho đàng hoàng, nhất định phải cạy được miệng chúng!"
Phong thư từ phủ Dương Châu nhanh chóng được đưa về Văn Đức điện, Nguyên Thú đế đọc nhanh thư: "Là Trịnh Sở Chi tranh được công sao?"
Không đúng lắm.
Theo lý mà nói, Hoắc Kinh Đường mới là người đầu tiên tìm được bạc cứu trợ thiên tai, dù cho hắn không tiện ra mặt cũng có thể đưa công này cho Triệu Bạch Ngư, trừ phi nó phỏng tay đến nỗi Triệu Bạch Ngư cũng không dám nhận, nói rõ mấy năm nay Tĩnh vương ở Hoài Nam đã làm ra những chuyện khiến cho trời giận người oán.
Bạc cứu trợ bị cướp ở Từ Châu, An Hoài Đức lo lắng không yên chạy tới, ý đồ là muốn mau chóng kết án khiến Nguyên Thú đế hoài nghi, cho người điều tra An Hoài Đức mới phát hiện lúc trước lão chỉ là tên nô dịch chăn ngựa mà Tĩnh vương mang về từ Tây Bắc.
Được hủy nô tịch, một tay Tĩnh vương nâng đỡ đến Soái sứ một tỉnh, chẳng trách vô cùng trung thành với chủ.
Đến thời điểm này, Nguyên Thú đế cho rằng những việc kinh khủng nhất mà Tĩnh vương đã làm là tham ô tiền cứu trợ thiên tai và mưu hại mệnh quan triều đình, có đan thư thiết quyển của Thánh tổ trong tay nên không thể giết lão được, nhưng lại có thể cắt bớt binh quyền, cấm túc vào chùa Tôn Chính.
Giải quyết được đại họa trong lòng, không phải Nguyên Thú đế không thể khoan dung tha thứ cho Tĩnh vương thọ chung chính thẩm*, nhưng nếu như ngay cả Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư cũng đều cảm thấy không gánh vác nổi vụ án của Tĩnh vương, vậy thì ở Hoài Nam lão ta đã làm ra đến chuyện nhân thần cộng phẫn gì nữa?
(*) Thọ chung chính thẩm - 寿终正寝: sống thọ và chết tại nhà.
Nguyên Thú đế vuốt ve ngón tay, trái tim lại nặng trĩu xuống, vô số lần dâng lên sát ý đối với Tĩnh vương.
Lúc này, Đại thái giám vào báo: "Bệ hạ, Triệu tế chấp cầu kiến."
Nguyên Thú đế: "Truyền."
Triệu Bá Ung vào điện: "Thần tham kiến bệ hạ —— "
"Miễn, ngươi xem thử tấu sớ Trịnh Sở Chi dâng lên đi." Nguyên Thú đế ném chiết tử xuống.
Triệu Bá Ung nhặt lên xem, trong lòng căng thẳng, mặt lại không lộ biểu cảm gì, chẳng qua là dè dặt hơn.
Nguyên Thú đế: "Ngươi thấy thế nào?"
Triệu Bá Ung: "Nếu đây là thật, thì việc rất quan trọng, cần áp giải An Hoài Đức và Tư Mã Kiêu vào kinh, giao cho bộ Hình và Đại lý tư thẩm tra.
Nguyên Thú đế: "Ngươi thấy ai có thể làm chủ thẩm vụ này?"
Đầu Triệu Bá Ung chạy số: "Đông cung quản Hình bộ, theo lý phải tránh hiềm nghi, Đại lý tự tạm thời chưa bổ nhiện Đại lý tự khanh chính thức, người bên dưới bàn về năng lực và lý lịch đều không có ai. Muốn xử lý vụ án này, thì không thể thiếu cả hai thứ đó, cũng càng không thể dính dáng đến Đông cung, phải đảm bảo có thể công bằng... Lâm An tiểu quận vương năng lực vượt trội, lại trung thành với bệ hạ, đã được chứng thực từ lâu, chưa kể không lui tới với các môn đảng trong triều —— "
Vừa nói chuyện vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Nguyên Thú đế, Triệu Bá Ung tự biết nên đổi ý.
"Tuy nói hắn là người sáng giá nhất có thể xử lý vụ án này, nhưng điểm khả nghi vẫn còn nhiều, lại có quan hệ vợ chồng với Phủ dụ sứ, chỉ sợ khó mà thuyết phục được người dưới trướng. Thần cho rằng, người thẩm tra xử lý án này, vẫn là nên giao cho Trịnh Sở Chi."
"Bổ nhiệm Trịnh Sở Chi, không lo các quan triều nghị luận lão ôm hận trả thù hay sao?"
"Ai cũng đều có thể ôm hận, duy chỉ có Trịnh Sở Chi thì không! Phủ Trịnh quốc công và Tư Mã thị xưa nay bất hòa, trăm quan đều biết, có ân oán thì cũng như tình ngay lý gian thôi, Trịnh Sở Chi sẽ không dám thiên vị. Liên quan đến quốc mẫu và trữ quân là sự vụ quan trọng nhất trong thiên hạ, phàm là xảy ra chuyện có liên quan đến ân oán cá nhân, thì Trịnh Sở Chi cũng là tự rước họa sát thân. Hoàng hậu là gương sáng cho mệnh phụ, đức dung ngôn công đều chưa từng mắc lỗi nào, Đông cung lại tài đức vẹn toàn, chiêu hiền đãi sĩ, có thể giải quyết chính sự trong triều, không dám phạm sai lầm lớn tự khắc có mệnh phụ yêu thương, triều thần sẽ ở bên cạnh giám sát chủ thẩm vụ án. Trên dưới triều đình cũng theo dõi sát sao, dù Trịnh Sở Chi có ân oán với Đông cung thì cũng phải làm việc công bằng, không dám để lẫn thù hận riêng vào đó."
Nguyên Thú đế xem xét biểu tình của Triệu Bá Ung, tính toán theo lời ông nói, quả thật là không để lộ sơ hở gì.
"Vậy đi, trẫm sẽ giao vị trí chủ thẩm vụ án này cho Trịnh Sở Chi, lệnh cho lão đưa An Hoài Đức, Tư Mã Kiêu và đám người phạm tội kia vào kinh chờ xét xử. Phủ dụ sứ Triệu Bạch Ngư tiếp quản hai triệu lượng bạc cứu trợ thiên tai, đảm bảo một cắc cũng phải dùng cho dân, sẵn tiện chuyển giao toàn bộ phạm nhân, nhân chứng vật chứng án Hoàng thương Giang Nam diệt môn cho Trịnh Sở Chi."
***
Trên đường rời khỏi hoàng cung, Triệu Bá Ung thở phào một hơi nhẹ nhõm, vẫn còn kinh hồn bạt vía sau khi xem tấu chương xong, An Hoài Đức và Tư Mã Kiêu cùng thuộc đảng Thái tử, nếu như cướp bóc quan ngân, sát hại mệnh quan triều đình, trữ quân gì đó cũng phải phế hết.
Vấn đề là Thái tử và Ngũ hoàng tử sẽ không ngu xuẩn đến mức đụng vào bạc cứu trợ trong thời kỳ nhạy cảm này, Tư Mã Kiêu và Hoàng hậu, Đông cung thường bắt tay nhau hành động, nếu đã không dám đụng vào thì đều là do An Hoài Đức tự tiện chủ trương.
Ông biết con người An Hoài Đức, tham tiền nhưng thông minh, nếu như lão ta là người trung thành, phải biết đụng vào số bạc đó chính là tăng nhanh tốc độ diệt vong của đảng Thái tử, trừ phi lão có chủ khác.
Ông cũng có thể nhìn ra được vấn đề, vậy thì không có khả năng Nguyên Thú đế không nhìn ra.
Nguyên Thú đế biết sau lưng An Hoài Đức có người giật dây, vụ án lần chém đứt cánh tay đắc lực của Tư Mã thị, cũng cắt gọt bớt kiêu căng của Đông cung, vả lại phế bỏ trữ quân là chuyện hệ trọng, bất luận là có nỗi băn khoăn gì, nhất định cũng sẽ không phế Đông cung và Hoàng hậu.
Xử lý Tư Mã thị tương đương với chấn nhiếp một vài thế gia triều đình, chèn ép dáng vẻ kiêu ngạo đồng thời mượn cơ hội trừng phạt một hai nhà, đối với Nguyên Thú đế mà nói là chuyện tốt, nhưng mà trên mặt hoàng đế vẫn không nén được cơn giận ——
Vậy hẳn là không phải hướng về phía Đông cung và Hoàng hậu, mà là hướng về Hoài Nam? Là người mà An Hoài Đức thành tâm dốc sức ư?
An Hoài Đức thành tâm dốc sức cho ai?
Hoài Nam...
Bạc cứu trợ thiên tai được phát hiện ở sơn trang Ký Sướng tại Dương Châu...
"!" Triệu Bá Ung trầm ngâm một lúc, đột nhiên hít sâu một hơi: "Là Tĩnh vương?"
Đến cửa cung, Triệu Bá Ung bỗng dừng chân, nghĩ đến Triệu Bạch Ngư ở Hoài Nam.
Chỉ với tấu chương của Trịnh Sở Chi thì không thể nhìn hết được thế cục của quan trường Hoài Nam, chẳng qua nếu như chuyện này không liên quan đến Triệu Bạch Ngư, vì sao trong tấu lại cố ý nói một hai câu biểu thị mối quan hệ giữa Triệu Bạch Ngư và Đông cung?
Lão ta sợ Triệu Bạch Ngư cướp công chăng?
Nếu như bạc cứu trợ là do lão phát hiện, người do lão bắt, vụ án cũng do lão phá, thì lẽ ra lão phải tự tin ngẩng cao đầu mới đúng, hà cớ gì lại sợ Triệu Bạch Ngư cướp công?
Trừ phi người phá án thật sự là Triệu Bạch Ngư.
Ánh nắng sớm chiếu vào trên mặt Triệu Bá Ung, không nhìn ra được biểu tình khẽ biến hóa, nội tâm có tư vị thế nào cũng chỉ có mỗi mình lão biết được.
Triệu Bá Ung cố đè xuống nỗi chán ghét Triệu Bạch Ngư, cứ vừa nghĩ đến y là không cách nào khống chế được nhớ đến người phụ nữ kia, Triệu Bá Ung để mình tỉnh táo lại, dùng thái độ của người ngoài cuộc lần nữa vạch rõ tình hình Hoài Nam.
Nếu như thật sự có liên quan đến Tĩnh vương, sợ rằng khó mà xử lý tốt được.
Nguyên Thú đế ngồi trên ngai vàng ngày càng vững, Tĩnh vương bị đánh ép co đầu rút cổ về Hoài Nam đã mười năm không nghe thấy tên, hơn nữa Hoa thị hữu danh vô thực, rất ít người biết được bọn họ có kim bài miễn tử trong tay.
Tội của Tĩnh vương mâu thuẫn với di huấn của Thánh tổ, Nguyên Thú đế khó phạt, cũng khó mà nhìn mặt mũi triều đình.
Chỉ có lão thần trải qua khoảng thời gian tranh đấu ngôi vị hoàng đế năm đó mới biết được Nguyên Thú đế luôn hận không thể nghiền nát xương Tĩnh vương thành tro, vốn nghĩ những năm nay Nguyên Thú đế đã quên đi sự tồn tại của Tĩnh vương rồi, cũng vô cùng yêu thương Hoắc Kinh Đường, vậy nên ai nấy đều cho rằng Nguyên Thú đế thật sự không còn nhớ đến nữa.
Có lẽ Nguyên Thú đế cũng cho ràng lão có thể quên, chỉ cần giam cầm Tĩnh vương là được, nhưng chờ đến khi thật sự đối mặt với Tĩnh vương, trực tiếp nhìn nhận những tội mà Tĩnh vương đã phạm phải ở Hoài Nam, lại bị di huấn của Thánh tổ ép phải tha thứ, mới hiểu rằng nếu mối hận chất chứa trong lòng hơn hai mươi năm không thể giải tỏa được thì nó chỉ càng ngày càng điên cuồng hơn thôi.
Cho nên...
"Ai làm chủ thẩm kẻ đó xui xẻo."
Đáng thương thay, Trịnh Sở Chi còn tưởng rằng mình sắp giàu to, tranh được củ khoai nóng mà người ta tranh không kịp tránh, chắc là vẫn còn đang ôm mộng thăng quan phát tài rồi.
Chậm rãi đi về nhà, Triệu Bá Ung không nảy sinh chút lòng thương hại nào, ông vuốt thẳng ống tay áo, biểu cảm bỗng nhiên thay đổi, nếu như suy đoán của ông không sai, như vậy Triệu Bạch Ngư đúng là bị cướp công... Hay thật ra là y đoán được hậu quả, chủ động né tránh?!
==
Tác giả muốn nói:
Lão Hoắc – vết thương không ngừng chảy máu: Tiểu lang quân khóc rất đẹp.
Lão Hoắc – dùng thuốc tiên trừ sẹo: Vết sẹo là vinh quang của đàn ông, nhưng cũng không thể quá xấu.
==
Min: Sự thật đã được phơi bày, Hoắc Kinh Đường thật ra là con trai ruột của Nguyên Thú đế chứ không phải Tĩnh vương, đây cũng chính là lý do để quàng thượng luôn bảo vệ và dung túng cho anh Hoắc dù cho anh ta chĩa kiếm vào mình đòi đoạn tuyệt, vì anh là quàng tử mà em ?
Chương sau lão Hoắc đến Giang Dương bắt cóc vợ giữa bàn dân thiên hạ kkk ~
Hoắc Kinh Đường: "Già rồi thì nên chịu thua đi, cứ đi tìm chỗ chết mãi, liên lụy đến người nhà chẳng tốt lành gì."
"Cảm giác bị Hoàng đế nghi kỵ, bỏ rơi chắc là cũng không dễ chịu nhỉ. Binh quyền nói thu là thu, cứ cho ăn kẹo ngọt, ép khô giá trị của ngươi, lót đường cho con trai yêu dấu của lão, còn ngươi thì chỉ biết làm một con chó ngoan ngoãn."
Tĩnh vương biết Hoắc Kinh Đường xem Hoàng đế như cha.
Hoàng đế rõ ràng biết Tĩnh vương phủ là đầm rồng hang hổ, vậy mà vẫn đuổi Hoắc Kinh Đường ra khỏi hoàng cung khi hắn chỉ vừa tròn mười tuổi, không chút lưu tình. Dù vậy, Hoắc Kinh Đường cũng chỉ tức giận, không mang chút hận thù nào với Hoàng đế.
Người trúng cổ độc còn bị thu binh quyền, cưới nam thê, bị lợi dụng đến mức chẳng còn gì, ép khô xương máu, vậy mà hắn vẫn làm con chó trung thành với tên Hoàng đế chó chết kia, hắn xem Hoàng đế là cha hiền, lại có thể không thèm nhìn người cha này suốt mười năm.
Mối quan hệ của Hoắc Kinh Đường và Hoàng đế tựa như cha con cũng như vua tôi làm Tĩnh vương cảm thấy kinh tởm, tim như ngâm vào nọc độc, chỉ hận không thể giết được Hoắc Kinh Đường, để rồi nhìn xem Hoàng đế có đau khổ hay không.
Chỉ cần Hoàng đế có thể đau đớn, Tĩnh vương sẽ cảm nhận được niềm khuây khỏa sâu sắc.
Gã không thể đến gần Hoàng đế được, vậy nên quyết định chọn cách khác, đó là nghĩ đủ mọi phương thức làm tổn thương Hoắc Kinh Đường, như vậy cũng đủ để gã vui vẻ.
Vậy nên gã đặc biệt đâm vào chỗ đau của Hoắc Kinh Đường.
"Mấy năm này vương phủ có em trai em gái nào ra đời không?" Quan tâm trưởng bối nên lựa chọn nói từ chuyện trong nhà. Hoắc Kinh Đường vô cảm nói: "À, xin lỗi, lâu quá không về nhà, quên là hình như thái y chẩn đoán cha... Không sinh được nhỉ? Đoạn tử tuyệt tôn... Xin lỗi, lại nhắc đến chuyện khiến cha đau lòng, là bổn vương sai rồi."
Tĩnh vương hạ ly trà trong tay xuống "cạch" một tiếng, trên thân ly xuất hiện vết nứt nhỏ: "Năm đó là do ngươi cố ý."
Mặt Hoắc Kinh Đường nghiêm lại: "Cha, nếu như không phải là do ban đầu ngài tin lời người hầu điêu ngoa, cầm dao muốn chặt tay ta, ta cũng sẽ không gắng sức giãy giụa, không cẩn thận đạp phải —— " Hắn liếc mắt xuống nửa thân dưới của Tĩnh vương, không nói thẳng ra. "Bệ hạ dạy ta, người ta nhỏ sức cũng nhỏ, gặp ai muốn hại đến tính mạng của ta thì phải đánh vào nửa thân dưới... Ta cũng là vì tự vệ thôi, sau chuyện này cha cũng không hối hận vì ngày đó quá kích động sao?"
Hoắc Kinh Đường khảy vòng Phật với tốc độ nhanh hơn, cảm thán: "Nhắc đến còn thấy mừng, cũng may lúc đó ta nhanh chân, nếu không cha chém đứt tay ta thật rồi, chờ đến lúc bình tĩnh lại được, nói không chừng hối hận ruột gan đứt từng khúc."
"Ta còn phải cảm ơn ngươi sao?"
"Làm chuyện con cái nên làm thôi, còn cảm ơn tới lui làm gì?"
Răng rắc một tiếng, cái ly trong tay Tĩnh vương vỡ thành năm bảy mảnh, gã thuận tay ném đi, cầm lấy khăn không nhanh không chậm lau khô máu tươi trong tay: "Ngươi biết được bao nhiêu?"
"Cần biết đều biết."
"Mang theo bao nhiêu người đến?"
"Cộng thêm ta, không hơn không kém mười sáu kỵ."
"Kỵ? Là kỵ binh sao?" Không cần phải nói, Tĩnh vương dường như luôn ẩn thân trong chính sự vẫn tương đối quen thuộc với công việc ở biên giới: "Ngươi thừa biết trong tay ta có một chi quân Tây Bắc, Hoài Nam còn có binh do An Hoài Đức nuôi, chỉ mười sáu kỵ làm sao dám vào hang hổ? Ngươi mang theo chi kỵ binh nào?"
Hoắc Kinh Đường chỉ cười không nói.
Cánh tay Tĩnh vương co chặc lại: "Không thể nào. Vào thời Thánh tổ, thiết kỵ Đường Hà đã bị chia rẽ, mấy chục năm qua sớm đã chẳng còn uy danh rồi... Trong tay người có một đội binh thần quỷ không phải là tin đồn sao? Không đúng, không thể nào, bốn chi quân Tây Bắc ta đều biết rõ ràng, có thêm một đội thiết kỵ Đường Hà kiêu dũng thiện chiến, không thể nào giấu được qua mắt ta."
Hoắc Kinh Đường: "Thiết kỵ Đường Hà bặt vô âm tính nhưng có mặt khắp mọi nơi, chỉ nghe lệnh của ta."
Tĩnh vương nhìn Hoắc Kinh Đường chằm chằm, từ đầu đến cuối trong mắt vẫn luôn cất giấu nỗi hoài nghi, gã cũng có kinh nghiệm hành quân phong phú, bắt đầu suy nghĩ về những lời Hoắc Kinh Đường nói, bỗng nhiên cảm xúc thay đổi, trấn tỉnh tinh thần lại, ánh mắt giật lên: "Thiết kỵ Đường Hà thuộc quân Tây Bắc, bất kỳ binh sĩ quân Tây Bắc nào cũng có thể là thiết kỵ Đường Hà, nhưng chỉ khi ngươi ra lệnh mới có thể tập hợp lại thành một đội thiết kỵ Đường Hà chân chính —— lão biết không?"
Hoắc Kinh Đường biết "lão" trong miệng Tĩnh vương là ai, hắn không lên tiếng đáp lại, chỉ bình tĩnh ngước nhìn.
Tĩnh vương hiểu ngay, tự lầm bầm: "Lão biết, lão còn tin ngươi? Vì sao? Chẳng lẽ thật sự coi ngươi là con trai ư? Ha! Ngũ ca của ta đúng là kẻ si tình, Thôi thị sống chết gì cũng đều là người của ta, vậy mà lão còn dám đối xứ với con trai của nàng như con ruột —— Không, sợ là đến con trai ruột cũng không để tâm tới vậy. Đến cả Thánh tổ còn sợ thiết kỵ Đường Hà, lại mặc cho ngươi tái thành lập, còn chỉ cho phép nghe lệnh mình ngươi... Chẳng trách, chẳng trách ngươi cam tâm đuổi theo lão, còn ta thì không làm lại mưu tính của Ngũ ca."
Tĩnh vương tự nói, tựa như đang rơi vào kí ức của hai mươi mấy năm trước, ánh mắt hơi ngây ra.
Hoắc Kinh Đường vô cùng buồn chán, hắn khảy vòng Phật một cái, quấn lấy bối vân giữa vòng, hiếm khi không quấy rầy Tĩnh vương rong ruổi trong vui thú quá khứ.
Tĩnh vương bỗng dưng hoàn hồn, đột nhiên hỏi, "Cổ độc của ngươi được giải rồi sao?"
Hoắc Kinh Đường lạnh nhạt nói: "Bổn vương cho rằng đến lúc chết ông mới phát hiện."
Mắt Tĩnh vương tràn ra màn sương mờ mịt, "Ta gắng sức đánh một trận, chưa chắc không có phần thắng."
Hoắc Kinh Đường: "Người cầm con dấu quan phòng của ông đi Tây Bắc dẫn binh, là phó tướng thiết kỵ Đường Hà. Cấm quân trong sơn trang Ký Sướng đều bị tiêu diệt, Trịnh Sở Chi mang hai triệu lượng bạc đi bắt An Hoài Đức rồi."
Tay Tĩnh vương nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên chằng chịt trên mu bàn tay, trợn mắt hung tợn nhìn Hoắc Kinh Đường: "Nghịch tử..."
"Người mà tiểu lang quân nhà ta phái đi Từ Châu hẳn là đã nói cho An Hoài Đức biết, bổn vương mang thiết kỵ Đường Hà đến phủ ôn chuyện cũ với ngài rồi. An Hoài Đức trung thành như thế, chỉ sợ là cũng phải bó tay chịu trói thôi."
"Nghịch tử ngươi dám!"
Tĩnh vương gào lên, rút một thanh Hoàn Thủ Đao giấu dưới bàn chém về phía Hoắc Kinh Đường, bàn ghế bị chia làm hai, mà Hoắc Kinh Đường dù đã tránh khỏi đao hiểm, gò má vẫn bị cơn gió của lưỡi dao sắc bén rạch một vết thương nhỏ máu.
Thiết kỵ bên ngoài nghe tiếng muốn động, Hoắc Kinh Đường giơ tay lên ngăn lại, xoay vòng Phật trên cổ tay mình, cong môi nở một nụ cười, trong mắt tràn đầy vui vẻ: "Nói mới nhớ, cha con chúng ta thù sâu như biển, nhưng chưa bao giờ chính thức giao thủ. Ta vẫn luôn rất muốn biết so tài với ngài, thì nước cờ bệ hạ dạy ta mạnh hơn, hay là sát chiêu ngài luyện trên chiến trường lợi hại hơn."
Tiếng nói vừa dứt, thân thế cao lớn lập tức thẳng tắp, khí thế hoàn toàn biến đổi, cả người mặc giắp sắt đen trông tựa như một tên sát nhân hung ác.
Đối với Đột Quyết, Nam Cương và Đại Hạ, Hoắc Kinh Đường chính là sát nhân hung tàn nhất trên đời này.
Lời nói của hắn đã kích thích Tĩnh vương thành công, con ngươi gã đầy tơ máu, giống hệt như xuyên qua khuôn mặt Hoắc Kinh Đường nhìn Nguyên Thú đế người mà cả đời này gã căm hận nhất.
Mẹ gã chính là thanh mai trúc mã với tiên đế, bà mới là người mà đế vương chân thành yêu thương, nhưng bởi vì Thánh tổ Hoàng đến nghi kị cùng nhà mẹ sa sút nên không thể không tình nguyện lui lại một bước, Đông cung phi vị phải cho đi, ngai vàng Hoàng hậu phải cho đi, đến cả Thái tử vị của lão cũng phải cho đi nốt!
Trước khi tiên đế lâm chung nhiều lần muốn thay đổi di chúc, phế Đông cung, cải lập Thái tử, nhưng bởi vì đám triều thần đáng chết kia lấy cái cớ không thể phế đích trưởng, cưỡng ép cướp mất ngôi vị hoàng đế của lão, hỏi làm sao không hận cho được?
Khi Hoắc Kinh Đường còn chưa có thanh danh hiển hách, cái tên Chiến Thần Tây Bắc thuộc về Tĩnh vương.
Năm tháng để lại dấu vết trên người gã, nhưng lại không cướp đi thiên phú võ học, chỉ cần một thanh Hoàn Thủ Đao thôi cũng có thể múa gió uy vũ, chiêu thức đại khai đại hợp, khí thế hào sảng, không đủ hoa lệ nhưng sát khí đè ép người khác, đều là sát chiêu mà gã luyện ra được từ trên chiến trường.
Hoắc Kinh Đường chỉ phòng thủ chứ không tấn công, hổ khẩu tê dại, lui từng bước về phía sau, chống tay lên bàn, lộn người nhảy sang phía bên kia, còn bàn thì bị chém thành hai nửa.
Tĩnh vương: "Sao lại không ra tay?"
Hoắc Kinh Đường tránh chiêu: "Đao kiếm không có mắt, dẫu sao ngài vẫn là cha ta."
Một tiếng "keng" vang lớn, Hoàn Thủ Đao của Tĩnh vương hung hăng vụt tới cánh tay phải của Hoắc Kinh Đường, ánh mắt đỏ au dữ tợn, "Sự tồn tại của ngươi chính là nỗi giễu cợt lớn nhất đời ta, ngươi không chết, chính là bất hiếu!"
Lông mi Hoắc Kinh Đường động đậy, đao trong tay rơi xuống đất, tựa như buông bỏ chống cự.
Tĩnh vương nở nụ cười vui sướng, một giây kết tiếp khóe mắt nhác thấy có ánh sáng bạc lướt qua, cánh tay phải bị va đập mạnh đau đến tê dại, sẩy tay đánh rơi Hoàn Thủ Đao, trên cổ có một thanh đao khác kề sát, cán đao nằm trong bàn tay trái của Hoắc Kinh Đường.
Hoắc Kinh Đường cười thích thú: "Xem ra chiêu bệ hạ dạy mạnh hơn phụ vương rồi."
Gân xanh bò đầy trên trán Tĩnh vương: "Ngươi dùng đao tay trái?"
"Cha không biết sao? À, dù gì thì ta mới hai tuổi đã bị ngài đưa vào cung làm con tin rồi, trước mười tuổi ta quen dùng tay trái, là bệ hạ nắm tay ta nắn nót, dạy ta dùng thương tay phải, dùng đao tay trái, ngài không biết cũng là chuyện thường thôi."
Tĩnh vương khinh thường: "Bù đắp mà thôi. Lão tốt với ngươi chẳng qua là vì áy náy với mẹ ruột của ngươi. Cân nhắc thiệt hơn để có thể không nhân từ nương tay mà lợi dụng ngươi đúng lúc, năm đó mẹ ngươi tình sâu ý nặng với lão ta, mà lão chỉ vì ngôi vị Hoàng đế, nhưng lúc tiên đế ban hôn cho một câu cũng không dám nói. Rác rưởi! Hèn nhát! Giả vờ bất đắc dĩ, tình sâu nghĩa nặng gì cũng là giả dối cả, vậy mà vẫn có thể lừa mẹ con người liều sống liều chết vì lão."
Hoắc Kinh Đường nhìn lão chằm chằm, con ngươi màu lưu ly giống hệ như Bồ Tát trách trời thương người, khiến cho Tĩnh vương nhớ đến mẹ của mình.
Mẹ lão tin Phật, trong cung có một Phật đường nho nhỏ, dùng để thờ Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi.
Ánh mắt đó của Hoắc Kinh Đường còn giống như mẹ ruột của hắn Thôi Thanh Như, Tĩnh vương không tránh khỏi nhớ lại cuộc sống khi nhập ngũ Tây Bắc, gã, Ngũ ca và Như nương cùng xưng là tiểu tướng Tây Bắc chém giết trên chiến trường, kề vai sát cánh trở về, uống rượu ngắm trăng trên sa mạc, múa kiếm bên lửa trại, mãi cho đến khi trời hửng sáng mới phóng ngựa quay về doanh trại.
Tĩnh vương định thần, toát ra ý hận.
Hoắc Kinh Đường giống với Thôi Thanh Như sẽ không gợi dậy hoài niệm cho gã, ngược lại mang đến nỗi nhục nhã vô tận.
Năm đó cùng nhập ngũ vào quân Tây Bắc trong tay Thôi quốc công, người từng có giao tình sinh tử với Thôi Thanh Như là gã, người có hôn ước với Thôi Thanh Như cũng là gã, vậy mà Ngũ ca lại muốn cướp đi!
Thôi Thanh Như thì lại cho gã sự sỉ nhục lớn nhất từ lúc sinh ra tới đó.
Môi Hoắc Kinh Đường giật giật, giọng nói gằn ra nhỏ như muỗi kêu: "Biết rõ mẹ ta và bệ hạ tình đầu ý hợp, còn cố tình xin tiên đế ban hôn cho, làm ra chuyện cường thủ hào đoạt giành lấy tình yêu của người khác*, ai mới là người ghê tởm hơn? Đêm tân hôn mẹ ta không muốn lừa gạt ông nên đã cầu xin ông bỏ qua cho bà ấy, mà ông biết bà châu thai ám kết rồi lập tức trở mặt, dung túng để thiếp thị hậu trạch ức hiếp bà, ai mới là kẻ dối trá?"
(*) Câu gốc là "Hoành đao đoạt ái" - 横刀夺爱: cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.
Con ngươi Tĩnh vương mở lớn, cực kì hoảng loạn: "Ngươi..."
"Hại mẹ ta chết, ở trước mặt bệ hạ lại vờ như đau đớn tận xương tủy, sang tay đưa ta vào cung làm con tin, là muốn xem bệ hạ và ta chém giết lẫn nhau nhỉ?"
Giọng nói của Hoắc Kinh Đường xuống đến mức thấp nhất: "Nhưng cha à, từ lúc mẹ còn chưa gả cho ông, bệ hạ đã biết đến sự tồn tại của ta rồi."
Ầm một tiếng nặng nề, Tĩnh vương bị sấm sét giữa trời quang làm cho té ngã ra đất, thần sắc điên cuồng, không ngừng lắc đầu: "Không thể nào... tuyệt đối không thể... Tại sao hắn lại thắng? Như nương, Như nương, sao nàng có thể đối xử với ta như vậy? Làm sao có thể bất công đến vậy, sao có thể phụ ta như vậy?"
Hoắc Kinh Đường liếc nhìn Tĩnh vương thất thố, trở tay ném đao ra sau lưng, mũi đao cắm sâu vào vách tường, rồi hắn đá văng Hoàn Thủ Đao rơi dưới chân đi, mặt không đổi sắc lấy một chiếc khăn tay cũ ra... Sau đó lại nhét vào, lôi một chiếc khăn mới ra nhấn vào vết thương trên bả vai, "Trông cho kỹ, ăn uống cũng phải cho, đừng để người chết."
Nói xong đi ra khỏi phòng khách.
Tán chỉ huy phất tay một cái, ra hiệu cho bộ hạ giam Tĩnh vương lại, đồng thời hỏi: "Tướng quân, ngài định đi đâu nữa?"
Hoắc Kinh Đường nheo mắt nhìn Tán chỉ huy: "Các ngươi không cần đi theo, trông coi Tĩnh vương cho kỹ vào, ai tới nói giúp cũng không cần quan tâm."
Tán chỉ huy đưa cho hắn thuốc có hiệu quả trị liệu cao: "Cầm máu liền sẹo, hiệu quả rất tốt."
Hoắc Kinh Đường liếc nhìn gã: "Ta nhớ sang năm, ngươi hai mươi sau rồi nhỉ?"
Tán chỉ huy không hiểu nhưng vẫn rất ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ: "Tướng quân còn nhớ à."
Hoắc Kinh Đường: "Ngươi phải chăm chỉ hơn thôi, cố lên, ta bằng tuổi ngươi đã cưới được tức phụ rồi."
Tán chỉ huy: "...?"
Hoắc Kinh Đường: "Ngươi không quan tâm ta đi đâu một mình sao?"
Tán chỉ huy lắp bắp: "Một mình ngài đi đường đêm, vậy là muốn đi đâu?"
Hoắc Kinh Đường nhìn vết thương trên bả vai, có chút phiền muộn: "Chia xa tiểu lang ba tháng, vừa gặp lại để để cho y nhìn thấy vết thương của ta rồi, có lẽ sẽ lo sốt vó lên cho xem." Vừa nói hắn vừa nhìn Tán chỉ huy, trông giống như là đang khoe khoang: "Có thể ngươi không biết, tiểu lang rất dễ mềm lòng, xưa nay đều lo nghĩ cho nỗi khổ của trăm họ. Người không có quan hệ gì còn thế, nói chi là bổn vương?"
"Ờ." Tán chỉ huy lạnh lùng đáp.
"Chắc là y sẽ khóc mất." Hoắc Kinh Đường bổ sung.
Tán chỉ huy cúi đầu cạy móng tay.
Hoắc Kinh Đường không thèm để ý đến thái độ của tán chỉ huy, sau đó đội mũ sắt lên, đột nhiên nhớ đến gì đó: "Thuốc này của ngươi có hiệu quả trị liệu rất tốt sao?"
"Cầm máu tốt lắm."
"Sẹo thì sao?" Thấy Tán chỉ huy thất thần, Hoắc Kinh Đường vươn tay cầm thuốc, "Thôi, có tác dụng là được."
Nói xong liền đi ngay.
Đồng liêu đẩy Tán chỉ huy: "Sao đứng đờ ra cả buổi vậy?"
Tán chỉ huy nhìn đồng liêu thắm thiết: "Tôi thừa nhận mấy câu mà ông nói hồi trước đúng là có con mẹ nó lý." Tình nhân trên đời này đều là chó.
Đồng liêu hoài nghi, hắn từng nói quá chừng chân lý như vậy, ai biết là câu nào?
***
Một người một ngựa đạp lên ánh nắng ban mai nhạt màu biến mất ở cuối con phố, Triệu tam lang dẫn Triệu Ngọc Tranh chạy về Tạ trạch, không nhịn được vỗ ngực thở mạnh: "Không hổ là thiết kỵ Đường Hà, Tứ lang, ngươi có phát hiện ra mới nãy lúc người kia đi khỏi đó, đã liếc nhìn đến chỗ nấp của chúng ta không? Hắn biết chúng ta nấp ở đây đấy, chắc chắn là hắn biết!
Ánh mắt Triệu Ngọc Tranh đờ đẫn, vẫn còn đắm chìm trong rung động trong khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt không đội nón sắt của người đàn ông khi bước ra khỏi phòng khách, bóng dáng trong trí nhớ vốn mơ hồ giờ đây trở nên rõ ràng.
Mười hai mười ba tuổi, hắn đã bị kinh ngạc trước sự xinh đẹp tươi sáng của người này rồi, ở ngoài thậm chí còn đẹp hơn so với trong kí ức.
Đầu ngón tay của Triệu Ngọc Tranh chạm lên ngực, nơi đó đang đập thình thịch tràn trề sức sống.
"Tứ lang... Tứ lang?"
Triệu Ngọc Tranh hoàn hồn, nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Triệu tam lang: "Tam ca, huynh biết người lúc nãy có thân thế ra sao không?"
Triệu tam lang: "Nếu như ta biết thì hay quá. Có điều ta có thể xác định được hắn chính là thủ lĩnh của thiết kỵ Đường Hà, chuyến này đi làm việc, sau đó sẽ hồi kinh báo cáo công vụ, đến lúc đó tìm người để ý. Chỉ cần hắn thường xuyên đi lại trong triều, sớm muộn gì cũng có thể tìm được thôi."
Triệu Ngọc Tranh nghe vậy thì cươi, trong lòng dâng trào một nỗi mong chờ mãnh liệt.
***
An Hoài Đức, Tư Mã Kiêu và hai triệu lượng bạc cứu trợ đều ở Nha môn phủ Dương Châu, Trịnh Sở Chi lệnh cho doanh binh Dương Châu bao vây lại, vốn định viết sổ tấu lên Thánh thượng, lại lo rằng Thánh thượng chuyển tay cho Khâm sai, vậy chẳng lẽ lão tiện tay vô ích hay sao?
Phụ tá đề nghị lão ghi thêm "Phủ dụ sứ còn trẻ có triển vọng, đa mưu túc trí, không thẹn với lời khen 'nhân ái chính trực' mà Đông cung khen ngợi'" trong chiết tử đi, Trịnh Sở Chi do dự, "Được sao?"
Phụ tá biết lão đang lo lắng mọi chuyện loạn lên, bèn kiên nhẫn giải thích: "Chuyện liên quan đến quốc mẫu, trữ quân thì không phải chuyện đùa, Đông cung từng bảy tỏ lời tán thưởng Khâm sai trước mặt mọi người, có nghĩa là có thể nghi ngờ là kết bè đảng, tra đại án này, dù có quan hệ gì cũng phải tránh đi. Loại bỏ hiềm nghi ta dính líu đến Khâm sai, Tần vương bị phế rồi, phủ Trịnh quốc công phải khiêm tốn, tuy có hiềm khích với Đông cung nhưng cũng nói được là do ngài phá án, không còn sơ hở nào để lợi dụng nữa."
Trịnh Sở Chi: "Có lý. Vậy ta viết chiết tử đây... Nhưng ta nhớ Ngũ hoàng tử mới là người khen Triệu Bạch Ngư cơ mà? Thôi bỏ đi, anh em đồng lòng, ai khen cũng thế thôi, thái độ của Ngũ hoàng tử chính là thái độ của Đông cung."
Hạ bút như có thần, với tài lẻ của lão ta thì chỉ ngắn ngủi một khắc đồng hồ đã thành văn, câu nào câu nấy đều chan chứa chân tình.
Trịnh Sở Chỉ dán kín thư dặn dò: "Ra roi thúc ngựa, đưa về Kinh Đô." Rồi lão xoay người lại nói với tùy tùng: "Gọi lão cai ngục có nhiều kinh nghiệm nhất trong phủ ra đây, để bọn họ thẩm vấn An Hoài Đức cho đàng hoàng, nhất định phải cạy được miệng chúng!"
Phong thư từ phủ Dương Châu nhanh chóng được đưa về Văn Đức điện, Nguyên Thú đế đọc nhanh thư: "Là Trịnh Sở Chi tranh được công sao?"
Không đúng lắm.
Theo lý mà nói, Hoắc Kinh Đường mới là người đầu tiên tìm được bạc cứu trợ thiên tai, dù cho hắn không tiện ra mặt cũng có thể đưa công này cho Triệu Bạch Ngư, trừ phi nó phỏng tay đến nỗi Triệu Bạch Ngư cũng không dám nhận, nói rõ mấy năm nay Tĩnh vương ở Hoài Nam đã làm ra những chuyện khiến cho trời giận người oán.
Bạc cứu trợ bị cướp ở Từ Châu, An Hoài Đức lo lắng không yên chạy tới, ý đồ là muốn mau chóng kết án khiến Nguyên Thú đế hoài nghi, cho người điều tra An Hoài Đức mới phát hiện lúc trước lão chỉ là tên nô dịch chăn ngựa mà Tĩnh vương mang về từ Tây Bắc.
Được hủy nô tịch, một tay Tĩnh vương nâng đỡ đến Soái sứ một tỉnh, chẳng trách vô cùng trung thành với chủ.
Đến thời điểm này, Nguyên Thú đế cho rằng những việc kinh khủng nhất mà Tĩnh vương đã làm là tham ô tiền cứu trợ thiên tai và mưu hại mệnh quan triều đình, có đan thư thiết quyển của Thánh tổ trong tay nên không thể giết lão được, nhưng lại có thể cắt bớt binh quyền, cấm túc vào chùa Tôn Chính.
Giải quyết được đại họa trong lòng, không phải Nguyên Thú đế không thể khoan dung tha thứ cho Tĩnh vương thọ chung chính thẩm*, nhưng nếu như ngay cả Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư cũng đều cảm thấy không gánh vác nổi vụ án của Tĩnh vương, vậy thì ở Hoài Nam lão ta đã làm ra đến chuyện nhân thần cộng phẫn gì nữa?
(*) Thọ chung chính thẩm - 寿终正寝: sống thọ và chết tại nhà.
Nguyên Thú đế vuốt ve ngón tay, trái tim lại nặng trĩu xuống, vô số lần dâng lên sát ý đối với Tĩnh vương.
Lúc này, Đại thái giám vào báo: "Bệ hạ, Triệu tế chấp cầu kiến."
Nguyên Thú đế: "Truyền."
Triệu Bá Ung vào điện: "Thần tham kiến bệ hạ —— "
"Miễn, ngươi xem thử tấu sớ Trịnh Sở Chi dâng lên đi." Nguyên Thú đế ném chiết tử xuống.
Triệu Bá Ung nhặt lên xem, trong lòng căng thẳng, mặt lại không lộ biểu cảm gì, chẳng qua là dè dặt hơn.
Nguyên Thú đế: "Ngươi thấy thế nào?"
Triệu Bá Ung: "Nếu đây là thật, thì việc rất quan trọng, cần áp giải An Hoài Đức và Tư Mã Kiêu vào kinh, giao cho bộ Hình và Đại lý tư thẩm tra.
Nguyên Thú đế: "Ngươi thấy ai có thể làm chủ thẩm vụ này?"
Đầu Triệu Bá Ung chạy số: "Đông cung quản Hình bộ, theo lý phải tránh hiềm nghi, Đại lý tự tạm thời chưa bổ nhiện Đại lý tự khanh chính thức, người bên dưới bàn về năng lực và lý lịch đều không có ai. Muốn xử lý vụ án này, thì không thể thiếu cả hai thứ đó, cũng càng không thể dính dáng đến Đông cung, phải đảm bảo có thể công bằng... Lâm An tiểu quận vương năng lực vượt trội, lại trung thành với bệ hạ, đã được chứng thực từ lâu, chưa kể không lui tới với các môn đảng trong triều —— "
Vừa nói chuyện vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Nguyên Thú đế, Triệu Bá Ung tự biết nên đổi ý.
"Tuy nói hắn là người sáng giá nhất có thể xử lý vụ án này, nhưng điểm khả nghi vẫn còn nhiều, lại có quan hệ vợ chồng với Phủ dụ sứ, chỉ sợ khó mà thuyết phục được người dưới trướng. Thần cho rằng, người thẩm tra xử lý án này, vẫn là nên giao cho Trịnh Sở Chi."
"Bổ nhiệm Trịnh Sở Chi, không lo các quan triều nghị luận lão ôm hận trả thù hay sao?"
"Ai cũng đều có thể ôm hận, duy chỉ có Trịnh Sở Chi thì không! Phủ Trịnh quốc công và Tư Mã thị xưa nay bất hòa, trăm quan đều biết, có ân oán thì cũng như tình ngay lý gian thôi, Trịnh Sở Chi sẽ không dám thiên vị. Liên quan đến quốc mẫu và trữ quân là sự vụ quan trọng nhất trong thiên hạ, phàm là xảy ra chuyện có liên quan đến ân oán cá nhân, thì Trịnh Sở Chi cũng là tự rước họa sát thân. Hoàng hậu là gương sáng cho mệnh phụ, đức dung ngôn công đều chưa từng mắc lỗi nào, Đông cung lại tài đức vẹn toàn, chiêu hiền đãi sĩ, có thể giải quyết chính sự trong triều, không dám phạm sai lầm lớn tự khắc có mệnh phụ yêu thương, triều thần sẽ ở bên cạnh giám sát chủ thẩm vụ án. Trên dưới triều đình cũng theo dõi sát sao, dù Trịnh Sở Chi có ân oán với Đông cung thì cũng phải làm việc công bằng, không dám để lẫn thù hận riêng vào đó."
Nguyên Thú đế xem xét biểu tình của Triệu Bá Ung, tính toán theo lời ông nói, quả thật là không để lộ sơ hở gì.
"Vậy đi, trẫm sẽ giao vị trí chủ thẩm vụ án này cho Trịnh Sở Chi, lệnh cho lão đưa An Hoài Đức, Tư Mã Kiêu và đám người phạm tội kia vào kinh chờ xét xử. Phủ dụ sứ Triệu Bạch Ngư tiếp quản hai triệu lượng bạc cứu trợ thiên tai, đảm bảo một cắc cũng phải dùng cho dân, sẵn tiện chuyển giao toàn bộ phạm nhân, nhân chứng vật chứng án Hoàng thương Giang Nam diệt môn cho Trịnh Sở Chi."
***
Trên đường rời khỏi hoàng cung, Triệu Bá Ung thở phào một hơi nhẹ nhõm, vẫn còn kinh hồn bạt vía sau khi xem tấu chương xong, An Hoài Đức và Tư Mã Kiêu cùng thuộc đảng Thái tử, nếu như cướp bóc quan ngân, sát hại mệnh quan triều đình, trữ quân gì đó cũng phải phế hết.
Vấn đề là Thái tử và Ngũ hoàng tử sẽ không ngu xuẩn đến mức đụng vào bạc cứu trợ trong thời kỳ nhạy cảm này, Tư Mã Kiêu và Hoàng hậu, Đông cung thường bắt tay nhau hành động, nếu đã không dám đụng vào thì đều là do An Hoài Đức tự tiện chủ trương.
Ông biết con người An Hoài Đức, tham tiền nhưng thông minh, nếu như lão ta là người trung thành, phải biết đụng vào số bạc đó chính là tăng nhanh tốc độ diệt vong của đảng Thái tử, trừ phi lão có chủ khác.
Ông cũng có thể nhìn ra được vấn đề, vậy thì không có khả năng Nguyên Thú đế không nhìn ra.
Nguyên Thú đế biết sau lưng An Hoài Đức có người giật dây, vụ án lần chém đứt cánh tay đắc lực của Tư Mã thị, cũng cắt gọt bớt kiêu căng của Đông cung, vả lại phế bỏ trữ quân là chuyện hệ trọng, bất luận là có nỗi băn khoăn gì, nhất định cũng sẽ không phế Đông cung và Hoàng hậu.
Xử lý Tư Mã thị tương đương với chấn nhiếp một vài thế gia triều đình, chèn ép dáng vẻ kiêu ngạo đồng thời mượn cơ hội trừng phạt một hai nhà, đối với Nguyên Thú đế mà nói là chuyện tốt, nhưng mà trên mặt hoàng đế vẫn không nén được cơn giận ——
Vậy hẳn là không phải hướng về phía Đông cung và Hoàng hậu, mà là hướng về Hoài Nam? Là người mà An Hoài Đức thành tâm dốc sức ư?
An Hoài Đức thành tâm dốc sức cho ai?
Hoài Nam...
Bạc cứu trợ thiên tai được phát hiện ở sơn trang Ký Sướng tại Dương Châu...
"!" Triệu Bá Ung trầm ngâm một lúc, đột nhiên hít sâu một hơi: "Là Tĩnh vương?"
Đến cửa cung, Triệu Bá Ung bỗng dừng chân, nghĩ đến Triệu Bạch Ngư ở Hoài Nam.
Chỉ với tấu chương của Trịnh Sở Chi thì không thể nhìn hết được thế cục của quan trường Hoài Nam, chẳng qua nếu như chuyện này không liên quan đến Triệu Bạch Ngư, vì sao trong tấu lại cố ý nói một hai câu biểu thị mối quan hệ giữa Triệu Bạch Ngư và Đông cung?
Lão ta sợ Triệu Bạch Ngư cướp công chăng?
Nếu như bạc cứu trợ là do lão phát hiện, người do lão bắt, vụ án cũng do lão phá, thì lẽ ra lão phải tự tin ngẩng cao đầu mới đúng, hà cớ gì lại sợ Triệu Bạch Ngư cướp công?
Trừ phi người phá án thật sự là Triệu Bạch Ngư.
Ánh nắng sớm chiếu vào trên mặt Triệu Bá Ung, không nhìn ra được biểu tình khẽ biến hóa, nội tâm có tư vị thế nào cũng chỉ có mỗi mình lão biết được.
Triệu Bá Ung cố đè xuống nỗi chán ghét Triệu Bạch Ngư, cứ vừa nghĩ đến y là không cách nào khống chế được nhớ đến người phụ nữ kia, Triệu Bá Ung để mình tỉnh táo lại, dùng thái độ của người ngoài cuộc lần nữa vạch rõ tình hình Hoài Nam.
Nếu như thật sự có liên quan đến Tĩnh vương, sợ rằng khó mà xử lý tốt được.
Nguyên Thú đế ngồi trên ngai vàng ngày càng vững, Tĩnh vương bị đánh ép co đầu rút cổ về Hoài Nam đã mười năm không nghe thấy tên, hơn nữa Hoa thị hữu danh vô thực, rất ít người biết được bọn họ có kim bài miễn tử trong tay.
Tội của Tĩnh vương mâu thuẫn với di huấn của Thánh tổ, Nguyên Thú đế khó phạt, cũng khó mà nhìn mặt mũi triều đình.
Chỉ có lão thần trải qua khoảng thời gian tranh đấu ngôi vị hoàng đế năm đó mới biết được Nguyên Thú đế luôn hận không thể nghiền nát xương Tĩnh vương thành tro, vốn nghĩ những năm nay Nguyên Thú đế đã quên đi sự tồn tại của Tĩnh vương rồi, cũng vô cùng yêu thương Hoắc Kinh Đường, vậy nên ai nấy đều cho rằng Nguyên Thú đế thật sự không còn nhớ đến nữa.
Có lẽ Nguyên Thú đế cũng cho ràng lão có thể quên, chỉ cần giam cầm Tĩnh vương là được, nhưng chờ đến khi thật sự đối mặt với Tĩnh vương, trực tiếp nhìn nhận những tội mà Tĩnh vương đã phạm phải ở Hoài Nam, lại bị di huấn của Thánh tổ ép phải tha thứ, mới hiểu rằng nếu mối hận chất chứa trong lòng hơn hai mươi năm không thể giải tỏa được thì nó chỉ càng ngày càng điên cuồng hơn thôi.
Cho nên...
"Ai làm chủ thẩm kẻ đó xui xẻo."
Đáng thương thay, Trịnh Sở Chi còn tưởng rằng mình sắp giàu to, tranh được củ khoai nóng mà người ta tranh không kịp tránh, chắc là vẫn còn đang ôm mộng thăng quan phát tài rồi.
Chậm rãi đi về nhà, Triệu Bá Ung không nảy sinh chút lòng thương hại nào, ông vuốt thẳng ống tay áo, biểu cảm bỗng nhiên thay đổi, nếu như suy đoán của ông không sai, như vậy Triệu Bạch Ngư đúng là bị cướp công... Hay thật ra là y đoán được hậu quả, chủ động né tránh?!
==
Tác giả muốn nói:
Lão Hoắc – vết thương không ngừng chảy máu: Tiểu lang quân khóc rất đẹp.
Lão Hoắc – dùng thuốc tiên trừ sẹo: Vết sẹo là vinh quang của đàn ông, nhưng cũng không thể quá xấu.
==
Min: Sự thật đã được phơi bày, Hoắc Kinh Đường thật ra là con trai ruột của Nguyên Thú đế chứ không phải Tĩnh vương, đây cũng chính là lý do để quàng thượng luôn bảo vệ và dung túng cho anh Hoắc dù cho anh ta chĩa kiếm vào mình đòi đoạn tuyệt, vì anh là quàng tử mà em ?
Chương sau lão Hoắc đến Giang Dương bắt cóc vợ giữa bàn dân thiên hạ kkk ~