Chương 30: Khi bạn gái đến kì rụng dâu
“Tới tháng rồi chồng ơi….”
“Thật ra là đau bụng á, hic.”
Mỗi dịp cuối tháng là Lan Nhi sẽ như có như không bị cơn đau bụng hành cho lên bờ xuống ruộng.
Kì rụng dâu của cô không giống người bình thường, sẽ thường đau bụng trước và sau khi đến tháng.
Đôi lúc cũng sẽ xúc hiện triệu chức đau bụng ngay trong kì như bao người bình thường, nhưng ở dạng hiếm gặp.
Đã 9h tối, chồng tương lai yêu dấu của cô vẫn chưa xuất hiện…
…
“Về chưa? Alo!”
“Chồng với chả con, gì mà biệt tăm biệt tích cả ngày nay.”
10h tối, Lan Nhi tuy bị cơn đau bụng hành nhưng vẫn không quên lo lắng cho an nguy của bạn trai đang đi câu cá.
…
“11h rồi đó, về chưa vậy?”
“Hôm qua mới ốm xong, nay lại định đi xuyên đêm nữa hả?”
“Người gì mà lì quá vậy, nói không chịu nghe là sao?”
“Chồng với chả con, rồi có chịu về chưa?”
11h đêm, anh chàng nào đó vừa lác đác xách xô cá về nhà nghe vợ mắng. Anh ta uỷ khuất không thôi:
“Về òi nè, la chồng.”
“Nay câu ra sao mà ở luôn vậy?”
“Mắng chồng.”
“Hoạ??”
“Dị mà nói thương chồng.”
“Bị bệnh mà, chứ khoẻ nê mà bảo.”
“Vài con cá chút béo.”
“Chút béo là sao? Nhỏ hay to?”
“Chưa được 100g là chút béo á.”
Vậy mà anh cũng ở đến giờ này? Đã thế còn bảo ngồi níu kéo xem có gỡ gạc gì được không nữa chứ.
Ủa rồi có nhớ bản thân đang bị ốm không vậy trời? Ủa alo anh ơi?!
Lan Nhi kiểu không biết nói gì nữa hết chơn, cô cũng chịu luôn òi đó.
Trạch Kha giờ mới nhớ đến tin nhắn đầu tiên, bắt đầu hỏi thăm quan tâm:
“Tới tháng hử?”
“Đúng vậy. Nên khó khăn vậy đó được chưa?”
Xong anh liền gửi một chiếc nhãn dán chú chó có điệu “vô lại”. Lan Nhi thấy thì kiểu:
“Cái biểu cảm gì vậy cha?”
“Chưa biết con gái tới tháng như nào, tò mò qué.“
“Khó ăn, khó ở, khoa chịu.”
Nghe vậy Trạch Kha liền bày ra bộ dạng thất vọng tràng trề như con thú săn vồ hụt mồi.
Lan Nhi cũng không quá quan tâm hiện tại anh đang nghĩ gì, chỉ quan tâm:
“Mà hỏi nghe!”
“Sao?”
“Quen nhau bao lâu rồi?”
“Mí tháng òi.” (Mấy tháng rồi)
“Mấy tháng?”
“Khum nhớ nữa.”
Đấy, Lan Nhi bắt đầu thấy cấn cấn rồi đấy. Trạch Kha nhìn biểu cảm bạn gái qua màn hình liền thấy điềm dữ rồi, vội vàng gỡ gạc:
“Để nhớ lại kí ức đã.”
“Cho ba phút lục lại.”
Vì đang đến kì nên tâm trạng của cô cũng có phần cấu gắt. Nhìn bộ dạng trầm tư suy nghĩ nhưng mãi không ra đáp án của bạn trai khiến cô liền nổi đoá:
“Trả lời nhanh, quen nhau hồi tháng mấy?”
“Hmm…”
Anh vắt tay lên tráng suy nghĩ thì cô lại bắt đầu mất kiên nhẫn mà đếm số. Trạch Kha bị những con số đếm ngược của bạn gái mà toát mồ hôi, đáp lẹ:
“Tháng 3.”
“Bây giờ tháng mấy?”
“Tháng 5.”
“Năm trừ ba là mấy tháng?”
“Bảy mươi, he.”
“Ai nói?”
“Chồng nói.”
Lan Nhi nổi cáu rồi, cô thật sự rất muốn đánh anh ngay lúc này. Nhưng nhìn biểu cảm vô hại đó khiến cô không thể nào ra tay được, bèn hỏi ngược:
“Bảy mươi gì?”
“70 ngày.”
“Chắc chưa?”
“Tháng 3,4 có ngày 31 không?”
“Không nhớ, chỉ nhớ tháng 3 có ngày 14 tháng 3.“
“14 tháng 3 đến 26 tháng 5, tính 71 ngày đi.”
“Nay mới ngày 23.”
“Ò, ghi lộn á, 23 tháng 5.”
Lan Nhi kiểu, rất là ba chấm nhé anh zai!
“Đã 72 ngày rồi.”
“Nhớ khum chính xác mô.”
“Hơn hai tháng thì chí ít cũng tới tháng hai lần rồi. Đây là lần thứ ba mà bảo không biết con gái tới tháng như thế nào là sao?”
“Để tải ứng dụng đếm ngày, chứ mấy cái bình thường này biết rồi.”
“Xạo, vậy mà lần trước nói ứng dụng đếm ngày.”
“Nói là nói cái dưới đó khum biết nó như lào.”
“Con chấp tay con lạy mẹ.”
“Haha, tò mò xem nó như nào hoi.”
“Bớt tò mò, hôm nay ra nhiều, mất máu nhiều tới nổi chóng mặt suýt ngất.”
Trạch Kha nghe đến việc cô mất máu nhiều đến suýt ngất thì nụ cười cũng dần tắt nắng, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng cho an nguy của bạn gái.
“Đau nhiều không?”
“Đau, trưa về ăn không nổi.”
“Phải ráng ăn chớ.”
“Mệt, lên giường nằm ngủ luôn đến chiều, bỏ cả bữa trưa, dậy cũng kiểu ngán không muốn ăn.”
Anh ở xa, không thể ở bên cạnh chăm sóc cô ngày đến cử cũng chỉ biết bất lực.
Lan Nhi đến tháng thì sức khoẻ bạn trai cũng không tốt hơn là bao, anh kể:
“Hôm qua lên 47, 48 độ.”
“Gì vậy? Không phải nói sốt đó chứ? 47, 48 hay 37, 38 độ?”
“Khum có đo.”
“Thế sao biết?”
“Không biết nữa, đoán.”
Gì vậy trời? Lan Nhi cạn ngôn.ijp
“40,41 là co giật rồi đó sư huynh, bớt bớt đi.”
“Dị hử?!”
“Yes, có bị thì cũng 38, 39 độ thôi.”
“Đụng vô nóng cực.”
“Vượt 42 độ là vỡ nhiệt kế rồi, chắc giao động cỡ 39, 40 độ thôi. Hôm nay ra sao rồi?”
Người gì mà vô tri dữ vậy trời? Kiểu này thì sau này IQ lẫn EQ của con biết phải trông cậy như thế nào đây?
Lan Nhi kiểu không biết nên nói gì trong trường hợp này. Đúng là đàn ông con trai, hết thuốc!
Trạch Kha nghe bạn gái hỏi han thì cũng dẹo giọng làm nũng:
“Vẫn nóng a, nặng đầu lắm.”
“Nay có uống thuốc đầy đủ không? Có ăn uống bối bổ gì không? Có uống nước chanh nước cam gì chưa?”
“Chờ xíu, chồng cài đặc ứng dụng phát. Chồng sinh ngày tháng bao nhiêu á vợ, nhớ khum? Cho ba phút, nhanh lên!”
Cái nết gì đây nữa vậy? Đang nói chuyện nọ mà xọ chuyện kia là sao? Ủa alo anh ơi?
Lan Nhi cả một bầu trời khó hiểu ngang xương.
Đang không biết sao thì bạn trai lại giục cô:
“Rồi mất tiu luôn.”
“Ngày 3 tháng 12 năm 2001. Cài cái app gì mà lâu lắc, 00h luôn rồi nề.”
“Ủa? Nãy giờ chồng chờ tin nhắn của vợ đấy.”
Hihi, vậy mà cô cũng chờ anh trong tình trạng ngái ngủ nên đã vô tình quên mất để ý đến ngữ cảnh hiện tại.
Bổng nhiên mắt cô sáng rực như đèn pha lên khi thấy giao diện đầy đủ cái app hẹn hò mà anh cài…
Cậu chủ? Osin?
Lan Nhi nhìn biệt danh anh đặc cho hai người trên app thì lập tức nổi giận, tỉnh luôn cả ngủ, cô cắt hình ảnh gửi lại anh:
“Ê c.u, cái gì đây?”
“Ai biết gì mô?”
Đó đó, tới cái giờ giả n.g.u của anh rồi đấy. Nhìn thấy vợ nhỏ sắp nổi trận lôi đình thì Trạch Kha mới vội giải thích:
“Nó tự để á, để chồng sửa lại.”
“Nó tự để đồ, đừng có xem người khác là không biết gì.”
“Hehe.”
“Muốn làm cậu chủ đúng không?”
“Khum biết gì mô, sửa lại rồi.”
“Mặc định của nó khác, không phải thế, đừng có đánh trống lãng.”
Anh nhanh chóng sửa lại thành hoàng tử và công chúa, sau đó cáp màn hình điện thoại lại gửi cho cô.
Thế nhưng kết quả lại được Lan Nhi nâng thân phận lên một bậc cao nữa là nữ hoàng và quốc vương.
Sau đó cô lại giữa nữ hoàng và công chúa vì lúc đó mới xem xong bộ “Chiếc bậc lửa và vây công chúa” về chông chúa và quốc vương của cô ấy.
Trạch Kha thấy bạn gái làm hơi rớm rà nên trực có tiếp đề xuất:
“Công chúa hợp lí hơn, với lại hoàng tử thôi.”
“Thôi vợ là người đam mê quyền lực, nữ hoàng đi.”
“Khi nào cưới rồi mới là quốc vương, hoặc là truyền ngôi sớm.”
“Đâu nhất thiết phải cưới, Lý Chiêu Hoàng làm nữ hoàng năm 6 tuổi kìa chồng.”
“Thì truyền ngôi sớm.”
“Bị ép thôi.”
Xong anh chốt lại bản thân thành “quốc vương - kẻ thống trị”, còn cô lại trở thành “bà hoàng tham vọng”.
Khoé môi Lan Nhi khẽ giật giật. Nhìn Trạch Kha ôm bụng cười như được mùa mà cô liền bất bình:
“Tham vọng đâu có sai, không làm việc sai trái là được.”
Hôm trước cô kí phiếu đăng kí thi tốt nghiệp trên lớp, mục cần kí lại không kí, cứ quen tay kí bên trái, kết quả đó là chỗ của hiệu trưởng.
Báo lớp trưởng, liền bị người ta nói là “người đàn bà tham vọng”.
Trạch Kha đã thế còn không nể nang gì mà cười thẳng vào mặt Lan Nhi, bồi thêm:
“Hậu đậu! Vợ đóng vai ô sin hậu đậu là hợp lí. Chồng sẽ là cậu chủ lạnh lùng, haha.”
Lan Nhi thấy thế thì biểu cảm tắt nắng luôn, cô cọc ra mặt lườm anh chỉ bằng nữa con mắt.
“Đá ra mía bây giờ! Cậu chủ thì cậu chủ chứ nóc nhà nói thì cũng phải dạ thôi. Cậu chủ lạnh lùng và ô sin quyền lực, belike.”
“Ai c.h.ử.i m.ắ.n.g thì ta dã đ.i.ế.c.”
“Chửi tốn calo, hành động thiết thực hơn.”
“Sai kịch bản òi. Ai đuổi đánh thì ta chạy trước, đợi bớt giận rồi ta lại ta khuyên.”
“Nước đi hay đó, khuyên được không thì chừng đó lại tính, hừ.”
“Ôm vô làm vài nháy là hết giận, kaka.”
“Đấm phát nhập viện là hết ham.”
“Á.c đọc, huhu.”
Lan Nhi được phen cười như nhặt được vàng, Trạch Kha bày ra bộ mặt uỷ khuất nói:
“Tí sửa lại lại bà phù thuỷ tham vọng và chàng hoàng tử non tơ.”
Phong cách sửa đổi thân phận của anh khiến cô được phen cười đau bụng.
Cứ ngỡ đâu là đang nói chuyện đùa vui tấu hài thì một câu của anh lại khiến cô bỗng chốc ấm lòng:
“Quên nó đi, đừng nhớ tới nó sẽ bớt đau á.”
Thì ra từ đầu đến giờ là anh bày trò đánh lạc hướng sự chú ý của cô để giúp Lan Nhi quên đi bản thân đang đến tháng và cơm đau bụng của mình.
Được thế cô liền trêu chọc:
“Tại chồng á.”
“Sao tại chồng?”
“Đã đau bụng còn chọc cười, mà còn cười kiểu nhịn nhục nữa. Ôi mẹ ơi đau đớn!”
“Haiz, chồng sót mà có làm được gì, yêu yêu.”
“Sót thiệt hông?”
“Hoi ráng lên bà phù thuỷ đọc ác, yêu.”
Lại bà phù thuỷ đọc ác? Trạch Kha này là hôm nay ăn gan hùm rồi đúng không? Lại dám trêu chọc bà phù thủy này đến mức đó cơ đấy.
Lan Nhi cau có ra mặt, lườm anh qua màn hình video call:
“Muốn làm quốc vương hay thị vệ?”
“Hic…”
“Tin bổn cung giáng chức ngay bây giờ không?”
“Phù thủy dùng nhan sắc biến ra xinh đẹp dụ dỗ quốc vương cướp quyền lực.”
“Gọi thêm tiếng phù thuỷ nữa là ta cho ngươi làm lao công.”
“Cướp quyền thành công rồi còn giề. Hăm he quá trời, hết thị vệ rồi lao công.”
“Có thể nâng lên làm quốc vương thì cũng có thể hạ xuống làm gác cổng.”
Quái? Mới mà rớt đài xuống tận gác cổng luôn rồi. Thôi phen này tại hạ cũng xin chịu thua, Trạch Kha nhìn cô đang vui vẻ rồi cười:
“Thôi kịch bản này đi xa quá, ta tìm tiên vấn đạo hạ màn đây.”
“Haha, tìm đến đây đi rồi bổn cung tiếp.”
#phongvy
“Thật ra là đau bụng á, hic.”
Mỗi dịp cuối tháng là Lan Nhi sẽ như có như không bị cơn đau bụng hành cho lên bờ xuống ruộng.
Kì rụng dâu của cô không giống người bình thường, sẽ thường đau bụng trước và sau khi đến tháng.
Đôi lúc cũng sẽ xúc hiện triệu chức đau bụng ngay trong kì như bao người bình thường, nhưng ở dạng hiếm gặp.
Đã 9h tối, chồng tương lai yêu dấu của cô vẫn chưa xuất hiện…
…
“Về chưa? Alo!”
“Chồng với chả con, gì mà biệt tăm biệt tích cả ngày nay.”
10h tối, Lan Nhi tuy bị cơn đau bụng hành nhưng vẫn không quên lo lắng cho an nguy của bạn trai đang đi câu cá.
…
“11h rồi đó, về chưa vậy?”
“Hôm qua mới ốm xong, nay lại định đi xuyên đêm nữa hả?”
“Người gì mà lì quá vậy, nói không chịu nghe là sao?”
“Chồng với chả con, rồi có chịu về chưa?”
11h đêm, anh chàng nào đó vừa lác đác xách xô cá về nhà nghe vợ mắng. Anh ta uỷ khuất không thôi:
“Về òi nè, la chồng.”
“Nay câu ra sao mà ở luôn vậy?”
“Mắng chồng.”
“Hoạ??”
“Dị mà nói thương chồng.”
“Bị bệnh mà, chứ khoẻ nê mà bảo.”
“Vài con cá chút béo.”
“Chút béo là sao? Nhỏ hay to?”
“Chưa được 100g là chút béo á.”
Vậy mà anh cũng ở đến giờ này? Đã thế còn bảo ngồi níu kéo xem có gỡ gạc gì được không nữa chứ.
Ủa rồi có nhớ bản thân đang bị ốm không vậy trời? Ủa alo anh ơi?!
Lan Nhi kiểu không biết nói gì nữa hết chơn, cô cũng chịu luôn òi đó.
Trạch Kha giờ mới nhớ đến tin nhắn đầu tiên, bắt đầu hỏi thăm quan tâm:
“Tới tháng hử?”
“Đúng vậy. Nên khó khăn vậy đó được chưa?”
Xong anh liền gửi một chiếc nhãn dán chú chó có điệu “vô lại”. Lan Nhi thấy thì kiểu:
“Cái biểu cảm gì vậy cha?”
“Chưa biết con gái tới tháng như nào, tò mò qué.“
“Khó ăn, khó ở, khoa chịu.”
Nghe vậy Trạch Kha liền bày ra bộ dạng thất vọng tràng trề như con thú săn vồ hụt mồi.
Lan Nhi cũng không quá quan tâm hiện tại anh đang nghĩ gì, chỉ quan tâm:
“Mà hỏi nghe!”
“Sao?”
“Quen nhau bao lâu rồi?”
“Mí tháng òi.” (Mấy tháng rồi)
“Mấy tháng?”
“Khum nhớ nữa.”
Đấy, Lan Nhi bắt đầu thấy cấn cấn rồi đấy. Trạch Kha nhìn biểu cảm bạn gái qua màn hình liền thấy điềm dữ rồi, vội vàng gỡ gạc:
“Để nhớ lại kí ức đã.”
“Cho ba phút lục lại.”
Vì đang đến kì nên tâm trạng của cô cũng có phần cấu gắt. Nhìn bộ dạng trầm tư suy nghĩ nhưng mãi không ra đáp án của bạn trai khiến cô liền nổi đoá:
“Trả lời nhanh, quen nhau hồi tháng mấy?”
“Hmm…”
Anh vắt tay lên tráng suy nghĩ thì cô lại bắt đầu mất kiên nhẫn mà đếm số. Trạch Kha bị những con số đếm ngược của bạn gái mà toát mồ hôi, đáp lẹ:
“Tháng 3.”
“Bây giờ tháng mấy?”
“Tháng 5.”
“Năm trừ ba là mấy tháng?”
“Bảy mươi, he.”
“Ai nói?”
“Chồng nói.”
Lan Nhi nổi cáu rồi, cô thật sự rất muốn đánh anh ngay lúc này. Nhưng nhìn biểu cảm vô hại đó khiến cô không thể nào ra tay được, bèn hỏi ngược:
“Bảy mươi gì?”
“70 ngày.”
“Chắc chưa?”
“Tháng 3,4 có ngày 31 không?”
“Không nhớ, chỉ nhớ tháng 3 có ngày 14 tháng 3.“
“14 tháng 3 đến 26 tháng 5, tính 71 ngày đi.”
“Nay mới ngày 23.”
“Ò, ghi lộn á, 23 tháng 5.”
Lan Nhi kiểu, rất là ba chấm nhé anh zai!
“Đã 72 ngày rồi.”
“Nhớ khum chính xác mô.”
“Hơn hai tháng thì chí ít cũng tới tháng hai lần rồi. Đây là lần thứ ba mà bảo không biết con gái tới tháng như thế nào là sao?”
“Để tải ứng dụng đếm ngày, chứ mấy cái bình thường này biết rồi.”
“Xạo, vậy mà lần trước nói ứng dụng đếm ngày.”
“Nói là nói cái dưới đó khum biết nó như lào.”
“Con chấp tay con lạy mẹ.”
“Haha, tò mò xem nó như nào hoi.”
“Bớt tò mò, hôm nay ra nhiều, mất máu nhiều tới nổi chóng mặt suýt ngất.”
Trạch Kha nghe đến việc cô mất máu nhiều đến suýt ngất thì nụ cười cũng dần tắt nắng, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng cho an nguy của bạn gái.
“Đau nhiều không?”
“Đau, trưa về ăn không nổi.”
“Phải ráng ăn chớ.”
“Mệt, lên giường nằm ngủ luôn đến chiều, bỏ cả bữa trưa, dậy cũng kiểu ngán không muốn ăn.”
Anh ở xa, không thể ở bên cạnh chăm sóc cô ngày đến cử cũng chỉ biết bất lực.
Lan Nhi đến tháng thì sức khoẻ bạn trai cũng không tốt hơn là bao, anh kể:
“Hôm qua lên 47, 48 độ.”
“Gì vậy? Không phải nói sốt đó chứ? 47, 48 hay 37, 38 độ?”
“Khum có đo.”
“Thế sao biết?”
“Không biết nữa, đoán.”
Gì vậy trời? Lan Nhi cạn ngôn.ijp
“40,41 là co giật rồi đó sư huynh, bớt bớt đi.”
“Dị hử?!”
“Yes, có bị thì cũng 38, 39 độ thôi.”
“Đụng vô nóng cực.”
“Vượt 42 độ là vỡ nhiệt kế rồi, chắc giao động cỡ 39, 40 độ thôi. Hôm nay ra sao rồi?”
Người gì mà vô tri dữ vậy trời? Kiểu này thì sau này IQ lẫn EQ của con biết phải trông cậy như thế nào đây?
Lan Nhi kiểu không biết nên nói gì trong trường hợp này. Đúng là đàn ông con trai, hết thuốc!
Trạch Kha nghe bạn gái hỏi han thì cũng dẹo giọng làm nũng:
“Vẫn nóng a, nặng đầu lắm.”
“Nay có uống thuốc đầy đủ không? Có ăn uống bối bổ gì không? Có uống nước chanh nước cam gì chưa?”
“Chờ xíu, chồng cài đặc ứng dụng phát. Chồng sinh ngày tháng bao nhiêu á vợ, nhớ khum? Cho ba phút, nhanh lên!”
Cái nết gì đây nữa vậy? Đang nói chuyện nọ mà xọ chuyện kia là sao? Ủa alo anh ơi?
Lan Nhi cả một bầu trời khó hiểu ngang xương.
Đang không biết sao thì bạn trai lại giục cô:
“Rồi mất tiu luôn.”
“Ngày 3 tháng 12 năm 2001. Cài cái app gì mà lâu lắc, 00h luôn rồi nề.”
“Ủa? Nãy giờ chồng chờ tin nhắn của vợ đấy.”
Hihi, vậy mà cô cũng chờ anh trong tình trạng ngái ngủ nên đã vô tình quên mất để ý đến ngữ cảnh hiện tại.
Bổng nhiên mắt cô sáng rực như đèn pha lên khi thấy giao diện đầy đủ cái app hẹn hò mà anh cài…
Cậu chủ? Osin?
Lan Nhi nhìn biệt danh anh đặc cho hai người trên app thì lập tức nổi giận, tỉnh luôn cả ngủ, cô cắt hình ảnh gửi lại anh:
“Ê c.u, cái gì đây?”
“Ai biết gì mô?”
Đó đó, tới cái giờ giả n.g.u của anh rồi đấy. Nhìn thấy vợ nhỏ sắp nổi trận lôi đình thì Trạch Kha mới vội giải thích:
“Nó tự để á, để chồng sửa lại.”
“Nó tự để đồ, đừng có xem người khác là không biết gì.”
“Hehe.”
“Muốn làm cậu chủ đúng không?”
“Khum biết gì mô, sửa lại rồi.”
“Mặc định của nó khác, không phải thế, đừng có đánh trống lãng.”
Anh nhanh chóng sửa lại thành hoàng tử và công chúa, sau đó cáp màn hình điện thoại lại gửi cho cô.
Thế nhưng kết quả lại được Lan Nhi nâng thân phận lên một bậc cao nữa là nữ hoàng và quốc vương.
Sau đó cô lại giữa nữ hoàng và công chúa vì lúc đó mới xem xong bộ “Chiếc bậc lửa và vây công chúa” về chông chúa và quốc vương của cô ấy.
Trạch Kha thấy bạn gái làm hơi rớm rà nên trực có tiếp đề xuất:
“Công chúa hợp lí hơn, với lại hoàng tử thôi.”
“Thôi vợ là người đam mê quyền lực, nữ hoàng đi.”
“Khi nào cưới rồi mới là quốc vương, hoặc là truyền ngôi sớm.”
“Đâu nhất thiết phải cưới, Lý Chiêu Hoàng làm nữ hoàng năm 6 tuổi kìa chồng.”
“Thì truyền ngôi sớm.”
“Bị ép thôi.”
Xong anh chốt lại bản thân thành “quốc vương - kẻ thống trị”, còn cô lại trở thành “bà hoàng tham vọng”.
Khoé môi Lan Nhi khẽ giật giật. Nhìn Trạch Kha ôm bụng cười như được mùa mà cô liền bất bình:
“Tham vọng đâu có sai, không làm việc sai trái là được.”
Hôm trước cô kí phiếu đăng kí thi tốt nghiệp trên lớp, mục cần kí lại không kí, cứ quen tay kí bên trái, kết quả đó là chỗ của hiệu trưởng.
Báo lớp trưởng, liền bị người ta nói là “người đàn bà tham vọng”.
Trạch Kha đã thế còn không nể nang gì mà cười thẳng vào mặt Lan Nhi, bồi thêm:
“Hậu đậu! Vợ đóng vai ô sin hậu đậu là hợp lí. Chồng sẽ là cậu chủ lạnh lùng, haha.”
Lan Nhi thấy thế thì biểu cảm tắt nắng luôn, cô cọc ra mặt lườm anh chỉ bằng nữa con mắt.
“Đá ra mía bây giờ! Cậu chủ thì cậu chủ chứ nóc nhà nói thì cũng phải dạ thôi. Cậu chủ lạnh lùng và ô sin quyền lực, belike.”
“Ai c.h.ử.i m.ắ.n.g thì ta dã đ.i.ế.c.”
“Chửi tốn calo, hành động thiết thực hơn.”
“Sai kịch bản òi. Ai đuổi đánh thì ta chạy trước, đợi bớt giận rồi ta lại ta khuyên.”
“Nước đi hay đó, khuyên được không thì chừng đó lại tính, hừ.”
“Ôm vô làm vài nháy là hết giận, kaka.”
“Đấm phát nhập viện là hết ham.”
“Á.c đọc, huhu.”
Lan Nhi được phen cười như nhặt được vàng, Trạch Kha bày ra bộ mặt uỷ khuất nói:
“Tí sửa lại lại bà phù thuỷ tham vọng và chàng hoàng tử non tơ.”
Phong cách sửa đổi thân phận của anh khiến cô được phen cười đau bụng.
Cứ ngỡ đâu là đang nói chuyện đùa vui tấu hài thì một câu của anh lại khiến cô bỗng chốc ấm lòng:
“Quên nó đi, đừng nhớ tới nó sẽ bớt đau á.”
Thì ra từ đầu đến giờ là anh bày trò đánh lạc hướng sự chú ý của cô để giúp Lan Nhi quên đi bản thân đang đến tháng và cơm đau bụng của mình.
Được thế cô liền trêu chọc:
“Tại chồng á.”
“Sao tại chồng?”
“Đã đau bụng còn chọc cười, mà còn cười kiểu nhịn nhục nữa. Ôi mẹ ơi đau đớn!”
“Haiz, chồng sót mà có làm được gì, yêu yêu.”
“Sót thiệt hông?”
“Hoi ráng lên bà phù thuỷ đọc ác, yêu.”
Lại bà phù thuỷ đọc ác? Trạch Kha này là hôm nay ăn gan hùm rồi đúng không? Lại dám trêu chọc bà phù thủy này đến mức đó cơ đấy.
Lan Nhi cau có ra mặt, lườm anh qua màn hình video call:
“Muốn làm quốc vương hay thị vệ?”
“Hic…”
“Tin bổn cung giáng chức ngay bây giờ không?”
“Phù thủy dùng nhan sắc biến ra xinh đẹp dụ dỗ quốc vương cướp quyền lực.”
“Gọi thêm tiếng phù thuỷ nữa là ta cho ngươi làm lao công.”
“Cướp quyền thành công rồi còn giề. Hăm he quá trời, hết thị vệ rồi lao công.”
“Có thể nâng lên làm quốc vương thì cũng có thể hạ xuống làm gác cổng.”
Quái? Mới mà rớt đài xuống tận gác cổng luôn rồi. Thôi phen này tại hạ cũng xin chịu thua, Trạch Kha nhìn cô đang vui vẻ rồi cười:
“Thôi kịch bản này đi xa quá, ta tìm tiên vấn đạo hạ màn đây.”
“Haha, tìm đến đây đi rồi bổn cung tiếp.”
#phongvy