Chương : 9
Sau khi trời sáng, lãnh chủ cường đạo Grilan, thống lĩnh lãnh dân cường đạo trung thành của y, mang theo chiến lợi phẩm của đợt làm ăn đầu tiên, kim tệ, lương thực còn có địa tinh, rời khỏi thung lũng bán nguyệt.
Tống Mặc đi ngay trước đội ngũ, tâm tình đặc biệt tốt.
Trước đêm nay, y còn nghèo tới rớt mùng tơi, hiện tại, y đã trở thành hộ mới phất danh đúng thật. Đây chính là cảm giác có tiền sao?
Tống Mặc thỉnh thoảng quay đầu nhìn kim tệ và lương thực được bảo vệ giữa đội ngũ, đi đường cũng phiêu phiêu. Không khỏi ngâm nga vài câu: "Hôm nay thời tiết trong xanh, đâu đâu cũng là cảnh đẹp..."
Một chuỗi tiếng vó ngựa lộc cộc hủy diệt cơ hội ca hát của lãnh chủ.
Các nam nhân lập tức cảnh giác, nơi này tiếp cận biên giới hành tỉnh tây bắc vương quốc Obi, tuy thung lũng bán nguyệt không thuộc về bất cứ quốc gia nào, nhưng, thường xuyên có kỵ binh và hộ vệ vũ trang của đội thương buôn thuộc hành tỉnh tây bắc đi qua, bọn họ đông người như thế, lại mang theo nhiều kim tệ và lương thực như vậy, không muốn tạo sự chú ý, căn bản là không thể.
Tống Mặc cũng được bảo vệ giữa đội ngũ, các nam nhân cường tráng tấm lưng rộng rãi, che chắn y kín mít.
Joybis may mắn đi cạnh Tống Mặc, kéo vạt áo trùm của Tống Mặc, nói: "Đại nhân tôn kính, chắc là kỵ sĩ tuần tra biên giới của hành tỉnh tây bắc vương quốc Obi."
"Sao ngươi biết?"
"Có thể phán đoán từ tiếng vó ngựa."
Tiếng vó ngựa?
Tống Mặc nhìn Joybis, đột nhiên cảm thấy, những địa tinh này, tựa hồ không đơn giản như y tưởng tượng.
"Ngươi có thể phán đoán ra đối phương có bao nhiêu người không?"
"Cái này..."
Joybis có hơi do dự, một âm thanh khác chen vào, "Mười lăm khinh giáp kỵ binh."
Kẻ nói là thôn trưởng địa tinh mặt đầy nếp nhăn, tuy nó đã dẫn Tống Mặc tìm đến chỗ cất giấu lương thực và kim tệ của các địa tinh, nhưng trước khi về tới lãnh địa, vẫn phải hưởng thụ đãi ngộ 'gian tiêu chuẩn'. Joybis khi bị nhốt dưới tầng hầm còn thử chạy trốn, Tống Mặc không tin những địa tinh bị mình cướp sạch sẽ ngoan ngoãn đi theo mình.
Nhưng, nó vừa nói mười lăm khinh giáp kỵ binh?
"Làm gì nhìn ta như thế?!" Sắc mặt lão địa tinh có hơi đỏ lên đáng ngờ, "Chúng ta thường xuyên dọn nhà, từ quốc gia này tới quốc gia kia, từ lãnh địa này tới lãnh địa kia, nếu không có chút bản lĩnh này, sớm đã bị giết chết rồi."
Tống Mặc tin lão địa tinh không nói dối, cả đại lục này đều không ưa địa tinh, tốt một chút chỉ là đuổi chúng đi, máu lạnh một chút thì gặp một con giết một con. Nếu không có chút bản lĩnh bảo mạng này, chủng tộc chúng chỉ sợ sớm đã diệt vong.
Lúc nói chuyện, tiếng vó ngựa đã càng tới gần, Tống Mặc đẩy nam nhân trước mặt mình ra, đi ra trước đội ngũ. Là lãnh chủ của Grilan, y nhất định phải làm vậy.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân thúc đẩy y làm thế, đó chính là lão địa tinh nói, đối phương chỉ có mười lăm khinh giáp kỵ binh.
Mười lăm đối với chín mươi ba, chuyện nhỏ.
Huống hồ, cũng không nhất định sẽ xảy ra xung đột.
Suy nghĩ này của Tống Mặc, khi tận mắt nhìn thấy cái gì là khinh giáp kỵ binh, hoàn toàn vỡ vụn.
Trên mười lăm tuấn mã khoác thiết giáp, là mười lăm kỵ sĩ kiêu hùng toàn thân giáp trụ màu bạc, các kỵ sĩ một tay cầm dây cương, một tay cầm trường thương dài gần hai mét, lưng đeo cung tên, trên lưng ngựa treo ống tên cắm đầy ắp.
Khi tuấn mã chạy, cát bụi bốc cao, Tống Mặc không hề hoài nghi, nếu đối phương cứ thế trực tiếp xông qua, đám bên mình tuyệt đối chạy không thoát vận mệnh bị xâu thành kẹo hồ lô.
Khinh kỵ binh biến bà nó đi, chuyện nhỏ biến hết đi, nếu đây là khinh kỵ binh, vậy trọng kỵ binh là gì? Xe tăng KV-1 sao?!
Trên thực tế, lão địa tinh quả thật không lừa Tống Mặc, những người này quả thật là khinh kỵ binh, nhưng vương quốc Obi tài đại khí thô, hành tỉnh tây bắc được gọi là đô thành thương nghiệp phồn hoa nhất không phải nói khoác, số kim tệ bọn họ dùng để trang bị một khinh kỵ binh, đủ để Angris trang bị ba người.
Còn về trọng kỵ binh, chỉ có khi vương quốc phát sinh chiến tranh mới vũ trang toàn bộ, vì một thân trang bị đó thực sự quá nặng, ai rảnh không có gì làm lại đi mặc khôi giáp nặng trên trăm cân ra ngoài dạo?
Tuy phương thức xuất hiện của những kỵ binh tạo gió này hơi kinh một chút, nhưng Tống Mặc vẫn nhanh chóng bình tĩnh, y phải làm rõ ý định của đối phương.
Khi các kỵ binh cách đám người Tống Mặc hơn hai trăm mét thì đột nhiên dừng lại, kéo chặt dây cương, tuấn mã dưới hông giơ cao vó trước, hí lên vang trời.
Nam nhân đi đầu giơ tay phải lên, ý bảo những người khác ở yên tại chỗ, còn hắn thúc ngựa đi tới, khi cách đám người Tống Mặc chừng năm mươi mét thì dừng lại.
"Ta là đội trưởng đội tuần tra biên cảnh của hành tỉnh tây bắc vương quốc Obi, Gilles Nath. Các ngươi là ai? Tại sao xuất hiện ở đây?" Gilles Nath ngừng một chút, giơ ngang trường thương trên tay, "Hơn nữa, còn mang theo nhiều địa tinh như thế?"
Tống Mặc nhìn Gilles từ trên lưng ngựa cúi nhìn mình, ánh mắt tối tối. Cầm trường thương thì dám dọa y? Ông đây ngay cả y phục của tinh linh cũng dám lột, còn sợ ngươi sao?
Nhưng, Tống Mặc cũng biết nặng nhẹ hoãn gấp, có thể không phát sinh xung đột với những người này thì tốt nhất là không phát sinh xung đột.
Giơ tay ngăn cản Johnson phẫn hận bất bình, Tống Mặc bước tới hai bước, ngẩng đầu lên, nói với Gilles Nath: "Ta là lãnh chủ lãnh địa Grilan của vương quốc Angris, Tống Mặc Grilan. Lần này tới đây, là vì bắt địa tinh đã trộm cắp trong lãnh địa của ta."
"Tống Mặc Grilan của Angris?" Gilles Nath hơi ngẩn một chút, "Tên nghèo mạt đó?"
Nghèo mạt mẹ mi! Ông hiện tại là nhà giàu mới phất!
Tống Mặc nguy hiểm híp mắt, thật muốn phập phập tên này...
Gilles tựa hồ không tin tưởng lời Tống Mặc, hắn biết trong thung lũng bán nguyệt có một đám địa tinh, cũng biết đám địa tinh này thường xuyên trộm cắp khắp nơi, hành tỉnh tây bắc cũng thường xuyên có thể thấy bóng dáng chúng, nhưng hắn rất khó tin, chỉ dựa vào mấy chục kẻ quần áo rách rưới này, đã có thể bắt hơn năm mươi con địa tinh? Quả thật là chuyện không thể tin.
Nhưng...
Ánh mắt Gilles Nath đảo qua rương gỗ và túi gai được các nam nhân bảo vệ chính giữa, nếu những người này thật sự đã hủy thôn địa tinh, thì thu hoạch khẳng định không nhỏ...
Nửa gương mặt của Gilles bị khôi giáp che mất, Tống Mặc không nhìn rõ biểu cảm của hắn, cũng không cách nào đoán ra được hiện tại hắn đang nghĩ gì. Nhưng bản năng vẫn cảm thấy được, hắn rất nguy hiểm.
"Ngươi nói mình là lãnh chủ Grilan, có chứng cứ gì không?"
"Chứng cứ?"
Gilles Nath nâng cao trường thương, mũi thương chỉ vào Tống Mặc, nói: "Ta hoài nghi các ngươi là bọn cướp hoạt động trường kỳ ở biên cảnh vương quốc Obi, câu kết với địa tinh, ý đồ đánh cướp đội thương buôn của hành tỉnh tây bắc! Là đội trưởng đội tuần tra biên cảnh, nhất định phải tiêu diệt các ngươi!"
Bọn cướp? Ừm, hắn nói rất đúng.
Hoạt động ở biên cảnh đế quốc Obi? Lãnh địa của gia tộc Grilan vốn nằm ở biên cảnh đế quốc Obi.
Câu kết với địa tinh? Y không định câu kết, y định nô dịch chúng.
Nhưng, tên này chưa nói xong ba câu, đã chụp cho y cái mũ to như thế, ánh mắt thì chuyển tới chuyển lui trên kim tệ và lương thực y cướp được, rõ ràng, không mang ý tốt.
Còn bày đặt chính nghĩa nhất định phải tiêu diệt! Hắn là binh sĩ chính quy, mình là cướp, sao lại cảm thấy vai diễn có hơi lệch lạc?
Trong đầu Tống Mặc đột nhiên hiện ra ba chữ lớn, đen ăn đen. (*Đại khái là người xấu tiêu diệt người xấu để giành lợi)
Do giữa những quốc gia lớn lớn nhỏ nhỏ trên đại lục Quang Minh phân tranh không ngừng, giữa nước và nước, rất ít khi giữ được hòa bình lâu dài. Đất đai, là nguyên do lớn nhất của chiến tranh. Không phải hôm nay ngươi đánh hắn, chính là ngày mai hắn đánh ngươi, những binh tuần tra biên cảnh này, một khi gặp người của địch quốc, rất ít khi nhân từ mềm lòng.
Ngoại lệ duy nhất chỉ có đội thương buôn quanh năm đi khắp các nước, rất ít có quốc gia nào lại đánh chủ ý với những đội thương buôn này. Bọn họ cần những thương nhân này mang tới thương phẩm và lương thực cấp yếu cho họ, cũng cần thương nhân mang thương phẩm của nước mình đi, đổi về lượng lớn kim tệ.
Lão quốc vương Julien của Angris đúng như Tống Mặc nói, là kẻ thiếu tâm nhãn không thương lượng. Xung quanh Angris, không có một quốc gia nào có thể nói là nước bạn. Chiến tranh với vương quốc Chisa mười mấy năm, cuối cùng hậu quả là mất đi một phần ba quốc thổ. Quan hệ với vương quốc Obi cũng không ra sao, chỉ cần quốc gia giàu có nhất trên đại lục này không nhân thời gian này cháy nhà hôi của, lão Julien đã tạ trời tạ đất.
Cho dù hôm nay Tống Mặc bị những kỵ binh tuần tra biên cảnh của vương quốc Obi giết chết, cũng là chết uổng. Lão Julien tuyệt đối sẽ không vì một lãnh chủ trốn thuế mà đòi công bằng với vương quốc Obi. Nói không chừng, lão Julien còn cảm tạ bọn họ, vì đã trừ đi đại họa thầm kín dám công nhiên đối kháng quyền uy vương quốc.
Đương nhiên, Tống Mặc hiện tại không nghĩ tới vấn đề 'sâu sắc' như thế, hiện tại y chỉ nghĩ tới một thứ, chính là những kẻ mặc mấy mảnh sắt vụn này, muốn đoạt thức ăn trong miệng hổ!
Vừa thoát khỏi hàng ngũ nghèo túng, lãnh chủ đại nhân vinh quang thăng lên hộ mới phất sẽ đáp ứng sao?
Đương nhiên không!
Sau khi nhìn rõ ý đồ của đối phương, đàm phán hòa bình đã không còn tất yếu, Tống Mặc giơ kiếm trong tay, đây là tiền tấu trước khi tuyên chiến. Các nam nhân cũng giơ nỏ lên, đối với họ hiện tại, ai dám đánh chủ ý tới số kim tệ và lương thực kia, bọn họ sẽ bắn kẻ đó thành nhím, ghim thành nhím gai!
Gilles Nath hơi kinh ngạc, những người này không ngờ dám vọng tưởng đối kháng với mười lăm kỵ binh tuần tra biên cảnh của vương quốc Obi?
"Hy vọng ngươi đừng hối hận."
Gilles Nath đi trở về chỗ mười bốn kỵ binh, sau khi các kỵ binh lùi tới khoảng cách thích hợp tấn công, mười lăm tuấn mã xếp thành một hàng, đầu tiên là chạy chậm, sau đó đột nhiên tăng tốc, chiến mã lao nhanh, mang theo khí thế dời non lấp bể.
Tống Mặc hơi mềm chân, kỵ binh của thời đại vũ khí lạnh, tuyệt đối là vũ khí giết chóc số một!
Nhưng hiện tại y không thể lui lại một bước, chỉ cần y lui lại, thứ chờ đợi y, và chờ đợi những người sau lưng y, tuyệt đối không phải là kết cục tốt đẹp gì!
Các kỵ binh càng lúc càng gần.
Tống Mặc giơ cao kiếm, các nam nhân nâng nỏ lên, cánh tay hơi run rẩy, nhưng không một ai lùi lại.
Chín mươi hai bộ nỏ, được Tống Mặc phân làm ba đợt, thay nhau bắn, kiếm trong tay Tống Mặc chém mạnh xuống, thoáng chốc, tiễn bay như mưa. Tiếng vun vút xé gió vang lên rõ ràng, mấy con chiến mã lao tới trước tiên bị kinh sợ, giơ cao vó trước, kỵ sĩ trên lưng nó xém chút ngã khỏi lưng ngựa, nhưng, lập tức, bọn họ sẽ cảm thấy, có lẽ bị ngã xuống còn tốt hơn.
Kỵ sĩ rút cung tiễn trên lưng phản kích, nhưng không giúp được gì, mười lăm cây cung, căn bản không thể nào đối kháng với hơn chín mươi cây nỏ liên tục bắn không ngừng.
Mười mấy cây súng trường đi thi hỏa lực với hơn chín mươi khẩu súng liên thanh, vậy không phải là đùa à? Bạn đang �
Tuy khôi giáp trên người đã che chắn phần lớn mũi tên cho họ, nhưng vẫn có mấy kỵ sĩ bị thương, một chiến mã thậm chí bị bắn chết.
Không tới mười phút, các kỵ sĩ vừa rồi còn khí thế bừng bừng, đã thua chạy tan tác, Gilles Nath trước đó cao ngạo dùng trường thương chỉ Tống Mặc, giờ chạy nhanh nhất. Phần mông của chiến mã cường tráng, còn găm hai mũi tên.
Tống Mặc thầm nghĩ, mũi tên này sao không găm lên mông ai kia chứ? Cho ngươi muốn đen ăn đen, lần sau tiểu gia dùng pháo cối nổ tung xx của ngươi!
Các nam nhân hơi ngẩn người, bọn họ đã đánh bại kỵ sĩ vương quốc Obi?
Tống Mặc quay đầu, nhìn các nam nhân vẻ mặt ngẩn ngơ, cảm thấy các nam nhân chắc là sợ hãi, quyết định cho họ một chút thời gian thích ứng.
Nhưng năm phút trôi qua, mười phút trôi qua... các nam nhân vẫn dáng vẻ thất thần.
Tống Mặc bế tắc, dứt khoát gầm lên: "Các ngươi còn muốn mang kim tệ và lương thực về nhà không?!"
Các nam nhân lập tức tỉnh lại. Hai nam nhân vừa rồi không may bị đối thương bắn bị thương cảm thấy mũi tên trên người cản trở, vội rút phặt ra rồi ném đi, vết thương dùng vải quấn lại, chuyện gì cũng không còn.
Nhưng Tống Mặc nhìn mà đổ mồ hôi lạnh. Trời ạ, mấy người này là người gì? Vượn người núi Thái Sơn à?!
Quay người lại, Tống Mặc lại bị dọa giật nảy, tất cả địa tinh đều hết sức nhiệt tình nhìn y, với lão đại đi đầu, la lớn: "Đại nhân tôn kính, ngài chính là chân thần của chúng tôi! Chúng tôi tuyên thệ hiếu trung với ngài!"
Tống Mặc xoa tay, bị ánh mắt nhiệt tình tới mức có thể dung hóa đá tảng của các địa tinh dọa lùi ba bước. Mọe, ông thích là em gái mềm mại da trắng, không thích địa tinh da xanh!
Tống Mặc đi ngay trước đội ngũ, tâm tình đặc biệt tốt.
Trước đêm nay, y còn nghèo tới rớt mùng tơi, hiện tại, y đã trở thành hộ mới phất danh đúng thật. Đây chính là cảm giác có tiền sao?
Tống Mặc thỉnh thoảng quay đầu nhìn kim tệ và lương thực được bảo vệ giữa đội ngũ, đi đường cũng phiêu phiêu. Không khỏi ngâm nga vài câu: "Hôm nay thời tiết trong xanh, đâu đâu cũng là cảnh đẹp..."
Một chuỗi tiếng vó ngựa lộc cộc hủy diệt cơ hội ca hát của lãnh chủ.
Các nam nhân lập tức cảnh giác, nơi này tiếp cận biên giới hành tỉnh tây bắc vương quốc Obi, tuy thung lũng bán nguyệt không thuộc về bất cứ quốc gia nào, nhưng, thường xuyên có kỵ binh và hộ vệ vũ trang của đội thương buôn thuộc hành tỉnh tây bắc đi qua, bọn họ đông người như thế, lại mang theo nhiều kim tệ và lương thực như vậy, không muốn tạo sự chú ý, căn bản là không thể.
Tống Mặc cũng được bảo vệ giữa đội ngũ, các nam nhân cường tráng tấm lưng rộng rãi, che chắn y kín mít.
Joybis may mắn đi cạnh Tống Mặc, kéo vạt áo trùm của Tống Mặc, nói: "Đại nhân tôn kính, chắc là kỵ sĩ tuần tra biên giới của hành tỉnh tây bắc vương quốc Obi."
"Sao ngươi biết?"
"Có thể phán đoán từ tiếng vó ngựa."
Tiếng vó ngựa?
Tống Mặc nhìn Joybis, đột nhiên cảm thấy, những địa tinh này, tựa hồ không đơn giản như y tưởng tượng.
"Ngươi có thể phán đoán ra đối phương có bao nhiêu người không?"
"Cái này..."
Joybis có hơi do dự, một âm thanh khác chen vào, "Mười lăm khinh giáp kỵ binh."
Kẻ nói là thôn trưởng địa tinh mặt đầy nếp nhăn, tuy nó đã dẫn Tống Mặc tìm đến chỗ cất giấu lương thực và kim tệ của các địa tinh, nhưng trước khi về tới lãnh địa, vẫn phải hưởng thụ đãi ngộ 'gian tiêu chuẩn'. Joybis khi bị nhốt dưới tầng hầm còn thử chạy trốn, Tống Mặc không tin những địa tinh bị mình cướp sạch sẽ ngoan ngoãn đi theo mình.
Nhưng, nó vừa nói mười lăm khinh giáp kỵ binh?
"Làm gì nhìn ta như thế?!" Sắc mặt lão địa tinh có hơi đỏ lên đáng ngờ, "Chúng ta thường xuyên dọn nhà, từ quốc gia này tới quốc gia kia, từ lãnh địa này tới lãnh địa kia, nếu không có chút bản lĩnh này, sớm đã bị giết chết rồi."
Tống Mặc tin lão địa tinh không nói dối, cả đại lục này đều không ưa địa tinh, tốt một chút chỉ là đuổi chúng đi, máu lạnh một chút thì gặp một con giết một con. Nếu không có chút bản lĩnh bảo mạng này, chủng tộc chúng chỉ sợ sớm đã diệt vong.
Lúc nói chuyện, tiếng vó ngựa đã càng tới gần, Tống Mặc đẩy nam nhân trước mặt mình ra, đi ra trước đội ngũ. Là lãnh chủ của Grilan, y nhất định phải làm vậy.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân thúc đẩy y làm thế, đó chính là lão địa tinh nói, đối phương chỉ có mười lăm khinh giáp kỵ binh.
Mười lăm đối với chín mươi ba, chuyện nhỏ.
Huống hồ, cũng không nhất định sẽ xảy ra xung đột.
Suy nghĩ này của Tống Mặc, khi tận mắt nhìn thấy cái gì là khinh giáp kỵ binh, hoàn toàn vỡ vụn.
Trên mười lăm tuấn mã khoác thiết giáp, là mười lăm kỵ sĩ kiêu hùng toàn thân giáp trụ màu bạc, các kỵ sĩ một tay cầm dây cương, một tay cầm trường thương dài gần hai mét, lưng đeo cung tên, trên lưng ngựa treo ống tên cắm đầy ắp.
Khi tuấn mã chạy, cát bụi bốc cao, Tống Mặc không hề hoài nghi, nếu đối phương cứ thế trực tiếp xông qua, đám bên mình tuyệt đối chạy không thoát vận mệnh bị xâu thành kẹo hồ lô.
Khinh kỵ binh biến bà nó đi, chuyện nhỏ biến hết đi, nếu đây là khinh kỵ binh, vậy trọng kỵ binh là gì? Xe tăng KV-1 sao?!
Trên thực tế, lão địa tinh quả thật không lừa Tống Mặc, những người này quả thật là khinh kỵ binh, nhưng vương quốc Obi tài đại khí thô, hành tỉnh tây bắc được gọi là đô thành thương nghiệp phồn hoa nhất không phải nói khoác, số kim tệ bọn họ dùng để trang bị một khinh kỵ binh, đủ để Angris trang bị ba người.
Còn về trọng kỵ binh, chỉ có khi vương quốc phát sinh chiến tranh mới vũ trang toàn bộ, vì một thân trang bị đó thực sự quá nặng, ai rảnh không có gì làm lại đi mặc khôi giáp nặng trên trăm cân ra ngoài dạo?
Tuy phương thức xuất hiện của những kỵ binh tạo gió này hơi kinh một chút, nhưng Tống Mặc vẫn nhanh chóng bình tĩnh, y phải làm rõ ý định của đối phương.
Khi các kỵ binh cách đám người Tống Mặc hơn hai trăm mét thì đột nhiên dừng lại, kéo chặt dây cương, tuấn mã dưới hông giơ cao vó trước, hí lên vang trời.
Nam nhân đi đầu giơ tay phải lên, ý bảo những người khác ở yên tại chỗ, còn hắn thúc ngựa đi tới, khi cách đám người Tống Mặc chừng năm mươi mét thì dừng lại.
"Ta là đội trưởng đội tuần tra biên cảnh của hành tỉnh tây bắc vương quốc Obi, Gilles Nath. Các ngươi là ai? Tại sao xuất hiện ở đây?" Gilles Nath ngừng một chút, giơ ngang trường thương trên tay, "Hơn nữa, còn mang theo nhiều địa tinh như thế?"
Tống Mặc nhìn Gilles từ trên lưng ngựa cúi nhìn mình, ánh mắt tối tối. Cầm trường thương thì dám dọa y? Ông đây ngay cả y phục của tinh linh cũng dám lột, còn sợ ngươi sao?
Nhưng, Tống Mặc cũng biết nặng nhẹ hoãn gấp, có thể không phát sinh xung đột với những người này thì tốt nhất là không phát sinh xung đột.
Giơ tay ngăn cản Johnson phẫn hận bất bình, Tống Mặc bước tới hai bước, ngẩng đầu lên, nói với Gilles Nath: "Ta là lãnh chủ lãnh địa Grilan của vương quốc Angris, Tống Mặc Grilan. Lần này tới đây, là vì bắt địa tinh đã trộm cắp trong lãnh địa của ta."
"Tống Mặc Grilan của Angris?" Gilles Nath hơi ngẩn một chút, "Tên nghèo mạt đó?"
Nghèo mạt mẹ mi! Ông hiện tại là nhà giàu mới phất!
Tống Mặc nguy hiểm híp mắt, thật muốn phập phập tên này...
Gilles tựa hồ không tin tưởng lời Tống Mặc, hắn biết trong thung lũng bán nguyệt có một đám địa tinh, cũng biết đám địa tinh này thường xuyên trộm cắp khắp nơi, hành tỉnh tây bắc cũng thường xuyên có thể thấy bóng dáng chúng, nhưng hắn rất khó tin, chỉ dựa vào mấy chục kẻ quần áo rách rưới này, đã có thể bắt hơn năm mươi con địa tinh? Quả thật là chuyện không thể tin.
Nhưng...
Ánh mắt Gilles Nath đảo qua rương gỗ và túi gai được các nam nhân bảo vệ chính giữa, nếu những người này thật sự đã hủy thôn địa tinh, thì thu hoạch khẳng định không nhỏ...
Nửa gương mặt của Gilles bị khôi giáp che mất, Tống Mặc không nhìn rõ biểu cảm của hắn, cũng không cách nào đoán ra được hiện tại hắn đang nghĩ gì. Nhưng bản năng vẫn cảm thấy được, hắn rất nguy hiểm.
"Ngươi nói mình là lãnh chủ Grilan, có chứng cứ gì không?"
"Chứng cứ?"
Gilles Nath nâng cao trường thương, mũi thương chỉ vào Tống Mặc, nói: "Ta hoài nghi các ngươi là bọn cướp hoạt động trường kỳ ở biên cảnh vương quốc Obi, câu kết với địa tinh, ý đồ đánh cướp đội thương buôn của hành tỉnh tây bắc! Là đội trưởng đội tuần tra biên cảnh, nhất định phải tiêu diệt các ngươi!"
Bọn cướp? Ừm, hắn nói rất đúng.
Hoạt động ở biên cảnh đế quốc Obi? Lãnh địa của gia tộc Grilan vốn nằm ở biên cảnh đế quốc Obi.
Câu kết với địa tinh? Y không định câu kết, y định nô dịch chúng.
Nhưng, tên này chưa nói xong ba câu, đã chụp cho y cái mũ to như thế, ánh mắt thì chuyển tới chuyển lui trên kim tệ và lương thực y cướp được, rõ ràng, không mang ý tốt.
Còn bày đặt chính nghĩa nhất định phải tiêu diệt! Hắn là binh sĩ chính quy, mình là cướp, sao lại cảm thấy vai diễn có hơi lệch lạc?
Trong đầu Tống Mặc đột nhiên hiện ra ba chữ lớn, đen ăn đen. (*Đại khái là người xấu tiêu diệt người xấu để giành lợi)
Do giữa những quốc gia lớn lớn nhỏ nhỏ trên đại lục Quang Minh phân tranh không ngừng, giữa nước và nước, rất ít khi giữ được hòa bình lâu dài. Đất đai, là nguyên do lớn nhất của chiến tranh. Không phải hôm nay ngươi đánh hắn, chính là ngày mai hắn đánh ngươi, những binh tuần tra biên cảnh này, một khi gặp người của địch quốc, rất ít khi nhân từ mềm lòng.
Ngoại lệ duy nhất chỉ có đội thương buôn quanh năm đi khắp các nước, rất ít có quốc gia nào lại đánh chủ ý với những đội thương buôn này. Bọn họ cần những thương nhân này mang tới thương phẩm và lương thực cấp yếu cho họ, cũng cần thương nhân mang thương phẩm của nước mình đi, đổi về lượng lớn kim tệ.
Lão quốc vương Julien của Angris đúng như Tống Mặc nói, là kẻ thiếu tâm nhãn không thương lượng. Xung quanh Angris, không có một quốc gia nào có thể nói là nước bạn. Chiến tranh với vương quốc Chisa mười mấy năm, cuối cùng hậu quả là mất đi một phần ba quốc thổ. Quan hệ với vương quốc Obi cũng không ra sao, chỉ cần quốc gia giàu có nhất trên đại lục này không nhân thời gian này cháy nhà hôi của, lão Julien đã tạ trời tạ đất.
Cho dù hôm nay Tống Mặc bị những kỵ binh tuần tra biên cảnh của vương quốc Obi giết chết, cũng là chết uổng. Lão Julien tuyệt đối sẽ không vì một lãnh chủ trốn thuế mà đòi công bằng với vương quốc Obi. Nói không chừng, lão Julien còn cảm tạ bọn họ, vì đã trừ đi đại họa thầm kín dám công nhiên đối kháng quyền uy vương quốc.
Đương nhiên, Tống Mặc hiện tại không nghĩ tới vấn đề 'sâu sắc' như thế, hiện tại y chỉ nghĩ tới một thứ, chính là những kẻ mặc mấy mảnh sắt vụn này, muốn đoạt thức ăn trong miệng hổ!
Vừa thoát khỏi hàng ngũ nghèo túng, lãnh chủ đại nhân vinh quang thăng lên hộ mới phất sẽ đáp ứng sao?
Đương nhiên không!
Sau khi nhìn rõ ý đồ của đối phương, đàm phán hòa bình đã không còn tất yếu, Tống Mặc giơ kiếm trong tay, đây là tiền tấu trước khi tuyên chiến. Các nam nhân cũng giơ nỏ lên, đối với họ hiện tại, ai dám đánh chủ ý tới số kim tệ và lương thực kia, bọn họ sẽ bắn kẻ đó thành nhím, ghim thành nhím gai!
Gilles Nath hơi kinh ngạc, những người này không ngờ dám vọng tưởng đối kháng với mười lăm kỵ binh tuần tra biên cảnh của vương quốc Obi?
"Hy vọng ngươi đừng hối hận."
Gilles Nath đi trở về chỗ mười bốn kỵ binh, sau khi các kỵ binh lùi tới khoảng cách thích hợp tấn công, mười lăm tuấn mã xếp thành một hàng, đầu tiên là chạy chậm, sau đó đột nhiên tăng tốc, chiến mã lao nhanh, mang theo khí thế dời non lấp bể.
Tống Mặc hơi mềm chân, kỵ binh của thời đại vũ khí lạnh, tuyệt đối là vũ khí giết chóc số một!
Nhưng hiện tại y không thể lui lại một bước, chỉ cần y lui lại, thứ chờ đợi y, và chờ đợi những người sau lưng y, tuyệt đối không phải là kết cục tốt đẹp gì!
Các kỵ binh càng lúc càng gần.
Tống Mặc giơ cao kiếm, các nam nhân nâng nỏ lên, cánh tay hơi run rẩy, nhưng không một ai lùi lại.
Chín mươi hai bộ nỏ, được Tống Mặc phân làm ba đợt, thay nhau bắn, kiếm trong tay Tống Mặc chém mạnh xuống, thoáng chốc, tiễn bay như mưa. Tiếng vun vút xé gió vang lên rõ ràng, mấy con chiến mã lao tới trước tiên bị kinh sợ, giơ cao vó trước, kỵ sĩ trên lưng nó xém chút ngã khỏi lưng ngựa, nhưng, lập tức, bọn họ sẽ cảm thấy, có lẽ bị ngã xuống còn tốt hơn.
Kỵ sĩ rút cung tiễn trên lưng phản kích, nhưng không giúp được gì, mười lăm cây cung, căn bản không thể nào đối kháng với hơn chín mươi cây nỏ liên tục bắn không ngừng.
Mười mấy cây súng trường đi thi hỏa lực với hơn chín mươi khẩu súng liên thanh, vậy không phải là đùa à? Bạn đang �
Tuy khôi giáp trên người đã che chắn phần lớn mũi tên cho họ, nhưng vẫn có mấy kỵ sĩ bị thương, một chiến mã thậm chí bị bắn chết.
Không tới mười phút, các kỵ sĩ vừa rồi còn khí thế bừng bừng, đã thua chạy tan tác, Gilles Nath trước đó cao ngạo dùng trường thương chỉ Tống Mặc, giờ chạy nhanh nhất. Phần mông của chiến mã cường tráng, còn găm hai mũi tên.
Tống Mặc thầm nghĩ, mũi tên này sao không găm lên mông ai kia chứ? Cho ngươi muốn đen ăn đen, lần sau tiểu gia dùng pháo cối nổ tung xx của ngươi!
Các nam nhân hơi ngẩn người, bọn họ đã đánh bại kỵ sĩ vương quốc Obi?
Tống Mặc quay đầu, nhìn các nam nhân vẻ mặt ngẩn ngơ, cảm thấy các nam nhân chắc là sợ hãi, quyết định cho họ một chút thời gian thích ứng.
Nhưng năm phút trôi qua, mười phút trôi qua... các nam nhân vẫn dáng vẻ thất thần.
Tống Mặc bế tắc, dứt khoát gầm lên: "Các ngươi còn muốn mang kim tệ và lương thực về nhà không?!"
Các nam nhân lập tức tỉnh lại. Hai nam nhân vừa rồi không may bị đối thương bắn bị thương cảm thấy mũi tên trên người cản trở, vội rút phặt ra rồi ném đi, vết thương dùng vải quấn lại, chuyện gì cũng không còn.
Nhưng Tống Mặc nhìn mà đổ mồ hôi lạnh. Trời ạ, mấy người này là người gì? Vượn người núi Thái Sơn à?!
Quay người lại, Tống Mặc lại bị dọa giật nảy, tất cả địa tinh đều hết sức nhiệt tình nhìn y, với lão đại đi đầu, la lớn: "Đại nhân tôn kính, ngài chính là chân thần của chúng tôi! Chúng tôi tuyên thệ hiếu trung với ngài!"
Tống Mặc xoa tay, bị ánh mắt nhiệt tình tới mức có thể dung hóa đá tảng của các địa tinh dọa lùi ba bước. Mọe, ông thích là em gái mềm mại da trắng, không thích địa tinh da xanh!