Chương 8: Tâm sự
[À, hiểu rồi! Đang ghép.]
Và sau màn ghép ảnh úp story thì Lan Nhi lại cố gắng moi thêm thông tin về Trạch Kha.
Vì sao cô lại làm như vậy? Vì sao? Vì cô biết quá ít về bạn trai mình, đơn giản là thế thôi.
Tiểu sử về anh, họ tên đầy đủ, ngày tháng năm sinh, nguyên quán, quốc tịch, vân vân và mây mây. Những gì cô có thể nghĩ ra thì đều hỏi tất.
Bỗng nhiên cô thấy thông báo anh úp story liền vào xem, xem xong thì bất lực toàn tập.
Trạch Kha đang làm cái gì vậy chứ?
Lan Nhi liền cáp màn hình story lại gửi anh.
Ảnh thì kiểu ngầu lòi, mà đi ghép filter chập mạch, đã thế còn lồng nhạc buồn nữa thì chịu rồi. Gu nghệ thuật của anh hơi lạ…
[Là nhạc buồn dữ chưa?]
Lão công đã gửi cho bạn nhãn dán tức nhưng không làm gì được.
[Chơi cái filter không còn gì hơn. Đây gọi là ông trời ban cho nhan sắc nhưng quên kèm theo hướng dẫn sử dụng.]
[Chớp chớp. Hic hic, vợ chê mình.]
[Chỉ biết làm trò.]
[Ăn núi xà lơ, nghe mà tức á.]
[Thả thính cho đúng lỗi chính tả nghen bae.]
[Thả thính hồi nồ? Xem lại đi!]
Ồ, thì không thả thính. Cô nhầm tí mà làm gì căng? Lan Nhi biểu môi.
Và sau đó là n cái nhãn dán cạch mặt nhau, rồi thi nhau so mắt tinh các kiểu con đà điểu,… người khác mà nhìn thiết nghĩ hai người không khác mấy đứa trẻ trâu.
Đúng là, con người khi yêu đương chả ai bình thường!
Trêu đã cô liền giận dỗi, bỏ đi lướt Facebook xem các anh đẹp trai. Thoáng chốc cô lại thấy một video khá thú vị đó khoe lưng edit dựt dựt.
Hé hé, phen này phải bảo anh người yêu làm cho cô xem thôi!
Lan Nhi quay video màn hình lại rồi gửi cho Trạch Kha.
[Cũng làm xem thử lão công.]
[Thích lắm à?]
[Thích mới bảo làm, không thích bảo làm làm gì? Ăn núa xà lơ!]
[Không làm!]
[Tại sao? Làm cho vợ xem thui mừ.]
[Thui! Có hình, làm không đẹp.]
[Hình gì? Đừng nói là hình xăm nha?]
[Đại bàng tung cánh.]
[Gì mô?]
Lan Nhi đọc tin nhắn mà sốc ngang.
Lão công đã gửi cho bạn nhãn dán mèo ú giận dỗi.
[Tại sao lại xăm hình to như thế? Không biết đau à?]
[Càng đô càng đẹp, nhìn cuốn.]
[Đẹp nổi gì?]
[Nghệ thuật.]
[Nhỏ còn đẹp, to chỉ thấy lố thôi.]
[Nói nghe mà tức á. Người ta nghệ thuật.]
[Không nha! Không thích đâu! Người ta nói đúng mà, ghét của nào trời trao của đó.]
Lão công đã gửi cho bạn hình ảnh.
[Đã lên mực rồi, muộn òi.]
[Nhộm tóc à?]
[Sáp.]
[Bớt báo lại đi!]
[Sáp màu.]
[…]
Lan Nhi đặc tiêu chuẩn cho người yêu hoặc chồng tương lai là ba không: không hút thuốc, không nhộm tóc, không xăm mình.
Vậy mà Trạch Kha, bạn trai cô lại dính hết thể là thế nào? Lan Nhi gào khóc trong lòng.
[Lão công! Tại sao vậy? Sao mà báo quá vậy?]
[Lưng không sao, ít ai thấy.]
[Vợ thấy!!!]
[Tóc đen, chỉ là vuốt sáp màu hoi, 24h à.]
[Ôi trời, đều tổn hại cơ thể. Em chỉ muốn người thân của mình được khoẻ mạnh thôi.]
Haiz, có anh người yêu thế này cô cũng chịu thôi. Đây là kiểu anh ấy 10₫ nhưng anh ấy hút thuốc, hic.
[Chồng!]
[Báo gì nữa òi?]
[Báo đâu? Gọi thôi cũng không được à?]
[Nói!]
[Không thích thì thôi.]
[Chọc người ta cho đã, dỗi.]
Bạn đã gửi một nhãn dán úp mặt vào tường khóc thút thít.
Lão công đã gửi cho bạn nhãn dán tức nhưng không làm gì được.
Bạn lại gửi một nhãn dán buồn, tủi thân.
Trạch Kha lần này triệt để bị sự im lặng của cô chọc tức rồi.
[Nói chồng nghe!]
Bạn trả lời tin nhắn Lão công
“Nói!”
[Anh quát em à?]
[Không có! Oan!]
Lão công gửi nhãn dán ôm điện thoại khóc không nên lời.
Bạn gửi nhãn dán cuộn người khóc với trái tim tổn thương.
[Đi từ đơn, nên tưởng quát thôi, không có đâu, oan quá mà.]
[…]
Rồi lại tiếp tục thêm một chủ đề để hai người ngồi tám nhảm xuyên đêm nữa.
Thật là bất lực!
[Ngủ ngon mơ đẹp vợ!]
[Dạ!]
[Yêu vợ!]
…
10’ sau…
[Ngủ chưa? Ngủ ngon.]
Có những lời cô không dám nói ra lúc có mặt anh, chỉ có thể đợi bây giờ anh đã đi ngủ, cô một mình mới dám thổ lộ. Hi vọng khi thức dậy anh sẽ xem.
Cô không biết bản thân mình thế nào? Đến cô cũng không hiểu tại sao nhiều khi bản thân lại vô lí đến như vậy?
Cô thích náo loạn, thích người mình yêu làm trò cùng mình, nhiều khi báo đến không tưởng.
Nên khi nào anh thấy khó chịu thì nhớ nói cô biết để cô dừng lại nhé?!
Tại vì nhiều lúc cô hoá rồ đến mức mất kiểm soát luôn ấy, nên mới cần người quản thúc và yêu thương cô.
Nên nhắn nhủ anh một điều là đừng sủng cô quá, bởi cô sẽ được đà mà leo lên đầu anh ngồi luôn mất.
Từ nhỏ cuộc sống vốn không tốt, đã trải qua nhiều chuyện, thấy được nhiều thứ khiến tư duy và lối suy nghĩ của cô cũng hơi khó hiểu…
Có thể bình thường thấy cô hay cười hay rồ thế thôi chứ tối lại thì chả ai tiêu cực bằng Lan Nhi cả…
Cô vừa dứt tin nhắn gửi đi thì anh liền online, vụt một cái đã đọc hết thẩy dòng tâm sự của cô gái nhỏ khiến Lan Nhi giật mình.
Lão công gửi cho bạn một nhãn dán ôm ấp an ủi, đầy yêu thương.
[Nào, có chồng đây rồi mà.]
Đọc được câu ấy của Trạch Kha khiến trái tim Lan Nhi được sưởi ấm, đột nhiên cảm xúc không tự chủ được mà vỡ oà trong hạnh phúc.
[Tích cực trong đống tiêu cực, overthinking lâu ngày sắp sinh bệnh rồi.]
Lão công gửi nhãn dán buồn ngủ đến muốn xĩu…
[Nếu sự xuất hiện của chồng là một giấc mơ thì em mong mình sẽ không bao giờ tỉnh.]
[Bởi hiện thực đau lòng lắm…]
[Không mong anh hứa hẹn gì, chỉ muốn anh nói được làm được thôi.]
[Nếu bị tổn thương lần nữa em không biết có thể có năng lực tự chữa lành nữa hay không?!]
[Vì em mệt rồi!]
Gửi được tin nhắn cuối đi, cô đã không kìm nén nỗi nữa mà buông điện thoại xuống rồi ôm mặt khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Trong đêm tối với ánh đèn mờ nhạt, có một cô gái nhỏ đang vô thức trút bỏ mọi tâm sự của bản thân.
[Haiz…]
[Có phải là thấy em khiến anh không còn gì để nói không?]
[Chồng nói thật nhé!]
[Ngủ hả?]
[Mở mắt hết lên rồi.]
[Haha!]
[Buồn ngủ đến muốn xĩu~]
Lan Nhi cười ngốc nghếch khi nghĩ đến anh người yêu dễ thương của mình.
Vậy là đêm ấy hai người có một mẻ tâm sự mỏng đêm khuya đến 1h37’ sáng, mặc cho hôm sau người đi học kẻ đi làm.
Thật là ba chấm luôn!
“Ting” có một tin nhắn phản hồi. Lan Nhi mở lên xem, thì ra là của anh bạn Sadboy hay sầu.
[Tui đã thành công chờ đợi được người con gái tui iu.]
[Kết quả thế nào? Thăng hoa lại chưa?]
[Rồi.]
[Thế thì chúc mừng sẹt boi trở nên yêu đời hơn. Kaka, Tui cx chờ được người ấy xuất hiện rồi, nhưng không biết có được như mong đợi hay không thôi.]
[Ồ.]
[Ồ vậy thôi á hả má?!]
[Ê, trai thẳng nha! Má nào?]
Thấy thằng bạn quen trên Litmatch nhảy dựng về giới tính thế thì cô cũng cười trừ.
Đây là người bạn Lan Nhi quen được không lâu từ Litmatch. Vì tên này khá đẹp trai với giọng hát hay nên cô mới kết bạn Facebook với người ta, chứ nếu không cô đã lơ đi lâu rồi.
Trước đây câu bạn có tâm sự với cô về mối tình đầy sự hoang mang. Thế nhưng cậu trai trẻ ấy vẫn nguyện một lòng chờ đợi cô gái kia, chờ người cậu ấy yêu sẽ hồi tâm chuyển ý và về lại bên cậu. Đúng là ông trời không phụ lòng người, cậu ấy đã làm được và bây giờ đang rất hạnh phúc.
Lan Nhi trước đây cũng vậy. Sau nhiều lần trắc trở trong tình yêu, khi cô bắt đầu với Trạch Kha đã suy nghĩ khá nhiều cho cuộc tình này.
Cô không biết tương lai thế nào? Nhưng mà thấy được hạnh phúc hiện tại thì cho dù có tan một lần nữa thì cô cũng nguyện ý yêu anh.
#phongvy
Và sau màn ghép ảnh úp story thì Lan Nhi lại cố gắng moi thêm thông tin về Trạch Kha.
Vì sao cô lại làm như vậy? Vì sao? Vì cô biết quá ít về bạn trai mình, đơn giản là thế thôi.
Tiểu sử về anh, họ tên đầy đủ, ngày tháng năm sinh, nguyên quán, quốc tịch, vân vân và mây mây. Những gì cô có thể nghĩ ra thì đều hỏi tất.
Bỗng nhiên cô thấy thông báo anh úp story liền vào xem, xem xong thì bất lực toàn tập.
Trạch Kha đang làm cái gì vậy chứ?
Lan Nhi liền cáp màn hình story lại gửi anh.
Ảnh thì kiểu ngầu lòi, mà đi ghép filter chập mạch, đã thế còn lồng nhạc buồn nữa thì chịu rồi. Gu nghệ thuật của anh hơi lạ…
[Là nhạc buồn dữ chưa?]
Lão công đã gửi cho bạn nhãn dán tức nhưng không làm gì được.
[Chơi cái filter không còn gì hơn. Đây gọi là ông trời ban cho nhan sắc nhưng quên kèm theo hướng dẫn sử dụng.]
[Chớp chớp. Hic hic, vợ chê mình.]
[Chỉ biết làm trò.]
[Ăn núi xà lơ, nghe mà tức á.]
[Thả thính cho đúng lỗi chính tả nghen bae.]
[Thả thính hồi nồ? Xem lại đi!]
Ồ, thì không thả thính. Cô nhầm tí mà làm gì căng? Lan Nhi biểu môi.
Và sau đó là n cái nhãn dán cạch mặt nhau, rồi thi nhau so mắt tinh các kiểu con đà điểu,… người khác mà nhìn thiết nghĩ hai người không khác mấy đứa trẻ trâu.
Đúng là, con người khi yêu đương chả ai bình thường!
Trêu đã cô liền giận dỗi, bỏ đi lướt Facebook xem các anh đẹp trai. Thoáng chốc cô lại thấy một video khá thú vị đó khoe lưng edit dựt dựt.
Hé hé, phen này phải bảo anh người yêu làm cho cô xem thôi!
Lan Nhi quay video màn hình lại rồi gửi cho Trạch Kha.
[Cũng làm xem thử lão công.]
[Thích lắm à?]
[Thích mới bảo làm, không thích bảo làm làm gì? Ăn núa xà lơ!]
[Không làm!]
[Tại sao? Làm cho vợ xem thui mừ.]
[Thui! Có hình, làm không đẹp.]
[Hình gì? Đừng nói là hình xăm nha?]
[Đại bàng tung cánh.]
[Gì mô?]
Lan Nhi đọc tin nhắn mà sốc ngang.
Lão công đã gửi cho bạn nhãn dán mèo ú giận dỗi.
[Tại sao lại xăm hình to như thế? Không biết đau à?]
[Càng đô càng đẹp, nhìn cuốn.]
[Đẹp nổi gì?]
[Nghệ thuật.]
[Nhỏ còn đẹp, to chỉ thấy lố thôi.]
[Nói nghe mà tức á. Người ta nghệ thuật.]
[Không nha! Không thích đâu! Người ta nói đúng mà, ghét của nào trời trao của đó.]
Lão công đã gửi cho bạn hình ảnh.
[Đã lên mực rồi, muộn òi.]
[Nhộm tóc à?]
[Sáp.]
[Bớt báo lại đi!]
[Sáp màu.]
[…]
Lan Nhi đặc tiêu chuẩn cho người yêu hoặc chồng tương lai là ba không: không hút thuốc, không nhộm tóc, không xăm mình.
Vậy mà Trạch Kha, bạn trai cô lại dính hết thể là thế nào? Lan Nhi gào khóc trong lòng.
[Lão công! Tại sao vậy? Sao mà báo quá vậy?]
[Lưng không sao, ít ai thấy.]
[Vợ thấy!!!]
[Tóc đen, chỉ là vuốt sáp màu hoi, 24h à.]
[Ôi trời, đều tổn hại cơ thể. Em chỉ muốn người thân của mình được khoẻ mạnh thôi.]
Haiz, có anh người yêu thế này cô cũng chịu thôi. Đây là kiểu anh ấy 10₫ nhưng anh ấy hút thuốc, hic.
[Chồng!]
[Báo gì nữa òi?]
[Báo đâu? Gọi thôi cũng không được à?]
[Nói!]
[Không thích thì thôi.]
[Chọc người ta cho đã, dỗi.]
Bạn đã gửi một nhãn dán úp mặt vào tường khóc thút thít.
Lão công đã gửi cho bạn nhãn dán tức nhưng không làm gì được.
Bạn lại gửi một nhãn dán buồn, tủi thân.
Trạch Kha lần này triệt để bị sự im lặng của cô chọc tức rồi.
[Nói chồng nghe!]
Bạn trả lời tin nhắn Lão công
“Nói!”
[Anh quát em à?]
[Không có! Oan!]
Lão công gửi nhãn dán ôm điện thoại khóc không nên lời.
Bạn gửi nhãn dán cuộn người khóc với trái tim tổn thương.
[Đi từ đơn, nên tưởng quát thôi, không có đâu, oan quá mà.]
[…]
Rồi lại tiếp tục thêm một chủ đề để hai người ngồi tám nhảm xuyên đêm nữa.
Thật là bất lực!
[Ngủ ngon mơ đẹp vợ!]
[Dạ!]
[Yêu vợ!]
…
10’ sau…
[Ngủ chưa? Ngủ ngon.]
Có những lời cô không dám nói ra lúc có mặt anh, chỉ có thể đợi bây giờ anh đã đi ngủ, cô một mình mới dám thổ lộ. Hi vọng khi thức dậy anh sẽ xem.
Cô không biết bản thân mình thế nào? Đến cô cũng không hiểu tại sao nhiều khi bản thân lại vô lí đến như vậy?
Cô thích náo loạn, thích người mình yêu làm trò cùng mình, nhiều khi báo đến không tưởng.
Nên khi nào anh thấy khó chịu thì nhớ nói cô biết để cô dừng lại nhé?!
Tại vì nhiều lúc cô hoá rồ đến mức mất kiểm soát luôn ấy, nên mới cần người quản thúc và yêu thương cô.
Nên nhắn nhủ anh một điều là đừng sủng cô quá, bởi cô sẽ được đà mà leo lên đầu anh ngồi luôn mất.
Từ nhỏ cuộc sống vốn không tốt, đã trải qua nhiều chuyện, thấy được nhiều thứ khiến tư duy và lối suy nghĩ của cô cũng hơi khó hiểu…
Có thể bình thường thấy cô hay cười hay rồ thế thôi chứ tối lại thì chả ai tiêu cực bằng Lan Nhi cả…
Cô vừa dứt tin nhắn gửi đi thì anh liền online, vụt một cái đã đọc hết thẩy dòng tâm sự của cô gái nhỏ khiến Lan Nhi giật mình.
Lão công gửi cho bạn một nhãn dán ôm ấp an ủi, đầy yêu thương.
[Nào, có chồng đây rồi mà.]
Đọc được câu ấy của Trạch Kha khiến trái tim Lan Nhi được sưởi ấm, đột nhiên cảm xúc không tự chủ được mà vỡ oà trong hạnh phúc.
[Tích cực trong đống tiêu cực, overthinking lâu ngày sắp sinh bệnh rồi.]
Lão công gửi nhãn dán buồn ngủ đến muốn xĩu…
[Nếu sự xuất hiện của chồng là một giấc mơ thì em mong mình sẽ không bao giờ tỉnh.]
[Bởi hiện thực đau lòng lắm…]
[Không mong anh hứa hẹn gì, chỉ muốn anh nói được làm được thôi.]
[Nếu bị tổn thương lần nữa em không biết có thể có năng lực tự chữa lành nữa hay không?!]
[Vì em mệt rồi!]
Gửi được tin nhắn cuối đi, cô đã không kìm nén nỗi nữa mà buông điện thoại xuống rồi ôm mặt khóc nấc lên như một đứa trẻ.
Trong đêm tối với ánh đèn mờ nhạt, có một cô gái nhỏ đang vô thức trút bỏ mọi tâm sự của bản thân.
[Haiz…]
[Có phải là thấy em khiến anh không còn gì để nói không?]
[Chồng nói thật nhé!]
[Ngủ hả?]
[Mở mắt hết lên rồi.]
[Haha!]
[Buồn ngủ đến muốn xĩu~]
Lan Nhi cười ngốc nghếch khi nghĩ đến anh người yêu dễ thương của mình.
Vậy là đêm ấy hai người có một mẻ tâm sự mỏng đêm khuya đến 1h37’ sáng, mặc cho hôm sau người đi học kẻ đi làm.
Thật là ba chấm luôn!
“Ting” có một tin nhắn phản hồi. Lan Nhi mở lên xem, thì ra là của anh bạn Sadboy hay sầu.
[Tui đã thành công chờ đợi được người con gái tui iu.]
[Kết quả thế nào? Thăng hoa lại chưa?]
[Rồi.]
[Thế thì chúc mừng sẹt boi trở nên yêu đời hơn. Kaka, Tui cx chờ được người ấy xuất hiện rồi, nhưng không biết có được như mong đợi hay không thôi.]
[Ồ.]
[Ồ vậy thôi á hả má?!]
[Ê, trai thẳng nha! Má nào?]
Thấy thằng bạn quen trên Litmatch nhảy dựng về giới tính thế thì cô cũng cười trừ.
Đây là người bạn Lan Nhi quen được không lâu từ Litmatch. Vì tên này khá đẹp trai với giọng hát hay nên cô mới kết bạn Facebook với người ta, chứ nếu không cô đã lơ đi lâu rồi.
Trước đây câu bạn có tâm sự với cô về mối tình đầy sự hoang mang. Thế nhưng cậu trai trẻ ấy vẫn nguyện một lòng chờ đợi cô gái kia, chờ người cậu ấy yêu sẽ hồi tâm chuyển ý và về lại bên cậu. Đúng là ông trời không phụ lòng người, cậu ấy đã làm được và bây giờ đang rất hạnh phúc.
Lan Nhi trước đây cũng vậy. Sau nhiều lần trắc trở trong tình yêu, khi cô bắt đầu với Trạch Kha đã suy nghĩ khá nhiều cho cuộc tình này.
Cô không biết tương lai thế nào? Nhưng mà thấy được hạnh phúc hiện tại thì cho dù có tan một lần nữa thì cô cũng nguyện ý yêu anh.
#phongvy