Chương 19: Áp lực vô hình
[Chồng có từng bị sắc dụ chưa?]
Câu hỏi đưa con nhà người ta vào chỗ ch.ết là đây. Dù cho Trạch Kha có trả lời kiểu gì thì cũng là một chân bước qua cửa môn quan vô hình.
Lan Nhi đi nước cờ thật “thâm” thuý.
[Là sao?]
[Là thấy sắc đẹp quyến rũ, bị người đẹp mời gọi á.]
Trạch Kha ngây ngốc, vờ không hiểu bé nhà mình đang nói chuyện gì. Lan Nhi cũng muốn xem thử rốt cuộc anh nhà mình sẽ đỡ lại thế nào về vẫn đề này.
[Có, nhiều.]
Câu trả lời của Trạch Kha khiến Lan Nhi phải há hốc. Cô không thể nào ngờ được anh vậy mà lại dám nói ra những lời ấy.
Tới công chuyện rồi!
[Rồi sao? Có bị lọt hố bao giờ không? Hóng cái kết.]
[Không tới đâu.]
[Zị rùi tới đâu? Không có kết thì kể diễn biến đi.]
[Chẳng hạn như đi ăn, tự nhiên có người lại ngồi cùng, gắp ăn các thứ rồi xin liên hệ, xong còn trả tiền luôn.]
Lan Nhi đọc xong tin nhắn thì khoé miệng khẽ cong lên một đường giật giật. Cô gửi đi chiếc nhãn dán đang ngồi cười với gương mặt phúc hắc, tay thì vẫn cầm đến dũa móng, chờ lời giải thích từ anh người yêu.
[Hết òi, ai đi đường nấy.]
[Sướng nhợ, tự nhiên đi ăn lại được bao, đã thế còn có cái xinh bồi bàn thì cái gì cho bằng.]
[Lúc buồn đi nhậu một mình. Có người lại uống cùng, nốc được một chai thì nằm trên bàn luôn.]
[Ai nằm?]
[Người ta.]
[Rồi sao? Đưa người ta về không? Hay vứt?]
[Hỏi nhà không nói.]
[Rồi sao? Đưa về nhà hay hotel?]
[Mướn phòng dùm.]
Lan Nhi đọc đến đây thì im lặng. Trạch Kha đầu bên kia thì ngồi cười, có vẻ như rất mong chờ xem cô nàng này sẽ có biểu hiện như thế nào. Anh tiếp tục kể:
[Cơ bản là chồng xỉn quắt cần câu òi. Ôm người ta lên giường xong người ta kéo chồng nằm xuống, chồng ngủ mất tiêu luôn.]
[Ôm lên giường rồi ngủ chung luôn?]
[Tiếc nuối, chưa làm được gì.]
[Sáng hôm sau tỉnh đó, sao không để người ta bóc tem.]
[Sáng hôm sau tỉnh thấy một vạn tệ trên đầu giường, còn người không thấy.]
[Một vạn tệ? Ở bên Trung hay gì? Trẻ vị thành niên? Mười lăm tuổi?]
Lan Nhi đọc đến đây thì sốc ngang.
Nếu chiếu theo những gì Trạch Kha từng nói thì anh sang Việt Nam năm mười lăm mười sáu tuổi. Anh kể vậy chẳng khác nào khi ấy mới mười lăm mười sáu?
Thật không thể tin được!!!
[Lúc đó thích mặc mấy bộ tổng tài.]
[Rồi! Xong chuyện thì đi về, xem như tình một đêm.]
[Ấy thế mà vẫn không mất zin chứ.]
[Thiệt tiếc nuối làm sao…]
Lan Nhi cười khẩy, tên này đến bây giờ vẫn còn tiếc nuối dụ của mấy năm về trước sao?
Đúng là đàn ông!
Nếu như bình thường thì cô đã bung lửa giận đùng đùng lên rồi. Nhưng hôm nay, Lan Nhi lại không như thế. Bởi cô biết dù mình có giận thì cũng không thể làm gì được anh.
Với lại đây cũng là chuyện của quá khứ rồi, cô và anh là hiện tại với tương lai, cớ chi phải chấp nhặt với quá khứ làm gì cho mệt, đã thế còn khiến tình cảm đôi bên rạng nứt.
Không đáng!
[Không mất zin mà vẫn có tiền sài là hời rồi.]
[Lỗ!]
[Sao lỗ?]
[Bữa sau lại vô tình gặp trong khu đồ nướng nên sang trả lại.]
[Vậy là có duyên rồi. Nhưng mà sao thiệt thà thế à bé con?]
[Còn nhỏ ng.u muội, biết thế chẳng làm.]
[Cười điên.]
Đúng là hết cíu, Lan Nhi đọc tin nhắn, nghe câu chuyện của bạn trai mà ngồi cười đến đau cả bụng.
Trạch Kha không hiểu sao anh nói đến thế mà cô vẫn không tức giận. Là chưa đủ đô hay là không thèm để tâm? Thế là anh liền đánh liều kể tiếp.
[Nhỏ đến lớn như bậc được ưu tiên.]
[Ưu tiên như nào?]
[Mấy chị hay gạ gẫm lắm.]
[Ghê dị seo? Thế sao vẫn phải lên Litmatch zậy? Chứ bình thường không có ai như tớ đây mới phải lên Litmatch kiếm người nói chuyện cho đỡ nhàm chán. Cậu người vây quanh không xuể mờ.]
[Mới gặp đã gạ người ta rồi, sao dám quen.]
[Đã nghiện còn bày đặc ngại.]
[Hôn cũng có nhưng là bị cưỡng ép.]
[Kích thích nhợ, tư vị như nào?]
[Đang ngồi uống thì phi như bay lại đè xuống hôn.]
[Wow, bạo nhợ.]
[Không nhớ vị gì.]
[Vị đắng của bia, kaka.]
[Quá nhiều người nên lo dọt.]
[Hoảng loạn chưa con trai?]
[Bên đó bê đê giả gái xinh cực, nói được chất giọng gái luôn. Sợ hãi!]
[Đầy mà, mấy tỉ tỉ giả trai cũng đẹp nữa. Không sợ “trai đẹp” chỉ sợ “đẹp trai”.]
Chuẩn khỏi con nhà bà chỉnh luôn rồi. Cái đam mê của Lan Nhi cũng như đam mê chung của rất nhiều chị em mê cái đẹp.
Đúng là đỉnh cao của makeup!
Đột nhiên lại cảm thấy có cái gì đấy sai sai ở đây nhỉ? Lan Nhi cười một cách ngờ nghệch.
…
[Chuẩn bị tâm lí trước khi gặp.]
Lan Nhi đang ngồi ngắm ảnh người yêu thì đột nhân nhận được tin nhắn của anh.
“Chuẩn bị tâm lí trước khi gặp.”
Câu đấy của Trạch Kha khiến Lan Nhi có chút hồi hộp, nữa mong chờ nữa lo sợ về cuộc gặp gỡ ấy.
[Ai mới là người phải chuẩn bị tâm lí đây? Tám mươi bẩy ngày nữa.]
[Tới đó sợ không dám gặp anh.]
[Tại sao lại không dám.]
[Dám hôn ngay trường không?]
[Đi né né được không? Chứ phụ đứng đầy ngay cổng, ba cũng chắc chắn sẽ lên rồi ổng túm đầu hai đứa về nhà hỏi chuyện thì anh có chịu không?]
[Hỏi thì hỏi thôi? Có gì mô?]
[Gan dị sao?]
[Quyết định ra là đã sẵn sàng.]
[Chuẩn bị tâm lí đi, ba mẹ em không dễ đâu.]
Tuy rằng cô bảo anh chuẩn bị tâm lý để ứng phó với mọi tình huống của phụ huynh nhà mình. Thế nhưng người hồi hộp, lo lắng nhất vẫn là bản thân Lan Nhi.
[Cùng lắm kêu mẹ theo.]
[Gì dữ vậy?]
[Gặp mặt hai bên gia đình luôn.]
[Có phải nhanh quá rồi không? Cuộc sống nở hoa hay ngủ mớ vại?]
[Không muốn à?]
[Muốn! Nhưng mà nhanh quá làm em có cảm giác không chân thực. Nó cứ như là giấc mơ vậy.]
Lan Nhi nghĩ lại cuộc sống trước giờ mình trải qua mà phút chốc chạnh lòng. Cô tâm sự:
[Tốt nghiệp gặp được người yêu trên mạng, được hạnh phúc các thứ.]
[Điều mà trước giờ luôn mong muốn.]
[Chỉ tiếc số em đen đuổi…]
[Trước nay chưa bao giờ mong muốn thành hiện thực.]
[Giờ có người thực hiện làm em cảm thấy mơ hồ, không biết bản thân đang tỉnh hay là mơ.]
Lan Nhi trầm tư, ngập ngừng hỏi lại lời của anh:
[Liệu có thể hay không?]
[Có thể!]
Trạch Kha thế mà lại trả lời ngay khiến cô sững người trong phút chốc, một giây ấm áp…
Nhưng liệu những điều ngọt ngào ấy trong tình yêu có thể duy trì được bao lâu?
Ngày hôm sau Trạch Kha không nói không rằng gì với Lan Nhi, cứ thế mà mất tích cả một ngày trời khiến cô lo lắng, bất an lịch sử lặp lại.
[Có lẽ nên tỉnh mộng được rồi. Không ngờ ngày này cũng đến… tròn hai mươi ngày…]
[Điên khùng gì thế?]
Tin nhắn bất lực vừa được gửi đi thì liền nhận được phản hồi từ đối phương. Lan Nhi giật mình.
[Điên khùng?]
Anh nói cô điên khùng sao?
Phải, Lan Nhi vì yêu anh, chờ anh mà chỉ cần Trạch Kha biến mất không một lời liền khiến cô phát điên lên rồi.
Trạch Kha đọc câu hỏi dội ngược của người yêu liền bất lực không nói nên lời, cố gắng hết sức để không nổi giận.
[Sao cứ suy nghĩ như thế? Muốn như vậy à?]
[Anh off gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Mesenger và Litmatch đều online nhưng anh vẫn không có động tĩnh gì. Em không thể không lo lắng được hả?]
[Lo? Hai mươi ngày thì như nào? Lo cái gì?]
[Hai mươi ngày quen nhau. Lo anh cũng như những người khác, rồi cũng mất tích.]
[What?]
Trạch Kha thật sự không hiểu nổi trước đây Lan Nhi phải trải qua những chuyện như thế nào mà để giờ đây cô phải ra nông nổi như thế này…
[Đó giò đã nói bao nhiêu lần rồi? Suốt ngày online bộ rảnh lắm hả?]
[Suốt ngày đâu? Anh có online đâu mà biết em cầm điện thoại cả ngày?]
[Bộ online là bắt buộc phải cầm điện thoại hả?]
[Em không có ý đó…]
[Em làm anh rất khó chịu.]
[Em mắc bệnh nghĩ nhiều được không? Bị nhiều lần có thể khiến em không lo lắng được à?]
[Em nghĩ anh biết. Nhưng tình cảm phải tin nhau, không tin tưởng thì đừng quen. Hiểu không?]
[Không tin thì cũng không tới bây giờ…]
[Ngồi lo lắng bỏ rơi các thứ. Nói thật, anh thích cũng không phải vì đẹp. Bởi em cũng không được ưu tú. Hiểu không?]
[Tất nhiên em biết điều đó. Thế nên ban đầu mới hỏi anh thích em điểm nào để em còn duy trì. Vì em biết mình khi yêu vào nhiều lúc còn không nhận ra bản thân nữa là…]
[Thôi bỏ đi! Nhứt đầu…]
Trạch Kha rít điếu thuốc một hơi dài rồi đưa tay lên xoa xoa trán mệt mỏi.
Đi làm nhiều việc đã khiến anh đủ mệt và áp lực rồi. Về nhà chỉ chờ những lời an ủi ngọt ngài để nạp năng lượng từ em người yêu.
Thế nhưng thứ Lan Nhi mang lại cho anh là gì kia chứ? Đã mệt còn phải đau đầu khiến Trạch Kha càng thêm stress…
Anh ngồi ngửa người ra ghế, ngẩn mặt lên nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ mà than thở:
“Không biết đến khi nào em mới chịu hiểu cho anh đây hả Lan Nhi?”
#phongvy
Câu hỏi đưa con nhà người ta vào chỗ ch.ết là đây. Dù cho Trạch Kha có trả lời kiểu gì thì cũng là một chân bước qua cửa môn quan vô hình.
Lan Nhi đi nước cờ thật “thâm” thuý.
[Là sao?]
[Là thấy sắc đẹp quyến rũ, bị người đẹp mời gọi á.]
Trạch Kha ngây ngốc, vờ không hiểu bé nhà mình đang nói chuyện gì. Lan Nhi cũng muốn xem thử rốt cuộc anh nhà mình sẽ đỡ lại thế nào về vẫn đề này.
[Có, nhiều.]
Câu trả lời của Trạch Kha khiến Lan Nhi phải há hốc. Cô không thể nào ngờ được anh vậy mà lại dám nói ra những lời ấy.
Tới công chuyện rồi!
[Rồi sao? Có bị lọt hố bao giờ không? Hóng cái kết.]
[Không tới đâu.]
[Zị rùi tới đâu? Không có kết thì kể diễn biến đi.]
[Chẳng hạn như đi ăn, tự nhiên có người lại ngồi cùng, gắp ăn các thứ rồi xin liên hệ, xong còn trả tiền luôn.]
Lan Nhi đọc xong tin nhắn thì khoé miệng khẽ cong lên một đường giật giật. Cô gửi đi chiếc nhãn dán đang ngồi cười với gương mặt phúc hắc, tay thì vẫn cầm đến dũa móng, chờ lời giải thích từ anh người yêu.
[Hết òi, ai đi đường nấy.]
[Sướng nhợ, tự nhiên đi ăn lại được bao, đã thế còn có cái xinh bồi bàn thì cái gì cho bằng.]
[Lúc buồn đi nhậu một mình. Có người lại uống cùng, nốc được một chai thì nằm trên bàn luôn.]
[Ai nằm?]
[Người ta.]
[Rồi sao? Đưa người ta về không? Hay vứt?]
[Hỏi nhà không nói.]
[Rồi sao? Đưa về nhà hay hotel?]
[Mướn phòng dùm.]
Lan Nhi đọc đến đây thì im lặng. Trạch Kha đầu bên kia thì ngồi cười, có vẻ như rất mong chờ xem cô nàng này sẽ có biểu hiện như thế nào. Anh tiếp tục kể:
[Cơ bản là chồng xỉn quắt cần câu òi. Ôm người ta lên giường xong người ta kéo chồng nằm xuống, chồng ngủ mất tiêu luôn.]
[Ôm lên giường rồi ngủ chung luôn?]
[Tiếc nuối, chưa làm được gì.]
[Sáng hôm sau tỉnh đó, sao không để người ta bóc tem.]
[Sáng hôm sau tỉnh thấy một vạn tệ trên đầu giường, còn người không thấy.]
[Một vạn tệ? Ở bên Trung hay gì? Trẻ vị thành niên? Mười lăm tuổi?]
Lan Nhi đọc đến đây thì sốc ngang.
Nếu chiếu theo những gì Trạch Kha từng nói thì anh sang Việt Nam năm mười lăm mười sáu tuổi. Anh kể vậy chẳng khác nào khi ấy mới mười lăm mười sáu?
Thật không thể tin được!!!
[Lúc đó thích mặc mấy bộ tổng tài.]
[Rồi! Xong chuyện thì đi về, xem như tình một đêm.]
[Ấy thế mà vẫn không mất zin chứ.]
[Thiệt tiếc nuối làm sao…]
Lan Nhi cười khẩy, tên này đến bây giờ vẫn còn tiếc nuối dụ của mấy năm về trước sao?
Đúng là đàn ông!
Nếu như bình thường thì cô đã bung lửa giận đùng đùng lên rồi. Nhưng hôm nay, Lan Nhi lại không như thế. Bởi cô biết dù mình có giận thì cũng không thể làm gì được anh.
Với lại đây cũng là chuyện của quá khứ rồi, cô và anh là hiện tại với tương lai, cớ chi phải chấp nhặt với quá khứ làm gì cho mệt, đã thế còn khiến tình cảm đôi bên rạng nứt.
Không đáng!
[Không mất zin mà vẫn có tiền sài là hời rồi.]
[Lỗ!]
[Sao lỗ?]
[Bữa sau lại vô tình gặp trong khu đồ nướng nên sang trả lại.]
[Vậy là có duyên rồi. Nhưng mà sao thiệt thà thế à bé con?]
[Còn nhỏ ng.u muội, biết thế chẳng làm.]
[Cười điên.]
Đúng là hết cíu, Lan Nhi đọc tin nhắn, nghe câu chuyện của bạn trai mà ngồi cười đến đau cả bụng.
Trạch Kha không hiểu sao anh nói đến thế mà cô vẫn không tức giận. Là chưa đủ đô hay là không thèm để tâm? Thế là anh liền đánh liều kể tiếp.
[Nhỏ đến lớn như bậc được ưu tiên.]
[Ưu tiên như nào?]
[Mấy chị hay gạ gẫm lắm.]
[Ghê dị seo? Thế sao vẫn phải lên Litmatch zậy? Chứ bình thường không có ai như tớ đây mới phải lên Litmatch kiếm người nói chuyện cho đỡ nhàm chán. Cậu người vây quanh không xuể mờ.]
[Mới gặp đã gạ người ta rồi, sao dám quen.]
[Đã nghiện còn bày đặc ngại.]
[Hôn cũng có nhưng là bị cưỡng ép.]
[Kích thích nhợ, tư vị như nào?]
[Đang ngồi uống thì phi như bay lại đè xuống hôn.]
[Wow, bạo nhợ.]
[Không nhớ vị gì.]
[Vị đắng của bia, kaka.]
[Quá nhiều người nên lo dọt.]
[Hoảng loạn chưa con trai?]
[Bên đó bê đê giả gái xinh cực, nói được chất giọng gái luôn. Sợ hãi!]
[Đầy mà, mấy tỉ tỉ giả trai cũng đẹp nữa. Không sợ “trai đẹp” chỉ sợ “đẹp trai”.]
Chuẩn khỏi con nhà bà chỉnh luôn rồi. Cái đam mê của Lan Nhi cũng như đam mê chung của rất nhiều chị em mê cái đẹp.
Đúng là đỉnh cao của makeup!
Đột nhiên lại cảm thấy có cái gì đấy sai sai ở đây nhỉ? Lan Nhi cười một cách ngờ nghệch.
…
[Chuẩn bị tâm lí trước khi gặp.]
Lan Nhi đang ngồi ngắm ảnh người yêu thì đột nhân nhận được tin nhắn của anh.
“Chuẩn bị tâm lí trước khi gặp.”
Câu đấy của Trạch Kha khiến Lan Nhi có chút hồi hộp, nữa mong chờ nữa lo sợ về cuộc gặp gỡ ấy.
[Ai mới là người phải chuẩn bị tâm lí đây? Tám mươi bẩy ngày nữa.]
[Tới đó sợ không dám gặp anh.]
[Tại sao lại không dám.]
[Dám hôn ngay trường không?]
[Đi né né được không? Chứ phụ đứng đầy ngay cổng, ba cũng chắc chắn sẽ lên rồi ổng túm đầu hai đứa về nhà hỏi chuyện thì anh có chịu không?]
[Hỏi thì hỏi thôi? Có gì mô?]
[Gan dị sao?]
[Quyết định ra là đã sẵn sàng.]
[Chuẩn bị tâm lí đi, ba mẹ em không dễ đâu.]
Tuy rằng cô bảo anh chuẩn bị tâm lý để ứng phó với mọi tình huống của phụ huynh nhà mình. Thế nhưng người hồi hộp, lo lắng nhất vẫn là bản thân Lan Nhi.
[Cùng lắm kêu mẹ theo.]
[Gì dữ vậy?]
[Gặp mặt hai bên gia đình luôn.]
[Có phải nhanh quá rồi không? Cuộc sống nở hoa hay ngủ mớ vại?]
[Không muốn à?]
[Muốn! Nhưng mà nhanh quá làm em có cảm giác không chân thực. Nó cứ như là giấc mơ vậy.]
Lan Nhi nghĩ lại cuộc sống trước giờ mình trải qua mà phút chốc chạnh lòng. Cô tâm sự:
[Tốt nghiệp gặp được người yêu trên mạng, được hạnh phúc các thứ.]
[Điều mà trước giờ luôn mong muốn.]
[Chỉ tiếc số em đen đuổi…]
[Trước nay chưa bao giờ mong muốn thành hiện thực.]
[Giờ có người thực hiện làm em cảm thấy mơ hồ, không biết bản thân đang tỉnh hay là mơ.]
Lan Nhi trầm tư, ngập ngừng hỏi lại lời của anh:
[Liệu có thể hay không?]
[Có thể!]
Trạch Kha thế mà lại trả lời ngay khiến cô sững người trong phút chốc, một giây ấm áp…
Nhưng liệu những điều ngọt ngào ấy trong tình yêu có thể duy trì được bao lâu?
Ngày hôm sau Trạch Kha không nói không rằng gì với Lan Nhi, cứ thế mà mất tích cả một ngày trời khiến cô lo lắng, bất an lịch sử lặp lại.
[Có lẽ nên tỉnh mộng được rồi. Không ngờ ngày này cũng đến… tròn hai mươi ngày…]
[Điên khùng gì thế?]
Tin nhắn bất lực vừa được gửi đi thì liền nhận được phản hồi từ đối phương. Lan Nhi giật mình.
[Điên khùng?]
Anh nói cô điên khùng sao?
Phải, Lan Nhi vì yêu anh, chờ anh mà chỉ cần Trạch Kha biến mất không một lời liền khiến cô phát điên lên rồi.
Trạch Kha đọc câu hỏi dội ngược của người yêu liền bất lực không nói nên lời, cố gắng hết sức để không nổi giận.
[Sao cứ suy nghĩ như thế? Muốn như vậy à?]
[Anh off gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Mesenger và Litmatch đều online nhưng anh vẫn không có động tĩnh gì. Em không thể không lo lắng được hả?]
[Lo? Hai mươi ngày thì như nào? Lo cái gì?]
[Hai mươi ngày quen nhau. Lo anh cũng như những người khác, rồi cũng mất tích.]
[What?]
Trạch Kha thật sự không hiểu nổi trước đây Lan Nhi phải trải qua những chuyện như thế nào mà để giờ đây cô phải ra nông nổi như thế này…
[Đó giò đã nói bao nhiêu lần rồi? Suốt ngày online bộ rảnh lắm hả?]
[Suốt ngày đâu? Anh có online đâu mà biết em cầm điện thoại cả ngày?]
[Bộ online là bắt buộc phải cầm điện thoại hả?]
[Em không có ý đó…]
[Em làm anh rất khó chịu.]
[Em mắc bệnh nghĩ nhiều được không? Bị nhiều lần có thể khiến em không lo lắng được à?]
[Em nghĩ anh biết. Nhưng tình cảm phải tin nhau, không tin tưởng thì đừng quen. Hiểu không?]
[Không tin thì cũng không tới bây giờ…]
[Ngồi lo lắng bỏ rơi các thứ. Nói thật, anh thích cũng không phải vì đẹp. Bởi em cũng không được ưu tú. Hiểu không?]
[Tất nhiên em biết điều đó. Thế nên ban đầu mới hỏi anh thích em điểm nào để em còn duy trì. Vì em biết mình khi yêu vào nhiều lúc còn không nhận ra bản thân nữa là…]
[Thôi bỏ đi! Nhứt đầu…]
Trạch Kha rít điếu thuốc một hơi dài rồi đưa tay lên xoa xoa trán mệt mỏi.
Đi làm nhiều việc đã khiến anh đủ mệt và áp lực rồi. Về nhà chỉ chờ những lời an ủi ngọt ngài để nạp năng lượng từ em người yêu.
Thế nhưng thứ Lan Nhi mang lại cho anh là gì kia chứ? Đã mệt còn phải đau đầu khiến Trạch Kha càng thêm stress…
Anh ngồi ngửa người ra ghế, ngẩn mặt lên nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ mà than thở:
“Không biết đến khi nào em mới chịu hiểu cho anh đây hả Lan Nhi?”
#phongvy