Chương 5: Muốn một mối quan hệ lâu dài
“Muốn bậc nóc thì tự hưởng đi!”
“Ơ kìa!”
Lan Nhi dỗi rồi, lần này Trạch Kha đố mà dỗ được cô. Bảo người ta đợi xong cho leo cây, thiết nghĩ nếu cô mà không réo chắc hẳn anh cũng sẽ im lặng luôn.
Cô đang giận mà nhắn tin thấy anh im lặng không đáp, im lặng tức là mặc định cho sự đồng ý. Cô vừa định off thì anh lại ngoi lên giải thích.
[Chưa đọc luôn á trèn.]
[Thấy chữ đã xem rồi.]
[Coá xem đâu?]
[Ghét kiểu xem mà không rep.]
[Tào lao!]
[Hứ!]
[Tức á trời, bóp cổ bây giờ.]
[Ngon! Bạo lực gia đình.]
Thôi toang! Lan Nhi gửi nhãn dán mặt cười rồi. Hôm nay, Trạch Kha xem như bỏ.
Cô không hề tức giận mà thay vào đó là đòi anh trả phí bồi thường cho hành vi bạo lực gia đình của mình.
Trạch Kha cũng không phải dạng vừa mà thách thức cô. Hai người là tình yêu qua mạng, cô có thể làm gì được anh đây?
Cô bảo ra toà xét xử trong khi hai người còn chưa kí giấy, anh đây mới không sợ cô dỗi ấy.
Lan Nhi thấy không nói được thì lạnh lùng vứt bỏ.
[Chơi mình đi!]
[Gán chọc đi! Tí dìa xử lí lun.]
[Làm sao?]
[Nhớ mặt nhau, dìa chặt từng khúc.]
Chặt từng khúc? Anh đang hăm doạ cô sao? Tên này đúng là ăn gan trời rồi.
Lão công đã gửi hình ảnh cho bạn.
Cô nhìn ảnh mà trố mắt ra, không hiểu là ông người yêu ngố ngơ của mình đang làm cái trò gì nữa, cái filter này… cô từ chối nhận người quen nhé.
[Làm trò gì vậy? Call xem xem!]
[Không call!]
[Lí do?]
[Lêu lêu!]
[Đang đi chơi với bồ nhí chớ gì? Biết mà!]
Xí, không call thì không call, cô dỗi luôn cho anh biết mùi. Ủa nhưng mà chiếc ảnh lúc nãy khung cảnh là đang ở nhà thì phải nhỉ? Nhớ bảo đang đi cafe mà sao bay về nhanh thế lị.
[Về nhà rồi á?]
[Mất hứng, về!]
[Có bạn nào ngon giống anh khum? Giới thiệu cho bạn em đi!]
[Kêu chồng đi! Thằng nì được khum?]
Lão công đã gửi hình ảnh cho bạn.
[Ổn hông?]
[Trí cốt. Hơi trap.]
[Ảo vậy? Trap thì miễn đi.]
[Người ta đẹp người ta có quyền.]
[Tổn thương người khác, đẹp luôn tồi.]
Trạch Kha nghe Lan Nhi nói thế thì trong lòng liền nhột nhột ngang, nhảy dựng lên.
[Ê!]
[Sao?]
[Eeeeee!]
[Nói!]
[Cấn cấn nhề, cắn giờ!]
[Cấn dề?]
[Kêu chồng đi, về chụp cho tấm vẽ.]
[Hông! Call mới kêu còn không thì nhịn đi nha bé.]
[Hic!]
Nói chung thì túm cái váy lại là anh muốn bậc nóc nhưng kết quả vẫn là không dám nên dù có nhảy dựng lên, hờn dỗi cách mấy cũng phải tự dịu xuống thôi.
[Hôm qua khóc thật đấy biết không?!]
[Biết.]
[Không biết đau lòng người ta!]
[Rồi có call không?]
[Không nhé! Dỗi rồi!]
[Không thôi! Chồng chơi với con đi nhé!]
*Chơi với con ở đây là chơi với mèo. Anh có ba đứa con, hai mèo một chó. À còn thêm một con vợ bé là hai bánh lớn nữa.
Chuyện hôm qua, nhắc đến mới làm cô nhớ lại cái lúc mà sự cẩn trọng của bản thân đã làm tổn thương chàng trai kia.
Anh muốn nghiêm túc cùng cô đi đến một mối quan hệ lâu dài. Nhưng với một người “nhạy cảm” như cô, sau nhiều lần bị tổn thương thì bản thân đã tự giác sinh ra phòng bị đối với tất cả mối quan hệ.
Anh thật lòng với cô, nhưng cô lại phòng bị anh, làm tổn thương trái tim bé nhỏ của một đứa trẻ hư đang muốn trở thành đứa trẻ ngoan.
Lan Nhi buông điện thoại xuống, nằm duỗi thẳng hai tay hai chân trên giường rồi rơi vào trầm tư.
“Haiz! Chung quy vẫn là để quan sát thêm thôi.”
“Chuyện tình yêu đâu ai biết trước được điều gì.”
“Sau này, tương lai sẽ có chuyện gì xẩy ra?”
“Duyên trời định! Thuận theo tự nhiên thôi!”
Đang tập làm người lớn, trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm tim cô muốn nhảy xổ cả ra ngoài.
“Chịu call rồi á hử?”
“Ừm!”
“Ủa mặt đâu? Kéo chăn xuống! Che vậy sao thấy?”
“Tập trung vào học đi!”
“Em vẫn tập trung mà.”
“Ngó ngó xem mặt mũi chồng chứ có học đâu? Đọc được vài chữ.”
“Ai biểu không chịu kéo chăn xuống? Xem rồi thì ai mà tò mò nữa.”
Cạch. Cuộc gọi video đã kết thúc.
Ơ kìa? Anh làm cái gì thế này? Đang trêu cô đấy à? Đúng là làm Lan Nhi tức chết đi được.
Lão công đang soạn tin…
[Ngủ đi!]
[Làm gì vậy?]
Lão công đã gửi hình ảnh cho bạn.
Gì thế này? Tại sao anh lại khóc? Tên này bị làm sao thế nhợ? Con trai thật là khó hiểu.
Lan Nhi chau mày, không biết nên nói thế nào cho phải.
[Tại sao lại khóc?]
[Che che tóc chọt vô mắt, khóc nải giờ.]
[Ai biểu che? Ngốc hả?]
Đến người yêu mình mà anh cũng không cho xem mặt, cứ thích che che dấu dấu. Cô không đáng để anh cho cô biết mặt sao? Lan Nhi tủi thân.
Anh không muốn cho cô biết mặt mình lúc này, muốn tạo bất ngờ cho cô nên để gặp mặt rồi xem luôn thể.
Thế nhưng Lan Nhi lại không chịu. Cô muốn xem bây giờ, thật bất công khi chỉ có mình cô biết mặt anh.
Trạch Kha bất lực giải thích để tránh trước khi Lan Nhi lại nổi giận.
[Bí mật! Đừng vì khuôn mặt! Vì cảm xúc cảm nhận. Khi nào thích hợp chồng cho xem.]
[Nói hay lắm! Che là giỏi.]
[Chồng sợ!]
[Sợ cái gì?]
[Thích cái đẹp nhất thời. Khi nào tình cảm đi xa hơn chút anh cho xem.]
[Đúng là em thích cái đẹp. Nhưng mà yêu rồi thì không còn quan trọng nữa.]
[Thì khi nào chồng thấy thích hợp, cho xem.]
[Em chỉ không muốn bị lừa thôi.]
[Fake ấy hả?]
[Đúng rồi! Mấy đứa không ai tin!]
[Cứ cho là fake đi, gặp rồi biết.]
Trạch Kha bị người yêu mình nghĩ bản thân fake ảnh thì tức không nói nên lời.
Bạn bè cô đều bảo gió tầng nào gặp mây tầng ấy. Nếu đẹp trai như anh mà nhìn trúng cô là điều không thể rồi. Với lại trai đẹp như thế không có người yêu thì cũng là hạng chả ra gì nên mới lên app kiếm tình yêu.
Anh thật sự không hiểu nổi tại sao cô lại đi tin lời của người khác nói nữa. Thôi thì cô nghĩ sao thì nghĩ vậy, chừng nào gặp nhau thì sự thật sẽ rõ, anh cũng lười đi giải thích nữa.
Quá là mệt mỏi và bất lực rồi.
Nhưng anh cũng không thể trách cô được. Trên Litmatch toàn sài ảnh mạng, việc cô nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu thôi.
Trạch Kha giải thích:
[Tình yêu anh đặt cho nó 4 giai đoạn.]
[Làm quen, tìm hiểu, cảm nhận trái tim và cuối cùng là gặp.]
[Khi nào em thấy được mặt anh thì cưới được rồi á.]
Má ơi! Cô thiết nghĩ lúc vào đấy là tháng 9 năm nay. Lúc ấy cô chỉ mới chập chững vào năm đầu đại học thôi á trời. Nghĩ sao mà anh bảo muốn thì cưới liền được vậy?
Lan Nhi hỏn lọn mất thôi.
Ý của anh ở đây là lúc cho cô biết mặt tức là đã hoàn toàn tin tưởng và sẵn sàng cưới bất cứ lúc nào.
Cô không tin bằng bảo anh tự nhéo mình một cái xem, anh bảo đau thì cô mới tin là thật.
Đúng là biết cách tra tấn người khác để đáp ứng bản thân quá mà.
[Anh không dồn dập hay quá ngọt ngào khi nhắn tin.]
[Em gơ cục súc, nào có điểm ngọt ngào. Trừ phi anh muốn?!]
Anh nghe thế thì rén ngang. Chắc là phải về học lớp chịu đòn thôi, huhu.
Tánh anh thì hay trêu mà cô lại là cô gái mạnh mẽ, lực điền. Hớ hinh chắc là ăn đòn suốt ngày quá. Ôi nghĩ thôi là Trạch Kha cũng phát run lên vì sợ rồi.
Lan Nhi được một mẻ cười no.
[Trưa ngủ mơ thấy…]
[Thấy gì? Thấy anh ăn em hả?]
[Tào lao! Thấy anh lái con vợ bé* của anh về gặp em nhân ngày thi thpt. Có phải ảo ngôn tinh lắm không, haha.]
[Không! Anh không dám hứa trước. Nhưng em nghĩ sao về một chiếc nhẫn và quỳ gối giữa sân trường?]
#phongvy
“Ơ kìa!”
Lan Nhi dỗi rồi, lần này Trạch Kha đố mà dỗ được cô. Bảo người ta đợi xong cho leo cây, thiết nghĩ nếu cô mà không réo chắc hẳn anh cũng sẽ im lặng luôn.
Cô đang giận mà nhắn tin thấy anh im lặng không đáp, im lặng tức là mặc định cho sự đồng ý. Cô vừa định off thì anh lại ngoi lên giải thích.
[Chưa đọc luôn á trèn.]
[Thấy chữ đã xem rồi.]
[Coá xem đâu?]
[Ghét kiểu xem mà không rep.]
[Tào lao!]
[Hứ!]
[Tức á trời, bóp cổ bây giờ.]
[Ngon! Bạo lực gia đình.]
Thôi toang! Lan Nhi gửi nhãn dán mặt cười rồi. Hôm nay, Trạch Kha xem như bỏ.
Cô không hề tức giận mà thay vào đó là đòi anh trả phí bồi thường cho hành vi bạo lực gia đình của mình.
Trạch Kha cũng không phải dạng vừa mà thách thức cô. Hai người là tình yêu qua mạng, cô có thể làm gì được anh đây?
Cô bảo ra toà xét xử trong khi hai người còn chưa kí giấy, anh đây mới không sợ cô dỗi ấy.
Lan Nhi thấy không nói được thì lạnh lùng vứt bỏ.
[Chơi mình đi!]
[Gán chọc đi! Tí dìa xử lí lun.]
[Làm sao?]
[Nhớ mặt nhau, dìa chặt từng khúc.]
Chặt từng khúc? Anh đang hăm doạ cô sao? Tên này đúng là ăn gan trời rồi.
Lão công đã gửi hình ảnh cho bạn.
Cô nhìn ảnh mà trố mắt ra, không hiểu là ông người yêu ngố ngơ của mình đang làm cái trò gì nữa, cái filter này… cô từ chối nhận người quen nhé.
[Làm trò gì vậy? Call xem xem!]
[Không call!]
[Lí do?]
[Lêu lêu!]
[Đang đi chơi với bồ nhí chớ gì? Biết mà!]
Xí, không call thì không call, cô dỗi luôn cho anh biết mùi. Ủa nhưng mà chiếc ảnh lúc nãy khung cảnh là đang ở nhà thì phải nhỉ? Nhớ bảo đang đi cafe mà sao bay về nhanh thế lị.
[Về nhà rồi á?]
[Mất hứng, về!]
[Có bạn nào ngon giống anh khum? Giới thiệu cho bạn em đi!]
[Kêu chồng đi! Thằng nì được khum?]
Lão công đã gửi hình ảnh cho bạn.
[Ổn hông?]
[Trí cốt. Hơi trap.]
[Ảo vậy? Trap thì miễn đi.]
[Người ta đẹp người ta có quyền.]
[Tổn thương người khác, đẹp luôn tồi.]
Trạch Kha nghe Lan Nhi nói thế thì trong lòng liền nhột nhột ngang, nhảy dựng lên.
[Ê!]
[Sao?]
[Eeeeee!]
[Nói!]
[Cấn cấn nhề, cắn giờ!]
[Cấn dề?]
[Kêu chồng đi, về chụp cho tấm vẽ.]
[Hông! Call mới kêu còn không thì nhịn đi nha bé.]
[Hic!]
Nói chung thì túm cái váy lại là anh muốn bậc nóc nhưng kết quả vẫn là không dám nên dù có nhảy dựng lên, hờn dỗi cách mấy cũng phải tự dịu xuống thôi.
[Hôm qua khóc thật đấy biết không?!]
[Biết.]
[Không biết đau lòng người ta!]
[Rồi có call không?]
[Không nhé! Dỗi rồi!]
[Không thôi! Chồng chơi với con đi nhé!]
*Chơi với con ở đây là chơi với mèo. Anh có ba đứa con, hai mèo một chó. À còn thêm một con vợ bé là hai bánh lớn nữa.
Chuyện hôm qua, nhắc đến mới làm cô nhớ lại cái lúc mà sự cẩn trọng của bản thân đã làm tổn thương chàng trai kia.
Anh muốn nghiêm túc cùng cô đi đến một mối quan hệ lâu dài. Nhưng với một người “nhạy cảm” như cô, sau nhiều lần bị tổn thương thì bản thân đã tự giác sinh ra phòng bị đối với tất cả mối quan hệ.
Anh thật lòng với cô, nhưng cô lại phòng bị anh, làm tổn thương trái tim bé nhỏ của một đứa trẻ hư đang muốn trở thành đứa trẻ ngoan.
Lan Nhi buông điện thoại xuống, nằm duỗi thẳng hai tay hai chân trên giường rồi rơi vào trầm tư.
“Haiz! Chung quy vẫn là để quan sát thêm thôi.”
“Chuyện tình yêu đâu ai biết trước được điều gì.”
“Sau này, tương lai sẽ có chuyện gì xẩy ra?”
“Duyên trời định! Thuận theo tự nhiên thôi!”
Đang tập làm người lớn, trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên làm tim cô muốn nhảy xổ cả ra ngoài.
“Chịu call rồi á hử?”
“Ừm!”
“Ủa mặt đâu? Kéo chăn xuống! Che vậy sao thấy?”
“Tập trung vào học đi!”
“Em vẫn tập trung mà.”
“Ngó ngó xem mặt mũi chồng chứ có học đâu? Đọc được vài chữ.”
“Ai biểu không chịu kéo chăn xuống? Xem rồi thì ai mà tò mò nữa.”
Cạch. Cuộc gọi video đã kết thúc.
Ơ kìa? Anh làm cái gì thế này? Đang trêu cô đấy à? Đúng là làm Lan Nhi tức chết đi được.
Lão công đang soạn tin…
[Ngủ đi!]
[Làm gì vậy?]
Lão công đã gửi hình ảnh cho bạn.
Gì thế này? Tại sao anh lại khóc? Tên này bị làm sao thế nhợ? Con trai thật là khó hiểu.
Lan Nhi chau mày, không biết nên nói thế nào cho phải.
[Tại sao lại khóc?]
[Che che tóc chọt vô mắt, khóc nải giờ.]
[Ai biểu che? Ngốc hả?]
Đến người yêu mình mà anh cũng không cho xem mặt, cứ thích che che dấu dấu. Cô không đáng để anh cho cô biết mặt sao? Lan Nhi tủi thân.
Anh không muốn cho cô biết mặt mình lúc này, muốn tạo bất ngờ cho cô nên để gặp mặt rồi xem luôn thể.
Thế nhưng Lan Nhi lại không chịu. Cô muốn xem bây giờ, thật bất công khi chỉ có mình cô biết mặt anh.
Trạch Kha bất lực giải thích để tránh trước khi Lan Nhi lại nổi giận.
[Bí mật! Đừng vì khuôn mặt! Vì cảm xúc cảm nhận. Khi nào thích hợp chồng cho xem.]
[Nói hay lắm! Che là giỏi.]
[Chồng sợ!]
[Sợ cái gì?]
[Thích cái đẹp nhất thời. Khi nào tình cảm đi xa hơn chút anh cho xem.]
[Đúng là em thích cái đẹp. Nhưng mà yêu rồi thì không còn quan trọng nữa.]
[Thì khi nào chồng thấy thích hợp, cho xem.]
[Em chỉ không muốn bị lừa thôi.]
[Fake ấy hả?]
[Đúng rồi! Mấy đứa không ai tin!]
[Cứ cho là fake đi, gặp rồi biết.]
Trạch Kha bị người yêu mình nghĩ bản thân fake ảnh thì tức không nói nên lời.
Bạn bè cô đều bảo gió tầng nào gặp mây tầng ấy. Nếu đẹp trai như anh mà nhìn trúng cô là điều không thể rồi. Với lại trai đẹp như thế không có người yêu thì cũng là hạng chả ra gì nên mới lên app kiếm tình yêu.
Anh thật sự không hiểu nổi tại sao cô lại đi tin lời của người khác nói nữa. Thôi thì cô nghĩ sao thì nghĩ vậy, chừng nào gặp nhau thì sự thật sẽ rõ, anh cũng lười đi giải thích nữa.
Quá là mệt mỏi và bất lực rồi.
Nhưng anh cũng không thể trách cô được. Trên Litmatch toàn sài ảnh mạng, việc cô nghi ngờ cũng là điều dễ hiểu thôi.
Trạch Kha giải thích:
[Tình yêu anh đặt cho nó 4 giai đoạn.]
[Làm quen, tìm hiểu, cảm nhận trái tim và cuối cùng là gặp.]
[Khi nào em thấy được mặt anh thì cưới được rồi á.]
Má ơi! Cô thiết nghĩ lúc vào đấy là tháng 9 năm nay. Lúc ấy cô chỉ mới chập chững vào năm đầu đại học thôi á trời. Nghĩ sao mà anh bảo muốn thì cưới liền được vậy?
Lan Nhi hỏn lọn mất thôi.
Ý của anh ở đây là lúc cho cô biết mặt tức là đã hoàn toàn tin tưởng và sẵn sàng cưới bất cứ lúc nào.
Cô không tin bằng bảo anh tự nhéo mình một cái xem, anh bảo đau thì cô mới tin là thật.
Đúng là biết cách tra tấn người khác để đáp ứng bản thân quá mà.
[Anh không dồn dập hay quá ngọt ngào khi nhắn tin.]
[Em gơ cục súc, nào có điểm ngọt ngào. Trừ phi anh muốn?!]
Anh nghe thế thì rén ngang. Chắc là phải về học lớp chịu đòn thôi, huhu.
Tánh anh thì hay trêu mà cô lại là cô gái mạnh mẽ, lực điền. Hớ hinh chắc là ăn đòn suốt ngày quá. Ôi nghĩ thôi là Trạch Kha cũng phát run lên vì sợ rồi.
Lan Nhi được một mẻ cười no.
[Trưa ngủ mơ thấy…]
[Thấy gì? Thấy anh ăn em hả?]
[Tào lao! Thấy anh lái con vợ bé* của anh về gặp em nhân ngày thi thpt. Có phải ảo ngôn tinh lắm không, haha.]
[Không! Anh không dám hứa trước. Nhưng em nghĩ sao về một chiếc nhẫn và quỳ gối giữa sân trường?]
#phongvy