Chương : 18
Phó Nghị về nhà tìm chăn gối trải lên salon, sau đó đi tới đi lui trong phòng khách điệu bộ như diễn tuồng nói với Giang Kha: "Điều kiện hẳn sẽ không tốt như nhà cậu đâu, ở đỡ một đêm đi."
Giang Kha dừng lại, quay đầu liếc nhìn ghế sô pha không được rộng rãi cho lắm, từ tốn nói một câu: "Không muốn."
"..." Phó Nghị suy tư một chút, Giang Kha kia tay dài chân dài chen trên cái ghế salon này quả thực oan ức quá, vì thế đi lấy thêm miếng ráp trải giường lót phía dưới, sau đó khom người đẩy hai cái ghế salon nhỏ bên cạnh lại ghép thành giường lớn.
"Phó tổng vất vả rồi, tôi không ngủ ghế sô pha đau." Giang Kha đi tới vỗ mông hắn cái.
"Vậy chứ cậu muốn ngủ đâu?"
"Ngủ trên giường chú chứ đâu."
Phó Nghị sờ mông trầm mặc một hồi, sau đó trở lại phòng ngủ, đem con gấu lớn lông nhung nhét vào trong tủ quần áo. Con gấu đáng thương bị chen lấn đầu vặn vẹo, lộ ra biểu tình kháng nghị nhìn chủ nhân nó.
"Xin lỗi nha, phải để mày oan ức một đêm rồi." Phó Nghị sờ mặt nó, sau đó đóng cửa tủ quần áo.
Hắn nhìn phòng ngủ trang hoàng hồng phấn, cũng chẳng còn gì để mất nữa, muốn nhìn thì cho nhìn luôn, Giang Kha đằng nào cũng biết bộ mặt thật của hắn rồi mà.
"Giang Kha, cậu vào phòng tôi mà ngủ, tôi ra phòng khách ngủ cho."
"Làm gì phiền phức thế, ngủ chung không được sao?" Giang Kha đang luyện tập tạo dáng trước gương, bày ra vẻ gợi cảm mê hoặc thời thượng.
Phó Nghị nhanh chóng dời tầm mắt sợ bị điện giật đáp, "Giường tôi không đủ lớn, cùng ngủ chắc không tiện đâu."
"Để xem chút nào." Giang Kha đi tới phía gian phòng Phó Nghị.
Phó Nghị theo sau, nhìn bóng lưng Giang Kha có điểm nhập thần.
Hắn từng xem không ít người mẫu đẹp trên tạp chí rồi truyền hình, cũng có lúc không khỏi có ý nghĩ kỳ quái với người mẫu nam, nhưng Giang Kha trước mắt tựa hồ so với mặt bằng nam nhân càng có sức hấp dẫn hơn, khiến hắn không tài nào dời mắt nổi.
Mở cửa phòng ra là một luồng hương vị nhàn nhạt phả vào mặt, Giang Kha không khỏi cảm khái một câu "Thơm quá". Phó Nghị nghe được tâm hơi động, có cảm giác không gian cực kỳ tư mật bị xâm phạm, lòng bàn tay cũng bắt đầu toát mồ hôi.
Giang Kha chống tay lên cửa nhìn bên trong một hồi: "Ai dà, giường kia to vậy còn gì. Cùng ngủ được đấy."
"Hay là để tôi ngủ sô pha đi." Phó Nghị kiên trì nói.
"Làm sao thế, sợ tôi ăn thịt chú à?"
"Cũng không phải không có khả năng này..." Phó Nghị thấp giọng nói, "Hơn nữa tôi sợ ngủ mê lại đánh thức cậu cũng không hay cho lắm."
"Vậy tùy chú thôi," Giang Kha nhún vai, "Tôi đi tắm trước, sau đó xem văn kiện."
Phó Nghị phát hiện Giang Kha không chỉ ăn cơm mới chậm, tắm rửa cũng lâu, ở trong bồn tắm tận nửa tiếng sau mới lau tóc đi ra, liền mượn mỹ phẩm dưỡng da của hắn bôi một lượt xong mới ngoan ngoãn ngồi trên giường bắt đầu công tác, chờ chuẩn bị xong đã trễ lắm rồi.
"Phó tổng, trả bài tập này." Giang Kha ngáp một cái đi tới phòng khách đưa văn kiện cho hắn.
"Được rồi, lát nữa tôi xem, cậu ngủ trước đi." Phó Nghị đẩy kính mắt, đem văn kiện để xuống cạnh máy tính xách tay.
"Chú còn chưa ngủ à? Đang làm gì thế?"
"Còn chút việc vặt phải xử lý, chú nghỉ ngơi trước đi." Trong công việc Phó Nghị là người rất nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, cho dù đang mặc áo ngủ cũng tản ra một luồng bạo ngược của tổng tài.
Giang Kha nghiêng nghiêng đầu, "Chụt" một cái vang dội lên má hắn, sau đó nhìn Phó Nghị nháy mắt liền ngượng ngùng liền đắc ý cười: "Ngủ ngon a Phó tổng." Sau đó nhẹ nhàng về phòng ngủ.
"Tiểu tử hư hỏng này..." Phó Nghị sờ sờ gò má ướt một mảnh, bỏ ra nửa phút điều chỉnh tốt trạng thái một lần nữa tập trung vào công tác.
Làm xong mới kiểm tra thành quả của Giang Kha, xem lướt qua một lần phát hiện đối phương còn làm được tốt hơn hắn tưởng nhiều, vì vậy yên lòng thở phào nhẹ nhõm, để văn kiện lên khay trà, đem thân thể 1m8 co lại nằm gọn trong chiếc ghế sô pha, nhìn ánh trắng ngoài cửa sổ mặc niệm câu ngủ ngon rồi ngủ mất.
Không gian vẫn quá chặt hẹp đi, hắn ngủ cũng không được yên ổn, trong mông lung nghe thấy có tiếng bước chân, chắc Giang Kha đi ra ngoài. Hắn trở mình, mũi dán vào sô pha nỗ lực tiến vào giấc ngủ sâu, chẳng được bao lâu tiếng bước chân kia lại càng rõ ràng.
"Ưm..." Phó Nghị lầm bầm một tiếng biểu thị bất mãn, đột nhiên cảm xúc ấm áp tới gần, tiện đà bao phủ xuống, sau đó hắn cảm giác thân thể nhẹ bẫng như đang bồng bềnh trên mây.
Đầu óc bị lay động có chút choáng váng làm Phó Nghị không thể không khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy tình cảnh của mình xong liền kinh hãi: "Giang Kha cậu, cậu, cậu đang làm gì thế?"
"Làm gì là làm gì? Mang chú về phòng ngủ a."
"Cậu... Cậu thả tôi xuống vẫn hơn, thả xuống đi."
"Thật à." Giang Kha áng chừng lỏng tay một chút, thân thể Phó Nghị lập tức trên dưới chập trùng, hoảng sợ nắm lấy vai đối phương.
Phó Nghị chưa từng thể nghiệm qua tư vị bị bế kiểu công chúa bao giờ, dù có từng khát khao, ảo tưởng mình được học đệ ôm như vậy, nhưng hiển hiện là hiện thực kích thích hơn, đến mức nói lắp luôn.
"Cậu cậu cậu... Cậu đừng hoảng Giang Kha! Tôi nắng lắm ý!"
"Đừng ầm ĩ, để tôi luyện lực cánh tay xem nào."
"Cái gì? Cậu vì, vì sao muốn luyện tay nửa đêm hả?"
"Còn không phải vì nhìn chú ngủ salon khó chịu nên mới có lòng tốt bế lên giường sao, tiện thể luyện tay luôn." Giang Kha cuối cùng cũng đem hắn ôm đến nơi, thoải mái ném Phó Nghị lên giường, "Rồi, chú có thể ngủ tiếp."
Phó Nghị choáng váng lăn trên giường một vòng, sau đó đẩy chăn chui vào trong, thoải mái nằm trên gối như mèo con nhắm mắt lại.
"Giang Kha... Gối của tôi còn ở bên ngoài."
"Ồ?" Đối phương mở mắt ra, "Vậy chú ra ngoài lấy vào đi."
"..."
"Sao nào?" Giang Kha gác tay gối đầu cười: "Lẽ nào còn muốn tôi ôm lại một lần nữa?"
"Không, cậu ngủ đi." Phó Nghị nhanh chóng đứng dậy.
Giang Kha tóm chặt vạt áo ngủ hắn kéo một cái, tiếp được thân thể Phó Nghị quẳng xuống, hơi dùng sức trực tiếp ôm người từ giường đứng lên, động tác tiêu sái trôi chảy.
"Cậu cậu cậu, cậu thả tôi xuống,..." Hắn căng thẳng lắp bắp mãi, đẩy vai đối phương giãy dụa tay chân đòi nhảy xuống.
"Đừng nhúc nhích." Giang Kha biểu tình trầm xuống lườm hắn một cái.
Phó Nghị lập tức ngoan ngoãn, biểu tình cứng đờ nhìn chằm chằm đối phương. Giang Kha thấy hắn bộ dáng như lâm đại dịch rất thú vị, vì vậy ghé sát mặt muốn hôn hắn cái. Phó Nghị sốt sắng nhắm mắt lại, cảm giác đôi môi mềm mại trên mặt mình đụng chạm mấy lần, như lông chim đang trêu chọc, cảm giác thân mật vừa ngứa vừa tê dại, làm cho hắn không biết phải làm sao, cứ như vậy bị hôn lên trán mấy cái lại bắt đầu đổ mồ hôi.
"Phó tổng rõ ràng rất hưởng thụ mà."
Giang Kha cười hì hì nhìn hắn, cọ cọ một hồi rốt cục cắn tới đôi môi dày của Phó Nghị, ngậm lấy mút vào một lúc mới thả ra, sau đó nhìn Phó Nghị đỏ mặt liền cười ha ha, tiếp theo ôm người ra phòng khách lấy gối.
Phó Nghị dùng gối che khuất gương mặt đang tăng nhiệt độ không ngừng, nhận mệnh lại bị đối phương đùa giỡn lần nữa. Hắn dựa vào lồng ngực Giang Kha, cảm thụ từng bước đi mà lay động, bắt đầu hưởng thụ động tác ôm ấp này.
Cho dù là đùa giỡn cũng được, thật sự luyện tay cũng được, cho hắn được đê tiện mà hưởng thụ chút cảm giác này đi.
"Được rồi, ngủ đi Phó tổng." Giang Kha cứ như gọi chức vị này thành nghiện, trở lại giường rồi xoa xoa tóc hắn lại gọi thêm vài tiếng: "Ôi chao ta nói chứ, cái họ này không may làm sao ý, Phó tổng Phó tổng, mãi mãi cũng không chuyển thành chính thức được nha."
"Họ là cha mẹ cho, biết sao giờ." Phó Nghị dựa vào bả vai y nói.
"Ha, vậy chứ Phó tổng, đến lúc đó chú còn phải dựa vào tôi nha."
Phó Nghị quẫn bách nhích ra xa, nằm lại trên gối mình. Còn Giang Kha cười xong lại quay qua vòng tay ôm lấy hắn, dựa vào lưng hắn rồi hôn cổ hắn một cái.
"Này, đùa thôi mà, muốn tôi ôm thì cứ nói một tiếng, giấu làm gì a."
"... Giang Kha, cậu thật sự không thấy buồn nôn à."
"Có gì mà buồn nôn?"
"Chính là, tôi là nam nhân như vậy đó."
"Nếu tôi buồn nôn còn ngủ giường chú được sao."
Phó Nghị nội tâm giãy giụa một hồi, sau đó xoay người nhắm mắt lại, tưởng tượng đối phương là con gấu lông nhung trong tủ quần áo, sau đó duỗi tay nắm tay cánh tay Giang Kha, từ từ tiến lại gấn. Giang Kha thấy bộ dạng hắn thế khẽ cười, sau đó đặt tay lên eo hắn, thân thể hai người chậm rãi xích lại gần nhau.
Lúc đầu Phó Nghị còn khẩn trương đến hô hấp cũng khó khăn, một hồi lâu sau phát hiện Giang Kha đã ngủ say liền lớn mật sáp lại chút nữa, hưởng thụ nhiệt độ hiếm thấy trên giường mình, chậm rãi rơi vào giấc ngủ.
Giang Kha dừng lại, quay đầu liếc nhìn ghế sô pha không được rộng rãi cho lắm, từ tốn nói một câu: "Không muốn."
"..." Phó Nghị suy tư một chút, Giang Kha kia tay dài chân dài chen trên cái ghế salon này quả thực oan ức quá, vì thế đi lấy thêm miếng ráp trải giường lót phía dưới, sau đó khom người đẩy hai cái ghế salon nhỏ bên cạnh lại ghép thành giường lớn.
"Phó tổng vất vả rồi, tôi không ngủ ghế sô pha đau." Giang Kha đi tới vỗ mông hắn cái.
"Vậy chứ cậu muốn ngủ đâu?"
"Ngủ trên giường chú chứ đâu."
Phó Nghị sờ mông trầm mặc một hồi, sau đó trở lại phòng ngủ, đem con gấu lớn lông nhung nhét vào trong tủ quần áo. Con gấu đáng thương bị chen lấn đầu vặn vẹo, lộ ra biểu tình kháng nghị nhìn chủ nhân nó.
"Xin lỗi nha, phải để mày oan ức một đêm rồi." Phó Nghị sờ mặt nó, sau đó đóng cửa tủ quần áo.
Hắn nhìn phòng ngủ trang hoàng hồng phấn, cũng chẳng còn gì để mất nữa, muốn nhìn thì cho nhìn luôn, Giang Kha đằng nào cũng biết bộ mặt thật của hắn rồi mà.
"Giang Kha, cậu vào phòng tôi mà ngủ, tôi ra phòng khách ngủ cho."
"Làm gì phiền phức thế, ngủ chung không được sao?" Giang Kha đang luyện tập tạo dáng trước gương, bày ra vẻ gợi cảm mê hoặc thời thượng.
Phó Nghị nhanh chóng dời tầm mắt sợ bị điện giật đáp, "Giường tôi không đủ lớn, cùng ngủ chắc không tiện đâu."
"Để xem chút nào." Giang Kha đi tới phía gian phòng Phó Nghị.
Phó Nghị theo sau, nhìn bóng lưng Giang Kha có điểm nhập thần.
Hắn từng xem không ít người mẫu đẹp trên tạp chí rồi truyền hình, cũng có lúc không khỏi có ý nghĩ kỳ quái với người mẫu nam, nhưng Giang Kha trước mắt tựa hồ so với mặt bằng nam nhân càng có sức hấp dẫn hơn, khiến hắn không tài nào dời mắt nổi.
Mở cửa phòng ra là một luồng hương vị nhàn nhạt phả vào mặt, Giang Kha không khỏi cảm khái một câu "Thơm quá". Phó Nghị nghe được tâm hơi động, có cảm giác không gian cực kỳ tư mật bị xâm phạm, lòng bàn tay cũng bắt đầu toát mồ hôi.
Giang Kha chống tay lên cửa nhìn bên trong một hồi: "Ai dà, giường kia to vậy còn gì. Cùng ngủ được đấy."
"Hay là để tôi ngủ sô pha đi." Phó Nghị kiên trì nói.
"Làm sao thế, sợ tôi ăn thịt chú à?"
"Cũng không phải không có khả năng này..." Phó Nghị thấp giọng nói, "Hơn nữa tôi sợ ngủ mê lại đánh thức cậu cũng không hay cho lắm."
"Vậy tùy chú thôi," Giang Kha nhún vai, "Tôi đi tắm trước, sau đó xem văn kiện."
Phó Nghị phát hiện Giang Kha không chỉ ăn cơm mới chậm, tắm rửa cũng lâu, ở trong bồn tắm tận nửa tiếng sau mới lau tóc đi ra, liền mượn mỹ phẩm dưỡng da của hắn bôi một lượt xong mới ngoan ngoãn ngồi trên giường bắt đầu công tác, chờ chuẩn bị xong đã trễ lắm rồi.
"Phó tổng, trả bài tập này." Giang Kha ngáp một cái đi tới phòng khách đưa văn kiện cho hắn.
"Được rồi, lát nữa tôi xem, cậu ngủ trước đi." Phó Nghị đẩy kính mắt, đem văn kiện để xuống cạnh máy tính xách tay.
"Chú còn chưa ngủ à? Đang làm gì thế?"
"Còn chút việc vặt phải xử lý, chú nghỉ ngơi trước đi." Trong công việc Phó Nghị là người rất nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, cho dù đang mặc áo ngủ cũng tản ra một luồng bạo ngược của tổng tài.
Giang Kha nghiêng nghiêng đầu, "Chụt" một cái vang dội lên má hắn, sau đó nhìn Phó Nghị nháy mắt liền ngượng ngùng liền đắc ý cười: "Ngủ ngon a Phó tổng." Sau đó nhẹ nhàng về phòng ngủ.
"Tiểu tử hư hỏng này..." Phó Nghị sờ sờ gò má ướt một mảnh, bỏ ra nửa phút điều chỉnh tốt trạng thái một lần nữa tập trung vào công tác.
Làm xong mới kiểm tra thành quả của Giang Kha, xem lướt qua một lần phát hiện đối phương còn làm được tốt hơn hắn tưởng nhiều, vì vậy yên lòng thở phào nhẹ nhõm, để văn kiện lên khay trà, đem thân thể 1m8 co lại nằm gọn trong chiếc ghế sô pha, nhìn ánh trắng ngoài cửa sổ mặc niệm câu ngủ ngon rồi ngủ mất.
Không gian vẫn quá chặt hẹp đi, hắn ngủ cũng không được yên ổn, trong mông lung nghe thấy có tiếng bước chân, chắc Giang Kha đi ra ngoài. Hắn trở mình, mũi dán vào sô pha nỗ lực tiến vào giấc ngủ sâu, chẳng được bao lâu tiếng bước chân kia lại càng rõ ràng.
"Ưm..." Phó Nghị lầm bầm một tiếng biểu thị bất mãn, đột nhiên cảm xúc ấm áp tới gần, tiện đà bao phủ xuống, sau đó hắn cảm giác thân thể nhẹ bẫng như đang bồng bềnh trên mây.
Đầu óc bị lay động có chút choáng váng làm Phó Nghị không thể không khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy tình cảnh của mình xong liền kinh hãi: "Giang Kha cậu, cậu, cậu đang làm gì thế?"
"Làm gì là làm gì? Mang chú về phòng ngủ a."
"Cậu... Cậu thả tôi xuống vẫn hơn, thả xuống đi."
"Thật à." Giang Kha áng chừng lỏng tay một chút, thân thể Phó Nghị lập tức trên dưới chập trùng, hoảng sợ nắm lấy vai đối phương.
Phó Nghị chưa từng thể nghiệm qua tư vị bị bế kiểu công chúa bao giờ, dù có từng khát khao, ảo tưởng mình được học đệ ôm như vậy, nhưng hiển hiện là hiện thực kích thích hơn, đến mức nói lắp luôn.
"Cậu cậu cậu... Cậu đừng hoảng Giang Kha! Tôi nắng lắm ý!"
"Đừng ầm ĩ, để tôi luyện lực cánh tay xem nào."
"Cái gì? Cậu vì, vì sao muốn luyện tay nửa đêm hả?"
"Còn không phải vì nhìn chú ngủ salon khó chịu nên mới có lòng tốt bế lên giường sao, tiện thể luyện tay luôn." Giang Kha cuối cùng cũng đem hắn ôm đến nơi, thoải mái ném Phó Nghị lên giường, "Rồi, chú có thể ngủ tiếp."
Phó Nghị choáng váng lăn trên giường một vòng, sau đó đẩy chăn chui vào trong, thoải mái nằm trên gối như mèo con nhắm mắt lại.
"Giang Kha... Gối của tôi còn ở bên ngoài."
"Ồ?" Đối phương mở mắt ra, "Vậy chú ra ngoài lấy vào đi."
"..."
"Sao nào?" Giang Kha gác tay gối đầu cười: "Lẽ nào còn muốn tôi ôm lại một lần nữa?"
"Không, cậu ngủ đi." Phó Nghị nhanh chóng đứng dậy.
Giang Kha tóm chặt vạt áo ngủ hắn kéo một cái, tiếp được thân thể Phó Nghị quẳng xuống, hơi dùng sức trực tiếp ôm người từ giường đứng lên, động tác tiêu sái trôi chảy.
"Cậu cậu cậu, cậu thả tôi xuống,..." Hắn căng thẳng lắp bắp mãi, đẩy vai đối phương giãy dụa tay chân đòi nhảy xuống.
"Đừng nhúc nhích." Giang Kha biểu tình trầm xuống lườm hắn một cái.
Phó Nghị lập tức ngoan ngoãn, biểu tình cứng đờ nhìn chằm chằm đối phương. Giang Kha thấy hắn bộ dáng như lâm đại dịch rất thú vị, vì vậy ghé sát mặt muốn hôn hắn cái. Phó Nghị sốt sắng nhắm mắt lại, cảm giác đôi môi mềm mại trên mặt mình đụng chạm mấy lần, như lông chim đang trêu chọc, cảm giác thân mật vừa ngứa vừa tê dại, làm cho hắn không biết phải làm sao, cứ như vậy bị hôn lên trán mấy cái lại bắt đầu đổ mồ hôi.
"Phó tổng rõ ràng rất hưởng thụ mà."
Giang Kha cười hì hì nhìn hắn, cọ cọ một hồi rốt cục cắn tới đôi môi dày của Phó Nghị, ngậm lấy mút vào một lúc mới thả ra, sau đó nhìn Phó Nghị đỏ mặt liền cười ha ha, tiếp theo ôm người ra phòng khách lấy gối.
Phó Nghị dùng gối che khuất gương mặt đang tăng nhiệt độ không ngừng, nhận mệnh lại bị đối phương đùa giỡn lần nữa. Hắn dựa vào lồng ngực Giang Kha, cảm thụ từng bước đi mà lay động, bắt đầu hưởng thụ động tác ôm ấp này.
Cho dù là đùa giỡn cũng được, thật sự luyện tay cũng được, cho hắn được đê tiện mà hưởng thụ chút cảm giác này đi.
"Được rồi, ngủ đi Phó tổng." Giang Kha cứ như gọi chức vị này thành nghiện, trở lại giường rồi xoa xoa tóc hắn lại gọi thêm vài tiếng: "Ôi chao ta nói chứ, cái họ này không may làm sao ý, Phó tổng Phó tổng, mãi mãi cũng không chuyển thành chính thức được nha."
"Họ là cha mẹ cho, biết sao giờ." Phó Nghị dựa vào bả vai y nói.
"Ha, vậy chứ Phó tổng, đến lúc đó chú còn phải dựa vào tôi nha."
Phó Nghị quẫn bách nhích ra xa, nằm lại trên gối mình. Còn Giang Kha cười xong lại quay qua vòng tay ôm lấy hắn, dựa vào lưng hắn rồi hôn cổ hắn một cái.
"Này, đùa thôi mà, muốn tôi ôm thì cứ nói một tiếng, giấu làm gì a."
"... Giang Kha, cậu thật sự không thấy buồn nôn à."
"Có gì mà buồn nôn?"
"Chính là, tôi là nam nhân như vậy đó."
"Nếu tôi buồn nôn còn ngủ giường chú được sao."
Phó Nghị nội tâm giãy giụa một hồi, sau đó xoay người nhắm mắt lại, tưởng tượng đối phương là con gấu lông nhung trong tủ quần áo, sau đó duỗi tay nắm tay cánh tay Giang Kha, từ từ tiến lại gấn. Giang Kha thấy bộ dạng hắn thế khẽ cười, sau đó đặt tay lên eo hắn, thân thể hai người chậm rãi xích lại gần nhau.
Lúc đầu Phó Nghị còn khẩn trương đến hô hấp cũng khó khăn, một hồi lâu sau phát hiện Giang Kha đã ngủ say liền lớn mật sáp lại chút nữa, hưởng thụ nhiệt độ hiếm thấy trên giường mình, chậm rãi rơi vào giấc ngủ.