Chương 41: Bình An Đau Khổ
Chương 41: Bình An Đau KhổThôn trưởng vội vàng khoát tay: ͏ ͏ ͏ ͏- Không phải, không phải chúng ta! Không ai bắt nạt chúng ta đã rất thỏa mãn rồi, tuyệt đối sẽ không đi xâm lấn những thôn khác. ͏ ͏ ͏ ͏- Vậy là ai? ͏ ͏ ͏ ͏Thôn trưởng lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Không biết! ͏ ͏ ͏ ͏Do dự một chút, lão nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Kẻ hận Lang Vương thôn nhiều lắm, chỉ là trước đó có Bạch Lang uy hiếp, bọn hắn đều nhịn, hiện tại tế linh Lang Vương thôn vẫn lạc cho nên kẻ muốn báo thù Lang Vương thôn nhiều lắm. ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An ánh mắt hoảng hốt, hồn vía lên mây nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Các ngươi dâng hương xong liền trở về đi! Ta sẽ không tiễn các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏Thôn trưởng, Mãng Sơn xoay người, cung tiễn Lý Bình An đi về hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏Trong hậu viện không có một ai, Bạch Vân, Thanh Phong, Thanh Tuyết, Thanh Vũ đều ở đại điện chào hỏi tín đồ. ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An đi vào phòng mình, đóng cửa lại, ngồi bệt xuống giường thì thầm nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Chết! Đều chết hết! Người của một thôn đều chết hết. ͏ ͏ ͏ ͏Trong đầu hắn có thể tưởng tượng đến cảnh tượng thây ngang khắp đồng, người già bị chém đầu, đàn bà bị đâm xuyên, bọn trẻ bị chém chết. Lý Bình An thống khổ nhắm mắt lại, lúc trước đáp ứng Mãng Sơn xuất thủ, bản ý là muốn cứu người, nhưng không ngờ cũng hại chết nhiều người như vậy, quả thật là có sinh thì có tử, nhân quả tuần hoàn không sai chút nào. ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An ngồi trong phòng, không bình tĩnh được, trong đầu chỉ toàn hình ảnh đẫm máu, mình đã thấy người chết, trước đó xà yêu giết người ngay tại trước mặt mình, nhưng đây là lần đầu tiên bởi vì tự mình ra tay dẫn đến tử vong, hơn nữa còn nhiều như vậy, nam nữ già trẻ một người cũng không để lại. ͏ ͏ ͏ ͏Sau một hồi lâu, Bạch Vân đạo trưởng ở ngoài cửa gõ gõ nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Quan chủ, đã giữa trưa, bọn họ đi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An lấy lại tinh thần, đứng dậy đi tới mở cửa. ͏ ͏ ͏ ͏Bạch Vân đạo trưởng đang cười đứng ở ngoài cửa, nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Quan chủ, hôm nay thật nhiều người tới. ͏ ͏ ͏ ͏- Ừm! ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An không quan tâm nhẹ gật đầu, trực tiếp đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏Bạch Vân nhíu mày, quan chủ sao vậy? Làm sao nhìn qua rất mất mát? Bạch Vân chần chờ một chút, cũng đi theo Lý Bình An ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An đi thẳng vào trong đại điện, quỳ lên bồ đoàn, cúi đầu trầm thấp nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Đạo Tổ, ta giết người. Mặc dù không phải ta động thủ nhưng do ta sơ hở bọn họ mới chết, tất cả người trong thôn chết hết rồi, trong đám đó tất nhiên có người đáng chết nhưng mà những đứa trẻ kia thì vốn không nên chết. ͏ ͏ ͏ ͏Bên ngoài đại điện, Bạch Vân, Thanh Phong, Thanh Tuyết, Thanh Vũ lặng lẽ đứng nhìn Lý Bình An đang sám hối ở bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An ngẩng đầu mờ mịt nhìn tượng Tam Thanh Đạo Tổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Đạo Tổ! Con rối bời quá, con làm sai sao? Con cứu Đại Thạch thôn, nhưng cũng là con giết tế linh kia, làm Lang Vương thôn bị tàn sát hết. ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An vừa nói vừa chảy nước mắt, nằm rạp trên mặt đất thút thít rằng: ͏ ͏ ͏ ͏- Đạo Tổ, con không muốn như vậy, đây không phải ý định của con. ͏ ͏ ͏ ͏Đám người Bạch Vân ở bên ngoài đại điện nhìn bộ dáng thương tâm của Lý Bình An, trong lúc nhất thời đều rơi vào yên lặng. ͏ ͏ ͏ ͏Một lát sau Thanh Phong nói nhỏ rồi quay người ra ngoài: ͏ ͏ ͏ ͏- Giả tạo. ͏ ͏ ͏ ͏Thanh Tuyết, Thanh Vũ cũng rơm rớm nước mắt. ͏ ͏ ͏ ͏Thanh Tuyết ngẩn đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Bạch gia gia, sư phụ bị gì vậy? Nhìn sư phụ khóc ta thấy khó chịu quá. ͏ ͏ ͏ ͏Thanh Vũ lau nước mắt rồi liên tục gật đầu phụ họa. ͏ ͏ ͏ ͏Bạch Vân cố nặn ra một nụ cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Không có việc gì, quan chủ đang trao đổi với Đạo Tổ, các ngươi đi chơi đi! Chút nữa là xong. ͏ ͏ ͏ ͏Là vậy sao? Thanh Tuyết và Thanh Vũ cùng nhìn vào bên trong đại điện, Lý Bình An đang quỳ trên nệm bồ đoàn trông giống như đang ngủ. ͏ ͏ ͏ ͏Qua hồi lâu, bên trong đại điện Lý Bình An run người một cái tỉnh dậy từ mê man, hướng về phía Tam Thanh Đạo Tổ tượng cung kính lạy ba lạy rồi chậm rãi đứng lên. ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An đi ra đại điện, Bạch Vân lập tức theo sau lưng, cả hai cùng hướng về phía hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏Bạch Vân vừa đi vừa khuyên nhủ: ͏ ͏ ͏ ͏- Quan chủ, lúc nãy ngài nói gì ta đều nghe hết, chuyện này sao trách được ngài, nếu do Thánh Đường xử lý tế linh thì cái thôn kia cũng sẽ thuận tay bị đồ sát. ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An khẽ dừng bước, nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Có lẽ cũng có người tốt, nhưng mà ít nhất những đứa trẻ không đáng chết. ͏ ͏ ͏ ͏Bạch Vân cười khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏- Ai quan tâm đâu? Chỉ là mấy người trên núi, nếu có nói ra thì người dân cũng chỉ tán thưởng Thánh Đường trừng gian diệt ác. ͏ ͏ ͏ ͏Do dự một chút hắn rồi nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏- Quan chủ, chả lẽ từ lúc ra ngoài tới giờ ngài chưa từng giết người? ͏ ͏ ͏ ͏Lý Bình An chần chờ một chút rồi nhẹ gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏Ánh mắt Bạch Vân đạo trưởng nhìn Lý Bình An trở nên phức tạp. ͏ ͏ ͏ ͏Trên đời này người tu luyện tới cảnh giới Siêu Phàm Nhập Thánh mà lại chưa giết người nào chắc cũng chỉ có mỗi một người là quan chủ này! Đến cả người luôn miệng thánh hiền mà còn giết người vô số. ͏ ͏ ͏ ͏-------------