Chương 42: Thần linh xa lạ đến từ nhân gian
ĐI TRONG SƯƠNG MÙ
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 42.
Thần linh xa lạ đến từ nhân gian
Bò cạp Sa mạc.
Con ngươi Tín Túc nháy mắt co lại. Cậu không nghĩ đến việc Lâm Tái Xuyên sẽ đột nhiên nhắc đến cái tên này. Cho nên, nhất thời, cậu chưa cân nhắc xong nên trả lời thế nào.
Nghe rồi, hay là chưa từng nghe.
Cũng may Lâm Tái Xuyên không có ý bắt cậu phải trả lời. Anh bình đạm nói: "Đây là một tổ chức tội phạm đóng rất sâu trong thành phố Phù Tụ. Rất nhiều năm trước, tôi từng có thời gian ngắn giao thủ với tổ chức này. Sau đó, Bò cạp Sa mạc mai danh ẩn tích. Cảnh sát không điều tra được tung tích của bọn họ nên chỉ đành tạm thời gác lại việc truy bắt tổ chức này. Mãi đến khi Hình Chiêu xuất hiện, bản thân ông ta, còn có tổ chức kia khiến tôi thấy có cảm giác rất giống với Bò cạp Sa mạc trước kia".
Dừng một chút, anh chăm chú nhìn Tín Túc, mở miệng, khẽ nói: "Nếu cậu có thông tin tình báo liên quan đến tổ chức này, xin cậu nói cho tôi biết".
Tín Túc khẽ nhíu mày. Cậu chưa từng nghe Lâm Tái Xuyên dùng ngữ khí này nói chuyện với cậu. Thậm chí, giọng anh còn mang theo vẻ khẩn cầu mệt mỏi.
Tín Túc nói: "Anh rất để ý tổ chức này à?"
Lâm Tái Xuyên trầm mặc một lúc: "Một người đồng đội của tôi từng nằm vùng trong tổ chức này. Sau đó, cậu ấy hi sinh".
Tín Túc biết anh đang nói đến ai...
Đó là vị cảnh sát có biệt danh "Chim Ngói" kia.
Tín Túc nói không rõ ý tứ: "Cho nên anh muốn báo thù cho anh ấy sao?"
Giọng Lâm Tái Xuyên rất nhỏ nhưng kiên định, lạnh băng: "Tôi chỉ muốn hoàn thành những di nguyện họ chưa thực hiện được".
Những cảnh sát từng nằm vùng ở Bò cạp Sa mạc đều không có kết cục tốt đẹp. Thậm chí, hài cốt cũng không trở về.
Tín Túc chăm chú nhìn gương mặt thanh tú như bị sương tuyết tẩy qua của anh. Lâm Tái Xuyên lúc này mang một vẻ lạnh lùng vô cùng cô độc, như thể anh đã đi một mình trên một đoạn đường rất dài.
Di nguyện của người chết luôn do những người còn sống gánh vác. Mà rõ ràng, trên lưng một mình Lâm Tái Xuyên mang theo rất nhiều di nguyện của các đồng đội đã hi sinh.
Tín Túc khẽ thở dài, nhất thời sửa câu trả lời vờ ngốc nghếch định nói ra, giọng như than thở: "Bò cạp Sa mạc đúng là đã mai danh ẩn tích rất nhiều năm. Kể cả là tôi cũng khó điều tra được tung tích của bọn họ. Hình Chiêu có phải người của Bò cạp Sa mạc hay không, tôi không chắc chắn một trăm phần trăm. Nhưng Hứa Ninh Viễn từng có liên hệ với Bò cạp Sa mạc. Sau khi gia tộc họ Hứa rơi đài, ông ta biến thành một con cờ bị vứt đi. Có điều, hiện tại, Hứa Ninh Viên chạy trốn bên ngoài tỉnh, muốn có được thông tin của ông ta cũng rất khó khăn. Bò cạp Sa mạc vốn muốn đáp lên Hứa Ninh Viễn để mượn thế mở rộng ra bên ngoài nhưng không ngờ con trai ông ta lại gây ra rắc rối ở trường học. Điều này gần như phá hỏng kế hoạch của bọn họ. Gia tộc họ Hứa muốn dùng tiền để nhanh chóng lấp kín lỗ thủng này. Nhưng không khéo, anh lại đúng lúc tiếp nhận vụ án Trương Minh Hoa về Cục Công an thành phố".
"Trong tình huống anh không biết, thật ra, anh đã ngăn chặn động tác mở rộng của Bò cạp Sa mạc. Còn về mặt khác, thông tin tôi có được hẳn không khác anh nhiều lắm. Cho nên, tôi không có gì nhiều để nói cho anh".
Lâm Tái Xuyên nghe cậu nói xong, thở phào một hơi: "Cảm ơn".
Dừng một chút, anh lại hỏi: "Nguyên nhân cái chết của cha mẹ cậu có liên quan đến Bò cạp Sa mạc sao?"
Cho nên, mới muốn dùng lực lượng của gia tộc họ Trương, ngầm điều tra tổ chức này?
Tín Túc nghe được câu này, không biết vì sao, cười rộ lên đầy đắc ý, đôi mắt xinh đẹp trời sinh ghé sát vào mặt anh, "Đội trưởng Lâm, tôi còn tưởng anh tính toán không sai bao giờ, hóa ra cũng có lúc phán đoán sai".
Dừng một chút, cậu lại nghiêm mặt nói: "Cái chết của cha mẹ tôi không liên quan đến Bò cạp Sa mạc. Tôi điều tra tổ chức này, chỉ vì... xuất phát từ một vài sở thích cá nhân không thể công khai mà thôi".
*
* *
Ngày hôm sau, những người làm công đi làm khổ cực cuối cùng cũng chờ được đến ngày thứ bảy vui vẻ. Buổi chiều, Tín Túc lái xe ra cửa, đến quán bar dưới tầng ngầm lần trước.
Ông chủ quán bar nhìn thấy cậu vô cùng ngạc nhiên. Lúc này hẳn là Tín Túc đang ngủ trưa, thấy cậu ta ở bên ngoài phòng ngủ không đúng đạo lý. Ông chủ quán bar ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu không ở nhà ngủ?"
Tín Túc lời ít ý nhiều: "Vừa dậy".
Ông chủ Tần: "............"
Hóa ra là người này ngủ một giấc đến hai giờ chiều. Là anh cẩu thả.
Tín Túc đi đến phía sau quầy bar, tự mình pha chế một ly cocktail.
Ông chủ Tần đưa cho cậu hai lát bánh mỳ phết mứt: "Hai giờ chiều bụng rỗng uống rượu, đúng là người trẻ tuổi. Vừa nhìn là biết chưa chịu khổ vì đau dạ dày bao giờ".
Tín Túc "hừ" một tiếng, ghét bỏ nhìn hai lát bánh mỳ phết mứt kia. Cậu ngửi mùi tinh dầu nhân tạo và nhìn màu sắc của mứt trái cây, bóp mũi ăn tạm một lát, biểu cảm trên mặt giống như vừa thử kiểu thuốc độc mới.
Tần Tề ngồi trên ghế chân cao, nói: "Có thời gian đến chỗ tôi uống rượu, hẳn là tiến triển điều tra ở Cục Công an thành phố vẫn thuận lợi. Sắp kết thúc rồi à?"
"Còn có mấy con cá lọt lưới. Nhưng trừ phi dùng một vài thủ đoạn bên ngoài trình tự tư pháp, nếu không, không có khả năng bắt được nhược điểm của bọn họ".
Tín Túc mặt đầy vẻ lãnh đạm, nói: "Không có cách nào khác. Lâm Tái Xuyên sẽ không làm loại chuyện này. Bọn họ trốn quá kĩ. Kể cả tôi có âm thầm điều tra được gì cũng không thể dùng làm bằng chứng có ích trước tòa".
Tần Tề nghe đánh giá này, không nhịn được mà nhướn mày: "Thoạt nhìn cậu và Lâm Tái Xuyên ở chung có vẻ vui vẻ nhỉ? Sao nào? Ấn tượng về cậu ta có gì đổi mới không?"
"Người thật sự thông minh đều không để lộ tiếng gió".
Tín Túc nghĩ đến gì đó, cười lạnh một tiếng: "Mấy thứ thích líu ríu ầm ĩ trước mặt người khác, thường mệnh đều không dài".
"........." Tần Tề không biết Cục Công an phát sinh việc gì, nghe không hiểu cậu đang ngấm ngầm muốn hại ai.
Tín Túc ăn một chút điểm tâm ngọt đầy chất tạo mùi nhân tạo, lại rót một ly Vodka, rũ mắt như đang suy nghĩ gì đó, nhất thời không nói gì. Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng hỏi: "Anh biết Chim Ngói là ai không?"
Nghe thấy "Chim Ngói", Tần Tề thu hồi vẻ mặt cà lơ phất phơ vừa rồi, đứng thẳng người, giọng nghiêm túc, nói: "Tôi chỉ nghe nói về biệt danh này. Nếu không phải Chim Ngói đã chết, biệt danh này không chừng đều không có ai biết. Nghe nói cậu ta xuất thân từ Cục Đào tạo Đặc biệt, là cảnh sát từng nằm vùng ở Bò cạp Sa mạc 5 năm".
Tín Túc nhất thời trầm mặc.
Tần Tề dùng cánh tay chạm chạm vào cậu: "Diêm Vương, sao không nói gì?"
Tín Túc xoay xoay ly đá, nhìn thành ly trong suốt, không để ý, nói: "Tôi đang nghĩ, nếu Lâm Tái Xuyên biết nguyên nhân thật sự khiến Chim Ngói chết... Anh ấy có thấy cực kỳ hoang đường hay không".
Tần Tề đầu tiên là sửng sốt, sau đó khiếp sợ nhìn cậu, nói với giọng không thể tin được: "Không phải Chim Ngói hi sinh khi nằm vùng ở Bò cạp Sa mạc sao?"
"Đúng vậy".
Tín Túc khẽ thở dài, như thể nghĩ tới chuyện gì đó không tốt lắm. Vẻ mặt cậu rõ ràng ảm đạm xuống, không nói gì thêm.
Tần Tề đổi ly Vodka cao độ trong tay cậu thành rượu vang không độ vị đào, giọng phê bình: "Đứa nhóc mới vừa hai mươi tuổi, hở ra tí là mang dáng vẻ tâm cơ thâm trầm, nhìn như tâm lý không khỏe mạnh! Có thể cởi mở, hoạt bát một chút không?!"
Tín Túc giương đuôi mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn anh.
Tần Tề lập tức đổi sắc mặt, làm động tác "mời": "Ông chủ lớn có phải chuẩn bị muốn nghỉ trưa rồi không ạ? Phòng đã chuẩn bị xong, kính mời ngài trực tiếp xách túi vào ở".
Tín Túc đối với yêu cầu cho "ăn" và "ở" rơi vào hai thái cực hoàn toàn đối lập. Yêu cầu của cậu đối với đồ ăn vô cùng hà khắc. Cậu chỉ đồng ý ăn những món ăn ngon nhất, tinh tế nhất. Nhưng đối với nơi ngủ lại không có yêu cầu gì. Cho cậu một cái ổ chó, cậu cũng có thể ngủ một giấc đến trời sáng.
Trong khoảng thời gian này, công tác ở Cục Công an rất bận. Mặc dù Tín Túc ở Cục Công an thành phố Phù Tụ nổi tiếng là nhân tố phản nghịch nhưng lúc đi làm cũng ít khi được chơi. Lúc thật sự thiếu người, cậu còn bị cưỡng ép tăng ca. Gần đây, cậu thiếu ngủ nghiêm trọng. Vì thế, Tín Túc vừa dậy lúc hai giờ chiều, bốn giờ đã lại đi ngủ.
Tần Tề dẫn cậu đến cửa phòng, lại nhỏ giọng nói một câu: "Bên Tiết Sương Giáng tất thảy bình thường. Đều nằm trong kế hoạch của cậu. Tôi sẽ giúp cậu nhìn chằm chằm".
Tín Túc gật gật đầu.
Tấm rèm dày nặng được kéo ra che chắn nên trong phòng tối như buổi đêm. Tín Túc nhắm hai mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, cậu cảm giác được ý thức của mình rơi vào trạng thái rất kì lạ.
Tín Túc mở mắt ra, phát hiện bản thân đang bị nhốt trong một tầng hầm âm u, không ánh sáng.
Cả người cậu co ro ngồi trong góc tường. Thân hình cậu lúc này còn chưa phát triển, làn da còn mang theo màu hồng phấn nhạt của trẻ nhỏ. Góc cạnh trên mặt cũng ôn hòa hơn hiện giờ rất nhiều, nhìn có vẻ ngây ngô lại non nớt... Là cậu khi còn nhỏ. Lúc này, cậu đại khái chỉ khoảng 11-12 tuổi.
Tín Túc hơi động đậy người, hai tay cậu bị đoạn dây thừng thô ráp buộc chặt vào nhau, làn da bị dây thừng cắt ứa máu, miệng vết thương truyền đến cảm giác đau đớn rõ rệt.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng động gì đó. Có rất nhiều người đi lại, tìm kiếm.
Một cảnh sát mạnh mẽ phá vỡ cửa tầng hầm. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, người này hô lớn: "Tái Xuyên, mau đến đây! Ở đây có một đứa trẻ!"
Ánh sáng chói chang bất chợt xuyên qua cửa tầng hầm. Đôi mắt Tín Túc vì chịu kích thích bất ngờ của ánh sáng nên nhắm lại theo bản năng. Nước mắt cũng chảy xuống.
Khi mở mắt ra, xuyên qua làn nước mắt mỏng manh, cậu nhìn thấy một cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục.
Đó là Lâm Tái Xuyên.
Gương mặt anh lúc đó so với hiện tại càng thêm thanh tú và đẹp trai, cũng lộ rõ vẻ nội liễm ngây ngô, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, điềm đạm.
Lâm Tái Xuyên trẻ tuổi đút súng trên tay vào túi bên hông, quỳ một gối trước mặt Tín Túc, cúi đầu. Động tác của anh vô cùng cẩn thận. Anh nhẹ nhàng giải cứu cổ tay cậu khỏi dây thừng thô ráp. Sau đó, anh dùng lòng bàn tay ấm áp sờ sờ đầu Tín Túc, "Đừng sợ. Kẻ xấu đã bị đuổi đi rồi. Không việc gì."
Tín Túc còn bé chỉ dùng đôi mắt đen nhánh, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng hỏi cậu: "Có đi được không?"
Tín Túc nhỏ tuổi giống như đứa trẻ tự kỷ phản ứng chậm chạp. Cậu chỉ ngồi ôm gối, co ro tại chỗ, cũng không để ý đến lời nói của Lâm Tái Xuyên.
Cậu nhìn trống rỗng mà đẹp đẽ, giống một con rối gỗ xinh đẹp khuyết thiếu linh hồn.
Lâm Tái Xuyên cũng không vội đưa cậu ra ngoài. Anh chỉ là đứng trước mặt cậu, vươn một bàn tay về phía cậu.
Ánh sáng từ cửa hầm ngầm chiếu vào sau lưng Lâm Tái Xuyên, xung quanh anh khắp nơi là ánh sáng, chỉ có gương mặt anh ở trước mặt Tín Túc bị bao phủ trong bóng mờ. Sáng và tối như bị cắt thành hai nửa.
Đứng ngược chiều ánh sáng, Lâm Tái Xuyên trẻ tuổi giống vị thần linh xa lạ đến từ nhân gian, vươn một bàn tay với con quái vật nhỏ bị ngăn cách với loài người.
Tín Túc mở to hai mắt, con ngươi đen nhánh giật giật như đang quan sát, đánh giá người trước mặt. Sau đó, cậu chậm rãi có động tác. Cậu vươn tay đặt vào trong lòng bàn tay Lâm Tái Xuyên.
Lâm Tái Xuyên nắm lấy tay cậu, từng bước một, dắt cậu ra khỏi tầng hầm âm u và lạnh lẽo.
Trong căn phòng tối đen, Tín Túc mở bừng hai mắt, đáy mắt đen nhánh trong veo.
Từ lúc lần đầu bọn họ gặp nhau đến nay, hóa ra đã qua nhiều năm đến vậy rồi.
Lâm Tái Xuyên...
Hết chương 42
Đến chương 43
Tác giả: Thương Nghiên
Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert
*
* *
Chương 42.
Thần linh xa lạ đến từ nhân gian
Bò cạp Sa mạc.
Con ngươi Tín Túc nháy mắt co lại. Cậu không nghĩ đến việc Lâm Tái Xuyên sẽ đột nhiên nhắc đến cái tên này. Cho nên, nhất thời, cậu chưa cân nhắc xong nên trả lời thế nào.
Nghe rồi, hay là chưa từng nghe.
Cũng may Lâm Tái Xuyên không có ý bắt cậu phải trả lời. Anh bình đạm nói: "Đây là một tổ chức tội phạm đóng rất sâu trong thành phố Phù Tụ. Rất nhiều năm trước, tôi từng có thời gian ngắn giao thủ với tổ chức này. Sau đó, Bò cạp Sa mạc mai danh ẩn tích. Cảnh sát không điều tra được tung tích của bọn họ nên chỉ đành tạm thời gác lại việc truy bắt tổ chức này. Mãi đến khi Hình Chiêu xuất hiện, bản thân ông ta, còn có tổ chức kia khiến tôi thấy có cảm giác rất giống với Bò cạp Sa mạc trước kia".
Dừng một chút, anh chăm chú nhìn Tín Túc, mở miệng, khẽ nói: "Nếu cậu có thông tin tình báo liên quan đến tổ chức này, xin cậu nói cho tôi biết".
Tín Túc khẽ nhíu mày. Cậu chưa từng nghe Lâm Tái Xuyên dùng ngữ khí này nói chuyện với cậu. Thậm chí, giọng anh còn mang theo vẻ khẩn cầu mệt mỏi.
Tín Túc nói: "Anh rất để ý tổ chức này à?"
Lâm Tái Xuyên trầm mặc một lúc: "Một người đồng đội của tôi từng nằm vùng trong tổ chức này. Sau đó, cậu ấy hi sinh".
Tín Túc biết anh đang nói đến ai...
Đó là vị cảnh sát có biệt danh "Chim Ngói" kia.
Tín Túc nói không rõ ý tứ: "Cho nên anh muốn báo thù cho anh ấy sao?"
Giọng Lâm Tái Xuyên rất nhỏ nhưng kiên định, lạnh băng: "Tôi chỉ muốn hoàn thành những di nguyện họ chưa thực hiện được".
Những cảnh sát từng nằm vùng ở Bò cạp Sa mạc đều không có kết cục tốt đẹp. Thậm chí, hài cốt cũng không trở về.
Tín Túc chăm chú nhìn gương mặt thanh tú như bị sương tuyết tẩy qua của anh. Lâm Tái Xuyên lúc này mang một vẻ lạnh lùng vô cùng cô độc, như thể anh đã đi một mình trên một đoạn đường rất dài.
Di nguyện của người chết luôn do những người còn sống gánh vác. Mà rõ ràng, trên lưng một mình Lâm Tái Xuyên mang theo rất nhiều di nguyện của các đồng đội đã hi sinh.
Tín Túc khẽ thở dài, nhất thời sửa câu trả lời vờ ngốc nghếch định nói ra, giọng như than thở: "Bò cạp Sa mạc đúng là đã mai danh ẩn tích rất nhiều năm. Kể cả là tôi cũng khó điều tra được tung tích của bọn họ. Hình Chiêu có phải người của Bò cạp Sa mạc hay không, tôi không chắc chắn một trăm phần trăm. Nhưng Hứa Ninh Viễn từng có liên hệ với Bò cạp Sa mạc. Sau khi gia tộc họ Hứa rơi đài, ông ta biến thành một con cờ bị vứt đi. Có điều, hiện tại, Hứa Ninh Viên chạy trốn bên ngoài tỉnh, muốn có được thông tin của ông ta cũng rất khó khăn. Bò cạp Sa mạc vốn muốn đáp lên Hứa Ninh Viễn để mượn thế mở rộng ra bên ngoài nhưng không ngờ con trai ông ta lại gây ra rắc rối ở trường học. Điều này gần như phá hỏng kế hoạch của bọn họ. Gia tộc họ Hứa muốn dùng tiền để nhanh chóng lấp kín lỗ thủng này. Nhưng không khéo, anh lại đúng lúc tiếp nhận vụ án Trương Minh Hoa về Cục Công an thành phố".
"Trong tình huống anh không biết, thật ra, anh đã ngăn chặn động tác mở rộng của Bò cạp Sa mạc. Còn về mặt khác, thông tin tôi có được hẳn không khác anh nhiều lắm. Cho nên, tôi không có gì nhiều để nói cho anh".
Lâm Tái Xuyên nghe cậu nói xong, thở phào một hơi: "Cảm ơn".
Dừng một chút, anh lại hỏi: "Nguyên nhân cái chết của cha mẹ cậu có liên quan đến Bò cạp Sa mạc sao?"
Cho nên, mới muốn dùng lực lượng của gia tộc họ Trương, ngầm điều tra tổ chức này?
Tín Túc nghe được câu này, không biết vì sao, cười rộ lên đầy đắc ý, đôi mắt xinh đẹp trời sinh ghé sát vào mặt anh, "Đội trưởng Lâm, tôi còn tưởng anh tính toán không sai bao giờ, hóa ra cũng có lúc phán đoán sai".
Dừng một chút, cậu lại nghiêm mặt nói: "Cái chết của cha mẹ tôi không liên quan đến Bò cạp Sa mạc. Tôi điều tra tổ chức này, chỉ vì... xuất phát từ một vài sở thích cá nhân không thể công khai mà thôi".
*
* *
Ngày hôm sau, những người làm công đi làm khổ cực cuối cùng cũng chờ được đến ngày thứ bảy vui vẻ. Buổi chiều, Tín Túc lái xe ra cửa, đến quán bar dưới tầng ngầm lần trước.
Ông chủ quán bar nhìn thấy cậu vô cùng ngạc nhiên. Lúc này hẳn là Tín Túc đang ngủ trưa, thấy cậu ta ở bên ngoài phòng ngủ không đúng đạo lý. Ông chủ quán bar ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu không ở nhà ngủ?"
Tín Túc lời ít ý nhiều: "Vừa dậy".
Ông chủ Tần: "............"
Hóa ra là người này ngủ một giấc đến hai giờ chiều. Là anh cẩu thả.
Tín Túc đi đến phía sau quầy bar, tự mình pha chế một ly cocktail.
Ông chủ Tần đưa cho cậu hai lát bánh mỳ phết mứt: "Hai giờ chiều bụng rỗng uống rượu, đúng là người trẻ tuổi. Vừa nhìn là biết chưa chịu khổ vì đau dạ dày bao giờ".
Tín Túc "hừ" một tiếng, ghét bỏ nhìn hai lát bánh mỳ phết mứt kia. Cậu ngửi mùi tinh dầu nhân tạo và nhìn màu sắc của mứt trái cây, bóp mũi ăn tạm một lát, biểu cảm trên mặt giống như vừa thử kiểu thuốc độc mới.
Tần Tề ngồi trên ghế chân cao, nói: "Có thời gian đến chỗ tôi uống rượu, hẳn là tiến triển điều tra ở Cục Công an thành phố vẫn thuận lợi. Sắp kết thúc rồi à?"
"Còn có mấy con cá lọt lưới. Nhưng trừ phi dùng một vài thủ đoạn bên ngoài trình tự tư pháp, nếu không, không có khả năng bắt được nhược điểm của bọn họ".
Tín Túc mặt đầy vẻ lãnh đạm, nói: "Không có cách nào khác. Lâm Tái Xuyên sẽ không làm loại chuyện này. Bọn họ trốn quá kĩ. Kể cả tôi có âm thầm điều tra được gì cũng không thể dùng làm bằng chứng có ích trước tòa".
Tần Tề nghe đánh giá này, không nhịn được mà nhướn mày: "Thoạt nhìn cậu và Lâm Tái Xuyên ở chung có vẻ vui vẻ nhỉ? Sao nào? Ấn tượng về cậu ta có gì đổi mới không?"
"Người thật sự thông minh đều không để lộ tiếng gió".
Tín Túc nghĩ đến gì đó, cười lạnh một tiếng: "Mấy thứ thích líu ríu ầm ĩ trước mặt người khác, thường mệnh đều không dài".
"........." Tần Tề không biết Cục Công an phát sinh việc gì, nghe không hiểu cậu đang ngấm ngầm muốn hại ai.
Tín Túc ăn một chút điểm tâm ngọt đầy chất tạo mùi nhân tạo, lại rót một ly Vodka, rũ mắt như đang suy nghĩ gì đó, nhất thời không nói gì. Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng hỏi: "Anh biết Chim Ngói là ai không?"
Nghe thấy "Chim Ngói", Tần Tề thu hồi vẻ mặt cà lơ phất phơ vừa rồi, đứng thẳng người, giọng nghiêm túc, nói: "Tôi chỉ nghe nói về biệt danh này. Nếu không phải Chim Ngói đã chết, biệt danh này không chừng đều không có ai biết. Nghe nói cậu ta xuất thân từ Cục Đào tạo Đặc biệt, là cảnh sát từng nằm vùng ở Bò cạp Sa mạc 5 năm".
Tín Túc nhất thời trầm mặc.
Tần Tề dùng cánh tay chạm chạm vào cậu: "Diêm Vương, sao không nói gì?"
Tín Túc xoay xoay ly đá, nhìn thành ly trong suốt, không để ý, nói: "Tôi đang nghĩ, nếu Lâm Tái Xuyên biết nguyên nhân thật sự khiến Chim Ngói chết... Anh ấy có thấy cực kỳ hoang đường hay không".
Tần Tề đầu tiên là sửng sốt, sau đó khiếp sợ nhìn cậu, nói với giọng không thể tin được: "Không phải Chim Ngói hi sinh khi nằm vùng ở Bò cạp Sa mạc sao?"
"Đúng vậy".
Tín Túc khẽ thở dài, như thể nghĩ tới chuyện gì đó không tốt lắm. Vẻ mặt cậu rõ ràng ảm đạm xuống, không nói gì thêm.
Tần Tề đổi ly Vodka cao độ trong tay cậu thành rượu vang không độ vị đào, giọng phê bình: "Đứa nhóc mới vừa hai mươi tuổi, hở ra tí là mang dáng vẻ tâm cơ thâm trầm, nhìn như tâm lý không khỏe mạnh! Có thể cởi mở, hoạt bát một chút không?!"
Tín Túc giương đuôi mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn anh.
Tần Tề lập tức đổi sắc mặt, làm động tác "mời": "Ông chủ lớn có phải chuẩn bị muốn nghỉ trưa rồi không ạ? Phòng đã chuẩn bị xong, kính mời ngài trực tiếp xách túi vào ở".
Tín Túc đối với yêu cầu cho "ăn" và "ở" rơi vào hai thái cực hoàn toàn đối lập. Yêu cầu của cậu đối với đồ ăn vô cùng hà khắc. Cậu chỉ đồng ý ăn những món ăn ngon nhất, tinh tế nhất. Nhưng đối với nơi ngủ lại không có yêu cầu gì. Cho cậu một cái ổ chó, cậu cũng có thể ngủ một giấc đến trời sáng.
Trong khoảng thời gian này, công tác ở Cục Công an rất bận. Mặc dù Tín Túc ở Cục Công an thành phố Phù Tụ nổi tiếng là nhân tố phản nghịch nhưng lúc đi làm cũng ít khi được chơi. Lúc thật sự thiếu người, cậu còn bị cưỡng ép tăng ca. Gần đây, cậu thiếu ngủ nghiêm trọng. Vì thế, Tín Túc vừa dậy lúc hai giờ chiều, bốn giờ đã lại đi ngủ.
Tần Tề dẫn cậu đến cửa phòng, lại nhỏ giọng nói một câu: "Bên Tiết Sương Giáng tất thảy bình thường. Đều nằm trong kế hoạch của cậu. Tôi sẽ giúp cậu nhìn chằm chằm".
Tín Túc gật gật đầu.
Tấm rèm dày nặng được kéo ra che chắn nên trong phòng tối như buổi đêm. Tín Túc nhắm hai mắt lại, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng, cậu cảm giác được ý thức của mình rơi vào trạng thái rất kì lạ.
Tín Túc mở mắt ra, phát hiện bản thân đang bị nhốt trong một tầng hầm âm u, không ánh sáng.
Cả người cậu co ro ngồi trong góc tường. Thân hình cậu lúc này còn chưa phát triển, làn da còn mang theo màu hồng phấn nhạt của trẻ nhỏ. Góc cạnh trên mặt cũng ôn hòa hơn hiện giờ rất nhiều, nhìn có vẻ ngây ngô lại non nớt... Là cậu khi còn nhỏ. Lúc này, cậu đại khái chỉ khoảng 11-12 tuổi.
Tín Túc hơi động đậy người, hai tay cậu bị đoạn dây thừng thô ráp buộc chặt vào nhau, làn da bị dây thừng cắt ứa máu, miệng vết thương truyền đến cảm giác đau đớn rõ rệt.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng động gì đó. Có rất nhiều người đi lại, tìm kiếm.
Một cảnh sát mạnh mẽ phá vỡ cửa tầng hầm. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, người này hô lớn: "Tái Xuyên, mau đến đây! Ở đây có một đứa trẻ!"
Ánh sáng chói chang bất chợt xuyên qua cửa tầng hầm. Đôi mắt Tín Túc vì chịu kích thích bất ngờ của ánh sáng nên nhắm lại theo bản năng. Nước mắt cũng chảy xuống.
Khi mở mắt ra, xuyên qua làn nước mắt mỏng manh, cậu nhìn thấy một cảnh sát trẻ tuổi mặc đồng phục.
Đó là Lâm Tái Xuyên.
Gương mặt anh lúc đó so với hiện tại càng thêm thanh tú và đẹp trai, cũng lộ rõ vẻ nội liễm ngây ngô, nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, điềm đạm.
Lâm Tái Xuyên trẻ tuổi đút súng trên tay vào túi bên hông, quỳ một gối trước mặt Tín Túc, cúi đầu. Động tác của anh vô cùng cẩn thận. Anh nhẹ nhàng giải cứu cổ tay cậu khỏi dây thừng thô ráp. Sau đó, anh dùng lòng bàn tay ấm áp sờ sờ đầu Tín Túc, "Đừng sợ. Kẻ xấu đã bị đuổi đi rồi. Không việc gì."
Tín Túc còn bé chỉ dùng đôi mắt đen nhánh, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng hỏi cậu: "Có đi được không?"
Tín Túc nhỏ tuổi giống như đứa trẻ tự kỷ phản ứng chậm chạp. Cậu chỉ ngồi ôm gối, co ro tại chỗ, cũng không để ý đến lời nói của Lâm Tái Xuyên.
Cậu nhìn trống rỗng mà đẹp đẽ, giống một con rối gỗ xinh đẹp khuyết thiếu linh hồn.
Lâm Tái Xuyên cũng không vội đưa cậu ra ngoài. Anh chỉ là đứng trước mặt cậu, vươn một bàn tay về phía cậu.
Ánh sáng từ cửa hầm ngầm chiếu vào sau lưng Lâm Tái Xuyên, xung quanh anh khắp nơi là ánh sáng, chỉ có gương mặt anh ở trước mặt Tín Túc bị bao phủ trong bóng mờ. Sáng và tối như bị cắt thành hai nửa.
Đứng ngược chiều ánh sáng, Lâm Tái Xuyên trẻ tuổi giống vị thần linh xa lạ đến từ nhân gian, vươn một bàn tay với con quái vật nhỏ bị ngăn cách với loài người.
Tín Túc mở to hai mắt, con ngươi đen nhánh giật giật như đang quan sát, đánh giá người trước mặt. Sau đó, cậu chậm rãi có động tác. Cậu vươn tay đặt vào trong lòng bàn tay Lâm Tái Xuyên.
Lâm Tái Xuyên nắm lấy tay cậu, từng bước một, dắt cậu ra khỏi tầng hầm âm u và lạnh lẽo.
Trong căn phòng tối đen, Tín Túc mở bừng hai mắt, đáy mắt đen nhánh trong veo.
Từ lúc lần đầu bọn họ gặp nhau đến nay, hóa ra đã qua nhiều năm đến vậy rồi.
Lâm Tái Xuyên...
Hết chương 42
Đến chương 43