Chương : 14
Cô thử nhìn chăm chú vào mảnh đất đó.
Quả nhiên, mảnh đất xuất hiện một luồng sương mù màu vàng đang lững lờ bao quanh, dấu hiệu của một mảnh đất tốt.
Cô nhặt một cành cây cắm lên nơi có luồng sương mù màu vàng đó để làm dấu, sau đó giả vờ “ngây thơ” nhìn Ngọc Thanh đạo trưởng hỏi:
- Sư phụ, con chọn nơi này, sư phụ thấy sao?
Thấy cô chọn mảnh đất đó, Ngọc Thanh đạo trưởng ngạc nhiên tột độ.
Mảnh đất này ông cũng đã từng đến rồi, lúc đó ông cũng phải dùng la bàn để đo đạc. Nơi mà Dương Tử Mi dùng cành cây khô cắm lên làm dấu cũng chính là nơi mà ngày hôm đó ông đã chọn, không có chút sai lệch nào.
Cô bé này hoàn toàn không cần dùng đến la bàn mà chỉ dựa vào cảm giác là đã chọn được một mảnh đất tốt, chẳng lẽ cô bé có mắt phong thủy sao?
Thấy vẻ mặt sư phụ ra vẻ tán dương, Dương Tử Mi biết cô đã chọn đúng nơi.
Ngọc Thanh đạo trưởng cùng Dương Tử Mi xuống núi và đến nhà cô.
Trong nửa năm này, cả nhà Dương Tử Mi đã quen với việc sáng nào cô cũng lên núi để học đạo, ngay cả Dương Thanh, cha cô, cũng mắt nhắm mắt mở cho cô đi học, còn ông nội cô thì lại càng không đoái hoài gì tới. Điều này cũng dễ hiểu bởi vì dù gì thì Dương Tử Mi cũng là chỉ là một đứa cháu gái, trong mắt ông, cháu gái chỉ là đồ vô dụng, thế nên học gì cũng được, ông không quan tâm. Hơn nữa, bữa sáng và bữa trưa cô đều ăn ở trên núi nên vì thế mà lương thực trong nhà cũng tiết kiệm được ít nhiều.
Còn bà nội và mẹ cô thì thấy cô ngày càng dễ thương, thông minh, lanh lợi nên đều tưởng là kết quả chỉ dạy của lão thần tiên nên không những không phản đối mà càng ủng hộ cô đi học.
Cả nhà Dương Thanh thấy lão đạo trưởng đi cùng Dương Tử Mi đến nhà, đều vội vàng ra đến tận cửa đón tiếp.
Ngay cả ông nội, ngày thường chẳng thèm quan tâm gì đến đứa cháu nội gái nhưng giờ thấy Ngọc Thanh đạo trưởng đến ông cũng vội vội vàng vàng tiếp đón, trò chuyện rất thân tình.
Ngọc Thanh đạo trưởng không phải là người thích nói chuyện phiếm, thế nên sau khi trò chuyện vài câu với Dương Bách xong thì ông lập tức vào chủ đề chính là ngôi mộ tổ tiên của nhà Dương Tử Mi.
Người vùng nông thôn rất tin vào phong thủy.
Khi cha của Dương Bách, cũng chính là ông cố nội của Dương Tử Mi mất, đúng lúc xã hội đang trong thời kỳ bài trừ mê tín dị đoan của thời trước, thế nên lúc đó nhà ai có cưới gả hay lễ tang gì cũng không dám mời thầy phong thủy đến xem, nếu không sẽ bị đấu tố đến chết.
Cũng chính vì thế nên lúc cha mất, Dương Bách cũng lên núi, đến mảnh đất mà nhà mình được thôn phân cho, chọn đại một nơi sáng sủa, thoáng đãng để an táng cha.
Giờ, nghe Ngọc Thanh đạo trưởng nói đó là mảnh đất vô cùng xấu, người được an táng ở đó không những không được yên nghỉ mà còn ảnh hưởng đến cả người đang sống, ông cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Thế nên, ông vội vàng hỏi Ngọc Thanh đạo trưởng cách hóa giải.
- Nhà của mọi người trước giờ chưa bao giờ được yên ổn, người trong nhà thường hay đau ốm, bệnh tật, thậm chí sau này còn có thể gặp đại họa… tất cả những thứ này đều có liên quan đến huyệt mộ đó. Cho nên, bần đạo thấy mọi người nên nhanh chóng dời mộ đi nơi khác, hơn nữa, bần đạo cũng đã chọn được một nơi tốt hơn, mọi người cứ yên tâm dời mộ đến đó.
- Cám ơn đạo trưởng, cám ơn đạo trưởng!
Dương Bách nghe xong, vô cùng cảm kích. Từ sau khi cha ông mất xong, sức khỏe của những người trong gia đình ông rất xấu, nay ốm, mai đau. Cưới được một đứa con dâu về, vốn con dâu cũng là một người mạnh khỏe, nhưng không biết tại sao lại mắc phải bệnh hậu sản, càng tệ hơn là cô con dâu này mãi vẫn không sinh được cho ông một đứa cháu trai.
Ông cũng từng nghĩ là có khi nào vì lúc cha mất, ông đã chọn đại một nơi để chôn cất mà không xem xét hay suy nghĩ gì nhiều nên giờ gia cảnh mới ra nông nỗi.
Bây giờ, Ngọc Thanh đạo trưởng lại nhắc đến chuyện đó nên ông càng khẳng định những suy đoán trước đó của ông là đúng.
Sau khi trao đổi và chọn được ngày tốt để dời mộ cùng Dương Bách, Ngọc Thanh đạo trưởng lại dẫn Dương Tử Mi ra đứng trước cửa nhà cô, bảo cô xem phong thủy của ngôi nhà mình đang ở.
Dương Tử Mi nhìn chăm chú vào nóc nhà một lúc lâu, đột nhiên, cô nhìn thấy xung quanh ngôi nhà có một luồng âm khí màu xám bao quanh, hoàn toàn không có một tia sáng nào, giống như một luồng khí chết vậy.
Đây là… âm sát khí?
Cô thở hắt ra một cái thật mạnh.
Trong Phong thủy học, nhà âm tuy quan trọng nhưng ảnh hưởng của nhà dương lại càng quan trọng hơn, bởi vì tất cả mọi hoạt động diễn trong hàng ngày của những người trong nhà như ăn uống, ngủ nghỉ, sinh hoạt đều bị ảnh hưởng bởi ngôi nhà mình đang ở.
Quả nhiên, mảnh đất xuất hiện một luồng sương mù màu vàng đang lững lờ bao quanh, dấu hiệu của một mảnh đất tốt.
Cô nhặt một cành cây cắm lên nơi có luồng sương mù màu vàng đó để làm dấu, sau đó giả vờ “ngây thơ” nhìn Ngọc Thanh đạo trưởng hỏi:
- Sư phụ, con chọn nơi này, sư phụ thấy sao?
Thấy cô chọn mảnh đất đó, Ngọc Thanh đạo trưởng ngạc nhiên tột độ.
Mảnh đất này ông cũng đã từng đến rồi, lúc đó ông cũng phải dùng la bàn để đo đạc. Nơi mà Dương Tử Mi dùng cành cây khô cắm lên làm dấu cũng chính là nơi mà ngày hôm đó ông đã chọn, không có chút sai lệch nào.
Cô bé này hoàn toàn không cần dùng đến la bàn mà chỉ dựa vào cảm giác là đã chọn được một mảnh đất tốt, chẳng lẽ cô bé có mắt phong thủy sao?
Thấy vẻ mặt sư phụ ra vẻ tán dương, Dương Tử Mi biết cô đã chọn đúng nơi.
Ngọc Thanh đạo trưởng cùng Dương Tử Mi xuống núi và đến nhà cô.
Trong nửa năm này, cả nhà Dương Tử Mi đã quen với việc sáng nào cô cũng lên núi để học đạo, ngay cả Dương Thanh, cha cô, cũng mắt nhắm mắt mở cho cô đi học, còn ông nội cô thì lại càng không đoái hoài gì tới. Điều này cũng dễ hiểu bởi vì dù gì thì Dương Tử Mi cũng là chỉ là một đứa cháu gái, trong mắt ông, cháu gái chỉ là đồ vô dụng, thế nên học gì cũng được, ông không quan tâm. Hơn nữa, bữa sáng và bữa trưa cô đều ăn ở trên núi nên vì thế mà lương thực trong nhà cũng tiết kiệm được ít nhiều.
Còn bà nội và mẹ cô thì thấy cô ngày càng dễ thương, thông minh, lanh lợi nên đều tưởng là kết quả chỉ dạy của lão thần tiên nên không những không phản đối mà càng ủng hộ cô đi học.
Cả nhà Dương Thanh thấy lão đạo trưởng đi cùng Dương Tử Mi đến nhà, đều vội vàng ra đến tận cửa đón tiếp.
Ngay cả ông nội, ngày thường chẳng thèm quan tâm gì đến đứa cháu nội gái nhưng giờ thấy Ngọc Thanh đạo trưởng đến ông cũng vội vội vàng vàng tiếp đón, trò chuyện rất thân tình.
Ngọc Thanh đạo trưởng không phải là người thích nói chuyện phiếm, thế nên sau khi trò chuyện vài câu với Dương Bách xong thì ông lập tức vào chủ đề chính là ngôi mộ tổ tiên của nhà Dương Tử Mi.
Người vùng nông thôn rất tin vào phong thủy.
Khi cha của Dương Bách, cũng chính là ông cố nội của Dương Tử Mi mất, đúng lúc xã hội đang trong thời kỳ bài trừ mê tín dị đoan của thời trước, thế nên lúc đó nhà ai có cưới gả hay lễ tang gì cũng không dám mời thầy phong thủy đến xem, nếu không sẽ bị đấu tố đến chết.
Cũng chính vì thế nên lúc cha mất, Dương Bách cũng lên núi, đến mảnh đất mà nhà mình được thôn phân cho, chọn đại một nơi sáng sủa, thoáng đãng để an táng cha.
Giờ, nghe Ngọc Thanh đạo trưởng nói đó là mảnh đất vô cùng xấu, người được an táng ở đó không những không được yên nghỉ mà còn ảnh hưởng đến cả người đang sống, ông cảm thấy vô cùng hoảng sợ. Thế nên, ông vội vàng hỏi Ngọc Thanh đạo trưởng cách hóa giải.
- Nhà của mọi người trước giờ chưa bao giờ được yên ổn, người trong nhà thường hay đau ốm, bệnh tật, thậm chí sau này còn có thể gặp đại họa… tất cả những thứ này đều có liên quan đến huyệt mộ đó. Cho nên, bần đạo thấy mọi người nên nhanh chóng dời mộ đi nơi khác, hơn nữa, bần đạo cũng đã chọn được một nơi tốt hơn, mọi người cứ yên tâm dời mộ đến đó.
- Cám ơn đạo trưởng, cám ơn đạo trưởng!
Dương Bách nghe xong, vô cùng cảm kích. Từ sau khi cha ông mất xong, sức khỏe của những người trong gia đình ông rất xấu, nay ốm, mai đau. Cưới được một đứa con dâu về, vốn con dâu cũng là một người mạnh khỏe, nhưng không biết tại sao lại mắc phải bệnh hậu sản, càng tệ hơn là cô con dâu này mãi vẫn không sinh được cho ông một đứa cháu trai.
Ông cũng từng nghĩ là có khi nào vì lúc cha mất, ông đã chọn đại một nơi để chôn cất mà không xem xét hay suy nghĩ gì nhiều nên giờ gia cảnh mới ra nông nỗi.
Bây giờ, Ngọc Thanh đạo trưởng lại nhắc đến chuyện đó nên ông càng khẳng định những suy đoán trước đó của ông là đúng.
Sau khi trao đổi và chọn được ngày tốt để dời mộ cùng Dương Bách, Ngọc Thanh đạo trưởng lại dẫn Dương Tử Mi ra đứng trước cửa nhà cô, bảo cô xem phong thủy của ngôi nhà mình đang ở.
Dương Tử Mi nhìn chăm chú vào nóc nhà một lúc lâu, đột nhiên, cô nhìn thấy xung quanh ngôi nhà có một luồng âm khí màu xám bao quanh, hoàn toàn không có một tia sáng nào, giống như một luồng khí chết vậy.
Đây là… âm sát khí?
Cô thở hắt ra một cái thật mạnh.
Trong Phong thủy học, nhà âm tuy quan trọng nhưng ảnh hưởng của nhà dương lại càng quan trọng hơn, bởi vì tất cả mọi hoạt động diễn trong hàng ngày của những người trong nhà như ăn uống, ngủ nghỉ, sinh hoạt đều bị ảnh hưởng bởi ngôi nhà mình đang ở.